Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
mber”, Simon hét vang át cả tiếng sóng biển đang xô ầm ầm dọc theo mỏm đá. Con dốc đứng phóng thẳng ra đại dương bao quanh. Bãi biển ở đây, nếu có thể gọi như thế, nhỏ hơn bất kỳ bãi biển nào Simon từng đến trong đời cậu. Nó chả có gì giống với những bãi biển của quận Cam[1] cả. Nhìn từ bên trên, đại dương thật bao la, nhưng đứng ở dưới thì trông nó thật là nhỏ bé và quạnh vắng.
Nhưng dù thế nào thì biển vẫn là biển, và cậu nhớ nó cũng ngang bằng với mẹ.
Người lính của Lãnh chúa Ian đứng xa bọn trẻ để quan sát. Anh ta có vẻ hơi bực khi phải đi cùng chúng ra biển. Nhưng anh ta đứng đủ xa để bộ ba nói chuyện thoải mái với nhau, điều mà cả ba đều không có cơ hội kể từ khi ra khỏi nhà.
Amber nhấc gấu váy lên để khỏi vấp và xách giày trên tay.
Cian đứng bên cạnh cậu, nhìn sóng biển vỗ ì oạp vào bờ cát.
“Có giống như ở nơi của cậu không?”
“Không. Không giống chút nào cả. Cát trắng hơn, biển xanh hơn. Và trải dài hàng dặm như thế này này.” Simon chỉ vào mép nước. Thằng bé ngồi trên cát, xắn quần lên rồi lội ra biển.
“Chết tiệt. Lạnh ghê.” Cian cười phá lên.
“Anh không được chửi thề”, Amber mắng.
“Được. Lại đây thử mà xem.” Simon ngoắc tay về phía cô bé.
Amber nghiêng nghiêng đầu, ném đôi dép xuống đất, và xăm xăm chạy về phía cậu. Ngay khi chân chạm tới nước, mắt cô bé mở to và môi dưới run lên.
“Tôi đã bảo là nước lạnh lắm mà.” “Sao anh nói từng bơi ở biển.”
“Thì đúng vậy, nhưng mà ở đấy nước không lạnh như thế này.”
Hai chân Cian cũng ướt hết cả và cả ba đứa nhảy nhót theo những con sóng dội vào bờ.
“Cậu có nghĩ là mình sẽ trở về không?”, Cian hỏi. “Nếu mẹ đề cập đến chuyện đó thì chúng tôi sẽ về.” “Trước tiên phải tìm cho ra những hòn đá rồi mới tính đến chuyện về hay không chứ”, Amber nhắc.
“Anh có nghĩ mình sẽ tìm được không?”, Simon hỏi. Nếu có bất kỳ ai trong số họ biết được tương lai thì đó chỉ có thể là Amber.
“Tôi tin là chúng ta sẽ tìm thấy.” “Em có thấy gì không, Amber?” “Không, chỉ cảm giác thôi.”
Simon nhìn lên Cian, người đã luôn là người thầy thông thái của cậu kể từ khi cậu đến thế kỷ XVI này. “Tôi nghĩ mình có thể sẽ giấu không cho mẹ biết để mẹ khỏi buộc chúng tôi phải quay về.”
“Khi được tìm thấy rồi thì có giấu đi cũng sẽ bị phát hiện thôi.”
“Ưm, tôi sẽ phải tìm cách gì đấy. Tôi không định trở về.” Ý nghĩ về môn hình học của thầy Price và hàng giờ đồng hồ chơi game vô ích dường như không còn ý nghĩa đối với cậu nữa.
Chẳng còn thấy hứng thú với việc chơi đùa dưới biển, Simon ngồi trên cát cách xa mép nước.
“Anh không cần ủ ê như vậy đâu, Simon. Chúng ta vẫn chưa tìm thấy chúng mà. Cô Lizzy có ép anh rời khỏi đây vào ngay hôm nay đâu chứ”, Amber vỗ vai Simon.
“Lúc chúng ta tìm thấy những hòn đá ấy, có khi cậu đã đủ lớn để tự quyết định rồi”, Cian góp chuyện. “Vả lại, ngay cả nếu hiện giờ ta đã tìm thấy chúng rồi đi nữa thì Lizzy cũng không thể rời khỏi đây được. Trong khi mối hiểm họa từ Grainna vẫn đang treo lơ lửng quanh chúng ta.”
Simon ném một hòn đá xuống nước, “Tôi biết”.
“Này Simon, cậu từng cố biến thành thứ gì khác ngoài chim chưa?”, Cian hỏi.
“Chưa. Anh có nghĩ tôi nên thử không?” “Nếu là tôi thì tôi sẽ thử.”
“Sao không cố biến thành cá xem.” Amber đưa mắt về phía đại dương. “Em tự hỏi ở dưới nước không biết sẽ như thế nào nhỉ.”
Simon nghĩ về cá một lúc. Ý nghĩ về một con cá mập xuất hiện và há mồm nuốt chửng cậu trong tích tắc khiến cậu co vòi. “Không, xin kiếu. Nhỡ đâu tôi biến thành cá voi thì sao, bọn này chậm chạp lắm.”
“Sói thì sao?” “Có thể.”
“Hay ngựa?”
“Có ích đấy.”
Amber đưa mắt nhìn về phía sườn đồi. “Mình phải tìm chỗ vắng người để thử nhỉ.”
“Phải mất một lúc lâu đấy. Tôi nghĩ không ai để ý đến bọn mình một thời gian đâu”, Cian bảo. “Những đám cưới thế này phải mất đến hàng tuần. Cha tôi bảo sẽ có nhiều cuộc hội họp để củng cố những đồng minh của chúng ta.”
“Vậy bọn mình cố lẩn đi xem.”
“Em có ý nghĩ đó từ khi nào đấy Amber? Không giống em gì cả.”
Amber hất mớ tóc dài lòa xòa trước mặt. “Em chỉ cảm thấy Simon cần nâng cao quyền năng của anh ấy thôi. Anh ấy cần biết mình có khả năng gì.”
“Nếu cậu cảm thấy có sức mạnh về điều đó, thì ta sẽ nói cho mọi người biết và chúng ta sẽ luyện tập cùng nhau.”
Cô bé lại ngoái đầu nhìn qua vai mình. Simon nhìn theo luồng mắt của cô. Mẹ cậu, Fin, Myra, và Todd đang đi xuống đồi. Người kỵ sĩ đã đi khỏi chỗ lúc nãy. Dẫu vậy, Simon cũng không biết là cậu có sẵn sàng trần truồng và biến hình trước Amber và Myra không.
“Hey, bé cưng”, mẹ cậu gọi lớn rồi vấp chân. Fin kịp nắm lấy cánh tay cô và giúp cô khỏi ngã. Thay vì tỏ vẻ bất cần, cô nói cảm ơn. Có lẽ rốt cuộc hai người đã hòa thuận với nhau. Dường như tất cả những gì họ từng làm là cãi nhau, hầu hết là về cậu.
“Hey.”
Ngay khi xuống tới chân đồi, mẹ cậu cởi giày, vén váy và đi về phía biển.
“Lạnh lắm đấy mẹ”, cậu cảnh báo. “Lạnh đến chừng nào? Ối!”
Con đã bảo rồi mà
Fin bật cười khi cô cuống cuồng chạy lên bờ cát. “Lạnh cóng đi ấy”, Todd kêu lên.
Myra ré lên, giống như Amber lúc nãy. Todd đá nước về phía vợ, cô cười khanh khách và đá nước vào anh. “Coi chừng đó”, cô cảnh báo.
Todd không nghe và vẫn trêu chọc vợ. Không lâu sau đó, hai người cùng chạy đuổi nhau cho đến khi tách khỏi những người còn lại. Khi Todd bắt kịp Myra và bắt đầu hôn cô thì Simon không nhìn nữa.
“Tệ quá, nước thế này bơi thế nào được”, mẹ cậu bảo. “Chỉ hợp với cá thôi.” Amber huých nhẹ cánh tay Simon và hất đầu về phía mẹ cậu.
“Nói về cá…”
Liz nhìn mông lung ra khơi, không nghe thấy con trai. Hay những ý nghĩ của nó.
“Cá thì sao?”
“Ưm, Amber nghĩ có thể con nên cố biến thành con gì khác ngoài chim.”
Câu nói vừa rồi khiến Fin chú ý trước cả khi mẹ cậu có thể hiểu được ý của con trai muốn nói gì. “Cá không được đâu.”
“Mẹ đồng ý với chú Fin. Cá không được.”
“Con đâu có ý là mình muốn biến thành cá. Nhưng có thể là ngựa hoặc sói chẳng hạn.”
Fin đưa mắt về phía Liz, lúc này đang đứng nhìn anh chằm chằm.
* * *
“Em chỉ vừa mới làm quen được với việc nó bay như chim.” Liz ngồi xuống cỏ, nhìn xa xăm về phía con dốc đứng. Thủy triều đang xuống thấp. Cô đã nói với Simon cô sẽ nghĩ về chuyện đó. Thực sự, cô không nghĩ được điều gì cả từ khi con trai đề cập đến chủ đề ấy.
