Nguyên tác: Emlyn’S Moon
Số lần đọc/download: 2306 / 25
Cập nhật: 2016-05-20 02:29:13 +0700
Chương 11: Những Người Lính Trong Đêm.
- Bọn cháu đang tìm dì Elinor.
Ông Idris Llewelyn bước một bước về phía Gwyn. Hai bàn tay ông nắm chặt lại. Ông nói:
- Cô ta không có ở đây.
Gwyn không hề nao núng. Cậu nói:
- Cháu biết. Và cháu cũng biết điều đó không đúng. Dì ấy nên ở đây và dì ấy sẽ ở đây.
- Cậu nghĩ cậu là ai hả? Cậu nghĩ cậu có thể làm gì cho cái gia đình đã bị chính nhà cậu phá hoại chứ?
Nia thoáng thấy một nét kiêu ngạo hiện lên trên mặt Gwyn, nhưng cậu đã kịp dằn lại để không nói ra thân phận thật của mình. Gwyn chỉ nói:
- Cháu sắp làm điều mà đúng ra chú nên làm từ lâu rồi. Cho Emlyn. Tại sao cơ chứ, chú Idris, tại sao chú không bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm vợ của mình chứ? Lòng tự ái của chú cao như vậy sao?
Trước sự kinh ngạc và sợ hãi của Nia, người họa sĩ phá lên cười. Đó không phải là một tiếng cười vui. Trên khuôn mặt của ông, Nia cảm thấy một sự mất mát quá lớn khó có thể nói ra. Cô kéo mạnh tay Gwyn như muốn ngăn lại những sự thật phũ phàng mà cậu có thể tìm ra. Nhưng Gwyn vẫn tiếp tục nói:
- Chú sắp mất cả Emlyn đấy, chú Idris. Cậu ấy đâu rồi?
Idris Llewelyn không cười khi ông trả lời:
- Nó đi đâu mất cả buổi tối rồi.
Ông quay sang Nia và nói:
- Chú cũng lo lắng như cháu thôi, cô bé. Giúp chú tìm nó, được không? Cháu là...
Ông ngừng lại và bỏ dở điều định nói, vì ngay lúc đó họ nghe thấy tiếng thắng xe hơi rít lên. Từ chiếc Land Rover, cha Gwyn liếc mắt nhìn ra với vẻ giận dữ. Ông có thể thấy Gwyn và Nia đứng bên trong cánh cửa mở, ngay đằng sau Idris Llewelyn. Ông la lớn:
- Mấy đứa đang làm trò gì ở đây vậy hả?
Ông Idris quay phắt người lại. Hai người đàn ông nhìn nhau nhưng không nói một lời nào.
Gwyn chạy vòng qua người ông Idris, Nia theo sát sau lưng cậu. cả hai trèo lên phía sau chiếc Land Rover. Tuy nhiên khi xe lăn bánh, Nia gọi vọng lại:
- Chú Llewelyn, cháu sẽ tìm ra anh Emlyn. Cháu hứa cháu sẽ tìm ra anh ấy!
Cha Gwyn nhấn mạnh ga. Chiếc Land Rover rồ máy rồi chạy lên đồi. Nia nghĩ thầm:
- Ông ấy đã làm một điều xấu ở đây: bắt cóc mẹ anh Emlyn. Cho nên ông ấy không muốn đến hiện trường tội ác.
Có vẻ như ông Griffiths không có tâm trạng để nghe những câu hỏi. Ông lái xe rất nhanh và không nói một lời nào trên suốt đường về. Tuy nhiên, khi họ về tới Ty Bryn và lũ trẻ đang lục đục trèo xuống xe, ông bất ngờ hỏi Gwyn:
- Nia Lloyd làm gì ở đây?
Gwyn vui vẻ trả lời:
- Nia tới dùng trà chùng với nhà ta. Nhưng tụi con có chuyện cần lên núi trước đã.
Chẳng rõ cha cậu có đoán được gì không? Nếu có, ông cũng chẳng thể hiện nó ra mặt. Ông chỉ hỏi:
- Các con đã làm gì ở... chỗ đó?
