Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Chương 11
Em không xin nhiều hơn những gì anh có thể
Liệu có bao giờ lặp lại
Những gì đã có giữa chúng ta...
b###Edyta Górniak “Em không xin nhiều hơn”
o O o
Tất cả những gì xảy ra sau này, chắc chắn đều chịu ảnh hưởng của bữa tiệc. Ông xã tôi xuất hiện ở đó với Dominika tươi cười, người nổi bật giữa đám đông mà nó luôn muốn được lượn lờ ở đó, điều này thì ngay trong khi bữa tiệc vẫn đang diễn ra, Eva đã cho tôi biết. Bây giờ thì tôi nghĩ rằng lẽ ra nó không nên. Nó nên đợi, suy ngẫm và giữ những thông tin ấy cho mình. Nó đã làm hỏng của tôi buổi tối, và đêm... Nhưng mặt khác, chính ra không phải nó, mà là ông xã tôi.
Sau đấy còn mấy lần nữa có người nhìn thấy Marek đi với “bạn gái” của tôi. Nó không liên hệ gì với tôi. Tôi phân vân, phải chăng chính nó là nguyên nhân trực tiếp của những quyết định nhanh chóng của Marek. Tiếc là, mà cũng có thể là may mắn, không bao giờ tôi biết được điều này.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Bởi nó còn biết làm gì nữa? Dậm chân tại chỗ? Dành riêng cho tôi? Tôi cảm thấy cô đơn vô cùng. Chưa bao giờ mà ba mươi sáu tiếng ở nhà của Ania đối với tôi lại dài đến như vậy. Nhà của anh. Nhà của họ.
Đơn giản là tôi cần chỗ dựa.
Ngày tiếp theo tôi đi làm, nhưng không đến chỗ làm. Tôi biết là Beata sẽ giải trình cho tôi “như thế nào đấy” về sự vắng mặt của tôi. Khi đó tôi thực sự không quan tâm đến chuyện ấy. Ngày lại ngày qua đi với tính chất “như thế nào đấy”. Như chưa bao giờ như vậy cho đến lúc này... Tôi lên tàu điện và đến nhà bố mẹ. Tất nhiên là họ chưa ngủ trước tám giờ. Người mở cửa là bố.
— Chào con gái bé bỏng! – Chỉ có ánh mắt của ông là lộ vẻ lo lắng.
Với ông, bao giờ tôi cũng là con gái bé bỏng. Tôi lên năm hay mấy lần năm, điều đó không quan trọng. Trong mắt ông, tôi luôn là cô bé tóc vàng, mắt nâu, cô bé mà ông dạy nó bơi, dạy đi xe đạp, con bé mà ông đọc cho nó nghe những câu chuyện thần thoại Hy Lạp của Parandovski mà mẹ quẳng đi.
Trong nhà của bố mẹ bao giờ cũng thơm như thế. Từ bao nhiêu năm nay, đó là mùi thuốc lá của bố vẫn còn phảng phất đọng lại, lẫn với mùi rất mạnh của nước xả vải. Không ở đâu có mùi như vậy, chỉ có ở nhà. Cho dù có cái mùi thuốc lá ấy, đó vẫn là một mùi thật tuyệt vời. Mùi của tình yêu và sự bình yên. Mùi gia đình.
Mùi gia đình... Chẳng phải tôi đang có một gia đình – của tôi khác đấy sao. Ở tầng cuối cùng của một tòa nhà cao tầng cạnh rừng ở Olivo. Cách thung lũng đẹp nhất của Olivo, Thung lũng Vui không xa, ở hướng kia của Sopot. Gần công viên Olivo, nhà thờ và cạnh nghĩa trang. Đã bao lần tôi đi qua nghĩa trang này và thầm hỏi, những người nằm kia, những người được mọi người đặt những bó hoa lên mộ kia, họ là ai. Có lần tôi nói với Marek là hãy tặng tôi hoa khi tôi còn sống. Không phải khi đã chết. Sau khi tôi chết, anh có thể tặng hoa cho ai đó khác.
— Có chuyện gì phải không, con gái? – Mẹ từ phòng ngủ của bố mẹ đi ra. Bà mặc chiếc áo ngủ lụa màu trắng. Như thường lệ, bà luôn lịch sự. Bà luôn nói với tôi rằng cần phải có vẻ ngoài đẹp và hấp dẫn... “Nhất là vào ban đêm, bởi khi đó chỉ có con với người đàn ông mà con yêu thương nhất”. – Con gái? – bà nhắc lại. – Có chuyện gì à? - Để bố đi pha cà phê nhé – bố nói và mất hút trong bếp. Tôi biết tính ông, ông muốn để tôi và mẹ, chỉ hai mẹ con nói chuyện với nhau một lúc. Đã mấy chục năm sống trên mặt đất này, ông hiểu phụ nữ như ít ai được như thế. Ông biết rằng đôi khi cần phải để họ được yên tĩnh, để họ nói với nhau về những vấn đề mà ông không thể hiểu nổi cho dù đã nhiều năm nỗ lực hết mình để hiểu với biết bao là sai lầm.
— Marek bỏ con đi rồi – tôi nói. – Đơn giản là anh ấy bỏ rơi con...
Mẹ ôm tôi thật chặt.
— Con có biết vì sao không?
— Có lẽ... là lỗi tại con... Con đã quá khát khao một đứa con...
— Con đã nói chuyện với nó về chuyện này chưa?
— Có lẽ con không còn muốn nói chuyện nữa – tôi thở dài.
— Hay là cần chuyên gia tâm lý?
Tôi lắc đầu.
— Muộn quá rồi, mẹ ạ. Đến chuyên gia tâm lý bây giờ là quá muộn rồi. Hình như là anh ấy đi dự tiệc với Dominika. Có thể vấn đề của chúng con chỉ là tấm bình phong? Có thể Dominika đã xen vào cuộc sống của chúng con?
— Thế bây giờ các con định thế nào? – Mẹ ngồi đối diện với tôi và nhìn như xoáy vào tôi.
Tôi nhún vai.
— Con không biết, mẹ ơi con không biết. Phải học cách sống chung với chuyện này? Tụi con đã tháo nhẫn cưới ra rồi. – Tôi chìa cho mẹ xem bàn tay trống trơn. Tôi vẫn không quen với ngón tay đeo nhẫn để không thế này. – Còn chiếc nhẫn này thì con không tháo, vì con thích nó lắm.
Tôi vẫn nhớ cái lần đính hôn của chúng tôi. Có lẽ không đứa nào coi đó là chuyện nghiêm túc. Tôi nhận được từ Marek một chiếc nhẫn to, mặt hổ phách mà anh mua ở Chợ phiên Dominikanski. Bên trong miếng hổ phách là hóa thạch của một con muỗi hoặc một con côn trùng nào đó. Bao giờ tôi cũng thấy tội nghiệp cho nó.
Chúng tôi ngồi trong rừng ở Wrzeszcz, cạnh Nhà hát Ven Rừng. Đúng lúc có buổi biểu diễn nhạc jazz. Tôi không cảm thấy có jazz. Chưa bao giờ tôi hiểu loại nhạc này. Marek rất muốn thích nó, chả là trong giới luật sư thì nghe nhạc jazz đang là một trào lưu mà. Có gì đâu, khi cả hội đã uống thì cách tiêu thời gian tốt nhất là nghe những ca khúc về những chiếc quần lót chấm bi. Thật đáng ngạc nhiên khi mọi người đều thuộc lòng ca từ. Của tất cả các bản hit về bãi biển của mùa hè năm ấy. Nhưng jazz đang rất mốt. Và tôi thực sự muốn học nghe nó. Tiếc thay, cho đến lúc này tôi vẫn chưa học được. Loại jazz duy nhất mà tôi thích, đó là loại do phụ nữ thực hiện. Tôi yêu Diana Krall, Norah Jones. Nhưng liệu đó có phải là jazz? Có thời chúng tôi có thể gọi đó là “ga trải giường”. Chúng tôi trong khu rừng ấy và Marek lấy ra chiếc nhẫn.
Đã có lần anh bảo tôi là chiếc nhẫn đầu tiên anh tặng tôi sẽ là nhẫn đính hôn.
Anh lấy nó không biết từ đâu và đeo nó lên ngón tay tôi.
— Đây là nhẫn đính hôn phải không? – Tôi cười.
— Gọi thế cũng được. Bao giờ có điều kiện, anh sẽ mua cho em một chiếc đẹp hơn.
— Cái này đẹp mà. Anh sẽ mua cho em cái đẹp hơn khi nào em sinh cho anh một đứa con trai.
