Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: E. Nesbit
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thuý Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1328 / 40
Cập nhật: 2019-01-28 21:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hật thú vị khi miêu tả cảm giác của Huân tước Yalding khi đi theo Mabel và Jimmy qua các đại sảnh của tổ tiên để lại, nhưng ý tôi không phải là tả lại tất cả cảm giác của Huân tước. Nhưng có thể đoán rằng Huân tước cảm thấy bối rối, hơi lo lắng và mong muốn được biết liệu mình có mơ không.
Tôi và bạn cũng không thể biết được cảm xúc của cô giáo.
Chỉ biết rằng cô ấy rất hạnh phúc, bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt cô cũng nghĩ vậy. Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để giải thích rằng người bảo hộ của cô đã đưa cô vào tu viện để cô không lấy một Huân tước nghèo, người bảo hộ yên tâm với việc đưa cô đến miền Nam nước Mỹ mà không để lại một đồng nào cho cô và cô đã phải tìm việc để kiếm tiền. Vì thế cô đã đi làm giáo viên và đã tìm việc ở ngay gần nhà của Huân tước Yalding.
Cô muốn gặp Huân tước, mặc dù cô nghĩ rằng Huân tước đã bỏ rơi cô và không còn yêu cô nữa. Bây giờ cô đã gặp lại Huân tước. Tôi dám chắc rằng cô đang nghĩ về một vài điều khi cô đi cùng Huân tước, tay trong tay.
Ý nghĩ của Jimmy tất nhiên tôi có thể đọc được giống như bất kỳ quyển sách cũ nào. Cậu ấy nghĩ “Bây giờ thì chú ấy sẽ tin mình”. Huân tước Yalding sẽ tin vào cậu, nó khá là vô lý nhưng đối với Jimmy đó là điều quan trọng nhất trên đời này. Cậu ước rằng Gerald và Kathleen cùng chia sẻ chiến thắng của cậu, nhưng cả hai lại đang giúp cô của Mabel thu dọn đồ đạc. Khi Mabel hãnh diện nói “Bây giờ quí vị sẽ thấy” thì mọi người vây quanh cô bé trong căn phòng nhỏ có những ô tường và không có gì xảy ra cả.
- Có một lò xo bí mật ở đâu đó quanh đây - Mabel nói, những ngón tay cô bé dò dẫm.
- Ở đâu? - Ngài Yalding hỏi.
- Chỗ này ạ - Mabel nói với vẻ nôn nóng - Nhưng cháu không thể tìm ra nó.
Và cô bé đã không thể tìm thấy. Cô bé tìm khe nứt dưới ô tường nhưng dường như khe nứt đó đã biến đi đâu mất. Từng xăngtimét của tấm ô tường được rà soát cẩn thận.
- Cháu biết đấy! - Huân tước Yalding nói gay gắt - Bây giờ cháu đang có một trò đùa, nếu cháu gọi đó là một trò đùa và chú trở thành kẻ ngớ ngẩn đủ rồi. Hãy đưa chiếc nhẫn đây, nó là của chú, chú cho là vậy vì cháu đã nói cháu tìm thấy nó ở đâu đó quanh đây và đừng để chú nghe thây một từ nào khác về chuyện ma thuật ngớ ngẩn này.
- Gerald đang cầm chiếc nhẫn - Mabel khổ sở nói.
- Vậy hãy đi và tìm cậu ta về đây - Huân tưốc Yalding nói - Cả hai cháu.
Cặp uyên ương đó trở nên mệt mỏi. Huân tước giải thích với cô giáo nhân lúc bọn trẻ vắng mặt là vàng bạc châu báu không quan trọng nếu so với những thứ khác.
Bốn đứa trẻ cùng nhau quay lại.
- Chuyện chiếc nhẫn thế là đủ rồi - Huân tước Yalding nói - Đưa nó cho chú và chúng ta sẽ không nói chuyện đó nữa.
