Số lần đọc/download: 3180 / 4
Cập nhật: 2016-05-03 19:56:39 +0700
Chương Kết
V
ĩnh Thúy hớt hải len vào đám đông, giả những người đưa tiễn thân nhân. Trễ mất. Chiếc xe chết máy giữa đường làm cô đến muộn những nửa giờ. Trên bãi bay là một chiếc phi cơ đang chạy dài trên đường băng, rồi chao mình bay vút lên cao. Vĩnh Thúy bưng lấy mặt, lòng cô đau đớn tưởng như có thể quỵ ngã xuống mặt đường. Anh đã đi, Đổng Quân đã đi, anh không chờ đợi được để nhìn thấy được cô. Là em gái của Vĩnh Sinh, nên em không thể là người yêu của anh được sao? Em phải cam chịu với số phận hẩm hiu cay đắng của mình?
Phi cơ bay lên rồi chỉ còn một chấm đen trên bầu trời xanh lơ. Sáng nay trời xanh mây trắng, nắng hanh nhẹ. Một buổi as'ng thật đẹp nhưng với em hình như đang tận cùng của cuối nẻo một con đường anh biết không? Hai năm cho một người ra đi, rồi anh sẽ quên thôi, quên một người con gái đã yêu anh bằng một tình yêu vụng dại đầu tiên, nước mắt Vĩnh Thúy nhạt nhòa. Đêm hôm qua, cứ ngỡ như trong mơ, anh đã đến...
- Anh phải lên đường ngày mai, anh đến đây để từ giã em.
Vĩnh Thúy không muốn khóc mà những giọt nước mắt cứ trào ra. Ngày mai anh lên đường và giây phút cuối cùng này anh dành cho cô. Một phút thôi cũng quá đủ cho Vĩnh Thúy.
- Anh sẽ trở về, nhất định anh sẽ trở về, nếu ngày ấy em vẫn là một Vĩnh Thúy như Vĩnh Thúy bây giờ.
Anh siết chặt tay Vĩnh Thúy rồi quay lưng bước đi, Vĩnh Thúy muốn chạy theo Đổng Quân để nói với anh. Nhất định em vẫn là em không bao giờ thay đổi. Đau đớn chia tay làm Vĩnh Thúy nghẹn ngào, bước chân cô chùn lại. Nói gì đi nữa, vòng tay bé nhỏ của em cũng không ngăn được bước chân anh muốn đi tìm lãng quên.
- Vĩnh Thúy!
Một bàn tay thô ráp mạnh mẽ đặt lên vai Vĩnh Thúy, và tiếng thì thầm quen thuộc... Vĩnh Thúy hốt hoảng ngẩn lên. Toàn thân cô tê cứng trong cảm xúc bàng hoàng. Trời ơi! Có phải em đang mơ?
- Anh không đi?
- Có, nhưng chuyến bay hoản lại hai giờ nữa.
Vậy là anh cũng đi, dù sớm hay muộn, dù không là chuyến phi cơ lúc nãy. Vĩnh Thúy tuyệt vọng nghẹn ngào. Đổng Quân đứng thật gần cô, anh rút khăn tay trao cho Vĩnh Thúy, giọng anh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết:
- Em lau nước mắt đi Vĩnh Thúy, nếu lúc nãy anh đi... có lẽ anh sẽ buồn nhiều khi không thấy em, không ngờ trời còn cho anh và em gặp nhau. Anh biết em sẽ đi tiễn anh, vì hôm qua mình đã nói gì được đâu phải không em?
Vĩnh Thúy thẫn thờ nhận chiếc khăn tay, cầm lấy. Cô nhìn anh nước mắt cứ tuôn dòng. Giành lại chiếc khăn tay, thật khẽ anh lau nước mắt cho Vĩnh Thúy:
- Buổi tối hôm qua lúc nhìn thấy em, anh muốn nói thật nhiều cũng như bây giờ, lại không biết nói gì hết, anh vô dụng quá phải không em, yêu anh em đánh mất đi tuổi hồn nhiên con gái của mình, lại cứ phải rơi nước mắt vì anh, đừng khóc nữa em.
- Có phải... bác sĩ Hương sẽ là mẹ của bé Nhân sau này không anh Đổng Quân?
Gương mặt Đổng Quân khẽ cau lại rồi giãn ra:
- Ai nói với em điều đó Vĩnh Thúy?
- không ai nói, nhưng mà em biết, còn biết ba mẹ anh chọn người đó để cho anh, anh đừng thương hại em nữa Đổng Quân. Em biết chỉ có một mình em yêu anh, anh không bao giờ yêu em, vì anh Vĩnh Sinh vẫn là bức tường vững chắc ngăn anh lại. Thôi thì em chúc anh hạnh phúc trên đường đi, hạnh phúc với người ta trên đất người.
Đổng Quân nhìn chăm chú vào đôi mắt đầy lệ của Vĩnh Thúy, giọng anh thật khẽ:
- Em tin anh hạnh phúc?
- Em tin, vì bác sĩ Hương trẻ đẹp thế kia, lại giàu có...
- Lập Vân cũng đẹp và giàu có như bác sĩ Hương em quên rồi sao?