Thậm chí ông còn không muốn nhắc tới cái tên nào của nhà nguyện.
Gwyn hỏi vặn lại:
- Đó là họ hàng của chúng ta mà. Ai cũng cần có họ hàng thân thích chứ!
Cậu kéo tay Nia và dắt cô đi ngược lên con đường mòn ngoằn nghoèo giữa những dãy hàng rào dày đặc dần đến một cánh đồng rộng đầy dấu chân cừu.
Gwyn cảnh báo trước:
- Chúng ta cần phải chạy mới kịp. Em có thể theo kịp không?
Nia gật đầu. sự gấp gáp từ Gwyn đã truyền sang cô. Nia nói:
- Thậm chí em còn có thể đua với anh nữa kìa.
Cả hai bắt đầu chạy cạnh nhau, rời xa ra con đường và băng ngang qua cánh đồng dốc đứng, để lại trên nền đất cứng những dấu chân nghiêng vẹo đủ mọi góc độ.
Gwyn chạy đến thung lũng trước Nia. Cậu dừng lại chờ cô, rồi cả hai cùng nhìn xuống Vườn Táo Mặt Trăng. Băng giá đã bao bọc những bông hoa đang nở. Những cánh hoa từ những cành hoa trơ trụi từ từ trôi xuống thảm hoa trắng bên dưới.
Nia nói:
- Chúng sáng quá! Có lẽ chúng ta có thể thấy chúng từ cách xa hàng dặm ở trên không.
Gwyn nói khẽ:
- Thậm chí còn xa hơn nữa. Chúng đã nhìn thấy.
Họ bắt đầu đi dọc xuống thung lũng, băng qua rừng sồi và băng qua những bông hoa cao ngang gối đã biến bau không khí bên trên chúng trở nên gi lạnh như địa cực.
Và một ngôi nhà nhỏ bằng đá hiện ra, với anh đèn bập bùng nơi cửa sổ và khói củi bốc lên từ ống khói.
Gwyn bước thẳng đến cửa sổ và gõ mạnh. Bà Elinor Llewelyn mở cửa và nhìn sững Gwyn một lúc, sau đó bà mỉm cười khi đã nhận ra vị khách của mình là ai.
Bà hỏi:
- Gwyn, vậy là cha cháu đã nói cho cháu biết à?
Gwyn trả lời:
- Cha cháu không nói gì cả. Bọn cháu có thể vào trong được không?
Bà Elinor lưỡng lự. Lúc đầu bà đã không nhìn thấy Nia. Bắt đầu lo lắng, bà đưa tay mân mê chuỗi hạt đeo quanh cổ và nói:
- Ai vậy, Gwyn?
- Đây là Nia Lloyd ở Ty Llyr. Dì nhớ không?
Bà Elinor Llewelyn thở phào nhẹ nhõm và nói:
- Vậy mà dì cứ tưởng đây là...
Gwyn đáp:
- Dì tưởng là chị Bethan à? Không, chị ấy đi rồi!
- Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi!
Dì cậu lùi lại phía sau, nhường đường cho cả hai đứa bước vào một căn phòng tối với vài món đồ nội thất đơn giản được giữ sac sẽ và ngăn nắp. Bên trong cái lò sưởi nhỏ màu đen, những tia lửa cháy bập bùng. Sàn nhà được lau chùi sạch bóng, tấm thảm trải sàn mỏng dính và xơ xác. Một cậu bé khoảng chừng hai hay ba tuổi đang chơi trên cái băng ghế cạnh cửa sổ. Thấy người lạ, nó chạy ra núp sau váy mẹ.
Bà Elinor giải thích:
- Đây là Geraint. Nó ít khi gặp người lạ lắm.
Rồi bà nói:
- Hai đứa ngồi xuống đi! Ta nghĩ ta có nước cam và... và bánh quy.
Giọng nói của bà bình thường, nhẹ nhàng và dễ nghe. Khuôn mặt bà không còn đẹp như hình ảnh phản chiếu mà Nia đã quen thuộc. Bà nhìn già hơn, mái tóc xám hơn, và cặp mắt bà như sâu hơn với những vết mờ xanh xao vây quanh mắt.
Bà nói tiếp:
- Ngoài cha cháu ra, dì đã không gặp ai. Cháu thấy đó, dì hầu như không đi ra bên ngoài. Dì không thể ra ngoài được, sau khi...
Đưa mắt nhìn đứa em trai của Emlyn, Nia nói:
- Vậy thì buồn và cô đơn lắm.
- À... có lẽ cháu đúng... nhưng mà...
Một lần nữa, bà Elinor không thể kết thúc câu nói của mình. Quay lưng lại, bà đi tới một tủ chén cao màu xanh lá và lấy ly ra, nước cam cùng một hộp bánh quy.
Hai đứa đón lấy ly nước và ngồi cạnh nhau trên băng ghế giữa đống đồ chơi của Geraint.
Gwyn nói:
- Dì nên sớm rời khỏi đây thôi, dì Elinor.
- Rời khỏi đây?
Bà Elinor không ngồi cùng với lũ trẻ. Bà lo lắng đi lại trước lò sưởi, trong khi Geraint vẫn bám chặt lấy bà.
Gwyn nói:
- Vì Emlyn. Người con trai còn lại của dì đấy. Cậu ấy cần gặp dì. Cậu ấy đang gặp chuyện. Chúng sẽ mang cậu ấy đi mất.
- Mang đi? Nhưng cha nó rất thương nó mà? Cha Ivor của cháu luôn nói cho dì những gì dì cần biết. Anh ấy đã nói rằng chồng và con dì vẫn khỏe mạnh mà. Và... và dì không bao giờ có thể quay lại với họ, không phải bây giờ... dì không muốn đi ra ngoài.
Gwyn thận trọng hỏi:
- Dì đang bệnh sao, dì Eilnor?
- Bệnh? Ừ, cháu biết mà, kể từ vụ cháy đó. Chỉ ở đây dì mới thấy an toàn. Cha cháu mang đến cho dì tất cả những gì dì yêu cầu. Mẹ Glennys của cháu nữa, chị ấy vẫn thường mang thuốc cho dì và quần áo, đồ chơi cho Geraint, những thứ mà cháu không dùng nữa ấy.
Nia chợt nhớ lại chú lính bằng len cô đã tìm thấy ở Ty Llyr.
Gwyn lẩm bẩm:
- Vậy mà mẹ nói mẹ đã mang mấy thứ đồ đó tới Oxfam.
Bà Elinor nói tiếp:
- Thật ra thỉnh thoảng dì và Geraint cũng ra ngoài vào lúc sáng sớm khi chưa có ai, phải không Geraint? Thỉnh thoảng chúng ta đi dạo đến cuối đường. Bác Ivor tới đón chúng ta bằng chiếc Land Rover. Nhưng chúng ta không bao giờ đi tới Pendiwi. Dì không bao giờ có thể tới đó nữa, không bao giờ. Cha cháu bảo dì làm thế là tốt nhất.
Bà bắt đầu cắn móng tay làm Nia nhớ lại Alun cũng thường làm vậy hồi tám tuổi mỗi khi cậu nổi giận. Cậu đã bỏ được tật đó cũng khá lâu rồi.
Cả hai lo lắng nhìn bà Eilor Llewelyn. Cứ như thể bà đang vướng phải một căn bệnh mà không ai có thể gọi tên. Liệu một người mắc bệnh sợ hãi như bà có thể giúp được ai không?
Hy vọng chuyển chủ đề khỏi những ký ức có thể làm bà Elinor buồn phiền, Gwyn hỏi:
- Ai trồng những bông hoa ngoài kia vậy dì?
Dì Elinor tươi tỉnh hẳn lên, bà nói:
- À, là một cô bé rất đáng yêu. Cô bé nhìn rất giống chị Bethan của cháu đấy, chỉ có điều cô bé có làn da trắng và nhìn ốm yếu hơn. Cô bé lại tới đây vào một ngày mùa đông. Lúc ấy, Geraint còn chưa biết đi cơ. Hôm đó, tuyết rơi rất dày và chúng ta đã mấy tuần không gặp ai, nhưng đùng một cái cco6 bé đã tươi cười xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Dĩ nhiên dì đã mời cô bé vào nhà, nhưng dường như cô bé không hề thấy lạnh. Rồi không biết tự bao giờ, chúng ta đã vui vẻ nói chuyện về cây cỏ, hoa lá, về những thứ mà trước đây dì chỉ nói với Bethan. Cô bé thật dễ thương!
Bà Elinor đã bình tĩnh trở lại. Những ký ức hạnh phúc tạm thời xua tan đi nỗi buồn của bà.
- Trước khi đi, cô bé đưa cho ta vài hạt giống và dặn: khi nào tuyết tan, cô hãy đem trồng chúng dưới những gốc cây nhé! Đến năm sau, cô sẽ có những bông hoa đẹp như những ngôi sao trong vườn táo. Và rồi bọn cháu sẽ luôn có thể tìm thấy cô.
Nia cảm thấy Gwyn bỗng trở nên căng thẳng. Cậu đặt tay mình lên trên tay cô, không biết để cảnh giác cô hay tự trấn an chính bản thân mình, nhưng những ngón tay cậu siết chặt đến nỗi Nia gần như buột miệng kêu đau.
Gwyn hỏi:
- Tên cô bé đó là gì vậy ạ?
Bà Elinor mỉm cười:
- Eirlys! Dì nhớ rất rõ vì nó có nghĩa là hoa giọt tuyết trong tiếng Wale, và cô bé đến vào mùa đông.
Gwyn nhảy dựng lên và kéo Nia đứng dậy, cậu nói:
- Chúng ta phải đi ngay.
Quay sang bà Elinor, cậu dặn:
- Nếu Emlyn có tới đây, dì nói cậu ấy đợi bọn cháu nhé!
Ngay lập tức dì Elinor lại trở nên lo lắng:
- Emlyn? Ôi không! Nó không nên tới đây! Cháu đừng nói với nó!
Nia giận dữ hỏi:
- Cô không muốn gặp anh ấy sao?
- Không, cô muốn chứ. Dĩ nhiên là cô muốn chứ. Rất nhiều lần cô đã muốn quay lại với Emlyn. Nhưng Emlyn đã không bao giờ đến thăm cô dù nó biết nơi cô ở. Hơn nữa nếu cô về, chú Idris sẽ bắt cô phải ở lại. Cô không thể ở lại đó. cháu còn nhỏ lắm. Cháu không thể hiểu cái cảm giác muốn một thứ gì đó, nhưng lại sợ hãi nó. Cho nên cô mới phải uống thuốc để quên đi.
Nia bắt đầu nghĩ phải chi cô đừng đi tìm bà Elinor Llewelyn. Nhưng c6 có lý do để cảm ơn bà. Móc chú lính len ra khỏi túi áo, cô nói:
- Cái này chắc là của em Geraint đánh rơi ở vườn nhà cháu khi cô tới chăm sóc mấy cây hoa anh túc của cháu.
Bà Elinor nhận lấy chú lính len từ tay Nia. Bà mỉm cười nói:
- Đúng là Gerint đã đánh rơi nó! Cảm ơn cháu, Nia. Do không có ai ở nhà nên dì nghĩ nên chăm sóc vườn hộ. Dì không muốn thấy Ty Llyr trống trải và đơn độc.
Gwyn đang đứng tần ngần trước cửa với vẻ sốt ruột. Nia chạy ra, rồi cả hai vừa chạy vừa nói lời tạm biệt với bà Elinor, mặc dù bà đã đóng cửa lại.