- Cháu không thể tháo nó ra được - Gerald nói - Nó luôn làm theo ý nó.
- Chú sẽ sớm tháo được nó - Huân tước nói, nhưng chú không tháo được - Chúng ta sẽ thử dùng xà phòng. Chúng ta đều biết chính xác sử dụng xà phòng sẽ như thế nào.
- Họ không tin về đồ châu báu - Mabel kể lể, đột nhiên cô bé giàn giụa nước mắt - Em đã không thể tìm thấy khe nứt. Em đã tìm khắp mọi nơi... chúng em đã tìm... nó chỉ ở đây và...
Những ngón tay cô bé sờ vào đó khi nói. Khi cô bé ngừng nói thì tấm ô cửa trượt đi và chiếc kệ có nền nhung màu xanh nhạt chất đầy đồ châu báu hiện ra thật khó tin trước mắt Huân tước Yalding và người phụ nữ sẽ là vợ của chú.
- Trời ơi! - Huân tước Yalding thốt lên.
- Không thể tin được! - Cô giáo nói.
- Nhưng tại sao lúc trước không tìm thấy chứ? - Mabel há hốc miệng vì kinh ngạc.
- Anh nghĩ rằng đó là phép thuật - Gerald nói - Thật sự thì ở đây không có khe nứt nào cả và nó đã không hiện ra bởi vì lúc đó không có chiếc nhẫn. Em có nhớ thần mặt trời đã nói với chúng ta chiếc nhẫn là trung tâm của tất cả các phép thuật không?
- Hãy đóng ô tường lại, mang chiếc nhẫn đi chỗ khác thì sẽ biết ngay mà.
Chúng đã làm như vậy và Gerald đã đúng. Khi chiếc nhẫn được đem ra chỗ khác thì không có khe nứt nào và khi chiếc nhẫn được đem lại căn phòng thì khe nứt lại xuất hiện.
- Chú thấy rồi nhé - Mabel nói với Huân tước Yalding.
- Chú thấy khe nứt được che rất khéo. Chú nghĩ rằng cháu rất thông minh khi tìm thấy nó, nếu những đồ châu báu đó là thật...
- Tất nhiên chúng là thật - Mabel nói.
- Dù sao thì cũng cám ơn cháu rất nhiều - Huân tước Yalding nói - Chú nghĩ thế là đã đủ rồi. Chú sẽ cho một xe ngựa để đưa cháu về nhà và nếu cháu không phiền thì hãy đưa chú chiếc nhẫn.
Nửa giờ đồng hồ với xà phòng và nước đã không đem lại kết quả gì ngoài việc những ngón tay của Gerald rất đau và rất đỏ. Huân tước Yalding lẩm bẩm điều gì đấy với vẻ nôn nóng. Gerald bực tức nói.
- Chắc chắn là cháu sẽ ước nó trơn như bơ và tuột ra - Và tất nhiên ngay lúc đó chiếc nhẫn tuột ra.
- Cảm ơn cháu - Huân tưóc Yalding nói.
- Anh tin là chú ấy nghĩ là anh chủ định giữ chiếc nhẫn - Gerald nói khi dẫn các em về nhà, chúng nói chuyện về mọi thứ, về hộp dứa được bảo quản, về chai nước gừng - Không thể làm hài lòng một số người. Chú ấy có vẻ vội kinh khủng khi gọi xe sau khi thấy cô giáo muốn đi. Nhưng khi chú ấy còn là một người quản lý thì anh thích chú ấy hơn.
- Chú ấy không biết chuyện gì đang xảy ra với mình - Kathleen nói - Nó thực sự là phép thuật, nó giống như bệnh sởi vậy. Anh có nhớ Mabel khổ sở như thế nào khi vô hình không?
- Có chứ! - Jimmy nói.
- Một phần là vậy - Gerald nói, cố tỏ ra công bằng - Một phần do đang yêu. Tình yêu luôn khiến người ta như những kẻ ngốc, một cậu ở trường đã nói với anh thế.
