Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Chương 11
L
ộc Minh không hỏi tôi “Sao thế?”
Gã chỉ nói: “Anh chờ em.” Với ba chữ đó, tôi xin thôi việc.
Theo điều khoản trong hợp đồng đã ký trước khi vào làm cho công ty: Nếu không làm đủ năm năm coi như vi phạm hợp đồng. Cho nên tôi lấy khoản tiền tích cóp được hồi làm thuê bên Nhật Bản định bù vào tiền học phí, mang ra nộp phạt vi phạm hợp đồng, trước thái độ kiên quyết xin nghỉ việc của tôi, trước công việc nhẹ nhàng, đãi ngộ cũng khá, lại còn phải bồi thường năm vạn đồng, ông già tổ trưởng vô cùng kinh ngạc, hỏi tôi có phải vừa trúng sổ số?
Tôi cảm thấy mình đằng nào cũng đã điên rồ, dứt khoát nói thẳng, không sợ gì hết: “Cháu phải đi yêu.”
Ông già ngây người, sau đó sắc diện hồng hào, cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa: “Phải đấy, tuổi trẻ nên điên như vậy.”
Đúng, tôi phải điên.
Cuối cùng tôi thực sự bước vào một cuộc tình, không phải ngồi yên một chỗ đợi bất cứ người nào đến gần, mà tôi bước lên một bước, chạy gằn mấy bước, chạy như bay về phía người tôi muốn có.
Sắp xếp xong hành lý, chỉ có một chiếc valy, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy có vật gì nhất thiết phải mang theo, tôi nhìn khắp phòng một lượt, đồ dùng của Đổng Bân đã thu xếp, đóng gói gửi trả chàng, trong đó có cả sợi dây chuyền đắt tiền chàng tặng tôi. Nghĩ lại, tôi se sẽ cười thầm, căn phòng này từng có Phùng Tuấn, từng có Đổng Bân, từng có bàn chải đánh răng và quần áo của họ, họ thậm chí đã ngủ chung giường với tôi, sáng sớm tỉnh dậy tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ say vẫn còn dử mắt của họ.
Hồi đó tôi thực sự cho rằng tôi đang già đi từng ngày, cũng sẽ chứng kiến khuôn mặt người bên cạnh già nua, nhăn nheo thế nào.
Quả nhiên mọi sự đều không có gì tuyệt đối, cho dù người yêu kiên gan hơn vàng hơn đá cũng chưa chắc chống lại được cái vô thường của thiên tai, nhân họa trên đời, so với sự thủy chung vĩ đại không hề hối hận đó, tôi chỉ còn chút sức lực, cầu cho bản thân lúc này không hối hận.
Đã quyết định là đến Thượng Hải rồi mới gọi cho bố mẹ coi như tiền trảm hậu tấu, nhưng dù gì cũng không thể không tạm biệt Lâm Sâm, mặc dù đã hình dung gã phản đối thế nào…
“Tôi có một bí mật, cũng không thể nói được là vì sao? Định nói với cậu, muốn cậu là người đầu tiên biết, đó là nguyên nhân vì sao tôi có mặt ở đây.”
Tôi đứng trong nhà Lâm Sâm, mới bảy giờ tối, bên ngoài đã là bức màn đen thẫm, gã đứng trước cây đèn cao trên nền, chỗ có ánh sáng duy nhất trong nhà, cắn môi, nhìn tôi như đầy trách móc.
“Bối Bối, cho tớ biết bí mật của ấy đi! Trong váy ấy có bí mật gì?”
Hồi nhỏ, Lâm Sâm muốn tôi trao đổi bí mật với gã, gã đi hỏi mấy lần, lúc không có người, gã dùng cánh tay quặp cánh tay tôi như con rắn, lắc lắc cái đầu bù xù của gã, chà vào mặt tôi.
Gã muốn biết bí mật của tôi, để đảm bảo đối với tôi, gã là người duy nhất, không giống người khác.
Tôi có bí mật, Lâm Sâm không biết, là vì tôi cảm thấy gã không cần thiết phải biết, Phùng Tuấn và Đổng Bân không biết, là bởi vì họ không có cơ hội biết, nhưng Lộc Minh tất yếu sẽ biết.
Mặc dù đã quyết tâm trao tất cả của mình cho Lộc Minh, tôi lại muốn Lâm Sâm là người đầu tiên biết, điều này đã mặc định ngay từ phút đầu tiên quen gã.
Hết giờ làm, Lâm Sâm đợi tôi ở căn hộ của gã, cười nhăn nhở, sau khi mở cửa, tặng tôi một cái ôm siêu chặt, mà lại kéo dài rất lâu, gã ghé tai tôi nói nhỏ: “Không hiểu sao lại có cảm giác lâu lắm rồi không gặp em?”
“Đúng vậy!” Tôi nhắm mắt, hơi đắm mình một chút trong tay gã, vẫn là mùi nước hoa quen thuộc, sao lại cảm giác lâu lắm không gặp? Lâu như một thế kỷ! Tôi vòng tay ôm eo gã, sau khi hít sâu một hơi liền đẩy gã ra, nhe răng cười nói, “Bản cô nương đến đây là đã hời cho ngươi rồi, tiện nhân!”
“Nô tài đã tưởng nương nương không cần nô tài nữa.” Lâm Sâm lại giơ tay kéo tôi về, hôn một cái vào trán, sau đó tiện thể dắt tôi đến ngồi xuống sofa, một tay đặt lên vai tôi, để đầu tôi gối lên vai gã.
Chúng tôi đều không nói, cơ hồ đều muốn cho nhau thời gian thư giãn, rốt cuộc gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. Hôm nay tôi cố ý mặc váy hở chân, cho nên có thể chân trần giẫm lên tấm thảm trải nền bằng lông cừu mềm mại, hàng thủ công nhập khẩu của Iran, không nén được dùng ngón chân vờ nghịch lớp lông cừu mềm mại, cảm giác như đang đùa một con thú xù lông. Gã nhìn thấy động tác của tôi, cố tình giẫm chân lên chân tôi, tôi tránh sang một bên, gã vẫn tiếp tục, tôi dứt khoát giẫm trả, rồi đạp mạnh một cái lên chân gã.
Sau tiếng kêu “Ối trời!” thảm thiết, Lâm Sâm thở ra một hơi dài, khẽ gọi: “Bối Bối.” Tiếp đó, ôm chặt tôi, mơn trớn tóc tôi.
“Vẫn khỏe chứ?” Tôi vỗ ngực gã, vì chuyện của Mặc Mặc và Đổng Bân, tôi đã lạnh lùng với gã suốt thời gian dài vừa rồi.
“Siêu khỏe!” Gã cười lộ hàm răng trắng, “Mặc dù không đến mức có thể cứu vãn thế giới này, nhưng có thể giúp em đánh cho Đổng Bân chết bảy, tám mươi lần là chuyện vặt.”
“Được lắm, bằng cái thân gầy nhẳng không đáng vài lạng thịt này á?”
Tôi và gã lăn mấy vòng trên sofa, như hai con chó con bị loại khỏi top 100 con chó thông minh nhất, nhe nanh múa vuốt đánh nhau một trận, sau khi bị tôi đè lên người, gã lại kêu eo éo một hồi, cố tỏ ra vui vẻ, nhìn tôi: “Nói đi!”
Gã đã đoán ra tôi đến tạm biệt gã.
Tôi đứng lên, tóm tắt bằng một câu đơn giản: “Ngày mai tôi đi Thượng Hải gặp Lộc Minh.”
Gã tiếp tục nằm trên sofa một lát, nhìn lên trần nhà không nói gì, sau đó đứng lên, dưới ánh đèn, mặt lầm lì nhìn tôi.
“Lại đây.” Tôi giang tay cho gã.
Lâm Sâm không nhúc nhích, tôi cười đau khổ, tự nhích đến gần, áp chặt vào người gã, vào bộ ngực với chiếc sơ mi màu xanh ngọc hiệu Versace bên ngoài, vào đôi chân bên trong chiếc quần Âu dài màu đen hiệu Givenchy, sau đó nắm tay gã, dẫn gã luồn vào trong váy tôi.
Gã giật mình vì cử chỉ đó, nhưng lại khuất phục bởi khí thế mạnh mẽ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng của tôi, để cho tôi dẫn tay gã lần mò đến gốc đùi tôi, sau đó tôi cảm nhận được bàn tay đó rõ ràng rung một cái.
“Đúng thế.” Tôi nhắm nghiền mắt, nhăn mày nói, “Đó chính là bí mật của tôi.”
Bàn tay Lâm Sâm không nóng lắm, nhưng cũng không lạnh, là nhiệt độ của cái ly đựng sôcôla nóng, gã nhẹ nhàng vuốt bí mật của tôi, giống như chiếc lông thiên nga lướt qua da thịt tôi.
Đó là một vết sẹo cũ rất đáng sợ, dài như một mạch máu nổi hằn.
“Lúc còn rất nhỏ, tôi ôm chân bố, cầu xin bố đừng bỏ nhà đi, nhưng ông ấy thậm chí không quay lại nhìn tôi. Cứ thế đi, kéo lê tôi dưới chân, đến sân bóng rổ của khu nhà, không biết có mảnh thủy tinh vỡ nào đó, hình như là vỏ chai bia, chồi trên mặt đất. Vậy là nó cứa vào đùi tôi, tôi khóc gọi, bố ơi, đau quá, bố ơi…” Giờ nhớ lại, cứ như trải qua giây phút đó lần nữa, tôi ớn lạnh, rùng mình.
Lâm Sâm ôm chặt tôi, tỳ cằm vào gáy tôi, thì thầm: “Đừng nói nữa.”
Tôi không nhìn thấy mặt gã, nhưng nghe giọng gã rất buồn.
Tôi cố gắng không để bầu không khí trở nên bi lụy, bởi vì tôi chỉ đến bộc bạch, không phải đến cầu xin sự cảm thông: “Nhưng bố vẫn không quay đầu, ông ấy cứ đi tiếp, tôi túm chặt quần ông ta, cả người bị lôi đi sềnh sệch. Cho đến khi mảnh thủy tinh cắm sâu vào trong thịt… cuối cùng tôi không kìm được ngoái lại nhìn, một vệt máu dài dưới chân, tôi đau quá ngất đi. Bố thấy tôi buông tay mới ngoái đầu lại… vì thế ông ấy quay về nhà, không đi nữa, có điều, cuối cùng ông ấy vẫn ly hôn với mẹ tôi.”
Lâm Sâm không nói gì, hơi thở ẩm ướt của gã chui vào cổ áo tôi.
“Từ trước đến nay không có ai đếm xỉa đến tình cảm của tôi, họ muốn làm gì thì làm.” Tôi nghĩ đến hoàn cảnh của mình từ khi ra đời, bất kể quá trình quanh co khúc khuỷu thế nào, kết cục vẫn như thế, Phùng Tuấn hay Đổng Bân, trong cuộc đời tôi, họ tự ý đến, lại tự ý đi, không có ai thực sự chú ý đến tôi, “Tôi là một tồn tại không được nhìn thấy.”
“Bối Bối, Bối Bối ngoan của tôi.” Giọng Lâm Sâm dịu dàng như dỗ con chim nhỏ bị thương, gã se sẽ thì thầm bên tai tôi như đang hát, “Em là ngọn hải đăng sáng chói trên mặt biển tối đen.”
Sau khi suy nghĩ đắn đo, tôi bỏ qua lo lắng của Lộc Minh về vấn đề an toàn, vẫn quyết định đi tàu hỏa đến Thượng Hải. Do phải bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng, tôi không còn bao nhiêu tiền mặt, từ nay bắt đầu cuộc sống mới với Lộc Minh, ít nhiều cũng cần tiền chứ? Tất cả là ba ngàn đồng, ba mươi tờ giấy bạc chính là toàn bộ “của hồi môn” của tôi.
Tàu hỏa đi về hướng nam, tôi có thể ngửi thấy sự thay đổi của mùi vị không khí: ẩm ướt, thoáng vị ngai ngái của cây cối, khác hẳn không khí khô nẻ vô cảm của miền Bắc, giống vị tướng quân máy móc, bảo thủ trên chiến trường, còn miền Nam, lại giống một thi nhân, tâm hồn đầy ắp thi ca, muốn kể cho bạn nghe, có lẽ không khiến bạn yên tâm như viên tướng miền Bắc, nhưng có thể khích thích thần kinh bạn bất cứ lúc nào, khiến tinh thần bạn tràn trề sung mãn.
Sau khi ra khỏi nhà ga, tôi bất chợt bắt gặp, từ bầu trời xanh pha xám có vô vàn những vạch nhỏ dài màu bạc rơi xuống như sao băng, đó chính là mưa phùn, hành khách đi ngang qua tôi, họ vươn vai thư giãn, sải bước giống như đàn linh dương lao vào đồng cỏ hoang.
Nhìn phải ngó trái, đến khi người chỉ còn thưa thớt, gã nhìn thấy tôi, hơi ngập ngừng há miệng, sau đó nhún vai, trên mặt nở nụ cười cơ hồ làm sáng cả vùng đồng hoang xanh xanh.
Không đón được taxi, gã một tay kéo hành lý cho tôi, một tay che chiếc ô nghiêng hết về tôi, đứng bên đường hơi lo lắng hỏi tôi: “Đành đi xe buýt vậy, có được không?”
Tôi gật đầu, nép vai vào cánh tay gã, áp sát gã, bước theo gã.
Trên xe, chúng tôi không nói chuyện, người lắc lư theo quán tính của xe, lòng cũng hình như phiêu dạt ở Thượng Hải, lắc lư lắc lư, gã đang nghĩ gì? Tôi liếc trộm gã, trên mặt Lộc Minh có rất nhiều giọt nước, mỗi giọt đều lưu luyến đọng lại trên làn da hoàn mỹ của gã, không chịu ra đi.
Gã đứng thế thủ vững chắc, cho tôi tỳ vào, không để tôi loạng choạng mỗi lần xe dừng. Đến khi hành khách lục tục xuống hết, trên xe chỉ còn hai chúng tôi và tài xế, tôi mới biết thì ra nhà gã ở bến cuối cùng. Chúng tôi ngồi trên ghế đôi co ở hàng cuối cùng, tôi nhìn mưa phùn đập vào cửa kính, vẽ ra bao nhiêu vệt nước vòng vèo quanh co, bất giác tim đập chân run, hoảng hồn kinh hãi, tôi điên thật rồi.
Tôi không biết Lộc Minh sống ở đâu, không biết quan hệ của gã thế nào, cũng không thể đoán biết những gì gã chat với tôi có bao nhiêu phần trăm là thật, quá khứ của gã ra sao? Bố mẹ gã có thật đã ly dị như gã nói? Có thật gã sống một mình? Có đúng gã từng quan hệ với rất nhiều phụ nữ, nhưng đã chia tay? Chia tay hẳn chưa? Bây giờ có thật gã đưa tôi về nhà gã không?
Gã cũng có thể là người xấu.
Đúng. Tôi căn cứ vào đâu nhận định gã là người tốt? Gã hoàn toàn có thể là người xấu. Tôi nghiêng mặt nhìn gã, gã vẫn cau mày không nói, hình như đang có nhiều tâm sự.
Gã hoàn toàn có thể là một tên tội phạm quá đẹp mã, thậm chí là con quỷ sát nhân, tôi cúi đầu nhìn tay gã để trên đùi, đó là bàn tay cực giống bàn tay Lâm Sâm, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, tôi từ Bắc Kinh xa xôi đáp máy bay đến Thượng Hải, có lẽ chỉ là để chết dưới đôi bàn tay đó, gã có thể đưa tôi đến vùng ngoại ô hoang vắng, ấn tôi xuống bùn, dùng đôi tay tác phẩm nghệ thuật đó bóp cổ tôi.
Tôi kinh hãi vì tưởng tượng của mình, sau đó lại nghĩ: Thôi, mặc kệ.
Đằng nào tôi cũng trao đi tất cả, do mệt mỏi cũng chẳng nghĩ tới giữ gìn, dứt khoát gối đầu lên vai gã, có thể là do hai người đó quá giống nhau, vừa nhắm mắt là tôi có cảm giác Lâm Sâm đang ở bên, người gã vẫn bất động, ngồi rất thẳng.
Sau khi xuống xe, mưa vẫn không ngớt, cho nên hai tay Lộc Minh vẫn bị cái cán ô chiếm giữ, khiến tôi không thể nắm tay gã, lòng bỗng nôn nao vô cớ, cũng là một mình ở nơi đất khách, nhưng cảm giác của tôi bây giờ khác hẳn lúc ở Bắc Kinh, tôi bây giờ càng trắng tay, càng tứ cố vô thân, cho nên càng khao khát được gắn với một cơ thể khác.
Lộc Minh đưa tôi đi qua một con ngõ Thượng Hải điển hình, đến trước một quần thể kiến trúc của một chung cư dành cho viên chức nghỉ hưu, đi vào một tòa nhà hơi cũ, không có thang máy, đèn hành lang các tầng điều khiển bằng âm thanh, cùng với tiếng bước chân, từng ngọn đèn sáng lên, do tín hiệu không rõ, chúng cứ nhấp nháy mãi.
“Bước cẩn thận.” Gã nói với tôi câu đó.
Đến tầng trên cùng, gã mới dừng lại, lạch cạch lấy chìa khóa. Sau khi cánh cửa chống trộm mở ra, bên trong nhìn như một cái động sâu và tối, gã đứng sang bên nhường tôi vào trước, sau đó đóng cửa, bật công tắc đèn trên tường, sau tiếng “tạch”, đèn trần phòng khách sáng bừng, nhưng do công suất hơi nhỏ nên trong phòng vẫn rất tối.
Dưới ánh điện lờ mờ đó, tôi nhìn rõ căn hộ một phòng khách, hai phòng bên thiết kế theo kiểu cũ, căn hộ tuy nhỏ, nhưng do đồ đạc ít nên trông khá rộng, phòng khách chỉ có một bộ sofa và một cái tủ ti vi bên trên không có ti vi, ngoài đèn chùm và quạt điện, hầu như không thấy đồ điện nào khác.
Hai gian phòng cửa mở toang đều có giường, trong đó một cái chất đầy đồ lặt vặt, hình như đã trở thành nhà kho, còn gian kia chắc là phòng ngủ của Lộc Minh, ngoài một cái giường đôi, còn có một bàn viết, một tủ sách, trên bàn viết có cái vi tính kiểu cũ dày, nặng trịch, tủ sách toàn tiểu thuyết trên mạng. Ngoài ra, bên phải phòng khách là ban công lát gạch gốm cũ, hai bên ban công lần lượt là phòng tắm và nhà bếp.
Ý thức được cái nhà cũ kỹ này là nơi Lộc Minh sinh ra, lớn lên, tôi bỗng có cảm giác hốt hoảng, tội lỗi không mời mà xông vào cuộc đời người khác.
Đang nghĩ nên nói gì, Lộc Minh đã chạm cùi tay vào tôi, giọng gã từ phía trên giống như ánh trăng dịu dàng đổ xuống: “Bây giờ anh có thể gọi em là vợ được chưa?”
Thực ra, trên mạng, bất chấp phản đối của tôi, gã luôn gọi tôi là “vợ”, ngay cả khi biết tôi có bạn trai, nhưng trong mấy ngày ở Bắc Kinh, gã chỉ gọi là: “Bối Bối”, có lẽ do sau khi gặp mặt cảm thấy hơi ngại.
Tôi đã từ xa xôi tự mình chạy đến nằm trong nhà người ta, lúc này còn bẽn lẽn từ chối ư? Cùng lắm chỉ hơi quá đà một chút, thực ra bọn học sinh bây giờ không khoái mốt nai vàng ngơ ngác.
Tôi đang định ngoảnh lại gật đầu đồng ý, gã đã cúi xuống hôn, hai bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay tôi, nắm một lát, rồi men theo cánh tay lần lên, ngập ngừng dừng lại sát bả vai, sau đó vuốt lên vai, lướt qua gáy, lần xuống lưng, cuối cùng hai tay nắm lấy eo tôi, giật mạnh, ép tôi vào người gã.
Nụ hôn của gã mỗi lúc càng sôi sục giống như những con sóng dấy lên từ bầy hải âu bay là là trên mặt biển, khiến tôi liên tục lùi sau, cuối cùng cả hai ngã lên sofa, lớp vải hơi ẩm phảng phất mùi hoa quả thối rữa, khiến đầu tôi choáng váng.
Tôi thở hổn hển, Lộc Minh vội buông ra như để cho tôi thở, sau đó gã bắt đầu hôn má, tai và cổ tôi, cuối cùng dừng trên môi tôi.
Chúng tôi ôm hôn rất lâu giống như đang chơi trò miền đất mới. Tôi vốn không sành hôn, lại có thể cùng gã phối hợp nhịp nhàng, cứ như chúng tôi đã hôn nhau cả đời cả kiếp, mà tôi lại có cảm giác như nụ hôn đầu, bởi vì lần đầu tiên được biết, thì ra nụ hôn của một người đàn ông cũng có thể sạch tinh như suối nguồn.
