Nguyên tác: The Rose And The Ring
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:29 +0700
Chương 10 - Vua Valoroso Yêu Say Đắm Như Thế Nào?
K
hi những hòn than bắt đầu bén vào người vua Valoroso, ngài bắt đầu trở về với thực tại và bò nhổm dậy. “Đội trưởng đội cấm vệ đâu!” Vua gào lên thất thanh, hai chân giậm thình thịch xuống đất trong cơn giận dữ. Ôi, cặp kính tội nghiệp văng đâu mất. Cái mũi cao quý của nhà vua gần như quặp hẳn lại sau cú đấm thôi sơn của hoàng tử Giglio. Nhà vua nghiến răng trèo trẹo trong cơn thịnh nộ. “Hedzoff!” Cuối cùng ngài cũng phán được một câu trong lúc rút trong túi áo ra một cái lệnh tử hình, “Hedzoff trung thành của trẫm, khanh hãy đi bắt hoàng tử về đây quy án. Khanh có thể tìm thấy hắn ở trong phòng ngủ của hắn trên lầu. Hắn lại có gan dùng đôi tay báng bổ của quỷ phạm đến ngọc thể của trẫm, lại còn... lại còn đánh trẫm ngã xuống sàn bằng cái nồi than kia nữa. Quân đại nghịch bất đạo. Thôi đừng dùng dình nữa mau giải hắn về đây. Quân súc sinh bất trung bất nghĩa như vậy sẽ phải chết. Cứ đợi đấy hừm... hừm... hừm, các ngươi sẽ tận mắt chứng kiến.”
Nói đến đây vua dừng lại, nhấc đuôi áo ngủ lên rồi đi về cung của mình. Hoàng hậu và công chúa đi theo ngài.
Đội trưởng quân cấm vệ Hedzoff đứng ngẩn người ra như trời trồng, chẳng biết phải làm gì bởi vì ông thực lòng yêu quý hoàng tử. “Giglio đáng thương!” Ông kêu lên, nước mắt chảy ròng ròng trên má, “hoàng tử cao quý của tôi, chẳng lẽ đôi tay này lại dẫn chàng tới cái chết?”
“Dẫn chàng đến chỗ nào đấy, Hedzoff.” Một giọng đàn bà vang lên. Đó là Gruffanuff người đã chứng kiến cái cảnh om sòm vừa rồi vẫn còn đứng nán lại. “Đức vua truyền lệnh treo cổ hoàng tử vậy thì ngài cứ thi hành mệnh lệnh.”
“Tôi quả không hiểu bà nói gì.” Hedzoff nói, ông không được thông minh cho lắm.
“Cái anh chàng này! Vua không nói rõ hoàng tử nào mà.”
“Không, chắc chắn là ngài không nói rõ.”
“Nếu vậy thì hãy bắt Bulbo và treo cổ hắn lên.”
Nghe vậy ông đội trưởng ngự lâm bắt đầu nhảy cỡn lên vì sung sướng. “Chấp hành mệnh lệnh là vinh dự tối cao của người lính. Hoàng tử Bulbo sẽ phải bị treo cổ.” Thế là trời còn chưa sáng hẳn, ông đã đem quân đến bắt hoàng tử.
Ông gõ cửa.
“Ai đấy?” Bulbo hỏi.
“Thưa, đây là đội trưởng Hedzoff.”
“Vào đi, đội trưởng yêu quý, ta rất vui sướng được gặp ngươi; ta đang đợi ngươi đây.”
“Đợi tôi?” Hedzoff ngạc nhiên hỏi.
“Sleibootz, viên cận thần Sleibootz sẽ đại diện cho ta.”
“Xin hoàng tử thứ lỗi nhưng ngài sẽ phải đại diện cho chính mình, không cần phải nhọc công đánh thức Baron Sleibootz dậy.”
Hoàng tử Bulbo dường như vẫn nhìn nhận vấn đề với đôi mắt điềm tĩnh. “Tất nhiên rồi ông đội, ông cũng hành động vì quyền lợi của hoàng tử Giglio chứ?”
“Thưa, chính là thế, tôi làm việc này vì quyền lợi của hoàng tử Giglio đấy ạ.”
“Vậy thì ta sẽ dùng gươm hay súng đây?” Bulbo hỏi. “Ta giỏi cả hai món này và sẽ làm cho Giglio lĩnh hội mọi chuyện như cái tên của ta là hoàng tử Bulbo vậy.”
“Có một sự nhầm lẫn ở đây thưa hoàng tử. Việc này sẽ giải quyết bằng ĐAO giữa chúng ta.”
“Đao? Thật là một việc làm thô bạo. Cứ gọi cận thần Sleibootz dậy, ông ta sẽ là người làm chứng thứ hai và chỉ trong vòng 10 phút ta dám chắc vào bản thân mình là ngươi sẽ thấy đầu ông chủ Giglio của ngươi sẽ lăn lông lốc trên mặt đất. Ta đang đợi để nhìn thấy máu hắn ta đây.” Quả thật trông hoàng tử Bulbo dữ tợn như một tên chuyên ăn thịt người.
“Xin hoàng tử thứ lỗi nhưng với cái lệnh này tôi sẽ bắt ngài, giải ngài lên đoạn đầu đài và hành quyết.”
“Cái gì, ngươi nói gì vậy anh bạn quý! Có thôi ngay không. Ta đã nói - ối... ối trời ơi!” Đó là tất cả những gì mà chàng hoàng tử xấu số có khả năng thốt ra được bởi vì những tên lính của Hedzoff đã xông đến bắt chàng ta, nhét khăn mùi xoa vào miệng, bịt mắt chàng lại rồi giải đến pháp trường.
Nhà vua, đúng lúc ấy đang nói chuyện với Glumboso, nhìn thấy đám người đi qua, hít vào cái lọ đựng bột thuốc lá một cái rồi nói: “Quá nhiều cho Giglio. Thôi ta ăn điểm tâm đi.”
Đội trưởng đội cấm vệ giao tù nhân cho pháp quan cùng với lệnh tử hình.
“Đây là một nhầm lẫn tai hại,” Bulbo nói, chàng ta dường như không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
“Gọi Jack Ketch đến đây ngay.” Pháp quan truyền lệnh. Thế là anh chàng Bulbo đáng thương bị giải đến đoạn đầu đài ở đấy đao phủ cùng với thớt chém và một cây đao vĩ đại bao giờ cũng sẵn sàng khi người ta cần đến. Nhưng đến đây chúng ta phải quay lại chỗ của Giglio và Betsinda thôi.