Vào bữa ăn thêm và buổi uống trà cô giáo thật lộng lẫy, trông cô hấp dẫn như những cô gái trong những tấm thiếp Giáng sinh vậy. Cô thật vui vẻ, tốt bụng. Sau đó Huân tước đến và gặp cô, họ nói chuyện trong phòng khách. Những đứa trẻ ở trong phòng học cho đến khi Gerald đi về phòng để lấy bút chì, cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy Eliza đang ghé tai vào lỗ khóa của phòng khách.
Gerald ngồi bệt trên bậc thang trên cùng với một quyển sách. Cậu không thể nghe được cuộc đối thoại trong phòng khách nhưng cậu có thể nhìn bao quát được cánh cửa và bằng cách này thì không ai có thể nghe lén được. Cứ như thế cho đến khi cửa phòng khách bật mở, Huân tước bước ra và Gerald đối diện với Huân tước, nhưng dường Huân tước không chú ý tới cậu. Chú ấy đi như không thấy gì, lóng ngóng lần mò áo khoác và ô, tìm được chiếc mũ và ấn nó lên đầu. Huân tước đi ra ngoài, chiếc cửa sập mạnh ngay sau lưng.
Huân tước bỏ đi mà không đóng cửa phòng vì thế Gerald có thể nghe thấy rõ tiếng nức nở và sụt sịt của cô giáo.
- Ôi! - Cậu tự bình luận - Họ đã không mất nhiều thời gian, chắc chắn là họ đã cãi nhau! Mình hy vọng mình sẽ không bao giờ yêu ai.
Nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ về tương lai kinh khủng của mình. Eliza xuất hiện, chị không do dự đi đến cánh cửa mở đó và nghe tâm sự của cô giáo. Gerald thấy cậu làm việc này sẽ tốt hơn vì thế cậu đỉ xuống bậc thang trải thảm màu xanh và đi vào phòng khách, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Tất cả đã chấm dứt - Cô giáo nói, vùi mặt vào những bông hoa ly vẽ trên chiếc gối ôm - Anh ấy sẽ không cưới tôi!
Bạn đừng hỏi tôi làm thế nào mà Gerald giành được sự tin cậy của cô giáo. Cậu luôn có cách làm hài lòng người lớn khi cậu muốn. Cậu cầm tay cô giáo với vẻ trìu mến như thể cô là mẹ cậu và nói.
- Cô đừng khóc nữa! Mọi việc sẽ ổn thôi.
Câu chuyện được cô giáo kể, tất nhiên là câu chuyện không bình thường. Sau bữa tối qua ngài Yalding đã đi dạo trong vườn “để nghĩ về...”.
- Vâng em biết - Gerald nói - Chú ấy đeo chiếc nhẫn và đã nhìn thấy...
- Chú ấy nhìn thấy những bức tượng sống lại - Cô giáo nức nở - Chú ấy bị ám ảnh bởi những chuyện mà em đã kể cho chú ấy nghe. Chú ấy nhìn thấy bức tượng Apollon và Arphodité di chuyển. Chú ấy nhớ tới câu chuyện của em. Chú ấy đã ước mình thành một bức tượng. Sau đó chú ấy bắt đầu tự nói với bản thân rằng câu chuyện của em là có thật. Chú ấy đã lao mình xuống hồ bơi giữa những con vật khổng lồ. Vào lúc bình minh chú ấy đỡ mất trí hơn. Chú ấy nghĩ bức tượng Panthéo biến mất nhưng chú ấy thì không, chú ấy vẫn nghĩ mình là bức tượng vì thế đã trốn người làm vườn cho đến chín giờ kém mười lăm. Sau đó chú ấy ước rằng mình không là tượng nữa và tự nhận thấy cơ thể mình bằng da bằng thịt. Chú ấy nói đó không phải là một giấc mơ mà là chú ấy đã hóa điên, và một người điên thì không được lấy vợ. Không có hy vọng gì nữa rồi. Cô tuyệt vọng quá! Cuộc sống thật vô nghĩa!
