Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thao Chuyên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2853 / 7
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 -
hị khỏe không mà ra đây nằm tình tứ vậy?
Nhung nhỏm đầu xoay lại. Hoa đứng lù lù gần đó tự bao giờ, chiếc áo đỏ phản với màu lá non làm nàng chói cả mắt. Tuy không ghét cô em chồng nhưng về cảm mến thì hoàn toàn chẳng có, nhất là mẫu đối thoại rời rạc nhạt nhẽo càng ngày càng đưa đến sự xa cách. Biết Nhung không mấy ưa mình nhưng Hoa vẫn cứ thường xuyên ghé mỗi khi có dịp đi ngang.
- Chị không ngủ trưa à? Hoa hỏi lại.
Từ lúc thấy Hoa cơn buồn ngủ từ đâu kéo tới. Nhung che tay ngáp nhưng vẫn nói khác:
- Ngủ mãi chết thì sao, còn chú Tường đâu không theo hộ tống à?
- Anh ấy có tống thì tống chứ chẳng có hộ đâu.
Nhung ngồi dậy nhường một phần nhánh cho Hoa.
- Hai cô cậu lại giận nhau? Đấy là chưa cưới chứ mai kia tha hồ chén đĩa bay.
- Tụi em cứ như mặt trăng với mặt trời, xa thì nhớ mà gần thì cãi nhau ỏm tỏi.
- Thì cô bớt mồm bớt miệng lại một chút.
Hoa đu đưa cặp đùi chắc nịch làm nhánh cây dùng dình lên xuống như đưa võng.
- Chị xem cả ngày em có há miệng nói nửa lời?
Nhung mỉm cười ngẫm nghĩ, không nói nửa lời mà toàn phun những nọc độc. Con rắn đâu biết hăm dọa, chỉ biết mổ cái nào cái ấy chí chết.
- Nhưng rồi vẫn định tháng tám cưới nhau chứ nhỉ?
Hoa chép miệng:
- Vâng, cũng đành vậy thôi vì lỡ phóng lao phải theo lao.
Hoa làm như bị gả ép không bằng hoặc gái lỡ thời gặp thứ nào cũng ôm vào cho có tấm chồng với người ta.
- Nhưng đối nghịch thế lấy nhau về chỉ khổ.
Hoa tặc lưỡi ra vẻ người lớn:
- Ái tình làm cho con người ta mê muội, đâu phải mình chị mà cả mẹ cũng còn mắng em bảo ngu đần lấy ngữ ấy về chỉ phục dịch suốt đời, nhưng khốn nỗi em lỡ thương thì thôi dẫu khổ cách mấy cũng chịu.
Nhung thở dài, lỡ thương có khổ mấy cũng chịu trong khi Tịnh chỉ tỏ thái độ cau có nàng đã muốn thối lui, chạy trốn. Nhung nhìn Hoa thông cảm, lần đầu tiên con người lắm chuyện hay bươi móc những điểm xấu của nàng để về thọc mạch với mẹ chồng đã làm cho nàng cảm thấy gần gũi thân thiện hơn. Có lẽ cùng ở trong một cảnh khổ người ta dễ dàng hiểu nhau và tha thứ. Nhung hỏi bằng giọng cởi mở thân mật:
- Tường yêu em chứ hả?
Hoa cười hai má đỏ hồng, khuôn mặt đã tròn giờ như tròn thêm:
- Dĩ nhiên nếu không yêu tụi em đâu chịu đi đến hôn nhân.
Nhung thở dài. Chưa đến hôn nhân thì đời còn đẹp lắm, còn mơ còn xinh lắm. Lỡ cột vào cổ nhau sợi dây thòng lọng rồi thì có thù ghét nhau cách mấy cũng phải ở. Vợ chồng hạnh phúc gì khi mỗi đứa một phòng, tối tối ôm cái gối cho có với người tạ Nhung chợt buồn cười cho thái độ thương vay khóc mướn của mình. Chính nàng tự chọn cho mình chiếc gối ôm, chọn cho mình cuộc sống riêng tư thì oán hờn gì nữa.
- Chị ăn không em hái? Hoa chỉ những trái ổi xá lị to bằng nắm tay treo lơ lửng trên nhánh xơ xác lá.
- Mới ốm dậy ăn vào nó vật chết tươi.
Nhìn trái ổi vừa độ chua dòn, Hoa nuốt nước miếng:
- Trái đó mà chấm với muối ớt thì phải biết.
- Vào bảo con Tảo nó hái cho.
Hoa thòng chân nhảy xuống đất:
- Ăn ổi trên cây mới thú, tưởng chị thích thì mình cùng trèo còn không để một con khỉ hái cũng đủ.
Hoa cởi giầy, hai ống quần tây xắn cao trên đầu gối và sợi dây lưng cũng được thắt gọn hơn, Nhung bật cười:
- Còn hơn chạy loạn Mậu Thân.
- Không thế sao có chỗ chứa ổi.
- Ổi đâu chẳng thấy coi chừng kiến đen cắn sưng lỗ rốn.
- Ôi sợ gì, nó cắn em thì em cắn nó trừ lại.
Cái đuôi tóc của Hoa vất qua vất lại khi nó bám vào những nhánh cây và cố sức kéo cái xác nặng nề lên. Tuổi trẻ hồn nhiên vô tư cho Nhung một niềm nhớ thương khó tả. Mới đó mà qua mau, ngày nào Tịnh vẫn còn lọc cọc chiếc Velo Solex cũ mèm xuống nhà nàng. Nhà tuy không có vườn rộng nhưng bố mẹ nàng cũng cố trồng vài gốc mít, vài cây vú sữa trắng và một cây ổi chim. Gọi là ổi chim vì trái nó tròn vo và nhỏ bằng đầu con chim sẻ, trong ruột dù chín đỏ nhưng vị nó chua và thơm một cách kỳ lạ. Cây ổi cũng phải đến 20 năm là ít vì từ hồi dọn nhà đến gốc nó đã to bằng bắp taỵ Nhờ sự chăm bón và thương yêu ra rít của bố mẹ mà nó lớn dần theo ngày tháng để rồi các con của mẹ cứ thế mà được sinh sản ra cả đàn cả đống. Khi Nhung 17 thì gốc nó đã bằng cái thân hình dài ngoằng ốm nhom của Tịnh. Những cành tõe ra và xoè tròn như cây táo dai chi chít những trái. Nó thấp vừa độ nên Tịnh hay cõng lũ em Nhung trên vai để tha hồ bẻ; được trái nào chín mọng chị em nháy cho nhau và dĩ nhiên Nhung là thủ phạm bày đầu dùng mỹ nhân kế nhét ngay vào chiếc miệng tham ăn của Tịnh. Anh chàng khờ khạo chẳng biết mình đang ăn cả kiến lớn kiến bé cứ khoái chí nuốt vội hết trái này đến trái khác cho đến lúc thấy ngứa miệng ngứa môi mới vỡ lẽ. Quê quá hoá liều, Tịnh giận chị em nàng mấy ngày liền không tới. Tịnh ơi, Tịnh ơi, ngày đó xa rồi chắc chẳng bao giờ tìm lại giây phút dễ thương và lý lắc ấy nữa. Giờ có gọt một dĩa ổi thơm ngon dâng đến tận miệng anh cũng chẳng muốn ăn. Mình tuy gần mà lại quá xa, khoảng cách mỗi ngày một dài thêm vì con đường anh chọn ích kỷ độc hành. Mộng thành bõ nhưng bà bõ tham lam sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà xứ ngay từ hôm đầu chỉ vì muốn độc quyền tôn thờ và giữ cha làm của riêng mình...
- Chị ăn trái chín này nghe, không ngờ nó ngọt kinh khủng.
Hoa đã trở lại với đầy một bụng ổi, nhìn những vệt đỏ cào ngang dọc trên làn da trắng bóc Nhung lắc đầu:
- Có bị con "nái" chích không?
- Em chích nó thì có chứ nó nào chích được em. Hoa cười khi đưa tay chà vào những vết đỏ trầy trụa.
- Nói nghe oai lắm chứ không phải năm ngoái vừa thấy nó nằm một hàng dọc trên lá ổi đã la hoảng lên đến nỗi té xuống đất cái bịch; cũng may ở dưới thấp chớ không thì bỏ mạng rồi.
Hoa cười:
- Ai ngờ chị nhớ dai đến độ đó.
- Tại đè chết mấy cây thu đủ vừa ương mà anh Tùng phải xin hạt giống mãi tận Thái Lan gửi về nên không nhớ cũng không được.
Đang nhai ổi bỗng Hoa khựng lại rồi đột nhiên hạ thấp giọng:
- Dạo này anh ra sao chị?
Nhìn đôi mắt Hoa long lanh một cách lạ kỳ, Nhung nhún vai:
- Vẫn vậy.
- Không, em muốn nói chuyện giữa chị Liễu đi tới đâu rồi?
Nhung quay đi:
- Anh ấy rành hơn chị nhiều.
Biết Nhung không muốn nói nhưng bản tính tò mò Hoa vẫn hỏi tới:
- Em nghe đồn anh chị dạo này găng lắm phải không?
- Có gì đâu, vẫn hạnh phúc ấy thôi.
- Hạnh phúc mà đêm nào ảnh cũng bỏ đi đến sáng rõ.
Nhung không nhìn Hoa nhưng mặt nàng đanh lại:
- Đàn ông mà em, hơn nữa chị bịnh hoạn nên đâu thể tàn nhẫn bắt ép chồng rúc ở xó nhà.
- Người ta bảo chị còn ghen với Liễu nên không tha thứ cho anh ấy.
Nhung cau mày khó chịu:
- Người ta là ai mà lắm chuyện quá, chuyện mình không lo cứ lo chuyện thiên hạ. Thôi mình chuyển sang đề tài khác coi bộ hấp dẫn hơn.
Hoa đành im nhưng trong bụng vẫn ấm ức vì chưa nói được hết những gì đang muốn nói. Một hồi lâu như nhớ ra chuyện gì, Hoa hỏi đột ngột:
- Mẹ bảo em qua đây có chút việc nhờ chị.
Nhung thờ ơ không muốn nghe vì quanh đi quẩn lại cũng chỉ dăm ba cái ái tình lăng nhăng vớ vẩn của Tùng.
- Mẹ hỏi chị còn tiền cho mẹ mượn ít ngàn để chung hội cho người ta vì tháng này con mẹ Lâm giựt mất hai chân nên mẹ phải đền.
Nhung chỉ thoáng nhìn lướt trên mặt Hoa cũng đủ biết cô em chồng đang nói thật hay nói dối. Mỗi khi hai cánh mũi phập phồng là bắt đầu sắp bịa chuyện một cách rất tài tình nhất là chuyện bà phán Ngôn thiếu hụt vài ba ngàn bạc là chuyện không thể nào xảy ra. Tuy nhiên, Nhung vẫn giả vờ như không biết và bằng giọng rất thành thật nàng than thở:
- Dạo này chị bệnh liên miên có bao nhiêu tiền đổ cả cho nhà thương; hơn nữa từ hôm bệnh chị đâu dám giữ tiền để mặc anh Tùng chi chế tiền điện nước chợ búa các cái. Nghĩ cũng tội, đàn ông mà phải lo cả đến chuyện nhỏ nhặt ấy.
Hoa cúi xuống buộc dây giầy.
- Em về thôi, chắc phải chạy qua mợ Thảo mượn đỡ vậy.
- Hay ở lại ăn cơm chờ anh Tùng về hỏi xem sao?
- Em không chờ được đâu, mẹ cần liền bây giờ mà!
Mẹ cần liền mà nãy giờ hai tiếng còn ngồi ở đây, thật đúng dấu đầu hở đuôi. Nghĩ thế nhưng Nhung vẫn vịn nhánh cây nhảy xuống đất.
- Vào nhà uống nước đã.
- Thôi chị ạ để hôm khác.
Nhung làm ra vẻ ân cần:
- Thì cũng chờ một chút để chị gửi biếu mẹ ít hoa lài khô về ướp trà.
- Ở đâu mà chị lại có nữa?
- Đất đai rộng thế này nội đi dọc theo hàng rào hái cả tháng cũng chưa hết.
- Con Tảo hái hả chị?