- Em nhớ và cũng nhớ luôn cả thân phận của em.
- Nhưng nếu anh nói... anh yêu em, không yêu bác sĩ Hương em có đợi anh không Vĩnh Thúy?
- Anh đừng gạt em nữa Đổng Quân. Em không có gì hết, em chỉ là một cô nuôi dạy trẻ nghèo.
- Anh đâu có cầu vợ giàu, em có đợi anh không?
- Em sẽ đến với bé Nhân thường như anh muốn.
- không, anh muốn em trả lời anh, em không chờ đợi anh được phải không, như vậy anh sẽ không bao giờ trở về nữa.
- Đừng Đổng Quân, anh...
Vĩnh Thúy ngã vào vòng tay Đổng Quân nghẹn ngào:
- Anh phải trở về, em sẽ đợi, em sẽ đợi.
Đổng Quân ghì chặt lấy Vĩnh Thúy xúc động. Đây chính là tình yêu của anh. Gần nửa đời người anh mới tìm được tình yêu đích thực cho mình, một người con gái đã vì yêu anh mà đổ lệ. Hôn lên đôi mắt đầy nước mắt, anh thì thầm:
- Đừng khóc nữa em, anh sắp đi rồi, sẽ không ai lau nước mắt giùm em đâu.
Vĩnh Thúy giấu mặt vào ngực Đổng Quân. Ôi! Cứ tưởng sẽ không bao giờ còn gặp lại anh, còn có được một vòng tay anh.
- Ba ơi, cô Thúy ơi!
Thằng Nhân chạy nhanh tới, hôm nay cu cậu được diện rất bảnh bao, nói bô bô miệng.
- Ba nói hay ghê, nhất định cô sẽ đến, ba tài ghê.
Vĩnh Thúy bẽn lẽn dạt người ra xa, vòng tay Đổng Quân ghì chặt lấy cô, từ bên kia đường có hai người nữa hiện ra, thằng Nhân reo to:
- Ông nội bà nội ba ơi.
Mẹ Đổng Quân cười với Vĩnh Thúy, gương mặt bà rạng rỡ:
- Lúc nãy nó cứ nhấp nhổm mãi sợ cháu không đến.
Đổng Quâu nhìn Vĩnh Thúy, anh mỉm cười thật khẽ cúi gần cô:
- Em biết không, anh đang rất hạnh phúc.
- Anh Quân ơi, anh Quân, sắp đến giờ bay rồi.
Vĩnh Thúy quay lại, cô run lên khi nhận ra Thu Hương. Người con gái kia quý phái sang trọng làm sao, hơn Vĩnh Thúy một trời một vực. Thu Hương đi nhanh đến, cô khẽ gật đầu chào Vĩnh Thúy.
- Anh đi chứ anh Quân, nãy giờ anh bắt em ngồi đợi có một mình.
- Thì nói chuyện của em đi.
- Chứ chẳng phải anh muốn mượn em để thử lòng cô Vĩnh Thúy đấy sao?
Thân mật nắm tay Vĩnh Thúy, Thu Hương ranh mãnh:
- Vĩnh Thúy biết không, anh Quân nhờ tôi đóng vai vợ sắp cưới của anh ấy, nhưng bây giờ... chắc là không cần tôi nữa, vì trong mặt anh tươi thế kia.
Đổng Quân giơ cao nắm tay dọa:
- Thật là... không bao giờ cô bí mật giùm anh.
- Bí mật giùm anh?
Thu Hương trề môi:
- Bí mật rủi như Vĩnh Thúy không chờ được đi lấy chồng cho anh... lúa luôn. Vĩnh Thúy đừng có lo, tôi với anh Quân là anh em chú bác đó.
Bàn tay Vĩnh Thúy bấm mạnh vào cánh tay Đổng Quân. Anh thật đáng ghét, cứ muốn làm cho người ta phải khóc.
- Bác ơi! Mình qua bên này đi, để cho anh Quân làm thủ tục xuất cảnh.
Đổng Quân cười vang:
- Em biết điều đấy Thu Hương, rồi trời sẽ đền ơn cho em bằng một anh chàng dễ thương ra phết.
- Hứ!
Thu Hương khoác vai mẹ Đổng Quân:
- Mình đi thôi bác.
Cô không quên lôi theo Nhân:
- Biết điều đi nhóc.
- Xin chú ý, chuyến bay thành phố Hồ Chí Minh - Tokyo hoãn lại một tuần nữa, ban lãnh đạo sân bay Tân- Nhật xin thông báo cùng hành khách có tên trong danh sách.
Thu Hương quay lưng đi đã dừng lại hét lên:
- Anh Quân, hoãn chuyến đi rồi, vậy thì làm đám cưới đi, không chần chừ nữa.
- Anh biết rồi, cô nhỏ ạ. Chúng ta về thôi.
Chuyến xe trở về đầy niềm vui, ba mẹ Đổng Quân là vui mừng nhất:
- Con nên cưới Vĩnh Thúy trước khi đi mới phải Đổng Quân.
Vĩnh Thúy mắc cỡ đỏ mặt, cô cúi gầm mặt khi vòng tay Đổng Quân khép kín qua người.
- Anh không sợ miệng đời cũng không sợ sẽ mất em, vì anh biết anh được em yêu bằng một tình yêu rất thật, nhưng anh muốn khi anh trở về chúng ta không còn hình bóng Lập Vân lãng đãng, em biết không?
- Em biết.
Rúc sâu vào lòng Đổng Quân, Vĩnh Thúy lắng nghe trái tim anh đập, những nhịp đập rộn rã yêu thương.
Đối với cô cho dù Đổng Quân bên cạnh, hay anh xa cô những nghìn trùng cây số, tình yêu của cô cũng vượt đại dương để đến với anh. Những ngày tháng bây giờ đối với Vĩnh Thúy đã trở nên huyền thoại. Đổng Quân - Vĩnh Thúy. Vĩnh Thúy - Đổng Quân. Kéo cô ngã lên ngực, anh hát khe khẽ bài hát quen thuộc:
Anh có về dù mảnh sân rêu đã úa
Dưới hiên xưa vẫn nguyên dấu giày
Những thư tình sẽ im lặng đợi
Với chút hương gió thu bay dịu dàng
Vuông cỏ héo trong vườn xanh trở lại
Hoa Ngọc Lan trắng rụng trước hiên nhà
Hãy nhặt ép vào trang sách em nhé
Để hương yêu thoang thoảng bước chân anh
Em cất giữ để mai này thành chồng vơ.
Hạnh phúc sẽ bừng lên như mùa xuân nắng đẹp
Vĩnh Thúy cười khúc khích:
- Anh sửa bài nhạc của người ta từ bao giờ vậy?
- Từ lúc ngồi đây với em và được ôm em trong vòng tay... bây giờ thì anh chỉ muốn hôn em thôi cưng ạ.
Vĩnh Thúy lấy tay che kín mặt:
- Bé Nhân kìa anh.
- Bé Nhân đi về bà nội, đừng có viện binh thằng bé nữa em.
Đổng Quân cúi xuống. Nhưng không, anh nhẹ nhàng kéo bàn tay Vĩnh Thúy ra, anh đeo vào ngón tay Vĩnh Thúy chiếc nhẫn nhỏ xíu:
- Nó sẽ là vật thay cho lời anh nói. Anh xin cầu hôn với em.
Vĩnh Thúy xúc động nằm yên trong lòng Đổng Quân, anh trở nên nồng nàn:
- Khi anh trở về chúng mình sẽ cưới nhau nghe em.
- không biết.
Vĩnh Thúy cựa mình, vòng tay Đổng Quân càng siết chặt hơn:
- Đừng hòng trốn anh, trốn anh khi anh đi đừng có khóc nha.
- Hứ, em mà thèm khóc.
- Thật không, nói lại cho anh nghe đi.
- không thèm nói. Em...
Nụ hôn Đổng Quân cuốn lấy đôi môi hồng, dịu dàng và cũng thật mãnh liệt.
- Cưng ơi, anh không muốn đi chút nào, anh cứ tưởng tượng ra một ngày vắng em, anh sẽ nhớ em biết bao nhiêu.
- Vậy thì hóa phép đi, biến em thành nhỏ xíu bỏ vào cái túi áo để mang em đi cùng với em.
- Khi buồn anh sẽ mang em ra để vào lòng bàn tay mà nói chuyện với em phải không?
- Chắc là như vậy.
- Cưng ơi, bây giờ người ta tối tân hơn, có điện thoại và có cả vidéo để được nhìn thấy nhau hay nói chuyện với nhau cho dù phải cách nhau một bờ biển Thái Bình Dương.
Đổng Quân ấp đầu Vĩnh Thúy vào ngực mình, anh mơ mộng:
- Em biết không, anh mơ ngày trở lại thấy em rực rỡ trong chiếc áo cưới, anh bên em, nhất định chúng mình sẽ rất đẹp đôi phải không em?
- Dạ...
- Vĩnh Thúy.
- Dạ!
- Em dạ nữa đi, tiếng dạ của em thật dễ thương, Vĩnh Thúy ơi anh không muốn rời em chút nào.
Vậy là Đổng Quân đã đi. Anh và Vĩnh Thúy đã có bảy ngày bên nhau, bảy ngày mật ngọt và càng làm cho nhớ nhung hơn khi xa nhau. Anh đi để lại cho Vĩnh Thúy một niềm tin, họ hãy còn có nhau trong cuộc đời.
Khi anh trở lại
Vuông cỏ héo trong vườn sẽ xanh trở lại
Hoa Ngọc Lan sẽ nở trắng đón anh về
Vĩnh Thúy nhặt một cánh hoa Ngọc Lan rơi trên thềm áp lên môi. Hình như hơi thở và nụ hôn của anh đang trên môi cô. Đổng Quân ơi, anh vừa đi, nỗi nhớ đã thành hình trong em. Có một điều em biết chúng mình sẽ không bao giờ quên những giây phút bên nhau với một tình yêu nồng nàn. Đổng Quân, em muốn nói thật nhiều. Em yêu anh, em yêu anh.