Số lần đọc/download: 2081 / 60
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Chương 11
K
wang Meng không còn hơi sức đâu mà trở về văn phòng. Cũng không còn sức mà đến phòng mạch xin giấy phép nghỉ ốm từ bác sĩ Chan. Chắc chắn sáng ngày mai anh sẽ bị quạt một trận.
Lạ quá. Cứ như người bị chia ra hai mảnh. Một phần trong anh lên tiếng thuyết giáo: “Mày nhớ là ngày mai sẽ phải lên văn phòng giải thích,” và nửa kia cứ kêu than, “Tao giờ chẳng làm gì được, sau khi, sau khi… Sau cái gì? Cái gì?”
Đột ngột, mọi thứ trở nên kỳ quặc, gần như quái đản. Dòng người trôi chảy trên đường tất bật vì những thứ anh không hiểu nổi, dòng xe cộ tấp nập, những cột đèn đường, đèn giao thông nhấp nháy đổi màu, tiếng bước chân của chính anh như đều trôi đến cõi nào xa xôi lắm. Như một gã mộng du ban ngày, lại như có gì bó buộc, anh trôi dạt tránh xa phố thị, xa tiếng ồn và đám đông chen lấn. Ôi, ước gì ta có những dòng sông nước xanh biếc. Những thành phố xa lạ. Làm sao đến đó được! Anh chỉ còn biển cả mà thôi.
Anh phải ra biển. Anh phải ra biển. Kwang Meng vẫy tay đón taxi. Trên đường, anh cứ hy vọng tài xế sẽ không nói gì với mình. Tài xế là một gã cộc cằn, mặt mày sưng sỉa như bất kỳ tay đồng nghiệp nào của y. Chắc là không có lợi cho du lịch.
Cuối cùng họ cũng đến đích. “Tới đây được rồi,” anh bảo với tài xế. Kwang Meng chờ tiếng động cơ xa dần, rồi băng qua con đường hẹp, tới khi đặt chân vào cát mịn. Đế giày anh lún xuống, vang lên tiếng lạo xạo. Anh cởi giày và chân trần đi bộ trên bãi cát mềm như trải thảm. Cát trắng trên bãi bị ánh mặt trời thiêu đốt như chảo lửa, nên anh xuống gần bờ nước. Cát nơi đây chắc mịn, ẩm ướt vì lần triều lên mới đây, nên không nóng mấy. Chắc mịn đến có thể đi xe đạp được. Nhưng bãi cát trắng khô nóng phía trên sẽ làm bánh xe đạp lún sâu.
Bãi biển trải dài trước mắt anh vài trăm thước. Không có ai ở đây. Chỉ có rác rưởi theo triều lên dạt lại. Những mảnh vỡ búp bê nhựa, phơi mình hồng vừa trơ trẽn vừa yếu đuối, những vỏ chai Coca, vỏ bia Tiger, xẻng xúc cát của đứa trẻ con nào bỏ quên, rong biển chết, cành cây gãy. Ngoài ra, chẳng còn gì hết. Thứ duy nhất còn sống là biển cả. Xắn quần lên, anh lội đến khi nước ngập mắt cá. Nước biển dấp dứ qua ngón chân. Ước gì anh có mang quần bơi nhỉ. Nhưng ai mà biết trước được chứ? Ai mà biết trước được!
Anh cứ thế bước đi trên bãi biển vắng tanh, được một hồi thì lộn trở lại. Chợt nhận ra cái cây nhỏ ngày hôm qua. Nhỏ bé, đơn độc đâm lên thẳng tắp từ trong cát. Phía dưới cát hẳn có đất chứ, nếu không cái cây làm sao sống nổi ở đây? Anh ngồi xuống dưới bóng râm nhỏ bé, nhặt một cành cây rồi vẽ bậy lên nền cát.