- Đâu có đáng gì mà phải nhờ nó. Hơn nữa hái hoa cũng là một cái thú tiêu khiển, mỗi chiều mát chị mang giỏ ra đứng một lát là có cả đến mấy xâu cước.
Hoa đưa mắt ra xa nhìn dãy hàng rào trồng bằng cây lài cao đến nửa ngực giọng hơi chút ghen tức:
- Em thích trồng lài nhưng mẹ không cho bảo cái mùi làm con người lãng mạn đa tình.
- Thành ra ở đây ai cũng như thế? Đầu tiên là anh Tùng rồi tới...
Hoa vội đính chính:
- Em không nghĩ vậy vì lãng mạn hay không là do mình chứ không phải do ngoại cảnh. Thử hỏi những người thích bơi lội thể thao mà bắt cả ngày ngồi ngoài vườn uống nước trà, ngắm cảnh, làm thơ họ đâu có chịu; cũng như bắt nhốt chị vào nhà bếp hai ngày là chết ngay.
Biết Hoa mai mỉa, Nhung cười gượng gạo:
- Cô nói quá, việc gì cũng do thói quen, hơn nữa nhà có đầy tớ đứa ở mà lăn xuống bếp làm gì?
Dĩ nhiên câu sau cùng Nhung hơi cao giọng vì đã đọc được nét ganh tị của Hoa qua ánh mắt - Sướng thật, ăn rồi chơi không thì sao mà chả xinh đẹp - Lời của bà Phán Ngôn được lập đi lập lại mỗi khi có ai vô tình khen về nàng - Ngay chúng mình già thế này mà ăn không ngồi rồi thì cú cũng hóa tiên - Bà bạn già cũng không kém nên câu chuyện cứ thế nổ như pháo rang. Lấy nhau cả 3 mặt con, dâu mới đã thành dâu cũ tự thuở nào mà họ hàng cứ tiếng bấc tiếng chì vì ganh ghét. Hoa cũng hiểu phần nào khó chịu của Nhung nên đi vòng ra lối trước:
- Để hôm khác mẹ xuống lấy, bây giờ em phải đi vì tới giờ hẹn với tụi bạn rồi.
Nhung vờ ngạc nhiên:
- Không xuống nhà mợ Thảo hả?
- Xuống làm gì?
Sau câu trả lời chợt thấy mình hớ hênh Hoa khỏa lấp:
- Em nghĩ mợ ấy cũng chả có tiền thôi thì lại nhà bạn ngồi tán gẫu vui hơn. Tối mẹ có chửi nhờ chị nói hộ.
Nhung ra chiều thương hại gật đầu nhìn Hoa; nó chỉ là thứ thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Chẳng hiểu bà Phán Ngôn dò tiền nàng để làm gì, chắc chắn phải có một mưu mô gì đó. Hoa đã đi ra đến gần xe; kể ra nó cũng khá xinh phải cái tội hơi có da thịt nên tướng đi lạch bạch nặng nề đã vậy còn để đầy ổi trong bụng áo trông không khác gì con ễnh ương. Nhung muốn vào lấy cho Hoa cái túi giấy nhưng sợ lằng nhằng mãi đến tối vẫn còn ở đây dù biết rằng có Hoa khoảng thời gian như ngắn lại, sự buồn phiền cũng nguôi ngoa nhưng Nhung thèm ngồi một mình hơn. Kẻ đang yêu lúc nào cũng thèm khát những giờ phút được ngồi một mình để thả hồn đi hoang.
Chờ Hoa lái xe ra khỏi nhà một quãng khá xa Nhung mới trở vào và quyết định gọi lại cho Tịnh
- Thầy ấy đi vắng rồi.
Câu trả lời gọn và gắt gỏng của một người đàn ông khá lớn tuổi làm lưỡi Nhung tê cứng, nàng chỉ lí nhí trong cổ họng được mỗi tiếng cám ơn rồi vội vàng buông ống nghe. Mỗi lần gọi cho Tịnh nàng lại giả một thứ tiếng. Có đến cả 4, 5 chục giọng khác nhau nhưng cũng chỉ toàn bọn đàn bà con gái. Tội cho anh quá Tịnh ạ! Vì em mà anh trở thành người đào hoa bất đắc dĩ, chẳng sớm thì muộn anh cũng bị đuổi ra khỏi nhà thôi.
Lòng thì ăn năn hối hận nhưng không gọi không được, mà càng gọi thì lại càng thấy nhớ, càng nhớ lại càng bất chấp cả luật lệ. Có hôm nàng gọi cho Tịnh đến 6, 7 lần cũng có khi đang đêm khuya nhớ quay nhớ quắt; tay nàng lại táy máy trên những vòng quay và đếm những con số quen thuộc trên điện thoại. Nhung chẳng còn nhớ mình đã nói gì vì càng nói thì lại càng thấy thiếu, đôi khi cả hai cùng im lặng thật lâu cho đến lúc Tịnh buột miệng: "Im lặng thế này thú vị hơn." Nhung tin chắc tình cảm của Tịnh không thua nàng bao nhiêu vì khi người ta thấy sự im lặng trở nên thú vị là lúc con tim đã tự động đến thật gần bên nhau. Không một ngôn từ nào đủ để diễn tả tình yêu của họ ngoài trừ từ tín hiệu ở con tim, ở thần giao cách cảm. Máu không chảy về tim con người sẽ chết, sống không tình yêu khác gì xác chết biết cử động.
Suốt buổi chiều ngồi bên điện thoại nhưng Nhung chỉ dám gọi thêm hai lần. Con tim nàng dẫu có nóng hổi khao khát cách mấy và tự ái có bị nhận chìm thì nàng cũng không thể mặt chai mày lỳ đến thế. Tịnh đã cố tình lánh mặt, con bướm lạ không thích vườn đào vườn mận; chàng sinh ra không phải để bị ràng buộc duyên nợ với loại đàn bà như mình thì mời gọi năn nỉ van xin làm gì? Trong tình yêu không đặt tự ái lên trên nhưng phải đặt dấu hỏi nếu tình chỉ ở một chiều. Chắc gì Tịnh đã yêu nàng? Những tháng ngày mải mê bên điện thoại, những tiếng cười dòn dã, những mẫu chuyện vui vẻ chỉ là những thang thuốc cho con bệnh. Bây giờ bệnh trạng đã hồi phục thì có níu kéo thêm cũng chỉ xin ở Tịnh một sự thương hại. Em không cần ai thương hại hết nhất là anh Tịnh ạ! Nhung mím môi. Dẫu có đi ăn mày em cũng tìm xứ khác, chẳng bao giờ thèm đặt chân đến nhà anh.
Nhung đứng dậy giựt tung sợi giây. Cho nó hư luôn vì nàng chẳng cần gọi đi cũng như chẳng thiết ai gọi tới. Còn một cái trong phòng ngủ nữa, cái thứ một dạ hai lòng khi yên ấm thì tử tế; khi buồn thì tráo trở không chịu nghe mệnh lệnh của nàng sai khiến. Nhung ném mạnh vào tường, cái vật đen đủi xấu xa kia tưởng sẽ vỡ nát ai ngờ cùng a dua theo sợi dây đàn hồi nhún nhẩy lắc lư đến vài giây. Đập điện thoại cho hả cơn giận nào ngờ lòng Nhung đau như cắt, nước mắt chỉ muốn chạy quanh, càng ghét lại càng thương, Nhung vuốt ve mơn trớn nó như thể xoa dịu cơn đau cho chính mình rồi từ trong tiềm thức nàng cắm lại đầu dây và áp tai nghe ngóng. Hú hồn, nó vẫn còn kêu, tiếng ù ù thân thuộc vang lên như ngàn vạn lời thương nhớ. Sao không gọi cho em hả Tịnh? 7 giờ rồi anh đi đâu mà cũng chưa về ăn cơm tối? Lòng nàng lại sôi sục, - - con người ác độc tàn nhẫn. - - Nhung thở hắt như người hết hơi và cuối cùng chịu không nổi nàng lại giựt tung sợi dây nối. Thế là xong, dẫu có gọi đến cũng chỉ hoài công vì sẽ không ai nghe tiếng reo để nhắc lên.
Giọt Nước Mắt Thủy Tinh Giọt Nước Mắt Thủy Tinh - Lê Thao Chuyên