- Có chứ, em cam đoan là cô còn hy vọng - Gerald nói nghiêm chỉnh - Cuộc sống như một cơn mưa vậy và không có gì để thất vọng cả. Chú ấy không điên và đó cũng không phải là một giấc mơ, thực sự thì đó là phép thuật.
- Không có phép thuật nào tồn tại cả - Cô giáo rên rỉ. Đó là chú ấy mất trí vì quá vui mừng khi gặp lại cô.
- Có phải chú ấy nói tới các vị thần không ạ? - Gerald nhẹ nhàng hỏi.
- Đó là ý nghĩ điên rồ nhất trong đầu chú ấy. Chú ấy nói thần Mercure hẹn chú ấy tại Tháp hoa nào đó vào ngày mai khi mặt trăng lên.
- Đúng rồi - Gerald la to - Cô giáo Rapunzel xinh đẹp, tốt bụng và đáng yêu ơi, cô đừng như một người ngốc nghếch thế nữa. Ý em muốn nói là cô đừng khóc nữa. Ngày mai chú ấy sẽ đến chỗ Tháp hoa đó, em cũng sẽ đi, cô cũng đi, tất cả chúng ta sẽ tới chỗ Tháp hoa đó, cô sẽ thấy chú ấy không phải là một người điên và cô sẽ hiểu tất cả. Cô hãy cầm lấy khăn tay của em và lau nước mắt đi, nó khá sạch đấy ạ. Ôi, cô đừng khóc nữa.
Cô giáo cầm chiếc khăn chấm nhẹ vào mắt, vẫn nức nở nhưng đã mỉm cười và nói:
- Ôi, thằng bé nghịch ngợm này! Đây là trò đùa em bày ra với chú ấy, giống như trò dọa ma đó hả?
- Em không thể giải thích được - Gerald nói - Nhưng em xin thề với cô, cô biết lời thề của một người Anh rồi chứ ạ? Mặc dù cô là người Pháp, vì thế mọi thứ sẽ chính xác như cô mong ước. Em sẽ không bao giờ nói dối cô, cô hãy tin ở em!
- Thật là kỳ lạ - Cô giáo nói, mắt cô đã khô - Nhưng cô sẽ làm vậy - Một lần nữa cô cúi xuống hôn cậu, quá đột ngột đến nỗi cậu không thể phản ứng lại được.
“Điều đó làm cô ấy hài lòng và không làm mình cảm thấy bị xúc phạm lắm” - Cậu nghĩ.
***
Lúc này mặt trăng sắp lên, cô giáo người Pháp và bốn đứa trẻ đi qua bãi cỏ đẫm sương. Bầu trời vẫn sáng bởi ánh bình minh còn sót lại với những vệt màu hồng và tím. Phía tây dày đặc những đám mây nhiều màu nhưng phía đông, nơi mặt trăng lên, thì bầu trời trong sáng và quang đãng.
Họ đi qua bãi cỏ, xuyên qua rừng cây sồi, đi qua những bụi cây thấp, những bụi cây mâm xôi tới chỗ một miếng đất phẳng phiu phía trên đỉnh đồi. Ở đây có những viên đá to tròn, mỗi viên đều có những vết lõm tròn kỳ lạ, xung quanh gờ thì nhẵn mịn. Ở giữa những vòng tròn ấy là một viên đá rất phẳng trơ trọi, cô độc đầy vẻ đe dọa. Có cái gì đó sẫm màu đang di chuyển trong vòng tròn đó. Cô giáo người Pháp rời khỏi bọn trẻ đi đến chỗ đó và giữ chặt vật màu sẫm đó. Đó chính là Huân tước Yalding, Huân tước nói với cô rằng mình đã phát điên.
