Số lần đọc/download: 1581 / 24
Cập nhật: 2015-12-05 23:18:05 +0700
Chương 11
S
áng hôm sau, lúc dùng điểm tâm, cô thấy Dung Hải Chính sắc mặt mệt mỏi liền hỏi: "Sao vậy? Hôm qua ngủ không ngon à?"
"Mất ngủ, bệnh cũ thôi." Anh hời hợt nói, cầm lấy thìa múc cháo, rồi như chợt nhớ ra điều gì, "Tôi đang muốn hỏi cô đây, bữa sáng ngày hôm qua cô ăn miễn cưỡng như vậy, chắc là không quen, sao cô lại không nói ra? Đây là nhà mình, không phải khách sạn, muốn ăn gì sao không nói cho nhà bếp?"
Lạc Mỹ giật thót, trong lòng như có cảm xúc gì đó, mỉm cười bảo: "Tôi định nói nhưng lại quên khuấy đi mất, hơn nữa sáng nay lại được ăn cháo trắng."
"Vậy cô phải cảm ơn tôi rồi." Dung Hải Chính nói: "Nếu hôm qua tôi không bảo với nhà bếp, hôm nay cô sẽ không có cháo trắng để ăn như vậy đâu" Anh vốn có ý đùa cợt, ai ngờ Lạc Mỹ tưởng thật, bỏ khăn ăn xuống bước qua bảo: "Cảm ơn" Rồi không đợi cho anh kịp phản ứng, cô cúi người hôn anh.
Anh chầm chậm ôm lấy cô, thắm thiết trao nụ hôn, hai người trước đây tuy đã từng hôn môi nhau, nhưng cũng chỉ là phơn phớt thoảng qua, cho đến lúc này cũng chưa từng quấn quýt triền miên như vậy. Lạc Mỹ gần như nghẹt thở, anh ôm siết cô chặt đến mức thở không ra hơi.
Thật lâu sau, trên hàng lang vọng đến tiếng bước chân, Dung Hải Chính mới hạ giọng hỏi: "Cô có việc muốn nhờ tôi đúng không?"
Lạc Mỹ vẫn còn chút váng vất nghẹt thở, chỉ hỏi: "Sao chứ?"
"Không có gì?"
Lạc Mỹ vẫn còn lơ mơ: "Là sao?"
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy lo lắng khi được cô quan tâm như vậy thôi." Anh thản nhiên nói, "Vô duyên vô cớ, cô sẽ không có dáng vẻ như thế."
Lạc Mỹ phát lạnh trong lòng, trên mặt lại thấp thoáng nét cười: "Chúng ta là đồng minh, anh nói như vậy là không tin tưởng tôi?"
Anh cũng mỉm cười: "Tôi đương nhiên là tin cô."
Lạc Mỹ chỉ cảm thấy chút hơi ấm vừa nảy sinh trong lòng đang dần dần tan đi, dần dần trở về vị trí ban đầu của chính nó. Cô điềm nhiên ăn hết bát cháo như chưa có chuyện gì xảy ra, còn Dung Hải Chính cũng không nói thêm gì nữa.
Vào đến văn phòng đương nhiên tiếp tục tất bật. Giờ cơm trưa, tuy ăn cùng một chỗ với nhau nhưng hai người chỉ bàn công việc. Buổi tối, Dung Hải Chính có buổi tiệc phải đi tiếp một vị khách hàng người Nhật, Lạc Mỹ ở công ty làm thêm đến chín giờ mới trở về nhà, nhà bếp tuy đã chuẩn bị vài món ngon nhưng ăn cơm một mình thật vô vị, thức ăn nhai trong miệng nhạt như nước ốc, cô chỉ ăn qua loa cho xong chuyện.
Ăn cơm xong cô liền xem đống công văn vừa mang về nhà đến tận mười hai giờ đêm, Dung Hải Chính vẫn chưa trở về, cô cũng chẳng quan tâm, tiện tay đóng cửa phòng đi ngủ.
Dung Hải Chính mãi đến hai giờ sáng hôm sau mới về đến nhà, trên người có chút men rượu. Đám người làm đều đã đi ngủ, anh tự mình bước lên lầu nhưng lại không mở được cửa phòng, gọi hai tiếng "Lạc Mỹ" cũng không nghe ai đáp lời. Bên ngoài phòng ngủ là phòng khách, nơi ấy có một chiếc ghế mây, anh vừa khó chịu vừa mỏi mệt. Men rượu trong người lại dâng lên, anh thở dài một hơi ngồi xuống ghế, vừa gục đầu vài cái thì đã thiếp đi lúc nào không hay.
Lạc Mỹ sáng sớm thức dậy, nhớ ra Dung Hải Chính cả đêm không về, trong lòng rốt cuộc cũng có chút lo lắng. Nào ngờ cô vừa mở cửa phòng ra, ngoài phòng khách có người đang lăn kềnh ra ngủ, hại cô một phen giật mình, nhìn kỹ lại là Dung Hải Chính. Anh say rượu chưa tỉnh, trên cằm đã lún phún mọc râu. Hiếm khi nào anh lại có bộ dạng như thế, thường ngày anh vô cùng chăm chút cho vẻ ngoài, khó mà thấy được bộ mặt này của anh, nhưng như thế ngược lại có cảm giác anh đã trẻ đi rất nhiều. Lạc Mỹ lay tỉnh anh, gọi: "Anh về phòng ngủ đi" Anh đã tỉnh lại ít nhiều, nhướng mắt lên nhìn cô: "Sao vậy, cô không tức giận à?"
Lạc Mỹ không nói lời nào. Anh thở dài trách: "Tôi biết rồi, hôm đó cô gặp lại Ngôn Thiếu Tử nên hối hận vì đã kết hôn với tôi."
Lạc Mỹ sắc mặt thoáng thay đổi, bảo: "Anh nói lời này là ý gì? Chúng ta vì sao mà kết hôn? Cái chết của cha và em gái tôi còn chưa tra rõ chân tướng, anh cho rằng tôi và Ngôn Thiếu Tử còn có thể có điều gì ư?"
Dung Hải Chính trở người sang hướng khác, nói: "Tôi không muốn tranh cãi với cô."
Lạc Mỹ bước thẳng ra ngoài, ngồi lên chiếc ghế mây nơi phòng khách. Trong phòng yên tĩnh trở lại, một lúc lâu sau cũng vẫn im phăng phắc. Chị Tư lên hỏi cô, bảo tài xế đang đợi, điểm tâm cũng đã sắp nguội. Cô nhìn thời gian biểu, xem ra mình sắp trễ đến nơi, vì vậy không ăn sáng mà lên xe đi luôn.
Bận rộn trong văn phòng đến mười giờ, cô mới nhận được điện thoại nội bộ của Tôn Bách Chiêu: "Ông Dung đang ở văn phòng đợi chị."
Cô liền đi qua văn phòng của anh, Tôn Bách Chiêu cũng đang ở đây, vì thế cô ngồi xuống không nói gì. Đợi khi Tôn Bách Chiêu vừa đi khỏi, văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Trong không gian khoáng đãng như thế, văn phòng của anh lại được thiết kế vừa rộng rãi vừa trong suốt, xung quanh đều là kính và cửa sổ, mênh mang ngời sáng, Lạc Mỹ có cảm giác thở không ra hơi.
Dung Hải Chính hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, mãi cho đến khi cô ngộp phải bật ho anh mới dập tắt thuốc, đẩy một chiếc hộp giấy đến trước mặt cô: "Chị Tư nói cô không ăn sáng, tôi tiện thể mang tới cho cô đây."
Lạc Mỹ nói: "Tôi không đói."
Anh "ừm" một tiếng, lại đốt lên một điếu thuốc khác. Lạc Mỹ liền bảo: "Nếu không có việc gì thì tôi đi đây." Nói rồi đứng dậy, nhưng anh cũng nhanh chóng bật dậy, bất chợt nắm lấy tay cô: "Lạc Mỹ!"
Cô nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, anh cuối cùng cũng chầm chậm buông ra.
Trong giờ cơm trưa, hai người đều không ai nói với ai câu nào. Đến tối trở về nhà, lúc ăn cơm trong đại sảnh, ngay cả chị Tư cũng nhận ra bầu không khí khác thường, làm việc càng dè dặt thận trọng hơn.
Lạc Mỹ trong lòng cảm thấy bực bội, Dung Hải Chính mở máy tính xách tay ra xem tình hình cổ phiếu ở New York. Anh một khi làm việc thì không ngừng hút thuốc, hút đến mức cô ho sặc sụa. Anh nhận ra liền đóng máy tính lại, đứng dậy đi đến phòng đọc sách. Lạc Mỹ tuy đã lên giường nhưng một mình nằm đó cũng phải trằn trọc hồi lâu mới ngủ được.
Trong cơn mơ màng, cô dường như đã trở lại ngôi nhà cũ, chỉ có mình cô ở nhà, ánh hoàng hôn rọi vào, phủ lên đồ vật trong nhà một màu vàng nhạt. Cô một mình tất bật trong bếp, làm thật nhiều món ăn, vừa nấu xong nồi canh, trong lòng chỉ ngẫm nghĩ sao cha còn chưa trở về? Khó khăn lắm mới nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô vội vàng bước ra mở cửa, nhưng bên ngoài lại chẳng có ai. Đang lúc lấy làm lạ thì bỗng nhiên có người từ phía sau siết chặt lấy cổ cô. Cô cố sức giãy dụa, cố sức vùng vẫy, cuối cùng cũng quay đầu lại được, phía sau lại là Lạc Y. Trên mặt cô ta toàn là máu, hai hốc mắt trống rỗng, từng giọt máu bên trong ấy rỉ rả rơi xuống, chỉ kêu lên hai tiếng: "Chị hai!" Rồi lại vươn tay bóp lấy cổ cô, "Chị hai, sao chị lại đối xử với em như vậy?" Cô bị dọa đến mức liều mạng la thét, vừa kêu vừa khóc mếu máu.
"Lạc Mỹ!" Cô cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng, khuôn ngực ấm áp ấy khiến cho cô cảm nhận được một sự thanh thản kỳ lạ. Cô vẫn còn đang thút thít, anh vỗ về trên lưng cô: "Không sao mà, không sao mà."
Cô dần nhận ra mình lại vừa mơ thấy ác mộng, sụt sịt vài tiếng rồi từ từ trấn tĩnh lại. Anh ân cần hít vào một hơi, ôm cô chầm chậm ngồi lên giường. Lạc Mỹ nghe anh thở hổn hển liền cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra nơi mắt cá chân của anh vừa mọc lên một vết sưng to tướng đang ri rỉ máu, không nhịn được phải hỏi: "Sao anh lại bị thương đến như vậy?"
"Vừa rồi trong phòng tắm tôi lỡ sẩy chân chút thôi." Anh mỉm cười, "Đừng lo mà." Lạc Mỹ đến lúc này mới nhận ra tuy anh mặc đồ tắm nhưng trên cánh tay vẫn còn đầm đìa nước, hẳn là khi nghe cô khóc liền lập tức chạy sang đây. Cô bất giác cảm thấy có lỗi liền bước xuống giường đi tìm hộp y tế. May mà bên trong có thuốc, cô dùng bông gạc thấm chút bột kháng viêm đắp lên vết thương cho anh, bảo: "Sao anh lại bất cẩn như thế chứ?"
"Tôi nghe tiếng cô la thét, sợ cô gặp chuyện không hay." Anh nhìn cô băng bó một cách không thuần thục, "Đừng phá phách nữa, ngày mai hãy nói đi, vết thương nhỏ không đáng kể đâu mà."
Lạc Mỹ chỉ lo cúi đầu băng thật kỹ vết thương, hồi sau mới nói: "Tuy là vết thương nhỏ nhưng lỡ nhiễm trùng thì phiền phức to, anh nên để ý đến nó một chút mới được." Cô vốn đang ngồi kiễng chân ở nơi ấy, cẩn thận dán xong miếng băng sau cùng, dùng ngón tay miết nhẹ cho bằng phẳng rồi hỏi: "Có đau không?"
Anh mỉm cười: "Lúc trước tôi sống một mình ở khu ổ chuột, đã chịu đựng biết bao nhiêu vết thương, chưa một ai từng hỏi tôi có đau không cả." Cô bất giác khẽ ngẩng mặt lên, anh dường như có vẻ lưỡng lự, cuối cùng cũng chậm rãi vươn tay ra, vuốt lên khuôn mặt của cô. Ngón tay anh có chút lạnh lẽo, thoáng giây sau, anh rốt cuộc cũng cúi đầu xuống hôn cô. Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, hệt như sợ quấy rầy đến điều gì đó. Lạc Mỹ cảm giác như có một khối băng cứng đang từ từ tan chảy, thân thể cô mềm nhũn, không tự chủ được bị anh ghì trong lòng.
"Lạc Mỹ…" Anh dùng một loại giọng điệu ngập ngừng, không dứt khoát thủ thỉ bên tai cô, "Chúng ta sinh một đứa con có được không?"
Hệt như một dòng nước lạnh buốt tưới lên lưng, cô lập tức xô anh ra: "Trong thỏa thuận không có điều khoản này, anh không có quyền yêu cầu tôi sinh con cho anh."
Thân thể anh như đông cứng lại tại chỗ, lời thốt ra khỏi miệng rồi cô mới cảm thấy hối hận, ngữ điệu của mình quả thật là không được hay cho lắm. Anh đã nheo mắt lại, khóe miệng như nở nụ cười lạnh: "Quan Lạc Mỹ, tôi biết thỏa thuận là gì, cô an tâm đi, tôi sẽ tuân thủ giao ước." Rồi không đợi cô nói thêm gì, anh đứng dậy xô cửa đi thẳng.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời đã mang một vẻ âm u, mờ mịt. Đài khí tượng lại phát cảnh báo bão, dự đoán cơn bão có tên hiệu Paulo đêm nay sẽ quét qua Nam Loan. Đang trên xe đến công ty, Lạc Mỹ cũng chỉ đành lật qua lại tờ báo sáng để xem vì không biết phải nói thế nào với Dung Hải Chính.
Dung Hải Chính ho khan bảo: "Ba ngày nữa chính là đại hội cổ đông giữa năm."
Lạc Mỹ nghe anh nói chuyện công việc liền đặt tờ báo xuống, "ừm" một tiếng.
"Tôi đã hẹn luật sư, chuẩn bị ký tên nhượng quyền sở hữu cổ phiếu, đều thuộc cổ phần B." Dung Hải Chính nói, "Tôi muốn đại hội cổ đông lần này có thể bầu thêm cô vào hội đồng quản trị."
Lạc Mỹ hỏi: "Khoảng bao nhiêu?"
"Chừng hai mươi triệu cổ phiếu." Anh nói, "Chiếm khoảng 30% tổng số cổ phần B."
Lạc Mỹ hỏi: "Lúc Ngôn Chính Kiệt chết, anh đã thu mua à?"
Dung Hải Chính đáp: "Giá cả lúc ấy là thấp nhất."
Lạc Mỹ nói: "Vậy anh là đại cổ đông lớn nhất nhì của xí nghiệp quan hệ Thường Hân rồi, anh không sợ bị phá sản hay sao?"
Dung Hải Chính bật cười: "Cô Dung à, thật ra tôi có nhiều tiền hơn cô tưởng đấy, nên cho dù lúc này Thường Hân có đóng cửa tôi cũng không bị phá sản đâu."
Cô biết anh giàu có, nhưng cụ thể giàu đến mức độ nào thì thật sự cô cũng không rõ, vì đó là chuyện cô chẳng quan tâm. Dung Hải Chính cũng sợ gây hứng thú cho cô về việc này, anh đã từng nói rằng cô không có lòng tham, mà thật sự chỉ là cô không để ý đến những thứ không phải là của mình. Cô lại giở báo ra xem còn Dung Hải Chính thì quay mặt sang nhìn phố thị trôi vùn vụt bên ngoài cửa sổ, trong xe chỉ còn sót lại tiếng xì xì khe khẽ của hơi lạnh phát ra.
Đến giữa trưa, trời bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa không lớn không nhỏ, không nhanh cũng không chậm phất lên song cửa sổ, làm vang lên những tiếng lộp độp như giai điệu. Lạc Mỹ đang vùi đầu vào công việc, ngẫu nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, xuyên qua màn mưa mông lung mờ đục, trên quảng trường Ngưỡng Chỉ có lác đác vài chiếc ô, tòa nhà Ngưỡng Chỉ cao ngút cũng nhạt nhòa đi trong làn hơi nước trắng xóa mờ đục, mang vẻ gì đó thật bí ẩn.
Lạc Mỹ chợt nhớ lại, chính mình lúc đầu cũng ở trong tòa văn phòng của cao ốc Ngưỡng Chỉ kia, cửa sổ khi ấy là một tấm kính thủy tinh hướng chếch xuống đất, đến lúc mưa đổ trông hệt như bức màn nước tại tiệm cà phê Thúy Thúy, chỉ thiếu đi chút ánh sáng sặc sỡ của đèn neon thôi. Vậy mà từ đó đến nay, cô chưa từng để tâm đến.
Tiểu Tiên bước vào, đưa cho cô một chồng trình đơn lớn, lại bảo với cô: "Giữa trưa hôm nay, ông Ngôn muốn mời chị dùng cơm."
Lạc Mỹ hỏi: "Là ông Ngôn nào vậy?"
"Ông Ngôn Thiếu Lệ." Tiểu Tiên hỏi: "Chị có muốn từ chối khéo hay không?"
Lạc Mỹ ngẫm nghĩ một chút rồi bảo: "Không cần đâu."
Tiểu Tiên đáp lời rồi trở ra ngoài. Giờ cơm trưa, Lạc Mỹ đến gặp theo hẹn, Ngôn Thiếu Lệ đang ở tại phòng ăn riêng của mình mở tiệc mời cô.
Ban đầu, hai bên chủ khách nói vài lời xã giao với nhau. Ngôn Thiếu Lệ bảo: "Hôm nay hoàn toàn là tiệc riêng, Quan tiểu thư không cần câu nệ làm gì."
Quan Lạc Mỹ khẽ mỉm cười. Ngôn Thiếu Lệ nâng ly nói: "Xin đừng khách sáo."
Lạc Mỹ cũng nâng ly cho có lệ. Ngôn Thiếu Lệ giới thiệu qua mấy món ăn, lại bảo: "Nghe nói Quan tiểu thư rất thích thức ăn ngọt, cho nên hôm nay đầu bếp có chuẩn bị những món ngọt đặc biệt. Quan tiểu thư, sắp tới cô chính là cổ đông lớn nhất bên cổ phần B của công ty phải không?"
Lạc Mỹ biết rõ Ngôn Thiếu Lệ lợi hại, nên vừa tiến vào nhà hàng cô đã vô cùng cẩn trọng, cân nhắc từng lời. Lúc này nghe gã thuận miệng nói ra một câu như vậy, cũng không quên mỉm cười nhắc: "Ông Ngôn à, ông có thể gọi tôi là cô Dung."
"Ừm." Ngôn Thiếu Lệ thờ ơ đáp, "Tôi thật sự chưa thể đổi cách gọi ngay được. Cô Dung à, hội nghị giữa năm sắp sửa khai mạc, không biết cô Dung có tính toán gì không?"
"Cả Ngôn Thị gia tộc sở hữu đến hơn 60% cổ phần A, lại thêm khoảng 30% cổ phần B." Cô đánh trống lảng bằng một câu có phần châm biếm: "Ngôn tiên sinh đối với số cổ phần Thường Hân trong tay đã vững như Thái Sơn, còn chuyện gì phải lo lắng chứ?"
"Nhưng chúng tôi rất sẵn lòng mua lại cổ phần B do cô Dung đứng tên. Vì di huấn của cha chúng tôi, không thể mang tổ nghiệp rơi vào tay người ngoài." Ngôn Thiếu Lệ nói, "Nếu cô Dung đây thuận ý bằng lòng, chúng tôi sẽ cảm kích vô cùng."
Khóe miệng Lạc Mỹ cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt: "Ông Ngôn à, cổ phần trong tay tôi đều được thu mua lại từ những cổ phần rải rác với giá trị tương đương, giá cao hơn thì sở hữu, ông Ngôn à, đó là quy luật thị trường."
Ngôn Thiếu Lệ biết Lạc Mỹ hiểu biết không ít về Thường Hân, rất khó đối phó. Bây giờ từng câu từng chữ đều bị lập luận chặt chẽ của cô rào đón, gã đành mỉm cười bảo: "Lạc Mỹ, cô cũng biết tính tôi mà, chúng ta người ngay không nói lời mờ ám, hiện giờ cô có 30% cổ phần B, còn Dung Hải Chính đang có 30% cổ phần A, căn cứ theo nguyên tắc nội bộ của xí nghiệp Thường Hân, ai nắm giữ hơn phân nửa cổ phần A và B thì có thể nắm quyền quyết định những quyết sách trọng đại của xí nghiệp. Gia tộc chúng tôi tuy nắm giữ 60% cổ phần A, hơn 30% cổ phần B nhưng trước mắt gia tộc tôi đang trong lúc phân chia. Dòng con trưởng sở hữu 28% cổ phần A, 16% cổ phần B, hơn nữa tôi đang thu mua những cổ phần rải rác khác. Lạc Mỹ, tôi có thể nói một câu rằng, tuy nhà tôi phân chia, nhưng tôi vẫn là trưởng tộc, hơn nữa lại là người nắm giữ cổ phần lớn nhất, tôi không muốn xung đột ý kiến với cô ở hội nghị cuối năm, gây ra trò cười cho đám cổ đông nhỏ kia xem."
Lạc Mỹ "ừm" một tiếng đáp: "Ý kiến của tôi và Hải Chính là như nhau, không bằng ông trực tiếp thương lượng với anh ấy thì hơn?"
Ngôn Thiếu Lệ mỉm cười nói: "Nếu có thể thương lượng cùng ông Dung thì tôi đã không phiền đến cô rồi."
Lạc Mỹ cố tình tạo ra dáng vẻ đột nhiên hiểu chuyện: "Hóa ra ông muốn tôi đi thuyết phục Hải Chính à?"
Ngôn Thiếu Lệ trong lòng biết rõ cô đang giả bộ hồ đồ nhưng không thể làm gì được, đành ho khan một tiếng bảo: "Cô Dung à, như vầy đi, cô và giám đốc tư quản của chúng tôi trò chuyện nhé."
Không đợi cho cô phản đối, bóng dáng cao lớn của Ngôn Thiếu Tử đã xuất hiện nơi cửa nhà hàng.
"Hai người cứ từ từ nói chuyện." Ngôn Thiếu Lệ nói lời chuyển giao rồi rời khỏi buổi tiệc.
"Lạc Mỹ." Ngôn Thiếu Tử ngồi xuống, nhã nhặn nói: "Cô trước giờ luôn hiểu rõ lý lẽ, nếu như Dung tiên sinh cùng chúng tôi xảy ra hiềm khích, đối với Thường Hân, đối với chúng ta, đối với vợ chồng cô đều không có lợi."
Lạc Mỹ điềm nhiên nhìn cậu: "Chồng tôi sẽ không dễ dàng đổi ý đâu."
Ngôn Thiếu Tử cười khổ: "Đương nhiên, vì anh ta có thù hận sâu sắc, mặc dù tôi không rõ vì sao anh ra lại hận người nhà tôi như vậy, dựa trên huyết thống mà nói, anh ta dù sao cũng là một thành viên trong gia tộc, cha tôi năm đó đối với anh ta xem như cũng là tận nghĩa tận tình, không ngờ anh ta lại máu lạnh đến như vậy. Lạc Mỹ, cô không cần phải vướng vào chuyện này, tôi không muốn thấy cảnh tượng lưỡng bại câu thương, càng không muốn cô bị cuốn vào trong cuộc."
Lạc Mỹ không nhịn được cười: "Cảm ơn đã quan tâm! Anh Ngôn, có cần tôi nhắc anh hay không, là ai đã khiến cho tôi nhà tan cửa nát?"
Đối với lời châm chọc cay nghiệt như thế, cậu không chối bỏ, cũng không cãi lại, chỉ chăm chú nhìn cô. Thần sắc mơ màng của cậu khiến cô muốn quay mặt đi nơi khác nhưng cô đã không làm được.
Cuối cùng, anh cụp mắt xuống, bảo: "Cô đã phán xét tội danh của tôi rồi ư?"
Lạc Mỹ vẫn đeo nụ cười nhạt trên mặt. Ngôn Thiếu Tử biết, cô mà phô ra vẻ mặt này thì không thể đả động tới bất cứ chuyện gì nữa, vì vậy cậu chán nản nói: "Được rồi, dù sao cũng không còn chuyện gì để nói nữa, cô thì cũng đã sớm định tội cho tôi, tôi có trăm cái miệng cũng không thể chối cãi, nhưng tôi có thể mang tất cả những thứ quý giá nhất của mình ra mà thề, tôi không hề làm chuyện đó, tôi không giết Lạc Y, tôi không hề."
Gương mặt Lạc Mỹ nở ra một nụ cười: "Anh Ngôn à, khua môi múa mép không có tác dụng đâu, những thứ quý giá nhất của anh ư? Thứ quý giá nhất của anh là gì, tôi làm sao biết được?"
Thiếu Tử nhìn cô, trong mắt chỉ còn lại nỗi bi ai. Cô trước nay chưa từng thấy dáng vẻ của cậu như thế. Cuộc đời cậu luôn được nâng niu chiều chuộng, xuất thân danh giá, lại là con cưng của Ngôn Chính Kiệt. Hơn hai mươi năm qua, cậu luôn sống trong hiên ngang ngạo nghễ, cô theo cậu đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ trông thấy ánh mắt của cậu như vậy.
Giọng nói của cậu rất khẽ, cuối cùng cũng bật ra thành tiếng: "Là cô."
Cô thoáng giật mình.
"Mặc kệ cô có tin hay không...." Giọng nói của cậu nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy, "Cô là người tôi yêu quý nhất. Trước đây tôi không biết, về sau khi tôi hay được thì đã muộn, cũng không còn cơ hội nữa. Bất kể cô đối với tôi thế nào, bất kể cô nghĩ về tôi ra sao, bất kể cô có tin hay không, tôi không gạt cô, thật sự chính là cô."
Lạc Mỹ nhất thời không thốt nên lời, còn cậu thì chỉ đứng đó nhìn cô. Cô quay mặt đi như không muốn tin, chỉ nói: "Anh Ngôn à, tôi không chịu nổi đâu, những lời này anh giữ lại mà dọa người khác đi."