Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:13:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Tiêu Táp
oàn bộ hành trình duy trì tốc độ cao, rất nhanh qua hai ngày một đêm, ba người đến N thị.
Tào Lỗi vốn nghĩ thiếu gia sẽ trả thù, thay đổi biện pháp gây sức ép với hắn một chút, ai biết một chút động tĩnh cũng không có, còn chưa kịp thở ra, mấy người vừa đến khách sạn sắp xếp xong, Bạch Cảnh ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho hắn một cái, kéo Vương Học Binh nói: “Ngươi theo ta ra ngoài.”
Tào Lỗi há to miệng, một bộ dạng ngốc khó có được: “Vậy ta đây thì sao?”
“Ngươi?” Bạch Cảnh giật nhẹ khóe miệng, cười lạnh: “Giữ nhà –“.
Tào Lỗi bị nghẹn, đây là khách sạn được không. Hắn cuối cùng cũng biết vì cái gì trên đường thiếu gia không có động tĩnh, nguyên lai là chờ ở chỗ này, vẻ mặt chính nhi bát kinh ( nghiêm túc, đứng đắn ) phản bác: “Không được, ta cũng muốn theo, bảo vệ thiếu gia là trách nhiệm của bảo tiêu.”
Bạch Cảnh cũng không nhìn hắn, đem ánh mắt dời về phía Vương Học Binh, ý chỉ ngươi nhìn mà làm đi.
Vương Học Binh thực khó xử, nhìn nhìn người yêu, lại nhìn nhìn thiếu gia, cuối cùng cán cân nghiêng, kéo kéo góc áo Tào Lỗi: “Ngươi ở lại khách sạn đi. thiếu gia có ta bảo vệ không có việc gì.”
Tào Lỗi khổ bức, hắn đương nhiên biết thiếu gia không có việc gì, vấn đề là hắn muốn cùng người yêu một chỗ, oán hận trừng Bạch Cảnh, thiếu gia từ đứa trẻ hư liền thăng cấp thành ác nhân chia rẽ đôi uyên ương.
Đôi mắt Tào Lỗi trông mong nhìn theo thiếu gia và người yêu nghênh ngang rời đi.
Vương Học Binh lúc rời đi còn cho hắn một ánh mắt an ủi, tuy rằng người yêu rất quan trọng, nhưng người yêu là người trong nhà, ngày tháng của bọn họ còn dài, ủy khuất ủy khuất không là vấn đề, huống chi đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thiếu gia không giống vậy, hiện đang là thời điểm phản nghịch của thiếu gia, trong lòng hắn có chút lo lắng chỉ sợ thiếu gia đi sai đường, mà thiếu gia đối với hắn và người yêu không có bất cứ kì thị gì, trong lòng hắn tràn đầy cao hứng, cho nên người yêu tạm thời trở thành oán phu đi!
Bạch Cảnh tâm tình thực tốt, quả nhiên lấy thống khổ của người khác trở thành niềm vui của mình là một việc hết sức vui vẻ, trên đường trả thù Tào Lỗi, hắn mới không ngu như vậy đâu, Tào Lỗi phải lái xe xảy ra sự cố thì sao, vì mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, Bạch Cảnh cảm thấy không có bất kì trừng phạt nào có thể so sánh với thống khổ khi đem hắn và người yêu tách ra.
Giữ nguyên tâm tình như vậy đi ra cửa khách sạn, không giống như đi mua vật tư có địa điểm để đi, Bạch Cảnh nhìn trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước, trong lòng mờ mịt, nhất thời không biết đi đường nào.
“Thiếu gia chúng ta đi đâu?” Vương Học Binh hưng phấn hỏi, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, hắn đã sớm tò mò thiếu gia mỗi ngày đều đi ra ngoài làm gì.
“Đi đâu a…” Bạch Cảnh có chút suy sụp, giương mắt nhìn nhà cao tầng bốn phía, quảng trương xinh đẹp trước khách sạn, người đi dạo ngã tư đường, ô tô xếp thành hàng theo đèn giao thông xanh đỏ, biển quảng cáo tùy tiện có thể thấy được và đám người dáng vẻ vội vàng: “Nơi nơi đi dạo đi!”
“A…” Vương Học Binh há to miệng, chẳng lẽ còn có loại đi dạo như thế? Thế này không cần a, mặt mày Vương Học Binh suy sụp.
Bạch Cảnh cũng không để ý tới hắn, không có mục đích chọn một ngã tư đường huyên náo đi tới.
“Không lái xe?” Vương Học Binh trong lòng vui vẻ đi theo.
Bạch Cảnh lắc đầu: “Ta chỉ nghĩ muốn đi một chút”.
Nhìn xem nơi Tiêu Táp từ nhỏ sinh hoạt, biển người mờ mịt, hắn cũng không hy vọng tìm được một người, mà Tiêu Táp xấu xa như vậy, tâm đề phòng người mạnh như vậy, tìm được thì như thế nào chứ! Huống chi hắn còn rất nhiều chuyện còn không hoàn thành, việc này cho dù người kia là ai hắn cũng không thể nói, nếu hắn nói một năm nữa tận thế sẽ đến ai cũng nghĩ hắn điên rồi đi!