Tôi muốn chết chìm trong đó.
Trên chiếc sofa chật hẹp, gã nằm nghiêng bên ngoài ôm chặt tôi, ép tôi vào lòng, trong tư thế tưởng chừng chỉ cần trở mình là cả hai lăn xuống vực.
Chúng tôi hôn đến môi khô lưỡi bỏng, đều thấm mệt, nhưng vẫn nằm yên, không ai chịu nói trước, dường như chỉ cần nhắc đến cuộc sống hiện tại là lập tức từ giấc mơ cổ tích bước thẳng ra đô thị phồn hoa.
“Em đói không?” Lộc Minh ngần ngại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, môi gã mơn trớn trán tôi.
Sau đó chúng tôi tay trong tay đi xuống tầng, chọn một quán cơm nhỏ trong cả dãy quán ăn nhếch nhác trên phố, quán này chỉ có một gian nhà, sát tường kê bốn cái bàn, ông chủ kiêm đầu bếp kiêm phục vụ, đứng cạnh bệ bếp ở cửa, có lẽ đó chính là chỗ nấu nướng, lên tiếng chào Lộc Minh có vẻ rất thân quen.
Gã khoác vai tôi, vui vẻ giới thiệu: “Đây là vợ tôi.”
Ông chủ cười, vỗ tay, lại trêu gã một hồi mới hỏi ăn gì? Thì ra ở đây không có thực đơn, muốn ăn gì, có thể ăn gì đều phải xem ông chủ có thực phẩm gì, thực khách tự báo, giá rất rẻ chỉ có mấy đồng, hoặc mười đồng một món.
Sau khi hỏi tôi, Lộc Minh gọi thịt bò xào, canh cà chua trứng và bắp cải xào tái, sau đó bảo ông chủ đưa cho một cái chậu sắt nhỏ, đến bên cái nồi sắt to kinh khủng đơm một chậu cơm trắng đặt lên bàn, vừa xới cơm ra bát cho tôi vừa giải thích, lấy luôn một thể lát nữa khỏi phải đứng lên.
Quán ăn có vẻ xập xệ nhưng món ăn sau khi bưng hết lên lại khá hợp khẩu vị, tôi gắp một miếng thịt bò và ít cơm vẫn còn từng hạt nguyên vẹn bỏ vào miệng nhai, còn chưa kịp nuốt đã kinh ngạc nói với Lộc Minh: “Ngon quá!”
“Chỉ sợ em ăn không quen.” Gã nói, “Đừng nghĩ ở đây nhếch nhác, thực ra dầu ăn rất sạch, ông chủ cũng ăn ở đây luôn.”
Sau đó gã vừa ăn vừa thấp thỏm nhìn trộm tôi, cho đến khi tôi ăn hết hạt cơm cuối cùng trong bát, nói với gã: “Thêm bát nữa.”
“Hì!” Gã bật cười như trút gánh nặng, sau đó mặc cho tôi gặng hỏi, nhất quyết không chịu nói tại sao lại cười.
Tôi nghĩ rất lâu rất lâu sau, các nướu vị giác của tôi vẫn còn nhớ rõ vị của bữa cơm này, món thịt bò xào cho rất nhiều ớt băm chỉ hơi cay, thịt rất mềm, rất tươi, thái mỏng vừa phải, ăn rất đưa cơm, món bắp cải xào tái có vẻ hơi nhiều dầu nhưng rất vừa miệng, chua ngọt giòn vừa độ, bát canh đơn giản nhất, gồm cà chua thái lát vừa đủ, đun vừa lửa, hạt cà chua đỏ nổi lên trên, húp một ngụm ngọt mát vô cùng.
Sau hôm đó, tôi và Lộc Minh còn ăn ở quán này mấy lần, cũng các món như thế, nhưng cảm giác kém xa bữa đầu tiên, có lẽ đó là bữa cơm tuyệt diệu nhất trong đời tôi từng ăn.
Ăn xong, tôi quá mệt, Lộc Minh cũng không kéo tôi đi lang thang nữa. Về đến nhà vừa đặt đầu xuống gối là ngủ, trong mơ màng nghe thấy tiếng Lộc Minh mở vi tính lên mạng, ngửi thấy mùi thơm dịu của bột giặt tỏa ra từ chăn gối, hôm trước gã nói với tôi, để đón tôi, gã đã giặt sạch mọi đồ trên giường, sắp xếp lại tủ quần áo, mua mấy viên long não bỏ vào ngăn tủ dành cho tôi, đương nhiên cũng tổng vệ sinh nhà cửa.
Đêm khuya, có luồng khí lạnh lọt vào chăn, làm tôi hơi tỉnh, sau khi biết là Lộc Minh, tôi lại ngủ tiếp, có lẽ sợ tôi lạnh nên gã không vội dịch sát vào, nhưng chỉ lúc sau cơ thể gã đã nóng hôi hổi, như chiếc bánh trong lồng hấp.
Sau khi hôn lên mặt, tay gã từ phía sau đặt lên thắt lưng tôi, vuốt ve tóc tôi một hồi, gã không có cử động gì nữa.
Đêm đó tôi không mơ mộng gì hết, ngủ rất say, rất ấm, giống như ngâm mình dưới suối nước nóng trong lòng một con thú lớn họ mèo có bộ lông dày.
