Số lần đọc/download: 2374 / 17
Cập nhật: 2015-11-28 05:26:08 +0700
Chương 11
V
ẫn chưa quay đi đã liếc thấy người trên giường động đậy, tay trái đang truyền dịch hất mạnh lên, khiến túi truyền và ống truyền rung lắc dữ dội.
Cô thấy thế vội vàng ném túi xuống, túm chặt lấy hai cánh tay không ngừng vùng vẫy của anh, cuống quýt: “Anh đang truyền dịch, không được nhúc nhích”. Cũng may cô giữ tay anh kịp thời, đầu kim không bị xê dịch.
Người trên giường vẫn chưa tỉnh, mắt nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi bị oan… Tôi không… Tôi bị oan… Thả tôi ra… Thả tôi ra… Tôi bị oan… Tôi bị oan… Thả tôi ra…”.
Anh đang gặp ác mộng?!
Những lời lẩm bẩm đó khiến Giang Văn Khê rất kinh ngạc, tiếng thét đó sao quen thuộc đến thế? Nhưng, chàng trai mười năm trước luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô và Quỷ Tóc Bạc lúc này, căn bản không thể là cùng một người.
Anh vẫn liên tục giãy giụa, sức rất mạnh, Giang Văn Khê đành nắm chặt lấy tay anh, nắm thật chặt, dịu giọng vỗ về: “Ừ, anh vô tội, anh bị oan, đừng nghĩ quá nhiều, ngủ một giấc thì bệnh sẽ khỏi. Phải ngoan, đừng động đậy làm kim bị bung ra, anh lại phải tiêm nữa sẽ càng đau hơn đấy”.
Trong tiếng an ủi dịu dàng của cô, đôi lông mày nhíu chặt của anh cuối cùng cũng giãn ra, cơ thể dần thả lỏng, hô hấp dần đều đặn hơn.
“Thì ra anh cũng gặp ác mộng cơ đấy”, Giang Văn Khê cười giễu.
Vừa khẽ khàng đặt tay anh lên giường, tay trái của cô đã bị giữ chặt. Tuy anh vẫn đang ngủ say nhưng lực tay vẫn quá mạnh, cô rút ra mấy lần cũng không được, cuối cùng đành từ bỏ, ngồi xuống chiếc ghế đầu giường, để mặc anh nắm lấy tay trái của mình.
Chăm chú nhìn anh đang say ngủ, cô bắt đầu quan sát thật kỹ gương mặt tuấn tú của anh.
Người đàn ông này bình thường gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt kiểu “cấm người đến gần”, nhưng lúc ngủ lại tỏ ra dịu dàng bất ngờ. Cô nhớ lại lần đầu nhìn thấy anh trong thang máy, sang trọng vô cùng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng kiêu ngạo ẩn giấu trong xương tủy. Ở anh có một khí chất khó tả, không ai có thể đến gần, nhưng những người phụ nữ hễ đã nhìn thấy anh thì gần như không ai không kìm được muốn ngắm anh thêm lần nữa.
Cô cũng không ngoại lệ.
Cô thừa nhận, tuy anh đối với cô chưa bao giờ dễ chịu, nhưng mỗi ngày ngồi bên ngoài, chỉ cách một bức tường, cô cũng sẽ không kìm được mà lén liếc nhìn anh.
Dù sao lòng yêu cái đẹp, con người ai cũng có, có cơ hội ngắm trai đẹp mà không mất phí, hà tất không tận hưởng.
Không biết trong giấc ngủ anh nằm mơ thấy gì, tại sao lại nói ra những lời đó trong mơ? Với thân phận và địa vị của anh, sao có thể bị oan bị nhốt chứ?
Đột nhiên, một hồi chuông di động đánh thức Giang Văn Khê đang suy nghĩ mông lung.
Là Lý Nghiên.
Nghe điện thoại, đầu dây bên kia Lý Nghiên nói vừa nhanh vừa cuống: “Chẳng phải cậu nói lát nữa tới sao, đi đâu rồi? Có phải là ngồi xe đi đến sao Hỏa rồi không?”.
Trong phòng bệnh, Giang Văn Khê nghe điện thoại không dám nói to, chỉ hạ thấp giọng thì thào: “Hiện giờ tớ đang ở bệnh viện…”.
Giang Văn Khê chưa nói hết, Lý Nghiên nghe thấy hai chữ “bệnh viện” đã hét lên: “Cái gì?! Bệnh viện?! Cậu bị đụng xe hả?! Chết thật, Khê Khê, cậu không sao chứ?! Bệnh viện nào đấy, tớ đến ngay…”.
Giơ xa điện thoại ra khỏi tai theo phản xạ, đến khi vẳng ra tiếng gọi của Lý Nghiên, Giang Văn Khê mới áp điện thoại vào tai, bất lực thở dài: “Tớ không bị xe đụng, là Quỷ Tóc Bạc…”.
“Boss đẹp trai nhà cậu bị xe đụng? Chết thật, anh ấy không sao chứ? Ủa, mà nói lại nhé, anh ấy bị xe đụng thì liên quan gì đến cậu? Chẳng lẽ đưa cậu đi nên bị xe đụng? Ủa, không đúng, anh ấy bị đụng thì sao cậu lại không bị?”
“Dừng dừng dừng!!!” Giang Văn Khê không chịu nổi, làm gì có người bạn nào lại trù ẻo mình bị xe đụng? Cuối cùng đã có cơ hội lên tiếng, cô giải thích, “Trời ơi, không phải, là anh ta sốt cao, hôn mê trong văn phòng, công ty lại chẳng có ai nên tớ mới phải đưa anh ta vào bệnh viện”.
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau nói: “Hết rồi?”.
“Ừ? Hết rồi, cậu tưởng thế nào nữa? Tớ đang định đi rồi đây”, Giang Văn Khê lại hạ giọng, “Dù sao ở đây cũng có rất nhiều y tá, bọn họ chắc chắn vui còn không hết, không biết mệt ấy chứ”.
Vừa nói dứt, Lý Nghiên bên kia đã kêu lên: “Xem bộ dạng chả ra sao của cậu kìa”.
“Được rồi, đừng nói nữa, tớ sắp đến chỗ cậu ngay đây mà.”
“Mau đến đi, tớ và Hùng đang đợi cậu trước cửa hàng hoa Hồ Thiên Nga.”
Lúc này di động phát ra hai tiếng “tít tít”, Giang Văn Khê không nghe rõ vị trí cụ thể.
“A lô? Nghe không rõ. A lô? A lô?” Giang Văn Khê nói liền mấy tiếng, rồi bên tai vang lên tiếng chuông tắt máy.
Di động hết pin rồi.
Cô trừng mắt với cái điện thoại: “Ôi trời, sao tự dưng lại hết pin? Rõ ràng buổi sáng vừa nạp đầy mà…”.
“Đây là phòng bệnh, chẳng lẽ không biết là trong phòng bệnh không được gọi điện thoại à?”
Giang Văn Khê giật bắn mình bởi giọng nói đột ngột đó, quay đầu lại, thì ra là y tá trưởng đang đi thăm các phòng. Cô đỏ mặt, cười ngượng nghịu rồi nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”.
“Xin lỗi tôi thì có ích gì?” Y tá trưởng sa sầm mặt bước vào, nhìn lưu lượng trong ống truyền dịch và vị trí kim cắm đều không có vấn đề, mới nói tiếp với Giang Văn Khê: “Chú ý đến thuốc nước trong túi, đừng mải gọi điện thoại, bạn trai bệnh rồi thì phải chăm sóc, bớt đi một lễ Giáng Sinh thì có sao đâu”.
Bạn trai?!
Nghe bà y tá trưởng bảo Lạc Thiên là bạn trai, Giang Văn Khê mới nhận ra tay mình vẫn bị Lạc Thiên nắm chặt, vội vàng rút ra rồi khoát tay lia lịa: “Anh ấy không phải bạn trai tôi”.
“Không phải?” Ánh mắt sắc nhọn của y tá trưởng dời từ gương mặt Giang Văn Khê sang Lạc Thiên, cuối cùng quay về với gương mặt thoắt đỏ thoắt tái của Giang Văn Khê, thầm nghĩ: Thì ra còn có dự bị, người này bệnh thì mục tiêu lại di chuyển, chẳng trách cuống lên đòi đi.
Bà y tá trưởng vẻ mặt khinh thị, lạnh lùng nói: “Truyền xong mới được đi”.
“Hả?” Giang Văn Khê rất muốn nói, “Chẳng phải đã có y tá rồi sao?”, nhưng thấy đôi mắt trừng trừng giận dữ của bà ta, lời đến miệng lại đành nuốt xuống, trở thành tiếng đồng ý bất lực: “… Vâng”.
Nghe câu trả lời, bà y tá trưởng mới hài lòng bỏ đi.
Giang Văn Khê ngẩng lên, nhìn túi truyền mới được một nửa, vẫn còn hai túi thuốc đầy ắp chưa truyền, nhiều thế này đến hai giờ đêm cũng chưa truyền xong, xem ra lễ Giáng Sinh và đêm Bình An năm nay của cô chỉ có thể ở trong bệnh viện với boss rồi. Nhớ đến Lý Nghiên có thể vẫn đang đợi mình, cô liền cuống lên, lát nữa phải nghĩ cách gọi điện, bảo Lý Nghiên rằng cô không đi được.
Cánh tay tê nhức, toàn thân không còn cảm giác nóng hực đau đớn nữa. Bên tai loáng thoáng có tiếng ai nói, Lạc Thiên từ từ mở mắt, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào chói đến mức anh phải nhắm mắt lại.
Lúc mở ra, đập vào mắt anh là một màu trắng xóa, đầu óc trống rỗng mấy giây, cảnh xa lạ này khiến anh hơi ngạc nhiên. Giây sau đó anh liền nhận ra, đây chính là bệnh viện – nơi mà anh ghét nhất.
Sao lại ở bệnh viện?
Anh chậm rãi nhấc cánh tay phải tê cứng lên, vết kim châm xanh tái trên đó nhắc anh nhớ đã bị ai đó tiêm vào.
Anh nhớ lại tối qua là đêm Bình An, bệnh cảm nặng giày vò anh bao ngày nay mãi không khỏi, đến nỗi phải từ chối cả việc tiếp khách, vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không hiểu sao lại đang nằm trong bệnh viện thế này.
Ai đưa anh vào đây nhỉ, thật lắm chuyện!
Trong gian phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường “tích tắc tích tắc” vang lên, kim đồng hồ vừa chỉ đến bảy giờ ba mươi phút sáng.
Cau mày, anh định ngồi dậy thì cửa phòng đột ngột mở toang.
Là một cô y tá mặc đồng phục màu hồng, chỉ thấy đôi mắt cô ta cong cong như vầng trăng non, ngọt ngào nói: “Anh tỉnh rồi à? Có thấy đỡ hơn chút nào không?”.
Lạc Thiên nhìn cô ta, vẻ mặt kỳ lạ, chỉ đáp gọn “ừ” một tiếng, đôi lông mày nhíu chặt.
“Thế thì tốt”, ánh mắt cô y tá liếc thấy áo vest mỏng trên giường, thế là lại nói, “Gần đây không khí lạnh tăng cường, phải chú ý phòng lạnh giữ ấm, chính vì anh mặc quá ít nên mới bị bệnh. Buổi chiều nhớ phải đến truyền dịch”.
Nghe những lời “lải nhải” của cô y tá, gương mặt trắng bệch của Lạc Thiên tỏ ra bực bội, mím chặt môi, như sực nhớ điều gì, anh hỏi: “Người đưa tôi đến bệnh viện còn đây không?”. Cổ họng vẫn rất đau, giọng vẫn khàn, nhưng đã khá hơn hôm qua.
“Hả? Ồ, bạn gái anh ra ngoài gọi điện rồi, cô ấy nói lát nữa sẽ quay lại.”
Bạn gái?
Hơi nhíu mày, Lạc Thiên thắc mắc nhìn cô y tá, sao anh không biết mình có bạn gái nhỉ? Đột nhiên, anh nhớ ra hôm qua khi anh quay về văn phòng thì cô nàng Giang Văn Khê vẫn chưa về. Chắc không phải người đưa anh đi bệnh viện chính là Giang Văn Khê, sau đó thì người trở thành “bạn gái” mà cô y tá kia nói, chính là cô?!
“Cảm ơn.” Lạc Thiên rất lịch sự gật đầu với cô y tá, nhấc áo vest lên mặc vào rồi ra khỏi phòng.
“Anh không đợi bạn gái sao?”
Lạc Thiên nhướng mày, đáp gọn: “Tự cô ấy biết đường”.
Quay người, anh bỏ ra ngoài, để lại cô y tá đờ đẫn nhìn theo bóng anh: “Ồ, VIP có khác, không hổ là ông chủ của K.O, ngay cả lúc bệnh cũng toát lên một vẻ đẹp mệt mỏi như thế”.
Xuyên qua hành lang dài dằng dặc, thứ mùi hỗn hợp giữa cồn và thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi Lạc Thiên khiến anh nhăn mặt.
Chỉ còn hai bước nữa, qua cánh cửa đó là đến thang máy.
Loáng thoáng nghe thấy có tiếng phụ nữ khóc, sau đó phía thang máy vẳng đến một giọng nữ cao vút sắc nhọn: “Đứng lại đó cho tôi!”.
Lạc Thiên đút một tay vào túi quần, cảm thấy chán ghét giọng nói của người đó. Bước qua cánh cửa, anh nhìn thấy thang máy tập trung rất nhiều người đang xì xào bàn tán, thậm chí còn có hai cô y tá cũng tham gia vào đó.
Một cô gái nhuộm tóc nâu hạt dẻ, ôm mặt ngồi bên vách tường cạnh thang máy khóc lóc, một cậu thanh niên tóc nhuộm vàng, khoảng hơn hai mươi tuổi, đứng cạnh cửa thang máy và đang bị một cô gái tóc dài túm lấy cổ áo.
Mái tóc đen dài óng mượt che nửa gương mặt, trong lúc kinh ngạc, Lạc Thiên nhận ra người đó – đó là “thỏi vàng” mà anh hằng mong đợi trong công việc.
Cô nàng kia đang yên đang lành tự dưng lại gây chuyện thị phi?
Lạc Thiên đang định bước đến thì thấy cô chỉ vào gã thanh niên, gầm lên.
“Tôi nói lại lần nữa, xin lỗi cô ấy!”, Giang Văn Khê túm chặt cổ áo người kia, không buông.
“Cô bị chạm dây hả! Đây là chuyện của tôi và cô ta, cô là ai? Liên quan gì đến cô?”, tên đàn ông kia tỏ vẻ giận dữ.
Gã đàn ông kia vừa dứt lời thì má trái đã ăn một cái tát gọn lỏn. Khi hắn phản ứng lại, phẫn nộ định ra tay thì bị Giang Văn Khê xem như kẻ tội phạm, bẻ ngược hai tay ra sau lưng, đè xuống trước mặt cô gái đang khóc lóc: “Đầu tôi có chạm dây thì đầu anh cũng bị kim châm. Anh có còn là người không?! Hôm qua cô ấy mới làm phẫu thuật phá thai, hôm nay anh đã đối xử như thế hả? Lúc sướng sao chỉ biết sướng? Lúc cần chịu trách nhiệm thì giở trò? Sao anh không đi làm phẫu thuật tiệt giống luôn đi? Sau đó lại bảo cô ta tát anh hai cái?”.
Gã đàn ông vì tay bị bẻ ngược đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Cô là đồ thần kinh! A a…”.
Đúng rồi, tôi là đồ thần kinh! Chuyên đối phó với hạng chó chết không bằng súc vật như anh!” Giang Văn Khê siết mạnh tay gã đàn ông, tay kia ấn sau gáy hắn, lại đè hắn xuống gần cô gái đang ngồi, “Mau xin lỗi cô ấy!”.
Cô gái ngồi dưới đất lau nước mắt nhòe nhoẹt, nấc nghẹn nhìn gã đàn ông mặt mũi méo mó vì đau.
Tên kia vì không chịu nổi cơn đau do tay bị vặn ngược, kêu lên thảm thiết: “A… cô buông tay ra đã! Cô không buông thì làm sao tôi xin lỗi?!”.
Giang Văn Khê nghe thế thì buông ra, hai tay chống nạnh đứng sau lưng hắn: “Xin lỗi mau!”.
Gã đàn ông sờ phần gáy đau nhức, buông một câu với cô gái ngồi dưới đất: “Xin lỗi”.
“Mẹ anh không dạy anh cách nói xin lỗi à?”, Giang Văn Khê đá hắn một cú thật mạnh.
“A… đau quá…” Tên đó sờ phần chân vừa bị đá, dịu giọng nói lại với cô gái, “Xin lỗi…”.
“Đỡ cô ấy dậy!”, Giang Văn Khê ra lệnh.
Theo lời cô, cô gái trẻ được đỡ đứng lên, nhưng tên kia nhanh chóng buông tay, vội vàng vào thang máy vừa mở ra, quay đầu lại vẫn không quên hung tợn nói với bạn gái: “Đi nhanh lên! Chưa mất mặt hay sao?”.
Giang Văn Khê đuổi theo, đánh lên đầu hắn một cái thật mạnh: “Kẻ mất mặt là anh đấy! Bế cô ấy đi!”.
Tên đàn ông dưới sự chỉ trích của mọi người đành phải bế bạn gái lên, nhanh chóng lủi vào thang máy.
Giang Văn Khê đưa chân chặn cửa thang máy trong tích tắc khi nó sắp đóng lại.
Người trong thang máy không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều tò mò nhìn Giang Văn Khê đứng bên ngoài.
“Cô còn muốn gì nữa?”, tên kia mặt mày đau khổ nói.
“Câm miệng! Bế cô ấy cho chắc!” Giang Văn Khê trừng mắt, nhìn cô gái trong lòng hắn, nói: “Tặng cô sáu chữ: Tự yêu, tự tôn, tự trọng. Nếu ra khỏi thang máy hắn còn dám làm thế với cô thì gọi điện báo cảnh sát ngay!”.
Hai hàng nước mắt lại rơi xuống gương mặt cô gái, cô ta nấc nghẹn cảm kích: “Cảm ơn…”.
Giang Văn Khê rút chân lại, thang máy đóng cửa. Quay lại, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục và tán thưởng, thậm chí có mấy bà thím còn kéo cô lại khen ngợi hết lời, cô mỉm cười gật đầu tỏ ra thân thiện. Cuối cùng dưới chỉ thị của y tá, tất cả đều giải tán.
Nếu không phải vì ngoại hình y hệt thì Lạc Thiên thậm chí còn nghi ngờ mình có phải đã nhận lầm người hay không.
Vẻ mặt ấy, thân thủ ấy, giọng điệu ấy, hoàn toàn khác hẳn với cô lúc bình thường. Hôm nay đôi mắt cô sáng rực khác thường. Nếu nói là đã từng quen, hoặc là nếu có thể đánh một dấu bằng với ba chữ “Giang Văn Khê”, thì chỉ có thể là giống với đêm mà anh cưỡng hôn cô. Vẻ mặt cô lúc tát anh một cú, anh không thể nào quên.
Khoảng cách với cô chỉ có hai bước, cuối cùng khi bà bác tóc hoa râm kia buông tay cô ra, anh mới chậm rãi bước đến.
“Tối qua cô đưa tôi vào bệnh viện à?”, giọng anh vẫn khàn khàn.
Cô lườm anh, ánh mắt kiểu “đương nhiên”, rồi rút một gói kẹo cao su trong túi ra nhét vào tay anh, cười giễu: “Đừng nói gì cả, miệng hôi như thế, dùng kẹo cao su tẩy bớt đi”, nói xong còn không quên xì một tiếng, bổ sung: “Mua cho anh đấy”.
Lạc Thiên nhìn nhãn hiệu kẹo trong tay, hai chữ “Lotte” đập vào mắt.
“Lotte”? Lần đầu tiên anh biết thì ra kẹo cao su còn có nhãn hiệu này. Chắc cô suốt ngày nghiến răng nghiến lợi với anh, nếu không cũng sẽ không chuyên mua kẹo cao su nhãn hiệu này.
Giang Văn Khê mặc kệ vẻ mặt như bị táo bón của ai kia, móc ra hóa đơn thanh toán của bệnh viện từ túi xách đeo chéo trên người, huơ huơ trước mặt anh, liếm ngón tay một cái rồi lật từng tờ đếm: “Phí gọi xe là hai mươi tư tệ, lấy số là bảy tệ, phí hóa nghiệm là hai mươi tám tệ, thuốc Tây, thuốc Bắc là bốn trăm lẻ tư tệ, phí giường nằm là ba mươi lăm tệ, truyền dịch là hai mươi tệ, một bữa cơm tối và một bữa ăn sáng là mười lăm tệ, phí tăng ca trong đêm Bình An là một trăm tệ, phí chăm sóc và chạy việc một đêm thì tính rẻ cho anh, hai trăm tệ là được. Ừ… còn kẹo cao su, hai tệ năm hào. Ưm…”. Giang Văn Khê nhẩm tính, mấy giây sau thì nói chính xác, “Tổng cộng là tám trăm ba mươi lăm tệ năm hào. Thế, hóa đơn toàn bộ đây, chỉ nhận tiền mặt, không nhận chi phiếu, càng không đợi hóa đơn! Mau trả tiền đây!”.
Cúi xuống nhìn xấp hóa đơn của bệnh viện trong tay Giang Văn Khê, gân xanh trên trán Lạc Thiên hằn lên, đôi mắt lóe lên hai đốm lửa. Co chặt nắm tay, anh bóp chặt gói kẹo, ngước lên nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của cô.
Lúc này thang máy đến, anh nheo mắt lại, đưa tay kéo nhanh cô vào lòng, bước vào thang máy.
“Này, anh làm gì thế…”