Chúng tôi ngồi ôm nhau và Marek hỏi tôi đơn giản là liệu đến một khi nào đó, tôi có lấy anh làm chồng không. Còn tôi thì đương nhiên trả lời là vâng. Khi đó với tôi điều này là hiển nhiên. Và chắc chắn nhất trên thế gian này. Giống như con trai và con gái mà tôi sẽ sinh ra sau đó.
— Còn con muỗi hóa thạch trong miếng hổ phách này là em à? – Tôi cười vang. – Biểu tượng của sự nô lệ?
— Không. Đây là anh. Đây là con nhện. Đây là biểu tượng cho sự nô lệ của anh. – Anh làm vẻ mặt vô cùng đau khổ. – Đơn giản là anh đã mắc vào mạng lưới của em. Nhưng vì không có kiểu nhẫn với mạng nhện.
— Lần khác anh sẽ mua cho em.
Có lẽ người phụ nữ nào cũng buộc phải làm quen với chiếc nhẫn mới đặc biệt của mình. Cứ chốc chốc tôi lại nhìn bàn tay mình, vui như đứa trẻ con có món đồ chơi mới. Chiếc nhẫn nằm trên ngón tay tôi không phụ thuộc vào áo váy tôi mặc. Dominika nói rằng chỉ có kim cương mới hợp với mọi thứ, điều đó chẳng có nghĩa gì. Chiếc nhẫn hổ phách của tôi cũng hợp với mọi thứ. Và chắc chắn nó rất hợp với tôi.
— Nó không muốn bị giam cầm trong hổ phách lâu hơn nữa – tôi nói với mẹ.
— Ai cơ?
— Con nhện. – Tôi chìa cho mẹ xem chiếc nhẫn.
— Con có biết là mẹ đã từng bỏ bố đi? – Tiếng mẹ tách tôi ra khỏi những kỷ niệm.
— Mẹ đùa à, bao giờ thế hả mẹ?
— Khoảng độ nửa năm sau đám cưới. – Bà trầm ngâm.
— Nhưng bà ấy đã khôn ra và đã quay lại – bố từ trong bếp nói ra. Nước đã kịp sôi đến mấy lần, nhưng ông ngại không muốn ra chỗ hai mẹ con.
— Vâng, tôi đã khôn ra! Ông mang cà phê ra đây nào!
— Bữa sáng tôi cũng đã làm xong rồi. Bà không phải vào bếp nữa. – Ông nháy mắt đầy thông cảm.
— Mẹ bỏ đi như thế nào? Tại sao mẹ lại bỏ đi? – Tôi không có chút khái niệm nào về tất cả những việc này.
— Hình dung của mẹ về hôn nhân khác hẳn với của bố con. – Bà cười.
— Con cứ tưởng tượng mà xem – bố bắt đầu – mẹ con... - ông dừng lại một chút đoạn nói một mạch: - Bà ấy không thích giặt giũ, là quần áo, may vá, hút bụi, nấu nướng, làm bánh và tán thưởng chồng trong tất cả những thứ mà đức ông chồng muốn.
Mẹ ngồi rất tươi. Trong mắt bà tôi nhìn thấy tình yêu dành cho bố. Tôi không thể tin được là họ đã từng có lúc gặp phải những vấn đề như thế.
— Đơn giản là mẹ rất mệt. Vào thời ấy phụ nữ lo toan việc nhà, còn đàn ông thì kiếm tiền. Nhưng mẹ cũng làm ra tiền. Và hoàn toàn không ít hơn bố. Còn bố thì đã quen được bà làm cho hết mọi thứ. Mẹ chịu đựng được khoảng nửa năm. Nhưng có một lần, mẹ đi làm về mệt bã người sau một ngày cực kỳ vất vả, mẹ đi ngủ và ngủ luôn tới sáng, còn bố con thì sáng ra đánh thức mẹ dậy và hỏi cái áo trắng của ông ấy ở đâu...
— Tôi lấy thêm cái gì ngon ngon cho bữa sáng nhé – bố đề nghị. – Hôm qua tôi đi mua đồ - ông nhấn mạnh. – Thịt nguội mới này, cà chua này. – Ông lui vào bếp.
— Và sao nữa hả mẹ? – tôi hỏi khi bố đã xuống bếp.
— Mẹ bảo là ở giỏ đồ bẩn. Cái áo ở trong giỏ đồ bẩn. Hình như ông ấy có một cuộc họp quan trọng nào đấy nhưng quên không nói với mẹ. Mà phải mặc sơ-mi thắt cravat. Ông ấy cáu ầm lên với mẹ. Nào là mẹ không quan tâm đến gia đình, đến ông ấy. Rằng là mẹ thì ngủ, trong khi ông ấy phải đi làm mà không có áo mặc. Và đâu, bữa sáng của ông ấy đâu...
Tôi không thể tin được là bố tôi, người thực sự có thể làm được mọi việc, lại đã từng có lúc muốn mẹ tôi phải làm cho ông tất cả. Nhất là lúc này từ trong bếp tỏa ra mùi trứng chưng với ba rọi xông khói. Chẳng phải bố còn làm được cả bánh ga-tô sao!
— Mẹ rất bực. Mẹ bảo bố thông minh thế thì cứ việc lấy áo trong giỏ đồ bẩn ra. Và con có tưởng tượng ra không? Bố đã làm đúng như vậy. – Bà cười. – Có một vết mứt to ở chỗ bụng. Tất nhiên là loại mứt mà mẹ làm. Ông ấy lấy áo ra và đến chỗ mẹ với chiếc áo trắng lịch sự nhàu nát ấy và nói rằng nó bị nhàu mất rồi. Mẹ còn biết làm gì được nữa, mẹ đồng ý với ông ấy. Và dậy khỏi giường. Bố con đi tắm và cạo râu với ý nghĩ rằng hiển nhiên là mẹ sẽ là ngay cái áo ấy. Ôi, nhưng ông ấy mới sai lầm làm sao chứ! - Trong mắt mẹ ánh lên những tia sáng. Mặc dù đã sau bao nhiêu năm nhưng mẹ vẫn nhớ như in cái sự kiện ấy. – Mẹ dậy, làm bữa sáng cho mình, ăn và khi mẹ đi làm thì bố con giữ mẹ lại ở cửa với thông báo là cái áo bị nhàu. Mẹ bảo rằng mẹ biết, rằng bàn là ở trong tủ ấy, còn mẹ sẽ quay về khi nào bố con đã học được cách sống.
— Và bố đã học được chứ?
— Như con thấy đấy?
Đúng lúc đó bố vào với đĩa trứng chưng còn đang bốc hơi nghi ngút, được rắc cả hành hoa thái nhỏ, đều tăm tắp.
— Bà để tôi một mình cả nửa năm thì tôi phải học thôi. – Ông nhún vai. – Đầu tiên giới thiệu món trứng chưng với ba rọi xông khói và rắc hành hoa đây.
— Đâu mà nửa năm, đâu mà nửa năm – mẹ phản đối. – Ông là một học trò nhận thức rất nhanh. Cũng mất độ ba tháng gì đó. Mẹ để bố ở lại một mình, còn mẹ về bên ngoại. Tất nhiên là bố mẹ đã có nhiều cuộc nói chuyện về nhiều vấn đề, bố cố thuyết phục mẹ về cái lý của ông ấy, nhưng mẹ không chịu.
— Và cái thằng tôi tội nghiệp phải học là mấy cái sơ-mi chết tiệt ấy. Bố nói cho con biết, sơ-mi nam có cổ đúng là sáng kiến của quỉ sứ chỉ để làm khổ cánh đàn ông.
— Bố con đã ở một mình. Quả là anh hùng, vì trước đấy đã bao giờ bố ở một mình đâu. Ông ấy buộc phải học cách tự giải quyết mọi việc và thấy rằng chẳng có việc gì tự nhiên mà thành cả. Để có bữa ăn, thì phải có người nấu, và điều này cần thời gian. Còn phải đi chợ, rửa bát. Hồi ấy đã làm gì có máy rửa bát.
— Bà đã trở về thiên đường.
— Ồ, có lẽ thế...
— Bố mẹ phải viết một bản hợp đồng hôn nhân – bố nghiêm giọng nói.
— Sao lại hợp đồng ạ? – Càng lúc tôi càng phân vân, không hiểu mình đã hiểu đúng về bố mẹ chưa.
— Bố mẹ ngồi với nhau uống cà phê, ăn bánh ngọt... - mẹ bắt đầu.
— Bánh tự tay tôi làm – bố chêm vào.
— Vâng, bánh ông làm.
