Số lần đọc/download: 1210 / 3
Cập nhật: 2017-09-01 22:17:03 +0700
Chương 12: Tình Yêu Không Thể Kìm Nén
H
ết giờ dạy, Giáo sư Trần chạy vội đến phòng lão Ngô, trong lòng trào nên nỗi thương xót da diết. Lão Ngô yếu ớt là thế lại một thân một mình, đêm về chẳng có ai ủ ấm chăn cho, chắc chắn đã phải chịu khổ nhiều.
Lúc ông đến phòng thì lão đang ngồi thư thả đọc tiểu thuyết, liều thuốc buổi trưa còn đang để trên bàn, chưa động đến tý nào.
Giáo sư Trần chạy đến giật lấy quyển truyện trong tay lão, để sang một bên rồi bắt đầu giáo huấn lão về việc phải biết giữ gìn sức khỏe.
Nói xong liền kéo lão đến phòng khám Trung y để cho bác sỹ châm cứu khám cho lão.
Người ta thường bảo Trung y là phải chọn Bác sỹ già, bởi Trung y chủ yếu là tích lũy kinh nghiệm, mà người càng già lại càng nhiều kinh nghiệm.
Nhưng Bác sỹ ở phòng khám này vẫn còn trẻ, có vẻ mới hơn bốn mươi tuổi là cùng, đến tóc còn chưa bạc. Trong mắt hai người già thì Bác sỹ đúng là “trẻ ranh”. Trong lòng Giáo sư Trần đầy hoài nghi: anh chàng Bác sỹ trẻ thế này thì có nên cơm nên cháo gì không?
“Anh chàng” Bác sỹ không biết trong bụng Giáo sư đang nghĩ gì, hỏi bệnh chứng của lão Ngô xong thì bảo lão sang phòng bên cạnh để châm cứu.
Kim châm cứu có đủ loại trông rất quy củ nào là kim vàng, kim bạc, kim to, kim nhỏ. Bác sỹ lấy ra một gói vải nhỏ từ cái tủ được khóa cẩn thận, mở gói ra thì thấy có rất nhiều kim nhỏ. Giáo sư Trần để ý thấy trong tủ có đến mấy chục gói vải như vậy, khiến ông nổi cả da gà.
Bác sỹ lấy kim ra sát trùng cẩn thận, rồi ngồi sang một bên, vén tay áo của lão Ngô lên, để lộ ra hai cánh tay mập mạp, trắng trẻo của lão. Giáo sư Trần đã hơn sáu mươi tuổi nhưng mới thấy cảnh châm cứu lần đầu tiên. Ông ngồi bên cạnh mà cứ thấp tha thấp thỏm.
Trước khi châm cứu, Bác sỹ sờ tay lão Ngô, rồi dùng ngón tay cái dò tìm huyệt đạo, rồi thông báo cho lão Ngô:
Tôi bắt đầu đây.
Lão Ngô cười cười:
Bắt đầu nào.
Mấy năm trước lão cũng từng châm cứu thế nên có vẻ rất bình thản.
Bác sỹ gật đầu, tay phải cầm kim, từ từ nâng lên hạ xuống, rồi lắc mạnh một cái, cái kim kẹp giữa ba ngón tay đã cắm thẳng vào lớp da của lão Ngô.
Đúng lúc kim đâm vào tay lão Ngô, thì Giáo sư Trần ngồi ngay bên cạnh bỗng hét lên một tiếng “a”
May mà Bác sỹ này tâm lý vững, nên không bị giật mình, có vẻ như không bị ảnh hưởng gì nên tiếp tục châm. Đến khi lão Ngô gật đầu biểu thị “đã có cảm giác ngứa ngứa tê tê”, thì bác sỹ dừng tay.
Lúc tay đã rời khỏi kim châm cứu mười mấy centimet, anh mới nghiêm nghị phê bình Giáo sư về tiếng la lúc nãy:
Bác à, bác có biết tiếng la lúc nãy của bác làm người khác giật mình không? Nếu lúc nãy tay tôi run thì đã cắm nhầm chỗ rồi.
Giáo sư Trần cười chữa thẹn:
À, tôi... tôi chỉ sợ ông ấy đau mà thôi.
