Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Chương 11: Ảo Thuật
T
ôi đang xem cuốn băng ghi hình đầu tiên. Khi tôi tua chậm từng khung hình, tôi thấy tia lửa tóe ra. Những hạt thuốc súng vẫn chưa bị chuyển hóa hoàn toàn thành năng lượng, giống như một đám tinh vân li ti lóe sáng theo sau một sao chổi lớn khi đi vào khí quyển thì bùng cháy trong khi sao chổi vẫn lẳng lặng bay nốt hành trình của nó. Và không ai có thể làm bất cứ điều gì vì đây là chuyến hành trình đã định sẵn từ trước cả triệu năm, trước cả khi có loài người, có cảm xúc, có thù hận và khoan dung. Viên đạn xuyên vào đầu, cắt ngang hoạt động của bộ não và thu hồi những giấc mơ. Tại phần lõi của hộp sọ, ý nghĩ cuối cùng, một xung động thần kinh từ trung khu đau đớn, tan tành. Đó là tín hiệu cầu cứu cuối cùng đầy mâu thuẫn gửi tới chính nó, trước lúc mọi thứ rơi vào im lặng. Tôi nhấp vào tiêu đề cuốn băng thứ hai. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong lúc chiếc máy tính ro ro chạy, sục tìm trên mạng Internet buổi đêm. Có những vì sao trên trời và tôi nghĩ rằng mỗi vì sao ấy là một bằng chứng về sự tất yếu của số phận. Chúng chẳng có ý nghĩa gì cả; chúng được nâng lên cao hơn nhu cầu của con người về sự logic và bối cảnh. Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao chúng lại đẹp đến vậy.
Rồi cuốn băng thứ hai đã sẵn sàng. Tôi nhấn nút PLAY. Chơi một trò chơi. Nó giống như một nhà hát lưu động cứ diễn đi diễn lại một tiết mục, nhưng ở địa điểm khác nhau. Lời thoại và hành động cũ, trang phục cũ, phối cảnh cũ. Chỉ có các vai phụ là thay đổi. Và màn kết nữa. Tối nay không có bi kịch nào.
Tôi thấy hài lòng với mình. Tôi đã phát hiện ra căn cốt của nhân vật mà tôi thủ vai - kẻ thù chuyên nghiệp lạnh lùng, biết chính xác mình muốn gì và sẽ giết người nếu phải làm vậy. Không ai cố gắng kéo dài thời gian; không ai dám bắt chước vụ ở Bogstadveien. Và đó là lý do tôi là Chúa trong vòng hai phút, một trăm hai mươi giây tôi cho mình. Trò ảo thuật đã có tác dụng. Bộ quần áo dày cộp bên trong bộ đồ bảo hộ lao động, giày hai đáy, kính áp tròng đổi màu và những thao tác được tập đi tập lại.
Tôi đăng xuất và căn phòng tối đen. Thứ duy nhất bên ngoài chạm tới tôi lúc này là tiếng ồn ào huyên náo của thành phố từ xa vọng lại. Hôm nay tôi đã gặp Hoàng Tử. Một người kỳ lạ. Anh ta khiến tôi cảm thấy phân vân không biết liệu mình có phải một con Pluvianus aegyptius, chim choi choi Ai Cập, giống chim kiếm ăn bằng cách rỉa răng cho cá sấu, không. Anh ta bảo tôi rằng mọi chuyện đều trong tầm mắt, rằng Đơn vị Chống Cướp không tìm được bất cứ manh mối nào hết. Anh ta nhận phần của mình và tôi có khẩu súng Do Thái mà anh ta đã hứa.
Có lẽ tôi nên vui mừng mới phải, nhưng chẳng gì có thể khiến tôi còn nguyên vẹn như trước nữa.
Sau đó tôi ra bốt điện thoại công cộng gọi tới Sở Cảnh sát, nhưng họ không chịu tiết lộ bất cứ điều gì trừ phi tôi nhận là người thân. Họ bảo tôi rằng đó là một vụ tự sát, rằng Anna đã tự bắn mình. Vụ án đã được khép lại. Vừa gác máy là tôi phá lên cười.