Bố chỉ tay vào mình vẻ tự hào.
— Và bố mẹ viết ra giấy tất cả. Nghĩa vụ của từng người, chương trình cụ thể cho một ngày... Viết hết những gì cần thiết để một cuộc hôn nhân được vận hành một cách đúng đắn. Lúc đầu tờ giấy ấy được dán lên tủ lạnh, còn sau đấy...
— Sau đấy mọi việc cứ tự ổn thôi. Mẹ làm việc này thì bố làm việc kia... Hai người thống nhất được với nhau.
— Bố biết như vậy chưa phải đã kết thúc. Con gái à, nếu muốn thì vẫn có thể thống nhất được với nhau mà.
— Tụi con cãi nhau về chuyện có con. Con không thể sống mà không có con. Với con, một gia đình chỉ có hai người là một gia đình không đầy đủ. Mèo hay chó cũng không thể giải quyết được vấn đề.
— Không giải quyết được đâu. Con hãy nói chuyện với nó, con gái ạ.
Tôi lắc đầu quả quyết.
— Bây giờ thì con không thể. Con không biết cách. Con không thể nào dung hòa được trong vấn đề này. Đơn giản là con không có khả năng.
Mẹ lắc đầu.
— Mẹ hiểu. Con hãy suy nghĩ kỹ mọi chuyện một lần nữa. Không thể đưa ra những quyết định như vậy một cách vội vàng được.
— Đó là quyết định của Marek.
— Chắc chắn thế à? Chứ không phải là của chung hai đứa?
Tôi để câu hỏi này lại, không có hồi âm. Mẹ có lý. Có lẽ đó là quyết định chung của chúng tôi. Chỉ có điều phải có một người nói nó ra. Chúng tôi sẽ khó dung hòa được với nhau, hơn là bố mẹ tôi trước kia.
Thống nhất về việc là quần áo và nấu ăn dễ hơn nhiều so với việc có con.
Không còn cơ hội.
Không còn một cơ hội nào cho dù là nhỏ nhất.
Ở nhà bố mẹ về, tôi bình tâm hơn. Không có một đơn thuốc sẵn cho việc giải quyết vấn đề của tôi, nhưng tôi cảm thấy mình đang ở gần trạng thái có thể sắp xếp được mọi việc. Có thể không hoàn toàn một mình, bởi tôi có bố mẹ, có Eva, người lúc nào cũng tất tưởi với tã lót. Tôi còn có cả công việc, nơi mà rốt cuộc tôi cũng phải quay lại.
Điện thoại. Beata.
— Mình đã nói chuyện với ông già. Khá thoải mái. Cậu được nghỉ đến cuối tuần – Beata nói, chẳng vòng vo gì. – Cậu thế nào?
— Tuyệt vời – tôi trả lời chua xót. – Mình sẽ tận dụng đợt nghỉ phép và sẽ đi Bali.
— Veronika... Cậu có cần gì không? Mình thấy lo cho cậu.
Lạ thật, ai cũng lo cho tôi. Phải chăng họ biết nhiều hơn tôi? Tại sao mọi người lại coi tôi là nạn nhân? Vì ông chồng tôi đã chuyển ra ngoài ở và một mình đến dự cái bữa tiệc thổ tả ấy với cô gái khác?
Trong lúc tôi vắng mặt thì anh ấy ở nhà. Tức là ở căn hộ. Căn hộ chung của chúng tôi. Vẫn chung. Chúng tôi sẽ phân chia tài sản? Giống như vẫn nghe thấy trên truyền thông? Cãi nhau ở phiên tòa? Chúa ơi, tôi sẽ phải thuê luật sư. Với luật sư tôi không thể thắng nổi. Nhưng mà tôi đang nghĩ gì thế này? Từ từ đã nào. Cứ bình tĩnh. Với luật sư nào vậy? Chẳng phải chúng tôi đã từng hứa với nhau là sẽ cùng nhau sao. Cả tôi, cả Marek đều luôn giữ lời hứa. Đặc biệt là những lời hứa với nhau...
o O o
— Em muốn quay lại với anh ấy chứ? – Kuba hỏi khi chúng tôi gặp nhau cũng vào ngày hôm ấy.
— Đã từng ổn định, bình yên... Em cũng không biết nữa... Đúng... Chẳng có gì làm em bất ngờ cả...
— Em thích những chuyện bất ngờ à?
— Em thích. Cho dù không phải là tất cả... Em thích hoa hồng đỏ, trắng, hồng... Nhưng hồng xanh thì không.
— Có nghĩa là một cách thận trọng?
— Có lúc thận trọng, có lúc bốc đồng. Một mặt em muốn cùng với anh ấy, mặt khác em lại biết rằng điều đó là không thể. Giống như với rượu vậy. Anh thích nó, anh thích cảm giác đó, nhưng anh biết đấy, điều đó không tốt. Và anh cảm thấy rằng rồi sẽ kết thúc một cách tồi tệ. Rằng trong bản quyết toán cuối cùng anh sẽ bất hạnh...
— Em phải dịu bớt đi. Bắt đầu sống và nghĩ khác đi. Học cách sống mà không có anh ấy...
— Bao giờ em cũng có anh ấy ở bên...
— Đấy, chính thế. Em phải bắt đầu sống. Phải sắp xếp mọi thứ lại từ đầu. hãy vẽ ra điều đó.
— Vẽ?
— Em hãy vẽ bản đồ ý nghĩ. Ở giữa là em và các mục tiêu của em. Xung quanh là những gì em lên kế hoạch. Em muốn đạt được như thế nào. Tóm lại là những gì mà con tim và lý trí em mách bảo. Nếu em sắp xếp mọi thứ ra giấy thì trong đầu em cũng được sắp xếp...
o O o
Tôi rất muốn mọi thứ đước sắp xếp trong đầu mình. Tạm thời tôi cho thêm những điểm mới vào bản đồ ý nghĩ trên giấy và... Tôi không biết bao giờ thì trên bản đồ sẽ xuất hiện một thành tố mới... Kuba.
Chúng tôi gặp nhau đều đặn. Chu kỳ gặp nhau của chúng tôi chỉ bị rối do giờ làm việc của tôi. Công việc cũng là một thành phần trên bản đồ ý nghĩ. Nó đảm bảo cho tôi một khoản thu nhập không tồi, mặc dù nó cách xa với những ước mơ của tôi. Những ước mơ cũng có mặt ở đó. Nhưng lý trí lành mạnh không cho phép tôi chỉ trở thành dịch giả. Công việc của một trợ lý có thu nhập tốt hơn nhiều và chắc chắn hơn nhiều. Tôi không phải tìm kiếm hợp đồng, đã có người khác lo cho tôi. Từ tám giờ đến mười sáu giờ. Thỉnh thoảng muộn hơn một chút. Không có những đêm mất ngủ, với khoản tiền chắc chắn được chuyển vào tài khoản hàng tháng tôi cảm thấy thật ổn định trong thế giới mới của mình. Thời điểm khi Kuba xuất hiện gần như ở trung tâm của bản đồ, đã phần nào làm xáo động sự cân bằng của tôi...
Đó là khoảng ba tuần sau khi Marek chuyển đi. Anh cố lảng tránh tôi, còn tôi lảng tránh anh ấy. Những ngày đầu thật nặng nề. Kuba giúp tôi kê lại đồ đạc trong nhà, sơn lại tường màu khác. Tôi gỡ bức ảnh cưới treo trên tường xuống. Không phải vì tôi muốn gạch bỏ toàn bộ quá khứ, mà là để không còn gì khiến tôi nghĩ về ông xã nữa. Không còn một bức ảnh nào, không một bản nhạc chung nào. Không còn một bộ phim nào mà chúng tôi đã cùng xem.
Tôi với Kuba cùng nghe nhạc cổ điển. Thậm chí tôi còn bắt đầu thấy thích. Anh chỉ cho tôi thế giới của những nhà soạn nhạc mà tôi cần phải biết nhưng chưa hề biết tới.
Chúng tôi viết những bức thư dài. Anh gửi cho tôi những tác phẩm mà cho tới lúc ấy tôi chưa hề biết tới và dặn tôi phải nghe thật cẩn thận. Tôi đã nghe.
Tôi nghe đi nghe lại mấy lần, sau đó viết cho anh những suy nghĩ của mình.
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Nils Petter Molvaer
Về nguyên tắc thì đây là jazz, nhưng như anh biết em, thì chỉ sau ba lần nghe, em sẽ không thể dứt bỏ được... Giống như anh...
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Bãi cỏ hoang
Em nhìn thấy một bãi cỏ hoang và cây cầu trên hồ.
