Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-17 16:09:46 +0700
Chương 11
C
ô hẳn đã phát điên rồi; cô biết thế. Điều cuối cùng cô muốn là gặp Roger, vậy mà giờ cô đang ở đây cố gắng tìm anh ta, dù cô ngờ rằng anh ta đang cố gắng giết cô. Không, cô muốn tìm được anh ta vì điều đó. Cô chắc chắn không muốn chết, nhưng cô muốn chuyện này kết thúc. Chỉ sau đó cô mới có thể sống một cuộc sống bình thường.
Cô muốn cuộc sống đó với John, nhưng cô chưa bao giờ tự lừa dối bản thân rằng mối quan hệ của họ là vĩnh viễn, và tâm trạng anh trong những ngày gần đây có thể đang báo trước kết thúc của nó. Dường như không điều gì cô làm có thể khiến anh hài lòng, ngoại trừ khi họ trên giường, nhưng có lẽ đó chỉ là một sự phản ánh của ham muốn tình dục mãnh liệt và bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể làm được thế.
Thần kinh cô căng thẳng đến mức cô không thể nghĩ tới việc ăn sáng khi cô lên kế hoạch qua nhà, và cô bước tới bước lui không ngừng, chờ đợi cho đến khi cô trông thấy John trong chiếc xe bán tải của anh đang lái qua bãi cỏ. Cô không muốn anh biết cô sẽ đi đâu; anh luôn hỏi quá nhiều, và thật khó để có thể che giấu bất cứ điều gì khỏi anh. Dù vậy, cô sẽ chỉ đi nửa tiếng thôi, bởi một khi đã tới nơi, cô không có đủ can đảm để giơ đầu ra làm mồi nhử. Tất cả những gì cô có thể làm chỉ là một lần lái xe nhanh qua đó; và rồi quay về nhà.
Cô nghe radio trong nỗ lực để bình tâm lại trong khi lái xe từ từ xuống con đường sỏi hẹp. Cơn bão thứ ba trong mùa đang tới, bão Carl, cơn bão hình thành từ Đại Tây Dương và đi vòng qua Cuba. Cô đã bỏ lỡ hai cơn bão đầu tiên. Cô thậm chí còn không nhận thức được mùa hè đã chuyển sang đầu thu, bởi thời tiết vẫn còn đang rất nóng và ẩm ướt, kiểu thời tiết hoàn hảo cho những cơn bão.
Dù đã cực kỳ cẩn thận quan sát cả hai bên đường tìm kiếm dấu hiệu của một chiếc ô tô nằm khuất dưới những tán cây, cô cũng không nhận thấy bất cứ điều gì. Buổi sáng vô cùng yên tĩnh và vắng vẻ. Không có bất kỳ ai khác trên đường. Thất vọng, cô quay xe trở về nhà.
Một cơn buồn nôn ập tới, và cô phải dừng xe. Cô mở cửa nghiêng người, dạ dày cô nhộn nhạo dù nó đang hoàn toàn trống rỗng và cô nôn khan. Khi cơn co thắt dừng lại, cô dựa người vào vô lăng, yếu ớt và ướt đẫm mồ hôi. Chuyện này còn lâu mới là do một loại virus.
Cô gục đầu vào vô lăng trong một lúc lâu, quá yếu để có thể lái xe và quá ốm để có thể quan tâm. Một làn gió nhẹ thổi qua cánh cửa xe để mở, làm mát gương mặt đang nóng bừng của cô, và cũng như sự thật lóe lên trong tâm trí cô.
Nếu đây là một loại virus, nó sẽ kéo dài trong chín tháng.
Cô thả rơi đầu xuống lưng ghế, và một nụ cười bừng lên bên dưới đôi môi nhợt nhạt của cô. Có thai. Dĩ nhiên rồi. Cô thậm chí còn biết nó xảy ra khi nào: vào cái đêm John trở về nhà tờ Miami. Anh đã làm tình với cô khi cô tỉnh giấc, và họ đều không nghĩ đến các biện pháp an toàn. Cô đã quá căng thẳng để nhận thấy rằng chu kỳ của cô bị trễ.
Con của John. Đang lớn lên trong cô đã được gần năm tuần. Tay cô lướt xuống bụng, một cảm giác mãn nguyện hoàn toàn lấp đầy cô bất chấp sự khổ sở cô đã cảm thấy. Cô biết chuyện này có thể gây nên những vấn đề gì, nhưng ngay lúc này những vấn đề đó thật xa vời, không quan trọng chút nào so với niềm vui cô cảm nhận đang lớn dần.
Cô bắt đầu cười lớn, nghĩ về việc cô đã cảm thấy ốm đến thế nào. Cô nhớ đã từng đọc trong một cuốn tạp chí nào đó rằng những phụ nữ mang thai bị ốm nghén sẽ ít có khả năng sảy thai hơn những người khác; nếu đó là sự thật, em bé của cô sẽ an toàn như Fort Knox[i]. Cô vẫn đang cảm thấy mệt muốn chết, nhưng giờ cô hạnh phúc vì cảm thấy như thế.
“Một đứa con,” cô thì thầm, nghĩ về một đứa trẻ nhỏ bé, thơm tho với mái tóc đen dày và đôi mắt đen tan chảy, dù cô nhận ra rằng bất kỳ đứa trẻ nào của John Rafferty sẽ vô cùng nghịch ngợm.
Nhưng cô không thể tiếp tục ngồi ỳ trong xe được, nó đang được đỗ ngay giữa đường. Run rẩy, hy vọng cơn buồn nôn sẽ tạm ngưng cho đến khi cô về được đến nhà, cô về số và lái xe về trang trại với một vẻ thận trọng cực kỳ. Giờ thì khi đã biết chuyện gì xảy ra, cô biết phải làm gì để ổn định dạ dày mình. Và cô sẽ cần phải hẹn gặp bác sĩ.
Nói với John sẽ phải là điều đầu tiên, và với Michelle, đó là chuyện quan trọng nhất. Cô không biết anh sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cô cần phải đối mặt với khả năng anh sẽ không mấy vui mừng như cô. Cô sợ rằng anh đã bắt đầu mệt mỏi với cô; nếu vậy, anh sẽ thấy em bé là một gánh bặng, buộc anh vào với một người phụ nữ anh không muốn.
Cô nằm trên giường, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ và cảm xúc rối loạn của mình. John có quyền được biết về con anh, và, dù thích hay không, anh cũng cần phải có trách nhiệm với nó. Mặc khác, cô không thể sử dụng em bé để giữ chân anh nếu như anh muốn được tự do. Nỗi thất vọng lạnh giá lấp đầy cô bất cứ khi nào cô cố gắng nghĩ về một tương lai mà không có John, nhưng cô yêu anh đủ để để anh rời xa. Kể từ ngày đầu tiên bên nhau cô đã luôn ý thức chuẩn bị cho thời khắc anh sẽ nói với cô rằng anh không muốn cô nữa. Điều vô cùng rõ ràng trong tâm trí cô.
Nhưng chuyện gì xảy ra nếu anh quyết định rằng họ nên kết hôn vì em bé? John thực hiện những trách nhiệm của anh cực kỳ nghiêm túc, thậm chí đến mức anh sẽ lấy một người vợ mà anh không muốn vì lợi ích của con anh. Cô có thể trở thành kẻ hèn nhát và nhận lấy bất cứ điều gì anh đề nghị, trên cơ sở của những mẩu tình cảm vụn vặt theo sau nó còn tốt hơn là không có gì, hay liệu bằng cách nào đó cô có thể tìm thấy sự can đảm để từ chối bản thân điều cô mong muốn nhất đó. Nước mắt ngập đầy trong mắt cô, những giọt nước mắt đến một cách dễ dàng những ngày này. Cô sụt sịt và lau chúng đi.
Cô không thể quyết định được bất kỳ điều gì; cảm xúc của cô đang cực kỳ dữ dội xen giữa phấn khích và trầm cảm. Cô không biết John sẽ phản ứng ra sao, vậy nên bất kỳ kế hoạch nào của cô đều là một sự lãng phí thời gian. Đây sẽ là chuyện họ sẽ phải cùng nhau đối mặt.
Cô nghe tiếng ai đó đang cưỡi ngựa tới, theo sau là những giọng nói lớn, ồn ào bên ngoài, những anh chàng cao bồi luôn đến và đi trong trang trại, và cô không chút quan tâm cho đến khi nghe tiếng Edie gọi với trên lầu. “Michelle? Có ai đó bị thương. Mấy chàng trai đang mang cậu ấy vào trong. Chúa ơi, là ông chủ!” Bà hét lên ở những từ cuối cùng và Michelle bắn khỏi giường. Cô không bao giờ có thể nhớ đã chạy xuống cầu thang ra sao; tất cả những gì cô có thể nhớ được là Edie túm lấy cô ở cửa trước trong khi Nev và một người khác giúp John xuống ngựa.
John đang giữ một chiếc khăn trên mặt, và máu đang bao phủ bàn tay và cánh tay anh, thấm cả vào áo sơ mi.
Khuôn mặt Michelle rúm lại, và một tiếng nấc nghẹn bật ra từ cổ họng cô. Edie là một người phụ nữ to lớn, khỏe mạnh, nhưng bằng cách nào đó Michelle đã giật ra khỏi vòng tay bà và chạy tới chỗ John. Anh nhún vai thoát khỏi Nevada và túm lấy Michelle bằng cánh tay anh, ôm cô vào lòng. “Anh ổn,” anh nói thô lỗ. “Nó nhìn tồi tệ hơn trên thực tế.”
“Ông tốt nhất là nên tới bác sĩ, ông chủ,” Nev cảnh báo. “Vài vết cắt cần được khâu lại.”
“Tôi sẽ đi. Quay về chỗ mấy chàng trai và điều hành mọi việc đi.” John bắn cho Nev một ánh nhìn cảnh cáo qua đầu Michelle, và mặc dù một bên mắt anh bị bao phủ bởi chiếc khăn đầy máu, Nevada vẫn hiểu ý. Anh ta liếc nhanh về phía Michelle và gật đầu.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Michelle điên cuồng khi cô giúp John vào bếp. Cánh tay anh nặng nề quàng trên vai cô, điều đó cho cô biết nhiều hơn bất kỳ điều gì về vết thương tồi tệ hơn anh muốn cho cô biết. Anh hạ mình xuống một trong những chiếc ghế trong bếp.
“Anh mất lái chiếc xe tải và đâm vào một cái cây,” anh lẩm bẩm. “Mặt anh đập vào vô lăng.”
Cô đặt tay lên chiếc khăn để giữ yên nó, cảm thấy anh nhăn mặt bên dưới cái chạm nhẹ của cô, và rút tay anh ra. Cô có thể thấy những mảnh vỡ của thủy tinh lấp lánh bên trong mái tóc đen dày của anh.
“Để em xem nào,” cô dỗ dành, và nới lỏng chiếc khăn ra khỏi mặt anh.
Cô đã phải cắn môi để khỏi rên rỉ. Bên mắt trái của anh đang sưng húp, và làn da trên xương gò má anh bị rách bởi một vết thương lởm chởm. Xương gò má và trán anh thâm tím và đang sưng phồng rõ ràng, những vết thương làm biến dạng khuôn mặt anh. Một vết cắt dài trên trán, và anh đang bị chảy máu bởi cả chục vết cắt nhỏ khác. Cô hít một hơi thật sâu và giữ giọng bình tĩnh. “Edie, lấy ít đá chườm lên mắt anh ấy. Có lẽ chúng ta không nên để những vết sưng tồi tệ hơn nữa. Tôi sẽ đi lấy túi xách và chìa khóa xe.”
“Chờ chút,” John ra lệnh. “Anh muốn rửa sạch chút đã, khắp người anh đầy máu và kính vỡ.”
“Đó không phải điều quan trọng –”
“Anh không bị thương nặng lắm đâu mà,” anh ngắt lời. “Giúp anh cởi cái áo này ra.”
Khi anh sử dụng cái tông giọng đó, anh không cho phép trái lời. Michelle mở cúc áo sơ mi và giúp anh cởi nó, nhận thấy anh di chuyển hết sức thận trọng. Khi chiếc áo đã được cởi bỏ, cô trông thấy những vết sưng lớn màu đỏ trên xương sườn anh và biết lý do tại sao anh lại di chuyển thận trọng đến vậy. Trong vài giờ nữa anh sẽ cực kỳ đau đớn để có thể di chuyển được nữa. Nhấc người khỏi ghế, anh bước đến bồn và rửa sạch những vết máu dính trên cánh tay và bàn tay, sau đó đứng kiên nhẫn chờ Michelle thấm ướt một mảnh vải và nhẹ nhàng lau sạch ngực, cổ, và lưng anh. Tóc phía bên trái anh dính bê bết máu, nhưng cô không muốn thử gội đầu anh cho đến khi anh gặp bác sĩ.
Cô chạy lên lầu vơ lấy một chiếc áo sơ mi cho anh và giúp anh mặc nó vào. Edie đã lấy một lượng lớn đá và quấn trong một cái khăn sạch để chườm. John nhăn mặt khi Michelle cẩn thận đặt khăn chườm trên mắt anh, nhưng anh không tranh cãi và giữ chặt nó.
Gương mặt cô trở nên căng thẳng khi cô lái xe đưa anh đến bệnh viện cấp cứu địa phương. Anh đang bị thương. Điều đó khiến cô choáng váng, bởi bằng cách nào đó cô chưa bao giờ hình dung ra John lại có thể bị tổn thương bởi bất kỳ điều gì. Anh cứng như đá granit, anh dường như là người không bao giờ biết mệt mỏi, bị ốm hay bị thương. Gương mặt biến dạng, bê bết máu của anh là bằng chứng rằng anh cũng giống như những người khác, tuy nhiên, đây là John, anh không vật vã bởi vết thương của mình. Anh vẫn luôn là người biết kiểm soát.
Anh được đưa vào phòng điều trị, nơi bác sĩ cẩn thận lau sạch vết thương và khâu các vết cắt trên trán. Những vết xước không quá nghiêm trọng để cần phải khâu lại, dù chúng đều cần được rửa sạch và băng lại. Và rồi, các bác sĩ dành một khoảng thời gian dài kiểm tra vết sưng quanh mắt trái John. “Tôi sẽ chuyển anh tới bệnh viện Tampa để bác sĩ nhãn khoa có thể kiểm tra cái này.” Ông ta nói với John.
“Tôi không có nhiều thời gian để chơi đâu.” John cắt ngang, vẫn đang ngồi trên bàn.
“Nó liên quan đến thị lực của anh,” bác sĩ nói đều đều. “Anh đã bị đập rất mạnh, đủ để làm gãy xương gò má. Tất nhiên, nếu như anh quá bận để có thể quan tâm đến thị lực của mình –”
“Anh ấy sẽ đi ạ,” Michelle ngắt lời.
John tức tối nhìn cô qua một con mắt thâm đen, nhưng cô đang nhìn chằm chằm lại anh cũng với cường độ mãnh liệt đó. Có điều gì đó tuyệt đến kỳ quoặc từ cô, một sự khác biệt anh không thể miêu tả bởi nó quá tinh tế. Nhưng ngay cả khi cực kỳ nhợt nhạt và căng thẳng, cô trông vẫn thật tuyệt. Cô vẫn luôn thật tuyệt đối với anh, và anh có thể nhìn cô tốt hơn rất nhiều với cả hai con mắt thay vì một.
Anh suy nghĩ nhanh sau đó gầm lên. “Được thôi.” Hãy cứ để cô nghĩ điều cô muốn về việc tại sao anh lại đồng ý; ngoài sự thật rằng anh không muốn cô ở bất cứ đâu gần trang trại lúc này. Nếu anh đến Tampa, anh có thể khẳng định rằng cô sẽ ở lại với anh, điều đó sẽ giữ cô tránh xa khỏi nguy hiểm, trong khi Andy Phelps sẽ theo dõi xem ai đã bắn vỡ kính chắn gió của anh.
John chắc chắn rằng anh cần phải quan tâm tới những điều trước đây chỉ đơn giản là những mối nghi ngờ; sự đe dọa của Beckman đã đi quá xa hơn chỉ là những cuộc điện thoại quấy rối. Beckman đã cố gắng để khiến nó trông giống một vụ tai nạn khi hắn ta chèn xe Michelle khỏi đường, nhưng giờ hắn ta còn đi xa hơn, và một viên đạn không phải là một tai nạn ngẫu nhiên.
Ơn Chúa Michelle đã không đi cùng anh như mọi khi. Ban đầu anh nghĩ viên đạn đó là dành cho anh, nhưng giờ thì anh không còn quá chắc chắn. Viên đạn đi chệch sang bên phải khá xa. Chết tiệt, giá như anh không mất lái ngay khi kính chắn gió vỡ tan! Anh đã giật bánh lái theo bản năng, và chiếc xe tải bắt đầu trượt trên lớp cỏ phủ sương, đâm sầm vào cây sồi lớn. Cú đâm quá mạnh đã đẩy anh bật về phía trước, xương gò má anh đập mạnh vào vô lăng với lực tác động khiến anh bất tỉnh mất vài phút. Ngay khi anh khôi phục lại ý thức và đầu óc tỉnh táo hơn, anh đã không bảo bất kỳ người làm nào của mình xem xem viên đạn bắn ra từ đâu. Beckman hẳn đã rời đi từ lâu rồi, và họ sẽ chỉ phá hủy bất kỳ bằng chứng nào hắn ta để lại. Andy Phelps có thể kiểm tra chuyện đó.
“Tôi sẽ sắp xếp một xe cứu thương,” bác sĩ nói, quay người rời khỏi phòng.
“Không cần xe cứu thương. Michelle có thể đưa tôi đến đó.”
Bác sĩ thở dài. “Anh Rafferty, anh đang bị chấn động, anh nên nằm xuống. Và trong trường hợp cái mắt chết tiệt kia của anh, anh không nên căng thẳng, cúi gập người, hoặc bị xô đẩy. Một chiếc xe cứu thương là cách an toàn nhất để anh tới Tampa.”
John cau mày ngày càng tợn, nhưng bên trái mặt anh đang sưng phồng khiến anh không thể ép buộc các cơ bắp tuân lệnh. Không đời nào anh để Michelle tự lái xe loanh quanh trong chiếc Mercedes; Beckman sẽ lập tức nhận ra cô trong chiếc xe đó. Nếu anh tới Tampa, cô sẽ phải ở bên anh từng giây. “Chỉ khi Michelle đi cùng xe cứu thương với tôi.”
“Em sẽ đi ngay đằng sau thôi,” cô nói. “Không, chờ đã. Em phải về nhà trước, để lấy quần áo cho cả hai chúng ta.”
“Không, bác sĩ, cho tôi một giờ. Tôi sẽ mang quần áo của chúng tôi theo và sắp xếp cho chiếc xe được đưa về nhà.” Với Michelle anh nói, “Em cũng phải đi với anh, hoặc anh sẽ không đi đâu hết.”
Michelle nhìn chằm chằm vào anh trong sự tuyệt vọng, nhưng cô cảm nhận thấy anh sẽ không lùi bước trong chuyện này. Anh đã đồng ý dễ đến ngạc nhiên về việc đi tới bệnh viện, chỉ cứng đầu đến kỳ quoặc về việc giữ cô bên cạnh anh. Nếu để ai khác lái xe quay về trang trại, họ sẽ bị kẹt lại ở Tampa, vậy nên nó chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Toàn bộ câu chuyện này thật kỳ lạ, cô không biết tại sao và cũng không có thời gian để tìm hiểu. Nếu cô phải ngồi trong một chiếc xe cứu thương để đưa được John đến Tampa, cô sẽ làm thế. Cô vẫn quá choáng váng và sợ hãi bởi tai nạn của anh và cô sẽ làm bất cứ điều gì để anh khỏe lại.
Anh cho sự chấp thuận của cô là lẽ đương nhiên, nói với cô điều anh muốn và hướng dẫn cô gọi cho Nev mang quần áo cùng một người tới lái xe về nhà. Chỉ nhờ ý chí cô mới có thể nhấc tay lên rời khỏi phòng để gọi điện thoại. John chờ vài giây sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô, rồi nói. “Bác sĩ, có chiếc điện thoại nào khác tôi có thể sử dụng không?”
“Không có ở đây, và anh không nên đi lại loanh quanh. Anh thậm chí không nên ngồi dậy. Nếu cuộc gọi khẩn cấp không thể chờ được, cứ để vợ anh gọi nó giúp anh.”
“Tôi không muốn cô ấy biết.” Anh không bận tâm sửa lại giả thuyết của bác sĩ rằng Michelle là vợ anh. Chỉ là một kết luận vội vã thôi, đó là tất cả. “Vậy hãy giúp tôi. Nối máy cho tôi với cảnh sát trưởng, nói với Andy Phelps tôi đang ở đâu và rằng tôi cần nói chuyện với anh ta. Đừng nói với bất kỳ ai ngoại trừ Phelps.”
Đôi mắt vị bác sĩ lóe lên, và ông ta nhìn vào người đàn ông cao lớn trong một lúc. Bất kỳ ai khác cũng có thể bị san phẳng bởi ánh mắt đó. Rafferty lẽ ra nên nhượng bộ, nhưng tinh thần anh vô cùng sắt đá. Anh vẫn giữ chính kiến và yêu cầu với giọng đanh thép khiến không ai có thể trái lời anh.
“Được rồi, tôi sẽ gọi điện nếu anh nằm xuống. Anh đang mạo hiểm thị lực của mình đấy, anh Rafferty. Hãy suy nghĩ về việc bị mù trong suốt quãng đời còn lại.”
Môi John xoắn lại trong một nụ cười chỉ như một cái nhếch mẹp. “Vậy thì thiệt hại có thể đã xảy ra rồi, thưa bác sĩ.” Mất thị lực mắt trái của anh không quan trọng chút nào so với mạng sống của Michelle. Không gì quan trọng hơn việc giữ cho cô được an toàn.
“Không hẳn. Anh thậm chí không có bất kỳ tổn thương nào ở mắt, nhưng với một cú đập mạnh như thế tốt nhất là nó nên được kiểm tra. Anh có thể bị gãy sàn hốc mắt, cú sốc có thể truyền đến phần xương hốc mắt. Xương đó rất mỏng, và dưới áp lực lớn nó có thể làm hỏng nhãn cầu của anh. Một vết nứt có thể làm giảm thị lực, nhưng nếu bị vậy anh sẽ cần phẫu thuật để chỉnh hình lại nó. Hoặc anh có thể bị tổn thương dây thần kinh, ống thần kinh, hoặc bong võng mạc. Tôi không phải chuyên gia về mắt, vậy nên không thể nói được. Tất cả những gì tôi có thể nói với anh là cần phải càng bất động càng tốt hoặc anh có thể tự gây ra tổn thương nặng hơn.”
Sốt ruột John nằm xuống, đặt tay sau đầu, nó đang đập rộn trên tay anh. Anh bỏ qua cơn đau, cũng như anh bỏ qua khuôn mặt đang tê rần của mình. Nếu có thiệt hại thì sự cũng đã rồi. Anh có thể bị vỡ xương gò má và hỏng một bên mắt; anh có thể sống với gương mặt méo mó hoặc chỉ còn một bên mắt lành lặn, nhưng anh không thể sống mà không có Michelle.
Anh tua đi tua lại vụ việc trong tâm trí, cố gắng nhớ lại các chi tiết từ trong tiềm thức. Chỉ trong tích tắc trước khi viên đạn bắn vỡ cửa kính chắn gió, anh có thấy một ánh flash lóe lên xác nhận vị trí của Beckman không? Beckman có đi bộ không? Không thể nào. Trang trại quá lớn để cho một người có thể đi bộ. Cũng không phải không có khả năng hắn ta cưỡi ngựa; cưỡi ngựa khó hơn đi bằng ô tô, thứ mà có thể dễ dàng thuê được. Nếu giả định rằng Beckman lái ô tô, vậy thì hắn ta đi đường nào, hắn đã đi đường nào mà lại khuất khỏi tầm nhìn của anh được?
Andy Phelps tới vài phút trước Nev. Vì lợi ích của Michelle, phó cảnh sát trưởng nói đùa về sự lộn xộn trên gương mặt xinh xắn của John, sau đó chờ đợi trong khi John đưa cho Nev những hướng dẫn chi tiết. Nev gật đầu, hỏi vài câu. Sau đó, John liếc nhìn Michelle. “Sao em không ra kiểm tra xem Nev đã mang gì tới, nếu em cần thêm gì nữa, cậu ấy có thể mang nó đến Tampa.”
Michelle do dự một giây, cảm thấy lo lắng và mơ hồ cùng lúc. John muốn cô rời khỏi phòng vì lý do nào đó. Cô nhìn lên vị phó cảnh sát trưởng cao lớn, điềm tĩnh, sau đó nhìn lại John, trước khi lặng lẽ rời khỏi với Nev. Có chuyện gì đó, cô biết mà.
Ngay cả Nev cũng hành động thật kỳ lạ, không hề nhìn vào mắt cô. Có chuyện gì đó đã xảy ra mà không một ai muốn cô biết, và nó liên quan tới John.
Anh đã quá dễ dãi trong việc tới bệnh viện, mặc dù nguy cơ hỏng một bên thị lực chắc chắn đủ để khiến John cân nhắc; nhưng rồi anh đã rất vô lý về việc đi xe. John chưa bao giờ là người vô lý. Nev đã bồn chồn điều gì đó, và giờ thì John muốn nói chuyện riêng với phó cảnh sát trưởng. Cô chắc chắn phó cảnh sát không ở đó chỉ vì anh ta nghe tin một người bạn đang bị thương.
Có quá nhiều điều không hợp lý. Thậm chí cả thực tế rằng John bị tai nạn cũng không hề phù hợp. Anh đã lái xe quanh đồng cỏ từ thời niên thiếu, rất lâu trước cả khi anh đủ tuổi lấy bằng lái xe. Anh cũng là một trong những người lái xe cẩn thận nhất mà cô từng thấy, với phản xạ nhanh chóng và ánh mắt chú tâm của một con đại bàng với tất cả những gì xảy ra trên đường. Không thể nào anh tự mất kiểm soát chiếc xe và đâm vào một cái cây. Nó thật quá vô lý, quá kỳ lạ, quá giống với tai nạn của cô.
Là Roger.
Cô mới ngu ngốc làm sao! Cô đã coi anh ta chỉ như nguy hiểm của riêng mình, không phải với John. Cô lẽ ra nên giả thuyết sự ghen tuông điên rồ của anh ta có thể lan tới người đàn ông anh ta nghĩ đã cướp cô khỏi anh ta. Trong khi cô cố gắng thu hút sự chú ý của anh ta, thì anh ta lại đang rình rập quanh John. Tay cô siết chặt thành nắm đấm. Roger sẽ không thể có cơ hội thắng được John trong một trận đấu công bằng, nhưng hắn ta sẽ trốn chui lủi quanh anh như kẻ hèn nhát, không bao giờ dám có một trận đối đầu trực tiếp.
Cô nhìn xuống hai túi đồ Edie đã đóng gói và đặt tay lên đầu. “Tôi cảm thấy không khỏe, Nev.” Cô thì thầm. “Xin lỗi, tôi cần phải vào nhà vệ sinh.”
Nev nhìn quanh, sự lo lắng hằn trên gương mặt. “Cô có cần tôi gọi một y tá không? Cô trông xanh xao quá.”
“Không, tôi sẽ ổn thôi.” Cô cố nở một nụ cười yếu ớt trong khi nói dối. “Tôi không thể chịu được khi trông thấy máu, và nó đang khiến tôi không được khỏe.”
Cô vỗ nhẹ vào cánh tay anh và bước về phía nhà vệ sinh công cộng, nhưng không vào. Thay vào đó cô chờ một lúc, lén liếc nhìn xung quanh; ngay khi Nev quay người ngồi xuống chờ đợi, cô lao qua cánh cửa hành lang gần phòng khám đang để ngỏ. Cánh cửa phòng John đang đóng, nhưng nó không hề được khóa.Cô thận trọng đẩy nhẹ, cánh cửa mở hé ra một chút. Nó nằm phía bên trái căn phòng, do vậy John sẽ không thể trông thấy được. Phelps đang đứng phía bên phải John, đối diện với anh; với chút may mắn, anh ta cũng sẽ không chú ý thấy cánh cửa chuyển động nhẹ.
Tiếng nói của họ vọng ra phía cánh cửa để hé.
“ – nghĩ rằng viên đạn đến chếch về khoảng bên trái tôi,” John đang nói. “Nev có thể chỉ cho anh.”
“Liệu viên đạn còn găm trong nệm ghế xe không?”
“Có lẽ là không. Đường bay của nó không đủ.”
“Có lẽ tôi sẽ có thể tìm thấy vỏ đạn. Tôi không quen biết nhiều bên hàng không, nhưng tôi có thể kiểm tra vài thứ khác, nếu hắn ta đã bay tới đây, hắn sẽ phải dừng ở Tampa, điều đó có nghĩa hắn sẽ phải thuê một chiếc ô tô ở sân bay. Nếu tôi có thể nhận dạng hắn, chúng ta sẽ biết được biển số xe.”
“Một chiếc Chevrolet xanh. Tin đó sẽ thu hẹp được diện tình nghi,” John nói dứng khoát.
“Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ xem có bao nhiêu chiếc Chvrolet xanh trong bang này. Thật là một ý hay khi giữ Michelle gần anh ở Tampa. Nó sẽ cho tôi vài ngày để lần ra gã này. Tôi có thể cử một cảnh sát ở lại Tampa để giám sát bệnh viện, nếu anh cần.”
“Hắn ta sẽ không thể tìm thấy cô ấy nếu bác sĩ ở đây giữ yên lặng và nếu vị trí của tôi khó tìm đôi chút.”
“Tôi có thể sắp xếp chuyện đó.” Andy cười khẽ.
Michelle không chờ để nghe thêm. Lặng lẽ cô bước xuống hành lang và tới chỗ Nev. Anh ta đang đọc một cuốn tạp chí và không nhìn lên cho đến khi cô ngồi xuống cạnh anh. “Cảm thấy khá hơn chưa?” anh hỏi thông cảm.
Cô trả lời gì đó, và hẳn là điều đó phải có chút ý nghĩa, bởi nó làm hài lòng anh ta. Cô ngồi cứng đờ trên ghế, còn hơn cả choáng váng. Những điều cô nghe được đã xác nhận những nghi ngờ của cô rằng Roger là kẻ đã đứng phía sau những ‘tai nạn’ của John, nhưng phần còn lại của nó thật khó để tiếp nhận. John không chỉ tin cô về các cuộc điện thoại, anh đã kết nối chúng với chiếc Chevrolet xanh và lặng lẽ cố gắng theo dõi Roger. Điều đó giải thích lý do tại sao anh đột nhiên trở nên khăng khăng rằng cô phải nói cho anh chính xác nơi cô đi và đi bao lâu, lý do anh không muốn cô đi bất cứ đâu. Anh đang cố gắng bảo vệ cô, trong khi cô lại cố gắng giơ đầu làm mồi nhử Roger ra ngoài.
Là John, anh sẽ không nói cho cô những nghi ngờ của anh hoặc những điều anh đang làm bởi anh không muốn cô “lo lắng”. Điều đó thật giống với tính cách anh. Bản năng bảo vệ, sở hữu của anh đã ăn sâu vào máu, bất chấp sự logic. Có vài điều hoặc vài người trong cuộc đời khiến anh quan tâm, nhưng một khi đã quan tâm, anh sẽ hoàn toàn chú tâm vào nó. Anh đã tuyên bố rằng cô là của anh, và thứ gì là của anh, anh sẽ giữ chặt.
Phó cảnh sát trưởng Phelps dừng lại trò chuyện; Michelle quyết định để anh ta lại tiếp chuyện với Nev, còn cô đi vào phòng John. Xe cứu thương vừa đến, vậy nên cô biết họ sẽ sớm rời khỏi đây.
Khi cánh cửa mở ra, anh xoay đầu cho đến khi có thể trông thấy cô bằng con mắt bên phải. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”
Cô phải cắn răng chống lại cơn giận dữ cuộn lên trong mình khi trông thấy gương mặt méo mó, xây xước bầm tím của anh. Nó khiến cô muốn hủy hoại Roger bằng bất kỳ cách nào có thể. Cơn giận dữ nguyên thủy lấp đầy cô, bơm đầy trong từng tế bào cơ thể cô. Cô phải sử dụng toàn bộ sự kiểm soát trong mình để có thể bình tĩnh bước về phía anh. “Nếu anh cảm thấy khá hơn, vậy thì em cũng không quan tâm Edie đã đóng gói và không đóng gói những gì.”
“Anh sẽ ổn thôi,” Giọng nói trầm khàn của anh tràn đầy tự tin. Anh có lẽ sẽ hỏng một bên mắt hoặc không, nhưng anh sẽ ổn thôi. John Rafferty được tôi luyện từ loại thép cứng và nguyên chất nhất.
Cô ngồi cạnh anh trong xe cứu thương và nắm chặt tay anh trong suốt quãng đường đến Tampa, đôi mắt cô chưa một lần rời khỏi gương mặt anh. Có lẽ anh đang ngủ lơ mơ; hay có lẽ chỉ đơn giản là sẽ đỡ đau hơn nếu anh nhắm mắt bên phải lại. Vì một lý do nào đó, người ta vẫn thường ít khi trò chuyện trong những chuyến di chuyển đường dài.
Họ không nói gì cho đến khi tới được bệnh viện, lúc đó anh mở mắt và nhìn cô, cau mày khi trông thấy cô kiệt sức đến thế nào. Cô cần nghỉ ngơi trên giường hơn là anh; nếu không phải vì một bên mắt chết tiệt của anh, và cơ hội để giữ Michelle tránh xa khỏi trang trại, anh hẳn đã quay trở lại với công việc.
Anh lẽ ra nên tránh xa cô ngay lần đầu tiên anh nghi ngờ rằng Beckman là kẻ đứng đằng sau tai nạn của cô, nhưng anh đã quá miễn cưỡng để cô rời khỏi tầm mắt mình. Anh không chắc chắn về cô hay về việc cô cần anh đến thế nào, vậy nên anh giữ cô trong tầm tay mình. Nhưng ánh nhìn của cô khi anh bị thương… một người phụ nữ sẽ không có cái nhìn như vậy nếu như cô ấy không quan tâm. Anh không biết cô quan tâm đến đâu, nhưng ngay lúc này anh hài lòng với thực tế rằng cô có quan tâm anh. Giờ anh đang có cô, và anh không có ý định để cô rời xa. Ngay sau khi vấn đề của Beckman được giải quyết, anh sẽ kết hôn với cô nhanh đến mức cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Michelle bước tới bước lui khi anh được đưa vào bệnh viện và bị chuyển đi với ba – ba! – nữ y tá ngay bên cạnh. Ngay cả khi bị trọng thương, anh vẫn tiết ra sự nam tính thu hút phụ nữ như một thỏi nam châm.
Cô không trông thấy anh trong suốt ba giờ sau đó. Ủ ê, cô đi lang thang quanh hành lang cho đến khi cơn buồn nôn lại cuộn lên hướng cô tìm tới quần cà phê, nơi cô ngồi ăn vài chiếc bánh quy cũ. Dạ dày cô dần ổn định lại. John sẽ ở đây ít nhất trong hai ngày nữa, có thể còn lâu hơn; làm cách nào cô có thể che giấu tình trạng của cô với anh khi mà cô phải ở bên anh mỗi giây phút trong ngày? Không gì có thể thoát khỏi sự chú ý của anh trong một thời gian dài, dù anh chỉ còn một bên mắt tốt hay hai. Mang thai, sinh sản, không phải là những điều xa lạ đối với anh; đó là công việc của anh. Bò đẻ, ngựa phối giống. Ở trang trại, mọi thứ đều giao phối và sinh sản. Sẽ không mất nhiều thời gian để anh biết chuyện về một loại virus chỉ là nhảm nhí và đưa ra kết luận chính xác về tình trạng thật sự của cô.
Anh sẽ nói gì nếu cô kể cho anh? Cô nhắm nghiền mắt, tim cô đập thình thịch điên cuồng với suy nghĩ đó. Anh xứng đáng được biết. Cô muốn anh biết; cô muốn chia sẻ mọi khoảnh khắc trong quá trình mang thai này cùng anh. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh làm gì đó ngu ngốc, biết rằng Roger không chỉ đe dọa tính mạng cô, mà còn cả con họ?
Cô buộc bản thân phải suy nghĩ thấu đáo. Họ an toàn trong bệnh viện này. Anh sẽ không rời khỏi bệnh viện khi mà ở đây có nghĩa cô cũng được bảo vệ. Cô ngờ rằng đây là lý do duy nhất để anh đồng ý đến đây. Anh sẽ kéo dài thời gian để phó cảnh sát trưởng Phepls tìm Roger, nếu anh có thể.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu đến khi John rời bệnh viện mà Phelps vẫn không tìm thấy Roger? Bằng chứng họ có liệu có đủ để chống lại anh ta? Anh ta hẳn đã có đủ thời gian để sửa chữa bất kỳ thiệt hại nào của chiếc Chevrolet, và không ai trông thấy anh ta bắn John. Anh ta đã không nói bất kỳ lời nào đe dọa cô trong những cuộc điện thoại kia. Anh ta sẽ không nói, cô hiểu anh ta, và vậy là đủ.
Cô không thể chạy trốn, không thêm nữa. Cô đã chạy trốn trong hai năm, trốn tránh những cảm xúc sau khi cô đã ngừng trốn khỏi anh ta. John đã kéo cô ra bằng niềm đam mê nóng bỏng, dữ dội, mãnh liệt của anh, buộc cô phải rời bỏ sự tự vệ của mình. Cô không thể rời bỏ anh, đặc biệt là khi cô đang mang thai con anh. Cô cần phải đối mặt với Roger, phải đối mặt với tất cả những cơn ác mộng xưa cũ và đánh bại chúng, hoặc cô sẽ không bao giờ loại bỏ được sự sợ hãi dai dẳng này. Cô có thể chiến đấu với anh ta, điều mà cô đã quá sợ hãi để có thể làm được. Cô có thể chiến đấu với anh ta vì John, vì con của họ, và cô có thể chết tiệt chiến đấu với anh ta vì chính bản thân cô.
Cuối cùng cô quay trở lại phòng chờ John. Thêm ba mươi phút trước khi anh được đẩy vào phòng và được đặt cẩn thận lên giường. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng các y tá, anh nói, giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Nếu còn bất cứ ai khác đi qua cánh cửa đó để làm bất cứ điều gì với anh nữa, anh sẽ ném họ ra ngoài cửa sổ.” Thận trọng anh nhấc người cao lên những chiếc gối và bấm vào một cái nút ở đầu giường.
Cô lờ đi tính khí thất thường của anh. “Anh đã gặp bác sĩ chuyện khoa mắt chưa?”
“Ba người. Lại đây.”
Không thể hiểu lầm giọng điệu ra lệnh đó hay tia sáng lóe lên trong đáy mắt bên phải của anh khi quan sát cô. Anh đưa tay ra và nói lần nữa. “Lại đây.”
“John Patrick Rafferty, anh không trong tình trạng để có thể ra lệnh được như thế đâu.”
“Thật không?”
Cô từ chối nhìn vào anh. “Anh không nên xô người như thế.”
“Anh không muốn bị xô đẩy. Anh chỉ muốn một nụ hôn thôi.” Anh tặng cô một nụ cười chậm rãi, gian tà mặc cho gương mặt sưng vù của mình. “Tinh thần anh ổn định, nhưng cơ thể mệt như quỷ.”
Cô cúi xuống hôn anh, nấn ná trên môi anh bằng môi cô. Khi cô cố gắng ngẩng đầu lên, anh vùi những ngón tay vào mái tóc cô và giữ cô cúi xuống, ngấu nghiến miệng cô, lưỡi anh trêu chọc khám phá cô. Anh thở dài sung sướng và để cô ngẩng lên, nhưng với tay xuống để giữ cô lại bên cạnh anh. “Em đã làm gì trong lúc anh nằm lạnh lẽo trong phòng bị mắc kẹt, chọc ngoáy, chụp x-quang và bị kiểm tra không ngừng?”
“Ồ, em có vài sự giải trí. Anh không thể nhận ra lau nhà cũng là một nghệ thuật cho đến anh quan sát một bấc thầy làm việc đó. Ngoài ra còn có một quán cà phê-bốn-sao ở đây nữa, chuyên bán những chiếc bánh cũ ngon nhất mà em từng được ăn.” Cô mỉm cười, nghĩ về việc anh sẽ không bao giờ kiểm chứng được sự thật trong câu báo cáo cuối cùng của cô.
Anh cười toe toét, nghĩ về việc anh đã buộc tội cô là đồ hư hỏng. Anh biết hơn thế, bởi anh đang cố làm hư cô đây thôi, và cô vẫn cứ hài lòng với những thứ thấp hơn nhiều so với những điều anh sẵn sàng dâng tặng cô. Sở thích của cô không phải trứng cá muối hay áo lông chồn, và cô bằng lòng với việc lái chiếc xe tải cũ thay vì một chiếc Porsche. Cô thích lụa và quần áo đẹp, nhưng cô trông vẫn không hề kém sắc với áo phông và quần jean. Thật khó để làm hư một người phụ nữ luôn hài lòng với bất cứ điều gì cô ấy có.
“Sắp xếp một chiếc giường xếp cho mình đi,” anh yêu cầu. “Trừ khi em muốn ngủ ở đây với anh?”
“Em không nghĩ là các y tá sẽ cho phép đâu.”
“Có một cái khóa trên cửa nhỉ?”
Cô cười lớn. “Không. Anh không may mắn thế đâu.”
Tay anh lang thang xuống mông cô, cái vuốt ve chậm rãi, thân mật của một người tình. “Chúng ta cần nói chuyện. Em có phiền không nếu anh bị mất một bên mắt?”
Cho đến lúc đó cô đã không hề nhận ra rằng anh có thể bị giảm thị lực và mất một bên mắt. Cô hít sâu một hơi, mù quáng siết chặt bàn tay anh. Anh tiếp tục quan sát cô dần thả lỏng thư giãn, biết rằng đó là điều quan trọng.
“Nó sẽ khiến em thấy phiền vì lợi ích của anh, nhưng đối với em… Anh có thể chỉ còn một mắt, hoàn toàn mù, tàn tật, bất cứ điều gì, và em vẫn yêu anh.”
Đó. Cô đã nói ra rồi. Cô không định làm vậy, nhưng từ những đến vô cùng tự nhiên ngay cả khi cô có thể nuốt lại, cô cũng sẽ không làm.
Mắt phải của anh rực cháy khi nhìn cô. Cô chưa bao giờ trông thấy bất kỳ ai khác có đôi mắt tối như đêm đen như mắt anh, chúng đã ám ảnh cô ngay từ lần đầu tiên cô gặp anh. Cô nhìn xuống anh và cố nở nụ cười có chút do dự khi cô chờ anh lên tiếng.
“Nói lại đi.”
Cô không giả vờ không biết anh đang ám chỉ điều gì, nhưng cô phải hít sâu một hơi khác. Tim cô đập thình thịch. “Em yêu anh. Em không nói điều đó để cố gắng bẫy anh vào bất cứ điều gì. Đó chỉ là điều mà em cảm nhận, và em không mong đợi anh –”
Anh đặt một ngón tay lên môi cô. “Không đúng lúc đến chết tiệt,” anh nói.
[i] Kho vàng lớn nhất nước Mỹ