Sáng sớm tỉnh giấc, phát hiện trận mưa phùn hôm qua vẫn kéo dài đến bây giờ, Lộc Minh vẫn đang ngủ, tôi nhón chân nhẹ nhàng xuống giường, mở va ly sắp xếp qua loa, ôm đồ của mình vào phòng tắm, không ngờ nhìn thấy bên cạnh chiếc khăn mặt màu xanh hơi cũ là chiếc khăn bông màu hồng mới toanh, có lẽ Lộc Minh chuẩn bị cho tôi, nghĩ vậy, lại quay người nhìn lên bàn lavabo, quả nhiên trong chiếc cốc đánh răng có hai bàn chải một cũ một mới.
Sau khi tắm gội xong, có lẽ Lộc Minh thức giấc bởi tiếng động của máy sấy tóc, khi tôi bước vào phòng ngủ, gã ngồi ở mép giường nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó dụi mắt, tay chống mặt cố tình tỏ vẻ kinh ngạc reo lên: “Trời ơi, không phải nằm mơ chứ? Tôi có vợ rồi!”
Mặc dù lý trí nhắc tôi gã choai này chắc chắn trước đây không ít lần gọi người khác là vợ, nhưng bây giờ tôi là cô dâu ngốc nghếch, trong đầu toàn lửa nở hoa bạc lung linh, thô bạo đáp lại một câu: “Đồ lợn!”
“Vợ! Vợ! Vợ!” Gã giang rộng hai tay, trông rất giống con chó đang ởn: “Lại đây.”
Chúng tôi lại bắt đầu hôn nhau, sau đó làm tình trong tiếng sấm từ xa ngoài cửa sổ vọng đến, càng gần càng dội lên.
Khi Lộc Minh tách hai đùi tôi ra, tôi kinh hãi nhắm mắt, gã nhìn thấy vết sẹo ở mé trong đùi tôi, không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên đó, khiến cơ thể tôi căng cứng như nham thạch cuối cùng cũng giãn ra.
Đây là lần đầu tiên của tôi, chỉ cảm thấy đau, mồ hôi lấm tấm, lát sau đã nổi khắp người tôi, Lộc Minh kinh ngạc vì tôi vẫn còn trinh, vì rốt cuộc tôi đã sống với hai người yêu. Trước sự “thiêng liêng” lúc này, gã rất muốn thể hiện vẻ mặt nghiêm trang, nhưng vẫn không nhịn được, bật cười như một tiểu súc sinh, khiến tôi vừa tức vừa buồn cười, bị đau tôi chửi gã: “Tất cả đàn ông đều là hạng súc sinh!”
Nhưng trong lòng tôi rất mừng vì tôi không trao món hời đó cho bọn súc sinh khác, mà phong bao phong nhụy trao vào tay tiểu súc sinh này, mặc dù…
Có thể một ngày nào đó gã choai đang nằm trên người tôi cũng sẽ bỏ tôi mà đi như Phùng Tuấn và Đổng Bân, vì một cô gái khác, lập một gia đình khác, quên sạch những ngày từng sống với tôi, quên sạch những lời đã nói với tôi…
Tôi phải nhớ hiện tại này, đem cái hiện tại bao gồm tiếng sấm, tiếng mưa và mùi ẩm mốc phảng phất trong không khí, cảm giác khi đầu lưỡi của Lộc Minh chạm vào da thịt, sức mạnh vòng tay gã, sự biến đổi của lớp cơ chỗ đuôi mắt, lông mày gã và nỗi đau mà tôi có thể cảm nhận, ghi nhớ trong lòng.
Tôi đã không thể dừng mưa gió, cũng không thể viết nên số mệnh, nhưng tôi có thể dùng toàn bộ cảm quan của mình để ghi nhớ hiện tại.
Ý nghĩ và tình cảm đột nhiên bột phát giống như tơ nhả ra từ một con tằm khổng lồ, trùng trùng điệp điệp quấn lấy tôi, tôi vươn tứ chi bò lên người Lộc Minh, dùng tất cả sức lực ôm chặt gã, để tránh nỗi sầu muộn trào dâng trong cơ thể cuốn băng tôi về phương xa.
Lộc Minh thấy tôi nghiến răng, chảy nước mắt, tưởng gã làm tôi đau, liên tục vừa hôn vừa dỗ dành tôi, hỏi có cần dừng lại, tôi chỉ một mực lắc đầu, dùng đầu ngón tay chọc cánh tay và lưng gã, đến khi cả hai cùng run rẩy.
Chúng tôi nằm trên giường mãi đến khi mặt trời lặn, tôi nằm nghiêng ngắm nhìn gã, gã cũng gối lên cánh tay nhìn tôi, thỉnh thoảng sờ mặt tôi, lặng lẽ nghe tôi kể những chuyện vụn vặt từ khi bắt đầu nhớ được: Nguyên do vết thương trên đùi tôi. Tôi bị bắt nạt hồi tiểu học. Ác duyên giữa tôi và Lâm Sâm. Phùng Tuấn, tình đầu của tôi sinh con với người phụ nữ tôi rất ghét. Tôi xuýt bị một vật trên cao rơi vào người lúc làm thuê ở Tokyo. Cô bạn gái thân nhất của tôi sau khi trao thân cho một người lạ, bị người yêu đá, cuối cùng bây giờ đã tìm được tình yêu thật sự. Mặc Mặc thân yêu nhất của tôi lỡ tay giết chết người anh ta yêu nhất. Đổng Bân mà tôi tưởng sẽ sống với nhau đến bạc đầu đã đập nát sự ngây thơ còn lại của tôi thế nào…
“Chúng mình sẽ được bao lâu?” Hôm nay là ngày đầu tiên tôi và Lộc Minh sống với nhau đúng nghĩa, tôi lại sốt ruột nêu vấn đề đó, kém khôn ngoan, thiếu thận trọng như một cô bé thiếu thốn tình yêu bộc lộ nhược điểm của mình, tôi bây giờ chính là kẻ si tình ngu ngốc mà ngày trước tôi rất coi thường.
“Nếu em đồng ý, bây giờ anh muốn cùng em mãi mãi.” Gã xích lại, để đầu tôi gối lên cánh tay gã.
Sau đó hai chúng tôi ngủ một lát, tỉnh dậy lại làm lần nữa, mãi đến chập tối trước lúc ra khỏi giường, vẫn lúc yêu, lúc dừng. Lộc Minh hỏi bữa tối thích ăn gì? Tôi nghĩ một lát, nói muốn đi chợ mua rau, vậy là gã đưa tôi đến cái chợ gần nhà, lúc đó chợ đã sắp tàn, chỉ còn vài thứ lặt vặt. Tôi mua mấy túi rau xanh, vì trong nhà không có tủ lạnh, cho nên chỉ mua ít thịt gà, thịt lợn không cần dự trữ, cuối cùng là dầu ăn, muối, xì dầu và giấm.
Lộc Minh không biết nấu ăn, nên trong bếp ngoài ấm đun nước, các dụng cụ khác không mấy khi dùng đến, bám đầy bụi, khi tôi rửa rau thái thịt, gã ở bên cạnh lau quét, thỉnh thoảng chạy đến hôn cổ tôi, hoặc ôm một cái.
Tôi làm món sườn kho, món đậu phụ thông thường và canh gà nấm hương, không tính được số lượng nên làm hơi nhiều, nhưng do sức lực bị tiêu hao không ít, hai chúng tôi đều ăn hết bay, Lộc Minh dùng muôi xúc miếng cháy cuối cùng trong nồi cơm điện ăn ngon lành, cười gian nói, phải ăn no mới nạp đủ điện.
Ăn xong gã bỏ tất cả bát đũa vào bồn nước bảo để mai gã rửa, kéo tôi lên giường.
Mấy ngày sau đó, chúng tôi suốt cả ngày nằm trên giường giống như đoạt giải “người vô dụng nhất thế giới”, đói thì xuống giường tìm cái ăn, sau đó lại về giường mặc dù chỉ nằm không, nhìn nhau cười như hai kẻ ngốc.
Đây là cuộc sống mà trước kia tôi chưa từng nghĩ đến, không mục đích, xa lánh hiện thực, nát bươm như loại độc dược ngọt ngào gây nghiện.
Khi chúng tôi trần trụi mặt đối mặt ôm nhau, tôi ngồi trên đùi gã, hai tay nâng mặt gã hỏi: “Anh có nhìn thấy em không?”
“Có.” Gã đắm đuối nhìn tôi, trong hai mắt mờ ướt có đốm lửa nhảy nhót.
Cho dù một ngày nào đó mất gã cũng chẳng sao, tôi yêu gã.
Thì ra yêu nghĩa là tình nguyện mục nát vì anh ta.
Sau khi sống với Lộc Minh khá lâu, dần dần cũng cãi nhau mấy lần, càng hiểu gã mới phát hiện, ngoài da thịt bên ngoài đẹp đẽ, gã có nhiều nhược điểm không thể ngờ.
Gã vô cùng lương thiện, thật thà đến ngốc nghếch, dễ bị lừa.
Do ngớ ngẩn nên gã bị kẻ trộm chôm mất hai cái điện thoại, trong đó có một chiếc, chính gã giương mắt nhìn kẻ trộm cầm đồ của mình chạy biến, mà vẫn băn khoăn không hiểu sao người kia lại vội vàng như thế.
Gã rất ương ngạnh, thậm chí không biết linh hoạt chút nào, mặc dù vẫn chưa kiếm được một đồng bằng nghề chụp ảnh cũng không có dụng cụ chuyên nghiệp, vẫn kiên trì giấc mộng trở thành nhiếp ảnh gia, hai tay gã nếu không ở trên người tôi thì sờ cái máy ảnh, trong vi tính toàn các phần mềm hướng dẫn sửa ảnh nhanh.
Gã rất nhát gan, dễ giật mình, chưa bao giờ xem phim kinh dị, xem phim tài liệu về động vật cũng có thể chảy nước mắt.
Gã tương đối thiếu những kiến thức thông thường, mở vòi nước nóng để rửa dâu tây, kết quả được một chậu dâu tây nát nhừ.
Khi gã nói những lời đường mật hoàn toàn không biết xấu hổ, bộ dạng thản nhiên, thật thà còn mùi mẫn hơn cả Lâm Sâm.
Gã nóng lạnh thất thường, suốt ngày hi ha cười, nhưng một tác động nhỏ là có thể khiến đầu gã gục xuống tận ngực, nhưng ngủ một giấc là quên hết, cho nên cơ bản là khờ khạo.