“Lẽ ra chúng ta đã thấy được ở nó cái khát khao được trở thành thứ gì đó khác.” Fin ngồi bên cạnh cô.
“Em nghĩ sói thì an toàn hơn chim đấy.”
“Và nếu như Amber cảm thấy nó cần luyện tập để biến thành gì đó khác, thì có thể nó nên thử.”
Liz ngoái đầu nhìn qua vai, chú ý đến một số căn lều và đám người đang luyện tập nơi sườn đồi. “Làm thế nào ta có thể tránh xa khỏi tất cả những người này?”
“Chuyện sẽ ổn thôi. Tách từng nhóm ra khỏi đoàn một lúc trong khi tiệc tùng diễn ra không phải điều gì bất thường. Đi săn chẳng hạn.”
Liz nhớ lại lúc Myra và Todd tách nhóm sau khi họ tìm thấy đường ra bờ biển. Người ta không chỉ đi săn khi họ rời khỏi đám đông. Myra gặp may. Mặc dù Liz thấy mừng cho Myra, nhưng chính cô lại hơi kìm nén bản thân. Khi chỉ còn lại hai người, cô đưa mắt sang Fin. Anh nhìn cô chăm chăm, cố đoán xem cô đang nghĩ gì. Chúa ơi, cô hy vọng anh không thể đọc được những ý nghĩ đang hỗn độn trong đầu mình.
“Không biết Todd và Myra đi đâu thế nhỉ.”
Hai má Liz bắt đầu nóng ran lên. “Thì mới cưới mà, họ muốn được riêng tư chứ.”
Bảo Fin im miệng sau khi nói ra câu đó xem ra là một đòi hỏi quá mức, và Liz biết điều đó. “Em thì sao, Lizzy. Em có thích được riêng tư một chốc không?”
Cô không nhịn được mà bật cười khanh khách. “MacCoinnich, anh thực sự cần cải thiện nghệ thuật cưa cẩm của mình đi.”
Fin có vẻ tự ái. “Nghệ thuật cưa cẩm của anh, nói theo cách của em, vậy là chuẩn rồi đấy.”
“Thật sao? Em đoán đó là lý do tại sao phụ nữ ở đây chết mê chết mệt anh đến thế.” Liz nhấn mạnh ý mình bằng việc nhìn quanh. Nhiều người đang luyện tập. Lều dựng lên khắp nơi và cánh lái buôn dọn hàng hóa ra bán dọc con đường từ làng đến nhà của Brisbane để tranh thủ kiếm chút tiền lời từ khách thập phương. Nhiều phụ nữ nhìn Fin không rời mắt, nhưng chẳng có một ai tiếp cận anh. Cô đã ở bên cạnh anh gần như toàn bộ thời gian họ ở đó.
“Nếu em cho rằng phụ nữ ngưỡng mộ anh thì cứ chờ đấy mà xem có hay không.”
“Anh có biết vấn đề của anh là gì không hả, MacCoinnich?”, Liz đứng lên và phủi phủi cỏ bám trên váy. Cô khẽ vuốt tay lên chiếc bụng phẳng rồi ngoắc một ngón tay về phía Fin.
“Anh không có vấn đề gì cả.”
Phớt lờ câu nói của anh, Liz nói tiếp. “Vấn đề ở đây chính là tín hiệu anh đưa ra.”
“Tín hiệu là gì?”
“Anh không để lộ ra một cách chính xác rằng mình vẫn độc thân và sẵn sàng chào đón bất kỳ cô gái nào tiếp cận.” Cô đợi một hai giây để xem thử anh có mắc câu không. “Ý em là, em biết tất cả những điều đó nhờ vào Regina. Cô ấy không được tinh tế lắm.” Và nói thực lòng, Liz thực sự không muốn Fin là nguyên nhân gây nên mối bất hòa giữa Regina và người chồng sắp cưới. Từ cái cách cô ta nhìn Fin, cô ta sẵn sàng tìm cách để qua lại với Fin, nếu chuyện đó có xảy ra trong thời đại này. “Em phải cho anh biết điều này, Regina khá cuốn hút đấy. Em phục lăn anh vì đã không mềm lòng sau ngần ấy năm.”
Fin bắt được ý của cô và hai lúm đồng tiền thoáng xuất hiện trên má. “Không dám nhận lời khen của em đâu.” “Dù vậy, hiện giờ cô ta không có mặt ở đây, nên chẳng có lý do gì mà không để một vài cô gái chưa chồng biết được anh vẫn còn độc thân và sẵn sàng chào đón họ.”
Fin đưa mắt nhìn quanh thích thú. “Em gợi ý ai nào?” Nụ cười trên môi cô bắt đầu nhạt dần. “Ồ, em có biết đâu.”
Anh hất đầu về phía một cô gái trạc tuổi Myra đứng gần đó, cô ta đang trò chuyện với một người đàn ông đứng tuổi, chắc là cha cô ta. “Cô kia thế nào?”
“Quá trẻ”, Liz nhanh chóng gạt đi. “Thế cô tóc đen đứng bên phải cô ta thì sao?” Cô biết anh sẽ không đồng ý.
“Anh thích những cô gái có thân hình nảy nở.” “Thế còn không nảy nở sao?”, cô cao giọng. “Có lẽ em đúng. Cô ta rất đàn bà.”
Liz cố tình đặt một bàn tay lên vòng hông thanh mảnh của mình. Có thể mảnh mai rất hợp mốt ở thế kỷ XVI này.
Hai người đi qua đám đông, bàn tán về những cô gái xung quanh.
“Cô kia được không?”
“Cái mũ đó không được”, anh đáp.
Liz bật cười, nhất trí.
Họ đến gần ranh giới khu vực cắm trại và đoàn khách mới đến đang hoàn tất việc dựng lều. Một cô gái rất quyến rũ bước ra khỏi một cái lều, chạy theo người giống như là chị em cô ta. “Cô kia?”
“Cô ta tóc vàng”, Fin nói, gần như đó là một điều không hay.
“Tóc vàng thì sao chứ?”
Fin nhìn theo cô gái đã đi khỏi, nghiêng đầu sang một bên, và cau mày. “Anh không biết. Chỉ là không được thế thôi.”
“Tóc vàng thì sao?”
Fin mở tròn mắt nhìn cô và nhìn lên đỉnh đầu cô như thể đây chỉ mới là lần đầu tiên anh chú ý thấy tóc cô màu vàng. “Anh không nói tóc vàng có vấn đề gì.”
“Thì anh nói là không được đó thôi. Nếu anh nói thế thì chắc là phải có nguyên do chứ. Tại sao?” Liz có nghe nhiều chuyện cười phổ biến đàn ông thường kể với nhau về những cô gái tóc vàng, và đã cố gắng gấp nhiều lần người không tóc vàng để đánh bạt đi cái ấn tượng rập khuôn người ta có thể áp lên mình. Thế ý Fin là gì? Thực sự anh có ác cảm với phụ nữ tóc vàng hay sao?
Đó là lúc cô biết câu trả lời. Nụ cười tự mãn ẩn sau nét nghiêm túc trên khuôn mặt Fin.
“Thì có người cứ phòng thủ đấy.”
“Còn vài người thì quá ngốc”, cô nói, đẩy ngực anh ra. Người ta đã “bật đèn xanh” rồi mà cứ chần chừ mãi. Có thể Liz có nhiều đặc điểm của một cô gái tóc vàng hơn cô tưởng.
Fin nắm tay cô và giữ chặt lấy. “Chỉ có duy nhất một cô gái tóc vàng anh thích thôi, Elizabeth.”
Ánh mắt anh đưa tới môi cô và ngược lên mắt cô.
Cô đứng bất động, không thể nhìn lảng sang hướng khác. Hơi thở của cô nghẹn lại nơi lồng ngực. Một phần cô muốn vùng chạy, nói cho anh biết đó là ý tồi. Một sai lầm lớn. Phần còn lại thì muốn đổ nhào vào anh và để mặc ra sao thì ra.
Fin bước lại gần cô hơn. Anh đưa tay kia ve vuốt những lọn tóc của cô và đỡ tay sau đầu cô.
“Đây là một ý tồi, MacCoinnich.” Nhưng những lời nói đó không có gì là thuyết phục, ngay cả đối với chính cô. Và làm thế nào mà cánh tay cô cứ thế quàng quanh hông anh trong khi bản thân cô lại không hề hay biết gì vậy?
“Anh cũng từng nghĩ vậy đấy.”
Thân người rắn rỏi của anh áp hẳn vào người cô, môi anh giờ chỉ cách môi cô vài phân.
“Có lẽ ta nên dừng lại.” Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh và liếm môi.
“Có lẽ ta không nên thì đúng hơn.”
Môi anh mềm, ấm, và… thật mời gọi. Một phần của cô tan chảy vào anh, nếu có thể nói như thế. Anh đứng đó hôn cô, nhẩn nha, như thể anh có tất cả thời gian trên thế giới này để làm chuyện đó và không hề có ý định hấp tấp. Những ngón tay anh vần vò sau đầu cô rồi lần xuống gáy để ngả đầu cô ra sau. Thế rồi lưỡi anh dò vào bên trong khoang miệng Liz và bắt đầu quyện lấy lưỡi cô.
Người Liz bắt đầu nóng rần lên, khiến cô nhận thức đầy đủ về việc mình đã muốn được nằm trọn trong vòng tay anh từ lâu rồi.
Chúa ơi, anh mới ngon lành làm sao. Liz ôm choàng cả hai cánh tay quanh thân người chắc nịch của anh, tránh thanh kiếm giắt bên hông anh và kéo anh vào sát mình hơn. Bên dưới lần vải mềm, hai đầu nhũ hoa của cô bắt đầu cứng vểnh lên, khao khát được chạm vào. Fin không có vẻ gì là sẽ làm điều đó mà vẫn mải miết hôn cô. Anh hôn cô lâu đến mức cô phải dứt ra để thở. Chỉ lúc đó anh mới di môi xuống cằm cô rồi lần tới dái tai cô. Khi anh nhay nhay vào chỗ da nhạy cảm ấy, đầu gối Liz bủn rủn như muốn khuỵu xuống. “Ôi, Fin.”
Anh lại tìm tới môi cô. Lần này gấp gáp hơn. Bàn tay anh trượt xuống hông cô và trùm lên mông cô. Khi anh kéo cô sát vào mình, Liz biết anh đang bị kích động đến thế nào.
“Anh muốn em, Elizabeth”, anh thì thào giữa những nụ hôn.
Tay cô mân mê tấm lưng anh, ước sao có thể cởi được áo anh qua khỏi vai và chạm vào làn da anh. “Em cũng vậy, Finlay.”
Anh bật cười rồi trùm môi lên môi cô lần nữa.
Liz thở ra và để Fin mặc sức muốn làm gì cô thì làm. Anh bắt đầu đẩy lùi cô ra phía sau đến một chỗ mà Liz nghĩ sẽ riêng tư hơn. Mặc dù hai người đang ở bên ngoài trại chung, họ vẫn có thể rất dễ bị phát hiện.
Trước khi hai người di chuyển ra xa, có tiếng ai đó gọi Fin khiến họ khựng lại. Liz mở mắt nhìn thấy Fin đang dùng thân người anh che lấy cô, như thể để tránh cô khỏi những cặp mắt tọc mạch.
Logan đang sải chân bước về phía họ, mắt không rời Fin. “Xin lỗi đã làm gián đoạn.”
Fin xoay người về phía anh bạn, giữ Liz đứng khuất đằng sau người anh. Liz cụp mắt nhìn xuống, lúc này cô mới thảng thốt nhận ra xống váy của mình đã xộc xệch cả bèn đưa tay vuốt cho thẳng nếp.
“Cha cậu sai tôi đi kêu cậu về.” “Có chuyện gì không hay sao?’
“Không có gì đặc biệt hết, chỉ là các lãnh chúa đang tập hợp lại để bàn luận về nhiều việc. Ian muốn cậu có mặt.”
Liz đặt tay lên cánh tay Fin. “Anh nên đi.”
Logan ngoác miệng cười với cô rồi quay người bước đi.
“Em đã bao giờ có cảm giác rằng chúng ta không bao giờ được để yên không?”, anh hỏi.
“Có lẽ các vị thần không muốn chúng mình gần nhau.” Fin quàng một cánh tay quanh hông cô rồi ngả đầu cô ra sau, gieo một nụ hôn nữa lên môi cô. Nín thở, anh dứt ra và nói. “Giờ thì anh đã có cơ hội thân mật với em hơn trước rồi, nên anh sẽ không đi lâu đâu.”
Liz nhướng một bên mày. “Hứa với chả hẹn.”
Anh làu bàu, hôn cô lần nữa, rồi dựng cô đứng thẳng người lên. “Nào, đi xem có chuyện gì.”
_____________________________
Chú thích:
[1] Quận Cam (tiếng Anh: Orange County): Là một quận ở miền Nam tiểu bang California, Hoa Kỳ. Với dân số 3.010.232 người theo Thống kê Dân số 2010 của Mỹ, quận Cam là quận đông dân thứ nhì tại tiểu bang này và thứ ba toàn quốc.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề