There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Khánh Mỹ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2881 / 5
Cập nhật: 2016-06-03 16:19:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
óc đánh rối tung xịt keo màu vàng cháy, bộ quần áo da bó sát thân người, Song Lan nhoẻn miệng cười với những nhạc công khi bước lên sân khấu. Ban nhạc trố mắt nhìn cô, rồi nhìn qua Trình Huy.
Phía ngoài, giọng người giới thiệu chương trình vẫn đang vang lên những câu chữ màu mè:
-... Tiếp theo xin được giới thiệu với quý vị một giọng ca mới tràn đầy sức trẻ, một phong cách biểu diễn hào hứng sôi động. Và đây, nữ ca sĩ Thủy Lan.
Tràng vỗ tay hơi thưa thớt cho cái tên lạ hoắc. Bài hát của cô là một bài Techno đang ăn khách của Mỹ.
Giàn âm thanh như được mở hết công suất và phần Intro thật bốc. Và Song Lan tự nhiên và dạn dĩ một cách đáng kinh ngạc, cô vừa nhún nhảy trên đôi giày bốt cao cổ, vừa vào nhịp bằng những câu ngoại ngữ với cái giọng phát âm sai bét.
Với bộ tóc rối xịt keo kim tuyến màu vàng sáng rực dưới ánh đèn rọi từ hai hướng, cô như hăng hơn qua phần điệp khúc. Cô nhảy cuồng loạn, vung tay, đá chân, thỉnh thoảng lại còn chêm thêm những tiếng thét rú kỳ dị.
Ban nhạc vẫn đệm nhạc đều nhịp, nhưng ai nấy liếc nhìn nhau ngỡ ngàng. Trình Huy im lìm, đôi mày khẽ cau lại.
Dứt bài hát, Song Lan vừa thở phào hào hển, vừa cúi rạp người chào.
Tiếng vỗ tay rời rạc, nhưng tiếng huýt sáo thì vang rần.
Cô tươi cười rời sân khấu, không quên gửi lại một nụ hôn gió về phía khán giả.
Trước cửa phòng dành cho ca sĩ, Thế đang thuyết phục gì đó với người đàn ông mà khi nãy anh giới thiệu với cô là chủ nhiệm sân khấu ca nhạc ngoài trời này.
Thấy cô bước xuống, anh vẫy cô và liếng thoắng nói:
- Hôm nay em hát khá lắm, khán giả vỗ tay quá trời. Em hỏi anh Trung thử xem có được không, rồi mình bàn chuyện hợp đồng luôn.
Mắt lấp lánh niềm vui, Song Lan chưa kịp nói gì thì người đàn ông tên Trung đã hắng giọng lạt lẽo:
- Tôi đang có việc bận, cậu với cô Lan cứ nói chuyện nhé.
Thế hấp tấp nói:
- Anh Trung, vậy còn hợp đồng...
Ông Trunh nhếch môi:
- Tạm thời cô Lan chưa thích hợp với sân khấu của chúng tôi đâu, chuyện hợp đồng khoan hãy nói tới.
Vừa dứt lời, ông Trung đã quay bước đi. Song Lan thất vọng nhìn qua Thế. Gương mặt nặng chịch, anh hầm hừ:
- Thằng cha cà chớn.
- Anh Thế? Ông Trung đó...
Thế gắt:
- Thằng chả không chịu cho em hát ở đây chứ còn sao nữa mà hỏi.
Rồi anh nhăn mặt:
- Cũng tại em, vừa khờ lại vừa chậm. Phải chi hồi nãy anh mớm lời như vậy thì em ào tới xun xoe hỏi han, anh anh em em ngọt ngào một chút là không chừng xuôi chèo mát mái rồi. Đằng này...
Song Lan buồn thiu. Đây là tụ điểm ca nhạc lớn và tương đối quy mô nhất. Cô cũng biết là không dễ mình được hát chính thức, dù Thế đã bắt cô ra công tập dượt phong cách trình diễn mới, bắt cô thay đổi hình tượng về ăn mặc lẫn cách trang điểm. Và khéo léo đẩy đưa như vậy với ban tổ chức.
- Ông Trung đó chê em hát dở à? - Cô e dè hỏi.