Họ chạy ngược lên theo con đường, băng qua những bông hoa băng giá. Lần này thì Nia không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa vì Gwyn biết đường. Cậu bé đã từng đến đây khi căn nhà còn bỏ hoang, nhưng sau đó khi dì cậu dọn tới thì cậu không hề quay lại nơi này.
Gwyn giải thích:
- Vì cha anh bảo nơi này không an toàn. Anh chẳng nghĩ đến chuyện hỏi vì sao. Anh cũng chẳng buồn đến xem thử rốt cuộc là có lý do gì.
Khi Nia leo lên đỉnh thung lũng thì Gwyn đã vượt trước cô một đoạn. Cậu bay nhảy như một con thú hoang, nhưng khi nông trại hiện ra trước mặt, cậu dừng lại và đợi cô.
Khi cả hai đang sóng bước đi xuống. Nia hỏi:
- Anh có nghĩ dì anh bị điên không, anh Gwyn? Bỗng dưng dì ấy bỏ gia đình mà đi rồi muốn quên họ luôn.
Gwyn lắc đầu:
- Đó là vì đứa bé. Mẹ anh nói rằng những người mẹ có thể hành động rất lạ lùng khi họ có em bé và bị hoảng sợ. Đó là bản năng bảo vệ thông thường, cũng như thú vật và chim chóc ấy. Nay cả mấy con gà mái em nuôi cũng sẽ nổi khùng lên nếu như em đụng tới bầy gà con đó thôi.
- Nhưng khi mấy con gà con lớn lên rồi thì mấy con gà mẹ đâu còn nổi điên nữa.
- Chuyện đó thì anh cũng không biết giải thích sao nữa. Cha anh đã rất giận dữ khi chị Bethan mất tích. Có lý đó là lý do tại sao ông đặc biệt chăm sóc dì Elinor, vì ông hiểu tâm trạng của dì. Ông chỉ trở lại bình thường khi...
Gwyn bỏ dở câu nói và bắt đầu chạy đi.
Nia cố gắng đuổi theo măc dù cô đã rất mỏi chân. Cô hỏi:
- Khi nào?
- Khi chị ấy quay về. Khi Eirlys xuất hiện. Anh lo lắm, Nia.
Nia vẫn chưa hiểu:
- Eirlys?
- Eirlys chính là chị Bethan!
Nia đứng sững lại. Từng mảnh của trò ghép hình bắt đầu di chuyển sát lại với nhau. Giống như cô đang nhìn một bức tranh qua những khoảng trống của các đám mây. Cô bé thì thầm hỏi:
- Chị Bethan?
Gwyn cũng ngừng lại. Cậu nhìn Nia và kể:
- Khi đi, chắc chị Bethan có mang theo hạt giống trong túi, và đến khi quay về, chị đã mang chúng trở lại. Chỉ có điều chúng, cũng như chị Bethan, đã thay đổi. Những thứ lớn lên trong bóng tối đều trắng bệch. Anh nghĩ chị Bethan không có ý gì xấu, chị ấy chỉ muốn đánh dấu đường quay lại Perllan yr hanner Lleuad thôi. Nhưng chúng sẽ nhìn thấy những bông hoa và chúng sẽ đến đó, sẽ chờ để đưa đi một người, một đứa con nít, chúng chỉ đưa đi con nít.
- Nhưng chúng đã tới đây rồi mà!
- Theo lời em kể thì chỉ có năm, nhưng rồi sẽ có thêm nữa.
- Chúng ta cần báo cho ai đó. cần kiếm người giúp đỡ.
- Em sẽ không thể giải thích nổi cho mọi người hiểu được. Sẽ không có ai tin em. Anh đã cố gắng giải thích mà có ai tin anh đâu, nhớ chứ?
- Vậy chúng ta phải làm sao đây?
Gwyn lẩm bẩm:
- Đã từng có ba người chúng ta. Cùng nhau, chúng ta sẽ mạnh hơn.
Gwyn nhìn chăm chăm vào một khoảng không ngay trên đầu Nia, và rồi nhận ra cô đang nhìn cậu chờ một lời giải thích, cậu nói:
- Chúng ta sẽ chờ, và suy nghĩ!
Họ đi vào trong nhà. bà Griffiths rất vui khi được gặp lại Nia. Không cần hỏi lý do tại sao cô đến đây, bà nhanh chóng bày trứng luộc, rau trộn, bánh mì mạch nha nướng và bánh sô cô la ra bàn ăn. Nia cố gắng ăn nhiều để bà vui, tuy nhiên với ruột gan rối bời cả lên, cô chỉ ăn được rất ít.
Lo lắng cho vị khách quý của mình, bà Griffiths hỏi:
- Chuyện gì vậy, cariad? Cháu không được khỏe à? Nhà cháu thế nào rồi?
Nia trả lời:
- Gareth ổn rồi ạ, chỉ có điều thỉnh thoảng vẫn khó chịu vì cái chân của nó. Mẹ cháu thì vẫn tất bật lo mọi chuyện. Cháu không bị gì đâu ạ. Chắc do hồi chiều cháu đã ăn nhiều bánh xốp thôi. Cháu có thể mang một ít bánh về được không ạ?
Nia mừng là không có chị Nerys ở đây, nếu không chị đã trừng mắt với cô vì đã dám nói câu đó.
- Dĩ nhiên rồi! À nhưng cháu phải đợi một chút đấy. Cha của Gwyn muốn sửa lại cái hàng rào trước khi trời tối. Mấy con cừu Ty Llyr cứ thoát ra hoài à.
Nia nhận xét:
- Cha cháu chẳng bao giờ chịu xây hàng rào đàng hoàng cả.
Rồi vội vàng bào chữa cho cha mình:
- Nhưng cha cháu mổ thịt cừ lắm đấy, khách hàng tới từ khắp nơi.
Bà Griffiths gượng cười:
- Vậy cũng tốt.
Bọn trẻ giúp dọn dẹp bàn ăn rồi ra vườn táo thăm mấy con thỏ trắng của Gwyn. Chúng đã được tách ra hai chuồng khác nhau. Gwyn nâng nắp chuồng của con thỏ cái lên. Cuối xuống bên cạnh cậu, Nia thấy một chiếc giường nho nhỏ bằng lông êm ái. Gwyn bảo:
- Cái này dành cho mấy con thỏ con sắp sinh. Nhưng chúng ta không nên nhìn lúc đó. Con thỏ mẹ sắp sinh luôn khác thường.
- Giống như dì Elinor của anh à?
- Ừ, cũng có phần giống.
Trời bắt đầu tối dần. Tối hơn hẳn so với một đêm bắt đầu hè bình thường. Và rất lạnh. Mấy con thỏ từ chối ăn khẩu phần cỏ khoái khẩu của chúng. Chúng đứng cứng đờ trên hai chân sau, vẻ mặt lo lắng và đầy cảnh giác. Chim chóc tở nên im bặt, và ngay cả dàn đồng ca thường lệ của bầy cừu lúc-nào-cũng-đói cũng nghẹn lại thành những tiếng kêu be-be than vãn đứt đoạn.
Có tiếng rì rầm trong không trung. Không phải tiếng gió, nó giống như sóng âm thanh: một tiếng thét trong im lặng.
Gwyn đưng bật dậy và lo lắng nói:
- Ôi không, chết rồi! Nia! Nó đang diễn ra rồi!
Cậu dùng cả hai tay nắm chặt mái tóc dày của mình. Hoảng sợ trước thái độ của cậu, Nia nói:
- Chuyện gì cơ?
- Chúng tới rồi! Những đứa bé tới rồi! Và anh không hề gọi chúng! Anh không gọi con tàu tới, miếng tảo biển vẫn còn nguyên trong ngăn kéo bàn anh. Chúng tới để đưa một ai đó đi, giống như chị Bethan trước đây. Em không cảm thấy gì sao?
Nia không thể trả lời. Hai tay cô riet chặt lấy người vì lạnh và sợ.
Cả hai đứng im lặng nhìn nhau một cách bất lực, và rồi bất chợt một cánh cổng mở ra phá tan sự căng thẳng. Bà Nain Griffiths tiến về phía chúng trong bộ đồ màu xanh rừng rậm, tướng cao lêu nghêu dưới những tàn cây táo.
- Bà nghe tiếng trẻ con trên đường mòn. Bà cứ nghĩ là hai cháu.
Gwyn nói:
- Không, nãy giờ bọn cháu chỉ ở đây mà.
Bà Nain nói tiếp:
- Bà có thấy một cậu bé. Nó chỉ đứng một mình thôi. Nhưng lại có nhiều đứa trẻ khác trong khu rừng bên cạnh nó. Bà đã nghe giọng cười của chúng.
Nia thì thầm:
- Anh Emlyn biết rồi. Anh ấy đã biết mẹ mình ở đâu. Chúng đang đưa anh ấy tới đó.
Giọng nói của Gwyn như vỡ ra:
- Và những đứa khác sẽ ở lại đợi!
Và rồi cậu nắm tay Nia và kéo cô ra khỏi vườn táo, đi ngược lên con đường, băng qua cánh cổng và hướng về cánh đồng. Cậu gọi vọng lại với bà:
- Bà nói hộ với ba mẹ rằng tụi cháu phải đi tìm một người.
Cuộc chạy đua lần này khốc liệt hơn nhiều. nia có cảm giác mặt đất đang rung chuyển, đảo lộn dưới chân họ. Cả hai chạy trên những đám mây tối đen cuồn cuộn trong những luồng gió lạnh giá. Hơi ấm duy nhất trong cái thế giới giá buốt này bị bắt lại giữa bàn tay của cô và Gwyn. Và rồi cậu thả tay cô ra và chạy lên trước. Trong chớp mắt, Nia đã mất dấu cậu giữa màn sương mù dày đặc hơi nước đông cứng.
Bước chân và bản năng của Nia dẫn cô đến nơi. Nia bắt kịp Gwyn tại đỉnh thung lũng, nơi cậu đứng chờ cô. Và cậu đang nhìn Emlyn Llewelyn đi về phía Vườn táo Mặt Trăng, về phía căn nhà mẹ mình đang ở.
Nia thở phào nhẹ nhõm. Không bao lâu nữa Emlyn sẽ gặp mẹ. Cô cho phép mình ngồi bệt xuống đất, cảm thấy thoải mái và gần như hạnh phúc. Nhưng Gwyn tiếp tục bước lên phía trước vài bước. Bờ vai cứng đơ và cách di chuyển của cậu làm cô cảm thấy không yên. Khi Nia đứng dậy nhìn xuống, cô như chết điếng trước cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Rất nhiều trẻ con đang tập trung trong khu vườn quanh ngôi nhà, những đứa trẻ trắng bệch xinh xắn. Có đến hàng trăm đứa đang di chuyển, giống như những nùi bông ké bay đầy trong gió, giọng thì thầm nhẹ nhàng như tiếng mưa rơi.
Gwyn nói:
- Chúng là những sinh vật cổ đại. Nhưng chỉ về mặt kiến thức thôi. Vẻ ngoài và xương cốt bên trong của chúng không hề già cỗi. Chúng sẽ không bao giờ chết trừ khi bị sợ hãi. Anh biết điều đó.
Nia biết rằng lúc này Emlyn đã quên mất mẹ cậu. Trong mắt cậu hiện giờ chỉ có những đứa trẻ đẹp đẽ và gần như trong suốt trong đêm tối.
- Anh Gwyn, chúng sẽ mang Emlyn đi mất.
Nia nói như khóc. Nhưng lúc này, dù cô có khóc lên, Gwyn cũng không thể nghe thấy cô – cậu đã biến mất, và ở chỗ cậu đứng hiện giờ là một cái gì đó: một gốc cây đóng băng: một người đàn ông quỳ bên dưới mộ tấm áo choàng phản chiếu tất cả những cái bóng lấp lánh trong bầu trời với mái tóc màu bạc như mang ánh nắng mặt trời.
