Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Chương 12: Những Ngày Khói Lửa
T
ừ nay càng ngày Kazan càng quên dần cuộc đời kéo xe xưa kia của nó. Đối với nó cuộc đời đó chỉ còn là một hồi ức xa xăm, như những kỷ niệm phai mờ đôi khi trỗi dậy trong lòng chúng ta, hệt như những đốm lửa trong đêm tối.
Việc lũ sói con sinh ra, chết đi, tấm thảm kịch rùng rợn trên Núi Mặt Trời, cuộc chiến đấu với mèo rừng dẫn đến cảnh mù loà của Sói Xám, rồi chuyện ra đi của Joan và em bé, luôn luôn chiếm hết tâm trí nó.
Cuộc trả thù mèo rừng vẫn không trả lại đôi mắt cho Sói Xám, và việc từ nay Sói Xám sẽ không thể cùng nó đi săn trên cánh đồng bao la hay trong rừng sâu thẳm là một nỗi thất vọng thường xuyên của Kazan. Cho nên mối thù của nó với dòng họ mèo rừng lúc nào cũng mãnh liệt, sâu sắc, và nó trở thành kẻ thù không đội trời chung của toàn thể giống mèo rừng.
Không những nó quy cho mèo rừng cái tội làm mù Sói Xám, làm chết lũ sói con, mà còn gây cả nên việc ra đi của Joan và em bé. Và mỗi khi đánh hơi được mùi mèo rừng là nó lồng lộn như một con yêu tinh, nhăn mặt nhe nanh gầm gừ cau mép.Tất cả tính chất độc ác dữ tợn di truyền của Sơn Lâm lại trở về với nó.
Một quy ước mới về cách sống đã dần dần hình thành giữa Kazan và cô bạn đường mù. Lúc nào chúng cũng đi bên nhau, Sói Xám đã biết cách không để lạc mất Kazan, cứ đi sát vào sườn bạn, vai chạm vai, về phía mình, Kazan cũng biết cách luôn luôn đi liền với Sói Xám, không bao giờ nhảy mà chỉ chạy thong dong. Nó cũng hiểu là phải chọn lối đi sao cho dễ đi, hợp với chân Sói Xám. Chỗ nào phải nhảy qua, thì nó vừa dùng mõm đẩy Sói Xám vừa khẽ rên rỉ. Thế là Sói Xám dỏng tai lên lấy đà. Nhưng vì không tính đúng được khoảng cách cần nhảy, luôn luôn nó phải nhảy xa hơn để khỏi ngã nửa chừng. Cho nên đôi khi cũng gây trở ngại. Cứ thế đôi bạn đã đi đến chỗ hiểu nhau.
Cuối cùng để bù đắp cho thị giác bị hỏng, khứu giác và thính giác của Sói Xám phát triển tinh hơn. Kazan cũng nhận thấy điều ấy nên nó luôn luôn quan sát bạn và dựa vào bạn, mỗi khi lắng nghe một tiếng động đáng ngờ, hoặc hít ngửi không khí hoặc đành hơi một dấu chân.
Lúc chiếc thuyền khuất hẳn, một bản năng tinh tế hơn cả lí trí bảo cho Kazan biết là vợ chồng Joan và em bé đã ra đi để không bao giờ trở lại. Tuy vậy, suốt mấy tuần liền, ngày nào nó cũng từ cái hang mà nó và Sói Xám đã ở suốt mùa hè, dưới một lùm thông và trám hương dày, gần con sông, trở lại chòi gỗ để thăm dò. Nó khắc khoải chờ đợi một dấu hiệu sống nào đó. Nhưng cánh cửa không bao giờ mở. Những tấm ván, những khúc gỗ con vẫn đóng chặt vào cửa sổ và từ ống khói không một làn khói nào toả lên. Cỏ dại và cây leo bắt đầu phủ kín con đường mòn và các tường gỗ. Nó cố hít ngửi cái mùi người, ngày càng nhạt, thầm đượm trong những bức tường kia.
Một hôm, nó gặp một chiếc dép trẻ con dưới một cửa sổ đóng kín. Chiếc dép tuy đã cũ mòn và tuyết mưa đã làm đen xỉn, cũng gây được một niềm hạnh phúc cho Kazan, khiến nó cứ nằm ngay bên cạnh suốt mấy giờ liền. Thời gian đó và cũng trong lúc ấy thì em bé ở cách xa đó hàng nghìn dặm đang chơi với những thứ đồ chơi kỳ diệu do văn minh sáng chế. Mãi đến cuối ngày Kazan mới quay về với Sói Xám, giữa ngàn thông và trám hương.
Chỉ có những dịp về thăm chòi gỗ là Sói Xám không đi theo Kazan. Thời gian còn lại, hai con không bao giờ rời nhau. Khi nào chúng phát hiện ra dấu vết một con mồi, thì Kazan lần theo để săn bắt, còn Sói Xám đứng chờ bạn. Thỏ trắng là thức ăn thông thường. Có lần, vào một đêm trăng sáng vằng vặc, Kazan rượt đuổi và cắn chết một con hươu non. Vì mồi nặng quá không tha nổi, nó phải chạy về tìm Sói Xám và dẫn bạn đến chỗ con mồi.
Thế rồi xảy ra trận cháy lớn.
Sói Xám đánh hơi được mùi cháy khi lửa còn cách xa những hai ngày đường về hướng tây. Chiều hôm ấy, mặt trời lặn trong một lớp mây mờ xám ảm đạm. Vừng trăng, mọc lên ở phía chân trời đối diện, đỏ rực như máy. Trên đồng tuyết bao la bao giờ có trăng cũng thế, người da đỏ bảo đó là “Trăng máu” và đối với họ không khí tràn đầy những triệu chứng xấu.
Sáng hôm sau, Sói Xám trở nên băng khoăng lạ lùng và, giữa quãng trưa, Kazan cũng đánh hơi thấy trong không khí cái điềm mà bạn nó đã nhận được trước đó nhiều giờ. Cái mùi đó từng phút từng phút, cứ tăng dần và xế chiều, mặt trời bị lớp khói che phủ.
Ngọn lửa cháy ào ào trong những cánh rừng thông và trám hương, bắt đầu từ hướng bắc đến. Rồi gió chuyển nhanh từ phía nam sang phía tây, thổi bật những cột khói quay sang hướng ngược lại. Mỗi lúc một chắc chắn là đám cháy chỉ dừng lại bên bờ sông, phía mà lò lửa di động đang xua đuổi tới hàng ngàn con vật đang điên cuồn lồng lộn.
Suốt đêm hôm đó bầu trời vẫn tiếp tục rực lên một ánh đỏ mênh mông và rạng sáng hôm sau, khói và nóng ngột ngạt không sao chịu nổi.
Hoảng loạn, Kazan xoay đủ cách để tìm cho ra một lối thoát. Đối với nó bơi qua sông là chuyện dễ. Nhưng Sói Xám, mà nó không rời một giây, phản đối không chịu bơi. Cứ hễ móng chân chạm vào mặt nước, nơi mà Kazan dẫn nó đến, là nó co dúm hết mọi thớ thịt lùi lại. mười hai lần, Kazan nhảy xuống dòng sông, vừa bơi vừa gọi bạn.
Sói Xám chỉ đồng ý tiến trong nước chừng nào chân còn chạm đất. Hết chạm đất là nó nhất quyết quay lui.
Lúc này tiếng lửa rít vèo vèo nghe đã rõ. Hươu, nai hoãng, nai Bắc cực, đua nhau nhảy ào ào xuống nước và rẽ sóng sang đến bờ bên kia không khó nhọc gì. Một con gấu đen, lệch bệch với hai chú gấu con cũng nhảy xuống nước, và hai chú gấu con cũng theo mẹ. Kazan đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn nó và rên rỉ với Sói Xám, nhưng Sói Xám nhất định không nhúc nhích.
Nhiều dã thú khác của Sơn Lâm, cũng sợ nước như nó, hoặc không muốn, hoặc không bơi được đều đến náu mình trên cái dải cát hen trơ trọi nhô ra ngoài sông.
Trong số đó có một com dím to béo, một con rái cá nhỏ hình dáng thon gọn, và một con mèo cá (1) lúc nào cũng hít hít không khí và rên rỉ như một đứa bé. Hàng mấy trăm chồn trắng chen chúc nhau trên dải cát trắng như một binh đoàn chuột, tiếng kêu chí choé hoà thành một điệu hoà tấu bất tận. Rất nhiều cáo cuống cuồng chạy tìm một cái cây bị gió quật đổ nằm ngang sông, có thể dùng làm cầu để vượt sang bờ bên kia.
Nhưng lòng sông quá rộng. Cũng có một số anh em cùng loài với Sói Xám, những con sói, do dự không dám bơi qua sông.
Thân mình nước chảy ròng ròng, hơi thở hổn hển, gần chết ngạt vì nóng và khói, Kazan đến bên cạnh Sói Xám. Nó hiểu chỗ trú duy nhất còn lại là cái doi cát và thấy có trách nhiệm dìu bạn đến đó. Vừa đến gần cái eo đất con nối liền doi cát vào bờ, chúng cảm thấy cánh mũi co dúm lại, nên chỉ dám tiến lên một cách dè dặt. Khứu giác của chúng báo cho biết một kẻ thù đang ở đâu đây không xa.
Quả thật, chẳng mấy lúc chúng phát hiện ra một con mèo rừng to, đã chiếm lĩnh cả lối đi: nó nằm trên đất, chắn ngang toàn bộ lối vào dải cát. Ba con dím, không qua được, nằm co tròn lại, bao nhiêu lông dự cả lên, rung rung. Một con mèo cá, cũng ở trong tình trạng ấy, rụt rẻ gầm gừ với con mèo rừng. Con này, nhận thấy Kazan và Sói Xám, liền cụp tai xuống, bắt đầu giữ thế thủ.
Sói Xám đã sôi sục, quên mất cả là mình mù, sắp nhảy vào địch thủ. Nhưng Kazan, hằn học gầm gừ dùng vai cản bạn lại. Sói Xám đành đứng im tại chỗ, vừa phì bọt mép vừa rên rỉ, trong khi Kazan đơn độc bước vào trận chiến.
Nó nước tới, chân bước nhẹ nhàng, hai tai chĩa thẳng về phía trước, không có một vẻ gì đe doạ trong dáng đi cả. Đó là chiến lược quyết tử của giống chó husky rất tài ba trong nghệ thuật quật chết kẻ thù.
Một người quen với văn minh không khỏi nghĩ là con chó sói đang đến gần con mèo rừng với những ý định hoàn toàn thân thiện. Nhưng con mèo rừng biết đang ở trong tình huống nào rồi. Bản năng đi truyền đã dạy cho nó là nó cũng đang đối diện với một kẻ thù. Tuy nhiên điều nó không ngờ tới là tấn thảm kịch trên Núi Mặt Trời đã làm cho địch thủ dữ tợn nhiều hơn.
Về phía mình, chú mèo cá đã hiểu là cuộc ác chiến sắp diễn ra, nên cứ nằm rạp xuống đất.
Còn bầy dím thì cứ chíp chíp điên cuồng như một lũ trẻ con sợ hãi và lại còn dựng thẳng tất cả lông lên nữa.
Giữa những đám khói một lúc một dày, con mèo rừng nằm dán bụng xuống đất như hổ báo, hai chân sau thu lại, sẵn sàng để lao tới.
Kazan cứ bước vòng quanh nó nhẹ nhàng, gần như không có trọng lượng, và con mèo rừng cũng xoay xoay không kém phần nhanh nhẹn. Quãng hơn hai mét ngăn cách chúng nó.
Chính con mèo rừng, như một quả cầu, lao trước vào địch thủ. Không thèm nhảy tránh sang bên, Kazan đưa vai ra chịu và, nhờ nặng cân hơn, đón nhận miếng đòn không nao núng. Chú mèo to bị hất tung lên không, với cả hai chục móng vuốt sắc như dao cạo và nặng nề rơi xuống đất, bốn chân bủn rủn.
Kazan lợi dụng cơ hội đó, không để mất thì giờ, nhảy bổ vào gáy con mèo rừng.
Sói Xám cũng nhảy theo. Luồn dưới bụng Kazan, nó cắn hai hàm răng vào một chân sau địch thủ. Tiếng xương kêu răng rắc.
Con mèo rừng bị hai khối nặng đè lên mình, cố vùng lên một cách tuyệt vọng. Nó kéo theo cả Kazan lẫn Sói cái, hai con này đã may mắn gỡ ra kịp thời, và sắp đổ xuống một con dím nằm đấy. Hàng trăm cái chông nhọn hoắc cắm vào mình nó. Điên dại vì đau và rống lên như bị quỷ ám, nó cắm đầu chạy trốn, nhào vào đám lửa hồng, biến mất trong đám khói.
Kazan khôn ngoan không đuổi theo. Con mèo cá nằm sóng xoài như chết, hé đôi mắt đen dữ tợn nhìn Kazan và Sói Xám. Lũ dím vẫn chiếp chiếp inh ỏi như van xin tha chết.
Trong khi ấy ngọn lửa đã lan đến bờ sông. Không khí nóng rát như một lò than hồng. Kazan và Sói Xám vội vàng tránh vào chỗ tận cùng của doi cát mà một màn khói đang trùm kín.
Chúng cuộn tròn mình lại, đầu rúc vào bụng. Tiếng đám cháy gào rít nghe như thác gào, cộng vói tiếng cây đổ răng rắc thậ khủng khiếp. bầu trời đầy tro và tàn lửa nóng bỏng.
Nhiều lần Kazan phải dưõi thẳng, vùng dậy rũ lông để vẩy hết những cành con cháy bỏng do gió thổi rơi vào nó, thiêu đốt khét lẹt cả lông và da, như trăm nghìn mảnh sắt đỏ.
Lửa dừng lại bên bờ sông, nơi có những bụi cây xanh, rẽ chìm trong nước, mọc thành hàng dày. Đôi bạn trốn rúc vào đấy. Nóng và khói đã bắt đầu dịu bớt.
Nhưng phải khá lâu Kazan và Sói Xám mới ngoi được đầu ra và thở tự do hơn. Không có cái doi đất quý hoá kia thì chúng đã hoàn toàn bị thui vàng. Vì khắp phía sau chúng, thiên nhiên đen xịt một màu và mặt đất hoàn toàn bị nung cứng.
Cuối cùng màn khói sáng dần. Từ phía bắc và phía đông, gió lại nổi lên vừa thổi tan hoặc đẩy lùi khói, vừa làm cho bầu trời mát dịu.
Con mèo cá quyết định trước tiên quay lại đất liền trở về chỗ còn được gọi là rừng. Nhưng lũ dím thì vẫn nằm vo tròn khi Kazan và Sói Xám định rời khỏi chỗ trú.
Chúng đi suốt đêm tiếp đó, cứ dọc theo bờ sông ngước mãi dòng nước. Tro nóng quá làm chân chúng bỏng rát, nhức nhối. Mặt trăng vẫn đỏ và ảm đạm, giống như một vệt máu bắn lên trời.
Ròng rã bao nhiêu giờ đôi bạn đi bên nhau, xung quanh đều vắng lặng. Tịnh không một tiếng động, không một tiếng cú kêu. Vì trước ngọn lửa lớn, tất cả chim chóc bên kia bờ cũng đã trốn hết. Không một dấu hiệu nào của sự sống còn tồn tại trên mảnh đất này, nơi hôm qua còn là thiên đường cho muôn thú của Sơn Lâm.
Kazan biết muốn tìm được miếng ăn cho mình và cho Sói Xám thi phải đi xa nữa, rất xa nữa.
Bình minh, đôi bạn đến một nơi mà con sông đã bớt rộng, tạo thành một đầm nước.
Một số hải li đã đắp một con đê, nhờ đó Kazan và Sói Xám cuối cùng có thể sang bờ bên kia, nơi mặt đất lại xanh tốt phì nhiêu.
---------------
(1): một loại mèo rừng bắt cá