Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 12
"Đ
úng hơn là...câu chuyện này... tớ chưa từng kể cho ai hết."
Cứng họng.
Ra là vậy, tôi ngu quá.
Tại sao Chitanda lại hẹn mình tôi vào chủ nhật này? Quá đơn giản, nhỏ chỉ muốn tôi biết về câu chuyện. Chitanda đã đặt niềm tin vào tôi - người bạn nhỏ chỉ mới quen hơn một tháng, vậy mà tôi đã khuyên nhỏ "nhờ càng nhiều càng tốt". Ai mà chẳng có bí mật riêng tư để mà trân trọng chứ? Thổ lộ chúng cho người khác đã là một cố gắng không nhỏ, thế mà...
Đến lượt mặt tôi đỏ bừng, cái sự hối hận bây giờ nặng đến nỗi đầu tôi phải gục xuống,
"... cho tớ xin lỗi nhé."
Khi ngẩng được mặt mình lên tôi thấy Chitanda cười, nhỏ thật dễ tha thứ người khác mà.
Cả hai đều lặng thinh. Chitanda có lẽ đang đợi câu trả lời còn tôi thì nghĩ mãi không biết nên nói sao cho đúng. Tách cacao Wiener của Chitanda đã nguội, chỉ còn những làn hơi đến từ tách cà phê mới gọi đang quyện thành từng gợn xoắn nhỏ mà bốc lên giữa chúng tôi.
Tôi giữ chặt chiếc tách một hồi lâu trước khi Chitanda quyết định phá vỡ bầu yên lặng,
"Tớ biết mình đang đòi hỏi quá đáng và kéo cậu vào chuyện này là không đúng, nhưng mà, tớ chỉ..."
"..."
"Oreki-san, khi cậu tìm ra những câu trả lời... trông hệt như cậu của tớ. Cậu là người thứ hai giải đáp cho tớ nhiều thắc mắc như vậy, cho nên... tớ thật là ích kỉ mà."
"Ba năm học ở đây chẳng phải là ít để cậu không thể tự mình tìm hiểu, và nếu cậu vẫn gặp rắc rối thì tớ sẽ không keo kiệt năng lượng tới mức không thèm giúp một tay đâu."
Chitanda gật đầu,
"Tại tớ muốn nhớ ra trước khi cậu mất. Tớ mong được tìm ra tất cả những lời không thể rút lại và câu trả lời ấy trước tang lễ."
"Trước khi mất?"
Quả là một cách ví von trạng thái không bình thường. Người chết mà còn sống mới lạ, nhưng mà "mất tích" thì đâu có nghĩa là "chết"?
... À không.
Đúng là vẫn có khả năng một người "mất tích" sẽ bị "chết".
"Tớ có nói là cậu Sekitan Jun đã mất tích từ bảy năm trước phải không? Trong trường hợp cậu không biết, thì một người bị mất tích từ bảy năm trở lên sẽ bị hợp pháp hoá là đã chết. Cơ quan đảm nhiệm người mất tích đã thông báo cho nhà Sekitani về chuyện này, và họ đã quyết định tổ chức tang lễ đúng thời hạn. Thế nên tớ muốn đạt được điều đó trước khi cậu bị xem là không còn trên đời nữa."
Chitanda thở dài rồi trông ra cửa sổ, tôi hướng mắt theo ánh nhìn của nhỏ. Chẳng có gì ngoài cảh đường phố tấp nập.
Tôi húp một ngụm cà phê. Có lẽ Chitanda đã nói hết những gì nhỏ muốn nói.
Có một kí ức cần phải được nhớ, và hơn hết nó đáng phải được nhớ. Lối sống của tôi thật là khó để định nghĩa điều này khi tôi đã luôn nỗ lực né tránh bất cứ thứ bất-bình-thường gì xảy ra trong cuộc sống. Hoá ra cũng vì thế mà tôi chẳng có lấy một kí ức gì được coi là đáng nhớ cả.
Chitanda thì khác, nhỏ đã cố gắng hết mình để tìm lại những lỉ niệm đã phai. Tính hiếu kì đặc biệt của nhỏ đã thôi thúc nhỏ mò mẫm trong đáy biển thời gian, điều đó không lạ. Nhỏ muốn nhớ không chỉ vì người cậu mà còn vì chính mình, chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhỏ không làm được điều đó?
Dòng gần cuối trong lá thư của chị tôi chợt thoáng qua tâm trí...
Vả lại, chắc hẳn là em không bận việc gì có ích để từ chối lời thỉnh cầu của chị nhỉ?
Đúng thế, tôi là một Houtaou tiết-kiệm-năng-lượng. Không phải làm thì bỏ, đã làm thì...
... phải làm cho nhanh! Vậy giúp một người làm một công việc cần phải hoàn thành là trung thành với phương châm ấy phải không?
Tôi đặt tách cà phê xuống và gõ năm ngón tay lên mặt bàn. Cái tách gốm chạm vào mặt bàn cái "cộp" khiến Chitanda quay mặt vào nhìn tôi. Tôi bắt đầu nói chậm rãi:
"Tớ sẽ không chịu trách nhiệm với những gì cậu tính làm."
"Hở?"
"Thế nên tớ không nói là chấp nhận lời nhờ vả của cậu. Tuy nhiên tớ sẽ suy nghĩ về câu chuyện ấy, và nếu có ý tưởng hợp lí nào xuất hiện trong đầu thì tớ sẽ cho cậu biết ngay - thế này để đỡ trường hợp tớ giải thích dư thừa quá nhiều."
"Tớ đồng ý!"
"Nếu như thế với cậu là ổn, thì tớ đồng ý giúp."
Chitanda đột ngột đứng dậy, rồi nhỏ cúi mình một góc bốn mươi lăm độ hoàn hảo,
"Cảm ơn cậu rất nhiều. Chuyện này có thể sẽ làm cậu vướng bận, nhưng tớ rất cảm kích được nợ cậu điều đó."
Có thể gây vướng bận thôi à?
Tôi quay mặt đi chỗ khác để giấu một nụ cười mỉm. Thật đáng ngạc nhiên khi có thể tự nhìn thấy bản thân đang làm một chuyện trước đây chưa từng làm: giải quyết vấn đề cá nhân của người khác. Tôi chẳng dám nghĩ đến vẻ mặt của Satoshi nếu hắn biết về vụ này. Có lẽ hắn sẽ trợn tròn con mắt để làm như đang bị đả kích sâu sắc, sau đó xổ ra một tràng từ ngữ lạ lùng để thể hiện niềm kinh hãi của hắn về tôi ví dụ như: "Houtarou đồng ý giúp đỡ người ta? Vậy nghỉ hè tớ sẽ đi ứng cử làm thủ tướng..."
Thế thì chống chế bằng cách nào đây?
Tôi tiếp tục trăn trở với câu hỏi ấy, còn Chitanda vẫn chỉ biết cám ơn. Vậy là tôi đã uống sạch hai tách cà phê trong khi tách cacao của Chitanda đã trở nên nguội ngắc.