Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Minette Walters
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Vu Duy
Upload bìa: Vu Duy
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ăn phòng môi giới bất động sản Peterson ở đại lộ Dawlington có mặt tiền rất thu hút, với những tấm ảnh bóng bẩy và hấp dẫn dán trên cửa sổ cùng ánh đèn sáng rỡ để mời gọi khách hàng. Nhưng giống như tất cả các văn phòng môi giới bất động sản khác ở trung tâm Southampton, bóng đen của sự suy thoái cũng đã phủ xuống nơi này. Phụ trách bốn bàn tiếp tân là một anh chàng trẻ tuổi phong độ trông có vẻ nản chí khi ý thức được rằng lại một ngày nữa qua đi mà chẳng bán được ngôi nhà nào hết. Khi cánh cửa mở ra, anh ta đứng bật dậy như rô bốt, điệu bộ tươi vui hớn hở, khóe miệng nở điệu cười chào hàng.
Roz lắc đầu để gạt bỏ những hi vọng hão huyền của anh ta. “Tôi xin lỗi,” cô áy náy nói, “Tôi không đến đây để mua gì cả.”
Anh ta mỉm cười dễ dãi, “À, vậy để bán thứ gì chăng?”
“Cũng không phải.”
“Cũng đúng.” Anh ta kéo một cái ghế ra mời cô ngồi, “Hiện nay cung đang vượt cầu. Người ta chỉ bán nhà khi chuẩn bị chuyển đi thôi.” Anh ta ngồi lại vào ghế bên kia bàn, “Tôi giúp gì được đây?”
Roz đưa danh thiếp cho anh ta, “Tôi đang tìm một gia đình có họ là Clarke. Họ đã bán nhà thông qua Peterson ba hoặc bốn năm trước và chuyển đi khỏi vùng này. Không người hàng xóm nào biết họ chuyển đi đâu và tôi hi vọng được cậu cung cấp thông tin ấy.”
Anh ta nhăn mặt, “Bấy giờ tôi chưa vào Peterson. Địa chỉ ngôi nhà?”
“Số 20, đường Leven.”
“Chắc sẽ tìm được thôi, trừ khi đã bị cho vào thùng rác.” Anh ta nhìn vào chiếc bàn trống, “Nhưng tiếc là giờ không có ai tiếp khách hàng thay nên tôi chẳng thể tra cứu giúp chị được, phải tối cơ. Trừ khi…” Anh ta nhìn tấm danh thiếp của Roz lần nữa, “Tôi thấy chị sống ở London. Chị đã bao giờ nghĩ đến chuyện mua ngôi nhà thứ hai ở mạn phía Nam chưa, hẳn chị đã lập gia đình rồi đúng không? Có rất nhiều nhà văn sống ở đó. Họ thích được lánh mình ở những nơi yên bình và tĩnh lặng.”
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
“Tôi còn độc thân. Và tôi thậm chí chưa mua căn hộ nào. Tôi ở nhà thuê.”
Anh ta xoay ghế và mở một ngăn kéo ở tủ hồ sơ phía sau, “Vậy để tôi đưa ra một gợi ý có lợi cho cả đôi bên nhé.” Ngón tay anh ta nhanh nhẹn lần theo những tập hồ sơ, chọn ra một xấp giấy in, “Chị đọc những thứ này đi trong lúc tôi tìm thông tin. Nếu có khách hàng vào quầy, thì mời họ ngồi và gọi tôi nhé. Nếu chuông điện thoại reo thì cũng gọi tôi nhé.” Anh ta hất hàm về phía cửa sau, “Tôi sẽ để cửa mở. Chỉ cần gọi ‘Matt’ là tôi nghe thấy. Được chứ?”
“Rất sẵn lòng,” cô nói. “Nhưng tôi không định mua nhà đâu.”
“Không sao.” Matt bước về phía cánh cửa, “Tùy chị, nhưng ở đó có một căn vô cùng hợp với chị. Tên nó là Vọng Biển. Ờ, nhưng đừng để cái tên đánh lừa. Tôi sẽ không đi lâu đâu.”
Roz lưỡng lự lật giở những trang giấy như thể chỉ chạm vào thôi cũng đủ khiến cô vung tiền ra vậy. Matt có vẻ xảo quyệt của một nhân viên bảo hiểm. Dù gì, cô cũng thấy buồn cười và tự nhủ với bản thân, cô sẽ không thể sống ở Vọng Biển được. Nó gợi liên tưởng đến những ngôi nhà nghỉ dưỡng với rèm lưới, và những bà chủ mũi khoằm mặc bộ đồ bằng vải nylon, mắt mũi kèm nhèm, đứng dựa vào cửa sổ tầng trệt để thông báo cho khách về số phòng còn trống.
Cuối cùng, cô cũng tìm ra Vọng Biển ở phần cuối danh sách, và tất nhiên thực tế khác xa tưởng tượng. Đó chỉ là một ngôi nhà nhỏ quét vôi trắng nằm ven biển, căn cuối cùng trong dãy bốn căn liền kề, nằm trên một vách đá nhô ra biển gần Swanage ở đảo Purbeck. Ngôi nhà nhỏ với hai phòng chính tầng một và hai phòng ngủ tầng hai. Thanh nhã. Hấp dẫn. Cạnh bờ biển. Cô liếc giá.
“Thế nào?” Matt hỏi, quay trở lại sau vài phút với một tập hồ sơ kẹp dưới cánh tay, “Chị nghĩ sao?”
“Cứ cho là tôi có đủ khả năng mua nó đi, dù thực tế là tôi không thể, thì tôi nghĩ mình sẽ chết cóng trong mùa đông khi những cơn gió lạnh lẽo ngoài khơi thổi vào, và sẽ phát điên trong mùa hè trước lượng du khách đổ về bờ biển. Theo tờ quảng cáo của cậu, ngôi nhà chỉ cách tường rào có một khoảng sân. Chưa kể đến bất tiện khi phải chen chúc với những cư dân khác sống ở ba ngôi nhà kia ngày này qua ngày khác, thì tôi cũng phải đối mặt với viễn cảnh đáng sợ rằng chẳng sớm thì muộn, vách đá sẽ lở ra và mang cả ngôi nhà đắt giá của tôi xuống biển.”
Anh ta cười toe, “Tôi biết là chị thích ngôi nhà đó. Bản thân tôi cũng sẽ mua ngay lập tức nếu không phải quá xa. Chủ căn đầu tiên là một cặp vợ chồng già đã nghi hưu, hai căn ở giữa là nhà nghỉ dưỡng, chỉ có người ở vào cuối tuần. Bốn ngôi nhà này được xây dựng giữa một khoảng đất nhỏ, cách xa khỏi mép đá; và nói thật lòng, đến lúc gạch nứt vỡ ra thì nền móng cũng chưa thể suy suyển gì. Còn về những cơn gió và du khách, chà, ngôi nhà nằm ở phía Đông Swanage nên được che chắn khỏi những trận gió lớn, và kiểu khách du lịch thích đi thơ thẩn ngắm bãi biển sẽ không làm phiền đến chị đâu, đơn giản là bởi không có điểm du lịch nào gần mấy ngôi nhà, chỗ gần nhất cũng cách đó hơn sáu cây số, không có chuyện lũ trẻ náo loạn hay bợm rượu say khướt đi bộ đến khu nhà chị tìm vui được. Vậy nên…” Gương mặt trẻ con của anh ta giãn ra thành một điệu cười vô tư, “Vấn đề còn lại chỉ là giá cả.”
Roz cười khúc khích, “Đừng nói với tôi rằng người chủ cũ muốn tống khứ ngôi nhà quá rồi nên họ sẵn sàng cho không nhé.”
“Gần như là vậy. Chuyện làm ăn của họ gặp phải vài vấn đề về tài chính và đây lại chỉ là một ngôi nhà nghỉ dưỡng. Họ sẽ giảm giá 20 nghìn đô nếu ai đó chịu trả tiền mặt. Chị đủ khả năng chứ?”
Roz nhắm mắt lại và nghĩ đến 50 phần trăm tài sản cô nắm giữ sau vụ ly hôn, hiện vẫn đang nằm trong tài khoản ngân hàng.
Mình có thể mua ngôi nhà này, cô nghĩ. “Thật ngớ ngẩn,” cô nói, “Tôi không đến đây để mua gì cả. Con số không nhỏ chút nào. Và tại sao các cậu lại đưa ngôi nhà đó vào catalog chứ. Nó ở quá xa.”
“Chúng tôi kí kết thỏa thuận song phương với các chi nhánh khác.” Matt đã thả mồi thành công. Con cá cắn câu, và giờ anh ta sẽ để nó tự do bơi lội một chút. “Để xem tập tài liệu này cho chúng ta biết thông tin gì nhé.” Anh ta chìa nó về phía trước và mở ra, “Số 20, đường Leven. Chủ sở hữu: Ông bà Clarke. Giới thiệu: muốn bán gấp, giá bán gồm thảm và rèm. Người mua là ông bà Blair. Ngày giao nhà: 25/2/1989.” Anh ta ngạc nhiên, “Họ mua được với giá rất rẻ.”
“Nó bị bỏ không suốt một năm, có lẽ do vậy nên giá không cao. Hồ sơ có nhắc đến địa chỉ chuyển đi của gia đình Clarke không?”
Matt đọc tiếp, “Ở đây có nói: ‘Bên bán yêu cầu văn phòng môi giới Peterson không tiết lộ bất cứ thông tin nào về nơi ở mới của họ.’ Tôi thắc mắc không biết lý do là gì.”
“Họ xung đột với hàng xóm,” Roz cảnh giác che giấu sự thật. Cô tiếp tục suy luận, “Nhưng họ phải để lại địa chỉ chuyển đi chứ, nếu không, họ đã chẳng yêu cầu bên cậu giữ kín thông tin đó.”
Matt giở vài trang giấy rồi cẩn thận đóng hồ sơ lại, vẫn giữ một ngón tay để đánh dấu, “Chúng ta đang nói đến vấn đề chuyên nghiệp ở đây, chị Leigh ạ. Tôi là nhân viên của văn phòng Peterson và văn phòng chúng tôi đã được yêu cầu phải bảo mật thông tin của gia đình ông bà Clarke. Lợi dụng lòng tin của khách hàng là một điều vô cùng sai trái.”
Roz ngẫm nghĩ trong giây lát, “Có văn bản chính thức nào quy định việc văn phòng các cậu phải tuân thủ yêu cầu của ông bà Clarke không?”
“Không.”
“Vậy tôi chẳng thấy mối ràng buộc nào ở đây cả. Lòng tin đâu thể trao gửi như tài sản. Nếu có thể tùy tiện trao đi như thế thì nó đã chẳng được gọi là lòng tin nữa rồi.”
Matt mỉm cười, “So sánh thú vị đấy.”
“Đúng vậy,” cô quay lại với ngôi nhà Vọng Biển. “Giả sử tôi muốn đi xem ngôi nhà này lúc 3 giờ chiều, hẳn cậu có thể thu xếp cho tôi được chứ, dùng điện thoại bên kia kìa,” cô hất hàm về phía chiếc bàn xa nhất. “Trong lúc tôi ở đây xem thêm thông tin về những ngôi nhà khác.”
“Tất nhiên tôi có thể, nhưng tôi sẽ phải gánh hậu quả cực kì tồi tệ nếu chị không giữ lời.”
“Tôi hứa với cậu,” cô khẳng định. “Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm.”
Matt đứng lên, để tệp tài liệu mở trên bàn. “Tôi sẽ đi gọi điện thoại cho chỉ nhánh Swanage. Chị sẽ phải tới chỗ họ để lấy chìa khóa.”
“Cảm ơn cậu.” Cô đợi đến khi anh ta quay lưng lại, rồi xoay tài liệu về phía mình và chép địa chỉ nhà Clarke vào tập giấy ghi chú. Salisbury.
Vài phút sau, Matt quay lại và đưa cho cô bản đồ Swanage có đánh dấu chữ thập vào chỉ nhánh văn phòng môi giới Peterson. “Anh Richards sẽ đợi chị lúc 3 giờ.” Với một cái phẩy tay rất nhẹ, anh ta đóng hồ sơ của nhà Clarke lại, “Tôi tin chị sẽ đi đến được một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi với anh ta như với tôi vậy.”
Roz cười, “Hi vọng là không, kẻo ngay tối nay tôi đã trở thành kẻ vô sản mất rồi.”
Roz bước vào nhà hàng Xoong Chần Trứng theo hành lang nhỏ phía sau và gõ cánh cửa bếp.
“Cô đến sớm thế,” Hawksley nói khi mở cửa.
“Tôi biết, nhưng tôi phải có mặt ở Swanage lúc 3 giờ chiều, nên muốn đi sớm kẻo không kịp mất. Anh có bận khách không?”
Hawksley mỉm cười yếu ớt, “Tôi thậm chí còn chẳng buồn mở cửa.”
Roz lờ đi câu châm biếm đó. “Vậy thì đi với tôi. Tạm quên nơi này trong vòng vài giờ.”
Hawksley không thực sự hứng thú với lời mời, “Có thứ gì ở Swanage?”
Cô đưa anh xem thông tin về ngôi nhà Vọng Biển. “Một ngôi nhà trong mơ nhìn ra biển. Tôi đã hứa sẽ đi xem ngôi nhà đó và tôi cần vài lời khuyên, nếu không thì cuối cùng tôi sẽ chấp nhận mua một thứ tệ hại mất.”
“Vậy thì đừng đi.”
“Tôi phải đi. Đây gọi là có qua có lại. Đi với tôi nào,” cô hối thúc. “Và nói không bất cứ khi nào tôi định nói có. Tôi là chúa bị dụ dỗ bởi những lời quảng cáo đường mật, và tôi vẫn luôn muốn được sống trên mỏm đá trông ra biển, nuôi thêm một chú chó và đi khám phá khắp bãi biển.”
Anh nhìn giá, rồi tò mò hỏi, “Cô có đủ tiền không?”
“Cũng tương đối.”
“Một cô nàng giàu có. Rõ ràng viết lách là một nghề dễ kiếm chác.”
“Chẳng phải đâu. Đó là số tiền tôi nhận được sau khi đã xong việc thôi.”
“Xong việc gì?” Anh hỏi, mắt nheo lại.
“Không quan trọng.”
“Có vẻ cuộc sống của cô chẳng có gì là quan trọng nhỉ.”
Cô nhún vai, “Tóm lại, anh không muốn đi? Chà, cũng chỉ là ý tưởng bất chợt nảy ra thôi. Tôi có thể tự đi một mình.” Bỗng nhiên, trông cô thật cô độc.
Anh ngoái ra sau, nhìn về phía nhà hàng rồi đột ngột với lấy áo khoác treo sau cánh cửa. “Tôi sẽ đi. Nhưng tôi sẽ bị đày xuống địa ngục mất nếu ngăn cô lại. Nơi này nghe như một thiên đường vậy, và lời khuyên sáng suốt nhì mà mẹ tôi từng khuyên là không bao giờ được ngáng đường giữa một phụ nữ và thứ cô ta muốn.” Anh kéo cánh cửa và khóa lại.
“Thế còn lời khuyên sáng suốt nhất là gì?”
Anh ta thản nhiên khoác tay lên vai cô và dẫn cô ra hành lang. Cô có thực sự cô đơn như vẻ ngoài lúc này không? Suy nghĩ ấy khiến anh sầu não. “Hạnh phúc không phải thứ có thể đem ra đùa cợt.”
“Nghĩa là gì?”
“Nghĩa là chúng ta phải thực sự coi trọng việc mưu cầu hạnh phúc. Cuộc sống còn ý nghĩa gì nếu người ta không vui vẻ chứ?”
“Thì người ta phải cố tích đức để dành cho kiếp sau, có khi những kiếp nạn khổ ải lại tốt cho tâm hồn, đại loại thế.”
Hawksley hào hứng đáp, “Nếu cô nói vậy, hay chúng ta đi bằng xe tôi? Tôi sẽ cho cô cơ hội để kiểm nghiệm lý thuyết của mình.” Anh dẫn cô tới chiếc Ford Cortina cổ lỗ và mở cửa ghế phụ, làm tiếng bản lề kêu lên ken két.
“Lý thuyết gì?” Cô nép người chui vào với điệu bộ không thoải mái lắm.
“Cô sẽ sớm biết thôi,” anh lẩm bẩm và đóng cửa lại.
Họ đến sớm hơn nửa tiếng. Hawksley lái xe vào một bãi đỗ hướng ra biển và xoa xoa tay vào nhau, “Đi nạp chút đồ ăn nhanh đi. Chúng ta vừa đi qua một cửa tiệm, và tôi thì đang đói ngấu. Chắc tại không khí trong lành nên mới thế.”
Roz thò đầu ra ngoài cổ áo khoác, trông hệt như chiếc đầu rùa thò ra khỏi mai. Cô từ từ thả lỏng hàm răng cứng ngắc và nhìn anh bằng đôi mắt mang hình viên đạn.
“Cái xe cổ lỗ chết tiệt này có chứng chỉ MOT* không vậy?” Cô nghiến răng.
“Tất nhiên là có.” Anh đập đập vào vô lăng, “Em nó vẫn chạy tốt, chỉ là thiếu một hai ô kính gì đấy thôi. Cô sẽ quen với nó ngay ấy mà.
“Một hai ô kính!” Cô lắp bắp, “Theo như tôi thấy thì nó chẳng có ô kính nào hết, ngoại trừ kính chắn gió phía trước. Tôi nghĩ chắc mình bị viêm phổi rồi.”
“Có một số phụ nữ chẳng bao giờ biết hài lòng. Cô sẽ không than vãn đâu nếu tôi đưa cô đến bờ biển vào một ngày nắng đẹp trên chiếc xe thể thao mui trần. Cô làm bộ làm tịch như vậy chẳng qua bởi nó là một chiếc Cortina.” Anh cười đểu cáng, “Cái gì mà khổ ải lại tốt cho tâm hồn? Nó chẳng giúp gì cho cô đâu, cô gái ạ.”
Cô đẩy mạnh cánh cửa kêu cọt kẹt ra xa nhất có thể và bò ra khỏi xe, “Nói để anh biết, Hawksley, hôm nay không phải một ngày nắng đẹp, và trên thực tế, chắc hôm nay là một ngày tháng Năm lạnh nhất trong cả thế kỉ này cũng nên. Thêm nữa, nếu đây thực sự là một chiếc mui trần, chúng ta đã có thể dừng lại để nâng mui xe lên rồi. Nhưng chết tiệt, tại sao chiếc xe lại không có kính thế?”
Anh vòng tay quanh người cô và dẫn bước về cửa tiệm bán đồ ăn nhanh. “Ai đó đã đập nó,” anh thành thật đáp. “Tôi chẳng buồn thay mới làm gì, vì khả năng cao là chuyện đó sẽ lặp lại thôi.”
Cô xoa xoa chóp mũi để lấy lại nhịp thở bình thường, “Tôi nghĩ chắc anh đang vay nặng lãi.”
“Nếu vậy thật thì sao?”
Cô nghĩ về khoản tiền tiết kiệm vẫn chưa động đến và không biết tiêu vào việc gì của mình. “Tôi có thể giúp anh giải quyết khó khăn,” cô ngập ngừng gợi ý.
Anh chau mày, “Cô đang làm từ thiện à Roz? Hay cô muốn thương lượng gì với tôi?”
“Không phải từ thiện,” cô đáp. “Cố vấn tài chính của tôi chắc sẽ điên tiết lắm nếu tôi đi làm từ thiện.”
Anh liền bỏ tay xuống và tỏ vẻ giận dữ, “Tại sao đột nhiên cô lại muốn giúp tôi? Cô chẳng biết cái cóc gì về tôi cả.”
Cô nhún vai, “Tôi biết anh đang chìm trong vũng bùn, Hawksley ạ. Và tôi muốn kéo anh ra khỏi đó. Như thế không được à?” Cô tiếp tục bước đi.
Hawksley đi sau cô, cách một hai bước chân. Anh tự rủa xả bản thân. Sao anh lại ngu ngốc đến mức lơ là cảnh giác trước một phụ nữ trông có vẻ cô đơn chứ? Nhưng tất nhiên, sự cô đơn luôn dễ dàng khơi gợi niềm cảm thông. Hẳn trong quá khứ, cũng từng có những lúc anh không thấy cô đơn, nhưng giờ thì anh chẳng thể nhớ nổi nữa.
Roz không giấu nổi sự yêu thích với ngôi nhà, dù đã cố che đậy bằng một nụ cười thờ ơ lãnh đạm. Cô tròn mắt ngắm nhìn khung cảnh qua ô cửa sổ hai lớp kính, và bất đắc dĩ thú nhận rằng, đúng, cô đã luôn thích có lò sưởi mở, và đúng, cô rất bất ngờ trước kích thước các phòng. Cô vốn nghĩ chúng nhỏ hơn nhiều. Cô ngó ra khu vườn ngoài hiên và xuýt xoa tiếc nuối khi đó không phải là một nhà kính. Rồi cô cố gắng giấu sự hứng thú của mình đằng sau cặp kính râm và xem xét một chái nhà nhỏ phủ đầy hoa hồng vốn được người chủ hiện tại bố trí như một phòng ngủ thứ ba, nhưng cô có ý tưởng sẽ biến nó thành phòng làm việc lúc cần thiết.
Hawksley và Richards ngồi trên ghế tựa bằng thép đặt ngoài khung cửa sổ kiểu Pháp, thi thoảng trao đổi vài câu và quan sát cô. Hoàn toàn đầu hàng trước những câu trả lời cộc cằn của Hawksley, nhưng Richards đã đánh hơi được một vụ làm ăn béo bở, dù khả năng che giấu sự phấn khích của Hawksley tốt hơn nhiều so với Roz.
Anh ta đứng lên khi Roz đã xem xét xong, và kéo ghế cho cô ngồi cùng với nụ cười xòa, “Có lẽ tôi nên đề cập đến điều này, thưa cô Leigh, đó là chủ nhà sẽ xem xét bán lại toàn bộ đồ đạc cùng ngôi nhà, tất nhiên với một cái giá hợp lý nhất cho cả hai bên. Đồ đạc trong nhà này đều được sử dụng chưa quá bốn năm, và hầu như không hề hư hỏng hay xước xát, vì đây chỉ là nhà nghỉ dưỡng.” Anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Hay là tôi sẽ cho các vị mười lăm phút để bàn bạc nhé? Trong lúc đó, tôi sẽ đi dạo quanh vách đá.” Anh ta lịch sự khép cửa lại rồi ra ngoài.
Roz gỡ kính xuống và nhìn Hawksley. Đôi mắt cô lấp lánh vui thích hệt như một đứa trẻ, “Anh nghĩ thế nào? Cả đồ đạc nữa. Không phải quá tuyệt vời sao?”
Đôi môi anh vô tình mím lại. Liệu có phải là đóng kịch không? Nếu đúng thì cô diễn đạt quá. “Còn tùy xem cô muốn mua để làm gì.”
“Để sống,” cô nói, “Làm việc ở đây sẽ thoải mái biết bao.” Cô nhìn về phía biển, “Tôi luôn yêu tiếng sóng vỗ.” Cô quay sang anh, “Anh nghĩ sao? Tôi có nên mua không?”
Anh tò mò, “Ý kiến của tôi liệu có thay đổi được gì không?”
“Có thể.”
“Tại sao?”
“Bởi lý trí mách bảo tôi rằng đồng ý mua ngôi nhà này sẽ là một quyết định điên rồ. Nó quá xa trung tâm, và giá thì quá đắt với lối kiến trúc chỉ có hai tầng, mỗi tầng hai phòng thế này. Còn đầy cách đầu tư tiền bạc hiệu quả hơn.” Cô quan sát vẻ mặt không chút thay đổi của anh và tự hỏi tại sao lời đề nghị lúc trước của cô lại khiến anh khó chịu đến thế. Thật là một người lạ lùng, cô nghĩ thầm. Nhưng anh cũng khá dễ gần, chỉ cần cô tránh đề cập đến Xoong Chần Trứng là được.
Anh nhìn qua vai cô, hướng về phía đỉnh vách đá. Richards đang ngồi đó và im lặng hút thuốc. “Mua đi. Cô có đủ tiền mà.” Khuôn mặt ủ rũ của anh giãn ra thành một nụ cười, “Mạo hiểm một chút. Làm điều gì đó cô luôn muốn làm ấy. John Masefield đã nói sao nhi? ‘Tôi lại muốn ra khơi, nghe lời con sóng hát. Theo tiếng gọi cuồng điên, đơn giản, chẳng thể chối từ.’ Vậy nên cứ sống trên mỏm đá cạnh biển đi và dạo khắp bãi cát cùng chú chó của cô. Như tôi đã nói đấy, giống như thiên đường vậy.”
Cô mỉm cười, đôi mắt sẫm màu lấp lánh niềm vui, “Nhưng vấn đề của thiên đường là nó quá buồn chán, bởi thế khi ‘con rắn’ một mắt xuất hiện, Eva đã vô cùng thèm muốn được nếm thử trái cấm.” Khi cười, Hawksley biến thành một người khác hẳn. Cô liếc sang, anh thực sự rất thân thiện, nhiệt tình, vui tính. Và nếu nhà hàng đắt khách, hẳn anh có thể chủ trì những buổi tiệc đặc sắc. Cô đánh bạo đáp, “Hãy để tôi giúp anh. Nếu ở đây thì tôi cô đơn lắm. Bỏ ra cả đống tiền để đổi lấy sự cô quạnh thì hỏi có ý nghĩa gì chứ?”
Đột nhiên, anh nhắm mắt lại, “Cô thực sự không phải lo nghĩ đến tiền bạc, đúng không? Chính xác thì cô đang muốn gợi ý điều gì? Muốn mua lại nhà hàng? Hay hợp tác làm ăn? Rốt cuộc là cái gì?”
Chúa ơi, anh ta thật dễ mếch lòng. Vậy mà lần trước anh ta đã từng lên án cô nữa chứ. “Có vấn đề gì không? Tôi đang đề nghị kéo anh ra khỏi vũng lầy.”
Anh nheo mắt, “Điều duy nhất mà cô biết rõ về tôi, Roz ạ, là nhà hàng của tôi sắp phá sản. Tại sao một phụ nữ thông minh như cô lại muốn ném tiền vào chỗ đã từng thất bát chú?”
Thật ra là vì sao? Cô sẽ không bao giờ có thể giải thích được việc đó với cố vấn tài chính của mình, vì anh ta luôn cho rằng cách sống khôn ngoan là hạn chế tối đa rủi ro, thu chi cân đối, và lên kế hoạch sử dụng lương bổng hợp lý. Thậm chí cô phải nói thế nào đây? “Charles à, có một người đàn ông, mỗi lần nhìn thấy anh ta là tôi lại thấy ghen tị. Nhưng anh ta là một đầu bếp quá xuất sắc, quá yêu nhà hàng của mình và tôi chẳng thấy có lý do gì để nhà hàng ấy bị phá sản cả. Tôi cố cho anh ta vay tiền nhưng lần nào anh ta cũng vứt trả vào mặt tôi.” Cô sẽ nói vậy sao?
Cô vắt túi xách lên vai. “Thôi quên đi,” cô nói. “Thật đau đầu. Dù tôi chẳng hiểu vì sao nữa.”
Roz định đứng lên nhưng Hawksley đã nắm chặt lấy cổ tay cô và giữ cô ngồi lại trên ghế, “Đây có phải là một âm mưu khác không, Roz?”
Cô trừng trừng nhìn anh, “Anh đang làm tôi đau đấy.”
Anh đột ngột thả tay cô ra.
“Anh đang nói về chuyện gì vậy?” Cô xoa nắn cổ tay.
“Cô quay lại.” Anh đưa hai tay điên cuồng chà lên mặt như thể đang vô cùng đau đớn. “Tại sao cô cứ quay lại vậy?”
Roz nổi giận, “Bởi anh đã gọi điện cho tôi. Nếu không thì tôi cũng chẳng quay lại làm gì cả. Chúa ơi, anh thật kiêu ngạo. Kiểu người như anh giữa London này nhiều như cỏ gấu.”
Anh nheo mắt ra vẻ nguy hiểm, “Vậy hãy đề nghị cho họ mượn tiền đi. Và đừng ra vẻ hạ cố với tôi làm gì.”
Không nói thêm lời nào với nhau, họ chào tạm biệt Richards, hứa hão rằng sẽ gọi lại vào ngày mai và lái xe theo con đường nhỏ dọc bờ biển, hướng về Wareham. Hawksley chỉ tập trung vào việc lái xe, thi thoảng ngước nhìn những đám mây đen đang tụ lại trên trời và để ý giảm tốc ở những đoạn đường trơn trượt. Roz cũng im lặng vì bị bủa vây bởi sự thù địch giống như một cơn bão nhiệt đới đột nhiên đổ bộ vào đất liền.
Hawksley bỗng cảm thấy cáu giận vô cớ, và anh biết điều đó, nhưng rõ ràng, mục đích của chuyến đi này là để kéo anh ra khỏi Xoong Chần Trứng. Và Chúa ơi, Roz mới phù hợp làm sao. Cô có tất cả mọi thứ: ngoại hình, khiếu hài hước, trí thông minh, và vừa khéo yếu đuối để khơi gợi tinh thần hiệp sĩ ngu ngốc của anh. Nhưng anh đã gọi điện cho cô. Mày là thằng đần, Hawksley! Dù sao thì cô ta cũng sẽ quay lại. Phải có ai đề nghị mày nhận lấy số tiền bẩn thỉu ấy chứ.