- Không được - Cô khóc - Nếu anh điên thì em cũng điên, em tin vào những chuyện của bọn trẻ và em đã ở đây cùng anh và chứng kiến điều đó cùng anh.
- Em không sợ chứ? - Huân tước Yalding nói.
- Sợ ư? Thế còn anh? - Cô cười. Huân tước vòng tay ôm cô giáo. Những đứa trẻ nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của cô giáo.
- Em có sợ không em yêu? - Huân tước hỏi.
Gerald đi vòng qua mảng đất có cỏ rộng để nói:
- Cô sẽ không sợ nếu cô đang đeo chiếc nhẫn. Em xin lỗi nhưng chúng em có thể nghe thấy từng lời cô nói.
Cô bật cười.
- Không có gì. Các em cũng biết là cô và chú ấy yêu nhau mà - Cô nói.
Sau đó Huân tước Yalding đeo nhẫn vào ngón tay cô, họ cùng đứng với nhau. Họ đứng như thể bị cắt ra từ cùng một khối đá cẩm thạch.
Sau đó một vệt xám nhạt chiếu lên đỉnh của vết lõm tròn đó, tỏa ra xung quanh và rồi trở thành một cái đĩa ánh sáng. Những tia sáng của mặt trăng xuyên qua những bụi cây rồi chiếu tới những viên đá và khi mặt trăng lên cao thì những tia sáng rọi thẳng xuống. Những đứa trẻ cố gắng quay lại cho đến khi chúng đứng sát ngay bên cặp tình nhân. Tia sáng mặt trăng ngày càng rõ hơn, nó đã chiếu đến phần còn lại của viên đá, rồi ngày càng gần hơn và cuối cùng đã chiếu vào phần chính giữa phần trung tâm của viên đá. Dường như một chiếc lò xo đã được ấn, một chiếc đèn chiếu đã được bật. Tất cả mọi thứ đều biến đổi hay nói đúng hơn là mọi bí mật đều lộ ra, mọi bản đồ trên thế giới hiện ra một cách rõ ràng, giống như tổng của một bài toán được những đứa trẻ viết trên bảng với những con số lớn. Không gian không tồn tại. Thời gian không tồn tại. Đây là trung tâm vũ trụ và chính bản thân vũ trụ. Ánh sáng bất tận chiếu rọi bản chất bên trong của sự vật.
Không ai trong số sáu người nhìn thấy mặt trăng có thể nghĩ về việc làm gì với thời gian. Vậy mà đó là thời khắc cho rất nhiều thứ xảy ra.
Từ độ cao đó có thể nhìn ra phía khu vườn tối và yên tĩnh, qua đó thấy những bóng hình đang chuyển động và tiến tới.
Những con vật to lớn đi vào đầu tiên, những hình dáng lạ kỳ đó báo hiệu một thế giới mới bắt dầu, những con thằn lằn khổng lồ có cánh, những con rồng chỉ có trong sự tưởng tượng của loài người, những con voi mamút, những con chim khổng lồ kỳ lạ, tất cả chúng đều bò lên đồi. Không phải từ vườn mà từ một nơi rất xa xuất hiện những bức tượng thần Ai Cập và Assyria với thân bò, cánh chim, đầu diều hâu, đầu mèo, tất cả đều bằng đá, tất cả đều đang sống và rất nhanh nhẹn, những thân thể kỳ lạ đi ra từ tháp chuông, hình dáng của thiên thần với đôi cánh gấp lại, những con vật với đôi cánh to trải rộng, những con nhân sư, những tượng thần kỳ lạ đến từ những hòn đảo phía nam, cuối cùng là hình dáng rất đẹp bằng cẩm thạch của những nữ thần và nam thần, những người đã tổ chức lễ hội trên đảo và đã mời ngài Yalding và những đứa trẻ tới dự.
