From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ặt ống nghe xuống, Minh Phương thả người ngồi phịch xuống ghế. Chương lại bận công việc rồi! Việc gì mà anh ấy lại bận bất ngờ như thế nhỉ?
Nhưng dẫu là việc gì thì hôm nay cô cũng không thể có được một ngày rong chơi như đã định được rồi. Lại thêm một ngày vô vị nữa cô phải ở trong căn nhà đáng ghét này, phải nhìn những người mà cô không thích trông thấy họ.
Đứng lên, Minh Phương lững thững trở về phòng. Thôi thì đành tìm một quyển sách nào đó đọc để giết thì giờ hay là ngủ một giấc thật say cho hết ngày hôm nay vậy. Thế nhưng tuy nghĩ thế, Minh Phương cũng biết là mình rất khó thực hiện được điều mình vừa nghĩ. Đọc sách thì tâm trí phải thư thái, chứ con trong lòng cô nặng nề như thế này thì làm sao mà đọc cho vào được, làm sao có thể cảm nhận được từng câu từng chữ trong đó hay chỉ là đọc cho có đọc mà thôi.
Còn ngủ ư? Minh Phương không quen một điều là mấy lúc gần đây cô thường mất ngủ. Nếu như giờ này cô ngủ thì chắc chắn là một đêm thức trắng sẽ dài và sẽ cướp đi của cô bao nhiêu là sức lực. Mà như thế thì làm sao ngày mai cô có thể làm việc được?
Mãi suy nghĩ, Minh Phương đã va thật mạnh vào một người nào đó đang đi từ trên lầu xuống. Cô vội nhìn lên và trước mắt cô gương mặt Thiên với nụ cười nhăn nhở hiện ra:
- Cô suy nghĩ gì mà ghế thế? Không thấy cả tôi đang đi xuống à?
Minh Phương đanh đá:
- Thế còn anh thì sao? Anh làm gì mà cũng không trông thấy tôi?
Thiên cười:
- Tôi có thấy cô đấy chứ, vì vậy mà tôi đã thắng lại kịp thời chứ nếu không thì chắc là cô đã lăn đùng xuống dưới rồi, có đâu mà đứng đây để cự nự tôi!
- Hứ! Nhiều chuyện!
Minh Phương nguýt Thiên một cái thật dài khiến anh thú vị cười mãi. Không muốn đôi co mãi, Minh Phương lách người qua khỏi Thiên và lại đi tiếp lên lầu. Nhưng lần này cô không vội vã nữa mà đi thật chậm.
- Nè, Phương!
Minh Phương chưa lên hết những bậc thang thì nghe tiếng Thiên gọi thật to, cái kiểu anh gọi tên cô thân mật khiến Minh Phương ngạc nhiên. Không quay người lại mà chỉ khẽ liếc mắt ra phía sau, Minh Phương trả lời cộc lốc:
- Gọi gì?
Làm như không để ý cách nói chuyện "dễ xa" của Minh Phương, Thiên hỏi:
- Sáng nay cô có mục gì không?
Minh Phương nhíu mày:
- Anh hỏi vậy nghĩa là sao?
- Có nghĩa là cô có định đi đâu hay làm gì không ấy mà?
- Anh muốn biết điều ấy để làm gì?
Minh Phương đã quay hẳn người lại, cô nhìn thẳng vào mắt Thiên như muốn tìm hiểu ẩn ý của anh. Nhưng Thiên vẫn thản nhiên:
- Thì cô cứ nói đi, có mục gì chưa?
Ngẫm nghĩ một chút, Minh Phương lắc đầu:
- Sáng nay tôi không định làm gì hết, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Thiên kêu lên:
- Một buổi sáng đẹp trời như thế này mà chỉ nghỉ ngơi thì thật là phí quá.
Minh Phương cong môi:
- Không nghỉ ngơi thì làm gì? Chẳng lẽ lại lôi việc ra làm à?
- Ai bảo cô làm việc! Đẹp trời như thế này thì phải đi chơi cho thỏa chứ! Phải tận hưởng hết những gì đáng được hưởng, như thế cuộc đời này mới không phí phạm.
Rồi Thiên hạ giọng… rủ rê:
- Tôi với cô đi rong một bữa đi!