Vương Học Binh thấy tâm tình hắn không tốt, cũng không nói nhiều, lẳng lặng đi theo hắn làm tốt chức trách của bảo tiêu. Nhìn thiếu niên thần thái đạm mạc phía trước, cao ngạo thanh lãnh giống như đem mình ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong nháy mắt Vương Học Binh cho rằng thiếu gia cứ như vậy theo gió mà bay đi.
Trong lòng nhịn không được thấy có chút đau xót, hắn đi theo bên cạnh thiếu gia cũng đã hai năm, đối với gia thế của thiếu gia cũng biết đôi chút, nhìn như một thân tập hợp hàng nghìn hàng vạn sủng ái, nhưng thực tế một năm cũng không thấy được mặt cha, bên cạnh hắn trừ bỏ một nhóm bảo tiêu, người hầu gì đó ra cũng chỉ còn đống phòng lớn trống rỗng, kỳ thật thiếu gia cũng rất cô đơn đi, cho nên hắn mới kiêu ngạo, khoe khoang, thích trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý, bởi vì như vậy hắn mới không càng thêm tịch mịch!
Bạch Cảnh không chút để ý, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng hắn không biết trong lúc nhìn phong cảnh đồng thời cũng trở thành phong cảnh cho một người khác.
Lầu hai tòa cao ốc thương nghiệp Thiên Thanh, trong căn phòng của một quán cà phê xa hoa, một người đàn ông khí thế bức người đang ngồi bên cửa sổ, toàn thân tản ra khí thế lãnh liệt, bộ dáng ngũ quan gần như được điêu khắc hoàn mỹ, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong lãnh khốc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, băng mâu u ám thâm thúy, giống như liệp báo theo dõi con mồi.
“Nha, Táp ca, coi trọng ai, muốn hay không huynh đệ giúp ngươi đi làm?”. Một nam nhân bộ dạng nhã nhặn ngồi đối diện hắn trêu đùa nói, theo ánh mắt của hắn nhìn qua: “Sách, thật là một cực phẩm. Thế nào, không nhớ ân nhân cứu mạng của ngươi?”
Tiêu Táp thu hồi ánh mắt, thản nhiên liếc nhìn hắn: “Sự tình bên kia thế nào rồi?”
Nam tử bĩu môi, thật không thú vị, bất quá nói đến chính sự hắn không dám chậm trễ, thần sắc trở nên phẫn nộ: “Con chó Tiêu Hồng nuôi dưỡng kia, thừa lúc ngươi không có ở đây, dẻo miệng thuyết phục vài đại ca, ta và Chu Tập nơi có thể đi đều đã đi, trừ bỏ Trần lão còn chút do dự, còn lại đều không đáp ứng, mẹ nó, quên trước kia ai dẫn bọn hắn kiếm tiền sao?”
“Vương Thành đâu?” Tiêu Táp thản nhiên hỏi, đôi mắt kết băng nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.
“Hắn? Hắn giống như không nhìn thấy chúng ta, mỗi ngày ngâm mình ở Ôn Nhu Hương, làm không làm còn chơi 3p không sợ dương vât nhiễm bệnh”. Hàn Diễn cười nhạo một tiếng, lớn lên mang một khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, lời nói so với tên côn đồ bên đường còn thô lỗ hơn.
Tiêu Táp nhíu nhíu mày, đối với cái này cũng thực bất đắc dĩ, cha Hàn Diễn mất sớm, mẹ bỏ trốn theo người khác, cha mình thấy hắn đáng thương, cha hắn lại vì bang mà chết, liền đem hắn đến làm bạn với mình, khi đó Hàn Diễn đã chín tuổi, thói quen đã sớm dưỡng thành, tuy rằng về sau có thể đem bộ dáng và cử chỉ thay đổi, nhưng cái miệng vẫn như cũ.
“Đêm nay đi Ôn Nhu Hương.’ Tiêu Táp mặt không đổi sắc nói, đôi mắt sắc bén mà ngoan quyết, giống như tử thần cầm liêm đao (lưỡi liềm) trong tay, để người không kìm lòng được mà run sợ.
“Như vậy sao được—” Hàn Diễn lập tức nhảy dựng lên, đối với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Táp làm như không thấy, hắn đã sớm quen.
Lúc này ngoài cửa đi vào một nam nhân, nghe thấy đối thoại của bọn họ, không đồng ý nói: “Không được, ngươi hiện tại đang bị cảnh sát truy nã, các bang phái cũng đang tìm ngươi, Ôn Nhu Hương không an toàn.”
‘Ta hiện tại rất tốt.” Tiêu Táp ngữ khí đạm đạm nói lộ vẻ cường thế đáng tin, Thấy bọn họ còn muốn nói liền trực tiếp hạ lệnh: “Các ngươi đi an bài tốt, ta muốn thấy mặt Vương Thành, N thị còn không phải Tiêu Hồng có thể định đoạt, Vương Thành đã có can đảm bán đứng ta cũng phải có dũng khí thừa nhận hậu quả, trước lúc muốn tẩy trắng, ta đã sớm làm tốt chuẩn bị cho ngày hôm nay.”