Những đứa trẻ nghĩ rằng chúng sẽ hỏi rất nhiều và chúng ước rằng những câu hỏi đó sẽ được trả lời. Bây giờ thì chưa ai nói ra dù một lời bởi tất cả đang tiến vào vòng tròn ma thuật nơi mà tất cả đều hiểu rằng không được phép nói.
Sau này không ai trong số bọn trẻ có thể nhớ được là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chúng không bao giờ quên rằng chúng đã có một nơi mà mọi thứ đều thoải mái và rất đẹp. Vào ngày hôm sau khi chúng nói về chuyện đó chúng đã nhận ra rằng có một chuyện nhỏ của cái đêm đầy ánh sáng đó đã bị bỏ quên.
Tất cả những sinh vật bằng đá đó đều bay sát vòng tròn đá, nơi có tia sáng của mật trăng, những tia sáng đó trông giống như những hạt nước từ trên cao rơi xuống. Tất cả đám đông đó được tắm trong sắc trắng bạc. Sự yên lặng bao phủ suốt cuộc gặp mặt.
Tất cả những bộ mặt của chim, khủng long, tượng Hy Lạp, người khổng lồ, của những đứa trẻ và cặp tình nhân đều hướng lên tia sáng rực rỡ đang chiếu xuống và tất cả đều thốt lên.
- Ánh sáng! - Âm thanh đó giống như một làn sóng lớn - Ánh sáng! Ánh sáng...
Ánh sáng đó nhẹ nhàng tắt dần, sự ngái ngủ lan tỏa trong các đôi mắt trừ mắt của những con người thật.
Cỏ lạnh ướt đẫm sương còn mây thì che bớt mặt trăng. Cặp tình nhân và những đứa trẻ đứng sát vào nhau không phải vì sợ mà vì tình yêu.
- Em muốn tới cái hang ở trên đảo - Cô giáo người Pháp nói nhỏ.
Rất nhanh cả đoàn cùng xuống thuyền, họ tháo dây xích kêu lách cách và thả mái chèo xuống nước đầy sao và hoa loa kèn. Họ ra đảo và tìm thấy những bậc thang.
- Em có mang theo những cây nến! Gerald nói
Nhờ vào ánh sáng của những cây nến, họ đi xuống lâu đài của nữ thần Psyche, ở đó ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ bức tượng, tất cả đều như bọn trẻ đã được nhìn thấy.
Đây là lâu đài của những điều ước.
- Chiếc nhẫn - Huân tước Yalding nói.
- Nó là chiếc nhẫn phép thuật đã từ rất lâu rồi - Cô giáo nói - Một người phụ nữ thuộc dòng họ em đã mang nó đến cho tổ tiên của anh với điều kiện ông ấy xây cho bà một khu vườn và một ngôi nhà giống như ngôi nhà và khu vườn bà đã có. Vì thế nơi này được xây dựng một phần bởi tình yêu và một phần bởi phép thuật đó. Bà ấy đã không sống để nhìn thấy nó, đó chính là cái giá của phép thuật.
Chắc chắn là cô giáo nói bằng tiếng Anh nếu không thì làm sao mà bọn trẻ có thể hiểu được, nhưng không một từ nào giống cách mà cô giáo thường nói.
- Ngoại trừ những đứa trẻ - Giọng cô giáo tiếp tục - Chiếc nhẫn chính là sự trả giá. Anh đã trả giá khi em xuất hiện vì điều ước của anh, bằng nỗi khiếp sợ đến mất trí của anh mà anh đã biết. Chỉ duy nhất một điều ước là không phải trả giá.
- Và đó là điều ước...?
- Điều cuối cùng - Cô giáo nói - Em sẽ ước chứ?
- Xin hãy ước đi - Tất cả cùng đồng thanh nói.
- Em ước rằng tất cả các phép thuật của chiếc nhẫn này đều biến mất và chiếc nhẫn đó có thể còn một chút phép thuật để ràng buộc anh với em mãi mãi.
Cô ngừng lời và khi cô ngừng lời thì ánh sáng ma thuật cũng biến mất. Ngọn nến của Gerald cho thấy một chiếc hang vòm và nơi từng có bức tượng nữ thần Psyche giờ chỉ còn là một hòn đá trơn.
- Đây là phần mộ của bà ấy - cô giáo nói.
Không ai có thể nhớ được gì vào ngày hôm sau, nhưng có nhiều thứ được thay đổi. Có một chiếc nhẫn bằng vàng được đeo ở tay cô giáo khi cô ngủ dậy vào sáng hôm sau. Hơn một nửa đồ châu báu trong ô tường đã biến mất và ở đó không còn tấm ván lót tường nào cả, chỉ còn trơ trụi chiếc giá với lớp nhung lót màu xanh. Không còn hành lang nào ở phía sau của Tháp hoa, có rất nhiều hành lang, phòng bí mật đã biến mất và trong vườn cũng không có nhiều tượng như mọi người nghĩ. Một phần lớn của lâu đài đã biến mất, từ đó chúng ta có thể kết luận rằng tổ tiên của Huân tước Yalding đã dùng chiếc nhẫn để xây lâu đài của mình.
Tuy nhiên, đồ châu báu còn lại cũng đủ để chi trả cho mọi thứ.
Việc chiếc nhẫn đột ngột không còn phép thuật làm cho mọi người liên quan đến nó đều bị sốc, và bây giờ thì tất cả đều nghi ngờ không biết nó đã từng có phép thuật hay không.
Nhưng có một điều chắc chắn là Huân tước Yalding đã lấy cô giáo người Pháp và có một chiếc nhẫn vàng được dùng trong lễ đính hôn. Điều ước cuối cùng là giữ cho hai vợ chồng Huân tước Yalding được ở bên nhau mãi mãi.
Hơn nữa nếu như câu chuyện này là vô lý và bịa đặt, nếu Gerald, Jimmy, Kathleen và Mabel nhồi nhét vào đầu tôi tất cả sự tưởng tượng của chúng thì bạn sẽ giải thích thế nào khi có một bài báo trên tờ báo buổi tối vào ngay sau ngày có ánh trăng ma thuật?
MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG NỔl TIẾNG ĐÃ BIẾN MẤT MỘT CÁCH BÍ ẨN
Bài báo nói về một quí ông nổi tiếng và rất được ngưỡng mộ đã biến mất mà không để lại một dấu vết nào.
Ngài u. w. Ugli (bài báo nói tiếp) như thường lệ làm việc tại văn phòng muộn, cửa của văn phòng đã được khóa và khi nó được mở thì người ta tìm thấy đống quần áo của quí ông bất hạnh nằm trên sàn nhà cùng với ô, một chiếc gậy, một chiếc gậy đánh golf, một chiếc chổi như thể người hầu phòng đã dùng nó để quét rác. Tuy nhiên thân thể của ngài thì không có một chút dấu vết nào. Cảnh sát đang truy tìm manh mối.
Tôi không nghĩ cảnh sát sẽ tìm được manh mối bởi tất nhiên quí ông đó là người Ugly Wugly, người mà khi tìm kiếm một khách sạn tốt đã lạc vào lâu đài của những điều ước. Và nếu như không có gì xảy ra trong câu chuyện này thì làm thế nào mà bốn đứa trẻ lại có thể làm bạn với vợ chồng Huân tưóc Yalding và ở lại lâu đài Yalding vào mỗi kỳ nghỉ hè được?
Các bạn coi toàn bộ câu chuyện này là sự bịa đặt của tôi cũng được thôi. Sự thật vẫn là sự thật dù không đủ lý do để giải thích.
Lâu Đài Bị Phù Phép Lâu Đài Bị Phù Phép - E. Nesbit Lâu Đài Bị Phù Phép