Gã rất đàn bà, không thích xem thi đấu thể thao, xem những bộ phim tình cảm rẻ tiền như “PS: I love you” là sẽ rầu rĩ đứng ngồi không yên vì nghĩ đến tương lai xa lắc sau này hai chúng tôi ai sẽ ra đi trước.
Gã thích nói phóng đại, khi có chuyện gì, người lo lắng hốt hoảng lại chính là gã, gã ôm lấy tôi, liên tục hỏi, “Làm thế nào bây giờ? Vợ à, làm thế nào đây?”
Thật bó tay.
Bó tay hơn nữa là tôi càng ngày càng không thể xa gã.
Tôi dường như thoái hóa thành “bà già si tình” mà tôi khinh thường nhất, tiếc là không thể đem gã Lộc Minh thiểu năng trí tuệ nhốt vào cũi trước mắt mình 24/24. Khi nằm ngủ trên giường, chỉ cần nghe thấy tiếng gã sỏ giày là giật mình hỏi, “Anh định đi đâu?”
Có lúc gã xuống tầng ăn sáng. À! còn nữa, gã rất tham ăn, chỉ cần nghe thấy bên ngoài có tiếng rao bán quà vặt, là nhất định chạy ra xem có món gì ngon, có lúc mua rất nhiều, khiến hai chúng tôi phải dùng bánh rán và bánh bao với bột đậu xanh làm bữa tối, nếu gã bảo là đến siêu thị gần đây, như vậy sẽ phải đi qua đường cái, rồi rẽ sang phố khác, thì dù buồn ngủ đến mấy tôi cũng bò dậy, nhất định đi cùng gã.
Nhỡ gã ra ngoài gặp chuyện thì sao? Chưa nói bị xe tông, chỉ cần trên đường có kẻ ác mắng gã vài câu, tôi cũng không chịu nổi.
Tôi quý gã ngốc này vô cùng, tốt với gã như một bà mẹ chu đáo luôn lo cho đứa con to đầu ngờ nghệch của mình, nhưng gã ngốc đó lại bảo, IQ của tôi chỉ được năm điểm, nếu tôi đi đường bước hụt, gã sẽ hét lên: “Bối Bối, cẩn thận, kẻo IQ lại giảm.”
Gã thường ôm tôi, tỳ cằm lên đầu tôi thở dài, “Vợ anh siêu thế, nếu không có em anh sống thế nào.”
“Xì, bản cô nương hơn ngươi ba tuổi, lẽ ra ngươi nên gọi là chị mới phải!”
“Oái, sao không nhận ra, uổng công em lớn rồi.” Gã cười hề hề hôn vào mặt tôi.
“Em đói rồi!” Tôi húc đầu đẩy gã ra.
“Anh cũng thế.” Gã ôm tôi từ phía sau, cắn nhẹ vào cổ tôi.
“Mau dậy rửa bát bữa qua đi.” Tôi chúm môi ra hiệu cho gã xuống bếp rửa bát, để tôi nấu ăn.
“Anh đang ăn mà.”
Gã làm tôi nhột kinh khủng, tôi cười ré lên, giơ tay vuốt tóc, giật tai gã, cả hai cùng cười ha hả.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Chúng tôi thường nằm lỳ trên giường, bởi vì trong nhà không có chỗ nào hấp dẫn để ngồi, cảnh tượng thường thấy là, tôi nằm trên giường đọc sách, gã ngồi cạnh giường xem phim, hoặc chơi game trên vi tính để trên bàn viết, thỉnh thoảng tôi lấy ngón chân chọc lưng gã.
Khi thấy chán, bất luận gã đang làm gì tôi cũng giục: “Chó chết, mau lại đây ôm em.” Sau mấy lần gã xin sỏ, dần dần tôi cũng quen gọi gã là “chồng” nhưng tôi thường gọi đùa gã là “chó con”, “lợn con”, “đồ ngốc”.
Để trả đũa, gã cũng thử gọi tôi như thế, nhưng luôn bị ăn đòn, lâu dần cũng đành phục tùng nếu không muốn bị cắt “khoản kia”. Gã không ngoái lại, tay vẫn bấm chuột tanh tách, dán mắt vào gã đang đánh boss trong game, trả lời: “Không đâu, chó con còn đang phải đánh quái.”
“Hứ!” Tôi ngồi bật dậy, kêu: “Em quan trọng hay đánh quái quan trọng! Bản cô nương và quái cùng ngã xuống sông, ngươi cứu ai!”
Gã lập tức ném chuột, phẫn nộ quay người nói: “Đương nhiên cứu em! Quái phải đánh chết chứ?”
Tôi mãn nguyện nhìn chữ Game over hiện trên màn hình, giả bộ giận dữ chìa tay cho gã: “Lăn lại đây hôn ta!”
“Ta sẽ cho ngươi chết!” Gã lao đến, chúng tôi ôm nhau lăn lộn.
Tôi thật sự rất muốn gã cho tôi biết, như vậy tôi sẽ không còn lo đối diện với tương lai vô định, có thể thay đổi trong chớp mắt nữa, không cần phải đưa mắt tiễn những người mà với tôi họ quan trọng như linh hồn tôi, từng người một ra khỏi cuộc sống của tôi.
Nếu số phận con người như một cuốn sách, ai cũng có thể cầm trên tay, nhìn rõ xu hướng của từng chương, như vậy nhất định sẽ có nhiều người muốn đánh một chữ End lúc câu chuyện đang tiến diễn ở đoạn sung sướng nhất.