Anh cứ ngồi như thế một lúc lâu. Một con chó lạc đến giơ chân phải lên tiểu vào bụi cây gần đó. Chó có thuận tay phải không? Hay thuận chân phải chứ? Sao lại không? Xong việc, con chó nhìn sang Kwang Meng tò mò, như đang tự hỏi, anh đang làm thứ ôn dịch gì một mình ở đây. “Tôi đánh hơi khắp bãi biển, mà chẳng có ai ngoài anh cả,” như thể nó đang nói vậy. “Nếu tao nói với mày chắc mày cũng chẳng thèm ngạc nhiên đâu nhỉ?” Kwang Meng thầm nghĩ. “Mày có vẻ là một con chó hiểu sự.” “Phải, nhưng chó không giúp được anh, anh thấy đó, tôi chẳng hiểu nổi con người,” con chó trả lời, rồi lững thững bỏ đi. “Khoan, chờ đã!” Kwang Meng gần như hét lên. “Tao cũng không hiểu con người, chúng ta giống nhau mà!” Con chó biến mất. “Tao cũng thuận tay phải y hệt mày vậy.” Nhưng con chó đã đi rồi. Chỉ còn một mình, Kwang Meng ngả người trên cát. Chẳng mấy chốc, anh đã ngủ say.
Cái lạnh chiều hôm đánh thức anh dậy. Mặt trời đang lặn xuống chân trời. Một ngày đã quay cuồng rời đi. Nó đi đâu bây giờ? Tới Tích Lan. Tới Ấn Độ. Tới những vùng đất khác. Một nơi nào đó trên trái đất, bình minh đang bắt đầu. Một nơi khác nữa, ánh ngày đang rực rỡ. Còn buổi tối đang ập xuống nơi này. Đến lúc đi rồi. Đến lúc uống một vại Tiger.
Anh bước rất lâu trên con đường chính trước khi vẫy được taxi dù vào thành phố. Anh không muốn về nhà ăn tối. Không muốn nhà. Không muốn bữa tối. Không muốn quán bar Paradise. Đặc biệt là quán bar Paradise.
Kwang Meng quyết định thử những quán bar khác. Singapore đầy bar mà. Anh xuống xe nơi nào đó quanh Tanjong Pagar, gần ngay bến cảng. Vùng đất thủy thủ. Chắc phải có quán bar. Thủy thủ đơn giản hơn. Đơn giản hơn thư ký.
Anh dạo một vòng quanh khu đó. Trời lạnh dần. Đèn đường bật sáng, dẫu trời vẫn còn hừng thứ ánh chiều hôm nhiệt đới chưa tắt hẳn. Thời khắc nhập nhoạng đêm ngày, như thể ánh sáng đang dùng dằng giữa không trung. Hợp tâm trạng lắm. Anh đổ lòng lên ánh sáng, lên thế giới xung quanh, hay thế giới và ánh sáng xung quanh đè xuống lòng anh? Chẳng biết nữa. Đâu đó nhập nhoạng lưng chừng.
Phần này của thành phố hoàn toàn không giống những nơi khác. Đầy những hàng quán phục vụ cho thủy thủ: quầy quà tặng Miranda, hàng lưu niệm Sailor’s Friendly Shop. Đầy nhóc radio bán dẫn Nhật Bản, máy cát xét, máy ảnh, ống nhòm, va li giả da, giày, ví, túi xách phụ nữ, kính mát, những tấm bưu ảnh Singapore phô trương những bức tượng ở Haw Par Villa hay quang cảnh phố Tàu và sông Singapore. Những thứ thu hút thủy thủ. Và quán bar, phải rồi. Nhiều xích lô hơn mọi nơi nào khác. Mỗi cái chen chúc bao nhiêu thủy thủ. Những con tàu vẫn đậu cách đó không xa, trăm lẻ một ống khói là trăm lẻ một sắc màu sặc sỡ, gần cảng Singapore, nhô lên nổi bật phía sau dãy cửa hàng có nhà dân trên đầu.