Những giọt nước mưa rơi xuống mặt hồ tạo thành những vòng tròn.
Hay là sương?
Có thể đó là buổi tối và không phải mưa, mà là những giọt sương? Và sương, một kiểu sương chỉ có vào các buổi sáng sớm.
Hay là thuyền và cỏ bấc? Và tiếng đập nước đều đặn khi những mái chèo khỏa nước?
Và những con chuồn chuồn bay trên mặt nước?
Và nhưng con cá đang quẫy?
Và lạnh. Một không khí vui vẻ khiến con người thấy dễ chịu khi được hít thở.
Veronika
o O o
Đôi khi cuộc sống bị một vòng tròn bao bọc. Những sự kiện giống nhau, những con người khác nhau. Marek bắt gặp tôi ở lớp học nhạc. Cũng nhờ có âm nhạc mà mối quan hệ của tôi với Kuba ngày càng trở nên gần gũi hơn. Bao giờ tôi cũng cảm nhận âm nhạc bằng toàn bộ con người mình. Tôi không chỉ nghe. Âm nhạc có thể làm tôi sởn gai ốc.
Mối quan hệ của tôi với Kuba đã gần gũi tới mức không còn đường quay lại.
Mỗi người trong chúng tôi đều có thể nói “dừng lại”, nhưng chúng tôi nhìn vào mắt nhau một cách tham lam và ý thức được điều có thể sẽ xảy ra ngay sau đấy.
Nhưng đầu tiên là âm nhạc.
Kuba mang quà đến tặng tôi. Chỉ đơn giản vậy thôi. Nhân dịp thứ bảy. Nhân dịp chúng tôi cùng ăn tối. Nhân dịp Ania đi tập huấn gì đó bốn ngày.
Anh mang đến một cái đĩa và cho vào máy.
— Em nghe đi và đừng nói gì cả nhé.
— Cái gì đây?
— Dvořák. Bản giao hưởng số 9. Từ một thế giới mới. – Anh đặt cái gối lên sopha. – Em nằm xuống và nghe đi. Sẵn sàng chưa nào?
Tất nhiên là tôi đã sẵn sàng.
— Từ giờ phút này sẽ chỉ có dễ chịu mà thôi. – Anh ngồi xuống cạnh tôi, gần như là chạm vào má tôi. Anh cầm tay tôi.
Tôi nhắm mắt và bơi vào thế giới của âm thanh.
Khi âm nhạc nhỏ dần, tôi thấy ánh mắt lấp lánh của anh đang hướng vào tôi.
— Em thích không?
Tôi gật đầu. Tôi rất thích. Một thế giới mới. Gần giống với tôi.
— Một lần nữa?
— Vâng.
Anh ngồi cạnh và ôm tôi. Chúng tôi chăm chú nghe như thế một lúc. Anh ôm tôi thật chặt. Một lúc sau, tay anh chạm vào bờ vai tôi. Tôi mặc chiếc áo rộng, cổ khoét sâu, để lộ một bên vai. Kuba bắt đầu vuốt ve bên vai trần của tôi, chậm rãi, nhè nhẹ. Anh kéo quai áo nịt ngực xuống để không còn gì làm phiền anh trong những vuốt ve nhẹ nhàng ấy. Tôi cũng không làm phiền anh. Tôi ngồi mê mẩn bởi âm nhạc, những đụng chạm nhẹ nhàng của anh làm âm nhạc thêm trọn vẹn.
Với tôi, đó cũng là một thế giới mới.
Tôi áp má mình vào tay anh. Và có cảm giác rằng anh ngày càng mất bình tĩnh hơn. Những ngón tay anh chu du trên cơ thể tôi, khe khẽ vẽ theo đường viền chiếc áo nịt ngực màu hồng của tôi. Tôi không còn nghe thấy âm nhạc nữa. Tôi sợ phải mở mắt. Môi tôi vô tình lướt qua cánh tay anh. Mùi. Cái mùi mà gần đây ngày càng hay đồng hành cùng tôi. Mùi của thế giới mới. Anh chạm vào má tôi, theo vết bàn tay anh, môi tôi chu du trên khuôn mặt anh. Một lát sau, môi chúng tôi gặp nhau trong một nụ hôn. Thoạt tiên rất nhẹ, nhẹ như làn gió thoảng trên sa mạc, nhưng ngay sau đó chúng tôi đã cho nhau thấy cảm xúc của mình, hương vị của mình, khát khao của mình.
Thoạt tiên chúng tôi chưa tự tin, chúng tôi còn thận trọng và sợ rằng một động tác quá nhanh và không đúng lúc sẽ hủy hoại viên than mới chớm hồng này. Chúng tôi không làm những động tác đột ngột, tất cả diễn ra chậm rãi, như thể vô tình, trong sự không chắc chắn rằng đột nhiên sẽ cần phải dừng lại, rằng một trong hai người sẽ muốn rút lui khỏi chuyến đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng bị đẩy đến cùng vào một hướng không xác định này.
Bàn tay của Kuba lạc trong áo tôi, vuốt ve lưng tôi. Môi anh tìm thấy chỗ lõm nơi cổ tôi. Lưỡi anh khiến tôi cảm thấy không còn đường quay trở lại.
Kuba cởi áo của tôi rồi quẳng bừa lên sàn nhà. Chiếc áo phông của anh cũng đi theo lối đó. Anh vùi mặt vào ngực tôi, trong khi tay cố cởi chiếc áo nịt ngực. Rồi hai quai áo rơi khỏi tay tôi. Chân chúng tôi vướng vào mảnh đăng ten hồng. Kuba vừa hôn ngực tôi, vừa cởi khóa quần. Sau đấy chúng tôi cùng kéo nó xuống. Chúng tôi đứng lõa thể, mắt nhìn vào nhau. Tôi rụt rè gật đầu. Chúng tôi không muốn làm bất cứ điều gì để phải ân hận. Tôi cầm tay Kuba, dẫn anh vào phòng ngủ. Sau đấy anh đột ngột cho vào tôi. Tôi rên lên.
Mọi cái diễn ra quá nhanh. Chỉ một lúc sau đó tôi đã cảm thấy những thớ cơ căng đến giới hạn của anh và tôi nghe thấy tiếng anh thở mạnh.
— Anh ôm em đi – tôi thì thầm.
— Để một lát nữa – anh nói gần như không nghe thấy gì.
Bằng những nụ hôn, anh đánh dấu con đường dẫn đến đùi tôi, ở đó anh dừng lại một chút. Một chút đó không lâu. Tôi thở càng lúc càng nhanh, khi lưỡi anh thưởng thức cái vị đàn bà của tôi. Tôi bấu tay mình trong tóc anh. Và cảm nhận sự bùng nổ đang đến gần. Khi nó đến, tôi vít mạnh đầu anh vào bụng mình. Tôi kêu lên và đột ngột rời anh ra.
Anh ôm tôi.
— Được rồi hả em? – anh hỏi.
Tôi gật đầu. Tôi không thể kiểm soát được hơi thở.
Chúng tôi nằm khỏa thân trong vòng tay nhau. Tôi không biết mình thiếp đi lúc nào.
Cái chạm nhẹ của anh đánh thức tôi dậy. Những ngón tay anh chạy trên bờ vai phải của tôi. Như thể anh đang viết cái gì đó.
— Em biết không, những vết tàn nhang trên vai em có hình của chòm sao Đại Hùng Tinh? Em xem này. Bảy ngôi sao sáng nhất tạo nên Đại Hùng Tinh.
— Em chưa bao giờ để ý đến cái này. Anh có biết từ đâu mà có Đại Hùng Tinh trên trời không? Zeus đã dụ dỗ nữ thần Kalisto... Sau khi chết, nữ thần đã biến thành cỗ xe và đưa lên trời. Hera, vì ghen nên đã thuyết phục các vị thần bắt cỗ xe phải chạy liên tục khắp bầu trời, không bao giờ được nghỉ...
Kuba nhìn tôi sửng sốt.
— Mẹ em mê truyện thần thoại lắm. Hàng tối bà đọc cho em nghe truyện thần thoại thay vì truyện cổ tích. – Tôi cười. – Anh thấy đấy, người đàn bà ghen có thể làm được những gì. Em đã bị ấn định từ trước rồi...
Kuba không bình luận gì về điều này, anh chỉ lấy chăn đắp lên người tôi.
— Có bốn ngày dành cho chúng ta. Bốn đêm. Thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật, thứ hai. Liệu chúng ta có thể cho nhau những ngày này được không? Có lẽ chúng cần thiết cho cả hai chúng mình...
— Vâng. – Tôi trả lời ngắn gọn. – Chúng rất cần cho em.
Tôi gối đầu lên ngực anh. Anh mơn man đùi tôi, lười biếng, nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy tất cả đều hướng đến việc, là tôi lại cảm nhận thấy anh ở trong tôi.
Bằng một động tác đột ngột, tôi tung chiếc chăn ra rồi ngồi lên anh. Tôi chuyển động chậm rãi. Anh nhìn tôi không dứt. Vào hai bầu ngực tôi đang đung đưa trên mặt anh. Anh giúp tôi, đẩy tôi ra rồi kéo lại sát vào người mình.
Hơi thở của chúng tôi càng lúc càng ngắn lại, gấp gáp hơn. Hai tay anh run lên khi cố giúp cơ thể tôi chuyển động nhanh hơn. Anh kéo tôi sao cho sát vào người anh nhất, rồi đẩy nhẹ ra.
Những chiếc móng tay của tôi bấu vào vai anh. Tôi cảm nhận luồng cảm xúc đang đến gần, rồi chúng bùng lên dữ dội gấp đôi khi tôi nghe thấy hơi thở mạnh của Kuba. Tôi hét lên. Sau đấy tôi nép vào người anh. Chúng tôi vẫn tiếp tục làm một. Và tôi thiếp đi trong tư thế ấy. Trong đêm, tôi thức giấc một lúc. Tôi ngắm nhìn Kuba đang ngủ. Tôi dậy và đi lấy nước uống. Khi tôi quay lại giường, hoàn toàn khỏa thân, với cốc nước trong tay, Kuba tỉnh giấc. Anh nhìn tôi qua hai hàng mi khép hờ.
— Chúa ơi, em mới đẹp làm sao – anh nói. – Anh ước gì mình có một bức tranh như thế này. Anh sẽ chụp ảnh em và nhờ người vẽ cho anh...
— Rồi sao? Anh sẽ treo em lên?
— Anh sẽ treo. Chắc chắn như vậy.
Tôi chỉ cười.
— Mình ngủ đi – tôi vừa nói vừa chui vào trong chăn. – Mai em phải đi làm...
Chúng tôi ngủ như chồng và vợ. Kể từ lần ấy, tôi có cảm tưởng như chúng tôi đang chơi trò gia đình. Theo cái chu kỳ ba mươi sáu trên mười hai chết tiệt ấy. Với những ngoại lệ nhỏ, như đợt tập huấn của chị vợ-không vợ chẳng hạn, chúng tôi có nhiều thời gian cho nhau hơn.
o O o
Những cuộc gặp gỡ của chúng tôi khiến người ta nhớ đến trò chơi gia đình. Tối tối là rượu vang ngon và phim, thỉnh thoảng chúng tôi ngồi chúi mũi vào sách. Cùng ăn tối, thỉnh thoảng đi dạo – nếu có ai nhìn thấy cũng chẳng quan trọng gì. Sau đó là sex, đôi khi từ tốn và nồng nàn, đôi khi đơn giản là Kuba nghiến ngấu mọi thứ nơi tôi và chúng tôi làm chuyện ấy rất nhanh, gần như là thô bạo, ở giữa chừng việc thái cà chua cho món salat.
Chúng tôi đang “nghỉ giải lao”. Tôi đang “nghỉ giải lao”. Nghỉ giải lao giữa cuộc sống bình thường của Kuba và người vợ-không vợ của anh. Với tôi, giải lao nghĩa là chờ đợi Kuba. Công việc mà tôi cố gắng làm với cái tâm của mình. Ở công ty chẳng ai hỏi gì. Beata đã chuẩn bị nền móng một cách tuyệt vời. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn tán gẫu với ai đó. Về việc ông xã đã bỏ tôi đi, rằng bây giờ Kuba đang chiếm toàn bộ khoảng trống nơi tôi... Anh đã hòa nhập quá sâu vào cuộc sống của tôi, vào những cuộc gặp của chúng tôi, tuyệt nhiên không có tương lai. Tôi không chờ đợi ở anh bất cứ điều gì, ngoài những lần chúng tôi gặp nhau. Ngoài những buổi chuyện trò kéo dài, những cái chạm của tay anh, sự ủng hộ trong mọi lĩnh vực trong cuộc sống của tôi. Anh chiếm toàn bộ quãng thời gian rảnh rỗi của tôi.
Khi không ở bên tôi được thì anh viết mail. Viết thư, như anh nói. Thỉnh thoảng anh viết trong giờ làm việc, thỉnh thoảng anh thoát ra khỏi cuộc sống của mình một quãng thời gian nào đấy, cuộc sống mà tôi không thể bước vào.
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Âm nhạc
Anh thích nghe thể loại âm nhạc nào nhất khi yêu?
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Anh thích mùi hơn...
Để làm chuyện ấy, anh không cần âm nhạc. Anh thích thật tập trung vào hơi thở của người phụ nữ, vào những phản ứng tinh tế của cơ thể, vào sự đụng chạm và mùi. Anh thích ngắm nhìn làn da mịn màng, trên đó sẽ xuất hiện dấu hiệu của sự run rẩy. Âm nhạc với anh là quá nghiêm túc để đưa vào cuộc nghi lễ của thuật giả kim.
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Dvořák
Vậy còn lần đầu tiên của chúng ta và Dvořák?
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Em là âm nhạc...
Dvořák... Đó là thế giới mới. Và cuộc đời mới. Anh không nghe nhạc, anh cảm nhận em. Em là âm nhạc của anh.
Kuba
Với tôi âm nhạc cũng là nghiêm túc. Tôi thích yêu trong giai điệu của nó. Nó khiến tôi nhớ đến một vũ điệu, riêng tư nhất trong số những vũ điệu có thể - vũ điệu của hai cơ thể ánh lên bởi những giọt mồ hôi. Lúc ấy tôi có thể trải nghiệm niềm khoái lạc bằng mọi giác quan, trong khoảnh khắc hấp thụ bằng toàn bộ con người mình. Tôi không thể yêu trong tiếng kênh truyền hình TVN24 vọng từ phòng bên sang. Chính trị, những tin tức xã hội, đó là những khía cạnh ít tình ái nhất của cuộc sống.
Chúng tôi không nghĩ đến tương lai. Chỉ có ở đây và lúc này.
Tôi phân vân, làm sao tôi có thể tồn tại như thế này. Tôi vẫn cứ khát khao có đứa con, nhưng càng ngày tôi càng nhận ra rằng, điều tôi quan tâm không chỉ là đứa con. Mà là gia đình. Là Marek.
Chúng tôi không gặp nhau. Có một lần tôi nhìn thấy anh ở Wrzeszcz. Tôi đi tàu điện, anh đang đi qua đường, hai tay xách nặng giấy tờ gì đó. Có vẻ đang vội. Anh vượt đèn đỏ ở chỗ đi qua Grunwaldzki. Marek của tôi chưa bao giờ vượt đèn đỏ. Chưa bao giờ phạm qui. Có lẽ đó là lần đầu tiên, khi anh bỏ tôi đi. Liệu anh có hạnh phúc hơn không? Nhìn anh hoàn toàn bình thường. Như thường lệ. Giống như thể chúng tôi chỉ mới chia tay nhau sau ly cà phê sáng và hai đứa hối hả đến chỗ làm. Tôi giơ tay định vẫy anh, định gọi và vui mừng vì sự gặp gỡ bất ngờ, nhưng vào phút chót tôi đã dừng tay lại.
Đó không phải là Marek của tôi.
Có thể là trên giấy tờ. Vẫn đang là.
Anh đã không phải là của tôi. Việc anh vượt đèn đỏ khi qua đường là bằng chứng chính mắt mình nhìn thấy, rằng tất cả đã thay đổi.
o O o
Tôi mơ thấy anh. Tôi thường ngủ một mình trong phòng ngủ, nơi từng là phòng ngủ vợ chồng vào những lần mà tôi đã mệt sau khi gặp gỡ với Kuba.
Giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Tôi nằm trong vòng tay Marek và cười.
— Chúng mình đã chẳng thề là sẽ luôn cùng nhau đấy thôi – anh nói.
— Thậm chí đã mấy lần em mơ thấy là chúng mình sẽ quay lại với nhau – tôi trả lời.
— Em thấy không? Những giấc mơ là đúng lắm đấy. Chúng mình luôn nghỉ phép không cùng nhau...
— Và bao giờ mình cũng về với nhau.
— Em buồn thế... Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
Giấc mơ bao giờ cũng kết thúc bằng những lời như vậy. Tôi tỉnh dậy với nụ cười trên môi và hy vọng rằng tất cả rồi sẽ đâu vào đấy. Tuy nhiên một lát sau, tôi quay đầu lại và nhìn thấy chiếc gối bên cạnh để trống. Trên điện thoại, tin nhắn của Kuba đang nhấp nháy.
Có lẽ không còn đường quay lại. Sẽ không thể tốt đẹp được nữa.
o O o
Kuba sống cho hai gia đình. Lạ nhất là tôi lại đồng ý với điều ấy. Tôi không làm anh phải cảm thấy day dứt lương tâm, không có cáu giận. Tôi biết rằng anh có thời gian cho tôi, và anh buộc phải có thời gian dành cho chị ấy. Đôi khi chúng tôi nói về chị ấy như nói về một người quen cũ mà anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Đôi khi tôi phân vân, không biết anh cũng có những đêm nồng nàn với chị ấy không... Tôi không hỏi. Thực sự là tôi dửng dưng với điều ấy.
Chúng tôi chú ý để tôi không dính bầu. Tất nhiên là có nhiều lần tôi thoáng có ý nghĩ là cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên. Thậm chí tôi còn tưởng tượng ra lúc mà tôi nói với anh. Và khi đó niềm vui sẽ vỡ òa. Tôi không biết anh sẽ làm gì khi đó.
Chưa bao giờ tôi hỏi anh về điều này.
Tôi ngạc nhiên là mình có thể kiềm chế được khát khao của mình. Rằng tôi có người đàn ông, người là đối tác trong những câu chuyện về nhiều đề tài. Không chỉ có những đề tài liên quan đến việc có con. Có thể đến một lúc nào đó tôi với Marek cũng như vậy? Nhưng chắc sẽ không có. Hoặc là... Chỉ có trong những giấc mơ.
Có lẽ tôi không yêu Kuba.
Chắc chắn đó chỉ là cơn say nắng.
Những tuần đầu rất tuyệt vời. Thỉnh thoảng chúng tôi cùng đi ra ngoài, nhưng tôi thấy thiêu thiếu những cử chỉ tình cảm khi chúng tôi không chỉ có hai người. Thỉnh thoảng chúng tôi nhận ra rằng, khi không quan tâm tới xung quanh, cơ thể chúng tôi tự tìm ra con đường để đến với nhau. Những ánh mắt, những đụng chạm tình cờ, đôi khi là những cử chỉ nho nhỏ thường chỉ được dành cho những người đang yêu nhau. Có lẽ chúng tôi đã quá không thận trọng.
Tôi là... người tình.
Cần phải gọi đúng tên sự việc. Kuba đã có vợ, cho dù đó không phải là vợ thì từ hơn chục năm nay, chị ấy đã đóng vai trò của một người vợ. Và anh cũng cùng cả với tôi nữa, nhưng chị ấy luôn ở vị trí số một.
— Không phải thế... - tôi thanh minh với Eva, khi cuối cùng thì chúng tôi cũng gặp được nhau. – Không phải thế, không phải là tao giật anh ấy ra khỏi vòng tay vợ anh ấy...
— Ngay bây giờ mày sẽ nói là từ lâu rồi họ không còn hòa hợp nữa.
— Vì họ không hòa hợp mà.
Eva thở phì phì.
— Mày ứng xử chẳng khác gì Dominika, nó đã lôi người ta ra khỏi chiếc giường cưới ấm cúng để giải quyết sinh lý với nó trong nhà vệ sinh. Người ấy không phải là Jacek...
— Từ đâu mà mày biết?
— Marek nói với tao.
— Anh ấy vẫn đến nhà mày à?
— Cũng thỉnh thoảng...
— Mày có biết chuyện xảy ra khi nào không? Trong cái bữa tiệc mà mày không đến dự ấy. Mày ngồi đâu đó trên bãi biển. Lúc đầu Dominika định mồi chài Marek, nhưng không được, sau đấy chuyển sang Jacek, và sau đấy nữa... Mày còn nhớ cái tay Stephen không? Tay chồng người Anh của em con Karolina ấy? Vợ chồng anh ấy cũng có mặt trong bữa tiệc. Có lẽ tay ấy thích con gái Ba Lan...
— Ôi, bố khỉ...
— Dominika đã công nhận.
— Mày có biết là tao quen với Kuba vào tối hôm ấy không?
— Lâu thế rồi cơ à?
— Không. Bắt đầu từ khi Marek chuyển đi.
Eva nhìn tôi nghi hoặc.
— Tao nghĩ là mày với Marek sẽ sống cùng nhau cho đến hết đời. Từ lâu lắm rồi, bao giờ chúng mày chả cùng nhau. Không bao giờ tụi mày riêng rẽ, lúc nào cũng đi hai người. Tất nhiên là có những lần chỉ một người được mời thì người kia chắc chắn cũng đến...
Tôi cười. Đúng là như thế thật. Và có thể chính điều đó đã dẫn đến sự chia tay của chúng tôi? Với Kuba, gắn kết chúng tôi chỉ là những khoảnh khắc. Chúng tôi chẳng có gì chung...
Ngày nghỉ cuối tuần tới cũng sẽ riêng biệt. Kuba phải đi Kraków, và vợ anh ấy lại rất muốn đi cùng.
— Anh sẽ đến vào thứ hai. Em đi làm về là anh đến ngay – anh hứa, có lẽ không biết hành động nào của mình là bất ổn hơn. Việc anh đi với vợ và tôi sẽ buồn hay việc vào thứ hai khi Anka phải trực, anh sẽ ở nhà tôi qua đêm... Hoặc lâu hơn.
Khi anh nói với tôi về việc đi Kraków – với Anka – lần đầu tiên tôi cảm thấy ghen. Tuy nhiên tôi đã phải tự giải thích cho mình rằng, tôi không được đòi hỏi từ anh bất cứ điều gì. Tôi chẳng có bất cứ một quyền gì với anh cả. Chị ấy cũng không phải vợ anh, nhưng hơn chục năm sống chung đã cho chị ấy có quyền với anh. Cuộc sống chung, việc ở cùng với nhau nhiều khi còn quan trọng hơn cả một tờ giấy có chữ ký. Tờ giấy của chúng tôi đã không giữ được. Đôi khi tôi phân vân, phải chăng nó chỉ rách và có thể dán lại được hay đơn giản là nó đã bị cháy và không còn nữa...
Lúc Eva đang ở nhà tôi thì Kuba gọi điện. Tất nhiên là tôi bắt máy. Bao giờ tôi cũng bắt máy.
Hóa ra là Anka không thể đi Kraków được. Kuba dự định tôi sẽ cùng đi. Anh hứa sẽ mua vé và chúng tôi sẽ có một cuối tuần tuyệt vời, chỉ hai đứa với nhau.
Tôi quay lại chỗ Eva, cười tươi.
— Vậy là tao sẽ cùng đi Kraków với anh ấy! – tôi reo lên sung sướng.
Tôi muốn gói ghém đồ đạc ngay. Chúng tôi chưa đi đâu cùng nhau bao giờ. Ba ngày hai đêm với Kuba. Cùng đi dạo, ăn sáng, một cuộc sống ngụy tạo như vậy.
Tôi nhớ là hồi mới cưới, tôi cũng có cảm giác như thế. Khi tôi nấu bữa trưa, rồi trải khăn bàn, tôi tưởng như đó không phải là cuộc sống thật. Tôi cười vì đó là trò chơi gia đình mà tôi hay chơi hồi còn bé.
Sáng ra chúng tôi dậy, cùng ăn sáng, sau đó đi làm. Rồi về nhà. Những ngày đầy ắp tình yêu, tình cảm và những nghĩa vụ chung chẳng khác gì trong trò chơi Sims. Chúng tôi phải tích điểm để đi được xa nhất. Đến một lúc nào đấy có một cái gì đấy sụp đổ. Và trò chơi gia đình của chúng tôi dừng lại. Trò chơi nào rồi đến một lúc nào đó cũng trở nên nhàm chán. Trò của chúng tôi đã trở nên nhàm chán quá nhanh.
— Anh ấy phải đi với vợ cơ mà. – Tôi nghe thấy tiếng Eva.
— Ừ. Nhưng Anka không đi được. Mẹ ơi, tao mới vui làm sao!
Eva nhìn tôi ngạc nhiên.
— Cực chẳng đã à?
— Cái gì cực chẳng đã?
— Ờ, thì cực chẳng đã nên phải đi với mày, vì vợ anh ấy không đi được.
— Không phải thế...
— Không phải cái gì? Mày không cảm thấy gì khi làm người thứ ba à?
