Số lần đọc/download: 5047 / 149
Cập nhật: 2015-08-10 09:34:59 +0700
DI Thần Thư 3
C
hín trăm chín mươi chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi bảy, chín trăm chín mươi chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi tám, chín trăm chín mươi chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín…
Không chỉ Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc lo lắng sốt ruột, mà lần này ngay cả Đông Phương Úc Khanh cũng nhận ra có điều bất thường.
Sau khi Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt bước vào giấc mơ thứ năm thì không có động tĩnh gì nữa. Chỉ chớp mắt đã ba tháng trôi qua.
Đầu tiên Đông Phương Úc Khanh ngờ rằng có phải là giấc mơ của Hoa Thiên Cốt sụp đổ, Bạch Tử Họa bị chôn trong đó rồi không; hay là hắn hoặc cả hai đã mê đắm trong cõi mộng sâu. Nhưng tình trạng sức khỏe của Bạch Tử Họa không có gì lạ thường, mạch tượng tuy yếu nhưng rất ổn định, đóa Liễm Mộng Hoa chỉ còn hai cánh trong tay hắn vẫn tươi nguyên.
Đông Phương Úc Khanh không thể nào không thấy lạ, giấc mơ thứ ba và thứ tư Bạch Tử Họa đều qua thuận lợi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ thứ năm mà khiến Bạch Tử Họa nán lại lâu đến thế? Rốt cuộc là cái gì đã cản trở hắn?
Điều khiến Đông Phương Úc Khanh bất lực chính là hắn không có cách nào vào mộng bằng Liễm Mộng Hoa lần thứ hai, Bạch Tử Họa đã đi một mình quá sâu, quá xa, hắn không thể cảm nhận được.
Sức không tới, chuyện không hay, Đông Phương Úc Khanh cũng trở nên nôn nóng. Quả thật hắn không thể ngờ, cũng không dám tưởng tượng hoàn cảnh hiện tại của Hoa Thiên Cốt ở Man hoang ra sao, bởi vậy chỉ có thể không ngừng tự lừa dối mình rằng, mơ vẫn còn, ít nhất nàng vẫn sống.
Ma Nghiêm vẫn ở bên cạnh Bạch Tử Họa không rời, ông ta biết, tất cả đều là lựa chọn của Bạch Tử Họa. Thế nhưng ông ta vẫn không thể không cẩn thận đề phòng Đông Phương Úc Khanh, dẫu sao hắn cũng là kẻ duy nhất Bạch Tử Họa kiêng dè trong Lục giới.
Bởi vì người đang ở Dị Hủ các, lần đầu tiên ông ta buộc phải buông tay mọi sự vụ ở Trường Lưu, giao cho Lạc Thập Nhất xử lý. Vốn ông ta không dành bao nhiêu hi vọng cho đồ đệ này, dẫu sao so với Trúc Nhiễm, mặt nào Lạc Thập Nhất cũng kém hơn quá nhiều, ai ngờ Thập Nhất lại không hề xảy ra lỗi lầm nào.
Đôi khi Ma Nghiêm không biết mình nên dạy dỗ đệ tử này thế nào, với bản tính chăm chỉ thật thà, có lẽ thằng bé sẽ không bước vào con đường tà đạo như Trúc Nhiễm. Nhưng ông ta lại luôn hận rèn sắt không thành thép, không vừa lòng vì thiên phú và nhận thức của Thập Nhất thua quá xa Trúc Nhiễm, một mặt khiển trách gắt gao, yêu cầu quá cao; một mặt lại hoài nghi đề phòng, chèn ép mọi thứ.
Trước mặt ông ta, Thập Nhất luôn cẩn thận dè dặt, già dặn chín chắn, cung kính nghe lời mọi chuyện, thậm chí từ trước đến giờ Ma Nghiêm chưa từng thấy một nét mặt dư thừa nào của thằng bé. Tới tận trong một lần tình cờ, thấy thằng bé ở bên Đường Bảo, thổi kẹo đường cho nó, cười tươi rói, ông mới giật mình nhận ra rằng, thì ra đó mới là con người thật của đồ đệ mình, dịu dàng tốt bụng, điềm đạm phóng khoáng.
Chỉ có điều ông luôn ép Thập Nhất phải làm đồ đệ ngoan của mình, làm đại đệ tử đứng đầu xuất sắc nhất của Trường Lưu, làm đại sư huynh đáng được tôn trọng trong suy nghĩ của tám ngàn đệ tử bản phái.
Tuy ông không phải một sư phụ tốt, nhưng không ngờ Bạch Tử Họa cũng dạy ra một nghiệp chướng như thế. Từ khi thấy Bạch Tử Họa nhập mộng, ông ta đã bắt đầu thấp thỏm không yên.
Tuy Ma Nghiêm đã dùng nước ao Tuyệt Tình để thử Bạch Tử Họa, biết nội tâm Bạch Tử Họa vẫn kiên định, không hề động tình, nhưng vào trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt, ắt phải nhìn thấy thứ không nên thấy, ông ta tự quyết định đày Hoa Thiên Cốt tới man hoang, chính vì muốn giấu chuyện đó, nào ngờ…
Ma Nghiêm không nhịn được khẽ thở dài. Sênh Tiêu Mặc đứng phía sau vỗ nhẹ lên vai ông. Đúng lúc này, Liễm Mộng Hoa trong tay Bạch Tử Họa đột nhiên phát sáng. Ba người Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc, Đông Phương Úc Khanh đồng thời lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Ba tháng tròn trôi qua, cuối cùng cánh thứ sáu của Liễm Mộng Hoa cũng rụng.