“Chu Tập—” Hàn Diễn có chút bất đắc dĩ nhìn về phía nam nhân mới vào cửa.
Chu Tập nghĩ nghĩ, tục ngữ có câu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, chỉ sợ mọi người đều không thể ngờ được Táp ca lại ở chỗ này uống cà phê, giống như đi Ôn Nhu Hương cũng thế, Ôn Nhu Hương là địa bàn của Tiêu Hồng, nhưng hắn an bài một hai người vẫn không thành vấn đề, Tiêu Hồng bây giờ còn chưa ngồi vững vị trí chủ nhà, không dám động trực tiếp đến mình, nếu Táp ca không mất tích, chính mình đi theo cũng gặp chuyện không may, người anh em giúp đỡ là thủ hạ của Táp ca, nếu không chỉ sợ việc thứ nhất là mặc kệ.
Trong lòng nghĩ như vậy, Chu Tập liền gật đầu: “Ta đi an bài.”
“Uy, ngươi như thế nào…” Hàn Diễn khó thở, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Tập một cái: “Ta cũng phải đi.”
Chu Tập bật cười: “Ngươi đi lại không ai ngăn cản.”
Tiêu Táp lười nhìn hai người bọn họ, tâm tư Hàn Diễn đối với Chu Tập mọi người đều biết, Chu Tập không biết là giả ngu hay cố ý đùa chơi Hàn Diễn, dù sao cho rằng là không biết, đem Hàn Diễn tức giạn đến giơ chân chính là thú vui lớn nhất của hắn.
Lúc này ánh mắt Tiêu Táp chuyển ra ngoài cửa sổ, lại sớm đã không thấy thân ảnh thiếu niên, trong lòng hơi tiếc nuối, bất quá cũng không quá để ý, chỉ một lần gặp mặt mà thôi, hắn còn có chuyện quan trọng hơn.
Bạch Cảnh tiêu sái đi không có mục đích, giống như phố lớn ngõ nhỏ đều muốn đi dạo một vòng, từ khu thương nghiệp đến khu dân cư, từ khu dân cư đến khu giải trí, mệt liền gọi xe đi, mỗi một khu phố trên bản đồ đều đi dạo, thật giống như muỗn trong vòng một ngày đem toàn bộ N thị đều đi dạo một lần.
Vương Học Binh quả thật có chút bất đắc dĩ, trong lòng lo lắng nhiều hơn, từ khi đến N thị thiếu gia dường như cả người đều trở nên hoảng hốt, trên người ẩn ẩn chút bi thương, nuối tiếc và cả tĩnh mịch. Hắn thật sự không rõ, thiếu gia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vào lúc nào mới có thể thay đổi đến như vậy, thiếu gia còn thây đổi thái độ với Trần mụ, cũng làm hắn cảm thất kinh ngạc, nếu nói trước kia hắn đem bảo tiêu trở thành một phần chức trách, trải qua thời gian dài ở chung như vậy, hắn thật tâm muốn che chở cho thiếu niên này.
Chính là, điều kiện đầu tiên là hắn phải biết, tột cùng chuyện gì đã xảy ra với thiếu gia hắn thế nào cũng nghĩ không gia, thiếu gia rõ ràng không coi bọn họ vào đâu, giống như trong một đêm liền thành như vậy, đừng nói với hắn cái gì mà trên đời này có quỷ thần, đánh chết hắn cũng không tin, bất quá nhớ tới thiếu gia nói hắn là gay, Vương Học Binh lại bổ não, hiện tại bọn nhỏ đều phản nghịc, thiếu gia không phải trên mạng quen biết người không đứng đắn gì đi.
Đèn được thắp lên, trời bắt đầu tối, ban đêm.
N thi đèn dầu sặc sỡ, khu giải trí càng xa xỉ thối nát, nơi nơi lộ ra loại hấp dẫn lòng người, làm người ta hoa mắt thần mê.
“Thiếu gia chúng ta vẫn là đi thôi.” Vương Học Binh khẩn trương nhìn đông nhìn tây, chỉ sợ thiếu gia tâm huyết dâng trào, muốn đi vui đùa một chút, việc này trước đây hắn tuyệt đối không quản, thiếu gia hiện tại mười tám tuổi, đúng thời kì thanh xuân nảy mầm, muốn đi ra ngoài vui đùa một chút cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu thiếu gia là gay liền không giống, hắn nhớ rõ ràng thiếu gia thích nữ nhân, vì không để cho thiếu gia sa đọa, hắn quyết định phải giữ vững cương vị, ngăn chặn bất cứ tình huống bất lương gì phát sinh.
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Tiểu công xuất hiện, hắc bang lão đại công, lãnh khốc công, bá đạo công trừ bỏ với tiểu thụ tốt một ít những người khác đều thực lãnh.
Tính tình tiểu công thích cường hào đoạt thủ, đời trước cưỡng chế tiểu thụ, cho nên tiểu thụ mới có thể hận hắn.
Đời này a…
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia - Dạ Du