Có tiếng nói trong không gian, âm thanh lên xuống như một bản nhạc đơn âm dai dẳng. Có lẽ là những cái tên: Math, Chúa tể của Gwyneld, Gwyndion và Gylfaethwy. Những cái tên vang lên trong gió, ngân vang như lời cầu nguyện.
Và một lần nữa, giống như những gì đã xảy ra ở nghĩa trang, thời gian bị giữ lại và mọi vật ngừng chuyển động. Chỉ trừ những bông hoa. Chúng đang nở, Nia thấy, hoặc có lẽ cô đang mơ thấy, hai người đàn ông bước ra từ những bông hoa: chiến binh hoặc hoàng tử, với vàng quấn quanh cổ và quanh những cánh tay trần, với những thanh gươm to lớn sáng bóng và những chiếc khiên khắc hoa văn lấp lánh như ánh lửa.
Họ hạ những mũi kiếm xuống cùng một lúc, một lần, hai lần, như thể thực hiện một nghi lễ, và ở nơi mũi kiếm đồng chạm vào mặt đất, lửa bùng lên xung quanh họ.
Không có gì thật hơn ngọn lửa đó. Nia có thể cảm thấy hơi nóng của nó phả vào mặt. Nhưng Emlyn lại đứng yên. Nỗi sợ hãi hay những đứa trẻ dường như đã làm cậu tê liệt. Nếu cứ như vậy, chẳng mấy chốc, ngọn lửa sẽ nuốt chửng cậu.
Tiếng Gwyn vang lên:
- Giúp cậu ấy đi Nia!
Cậu đã đứng bên cạnh cô và đang giật mạnh tay cô:
- Cậu ấy đang nhớ lại đó.
Nia không thể cử động được:
- Anh không thể làm một mình được đâu Nia!
Ngọn lửa vẫn nóng hừng hực:
- Đó chỉ là ảo ảnh thôi Nia. Nó không làm em bỏng đâu. Nhưng anh không thể giữ được!
Nia co rúm người lại sợ hãi:
- Không!
- Chúng ta phải giữ cậu ấy lại, không thì cậu ta sẽ đi mất. Anh ấy sắp hết sức rồi...
Nia rên rỉ:
- Em không thể làm chẳng cái gì...
Giọng Gwyn rít lên hai bên ta Nia, gần đến nỗi cô bé cảm thấy nó như ở bên trong đầu mình:
- Chúng ta sẽ cùng làm, Nia Lloyd!
Và cô nhảy ra xa khỏi giọng nói đó, và cung với Gwyn, cô chạy về phía cậu bé đang dần biến mất giữa những ngọn lửa.
Cô dùng cả hai tay nắm lấy tay Emlyn, trong khi Gwyn nắm lấy cánh tay kia. Và họ cũng kéo cậu lùi lại.
Ngọn lửa lan ra và bốc cao lên. Nó liếm vào chân và quần áo họ như một con thú đói. Và Emlyn như mọc rễ vào lòng đất và nặng trịch như một cây sồi.
Họ tiếp tục kéo mãi, kéo mãi, kéo mãi, ch tới khi Nia cảm thấy cơ thể cô như rã ra dưới sức nóng, và rồi Emlyn bắt đầu từ từ đi theo họ.
Đằng sau thân hình cao lớn của hai chiến binh, Nia có thể thấy những đứa trẻ đang đứng dồn lại với nhau. Chúng sợ hãi trước một thứ đáng lẽ không tồn tại tên cả hành tinh của chúng và ở nơi mà chúng đã xâm phạm. Chúng quay lại và bắt đầu gào thét qua những tán cây.
Những cái bóng trắng bơi thoát ra khỏi ngọn núi và họp lại thành một đám mây tuyết. Càng lên cao, chúng dường như càng làm rung chuyển mặt đất.
Trước khi ngất xỉu, Nia thoáng thấy một cánh buồm lớn lộng gió và một mũi tàu bằng bạc với những sinh vật nhảy múa lướt qua đầu mình.