Chết tiệt! Anh đấm tay vào vô lăng và phá tan sự yên lặng, “Tại sao cô lại muốn tôi đi cùng cô?”
“Anh được tự do quyết định mà,” cô châm chọc. “Anh đâu nhất thiết phải đi.”
Khi họ tới Wareham, trời bắt đầu mưa. Những giọt nước mưa xiên chéo vào xe qua những ô cửa trống không.
“Ồ, tuyệt!” Roz kéo áo khoác lên quá cổ, “Một cái kết hoàn hảo cho một ngày hoàn hảo. Tôi sẽ ướt sũng mất. Lẽ ra tôi nên tự đi bằng xe của mình.”
“Thế tại sao cô không làm thế? Tại sao lại kéo tôi vào chuyện vô bổ này?”
“Tin hay không tùy anh,” Roz lạnh lùng đáp. “Tôi chỉ cố giúp anh thôi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho anh nếu rời khỏi nhà hàng một hai giờ đồng hồ. Nhưng tôi đã nhầm. Đi xa thậm chí còn khiến anh dễ nổi nóng hơn.”
Hawksley ngoặt vào khúc quanh quá nhanh khiến Roz đập người vào cửa sổ, phần sát mạ crôm ở khung quệt vào làm xước chiếc áo khoác da. “Vì Chúa!” Cô cáu kỉnh kêu lên, “Cái áo này đáng giá cả gia tài đấy.”
Anh tấp ngay vào lề đường, bánh xe kêu rin rít. “Được rồi,” anh gầm gừ, “Để xem chúng ta có thể làm gì để bảo vệ nó.” Anh vươn tay qua người cô để lấy một tập bản đồ từ hộc đựng đồ.
“Cái đó thì giúp được gì?”
“Nó sẽ cho cô biết nhà ga gần nhất ở đâu.” Anh lật nhanh mấy trang, “Có một ga ở Wareham và tuyến đường chạy tới Southampton. Tới nơi rồi cô có thể bắt taxi quay lại chỗ để xe.” Anh rút ví ra, “Ngần này chắc là đủ để cô đi đường.” Anh thả một tờ 20 bảng vào lòng cô rồi lại vòng xe ra giữa đường, “Nó ở ngay bên phải vòng xuyến tiếp theo.”
“Anh tử tế thật đấy, Hawksley ạ. Mẹ anh không dạy anh vài câu châm ngôn về cách cư xử với phụ nữ và cuộc sống à?”
“Đừng có tự rước họa vào thân như thế.” Anh gầm gừ, “Bây giờ tôi sắp nổi điên rồi và chọc tức tôi thì chẳng nhận được kết cục tốt đẹp đâu. Tôi đã phải chịu đựng năm năm hôn nhân chỉ để nhận về những lời cằn nhằn trước bất cứ điều gì tôi làm, và tôi không định lặp lại chuyện đó đâu.” Anh lái đến trước nhà ga. “Về nhà đi,” anh mệt mỏi đưa tay lên vuốt mặt. “Tôi đang muốn giúp cô đấy.”
Roz đặt đồng 20 bảng lên táp lô và với lấy túi xách. “Được thôi. Tôi nghĩ đúng là thế rồi. Nếu vợ anh có thể vượt qua được năm năm thì ắt hẳn cô ấy phải là một vị thánh sống.” Cô đẩy cánh cửa xe kêu ken két rồi từ từ đóng nó lại. Cô cúi người và nhìn qua cửa sổ, chĩa thắng ngón tay giữa lên trời, “Đi mà tự sướng, trung sĩ ạ. Có lẽ đó là cách duy nhất có thể khiến anh thấy dễ chịu hơn đấy. Và chấp nhận thực tế đi, sẽ chẳng có ai khác đủ tốt với anh đâu.”
“Chắc là vậy đấy, cô Leigh ạ.” Anh cộc lốc gật đầu chào tạm biệt, rồi bẻ lái thành hình chữ U. Đồng 20 bảng bay khỏi cửa sổ, rơi xuống rãnh nước.
Về tới Dawlington, Hawksley ướt nhẹp và lạnh ngắt. Cơn giận ngùn ngụt chẳng được xoa dịu chút nào khi nhìn thấy xe Roz vẫn đậu ở cuối đường hệt như lúc trưa. Anh nhìn qua xe về phía cửa sau của Xoong Chần Trứng nằm giữa hai tòa nhà. Chốt cửa vỡ tan. Ôi, Chúa ơi! Cô ta đã cài bẫy anh. Đột nhiên, anh nhận thức rõ ràng tình cảnh cô độc và rệu rã của mình. Hóa ra anh không miễn nhiễm với mọi thứ như anh vẫn nghĩ. Nhưng rồi nỗi thôi thúc hành động đã khiến anh trấn tĩnh lại.
Cơn giận dữ khủng khiếp khiến anh chẳng thể suy nghĩ thấu suốt hay cảnh giác điều gì. Anh chạy như bay tới, đạp tung cánh cửa, liên tục đấm đá mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến những cú đánh giáng vào cánh tay và vai mình. Rõ ràng anh chỉ muốn khiến những kẻ khốn nạn kia phải trả giá.
Ba mươi phút sau, Roz tới nơi. Một tay cô cầm chặt đồng 20 bảng ướt sũng của Hawksley và tay kia là một lá thư đe dọa đầy những lời lẽ khủng khiếp. Cô không tin nổi vào mắt mình. Căn bếp hệt như khung cảnh ở thủ đô Beirut sau chiến tranh. Mọi thứ tan hoang đổ nát. Bàn bị lật nhào, nằm chềnh ềnh cạnh lò nướng, hai chân gãy lìa. Ghế vỡ tan tành. Mảnh sứ và kính vỡ rải rác khắp nơi. Tủ lạnh đổ nghiêng, cửa mở toang, và từ đó, sữa cùng đồ đông lạnh chảy tràn như suối trên nền gạch. Cô áp hai bàn tay đang run rẩy lên môi. Đây đó, từng vệt máu đỏ hòa lẫn vào dòng sữa tạo thành màu hồng nhạt.
Cô nhìn trân trân vào hành lang, nhưng không thấy ai cả. Cô phải làm gì đây? “Hawksley!” Cô gọi, nhưng giọng khản đặc, nghe chỉ như tiếng thì thầm. “Hawksley!” Cô thét lên giữa không gian im ắng. Một âm thanh phát ra từ phía bên kia cánh cửa xoay dẫn vào nhà hàng. Cô nhét lá thư và tờ tiền vào túi áo rồi cầm một cái chân bàn và tiến tới cánh cửa. “Tôi đã gọi cảnh sát rồi,” cô la lên, giọng run rẩy vì sợ hãi. “Họ đang trên đường đến.”
Cánh cửa bật mở, Hawksley xuất hiện với một chai rượu. Anh hất hàm về cái chân bàn, “Cô định làm gì với thứ đó?”
Cô hạ tay xuống, “Anh điên rồi sao. Chính anh đập phá chỗ này à?”
“Trông tôi giống kiểu người thích làm thế lắm hả?”
“Olive mới làm vậy.” Cô nhìn anh chòng chọc, “Nổi điên lên và đập phá phòng ốc, ném tất cả đặc quyền của mình ra ngoài cửa sổ.”
“Cô đang nói nhảm rồi.” Anh tìm thấy hai chiếc ly trong chạn bát vẫn còn nguyên vẹn và rót rượu ra, “Đây.” Đôi mắt sẫm màu của anh chăm chú quan sát cô, “Cô đã gọi cảnh sát chưa?”
“Chưa.” Răng cô va lập cập vào ly rượu, “Tôi nghĩ nếu tên trộm còn ở trong nhà thì hắn sẽ chạy trốn nếu nghe tôi nói thế. Tay anh đang chảy máu kìa.”
“Tôi biết.” Anh lấy cái chân bàn ra khỏi tay cô và đặt nó lên trên lò nướng, rồi lôi chiếc ghế duy nhất còn lành lặn ra từ sau cánh cửa và ấn cô ngồi xuống, “Nếu tên trộm chạy theo hướng này, cô sẽ làm gì?”
“Đánh hắn, tôi nghĩ thế.” Nỗi sợ hãi của cô dần vơi bớt, “Có phải anh nghĩ việc này chính là do tôi dàn xếp không?”
“Đúng.”
“Chúa ơi!” Cô không biết phải nói gì nữa, chỉ đứng đó lặng nhìn anh tìm chổi và bắt đầu quét dọn đống hỗn độn về một góc, “Không phải anh nên để thế sao?”
“Để làm gì?”
“Chờ cảnh sát đến.”
Anh tò mò nhìn cô, “Cô nói mình chưa gọi cảnh sát cơ mà.”
Cô cố gắng sắp xếp lại mọi chuyện trong vài giây, rồi đặt ly rượu xuống sàn, “Điều này quá sức chịu đựng của tôi rồi.” Cô lấy đồng 20 bảng từ túi áo ra, nhưng vần giữ lại lá thư, “Tôi chỉ quay lại để đưa cái này cho anh thôi.” Roz giơ tờ tiền ra và đứng lên. “Xin lỗi anh,” cô gượng cười hối lỗi.
“Vì điều gì?”
“Vì đã làm anh giận. Có vẻ dạo gần đây tôi có biệt tài khiến người khác nổi điên.”
Anh bước lại phía cô để lấy tờ tiền, đột ngột khựng lại trước ánh mắt cảnh giác của cô.
“Chúa ơi, cô nghĩ là do tôi làm sao?”
Nhưng cô đã quay gót bước ra hành lang. Đồng 20 bảng, một lần nữa lại rơi chầm chậm.
Kẻ Nặn Sáp Kẻ Nặn Sáp - Minette Walters Kẻ Nặn Sáp