Minh Phương nhìn sững Thiên, cô không ngờ anh ta cũng có ý nghĩ như cô và Chương. Chẳng là hôm qua, Chương đã nói với cô: "Dạo này thời tiết dễ chịu và trời thì rất đẹp, mai anh với em sẽ đi ra ngoại nhé". Không ngờ cuộc đi chơi không thành vì cái công việc chết tiệt nào đó của Chương.
Vậy mà giờ đây, Thiên lại nêu đúng cái ý thích của cô. Anh ta có phải là ma xó không nhỉ? Hay là anh ta đã nghe lén cuộc nói chuyện giữa cô và Chương khi nãy nên bây giờ lôi chuyện đó ra để chọc tức cô?
Nghĩ thế rồi Minh Phương lại gạt bỏ ngay cái ý nghĩ đó, bởi vì khi nãy, trong phòng chỉ có mình cô thôi mà. Làm sao anh ta có thể nghe lén được. Chắc đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
- Sao, đi chơi nhé Phương!
Thiên lại thúc hối, Minh Phương lại… suy nghĩ. Thật ra, sáng nay cô cũng định đi chơi cơ mà. Vậy thì giờ đây, anh ta có rủ cô chơi cũng rất phù hợp, sao cô lại không nhận lời nhỉ? Mỗi buổi sáng khi chạy bộ với Thiên, cô cũng nhận thấy anh ta không làm gí quá đáng để cô phải giận. Chắc là hôm nay cũng thế thôi. Có người cùng đi để lấp đầy một ngày vô vị thì cũng đáng lắm chứ!
Một phút phân vân trong Minh Phương rồi cũng mất đi, cô gật đầu không một chút lưỡng lự:
- Đi cũng được, nhưng mà đi đâu bây giờ? Tôi không vào quán đâu đấy nhé.
Thiên có vẻ vui ra mặt khi Minh Phương nhận lờ, anh gật đầu ngay:
- Cam đoan không đưa Phương vào quán đâu mà sẽ có một chỗ rất thú vị để Phương tới chơi.
Minh Phương hỏi gặng:
- Chỗ nào:
Thiên ra vẻ bí mật:
- Đừng hỏi! Biết trước sẽ giảm mất năm mươi phần trăm thú vị. Phương cứ đi với tôi, bảo đảm Phương sẽ không thất vọng đâu.
Minh Phương cũng… hào phóng bất ngờ:
- Cũng được! Bất quá anh đưa tôi vào chỗ chết là cùng chứ gì. Mà tôi thì cũng đang chán đời đây, sợ gì chuyện đó.
Thiên cười to:
- Không dám đưa Phương vào chỗ chết đâu, tôi không muốn ăn cơm tù đâu. Nào, chúng ta đi được chưa?
Minh Phương nhìn xuống mình:
- Chắc là anh phải đợi tôi thay quần áo đã, mặc như thế này chắc là không hợp để đi rong chơi với anh rồi.
Thiên cũng nghiêng đầu ngắm Minh Phương, anh gật gù:
- Đúng rồi, bộ quần áo này thì chỉ dùng để đi dạo phố thôi. Đi đến chỗ này thì không hợp lắm. Phương kiếm bộ quần áo nào vải dầy một chút, và màu tối thì hay hơn.
- Được, anh đợi tôi mười phút.
- Chúng ta gặp nhau dưới nhà nhé, tôi cũng phải lấy vài món đồ nữa.
Khi Minh Phương xuống đến dưới nhà thì Thiên đã đợi cô tại phòng khách rồi. Anh trao cho cô một chiếc mũ lưỡi trai:
- Phương đội cho khỏi nắng.
Minh Phương ngần ngại:
- Trời cũng đâu có nắng lắm.
- Bây giờ thì không nhưng một lát nữa sẽ có nắng. Phương không ngại da mình rám nắng à? Chiếc nón đó chưa có ai đội đâu, Phương đừng ngại.
Minh Phương bật cười:
- Chỉ có cái việc đội nón thôi mà anh nói gì nhiều thế? Tôi đâu phải sợ người đội rồi mà đơn giản chỉ vì tôi rất ít khi đội nón.
