There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1311 / 5
Cập nhật: 2015-11-24 19:45:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ùng sóng thủy triều truy đuổi tuyệt đối là một loại nhất thành bất biến, hơn nữa trò chơi đơn điệu đến cực điểm, nhưng bất kể là người lớn hay trẻ con, đã đến bờ biển cũng không tự chủ được mà cùng nó truy đuổi một phen. Khương Hồng Lăng từ nhỏ sinh hoạt tại đô thị trong rừng, khó có được cơ hội đến bờ biển, cho nên cho dù cô cũng đã ở bờ biển dân túc ở lại gần nửa tháng rồi, mỗi lần tới vẫn như cũ đến bờ biển thì vong ngã cùng sóng biển ngoạn đến mệt mới bằng lòng đi về.
Mệt mỏi quá.
Khi trong đầu của cô hiện ra loại cảm giác này thì ngay sau đó xuất hiện là ba chữ:Anh Ngôn Nghiễm, bởi vì không biết khi bắt đầu từ đâu, ý nghĩ tìm Anh Ngôn Nghiễm sẽ không sai này sớm sâu thực trong lòng.
Anh Ngôn Nghiễm đâu?
Cô nháy mắt mấy cái, rung đùi đắc ý tìm kiếm thân ảnh quen thuộc cao ngất kia.
A! Tìm được rồi!!
Cô mở ra bộ pháp hướng thân ảnh kia chạy tới, đang trên nửa đường đột nhiên một chút ngừng lại, sau đó chậm rãi ngưng tụ lại mày, đồng thời, một cỗ ngay cả mình cũng không hiểu cảm giác dần dần lan tràn tới thân.
Chị gái này từ đâu xuất hiện, vì sao Anh Ngôn Nghiễm muốn giúp các chị ấy chụp ảnh, bọn họ quen biết sao? Vì sao Anh Ngôn Nghiễm cho tới bây giờ không từng giúp cô chụp ảnh — lại giúp người khác chụp ảnh, hơn nữa lại lần nữa không để ý tới cô?
Nhớ tới lần trước Anh Ngôn Nghiễm không để ý tới hậu quả của cô, Khương Hồng Lăng sắc mặt nhất thời như là trường kỳ ốm đau ở giường bệnh hoạn, tái nhợt dọa người. Cô chạy đi chạy như điên, trong nháy mắt nhằm phía Ngôn Nghiễm mà chạy tới, tự thân sau gắt gao nắm ở hắn.
Thình lình xảy ra va chạm, thiếu chút nữa đánh rơi bảo bối máy chụp ảnh trong tay, hắn lửa giận đầy mình, cúi đầu thiếu chút nữa chửi ầm lên, lại bị phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của đột nhiên chấn động ——
“Không...... Muốn......”
Anh giống xúc điện giống như bay nhanh xoay người, trong mắt tràn đầy kinh hỉ cùng không thể tin.
” Hồng Lăng?” Cô vừa mới thật sự mở miệng nói chuyện sao? Hay là hắn nghe nhầm?
“Không cần.” Khương Hồng Lăng ôm thật chặc anh nói nhỏ.
Ông trời, thật sự! Cuối cùng cô mở miệng!
“Không cần cái gì?” Anh thật cẩn thận cúi đầu hỏi.
“Không cần không để ý tới ta, ta sợ, ô...... Ta tìm không thấy đường, không ai, ô...... Đều không có người, ta sợ...... Ô...... Ô......”
Cô rốt cục vẫn đem áp lực dưới đáy lòng nửa tháng này đến sợ hãi cùng sợ hãi khóc lên, Ngôn Nghiễm hai tay vây quanh cô, cảm giác tảng đá lớn treo ở trong lòng đã được gở xuống, cô không thể áp chế nước mắt chậm rãi rơi xuống.
“Ách...... Thực xin lỗi, chúng ta......”
Giọng của Ngôn Nghiễm bỗng nhiên nâng lên ánh mắt Lãnh Mạc chặt đứt đi nhìn cô gái một chút sau đó vội vàng ngồi xổm người xuống ở trên bờ cát viết xuống một chuỗi con số.
“Đây là số điện thoại của tôi, sau khi rửa ảnh chụp xong làm phiền báo một tiếng, tôi sẽ trả tất cả chi phí cùng địa chỉ gửi cho anh.” Nói xong, cô cùng bốn cô gái khác bước nhanh rời đi.
Lười hao tâm tốn sức đi nhớ kia xuyến con số, Ngôn Nghiễm tùy tay nhấn một cái máy chụp ảnh, nhiếp hạ này con số sau, liền đem hạng nặng tâm lực đặt ở trước người khóc đến giống tiểu oa nhi thiên hạ trên người. Nhưng nói trở lại, số tuổi của cô thật sự cũng xác thực chỉ là tiểu nữ oa mười tuổi.
“Tốt lắm, đừng khóc, đừng khóc, Anh Ngôn Nghiễm đáp ứng em, về sau vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không không để ý tới em được không ﹖”Anh ôn nhu trấn an.
Thấy cô vẫn tiếp tục khóc, dường như phi khóc đến tận thế không thể giống nhau, Ngôn Nghiễm nghĩ rằng, có lẽ cô thật sự cần tốt như vậy tốt phát tiết một phen, liền không hề ra tiếng.
“Em cũng muốn vậy.”
Không biết qua bao lâu, trước ngực hắn đột nhiên toát ra một câu như vậy ngữ mang nghẹn ngào trong lời nói.
“Cái gì? ﹗”Anh trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng mà đem cô từ trước ngực mình đẩy ra một khoảng cách, cúi đầu hỏi.
” Em cũng muốn vậy.” Tiếng nói nghẹn ngào lại lần nữa vang lên, Khương Hồng Lăng mút lấy cái mũi hồng đến không được nói.
“Muốn cái gì?”
” Em cũng muốn chụp ảnh.”
Ngôn Nghiễm sửng sốt.”Chụp ảnh?”
Cô nhanh chóng lau trên mặt nước mắt nước mũi, dùng sức gật đầu.
“Đúng, Em cũng muốn chụp ảnh. Vì sao anh đều chụp người khác, không chụp cho em?” Cô tràn ngập lên án ý tứ hàm xúc kháng nghị nói.
“Anh không có nói không chụp cho em.” Anh vội vàng thanh minh.
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Khương Hồng Lăng nhất thời tươi cười rạng rỡ. Cô lại thân thủ dùng sức ở trên mặt lau vài cái, sau đó lại gẩy tóc.
“Như vậy có thể chứ?”
“Cái gì có thể chứ?” Ngôn Nghiễm bị cô hỏi liền sửng sốt.
“Chụp ảnh nha, Anh không phải muốn giúp em chụp ảnh sao?” Bị nước mắt tẩy trôi qua một đôi mắt sáng trát nha trát, rất thiên chân.
“Em nói là hiện tại?”
Khương Hồng Lăng dùng sức gật đầu.
Anh do dự nhìn hai mắt sưng thành hai hột đào, mũi hồng giống như mông khỉ, trên gương mặt như trẻ con của nàng sau một trận lau lung tung, nước mắt, nước mũi, cát dính thành một khối, quả thực là một mảnh hỗn độn. Anh không nhịn được nhếch miệng cười lắc đầu.
“Ô...... Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, ô......”
Wow a, nói như thế nào khóc sẽ khóc ﹖
“Anh không có lừa em.” Ngôn Nghiễm chạy nhanh che dấu tươi cười nói, nhưng ——
“Ô...... Anh gạt em, ô......”
” Anh không có lừa em, anh...... OK, anh lập tức giúp em chụp ảnh, lập tức giúp em chụp ảnh, em đừng khóc được không?”
“Thật sự?”
Tính ta phục rồi ngươi có thể đi? Anh không tiếng động ở trong lòng hô, cầm lấy máy chụp ảnh nhanh chóng điều chỉnh tiêu điểm, rồi sau đó”Rắc tra” một tiếng, cửa chớp đã thành công thu lấy hé ra khóc sau đích mặt. Lại đến......
Wow a, tốc độ sắc mặt cô thay đổi thật đúng là không phải bình thường mau, nhưng lại có thể bày ra đủ tư thế để cười đau cái bụng, Ngôn Nghiễm nhịn không được tràn ra một chút cười, cô quả thực đúng là một thiên tài rồi ﹗
Tràn đầy ý cười, Anh chụp lại tất cả những tư thế buồn cười của Khương Hồng Lăng, với ý xấu rằng sau này có thể lấy ra giễu cợt….
Rắc tra! Rắc tra ﹗ rắc tra......
Sau khi lấy ảnh chụp ra, Anh đột nhiên phát hiện ngoại trừ mấy pose buồn cười ra, vẻ mặt cô thế mà lại sinh động đến làm cho hắn không khỏi muốn gia tốc ấn nút chụp tiếp!
Đây là chuyện gì xảy ra? Tình hình như thế rất ít phát sinh, trên thực tế, duy nhất một lần làm cho anh xúc động mãnh liệt nhấn play mà dừng không được, đó là phát sinh lúc Anh mười ba tuổi chụp xem ra thời điểm đoạt giải nhiếp ảnh.
Cho dù cảm thấy không thể hiểu được, Ngôn Nghiễm ngón tay vẫn nhấn play không có dừng lại, nhưng là phim ảnh sẽ hết nha ——
Ai, xem ra chỉ có thể ngày mai lại tiếp tục.
☆☆☆
Ngày mai hồi phục thị lực, ngày mai dữ dội nhiều?
Không nghĩ tới trên đường mua mấy cuộn phim, cũng đang trong lúc vô tình thấy ở nông thôn khó gặp điện thoại công cộng, liền quật khởi gọi điện thoại ý niệm trong đầu báo bình an, lại không biết nhưng lại sẽ làm chính mình bị chửi thành đầu heo.
Ngôn Nghiễm tâm tình quả thực gần như phát hỏa.
Thật sự là một đám xen vào việc của người khác hỗn đản! Bọn họ chết tiệt chụp ảnh không chụp ảnh, làm chi gọi điện thoại đến nhà hắn đi quan tâm cái di chứng gì nha? Khiến cho hai nhà Trần hiện tại cũng biết hắn phạm phải chuyện tốt, nhưng lại cứ khăng khăng anh là chạy án mới không dám về nhà, cho nên chống án không có hiệu quả cũng tội thêm ba cấp!
Thật sự là mẹ hắn S mở đầu, T kết cục!
Trong điện thoại anh là hết đường chối cãi, nhưng sự thật cũng có thể chứng minh hết thảy đi?
Bởi vậy, từ trên đường trở lại dân túc sau đó anh lập tức đóng gói hành lý hướng chủ nhà Chu tiên sinh, chu phu nhân nói lời cảm tạ cũng cáo biệt sau đó lập tức mang theo Khương Hồng Lăng lên đường về nhà.
Trên đường, trên xe lửa giờ phút này, Ngôn Nghiễm hướng cô phục vụ mua lon cola, sau khi mở ra đưa cho Khương Hồng Lăng nhất kiểm hưng phấn, đồng thời vẻ mặt lấy lòng nhìn cô.
” Hồng Lăng, ngươi nói cho Anh Ngôn Nghiễm, Anh Ngôn Nghiễm đối ngươi được không?” Anh và tức giận hỏi.
Có thể uống cola, cô đương nhiên là gật đầu.
“Em nói cho Anh Ngôn Nghiễm, em thích Anh Ngôn Nghiễm sao?”
Một ngụm Cola vừa nuốt xuống, tâm tình tự nhiên đi vui vẻ hẳn lên, Khương Hồng Lăng dùng sức gật gật đầu.
“Vậy có thích nhiều không?” Ngôn Nghiễm trong đôi mắt lóe ra mưu kế.
“Nấc, thực thích.” Cô nhịn không được đánh nấc một cái, đồng thời trả lời.
“Thực thích là có nhiều thích đâu?”
“Ân, ” Khương Hồng Lăng nhận chân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tựa như thích cha thích mẹ vậy.”
Ngôn Nghiễm trong mắt nhất thời hiện lên vừa lòng, “Em nói cho Anh Ngôn Nghiễm, nếu có người hỏi ngươi, Anh Ngôn Nghiễm đối sử với em tốt không, ngươi sẽ trả lời như vậy sao?”
“Hảo.”
Thật sự là trẻ nhỏ dễ dạy.
Duyên Đến Duyên Đến - Kim Huyên Duyên Đến