Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 12
“T
rời, em sẽ nhớ anh nhiều lắmmm đấy.” Lola chớp mắt, nấc lên; cô không nghĩ mình lại xúc động thế này nhưng quả thực tạm biệt Gabe thật khó khăn.
“Thôi nào. Cô đang bóp nghẹt anh đấy.” Anh gỡ tay cô ra. “Cứ như bị một con gấu túi khổng lồ ôm ấy.”
“Đấy là giúp anh luyện tập nhé. A, đáng ghét, trông em thế nào?”
“Một con gấu trúc mặc đầm hồng.” Gabe nhìn cô lau sạch mascara. “Anh không thể tin là cô lại khóc đâu đấy. Anh chỉ đi có một năm thôi mà.”
“Em biết. Em biết. Chỉ là em ngốc thôi.” Lola xì mũi như một con voi thổi kèn trumpet. “Nhưng lỡ anh đổi ý thì sao? Anh có thể sẽ ở lại đó mãi mãi và em sẽ không bao giờ gặp được anh nữa ấy chứ. Anh là người bạn khác giới tốt nhất trên đời của em và anh chuẩn bị bay sang nửa kia của địa cầu. Sẽ ra sao nếu anh và Jaydena kết hôn, mua một căn nhà và định cư ở đó rồi sinh cả tá trẻ con Úc?”
Cô tưởng Gabe sẽ cười phá lên trước ý nghĩ kì quặc đó nhưng không.
“Nếu điều đó xảy ra, lúc nào cô cũng có thể sang chơi và thăm bọn anh mà.”
Chúa ơi, anh ấy thực sự có ý đó đấy! Anh ấy thực sự mụ mẫm vì Jaydena rồi. Anh ấy xem Kath và Kim chưa nhỉ?
Trên tất thảy, Lola ở Úc có những con nhện ác quỷ, loại nhện trốn dưới ghế bồn cầu rồi cắn mông người ta. Nên cô tuyệt đối không thể đi được.
“Anh nên quay về thăm em thì hơn,” cô đề nghị.
“Sao, với cả đám nhóc con đó à?” Gabe nhe răng cười. “Cô điên à? Anh không đủ tiền đâu.”
Anh ấy đang yêu. Lola cố hết sức để thấy vui cho anh. Cô nhìn đồng hồ. “Em sắp muộn làm rồi.”
“Và mười phút nữa taxi của anh cũng đến rồi.” Gabe hôn lên má cô rồi đẩy cô ra phía cửa. “Đi đi, ra khỏi đây nhanh lên nào. Tối nay bạn mới Sally của cô chuyển đến rồi, cô sẽ không để ý là anh đã đi đâu.”
“Cô đã đúng,” người đàn ông không phải thám tử tư lên tiếng.
“A, chào ông.”Nhận ra ông ta, Lola hạ đống sách bìa cứng cô vừa mang từ kho ra rồi vui vẻ nói: “Đúng về cái gì cơ?”
“Hôm qua. Tôi đã không thể hạ quyển sách đó xuống. Tôi đã thức tới bốn giờ sáng nay mới đọc xong đấy.” Ông ấy lắc đầu tỏ vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi. “Tôi không nghĩ có thể đọc như thế, tôi chưa từng biết. Tôi chưa bao giờ là con người của sách vở mà. Những năm qua quả thật phí hoài rồi.”
“A, nhưng giờ ông đã hiểu ra rồi đó thôi.” Lola yêu thích điều này, việc trò chuyện luôn làm cô hứng khởi. “Ông đã trở thành người như chúng tôi rồi đấy. Chào mừng ông đến với thế giới của chúng tôi; ông sẽ thích cho mà xem.”
“Tôi cần một cuốn sách kinh dị nữa nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.” Hôm nay ông ấy mặc áo vest hải quân cùng áo sơ mi màu cam cháy và cà vạt lụa màu lam ngọc. “Có quá nhiều lựa chọn. Cô có thế gợi ý một tác giả nào đó được không?”
Cô có thể gợi ý một tác giả không á? Ha, đó là phần yêu thích nhất trong công việc của cô mà.
“Ông sẽ thích quyển này đấy.” Lola cầm một quyển sách bìa xám. “Hoặc quyển này.” Cô hăm hở với về đầu bàn để lấy quyển thứ hai. “Hiện nay ông ấy đang là một tác giả rất được.”
Người đàn ông ghé sát tới chỗ Lola. “Cô ổn chứ?”
Đáng ghét, cô đã trang điểm lại lúc trên tàu điện đi làm rồi còn gì. Chắc hẳn là chưa trang điểm kĩ rồi.
“Tôi ổn. Chỉ là… không có gì.” Lola ngừng lại, ông ta hoàn toàn xa lạ mà. “Ông xem xem cuốn này thế nào nhé. Sau khi đọc thử vài tác giả chúng ta sẽ biết ông thích người nào, sau đó________”
“Beano!”
“Sao ạ?” Lola quay mặt sang nhìn người phụ nữ mặt dài vừa mới hét vào tai mình.
“Tôi cần cuốn Beano Annual cho cháu ngoại!”
“Xin lỗi cô,” người đàn ông mặc vest lắc đầu vẻ áy náy rồi cầm quyến sách bìa xám trên tay cô. “Cô đang bận mà. Cảm ơn vì quyến sách này. Tôi sẽ kể với cô cảm nhận của tôi về nó.”
“Nào, nào.” Người phụ nữ hét lên, nước bọt văng tung tóe. “Tôi không có cả ngày đâu.”
Lúc Lola chen qua đám đông quay lại với quyển Beano Annual thì người đàn ông mặc vest đã đi rồi. Người phụ nữ mặt oval thậm chí không nói cảm ơn. Nhưng những người như vậy chẳng bao giờ nói câu đó mà.
Hai mười phút sau Lola thấy một ngón trỏ của ai đó thúc vào gờ vai trái của mình. “Này cô, này cô,” giọng bực tức của một phụ nữ vang lên. “Tôi muốn mua cuốn sách mới của Dan Black.”
Lola quay lại. “Ý bà là Dan Brown ạ?”
“Đừng bảo với tôi ý tôi là gì, cô gái ạ. Tôi không quan tâm tên ông ta là gì, cứ lấy sách cho tôi đi.”
“Để tôi nói cho bà biết,” Lola đáp trả, “sao bà không ngừng ngay việc trông chờ tôi phục vụ bà mà tự đi lấy đi nhỉ?”
Bị xúc phạm, người phụ nữ hít sâu. “Cô thật xấc xược! Sao cô dám nói thế? Tôi sẽ báo lại với quản lý để sa thải cô!”
“Và rồi bà cũng bị tóm cổ vì tội đi ngược qui tắc phối màu thôi. Bởi màu hồng,” Lola nguýt môi nhìn cái khăn lông và cái áo khoác độn bông của người phụ nữ nọ, “không thể đi cùng màu cam.”
Sau đó họ nhận ra mình đang bị nhìn chằm chằm bởi một người đàn ông lớn tuổi tay cầm cuốn tiểu sử Churchill với vẻ kinh ngạc.
“Không sao đâu.” Lola nháy mắt với ông. “Bà ấy là mẹ tôi.”
“Chào con yêu.” Blythe ôm rồi hôn nhẹ lên má cô rồi kéo cọng tóc lòa xòa ra sau tai cho Lola. “Mẹ không ở lâu được, phải chạy đi sắm đồ Giáng Sinh cho xong rồi mẹ còn hẹn làm tóc chiều nay nữa. Chỉ ghé qua để khoe với con mẹ mua gì cho tối nay thôi. Con bảo mẹ nên mặc bộ nào để mẹ mang bộ còn lại về.”
Lola cũng chẳng hi vọng nhiều, được quyền chọn lựa đã là cả một nỗ lực thỏa hiệp của Blythe rồi. Nhưng đáng buồn là việc đó cũng tương tự như chuẩn bị quẳng người nào đó xuống nước và hào hiệp ban cho họ chọn lựa giữa áo trói tay chân bằng bê tông và ủng lặn bằng chì mà thôi. Blythe có gu thẩm mỹ của một chú gà cùng với một sở thích vô vọng với việc phối kết hợp những thứ đồ Hoàn–Toàn–Không–Hợp–Nhau. Việc này chẳng vấn đề gì lúc Alex còn sống – họ ngầm coi thói quen ăn mặc của Blythe không gì hơn một tật xấu dễ thương. Nhưng Alex đã mất năm năm nay rồi và trong mười tám tháng trở lại đây, Blythe đã bắt đầu hẹn hò lại. Đột nhiên quần áo lại trở nên quan trọng hơn. Muốn mẹ tạo được ấn tượng tốt với bên ngoài, Lola đã cố sức hướng bà tới việc ăn mặc thời trang hơn.
Nhưng phải nói là việc này cũng giống như cố lấy lông chim để đan lát vậy. Lola tự khích lệ mình trong lúc mẹ cô lục cái túi xách màu hồng và lôi ra một cái áo lụa màu be.
Với dây áo trang trí bướm màu tím xanh bằng vải sa-tanh.
Và cả diềm màu xanh tím quanh tay áo nữa.
Và còn đám hạt nứt nhiều màu ở chỗ xẻ nữa.
Lola cắn môi. Nếu chỉ là cái áo lụa màu be thì cũng hoàn hảo lắm rồi.
“Được rồiiiii. Đến cái kia đi ạ.”
“Ta–đa!” Blythe bỏ cái thứ màu be bằng lụa vào túi rồi lôi ra cái ao thứ hai đưa lên trước người với điệu bộ hớn hở để thấy được rằng cái này, cái này chính là cái bà thích.
Như kiểu Lola không đoán được không bằng. Cái áo số hai còn sặc sỡ hơn – kiểu mắt lưới màu đỏ của cây phong lữ héo – và nhiều diềm hơn, với tay áo nhiều tầng, cúc bạc lóng lánh mỗi bên cùng một bông hoa vải màu đỏ trắng to oành – to hơn cả nơ hoa hồng Crufts – ngay ở cái cổ chữ V.
“Ưm,” Lola nói. “Cái này để mẹ bỏ nhà đi gia nhập gánh xiếc à?”
“Con đừng độc địa thế chứ! Đẹp mà!”
“Vâng, thế mẹ định mặc nó với cái gì?”
Mẹ cô có vẻ tràn đầy hi vọng, giống một đứa bé năm tuổi cố đánh vần tên mình. “Cái váy hoa ngắn màu xanh của mẹ được không?”
“Không.”
“Quần sọc xanh lá?”
“Không!”
“Ôi. À, cái…màu vàng pha hồng______”
“Khônggggggggg!”
Blythe vung tay đầu hàng. “Con kén cá chọn canh quá đấy.”
“Con đâu có, con chỉ không muốn mọi người nhìn và chỉ trỏ nói: “Chú hề Coco kìa.” thôi.” Mẹ, nếu mẹ muốn giữ cái áo đỏ thì mẹ hãy mặc với cái váy trắng nhé.”
“Mẹ không thể vì nó dính một vết ố cà ri ở phía trước rồi. Aaaaa,” Blythe kêu lên, mắt bà sáng lên vì một ý tưởng chợt đến, “nhưng mẹ có thể gỡ bông hoa đỏ từ cái áo này xuống rồi lấy keo gắn nó vào cái váy, thế là che được vết bẩn đó! Thế đấy, vấn đề được giải quyết!”
Mọi người sẽ chỉ trỏ và cười nhạo mất thôi. Lola mở miệng định phản đối nhưng mẹ cô đang bận rộn cất đám áo lại túi đựng, nhìn đồng hồ rồi nói: “Chúa ơi, đã đến giờ này rồi sao? Mẹ phải đi đây!”
“Tối nay mẹ định đi đâu?”
“A, nhóm câu đố của mẹ tổ chức tiệc Giáng Sinh, ăn uống gì đó rồi nhảy một chút. Malcom sẽ lái xe vì thế mẹ có thể uống một chút.”
Chẳng mấy khi. Lola bỏ qua. Trinny và Susannah chắc đã có một ngày hội thao với Malcom, người có râu, trông giống gấu cùng sở thích quần nhung kẻ có túi với áo len họa tiết zic zắc. Vì Malcom đối với việc ăn mặc lịch thiệp cũng giống John Prescott đối với trượt băng nên ông ấy chắc sẽ không có ý kiến gì với cái váy đằng trước đính một bông hoa to quá khổ. Nếu bạn nói với ông ấy là đó là mốt mới nhất của Karl Lagerfeld, ông ấy sẽ không nghi ngờ dù chỉ một phút.
Nhưng Malcom không phải người mà Lola nhắm cho mẹ mình. Ông ấy vẫn rất tuyệt theo cái cách của một chú gấu vụng về nhưng cô đặt ra tiêu chuẩn cao hơn thế kia. Bởi Blythe xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất.