Số lần đọc/download: 2082 / 55
Cập nhật: 2015-06-01 18:22:13 +0700
11
C
húng tôi vẫn chẳng biết gì cả. Mỗi ngày tôi đều sai bác làm vườn đế nhà mẹ tôi thăm hỏi sức khỏe của người và xem có tin tức gì về anh tôi không. Từ nửa tháng nay, tôi chỉ nhận được một câu trả lời giống nhau:
"Lệnh bà nói bà không đau ốm gì, nhưng theo các thị tỳ thì bà đang kiệt sức, bà không ăn uống gì được nữa. Riêng phần công tử, vẫn chẳng có tin tức gì về cả. Chắc chắn chính vì vậy nên sức khỏe bà cứ cạn dần đi vì nỗi buồn phiền trong trí làm hao gầy thân thể. Tuổi bà đã cao nên khó chịu đựng được lo âu khắc khoải".
Ôi! Tại sao anh tôi không viết thư? tôi đã nấu những món ăn ngon cho mẹ tôi đựng trong chén kiểu, và sai gia nhân đem về biếu mẹ tôi với hàng chữ:
"Xin mẹ dùng món ăn này, tuy chẳng ngon gì lắm nhưng do chính tay con làm biếu mẹ. Vì vậy, xin mẹ dùng món ăn này".
Người nhà nói rằng mẹ tôi nhúng môi một chút rồi bỏ đũa xuống. Bà không cởi bỏ được lo âu vây hãm tâm tư bà.
Lẽ nào trời đất lại đặt định cho anh tôi giết mẹ như vậy sao? Anh tôi hẳn phải biết mẹ mình không thể nào chịu nổi cái thói bất hiếu của T6ay phương. Quên bổn phận làm con như thế, anh tôi thật đáng trách lắm!
Tôi suy nghĩ mãi xem anh tôi sẽ quyết định thế nào. Thoạt tiên, tôi đinh ninh rốt cuộc anh tôi cũng phải tuân theo lời mẹ. Thân thể, da dẻ, tóc tai anh tôi là do mẹ tạo ra, lẽ nào anh tôi lại làm hoen ố huyết thống thiêng liêng ấy bằng cách chung chạ với một người đàn bà ngoại quốc.
Hơn nữa, ngay từ tấm bé anh tôi đã dược dạy câu đạo lý này của đức Khổng Tử: "Đạo làm người đầu tiên là phải nhất nhất tuân theo lời cha mẹ trong mọi việc". Chừng cha tôi đi xa về và biết được ý định của anh tôi, cha tôi sẽ thu xếp mọi việc đâu vào đó. Nghĩ như thế nên tôi yên tâm.
Lúc đầu tôi suy luận như vậy, nhưng giờ đây, tôi hoang mang dao động.
Chính chồng tôi vì hết lòng hết dạ thương yêu tôi, đã khiến tôi nghi ngờ sự khôn ngoan của thói tục cũ. Tối qua, chồng tôi nói cho tôi nghe nhiều chuyện lạ lắm, tôi xin kể chị nghe.
Vợ chồng tôi đang ngồi ngoài hiên quay về hướng nam. Con trai tôi ngủ trên lầu, trong chiếc giường tre. Bọn gia nhân lo dọn dẹp ở nhà sau. Đúng theo phép tắc con nhà gia giáo, tôi ngồi ngay ngắn trên cái đôn bằng sứ, hơi xa chỗ chồng tôi nằm trên cái ghế bằng mây. Vợ chồng tôi cùng nhau ngắm trăng thanh đang lơ lửng trên trời. Gió thổi hiu hiu, mây bạc nối đuôi nhau bay nhanh trên trời như đàn chim trắng, khi thì che khuất ánh trăng, lúc lại để mặt trăng lộ nguyên hình trắng ngà huyền diệu. Mây bay nhanh đến nỗi ta cứ tưởng như chính mặt trăng bay trên ngọn cây vậy. Cảnh đẹp yên vui tràn ngập tom tôi. Đột nhiên tôi hài lòng cuộc đời mình. Tôi ngước mắt lên và bắt gặp chồng tôi đang ngắm tôi. Tôi vừa thẹn thùng, vừa vui sướng.
Cuối cùng chàng hân hoan nói:
"Em dạo khúc đàn tranh đi".
Tôi ghẹo chàng:
"Theo lời người xưa chế ra cây đàn tranh thì đàn tranh có sáu điều không hạp và bảy điều cấm kỵ. Đàn sẽ không kêu khi có đám tang hoặc có nhiều tiếng đàn tiếng trống hội hè đình đám; khi người dạo đàn bất xứng hoặc đang có chuyện buồn trong lòng, khi người ta không đốt trầm mới trong lư trầm, hoặc trước một người nghe thiếu thành tâm. Nếu đêm nay đàn không ra tiếng, thì đó là do ở điềui không hạp nào?"
Chàng trầm ngâm nói:
"Tôi nhớ có đêm đàn không lên tiếng vì tôi thiếu thành tâm. Nhưng hôm nay đây chắc không giống hôm xưa? Em hãy để cho ngón tay em gảy khúc nhạc tương tư của thi nhân ngày trước đi".
Tôi đứing dậy đi lấy cây đàn đặt trên cái bàn bằng đá ở bên chàng, tôi đứng trước cây đàn vuốt nhẹ dây tơ và tìm bài hát. Cuối cùng, tôi hát như sau:
Gió thu lành lạnh
Trăng thu trong xanh,
Lá thu buông cành,
Quạ sầu năm canh.
Chàng biệt nới đâu?
Có còn thấy nhau?
Hồn em nức nở
Một mình đêm thâu!
Điệp khúc buồn ấy còn vang mãi trong dây tơ rất lâu, sau khi ngón tay tôi thôi nhấn phím.
"Một mình đêm thâ…âu…âu…" Gió quyện âm thanh mang đi và cả vườn hoa ngập trong tiếng đàn nức nở. Âm ba vang dội trong tôi, gợi lại nội buồn tôi vừa quên đi, nỗi buồn của mẹ tôi.
Đặt tay lên dây đàn cho bặt tiếng ngân than, tôi nói:
"Tối nay chính em mới không thích hợp với đàn. Người khảy đàn có tâm sự buồn nên tiếng đàn cũng rên xiết theo".
Chàng đứng dậy bước lại nắm tay tôi:
"Sao mà buồn?"
Tôi đánh liều dựa đầu lên cánh tay chàng, nói rất nhỏ:
"Vì mẹ em. Mẹ em buồn nên nỗi buồn của bà vọng qua tiếng đàn. Về việc ông anh của em. Em cảm thấy tối nay mẹ em lo âu, khắc khoải chờ anh của em về. Giờ đây mẹ em chỉ còn có một mình anh ấy mà thôi. Từ lâu rồi, giữa mẹ em và cha em chẳng còn tình nghĩa gì nữa, còn chính em lại thuộc về gia đình anh rồi".
Thoạt tiên chồng tôi không nói gì. Chàng rút thuốc lá ngoại quốc trong túi ra hút, đoạn chàng dịu dàng bảo em:
"Tốt hơn, nên nhìn thẳng vào sự thật. Rất có thể là ông anh của em không tuân lời mẹ em đâu".
Tôi rụng rời tay chân:
"Trời! Sao mình lại bảo như vậy?"
Chàng bập thuốc thở những cuộn khói dài, hỏi lại tôi:
"Còn em, sao em dám chắc anh ấy sẽ tuân lời mẹ em?"
Tôi bước lùi lại sau:
"Xin mình đừng trả lời em bằng cách gạn hỏi lại em. Em không biết gì cả. Em vụng về lắm, nhất là chẳng biết suy luận ra sai. Sở dĩ em vững tin là vì ngay từ tấm bé, anh cùa em đã được dạy bảo tằng vâng lời cha mẹ là điều căn bản của quốc gia, là bổn phận của con cái…"
Chàng nhìn tôi, ngắt lời:
"Ngày nay khác xưa rồi. Nếp sống cũ đang sụp đổ!"
Lời lẽ chồng tôi khiến tôi lo ngại. Tồi tôi nhớ đến niềm hy vọng tôi ấp ủ trong lòng chưa hề nói ra; tôi nói nho nhỏ ý nghĩ thầm kín của tôi:
"Đàn bà ngoại tuốc xấu lắm, làm sao đàn ông thuộc Hán tộc chúng ta có thể cưới làm vợ cho được. Đàn ông ngoại quốc họ không còn làm sao khác hơn được thì đành phải chịu, nhưng …"
Tôi dừng lại vì tôi mắc cỡ đã nói đến đàn ông như thế trước mặt chồng tôi. Nhưng làm sao một người đàn ông lại có thể ham muốn một người đàn bà như cái bà người ngoại quốc chồng tôi dẫn đến thăm trước đây cho được: mắt xanh, tóc úa vàng, bàn tay bàn chân to sầm sầm? Tôi biết anh tôi. Anh tôi là huyết thống của cha tôi, mà cha tôi thì rất biết thưởng thức vẻ đẹp nơi người đàn bà!
Chồng tôi cười gằn:
"Trời ơi! Đâu có phải chỉ phụ nữ Trung Hoa đều đẹp, còn phụ nữ ngoại quốc toàn là xấu cả đâu! Cô gái nhà họ Lý, vị hôn thê của ông anh em đó, cô ta nào có đẹp gì. Tại các phòng trà, thiên hạ xầm xì rằng miệng cô ta rộng và môi cong như lưỡi liềm cắt lúa vậy".
Tôi bất bình la lên:
"Mấy người nhởn nhơ ở phòng trà chỉ nói bậy là giỏi. Cô ta là người khả kính, thuộc gia đình danh giá".
Chồng tôi nhún vai, đáp:
"Tôi chỉ nói lại em nghe lời thiên hạ đồn đãi mà thôi và cũng là điều ông anh của em hẳn đã biết. Có thể là dư luận bậy bạ ấy khiến anh ấy để ý đến một người đàn bà khác".
Chúng tôi im lặng một lát. Chồng tôi trầm ngâm hút thuốc. Đoạn chàng nói:
"Phụ nữ ngoại quốc có người cũng đẹp như tiên vậy chớ! Mắt trong, thân hình uyển chuyển…"
Tôi quay lại, mở to đôi mắt nhìn chồng tôi. Chàng không thấy cửa chỉ của tôi, nói tiếp:
- Hai cánh tay trần… Họ không hề có cái vẻ rụt rè giả tạo của phụ nữ chúng ta! Họ cười nói, khiêu vũ tự do, dễ hớp hồn thiên hạ lắm".
Tôi muốn đứng thở. Chồng tôi nói ai vậy kia? Cô gái ngọai quốc nào đã hớp hồn chàng? Bỗng nhiên tôi giận tun lên, ấp úng trong miệng:
"Mình… mình … cũng "
Chồng tôi lắc đầu, cười chế nhạo:
"Vẫn cái thói đàn bà! Không phải vậy đâu. Chẳng có cô nào hớp hồn tôi cả. Tôi vẫn tàm tạm giữ tấm lòng trinh, cho đến khi…"
Giọng chàng dịu xuống, tôi hiểu ý chàng muốn nói và tôi trút được lo âu. Tôi nói nhỏ:
"Nhưng phải có nghị lực lắm, phải không mình?"
"Thì cũng tùy người. đàn ông con trai Trung Quốc sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Đàn bà con gái dè dặt khiêm tốn, chẳng biết phô trương là gì cả. Mà đối với một thanh niên – như ông anh của em – thì đàn bà con gái ngoại quốc da thịt lồ lộ như trứng gà bóc, thân hình uyển chuyển bám chặt lấy mình trong khi khiêu vũ…"
Tôi nghiêm trang nói:
"Mình đừng nói nữa. Chuyện giữa đàn ông với nhau, em không muốn nghe. Nhưng có thật những người ngoại quốc ấy họ thiếu văn hóa và rừng rú đến như anh nói chăng?"
Chồng tôi chậm rãi đáp:
"Đâu có. Một phần là vì họ là một dân tộc trẻ, mà tuổi trẻ thì thích những thú vui sống sượng. Nhưng sỡ dĩ tôi phải nói như vậy là vì ông anh của em cũng còn trẻ, và cũng nên chớ quên rằng môi miệng cô gái nhà họ Lý rộng và cong như lưỡi hái ".
Nói rồi chàng lại cười, ngắm trăng.
Chồng tôi là người khôn ngaon. Tôi không hơ hỏng bỏ ngoài tai lời chàng được. Theo chàng nói, tôi bắt đầu tin rằng đàn bà ngoại quốc cũng có cáo duyên nah61t thời bốc lên từ phần da thịt hớ hênh của họ. Nghe chồng tôi nói mà tôi đậm ngượng. Tôi loe6n tưởng đến đôi mắt long lanh và giọng cười của cha tôi và nàng thiếp trẻ. Tôi rùng mình nhưng không sao đánh tan được hình ảnh ấy trong trí tôi.
Tôi lại nghĩ đến việc nhà. Anh tôi cũng là con người. Anh tôi nín bặt, lâu như thế không thư từ về nhà là điềm chẳng lành. Ngay từ thời thơ ấu một khi anh tôi đã quyết làm một điều gì, anh lại càng làm thinh. Vú Vương có nói với tôi rằng lúc anh tôi còn nhỏ, mẹ tôi cấm đoán điều gì anh liền thôi ngay, nhưng rồi cũng quyết làm cho bằng được.
Tôi thở dài bỏ cây đàn tranh vào trong hộp bằng sơn mài. Trăng khuất sâu trong mây và làn mưa nhẹ bắt đầu rơi. Trời ngả lạnh. Vợ chồng tôi vào nhà. Tôi ngủ không ngon giấc.