Thiên cũng cười:
- Nhưng mà hôm nay thì cô phải đội thôi, tôi không muốn cô ân hận vì chuyến đi chơi này làm hỏng làn da của cô.
Minh Phương đội chiếc nón lên đầu, chiếc nón thật vừa vặn làm cô hơi ngạc nhiên. Nhưng cô không nói gì cả về việc này mà chỉ nói với Thiên:
- Thôi nào, chúng ta đi chứ anh cứ đứng đây mà nói thì trưa mất.
- Rồi, chúng ta đi!
Nhìn chiếc xe của Thiên đã được đẩy ra giữa sân, Minh Phương ngại ngùng:
- Tôi cũng chạy xe của tôi chứ?
Thiên lắc đầu:
- Nhiều xe chi cho lôi thôi, tôi với Phương thì chỉ một chiếc là đủ rồi. Vả lại, đường cũng khá xa, Phương chạy xe cũng mệt lắm đó. Để tôi chở Phương là được rồi.
Minh Phương gật đầu:
- Vậy cũng được, nhưng anh không được kể công với tôi đấy.
Thiên bật cười:
- Bộ tôi nhỏ mọn như thế sao?
- Ai mà biết được! Dẫu sao thì đề phòng trước vẫn hơn.
- Thì tôi đã nói Phương là con cháu Tào Tháo, thật không sai một chút nào.
Ngồi sau chiếc xe to kềnh của Thiên, Minh Phương vừa thấy khó chịu khi mình cứ ngồi ngông nghênh vượt cao hơn các xe khác lại vừa thấy mình có cảm giác an toàn. Cô cũng thầm ngạc nhiên cho chính mình khi mà cô ghét ông Thuận là thế, vậy mà đối với thằng con trai của ông ta, cô lại có thể thân thiện đến như vậy.
Mấy tháng trước đây, Minh Phương không thể nào có được ý nghĩ là mình sẽ thân thiện với Thiên. Và nếu như có ai nói điều đó, chắc chắn là cô sẽ phản đối thật mãnh liệt. Thế mà giờ đây…
Minh Phương bật cười một mình, tiếng cười của cô tuy nhỏ vậy mà Thiên cũng nghe được. Không hề giảm tốc độ một chút nào, anh nghiêng đầu về phía sau hỏi:
- Phương có chuyện gì vui mà cười vậy?
- Có chuyện gì vui đâu!
- Vậy sao Phương lại cười?
Không muốn nói cho Thiên biết ý nghĩ của mình, Minh Phương nói cho qua chuyện.
- Tôi chỉ cười vu vơ thôi mà, có gì đâu!
Thiên… "gạ gẫm":
- Phương nói chuyện đi!
- Có chuyện gì đâu mà nói?
- Chuyện gì cũng được. Vui cũng được mà buồn cũng được.
Minh Phương lắc đầu:
- Tôi chẳng biết chuyện gì mà nói với anh bây giờ. Thôi, anh lo lái xe đi. Cứ nói chuyện mãi mà chạy xe nhanh như thế này thì không an toàn đâu.
- Việc này thì Phương cứ yên tâm. Tôi cam đoan là sẽ đưa Minh Phương đi đến nơi và về đến nhà an toàn.
- Điều đó thì phải đợi khi nào về đến nhà mới tin được. Còn bây giờ thì anh hãy chú ý vào vìệc lái xe đi thôi. Tôi còn yêu đời lắm, tôi chưa muốn đo đường đâu.
Thiên không nói gì thêm, anh lại chú ý vào việc điều khiên xe của mình. Chiếc xe cứ lướt nhanh trên đường, gió thổi tạt vào mặt làm Minh Phương thấy rát cả mặt. Lần đầu tiên cô ngồi trên xe hai bánh với tốt độ như thế, nhưng không hiẻu sao Minh Phương không hề thấy sợ một chút nào cả, mà ngược lại, cô lại thấy thú vị khi được đắm mình trong tốc độ như thế.
Thiên đã giảm tốc độ, anh đang cho xe rẽ vào một con đường đất đỏ. Những luồng bụi khẽ bay lên theo bánh xe chạy trông như một đám mây màu hồng đất. Minh Phương thích thú ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, những ruộng lúa xanh ngắt trông như những tấm nhung mượt mà.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên