Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Chương 12
D
ung Nghi vẫn đẹp rực rỡ trong những bộ đồ đắt giá, nét đẹp lộng lẫy thêm sau thời gian sinh nở. Đứa con gái bất đắc dĩ ấy ra đời như gánh nặng của nàng được rời khỏi vai.
Từ ngày khép mình trong bổn phận làm vợ của Vũ Nam, nàng không được rong chơi tự do như trước, bàn chân nhẹ nhàng từng lướt trên piste giờ bó gối trong phạm vi nhỏ hẹp của Vũ Nam. Dung Nghi cộc cằn vì kinh tế eo hẹp, số tiền cung ứng hàng tháng của mẹ Vũ Nam cấp dưỡng không đủ cho nàng sắm sửa. Tiền lương căn bản ở bệnh viện của chồng không làm cho nàng thỏa mãn. Tính tình hai người đối nghịch từ màu sắc đến quan niệm sống... khiến xung đột xảy ra thường nhật.
Dung Nghi lợi dụng chuyện tiếp tân của công ty nàng, nên đi sớm về tối, nàng bất cần sự khó chịu, can gián của Vũ Nam. Sau lần sinh, nàng đẹp ra thêm. Sắc đẹp hoàn mỹ của một người đàn bà sau lần sinh nở khiến mọi người nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ, thèm muốn, trong đó có Triệu Mỹ. Hắn bắt đầu theo nàng như ngày xưa. Triệu Mỹ biết Dung Nghi có con, chàng nghi đứa bé ấy là tác phẩm đầu tay của mình. Nhưng vì sợ trách nhiệm và tốn kém nên hắn lặng yên để Vũ Nam lãnh phần chăm sóc.
Sau thời gian này, sắc đẹp Dung Nghi tăng thêm nhờ Vũ Nam tận tình thương yêu lo lắng. Tình cảm Triệu Mỹ bừng dậy, hắn muốn chiếm giữ Dung Nghi. Mọi dự định được sắp từng lớp trong khuôn, nên Triệu Mỹ không ngại khó khăn theo dõi giờ giấc làm việc, những nơi Dung Nghi thường đến.
Chiều nay, tan sở, Dung Nghi lách mình vào siêu thị để mua sắm những đồ cần thiết cho mẹ nàng và bé Đông Nghi. Mải mê nhìn đồ phơi bày trên kệ, nàng không hay Triệu Mỹ bước cạnh mình.
Hắn cười bảo:
- Em định mua cho con đồ chơi gì đó, Dung Nghi?
Giật mình nhìn sang, khuôn mặt Triệu Mỹ in tròn trong vòng mắt ngạc nhiên lẫn tức giận của mình, nàng gằn giọng sau khi lấy lại bình tĩnh:
- Chuyện ấy có can hệ gì tới ông?
Hắn vẫn cười:
- Sao lại không có quan hệ? Nó là giọt máu của anh, không có lý do gì em phủ nhận được điều đó, Dung Nghi ạ.
Dung Nghi bước thụt lại hai bước, mắt nhìn trân trối khuôn mặt bình thản của hắn, môi nàng khẽ run:
- Con của ông à? Hay nhỉ!
- Sao lại không hay! Ngày sinh của thằng bé và ngày chúng ta kết hợp nếu em chịu nhẩm tính sẽ thấy nó liên quan mật thiết đến nhau không sai một ly.
- Đồ tồi! Ông là một thằng hồ đồ!
Dung Nghi bỏ đi... nhưng hắn vẫn theo kề bên lải nhải:
- Điều đó chính xác và anh khẳng định bé Đông Nghi là con gái của anh. Dung Nghi! Em đừng tàn nhẫn chia cách cha con anh.
Dung Nghi tựa gốc me to bên vệ đường, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt nảy lửa, đôi môi mím chặt.
- Khốn nạn! Anh muốn gì khi đặt chuyện vô căn cứ ấy. Anh muốn phá hoại hạnh phúc của tôi ư? Khốn nạn không ai bằng anh.
- Sao lại "ông" rồi lại "anh"? Đừng giận Dung Nghi, một người đẹp như em không nên giận... Ý anh muốn: thỉnh thoảng em nên cho anh được ôm nó vào lòng như ngày ấy anh mơ ước có được em vậy.
Dung Nghi hét lớn:
- Nhưng nó không phải là con anh. Nó là con của Vũ Nam, anh nghe chưa? Kỹ chưa?
Triệu Mỹ cười gằn:
- Anh không phải là một thằng con nít mà em muốn vẽ bùa cho anh mang. Em mới đám cưới được mười tháng mà con được ba tháng rồi sao? Phương pháp nào mới có thai sáu tháng sinh vậy?
Nuốt giận vào lòng:
- Tôi có thai với Vũ Nam trước đó ba tháng, trục trặc gia đình nên tôi đám cưới với cái bầu ba tháng, được chưa? Anh mang ý đồ này để cố phá hoại hạnh phúc của tôi phải không?
- Sao lại phá? Anh chỉ giành lại những gì anh đã mất thôi.
- Ai là của anh bao giờ mà mất với còn?
- Em và con. Tất cả là của anh. Anh phải có trách nhiệm đối với mẹ con em.
Dung Nghi cười to:
- Mẹ con em? Nói mà không biết nhục. Tôi yêu anh bao giờ? Còn bé Đông Nghi, nó là con của Vũ Nam, anh nghe chưa? Vũ Nam biết rất rõ điều đó. Nếu không tin, anh cứ hỏi cho cho rõ ngọn nguồn.
- Anh khỏi cần hỏi? Đêm hai đứa mình ở khách sạn Thủy Tiên, sổ đăng ký có ghi rõ ràng. Anh kêu Vũ Nam đến đó mọi việc sẽ kết thúc.
Dung Nghi cười gằn giọng:
- Vũ Nam cũng biết tôi không còn... trước khi về với anh ấy. Và ảnh còn biết thằng khốn nạn nào đã phá đời vợ anh ấy. Triệu Mỹ! Tôi không ngờ con người anh "triệu điều xấu xa" bám víu. Hại đời tôi chưa đủ để anh thỏa mãn sao? Bây giờ còn muốn phơi bày cái xấu xa bỉ ổi đó ra nữa.
Triệu Mỹ phân bua:
- Khi hai người yêu nhau, cho nhau cả cuộc đời có gì bỉ ổi xấu xa đâu. Em thử nghĩ lại xem, anh yêu em có thua gì Vũ Nam. Tài sản của anh có thua gì hắn. Em về với anh, em có thiếu gì đâu. Dung Nghi, đừng làm khổ anh! Con bé Đông Nghi nhất định là con của anh!
Dung Nghi nổi nóng lên:
- Con anh ư? Nếu nó là con anh, tôi đã giết nó từ lúc mới tượng hình, chứ tôi không để dòng khốn nạn ấy trong tôi. Đừng hy vọng hão huyền vậy!
Triệu Mỹ sựng lại một giây. Dung Nghi tấn cho một đòn nữa:
- Nếu tôi có thai với anh trong lần đó, tôi đâu có ngu gì để Vũ Nam cưới tôi. Vả lại, Vũ Nam là bác sĩ, anh ấy thừa biết con của ảnh hay giọt máu vô thừa nhận của ai áp đặt cho anh ấy rồi. Không cần anh thông báo. Và tôi sẽ nhận lời cầu hôn của anh cho trọn vẹn, dù tôi không hề yêu anh, hay nói cách khác anh không xứng đáng để tôi yêu, tôi vẫn ưng làm vợ anh, để con tôi có cha và tôi có một ông chồng giàu có như anh vậy.
Triệu Mỹ van nài khi thấy nàng có lý lẽ đó.
- Anh vẫn yêu em... và anh biết em không hề hạnh phúc bên Vũ Nam. Hãy trở về với anh, Dung Nghi à?
- Trở về à? Vậy là tôi đã bỏ anh đi sao? Triệu Mỹ! Anh đem hồn trở về đi, đừng đi hoang mơ mộng nữa. Tôi có yêu anh và bỏ anh bao giờ mà trở về chứ? Tôi yêu Vũ Nam, anh nghe chưa?
Triệu Mỹ sừng sộ:
- Em không có hạnh phúc, vạn lần đúng. Em kết hôn với Vũ Nam vì tự ái ghen tức muốn chiếm Vũ Nam trên tay Mộng Nghi cho hả lòng thôi. Vũ Nam có cuộc sống nghiêm túc không phù hợp với tính se sua, bay bướm của em. Làm sao hắn cung phụng cho em đầy đủ như anh đã lo cho em. Mẹ hắn giàu nhưng bà không bao giờ bố thí cho em, vì bà không chấp nhận đứa con dâu thích ngoại hình như em. Em xét lại xem đúng thế không?
- Đó là chuyện của tôi không can hệ gì anh, yêu cầu anh tự trọng không xen vào chuyện người khác. Anh không đủ tư cách làm điều đó - Dung Nghi sừng sộ đáp lại.
- Anh muốn người anh yêu có cuộc sống trưởng giả, giàu sang sung sướng như ý anh. Anh không chịu nổi khi thấy em đau khổ.
Dung Nghi cướp lời:
- Đau khổ vì bị thằng đàn ông vô lương tâm, mặt người mà lòng thú lợi dụng lúc đau buồn, thất chí của người ta mà chiếm đoạt đời con gái phải không?
Triệu Mỹ dịu giọng:
- Đó chỉ vì anh yêu em, anh muốn chúng ta kết hôn với nhau.
- Chứ không phải thỏa mãn dục tình rồi bỏ mặc, ai khổ mặc ai, mặc ai bụng mang dạ chửa như Ngọc Nhung, Cẩm Hồng, Thúy Lan vậy, phải không?
Triệu Mỹ nhăn mặt phân bua:
- Tại mấy người đó anh không yêu. Anh chỉ yêu em.
- Yêu trên giường thì có. Hạng anh tôi đâu cần. Từ đây, anh hãy để tôi yên. Nếu không, anh không sống nổi với tôi đâu.
- Em muốn gì anh chiều nấy đừng hăm dọa. Nếu em không đáp ứng nhu cầu cần thiết của anh, anh sẽ đến tận nhà mẹ Vũ Nam kể lể cho bà và bắt Đông Nghi lại.
- Anh hãy làm theo ý mình. Hãy can đảm chấp nhận hậu quả. Chào anh.
Dung Nghi bỏ đi thật xa, Triệu Mỹ còn trông theo với tư tưởng phân vân. Không biết những lời nàng nói đúng sai. Con nàng và Vũ Nam hay con của chàng?
Nếu con của chàng thật sự thì nhất định Dung Nghi sẽ là của chàng mãi mãi. Tính Dung Nghi cộc cằn, ngổ ngáo thế mà chàng yêu. Còn mấy nàng kia lúc nào cũng chiều chuộng nâng niu chàng để rút tỉa tiền bạc. Nay đòi thứ này, mai xin điều kia, Triệu Mỹ cho tất cả xem như đó là sự trao đổi sòng phẳng. Còn với Dung Nghi, lúc nào cũng bắt nạt, ra lệnh, chống đối chàng, thế mà yêu... lâu lắm không gặp, giờ gặp lại mà nàng vẫn đẹp, vẫn cứng rắn hùng hồn như ngày nào. Triệu Mỹ muốn tìm lại thuở êm ấm cũ... nhưng bằng cách nào?
Chàng mỉm cười khi chợt khám phá điều gì thích thú trong lòng:
- Em hãy chờ đi... Anh nhất định em sẽ là của anh, Dung Nghi, con nai của anh!
oOo
Dung Nghi về đến nhà trời sẩm tối. Nhà nàng sáng rực bởi những ánh đèn thi nhau tỏa đều... tiếng đàn của Vũ Nam buông ra những âm điệu buồn khi vút cao lúc trầm lắng...
Nỗi bực trong lòng chưa vơi, nỗi tức giận khó chịu lại đưa vào, khiến cho gương mặt đẹp của nàng cau có, bước chân di chuyển nặng nề bởi gót giày vang mạnh trên nền gạch tạo nên âm thanh khô khan, báo cho Vũ Nam biết sự có mặt của nàng ở nhà kể từ giờ phút này.
Chàng quay lại, bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của nàng nhìn trân trối mình như thách thức chờ đợi sự cãi vã. Vũ Nam buông thõng:
- Em mới về à?
- Anh đàn à? Chưa khuya đã đàn rồi sao?
- Anh đến sở rước em, Thanh bảo em đi chợ mua đồ. Em mua gì và tối quá mới về? - Vũ Nam giả lả.
Đáng lý nàng đến bên chàng nhỏ nhẹ phân bua sự trễ nãi của mình để chồng đợi. Nhưng mỗi lần Vũ Nam đàn là cơn tức giận sôi sục trong lòng nàng. Nàng vừa đi vào phòng vừa bảo giọng thật sắc:
- Đi chợ định mua tim. Nhưng không ai bán trái tim nên về không.
Vũ Nam lặng thinh. Chàng thừa biết nếu chàng trả lời là ngàn câu cay đắng nối tiếp... không khí căng thẳng ngột ngạt, khó chịu tiếp diễn không bao giờ giấc ngủ đến bình yên.
- Em thay đồ rồi ăn cơm. Anh chờ em đói quá rồi.
- Em không ăn... em cần nằm nghỉ. Anh ăn đi, khỏi chờ đợi em.
- Em ăn gì mà no?
- Ăn tim mọi người nhưng chưa ăn được tim anh - Dung Nghi bực dọc đáp.
Vũ Nam thở dài:
- Anh cũng vừa no nhờ mấy gia vị em vừa cho đấy.
Chàng bỏ đến bên đàn, tiếp tục đánh nhạc phẩm mình yêu thích. Dung Nghi bước ra nhìn chàng rồi lặng lẽ lên lầu tìm con.
Nhờ mẹ nàng kỹ lưỡng chăm sóc nên con nàng sạch sẽ tươm tất... Nó thật hồng hào và phát triển tốt hơn mọi đứa trẻ khác. Thấy nàng, mẹ nàng vui vẻ hỏi:
- Sao hôm nay con về trễ quá vậy?
- Con đi chợ định mua đồ... Nhưng có chuyện thình lình chả mua được gì. Con bé vui không mẹ? Mẹ ăn cơm chưa?
- Mẹ và Vũ Nam đợi con ăn cho vui. Chồng con có ghé đằng sở, họ bảo con vừa đi chợ.
- Dạ. Mẹ để con ẵm bé cho... Mẹ xuống ăn cơm, kẻo anh Nam đói bụng đó.
- Con ăn luôn nhé! Mình ẵm Đông Nghi xuống, cho nó nằm chơi, mình ăn đâu có sao.
- Dạ. Mẹ để con ẵm nó cho.
Dung Nghi nhìn kỹ xem Đông Nghi có nét gì giống Triệu Mỹ không? Tuy cứng rắn với hắn nhưng nàng thật sự lo sợ, vì Vũ Nam không biết Triệu Mỹ là kẻ phá hoại đời nàng và cuộc giao hoan ấy hậu quả có phải là bé Đông Nghi không nữa. Nàng không biết chính xác thì làm sao Vũ Nam không nghi ngờ.
Nàng vừa bị Triệu Mỹ chiếm đoạt không đầy một tuần... nàng đã thuộc về Vũ Nam từ ấy. Vì thế nàng không biết kết quả bào thai ấy là của ai? Triệu Mỹ hay Vũ Nam?
Nếu Triệu Mỹ cố tình sắp đặt chắc nàng không thể yên lành trong tình yêu của Vũ Nam. Chàng không rời nàng vì nghĩ Đông Nghi là con của mình nếu bỏ thì tội nghiệp con. Giờ đây Triệu Mỹ tung tin ra chắc chắn sóng gió sẽ nổi lên, nàng sẽ xử trí sao đây?
Vũ Nam bắt gặp nét suy tư của nàng, chàng dịu dàng hỏi khi hai người nằm bên nhau.
- Em buồn gì nói anh nghe... mình đừng gay gắt với nhau nữa Dung Nghi.
Nước mắt Dung Nghi rớt trên tay anh, nàng úp mặt vào ngực chàng khóc nức nở. Vũ Nam vỗ về:
- Anh thương em lắm, chỉ tại em hay cau có gắt gỏng làm anh bực. Đi làm suốt ngày cực khổ, anh mong về nhà gặp em, mình vui vẻ cho bớt căng thẳng. Mỗi lần gặp anh là em bực cáu lên, thật khổ.
- Tại em yêu anh nhiều, mỗi lần anh đàn là em liên tưởng đến Mộng Nghi... Nếu yêu em, anh thừa biết em không thích điều ấy. Anh vẫn tiếp tục đàn mãi... làm sao em dịu dàng hòa nhã với anh được.
- Anh đợi em. Đi ra, đi vào mãi em vẫn không về, anh mới đàn. Em về cự nự mắc mỏ, bảo anh không giận cho được chứ.
- Em ráng chiều cho anh vui... em đâu muốn gia đình mình buồn. Anh phải hiểu em yêu anh nhất trên đời. Vì anh, em có thể làm tất cả. Nếu ai cố tình phá rối hạnh phúc của em, em sẽ phá tan tất cả để giữ anh cho riêng em và ngược lại.
- Yêu anh thế sao lại cho anh nỗi bực mình, ngôn ngữ cay đắng không hà. Chưa một lần vui... Một năm bên nhau, không bằng một tháng của ngày đó. Nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc đó, anh tiếc tiếc làm sao.
Dung Nghi buồn bã:
- Bộ anh tưởng em sung sướng khi giận hờn anh lắm sao? Em khóc biết bao nhiêu nước mắt vì yêu anh. Nếu mai này có hoàn cảnh nào đưa đến, em không còn được anh chấp nhận làm vợ, em vẫn yêu anh. Yêu đến chết!
Vũ Nam ôm vợ hôn thật lâu bên má nàng, anh bảo:
- Không bao giờ có ngày ấy. Anh hy vọng như thế... Dung Nghi! Em yêu anh bao nhiêu thì anh cũng yêu em bấy nhiêu. Chúng ta cố kiềm chế sự bực tức để hòa hợp và xây dựng cho con.
Dung Nghi dọ dẫm:
- Anh thấy Đông Nghi giống ai?
Vũ Nam cười:
- Con còn nhỏ mình đâu xác định nó giống ai. Nhưng giống em hay giống anh thì cũng dễ thương cả Dung Nghi à.
- Nếu nó không giống anh chút nào thì anh có thương nó không?
- Làm sao không thương được. Đừng mang ý nghĩ vớ vẩn thế, em ạ. Nhưng sao em lại hỏi câu ấy, Dung Nghi?
Nàng cười gượng:
- Tại em muốn biết anh thương con về khía cạnh nào vậy mà.
Vũ Nam cười hôn má nàng:
- Anh yêu em cả nết tốt lẫn tính xấu. Anh thương con không cần biết nó giống ai. Dung Nghi! Anh yêu em.
Tất cả yêu thương chàng gởi lên đôi môi và tình yêu... chìm trong tiếng thở...