Lão Ngô ngồi bên cạnh lên lớp ông:
Ông lão à, tớ vốn dĩ chẳng làm sao, thế mà sém tý nữa thì bị đằng ấy hại rồi. Tớ chẳng đau tý nào, đằng ấy đừng có ngồi đó lo bò trắng răng nữa.
Giáo sư Trần lúc nào cũng nghe lời lão Ngô, nên vội vàng ra vẻ biết lỗi.
Lão Ngô đằng hắng:
Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì nữa.
Giáo sư giống như là một chú cún trung thành, chỉ tay thề rằng sẽ không la hét lúc châm cứu nữa. Thấy vậy Bác sỹ mới tiếp tục châm cứu.
Lúc này lão Ngô nhìn Giáo sư ngoan ngoãn dùng tay bịt miệng, khiến lão cảm thấy rất hài lòng.
Bác sỹ đã châm xong năm cái kim lên tay của lão, lão Ngô liếc nhìn Giáo sư thì ông vẫn đang che miệng và ngồi ngoan ngoãn như vậy.
Lão Ngô đỏ cả mặt:
Đằng ấy làm gì mà ngốc vậy, vẫn bịt miệng làm gì, ngốc quá đi mất!
Giáo sư Trần buông tay xuống, nhìn lão Ngô, rồi lại nhìn Bác sỹ:
Bây giờ tôi đã nói được chưa?
Bác sỹ gật đầu.
Giáo sư yên tâm, mở miệng hỏi tới tấp:
Bạn yêu ơi! đằng ấy có đau không? Cái kim dài thế mà sao mà chọc vào người, tớ chỉ sợ cái kim đó xuyên qua tay của đằng ấy.
Vừa nói ông vừa chạy tới nhìn chăm chú vào cánh tay bị châm cứu.
Lão Ngô ngại quá nhìn về phía khác:
Trời ơi, mất mặt quá!
Một lát sau có một người khác đẩy cửa bước vào, người này cũng mặc áo Bác sỹ, nhìn mặt có lẽ cũng hơn bốn mươi. Anh bác sỹ chào hỏi hai lão xong thì bước sang phòng khám cùng người đó, chỉ còn lại hai lão trong phòng châm cứu.
Phòng châm cứu sát vách phòng khám, lại không đóng kín cửa, thế nên có thể nghe rõ mồn một câu chuyện hai Bác sỹ nói với nhau.
Anh là bác sĩ phụ trách, không mau đi nghiên cứu về ca phẫu thuật chiều này mà chạy đến chỗ em làm gì... mau đi về tĩnh tâm, ca mổ chiều nay khó lắm đấy...
Ừ, ca phẫu thuật này phải lùi lại muộn hơn, tối đừng đợi cơm anh...
Chỉ vì chuyện này mà anh chạy đến đây à... đúng là...
Thì em không cho anh gọi điện thoại còn gì.
Được rồi, vậy tối nay em không nấu cơm cho anh nữa...
Sao lại không nấu cơm cho anh? Anh chỉ bảo em đừng có đợi cơm anh thôi mà, chứ vẫn phải nấu phần anh chứ. Hôm nay căng thẳng.. anh muốn ăn thịt kho tàu...
Giáo sư Trần chăm chú nghe, thấy hai người toàn nói chuyện vặt vãnh, cuối cùng nói đến cả chuyện ăn gì tối nay. Ông thấy quan hệ của hai người này rất quái dị, nghe có vẻ thân mật quá mức.
Ông quay sang nhìn lão Ngô, trên mặt lão nở nụ cười bí hiểm.
Giáo sư Trần đem nghi vấn của mình nói với lão, lão cười nham nhở:
Cái này mà đằng ấy cũng không nhìn ra? Hai người này chẳng phải là “vợ chồng” thì là gì, toàn nói chuyện trong nhà còn gì... Uổng công đằng ấy là Giáo sư, đến cái này mà cũng không biết.
Giáo sư Trần kinh ngạc:
Họ là “vợ chồng”?
Hai vợ chồng thì đã sao, có gì mà là?
Lão Ngô ra hiệu “đằng ấy out rồi” (out tức là out of date, gần đây trên ti vi có một đoạn quảng cáo rất khiêu khích QIFU A, đoạn quảng cáo ấy có câu “bạn out rồi”... chống cằm).
Giáo sư Trần cảm thấy rất khó hiểu: Lẽ nào tớ out rồi? Sao giờ Trung Quốc “thoải mái” quá vậy, đi đến đâu cũng gặp đồng tính luyến ái....
Lão Ngô gợi ý:
Đằng ấy có cảm giác gì khi nhìn hai người đó đứng bên nhau không?
Giáo sư Trần ngẫm nghĩ, rồi thốt lên:
Rất đẹp.
Lão Ngô cười, lắc đầu:
Xem xem, đằng ấy lạc hậu chưa kìa. Đằng ấy có biết chính xác thì phải nói như thế nào không?
Giáo sư Trần ngẫm nghĩ hồi lâu, cũng không rõ.
Lão Ngô cười bí hiểm, nói ra ba chữ:
Đẹp rất hót!
Cái gì mà đẹp hót? Hót thì có gì đẹp?
Lão Ngô mắt lim dim, đê mê nói:
Đẹp hót là sự thăng hoa của cái đẹp, phàm phu tục tử chẳng bao giờ hiểu được.
***
Mỗi ông già dù ít dù nhiều cũng đều có vấn đề về tiết niệu và tuyến tiền liệt.
Thời trẻ lão Ngô chẳng có mấy kinh nghiệm trong chuyện phòng the. Nói cách khác tuyến tiền liệt của lão chẳng mấy khi tham gia “chinh chiến”, thế nên so với những ông lão khác thì vấn đề về tuyến tiền liệt của lão nặng hơn một chút. Cái gì cũng vậy, không thể dùng quá nhiều, nhưng cũng không được dùng quá ít, mà cần phải điều độ.
Bệnh kinh niên của lão Ngô là viêm tuyến tiền liệt, tiểu tiện nhiều, lại thường đái rắt. Châm cứu thì phải kéo dài ba mươi phút. Nhưng hôm nay lão lại uống nhiều nước quá nên rất buồn tiểu. Dù chỉ còn mười lăm phút nữa là châm cứu xong, nhưng lão thực sự không nín được nữa. Hai người thông báo với Bác sỹ xong là vội đi vào nhà vệ sinh.
Hai cánh tay lão còn cắm đầy kim, nên không thể cử động được, lão chỉ có thể giữ hai tay thẳng đơ, rồi nhờ Giáo sư Trần kéo khóa quần giúp. Giáo sư ngại quá, đỏ cả mặt, đôi tay vụng về loay hoay mãi mới kéo được khóa quần của lão, rồi khó khăn lắm mới thả được “cậu bé tội nghiệp” của lão ra ngoài.
Thông thường khi đàn ông muốn đi tiểu, “cậu bé” thường cương cứng một chút. Đây là hiện tượng sinh lý rất bình thường. Nếu như độc giả nữ biến thành đàn ông thì sẽ nếm trải “mùi vị” của việc kìm nén tiểu tiện. Nếu không thể biến thành đàn ông thì hãy quan sát ông xã của bạn. Nếu như bạn chăm sóc cho một chú nhóc thì cứ để đến lúc nào “chú chim nhỏ” “chào cờ” thì hãy nhanh chóng đưa nó đến nhà vệ sinh.
Tóm lại là lão Ngô bị viêm tuyến tiền liệt, nên “cậu bé” của lão không thể “chào cờ” được, do vậy đi tiểu rất chậm (triệu chứng của viêm tuyến tiền liệt là “chậm”)
Lúc trở về phòng châm cứu, lão Ngô vừa nhờ Giáo sư Trần đắp cái khăn nhỏ lên cánh tay (để phòng trúng gió), vừa chậm rãi nói:
Đằng ấy vừa nhìn thấy hết “bảo bối” của tớ rồi, lợi dụng lúc tớ không có cách nào phản kháng mà “chiếm đoạt” tớ! Thế nên tớ nói cho đằng ấy biết, đằng ấy phải chịu trách nhiệm với tớ.
Giáo sư Trần vội vã trả lời:
Được rồi, tớ chịu trách nhiệm. Đằng ấy muốn tớ chịu trách nhiệm kiểu gì cũng được.
Lão Ngô vênh mặt lên:
Bác sỹ nói tớ phải bảo dưỡng cái cổ họng, phải ăn nhiều thứ thông họng, tiêu viêm...
Giáo sư Trần vội ngắt lời:
Đằng ấy muốn ăn gì? Nói đi, tớ đem đến cho đằng ấy.
Lão Trần khoái chí ra mặt:
Hôm nay không tính nữa, nhưng ngày mai tớ nhất định phải uống nước lê đường!
***
Châm cứu xong Giáo sư Trần đưa lão Ngô về ký túc xá, rồi vội vã chạy về phòng mình lên mạng tra cách làm “nước lê đường”.
Nước lê đường rất dễ làm, chỉ cần lấy một cái nồi nhỏ, đổ nước, bỏ lê đã cắt miếng vào, bật lửa rồi nấu, bỏ đường vào rồi lại nấu. Chỉ có thế là xong.
Nhưng Giáo sư Trần đã hơn sáu mươi tuổi mà chưa từng vào bếp, nên nấu ra cái gì thì không ai biết được.
Nhưng tay nghề cũng không tồi. Giáo sư thông minh của chúng ta nấu lần đầu đã thành công, sau đó tự mình uống hết, còn nước lê đem cho lão Ngô nhất định là phải nấu trong ngày.
Thấy còn sớm, ông lại lên mạng tra “đẹp hót”
Nhưng tra kiểu gì cũng chỉ có một chữ “đẹp”, nên cũng chẳng thể tìm được nghĩa.
Nhưng trong lúc tra cứu, Giáo sư ngẫu nhiên tìm được một bài hát. Trong bài hát có một câu: “em chỉ đẹp một phần, anh cũng chỉ đẹp một phần, hai ta đều không hoàn mỹ...”
Kết hợp với câu này thì Giáo sư Trần hiểu ra điều gì?
Ai cũng không hoàn mỹ, ai cũng đang tìm một người có thể giúp mình trở nên hoàn mỹ.
Mới sáng sớm hôm sau Giáo sư Trần đã thức dậy nấu nước lê đường, nấu xong liền bỏ vào cặp lồng giữ ấm rồi mang đến trường, đến siêu thị của trường liền mua một cái bát và một cái thìa mới rồi hớn hở ôm đến phòng lão Ngô.
Vừa đẩy cửa đã thấy lão Ngô ngồi trên giường cầm một cái bát trong tay, húp lấy húp để. Lữ Vệ Quốc ngồi bên nở nụ cười như thánh mẫu:
Bác Ngô ơi, cháu nghe nói bác bị ốm nên hôm nay mua cho bác một bát quẩy đậu, bác ăn vào có dễ chịu chút nào không?
Lão Ngô cười teo toét, gật đầu lia lịa:
Ngon lắm, ngon lắm, cậu đúng là một người tử tế.
Giáo sư Trần thấy vậy tức điên lên, nhìn lão Ngô cười sao mà thấy ngứa mắt, nên chẳng chào hỏi câu nào, bỏ đồ ăn ở đấy rồi ra về.
Lão Ngô dường như đã đoán ra điều gì, nên vội mở cái cặp lồng của Giáo sư mang đến, ngửi thấy mùi lê bay ra sao mà thơm, sao mà ngon. Lão uống ngon lành, rồi chép miệng nói:
Đúng là không thể ngờ được... Đây là ông trời sắp đặt đây!
Lữ Vệ Quốc tò mò hỏi:
Ông trời sắp đặt cái gì ạ?
Ông trời đã định tớ là hồng nhan họa nước...
Bác? Hồng nhan?
Suýt chút nữa thì Lữ Vệ Quốc đã sặc nước.
Lão Ngô lườm gã:
Sao nào? Tớ không phải hồng nhan, thì tớ vẫn là họa nước đấy, lại còn là nước lê đường nữa chứ!
Nói rồi lão húp một hơi.
Lữ Vệ Quốc bĩu môi:
Bác đúng là kiểu gì cũng nói được.