Thế thở ra:
- Thế chê chứ còn gì nữa, kẹt nỗi chả không chịu nói rõ gì hết mới khổ, không biết ý chả ra sao để mình còn sửa cho đúng ý.
Song Lan ngập ngừng:
- Hay là... tại em ăn mặc bốc quá, phong cách quậy quá. Em cũng thấy mình hơi...
Thế gạt ngang:
- Không phải tại vậy đâu. Quậy vậy mới mau nổi tiếng, anh thấy vậy là được rồi. Có gì là quá đâu. Khán giả hồi nãy cũng huýt sáo chú ý đó chứ. Tây Mỹ tụi nó còn quậy hơn, nên tiếng tăm mới nổi như cồn.
Nhìn vào cửa phòng dành cho các ca sĩ, anh hừ khẽ:
- Phí công xin thử giọng, chẳng kết quả gì hết. Thôi mình về!
Trên sân khấu một đôi ca sĩ vẫn đang trình diễn một bài hát nhạc Hồng Kông thật say sưa. Song Lan theo Thế đi ra bãi xe.
Cô thất vọng, nhưng biết anh bực bội hơn. Mấy tháng nay, cô vẫn miệt mài hát những sô phục vụ đám cưới, những sô hát rong lưu động để lượm lặt những khoản cát sê ít ỏi.
Nhà hàng của gia đình anh đã khai trương, nhưng danh sách ca sĩ chính yếu ở đó không có tên cô, vì một lý do rất đơn giản là mấy bà chị của anh không thích việc cô trở thành bạn gái của anh chỉ sau vài tháng quen biết.
Ngồi sau yên ôm lấy eo lưng Thế, Song Lan thở dài.
Tình cảm của cô và Thế mới chỉ bắt đầu đã gian nan như vậy rồi.
Thế vì muốn gia đình chấp nhận cô, càng hối thúc cô hoàn thiện khả năng hơn để có thể tạo chút danh tiếng riêng cho mình.
Dĩ nhiên cô biết phận mình không là gì cả so với gia thế của anh, nên ngoài cách nổ lực để chứng minh tài năng của mình, cô không còn cách nào khác.
Vậy mà đã mấy lần cô chen chân vào những sân khấu lớn, cố tìm nơi để đẫu quân, để có tên mình trên băng rôn quảng cáo cùng với những tên tuổi khác, để bắt đầu trở thành một ca sĩ thực thụ được công nhận, cô vẫn không sao thành công.
Tại mình không may, hay tại mình thật sự không có tài năng? Cô cũng không biết câu trả lời chính xác cho những lần thất bại đó là gì.
Mỗi khi Thế tìm cách xin cho cô hát thử, anh và cô lại cố gắng thay đổi kiểu tóc, cách ăn ma+.c... ngay cả nghệ danh cũng đổi từ Song Lan sang Thúy Lan, Tú Lan, rồi Thủy Lan, nhưng cánh cửa của các sân khấu lớn sao cứ khép kín trước mặt cô.
Chẳng lẽ suốt đời cô cứ mãi chạy sô với những sô hát lưu động, những sân khấu tạm bợ mà không mong gì được gia đình Thế chấp nhận?
Đột nhiên, Thế thắng xe cái két làm Song Lan ngã ập lên lưng anh. Cằm cô đập vào vai anh nghe đau điếng. Không thấy chiếc xe nào gần đó như một vụ va quét, cô ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì vậy anh?
Thế tấp xe vào lề, quay lại:
- Ê, anh vừa nhớ ra, cái tên cầm đàn đứng bên phải sân khấu hình như là cái gã mà hôm trước, lần đầu tiên em hát đã leo lên sân khấu bắt giọng giúp em.
Đưa tay day day cái cằm ê ẩm, cô cố nén đau:
- Anh muốn nói anh Huy à?
Thế vỗ trán:
- Đúng rồi, hắn tên là Huy à? Phải có lần em nói hắn là hàng xóm của em không? Đúng là hắn trong ban nhạc hồi nãy phải không?
Song Lan gật đầu, chưa hiểu anh đề cập đến Trình Huy để làm gì.
Thế cười, búng tay tanh tách:
- Vậy là mình còn một đường nữa.
- Anh nói đường gì? - Cô ngạc nhiên.
Thế nói:
- Hồi nãy khi lão Trung có nói tay cầm Lead Guitar là trưởng nhóm nhạc, anh nhìn đã thấy ngờ ngợ mà không biết có chính xác không.
Anh nháy mắt cười:
- Ban nhạc đó đã trụ Ở sân khấu đó gần hai năm nay rồi, càng ngày càng có uy tín. Em nghĩ nếu như chính trưởng ban nhạc giới thiệu và đề nghị thì họ có cho em thử lại lần nữa không?
Song Lan tròn mắt:
- Ý anh là... bảo em xin anh Huy cho hát ở đó à?
- Chứ còn gì nữa.
- Nhưng.. em vừa hát thử giọng xong, và đã thất bại rồi mà.
- Hôm nay là tại anh tự xin cho em hát thử. Anh mới làm quen với ông Trung đây thôi, nhờ anh quảng cáo đánh bóng em dữ dội nên ổng mới gật đầu cho hát thử, còn lần sau thì khác rồi, chính trưởng ban nhạc giới thiệu mà, chẳng lẽ mấy ổng không nể mặt một tý.
Song Lan bối rối:
- Vậy à? Nhưng... biết ảnh có chịu giúp không.
- Sao lại không.
Thế hào hứng giảng giải:
- Hồi trước em vụng về quê trác mà hắn cũng chen chân lên sân khấu giúp thì bây giờ em vừa biết ăn mặc, vừa dạn sân khấu thì nhờ hắn giới thiệu một lần, anh nghĩ hắn không đến nỗi từ chối em đâu.
Cô ấp úng:
- Nhưng.. dạo gần đây em bận bịu suốt, đâu có dịp nói chuyện với ảnh, bây giờ chui vô chỗ ảnh hát không được, lại lên tiếng nhờ vả, em thấy...
Thế gạt đi:
- Ngại cái gì mà ngại, miễn là mình được hát thử lại lần nữa thôi.
- Ngại cái gì mà ngại, miễn là mình được hát thử lại lần nữa thôi.
Anh búng tay tành tạch, miệng thì miên man nói:
- Nếu được cho hát thử lần nữa, anh sẽ tìm cách thay đổi ngoại hình cho em lần nữa, thay luôn cái tên, tên này dường như cũng không hên. Anh sẽ đổi cho em cái tên khác kêu hơn, ấn tượng hơn, may một bộ đồ bốc hơn. Chắc chắn em sẽ được duyệt hát ở đây.
- Nhưng...
Anh nhăn mặt:
- Còn nhưng gì nữa, có cơ hội thì mình cứ cố ráng chụp lấy thử.
Song Lan bối rối:
- Giờ mà tìm ảnh, kỳ quá anh. Khó mở miệng lắm.
Thế kêu lên bực dọc:
- Kỳ cái gì? Em làm ơn dẹp cái mắc cỡ e dè cổ lỗ sĩ của em đi. Anh đã nói em rồi, sống ở một thành phố đầy bon chen như thành phố này, em phải học cách tranh giành từng cơ hội một. Có người quen, tại sao không nhờ vả? Mai mốt nổi tiếng rồi, em sẽ thấy những lần tranh thủ hôm nay là xứng đáng.
Thấy cô im lặng, anh nhìn xuống đồng hồ rồi nói:
- Bây giờ còn sớm, để anh chở em trở lại tụ điểm đó.
Song Lan kinh ngạc:
- Trở lại đó làm chi anh?
- Thì vẫn chưa buổi trình diễn, em cứ ngồi chơi đợi hắn ra gặp mặt nói chuyện luôn. Nếu về nhà thì chờ hắn về có thể em thấy ngại, chờ ngay trong đó tiện hơn. Cứ coi như em hát xong chờ hắn về chung vậy.
Song Lan hốt hoảng:
- Nhưng chút làm sao em về?
Thế ngẫm nghĩ rồi nói:
- Gọi taxi về, hoặc nếu tiện thì kêu hắn chở em về cũng được.
Anh bẹo má cô cười:
- Anh là bạn trai của em mà, anh cho phép em rồi đó, em cứ nhờ hắn chở về một bữa, nhưng nhớ là ráng ngọt ngào nói sao cho hắn chịu giới thiệu giúp mình.
