Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 12 - Xây Dựng Viện An Dưỡng
T
òa nhà mà Đại tá Boundary đặt tổ ấm xinh đẹp của mình thuộc loại hiếm gặp ở cuối khu phía Tây của London. Tầng trệt con phố hoàn toàn dùng làm cửa hàng, tầng trên dành cho các văn phòng, còn phần còn lại của tòa nhà thực tế đã rơi vào tay Đại tá. Từ từ từng người một, ông ta đã hất cẳng tất cả cư dân khỏi tòa nhà, và thực tế là toàn bộ mười bốn căn hộ tạo thành phần dân cư của tòa nhà đã bị ông ta chiếm giữ dưới những cái tên khác nhau. Một số căn ông ta mua bằng cách trả vượt giá, một số căn khác ông ta chiếm khi hợp đồng thuê nhà cũ đã hết hạn, một số căn bằng cách thuê dưới tay. Ông ta đã thử mua lại toàn bộ tòa nhà, vì nó rất có lợi cho mục đích của ông ta, nhưng đã vấp phải một hợp đồng ủy thác và Tòa án Công chính. Ông ta đã khôn ngoan kiềm chế không liên lụy vào bất kỳ rắc rối nào dẫn mình tới Tòa án Công chính, bởi tất cả những rùm beng công khai mà một vụ việc như vậy sẽ mang tới.
Ông ta cũng không thành công khi định mua lại bất kỳ mặt bằng nào ở tầng trệt. Chúng bị thuộc về ba doanh nghiệp rất lâu đời: một đại lý bất động sản, một công ty khảo sát địa chính và văn phòng của một công ty định giá. Dù sao đi nữa, ông ta đã bỏ lỡ cơ hội nắm bắt doanh nghiệp của Lee và Hol, công ty khảo sát địa chính. Ông ta không biết nó được rao bán cho đến khi nó đã được chuyển nhượng sang chủ sở hữu mới. Họ là những khách thuê lặng lẽ, tỉnh táo, luôn đóng cửa văn phòng trong khoảng từ năm giờ đến sáu giờ chiều mỗi ngày, và không mở cửa trước chín giờ rưỡi sáng hôm sau. Cung cách đáng trọng của họ đã cho ông ta một khoảng riêng tư nhất định.
Chủ sở hữu mới của Lee và Hol là một người đàn ông cận thị, già nua, không có thế mạnh giao tiếp và dường như không có mục đích cố định nào trong cuộc sống ngoại trừ nói “Không” với những lời đề nghị hào phóng của các đại lý của Đại tá, khi họ phát hiện ra có cơ hội mua lại doanh nghiệp. Boundary đã đích thân điều tra tất cả các văn phòng. Ông ta tìm cớ đến thăm họ nhiều lần, ghi nhận chính xác cách bài trí đồ đạc, số lượng nhân viên và đặc điểm chung của loại hình kinh doanh đang được triển khai. Đây là một biện pháp phòng ngừa cần thiết bởi vì các văn phòng ấy nằm sát ngay dưới căn hộ của ông ta. Nhưng lúc này, chúng có một giá trị đặc biệt, vì theo thông lệ, vào ban ngày, ba công ty thuê một người gác cửa, ngồi tại một phòng kính nhỏ ngay đầu cầu thang, và đáp ứng nhu cầu của cả ba chủ thuê một cách công bằng, với tất cả khả năng của mình.
Boundary xuống cầu thang và tìm được người đàn ông trung niên trong văn phòng của ông ta, đang nhàn nhã và tỉ mỉ dán tem lên đống thư. Đại tá gọi người đàn ông nọ.
“Ông Judson,” ông ta hỏi, “ông có thấy ai lên phòng tôi chiều nay không?”
Người đàn ông ngẫm nghĩ.
“Không, thưa ông, tôi không thấy,” ông ta đáp.
“Ông đã ngồi đây suốt chứ?”
“Vâng, từ lúc một giờ tôi đã ở trong văn phòng,” người gác cửa nói. “Không ai trong số các ông chủ trẻ tuổi của chúng tôi muốn bất cứ điều gì.”
“Ông đã không đi ra ngoài để đến bưu điện?”
“Không, thưa ông,” người đàn ông nói. “Tôi không rời chân khỏi văn phòng, ngoại trừ khoảng một phút khi tôi đến văn phòng của ông Lee, để lấy những lá thư này.”
“Ông có thấy ai đi lên lầu không?”
“Không, kể từ khi cậu Silva đi xuống, thưa ông. Cậu ấy đi xuống sau ông, nếu ông còn nhớ.”
“Không có ai đi lên?” Đại tá khăng khăng hỏi.
“Không một ai. Gia nhân của ông đã xuống trước, thưa ông.”
“Đúng thật,” Đại tá nói, nhớ rằng mình đã sai gia nhân đi một chuyến đặc biệt tới Huddersfield để gửi thư cho ông Crotin trứ danh. “Anh có thấy người phụ nữ nào đi lên không?”
“Không có ai lên cầu thang,” người đàn ông nói dứt khoát. “Tôi hy vọng ông không bị mất gì, thưa ông?”
Đại tá lắc đầu.
“Không, tôi không mất gì cả. Đúng hơn là, tôi đã tìm thấy thứ gì đó,” ông ta nói.
Đại tá nhét đồng năm xu vào tay người gác cửa.
“Ông không cần phải nhắc lại việc tôi đã tìm hiểu nhé,” ông ta nói và chậm rãi lên cầu thang.
Lá bài đã được đặt ở đó hôm nay. Ông ta có thể đoan chắc điều này. Mực trên lá bài còn chưa đủ thời gian sẫm màu lại, và khi ông ta kiểm tra thêm căn phòng của mình, ý nghĩ này được xác nhận bởi sự xuất hiện của miếng khăn thấm mực. Lá bài đã được thấm khô sau khi viết, và cây bút trên bàn, vẫn còn hơi ướt mực.
Đại tá đi vào phòng ngủ, cởi áo khoác và áo vest. Ông ta lục lọi ngăn kéo và tìm thấy một thứ trông như một dây treo quần bằng vải nhẹ. Ông ta khoác chúng qua vai, điều chỉnh một cái bao bằng vải bạt treo bên dưới cánh tay trái. Từ một ngăn kéo khác, ông ta lấy một khẩu súng ngắn tự động, rút hộp đạn từ đáy ngăn kéo, kiểm tra và nạp một ổ đạn vào súng bằng cách kéo ngược vổ ổ đạn. Ông ta cẩn thận tra dầu, sau đó, cài khóa an toàn, nhét khẩu súng vào bao vải bạt dưới cánh tay, rồi mặc lại áo khoác và áo vest.
Đã khá lâu kể từ khi Đại tá lại đeo một khẩu súng dưới cánh tay, nhưng năng lực trước đây của ông ta quả là không thể tin nổi. Ông ta kiểm tra trước gương và hài lòng với sự nhanh nhẹn của mình. Ông ta lấy một ổ đạn dự phòng, bỏ vào túi áo gi-lê. Sau đó, ông ta dọn dẹp phần còn lại của hộp đạn gọn gàng, đóng hộp, đóng ngăn kéo và trở về phòng. Nếu tất cả những điều mà ngài ủy viên Thứ nhất ám chỉ là sự thật, nếu vị khách bí ẩn này đang rình rập ông ta vì vụ Gregory Tuyết, hắn ta sẽ nhận được những gì xứng đáng.
Đại tá không phải là kẻ nhát gan. Nếu trải nghiệm quái đản này gây ra một chút lo lắng, điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ông ta kéo một cái ghế đến bên bàn, ngồi ở vị trí có thể nhìn thấy cánh cửa, lấy một cây bút chì, một tờ giấy và bắt đầu viết nhanh.
Kiến thức của con người này là một cuốn bách khoa toàn thư. Không một lần ông ta dừng lại, hay tham khảo danh mục, và ông ta vẫn đang viết khi Crewe bước vào. Đại tá nhìn lên.
“Anh đến đúng lúc đấy,” ông ta nói.
Ông ta đưa ra ba tờ giấy kín chữ.
“Đây là gì?” Crewe hỏi, và đọc:
“Hai mươi ba khung giường sắt, hai mươi ba tấm nệm, hai mươi ba…”
“Sao, tất cả những thứ này là gì, Đại tá?”
“Anh có thể đi xuống đường Tottenham Court và đặt mua tất cả số đồ đạc đó, đưa đến nhà số 3, Đại lộ Washbum.”
“Ông đang trang bị cho một trại trẻ mồ côi hay cái gì vậy?” Crewe ngạc nhiên hỏi.
“Chính xác là tôi đang trang bị một viện an dưỡng,” ông ta nói chậm rãi. “Tôi đã mua nó sáng nay và sẽ trang bị ngay lập tức. Gọi Lollie Marsh cho tôi. Nói với cô ta rằng tôi muốn tìm ba người phụ nữ phù hợp để chăm sóc cho một trường hợp tâm thần sắp đến viện an dưỡng của tôi. Nhân tiện, tốt nhất anh nên gửi điện báo đến lão Boyton, hoặc tốt hơn nữa, lấy một chiếc taxi đi đón lão ta. Có lẽ lão vẫn nghiện ngập, nhưng vẫn đứng tên trong sổ đăng ký y tế và lão là người tôi muốn. Đưa lão đến thẳng Đại lộ Washbum và đừng quên đó là viện an dưỡng của lão ta chứ không phải của tôi. Tên của tôi không dính dáng đến chuyện này. Anh cũng nên tóm lấy một tên rối nào đó đi dạo cửa hàng nội thất cho anh.”
“Ai là bệnh nhân tâm thần?” Người kia hỏi.
“Maisie White,” Đại tá độp lại, và Crewe nhìn chằm chằm ông ta.
“Bị điên ư?” Anh ta nói một cách hoài nghi. “Maisie bị điên?”
“Hiện tại có lẽ không,” Boundary nói, “nhưng…”
Ông ta không nói hết câu, và Crewe, người từng là một quý ông và giờ là một tên trộm, nuốt xuống một thứ gì đó - nhưng anh ta đã nuốt quá nhiều đến nghẹt thở trước mối hiểm họa treo trên đầu cô gái mà anh ta không quan tâm chút nào.