Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2020-11-18 15:22:00 +0700
Chương 12
C
ách Tarascon không xa, nằm bên tả ngạn sông Rhône, có tòa lâu đài Clameran đã bị hư hỏng nhưng vẫn còn đứng vững. Tại đây, vào năm 1841, có vị hầu tước già Clameran cùng hai con trai là Gaston và Louis sinh sống.
Bên kia sông Rhône, đối diện với lâu đài Clameran là lâu đài của bà bá tước quả phụ La Verberie. Bà La Verberie chỉ có một cô con gái, khi ấy mới mười tám tuổi, tên là Valentine, tóc vàng, thân hình mảnh mai, đôi mắt to xinh đẹp. Nàng đẹp đến nỗi cả những ông thánh bằng đá đặt trong nhà thờ khi nhìn thấy nàng cũng phải run rẩy. Hai gia đình quý tộc này chỉ cách nhau bởi dòng sông Rhône, ấy vậy mà giữa họ lại có một mối hiềm thù từ lâu đời và sâu nặng hơn cả dòng sông ấy.
Thế nhưng chuyện trớ trêu đã xảy ra: được gặp nhau tại một buổi lễ hội, Gaston và Valentine đem lòng yêu nhau. Họ lén lút đi lại với nhau và Valentine đã không tiếc trinh tiết hiến dâng thân mình cho Gaston. Tiếc thay, mặc dù giữ rất kín nhưng những cuộc gặp gỡ vụng trộm ban đêm của họ vẫn không thoát khỏi cặp mắt tò mò của những kẻ ngồi lê đôi mách. Chẳng bao lâu cả vùng người ta kháo nhau về cuộc tình vụng trộm của họ với những lời gièm pha nhạo báng “nàng tiên tiết hạnh” de La Verberie. Một buổi tối ở Tarascon, khi Gaston bước vào một quán rượu bình dân thì lập tức chàng bị đám thanh niên trong vùng trêu chọc. Chàng tức giận đánh nhau với chúng. Trong cơn hỗn loạn, chàng vớ được một con dao con trên bàn ăn rồi đâm chết một kẻ tấn công mình để mở đường thoát thân. Dọc đường chàng còn đâm bị thương một kẻ khác nữa. Trong khi bọn kia xúm lại đỡ kẻ bị thương thì chàng chạy thoát về nhà. Chàng báo cho cha biết mọi việc và xin phép cha đi trốn ra nước ngoài. Ông hầu tước già đưa cho con trai gói đồ nữ trang của bà vợ quá cố để con đi trốn. Nhưng lâu đài đã bị cảnh sát và hiến binh bao vây. Gaston vượt vòng vây nhảy xuống sông Rhône đang trong cơn lũ chảy xiết.
Cảnh sát tưởng Gaston bị chết đuối, họ về báo cho gia đình ông hầu tước già biết mà không gặp trực tiếp ông già. Nhưng cậu Louis, em trai Gaston, do bản tính tham lam, xấu xa, ghen ghét, y đã không ngần ngại báo ngay cho cha biết cái tin khủng khiếp ấy. Nghe tin, ông hầu tước già ngã khuỵu xuống. Hôm sau ông qua đời. Louis để tang bố, tang anh nhưng trong lòng khấp khởi mừng thầm vì y đã trở thành người thừa kế duy nhất của dòng họ, trở thành hầu tước de Clameran.
Nhưng Gaston không chết. Chàng vật lộn với con lũ vượt sông sang lãnh địa nhà Valentine. Chàng được Valentine bố trí một người thân tín là lão Menoul chở thuyền ra cảng Marseille trốn ra nước ngoài mà không cho chàng biết là nàng đã có mang với chàng. Mấy tháng sau mẹ nàng nuốt nhục đưa nàng sang London để tránh tiếng đồn. Đến kỳ sinh nở, Valentine chưa kịp nhìn mặt con thì đứa bé đã bị bà mẹ nàng đem cho một bà nông dân. Đẻ xong, nàng lại theo mẹ quay về Pháp. Sau đó ít lâu có một kỹ sư trẻ giàu có tên là André Fauvel cưới nàng làm vợ và đưa nàng về Paris mở nhà băng sinh sống. Mấy năm sau nàng sinh được hai đứa con trai xinh đẹp như hoàng tử.
Còn anh chàng Louis de Clameran thì chỉ là một tay lêu lổng, thích ăn chơi. Ngay sau khi bố chết y đã đóng cửa nhà, sa thải người ở và bò lên Paris sinh sống. Với bản tính chơi bời, y nhanh chóng tiêu hết tiền và lao vào cuộc sống giang hồ, giao du với bọn trộm cướp đĩ điếm. Sau khi lang thang khắp châu Âu mà chẳng làm nên chuyện gì, đến năm 1865, y trở về nhà tìm người để bán tòa lâu đài. Về tới nơi, y được một bà trước kia là hầu gái của Valentine cho y biết câu chuyện thật về Gaston và con trai chàng. Bán tống bản tháo tòa nhà xong, Louis lên đường đi London kiểm tra lời kể của bà hầu gái.