Như đã tìm ra giải pháp tối ưu, Thế vong xe chạy trở lại con đường cũ. Ngừng ở bãi xe, anh nói:
- Được rồi, bây giờ em trở vô đi, tìm cái ghế ngồi đợi tan xuất diễn.
Đứng xuống xe, cô nắm tay anh nói như van lơn:
- Anh, hay là... mình bỏ quách cái tụ điểm này đi, xin hát tụ điểm khác vậy.
Mặt Thế vụt sa sầm:
- Em lại trở chứng à? Sao không nghe lời anh?
Cô lúng túng:
- Hay... anh ở lại rồi cùng nói chuyện với em. Anh cũng biết em vụng nói mà.
Thế lắc đầu:
- Không được đâu, dù gặp mặt cái tên Huy đó có một lần, nhưng anh thấy dường như tên đó khó chịu với người lạ. Dáng người thô lỗ cọc lốc như hắn vậy thì chỉ có đàn bà con gái mới dễ nói chuyện được thôi.
Liếc qua gương mặt lo lắng của Song Lan, anh trấn an cô:
- Dù gì hắn cũng có lần tự nguyện giúp em mà, anh tin là lần này, nếu em nói ngọt thì hắn cũng chịu thôi.
Thế hằng giọng thuyết phục:
- Em cũng thấy vì em, anh đã cố gắng ra sao rồi. Gia đình anh, anh biết, cũng không cần em là con gái nhà giàu hay danh giá gì, chỉ cần có chút tiếng tăm, có chút tài năng được công nhận là cũng được rồi, em phải ráng nổ lực với anh chứ.
Cô cụp mắt nén tiếng thở dài trong khi Thế vẫn đang phân tích:
- Đây là một sân khấu lớn, nhiều khán giã, nếu em hát được ở đây chừng một vài tháng thì cũng có nghĩa là em nghiểm nhiên có đủ trình độ để xin hát ở những nơi khác.
Anh cao giọng:
- Thậm chí sẽ có lúc không cần xin xỏ, không cần cầu lụy nữa, mà tự người ta sẽ tìm đến và mời em tham gia vào những sân khấu của họ, tham gia vào những chường trình nhạc hội lớn của họ.
Không biết là viễn cảnh anh đang mở ra cho cô đã trở thành nhàm chán và xa vời như thế nào, Thế vẫn thao thao nói về dự định của anh sau khi cô đã nổi tiếng.
Lúc có tiếng tăm rồi, hiển nhiên là gia đình anh sẽ hoan nghênh cô hát ở nhà hàng gia đình, lúc đó anh sẽ đưa cô đi thâu băng, thâu đĩa, sẽ đưa cô đi lưu diễN, và rồi sẽ gom góp tiền mở một nhà hàng riêng lấy tên cô cho mau nổi tiếng và thu hút khách hàng...
Song Lan cụp mắt nén tiếng thở dài. Dự định của anh có mãi là dự định suông không thì Song Lan không biết, cô chỉ biết là anh đang kết luận một cách thật trịnh trọng nhiệm vụ của cô. Một nhiệm vụ mà cô thấy khó thực hiện quá chừng.
Cô đành gật đầu:
- Thôi được rồi, em sẽ thử nhờ anh Huy giúp vậy.
Thế tươi ngay nét mặt:
- Phải vậy chứ.
Nhìn xuống đồng hồ lần nữa, anh nói:
- Cũng sắp hết giờ rồi, em vào trong đi, nhớ vui vẻ, ngọt lời nhe.
Cô gật đầu mà lòng nặng nề lạ:
- Em nhớ rồi, anh về trước đi.
Thế gật đầu đề máy xe. Chiếc xe lao đi sau tiếng dặn dò lần nữa của anh. Nhìn theo chiếc xe, Song Lan chép miệng thở dài.
Buổi diễn vãn. Cất đàn xong, Trình Huy theo tốp bạn ra cổng. Chợt Hùng kéo tay anh:
- Anh Huy, cô... em gái anh kìa.
Bóng Song Lan đứng bên cổng vẻ lóng ngóng chờ đợi khiến đôi mày anh chợt cau lại phát phiền. Đám bạn nhìn cô, rồi nhìn quẹt qua nét mặt có vấn đề của anh, họ lảng đi phía trước sau khi thông lại một câu:
- Tụi này tới trước nha anh Huy.
Gượng gạo mỉm cười chào hỏi mọi người trong ban nhạc, Song Lan quay lại đã thấy Trình Huy vừa lướt qua cô.
- Anh Huy! - Cô lấy giọng tự nhiên để gọi.
- Có gì không? - Anh hỏi, chân vẫn bước đều.
Song Lan lẽo đẽo bước theo anh:
- Đợi em với, em... chờ anh nãy giờ.
Chợt dừng lại, anh quay mặt đối diện cô:
- Để làm gì?
Cô ấp úng tìm lời:
- Em... à, em muốn... xin lỗi anh. Hôm nay anh Thế xin cho em hát thử ở đây. Em biệt là... thế nào cũng bị mấy anh bạn anh thắc mắc, nhưng không biết làm sao giải thích.
- Tôi không có giận chuyện đó.
cô e dè nhìn anh:
- Vậy thì em... Bây giờ em mời anh đi uống nước, có được không anh Huy? Mời luôn mấy anh trong ban nhạc, anh Hùng, anh Tú, anh Thân...
Huy ngắt lời:
- Tụi nó không đi đâu.
Song Lan khựng lại:
- Sao vậy? Em mời thật tình mà. Em muốn... nhân hôm nay cảm ơn mấy anh. Em thật lòng muốn nói xin lỗi với mấy anh.
Huy nheo mắt nhìn cô một lúc rồi bỗng nói:
- Hôm nay tụi tôi lãnh lưo8ng đã hẹn nhau đi nhậu. Nếu em có gan và muốn chung vui thì cứ đi theo.
Cô như bị bất ngờ:
- Nhậu à? Em đâu có biết...
Câu nói của cô chưa dứt, Huy đã quay người bước tiếp ra bãi xe.
- Cho em với anh Huy!
- Có đi theo không?
Cô hối hả gật đầu:
- Đi, em đi mà.
Đến bên chiếc moto cũ dựng trong góc của bãi xe đang vắng vẽ, Trình Huy gát chóng dắt nó ra. Liếc thấy xe mình là chiếc duy nhất còn lại trong bãi, Huy hỏi:
- Tài xế của em đâu?
Cô ngập ngừng nhìn anh:
- Ảnh... ảnh về trước rồi.
Trình Huy nheo mắt nhìn qua cô. Song Lan chớt thấy mình sợ những câu hỏi tiếp của anh. Sợ phải trả lời tại sao. Thế chở cô đến mà bây giờ lại bỏ cô lại để đợi gặp anh, sợ phải trả lời tại sao cô hồ hởi đến mức giả tạo khi chào hỏi đám ban nhạc công của anh.
Nhưng Trình Huy không hỏi gì cả, anh chỉ nhìn cô rồi nhếch môi cười. Cái cười nữa miệng ấy khiến cô càng thấy mình vụng về và lố bịch.
- Vậy bây giờ đi chung xe với tôi chứ?
- Dạ - Cô đáp mà thấy xấu hổ với bản thân.
Anh nhún vai:
- Hy vọng nữa đường tay Thế kia không có xổ ra khó dễ gì tôi.
Cô ngượng ngập lắc đầu:
- Không có đâu. Anh Thế đâu có vô lý như vậy. Hồi nãy... hồi nãy em thấy ban nhạc mấy anh, nên anh Thế nói anh về trước, để em đợi chào và về chung với mấy anh. Dù gì cũng là người quen, lâu quá không gặp...
Trình Huy nổ máy cắt ngang lời nói vụng về dài dòng của cô:
- Vậy thì lên xe đi
Bộ quần áo đã cho cô một tư thế ngồi tạm thoải mái trên chiếc moto cà tàng sau lưng Huy. Chiếc xe chồm lên làm cô hoảng hồn chụp lấy vai anh.
Huy phóng xe xuống con đường đã thưa người.
Khúc Hát Lúc Ban Mai Khúc Hát Lúc Ban Mai - Khánh Mỹ Khúc Hát Lúc Ban Mai