Nguyên tác: Cybersona
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-04-17 10:33:55 +0700
Chương 11
P
AUL ẢO quay sang Garland ảo, giờ đây có vẻ đã ngủ gục.
“Ê. Thức dậy coi! Chuyện gì xảy ra vậy?” Paul ảo nói. “Garland? Tụi mình phải làm gì ở đây? Nhân vật của anh hình như ngủ gục rồi.”
Không có trả lời. “Được rồi,” Paul ảo nói. “Anh dùng phép nhập của mình rồi hả? Không nói, hả? Được rồi. Tôi sẽ đẩy anh.”
Paul ảo tiến đến và đẩy Garland ảo, nó ngã ra sau.
“Ôi, thôi nào.”
Paul ảo quỳ xuống và lay đối thủ của mình. “Xin chào. Có ai trong đó không?”
Trong khi đó, Garland đã kiểm soát tốt hơn cơ thể của Paul. Hắn đứng lên khỏi bàn và bước từ từ vào phòng tắm, như thể hắn tập đi lại lần nữa. Hắn đi đến trước gương để xem dung mạo mình trong gương.
“Hmmm. Quá bảnh,” Paul/Garland nói. “Hơi già hơn mình tưởng. Nhưng mình có thể thu xếp được.”
Hắn bắt đầu quan sát hình ảnh trong gương, nhìn kỹ gương mặt đang nhìn lại mình. Có sự thay đổi rõ ràng trên nét mặt thường thấy ở Paul. Nét mặt thờ ơ dễ dãi khi xưa được thay bằng ánh mắt giận dữ và gương mặt ánh lên sự tức giận và cay đắng. Có sự mãnh liệt trong ánh mắt mà trước đây chưa từng có.
Hắn bẻ khớp cổ tới rồi lui, giống Robert DeNiro trong phim Taxi Driver.
“Mày nói chuyện với tao đó hả?” Paul/Garland bắt chước.
Chắc chắc có gì đó đã thay đổi. Đây không còn là Paul Freeman đã ngồi trước màn hình chơi game sáng nay. Đó là cơ thể và gương mặt của Paul, nhưng con người bên trong đã hoàn toàn khác.
“Hỡi cơ thể của Paul Freeman. Hãy làm quen với trí óc của Garland Daniels.” Nhân vật Paul/Garland xoay tròn người và cười khỉnh.
“Nếu mày không nói với tao, thì mày nói chuyện với ai?” Hắn nói, tiếp tục trò đóng giả DeNiro.
Nhân vật Paul/Garland cắn môi dưới, như Garland thường làm.
“Đợi đã,” Paul/Garland nói với mình trong gương. “Còn nữa. Mình có mang theo vài thứ.”
Paul/Garland quay khỏi tấm gương và nhìn trừng trừng vào tấm màn cửa phòng tắm. Một dòng năng lượng nóng phát ra từ mắt hắn ta như tia laze và tấm màn bốc cháy.
“Ha!” Paul/Garland la lên khi nhảy lui khỏi ngọn lửa. Chuông báo khói đột nhiên phát ra những âm thanh chói tai.
“Ôi trời.” Hắn lao vào phòng tắm và mở nước, xịt nước vòi sen vào tấm màn đang cháy.
“Ôi, mùi hôi quá,” hắn nói khi ngọn lửa bị dập tắt. Rồi hắn bước ra hành lang để khởi động lại chuông báo cháy.
“Chuyện sẽ vui lắm đây,” Paul/Garland nói khi hắn gỡ chiếc màn bị cháy khỏi phòng tắm và nhét nó vào thùng rác. Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ lướt qua tâm trí hắn.
“Ừ ha,” hắn giải thích. “Khả năng biết trước? Mình có thể dự đoán tương lai. Ai đó, mình tin rằng, sắp sửa nhấn chuông ở cửa trước.”
Một lúc sau, chuông cửa vang lên.