Theo đuôi một nhóm thủy thủ người Anh, Kwang Meng bước vào một quán bar tên là Happy Bar. Ánh sáng mờ nhạt bên trong gần như đặc quánh lại. Chen lấn qua đám người, anh ngồi xuống một bàn nhỏ co ro một góc. Nơi này hình như còn là một quán cabaret có biểu diễn múa hát, vì phía bên kia căn phòng cao rộng như sảnh đường là một sân khấu nơi vài nhạc công đang nghỉ giải lao. Giữa phòng là một khoảng trống nhỏ để khiêu vũ, những cô gái tiếp viên ngồi một vòng quanh sàn nhảy, chờ có người mời. Họ ăn mặc chắp vá, cô hồng, cô xanh, cô lấm tấm hoa, một vài người mặc kiểu xường xám Suzy Wong[21] ôm chặt vào thân như lớp da thứ hai, chiếc xường xám xẻ cao đầy khêu gợi. Khi họ ngồi bắt tréo chân, bắp vế hiện ra rõ mồn một. Phụ nữ người Hoa dường như không ý tứ đến việc khoe chân trước bàn dân thiên hạ, nhưng lại cực kỳ che chắn bộ ngực. Có lẽ vì đôi chân là thế mạnh của họ. Cũng có vài cô gái lai Âu, và hai cô người Malay. Mấy cô Malay quấn chiếc xà rông kebaya hiện đại rất hấp dẫn. Kwang Meng nghe đâu đó rằng phần lớn gái bar hay gái điếm người Malay đều đã ly dị, do luật ly dị lỏng lẻo của đạo Hồi.
Chỉ một chốc, đã có một cô tới bàn mời anh dùng nước. Ngay khi cô vừa đến, như thể có tín hiệu, ban nhạc đồng loạt khai màn. Ghita điện rít lên chói tai và trống thình thình rầm rập bản rock đầy đe dọa. Anh khát bia quá rồi. Khi bia được dọn đến bàn, anh uống ừng ực, không thèm mời cô tiếp viên ngồi xuống cùng. Cô cũng cứ ngồi xuống theo.
Cô thầm thì gì đó với anh, lời nói mất hút trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Có muốn trò chuyện thì cũng chẳng ích gì, anh bịt ngón tay vào tai và chỉ về hướng sân khấu. Như đã hiểu ra, cô bật cười rời đi, ra dấu cho anh cứ ngồi đây, cô sẽ trở lại sau. Hay ít ra là anh hiểu như thế. Anh mừng được ở một mình, vì nếu phải nói chuyện với cô giữa tiếng nhạc ồn ào này, hay tệ hơn, ngồi im lặng với cô, anh sẽ thấy quá mệt mỏi. Một mình, anh muốn một mình uống bia, một mình làm khán giả.
Vào lúc đó, mới có vài khách hàng: mấy thủy thủ người Anh đã bước vào cùng lúc với anh và hai ba nhóm người địa phương, với mấy cô tiếp viên phục vụ họ. Sàn nhảy trống trơn. Ai cũng đang đợi người mào đầu. Không phải tôi, Kwang Meng thầm nghĩ. Không phải tôi.
Khiêu vũ lúc nào cũng có vẻ xa lạ với anh, hình như chỉ là thứ thú vui dành cho ai đó có thể lái xe. Một lần, ở lễ hội trường cấp ba, anh không biết thế nào mà bị một cô bé ở lớp dự bị đại học lôi ra sàn nhảy. Khi ban nhạc bắt đầu chơi một khúc nhanh, anh trở nên hoảng hốt. Anh nhớ rằng mình đã đần độn đứng nhìn trân trân vào cô bạn, trong khi đám đông xung quanh uốn éo người vũ bão quanh họ, hồi ấy mốt thời thượng đang là “nhạc soul”. Anh đứng mọc rễ tại chỗ, cả người nặng như chì. Sau đó, anh bắt đầu vung tay chân loạn xạ, cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên và kỳ cục.
Hai cô tiếp viên đứng lên, chịu đựng mọi ánh nhìn, và bắt đầu nhảy nhưng tách nhau ra, theo kiểu mới nhất. Ngày nay, gần như “bạn nhảy” chỉ là “bạn” trên danh nghĩa. Không chạm đến nhau. Vậy thì có ích gì chứ? Kwang Meng tự hỏi. Thứ duy nhất khiến khiêu vũ trở nên thú vị, ít nhất như anh thấy, là nỗi hào hứng được chạm vào, được cảm thấy thân thể phụ nữ. Cái vẫn gọi là hứng thú tầm thường, cũng không sai. Hay như ai đó nói ở trường là, biểu hiện theo chiều thẳng đứng của một ham muốn ở chiều ngang. Nếu không phải thế, thì có ích gì chứ?
Hai thủy thủ người Anh đứng lên bắt đầu nhảy, kéo thêm hai cô gái bar. Như được cổ vũ, ban nhạc chơi mạnh hơn. Họ nhảy khá tốt, Kwang Meng không thể nén mình thấy hâm mộ. Dường như có ý nghĩa gì đó trong mỗi động tác xoay tròn đáp lại nhịp âm nhạc nóng bỏng. Họ cuốn các cô gái theo. Bản nhạc nhanh dần, nhanh dần, cho đến khi chấm dứt bằng một đoạn crescendo tuyệt vọng. Kwang Meng thở dài, như thể chính mình đã ở trên sàn nhảy, bừng bừng như điện giật cho đến khi sự cuồng nhiệt đột ngột bị bẻ gãy lúc nhạc ngừng. Mồ hôi túa ra lúc nào. Cả người anh như nhẹ nhõm hơn, thả lỏng hơn. Anh gọi thêm bia cho anh, và thêm gin pha nước cam cho cô gái lúc này đã quay về ngồi với anh. Ban nhạc tiếp tục chơi. Thêm nhiều người ra nhảy, Kwang Meng nhìn theo như bị thôi miên.
Anh cứ nốc hết ly này đến ly khác không thèm để ý. Thời gian, bia và âm nhạc khiến anh mụ người. Tiếng nhạc dữ dội ồn ào dần dần lôi tuột anh đi, và nhịp điệu thình thình dai dẳng kia đã trở thành thanh âm tự nhiên nhất trên đời. Anh chẳng nói gì với cô gái ở bên cạnh, và xem chừng cô cũng đủ hài lòng khi anh cứ gọi hết ly này tới ly khác. Mỗi lần ly của anh mới vơi đi nửa, cô đã rót thêm vào.
Sau đó, một ca sĩ tiến lên sân khấu. Một cô gái người Hoa mảnh dẻ mới ngoài hai mươi, nhưng khi cất giọng, dường như cô mang theo tất cả trí tuệ được tích lũy của thế giới. Cô hát bằng tiếng Anh, chủ yếu là mấy bài hit gần đây; thi thoảng Kwang Meng nghe ra vài giai điệu của The Beatles. Kwang Meng thấy mình càng lúc càng thích cô. Cô hát không giỏi lắm, cũng không xinh, nhưng khiến mọi người phải nhìn theo bằng nét quyến rũ đặc biệt nào đó, gần như là ma thuật. Điều bí ẩn đó có lẽ nằm trong mắt cô. Cháy rực nhìn xuống khán giả, nhìn xuống thế giới. Phẫn nộ, giận dữ, khinh miệt và thách thức. Một cô gái trẻ đến thế!
Kwang Meng lại nhớ về Lucy. Nàng có nhiều kinh nghiệm lắm. Nàng đã nói như thế. Tại sao anh lại chạy trốn? Tại sao anh không ở Paradise với nàng?
Nhưng anh tiếp tục ngồi đó nốc bia. Khi rời khỏi quán bar sắp đóng cửa, cả người anh mềm đi vì cồn. Phía ngoài quán, một vài thủy thủ đang đứng chờ các cô gái bar hay tiếp viên đi ra. Một vài người đã rời đi trên những chiếc xích lô hướng về các điểm vui chơi khác trong thành phố. Kwang Meng trơ lại một mình, không biết nên làm gì tiếp. Đêm vẫn chưa dứt. Anh không muốn về nhà. Anh lảo đảo bước, dựa một tay vào tường để đứng cho vững. Ngọn đèn đường hắt ánh sáng vàng xanh gai người xuống màn đêm, đèn xe chạy trên đường mở tròn mắt nhìn anh như loài thú săn mồi. Thú săn mồi của rừng đêm.
Đột nhiên, anh nhảy lên taxi và nói tên đường nơi Lucy đang ở. Anh không nhớ gì chuyến đi, cho tới khi chiếc xe dừng lại. Anh trèo ra khỏi xe, trả tiền người tài xế, và bước lên bậc thang dẫn đến nhà nàng. Anh cứ thế đập cửa thình thình, phá tan sự yên lặng của màn đêm. Một lúc lâu sau, cánh cửa bật mở.
“Anh tới đây làm gì?” Lucy cao giọng.
“Anh tới vì em,” anh trả lời.
“Đi chết đi!”
“Anh chỉ tới vì em thôi Lucy!”
“Biến! Tối nay con này không có bán thân!”
“Lucy!”
“Tôi không muốn thấy mặt anh nữa!”
“Vì sao? Anh đã làm gì?”
“Làm gì? Làm gì á? Mấy đứa bạn bè tử tế của anh tới quán bar tối nay, và thằng cha người Ấn bảo là hắn sẽ trả năm mươi đô để ngủ với tôi! Bạn của anh đó! Thứ bạn bè hèn hạ nào vậy? Khi tôi từ chối, y bảo, sao tôi lại từ chối khi đã lang chạ với đủ người?”
“Không phải lỗi tại anh đâu, Lucy!”
“Bạn anh, không phải hả? Sao anh cúp đuôi biến khỏi Paradise tối nay? Sao anh lại cho phép bạn anh làm thế, y nói thế mà? Anh, mà lại là anh cơ chứ! Tất cả các người đều hèn hạ như nhau! Sau những gì tôi trao cho anh, trao cho anh miễn phí, anh quay lại mà sỉ nhục tôi. Anh nghĩ vì anh có học mà có thể đối xử với người khác như thế hả? Anh nghĩ anh đẹp trai tài cán gì lắm, tôi không cưỡng lại anh được ư? Mở mắt mà nhìn vào gương đi!”
“Lucy…”
“Đừng có Lucy này Lucy nọ nữa. Tại anh và lũ bạn của anh, tôi bị đuổi việc rồi.”
“Vì sao?”
“Vì tôi cãi lộn với bạn anh chứ sao. Chủ tôi ném tôi ra đường!”
“Anh xin lỗi.”
“Chắc chắn anh thấy có lỗi rồi. Bây giờ anh chẳng ngủ với tôi miễn phí được nhỉ?”
“Lucy…”
“Có thể tôi là gái điếm đấy, có thể tôi bán trôn nuôi miệng đấy. Nhưng còn anh? Anh nghĩ anh tuyệt lắm à? Anh chỉ là thằng thư ký quèn, dẫu có muốn lấy tôi, anh có đủ sức trang trải không? Nhưng thậm chí như thế cũng không phải. Anh chỉ muốn thân thể tôi, anh chưa bao giờ nghĩ tôi là người đáng cho anh cưới. Nếu tôi muốn đòi, thì anh nợ tiền tôi nhiều lắm đấy. Sao anh không trả đi? Anh có trả nổi đâu?” Nàng giễu cợt khinh miệt. Rồi đóng sầm cửa, nàng quát lớn: “Xéo đi!”
Kwang Meng lần xuống bậc thang hẹp. Phải, mình không trả nổi. Mình không đời nào trả nổi. Sự thật đơn giản ấy quất vào mặt anh như cái tát.