— Tao không định gắn bó với anh ấy mãi... Anh ấy có chị ấy, tao cần được thoải mái...
— Thì tao đang nhìn thấy mày thoải mái như thế nào đây – Eva nói như run lên. – Tao không hiểu nổi mày nữa, Veronika... Mày đã xúc phạm đến người phụ nữ khác.
Tôi đang xúc phạm một ai đó ư? Tôi không nhìn nhận vấn đề này như vậy. Tôi nghĩ rằng Anka thật hạnh phúc. Theo cách của mình. Chị ấy có Kuba hàng ngày, anh ấy đón chị ấy từ chỗ làm về, thường xuyên nấu cơm tối cho chị ấy, họ có những buổi sáng cùng nhau... Có lẽ anh yêu chị ấy theo cách của mình. Còn với tôi? Anh ấy chỉ cùng tôi trong những khoảng thời gian ngắn ngủi. Có lẽ tôi mang đến cho anh niềm vui. Nhờ tôi mà anh cười. Anh cũng cười với chị ấy... Sex? Sex là thứ bổ sung tuyệt vời.
— Eva, tao rất thích anh ấy.
— Mày có yêu anh ấy không?
— Không. Tao thích cùng với anh ấy tiêu thời gian. Tao vô cùng thích sự đụng chạm của anh ấy trên cơ thể mình. Nhưng sẽ không có con.
— Mày đang uổng phí thời gian đấy.
— Không đâu, cưng à. Marek bỏ đi rồi.
— Bỏ đi? Mày đã đoạn tuyệt với anh ấy.
— Eva!
— Tao không thể chịu nổi nữa rồi! Marek thì lang thang như một bóng ma. May mà anh ấy nhận được việc gì đó quan trọng, vì tao cũng không biết liệu anh ấy có xoay sở nổi không. Còn mày thì vui thú, thích quá còn gì, mày cướp khách của người đàn bà khác. Thật đê tiện!
— Không phải như mày nghĩ đâu... Tao phải làm gì đây? Phải cầu xin anh ấy quay lại? Đã hết rồi, Eva. Chúng tao đã tiếp cận cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
— Thế mày muốn có con với Kuba không?
— Không. Tao không nghĩ đến chuyện này. Tạm thời...
— Và mày không thể làm như thế với Marek?
— Eva, mày hãy để cho tao yên với Marek, OK?
— Tao không hiểu mày. Nhưng tao đã nói với mày điều này rồi. Được rồi, cưng. Tao về với tụi trẻ đây. Tao không có khả năng với những việc như thế này. Một ông chồng, hai đứa con nhỏ, chúng tao chỉ dám mơ đến sex mà thôi, vì tụi tao quá mệt, không còn hơi sức đâu cho việc ấy nữa.
o O o
Tôi không coi những cuộc gặp gỡ với Kuba như một cuộc tình lãng mạn. Thật lạ lùng, phải không? Đó là tình bạn và một chút ít nồng thắm. Nhiều nồng thắm... Đôi khi thậm chí là rất nhiều. Tôi thích những cảm xúc ấy. Khi cùng với anh, tôi quên đi bản thân mình, cuộc sống của mình. Đó là một bộ phim. Một trò chơi gia đình mà ở đó người ta chỉ được cộng điểm khi được hạnh phúc. Tôi đã hạnh phúc.
Vâng, tôi biết là không phải lúc nào mình cũng có thể gọi điện cho anh được, và anh cũng không thể lúc nào cũng bắt máy của tôi được. Rằng nhiều khi anh bắt máy nhưng tỏ ra lạnh lùng, phải giả vờ như đang nói chuyện với một người lạ nào đấy, chứ không phải với người đàn bà mà chỉ vừa mới hôm qua thôi, anh còn uống sâmbanh trên bụng người ấy một cách ngon lành.
Tôi tự thuyết phục mình rằng như thế lại tốt.
Và bây giờ là Kraków. Lần cuối cùng tôi đến đó là hồi còn học phổ thông. Trong một chuyến thăm quan của trường. Mưa khủng khiếp, còn lớp chúng tôi thì đi xem một bộ phim về Kenedy. Cả lớp ngủ trong rạp. Sau đấy chúng tôi về khách sạn, đứa nào cũng ướt như chuột lột. Marek cho tôi ăn tỏi, và có lẽ hai đứa tôi là những người duy nhất không bị cảm. Chúng tôi phải đi sau các bạn khác khoảng một mét, vì không ai chịu nổi cái mùi của chúng tôi.
Mỗi một nơi trên mặt đất này đều nhắc với tôi về Marek. Kraków cũng vậy. Do đó mà tôi đến đó để quên. Để xóa bỏ kỷ niệm và thu nhận những kỷ niệm hoàn toàn mới.
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Kraków
Em không thể chờ đợi chuyến đi Kraków này lâu hơn được nữa. Chúng mình sẽ đi thăm Rồng Lửa[10], phải không? Em đến Kraków cách đây lâu lắm rồi... Em muốn được hít thở không khí của nó. Được đi một cách vô định, không vội vã, được uống loại cà phê ngon nhất. Cuộc gặp ấy là vào thứ sáu phải không? Hôm ấy em sẽ đi xuống lòng đất. Bao giờ em cũng muốn được đi xem dưới đó.
[10] Ở cố đô Kraków, trên bờ sông Vi-xoa, dưới thành Wawel có một bức tượng con rồng phun lửa, được xây dựng theo truyền thuyết “Con Rồng thành Wawel”, đây có thể coi là biểu tượng của Kraków- ND
Em chỉ muốn bây giờ đã là thứ sáu...
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Tất cả là dành cho em...
Chúng mình sẽ làm tất cả những gì em muốn. Không còn lâu nữa. Vé đã mua rồi, khách sạn đã đặt rồi. Anh đã hủy cuộc họp, thế nên chúng mình sẽ cùng đi thăm Kraków trong lòng đất.
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski Chủ đề?
Anh hủy họp rồi à? Vậy anh không phải đi nữa sao?
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Anh muốn!!!
Anh phải đi. Anh muốn đi. Anh mơ ước được cùng em trong những ngày này.
Kuba
Tôi cười. Chính vì thế mà tôi gặp gỡ với anh ấy. Vì thế mà tôi ngày càng nghiện anh hơn. Anh cho tôi cái mà tôi cần. Cho tôi cảm nhận rằng mình là người phụ nữ đẹp, người có thể làm tất cả. Tôi không phải là người vợ vô tích sự, để ông chồng không muốn gần gũi. Tôi không phải là người đàn bà không thể có con.
Trong vòng tay Kuba, tôi là nữ hoàng. Là đối tác. Là tri kỷ.
Tôi không nghĩ mình là “nhân tình”. Eva bảo tôi rằng, làm nhân tình của người đàn ông có vợ là một gánh nặng khủng khiếp. Nó nói rằng anh sẽ chẳng bao giờ là của tôi trọn vẹn. Tôi không biết nó có lý hay không. Dường như tôi không cô độc. Tôi có một ai đó, mà với người ấy tôi có thể tâm sự về những khó khăn, chia sẻ mọi vui buồn.
Những tối lãng mạn, và bây giờ là chuyến đi Kraków này...
Tuy nhiên tôi phải tự chiến thắng nỗi cô đơn. Chưa phải bây giờ. Một lúc nữa cơ. Khi đó tôi vẫn chưa biết được rằng sẽ rất đau đớn.
Tạm thời tôi vẫn cười trước những dấu hiệu của mọi mưu đồ này. Tôi rất khoái chí với việc Kuba ghi số điện thoại của tôi trong máy của anh dưới tên Victor. Victor là ai nhỉ? Tôi phân vân nói lên thành tiếng. Tôi đã bịa ra cho anh ta cả cuộc đời. Tôi phải phù hợp với hình dạng của Victor trong từng chi tiết.
Có lẽ tôi đã... tàn nhẫn.
Tôi hoàn toàn không nhận thấy điều đó.
Kraków làm đầy giấc mơ tôi. Chuyến đi bằng máy bay, khách sạn được đặt với tên anh ấy.
— Giường đôi ạ? – cô gái ở lễ tân hỏi.
— Tất nhiên rồi – Kuba trả lời và quàng vai tôi.
Có xác suất về khả năng chúng tôi sẽ gặp người quen ở đây, nhưng có lẽ không lớn. Kuba chọn một khách sạn nhỏ, nhưng rất sang trọng.
— Em cảm thấy mình cứ như nữ hoàng ấy – tôi nói khi chúng tôi vào phòng và tôi nằm lên chiếc giường có màn treo. – Anh đã bao giờ ngủ trên giường có màn chưa?
Kuba cười và gật đầu khẳng định.
Tôi không hỏi anh đã ngủ cùng ai và đã làm gì trong chiếc màn ấy. Điều ấy khiến tim tôi hơi nhói đau.
Lần thứ hai tôi có cảm giác hệt như vậy, đó là khi từ phòng tắm ra, tôi nghe thấy tiếng anh nói chuyện với vợ. “Không, em yêu. Họp xong rồi. Anh sẽ gọi. Em ngủ đi. Chúc ngủ ngon”.
Tôi nằm một mình trên chiếc giường rộng mông mênh ấy và cảm thấy thật cô đơn.
Tuy nhiên Kuba biết cách làm để tôi nhanh chóng quên đi chuyện đó. Tôi ước gì đêm ấy không bao giờ kết thúc. Buổi tối đầu tiên tôi rất vui vì phía trước chúng tôi là cả hai ngày và hai đêm dài.
Tôi nghĩ rằng sự đổ vỡ trong mối quan hệ của tôi với Marek đã khiến tôi sợ sự gần gụi. Tôi sợ việc đi xa hơn. Khi đó tôi cần một người đàn ông mà người đó không chờ đợi ở tôi điều gì cả. Người để gặp gỡ với tôi và là của tôi trong thời gian ấy. Với Kuba thực sự chúng tôi không có gì chung ngoài những lúc ở bên nhau.
Và như vậy tốt biết bao. Khi đó thật vui. Nhưng trong ngày sinh của tôi lại thật buồn...
Thậm chí bà bói ở Sukiennice Kraków đã đoán cho tôi như thế.
— Cô sẽ buồn. Sẽ rất cô đơn – bà ta nhìn bàn tay tôi nói. – Không lâu nữa.
Tôi sợ hãi nhìn Kuba. Tôi muốn rút tay về nhưng bà bói cứ giữ tay tôi lại.
— Ta nhìn thấy sự chia ly. Và những đứa trẻ. Hai đứa. Nhưng không phải của anh ta. – Bà bói nhìn Kuba và nói: - Anh sẽ quay về với vợ. Nhưng anh sẽ đau khổ. Chuyện xảy ra không hay đâu, không hay...
— Mình đi thôi. – Tôi kéo tay Kuba. – Mình đi thôi. – Em không thể nghe những lời nói này.
Sau hai ly vang đỏ, cuộc đời trở nên vui vẻ hơn. Trong chốc lát, chúng tôi quên đi những lời nói của bà bói ở quảng trường Sukiennice. Đêm hôm ấy là của chúng tôi. Chúng tôi lại có thể yên tâm chơi trò chơi gia đình. Hay đúng hơn là hoàng cung. Nội thất căn phòng đòi hỏi những trò chơi sáng tạo hơn...
Tuy nhiên, trước khi bắt đầu chơi trò hoàng cung, chúng tôi hẵng vui vẻ với cái đoạn ngắn ngủi này của cuộc đời cái đã, khi chúng tôi có thể tay trong tay đi dạo, cùng nhảy qua những vũng nước, cùng cười và ôm nhau. Tất nhiên, thế giới rất nhỏ bé, lúc nào cũng có nguy cơ bị ai đó bắt gặp, nhưng chúng tôi đã gặp may, vì xung quanh toàn người lạ, và mọi người nhìn chúng tôi đầy độ lượng.
— Kuba, anh biết là ở đây chúng mình có thể hôn nhau ở trong cổng? – tôi hỏi.
— Đấy có phải là mơ ước của em? – anh ngạc nhiên. – Phải nói rằng, anh sẽ lo cho em một cái cổng nào đấy. – Anh cười to.
— Ý em không phải là cái cổng. – tôi đáp lời và cười. – Ý em muốn nói là chúng mình có thể hôn nhau ở giữa phố...
Kuba dừng lại ngay tức thì.
— Có chuyện gì thế?
— Em hôn đi! Em thích hôn ở giữa phố mà! – Khi chúng tôi đã rời khỏi nhau, anh nói - Anh đang già đi.
— Tại sao?
— Vì anh muốn nhiều hơn, anh muốn tiếp tục... Anh muốn ngay lập tức. – Anh kéo tay tôi và lôi tôi vào một hẻm tối.
— Kuba! – tôi cố phản đối.
— Em muốn hôn ở trong cổng mà! Hôm nay anh ở đây để thực hiện mơ ước của em.
Anh để tôi tựa lưng vào tường. Anh hôn cổ tôi, hối hả cởi cúc áo tôi.
— Kuba... Em chỉ đùa về cái cổng ấy thôi mà...
— Em đừng đùa trong những việc như thế này – anh thì thào.
Chúng tôi hôn nhau, chạm vào nhau mà không hề cởi bỏ quần áo, tôi cảm nhận anh bằng toàn bộ cơ thể mình.
— Mình về khách sạn thôi – tôi thầm thì. – Sex ngoài trời thế này quá lạnh...
— Nếu thế thì đến hè mình lại đi Kraków nhé?
Tôi không trả lời. Tôi chỉ nghĩ đến những gì đang ở đây, vào lúc này. Một kỳ nghỉ tách khỏi thực tế, kỳ nghỉ tách khỏi cuộc sống thường nhật. Cái gì sẽ đến vào mùa hè? Tôi không muốn nghĩ đến điều đó.
Tôi cầm tay anh.
— Mình về khách sạn thôi... Em không thể chịu được lâu hơn nữa...
Tôi vuốt lại tóc, cài lại cúc áo.
Chúng tôi bước thật chậm để trì hoãn cái khoảnh khắc khi mà cuối cùng chúng tôi sẽ chỉ là của nhau. Như thể chúng tôi đang chờ đợi điều đẹp nhất trong cuộc đời.
Chúng tôi vào phòng và không thể chờ lâu hơn được nữa. Chúng tôi hối hả cởi áo quần, vứt bừa ra sàn nhà.
— Mình vào phòng tắm đi. – Tôi kéo Kuba vào phòng tắm.
Chúng tôi đứng dưới dòng nước ấm. Kuba xoa xà bông lên từng chỗ trên người tôi. Anh xoa vai, ngực rồi bụng. Tôi tựa lưng vào tường, không thể thở được. Nước chảy trên mặt tôi. Tôi đáp lại những vuốt ve của anh, chúng tôi chà làn da trơn tuột xà bông lên nhau.
Kabin tắm thực sự là quá chật.
Kuba chuyển động trong tôi rất mạnh, còn ông trên TV thì kể về cuộc bầu nghị viện ở Belarut và Camerun có tổng thống mới.
Ngực tôi chà vào chiếc điều khiển làm chuyển kênh TV. Âm thanh từ TV cứ mỗi lúc một to.
Tôi không biết khi đó ai là tổng thống của Camerun, nhưng tôi biết rằng một sức mạnh khủng khiếp đã chế ngự cả hai chúng tôi và gần như là cùng lúc. Sau đó, mệt lả người, chúng tôi khỏa thân ngồi nói đủ thứ chuyện nhưng lại chẳng có chuyện gì cụ thể. Hình như chúng tôi còn tranh luận xem Camerun nằm ở đâu và đến đó thì có gì để thăm quan. Đơn giản là chúng tôi đang cùng nhau và đang tận hưởng khoảnh khắc hiện hữu.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng lại có thể yêu nhau trước màn hình TV đang phát đi bản tin thời sự. Với Kuba thì mọi cái đều có thể. Sex với các sáng tác của Dvořák hay với bản tin thời sự của TVN24 đều khiến chúng tôi thỏa mãn như nhau.
Sau đấy tôi tắt cái TV chết tiệt ấy đi và ngả người vào lòng anh. Đó chưa phải là kết thúc trò chơi hoàng cung của chúng tôi vào cái đêm hôm ấy. Chỉ sau mấy chục phút, tôi lại bắt đâu mơn man vòm ngực anh.
— Này, người đàn bà kia, tôi đã già rồi. – Kuba làm vẻ mặt đau khổ.
— Anh có thể thế, nhưng em thì không. – Tôi cười đầy khiêu khích.
— Tôi đã già nên tôi biết rất nhiều mẹo nhé...
Đến nửa đêm anh chỉ cho tôi các mẹo của mình. Chúng tôi yêu nhau lần nữa, nhưng Kuba rất để ý sao cho tôi không bị quá lạnh vào đêm hôm ấy.
Tôi sẽ luôn nhớ cái đêm này. Tôi nghĩ rằng cả Kuba cũng không bao giờ quên nó.