Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 12
R
achel thức dậy trước sáu giờ buổi sáng hôm sau, mặc dù cô ngủ không được ngon cho lắm. Với đôi chân trần và bộ váy ngủ như thường lệ - một chiếc quần lót và một cái áo sơ mi lao động của nam giới mà cô tìm được trong buồng để đồ - cô lững thững bước vào nhà bếp.
Khi đặt xong một bình cà phê, cô nhìn những tia sáng màu bơ buổi sớm mai xuyên qua cửa sổ phía sau nhà và tạo nên những đường chéo song song trên chiếc bàn cũ kỹ sứt sẹo. Phía bên ngoài, những giọt sương lấp lánh trên bãi cỏ, và những cây hoa kim châm khoe ra những chiếc loa kèn màu cam sáng của mình. Cây bách nhật hồng ở phía bìa rừng dường như mờ đi trong ánh sáng buổi sớm, trông khá gống một người phụ nữ đồng bóng có tuổi trong một chiếc khăn quàng lông.
Sau sự kiện kinh khủng tối qua, lúc này mắt cô như mờ đi trước cảnh đẹp giản dị xung quanh cô. Cảm ơn Annie Glide, vì ngôi nhà kỳ diệu của bà.
Giá như nơi chốn đẹp tuyệt trần này có thể giải quyết được những rắc rối của cô. Cô không có tiền để thay lốp cho chiếc Escort, và cô không biết phải xoay xở như thế nào. Chuyện đi làm thì không thành vấn đề. Đó là một quãng đường khá xa nhưng cô có thể đi bộ được. Nhưng còn Edward thì sao? Tối qua Kristy đã đến đón họ, và mỗi ngày người bạn chung nhà của cô đều đưa thằng bé đến nhà trẻ rồi lại đón nó về, nhưng Kristy sẽ sớm chuyển đi thôi, rồi sau đó thì sao?
Cô phải tìm thấy cuốn Kinh thánh.
Khung cảnh buổi sáng quá quý giá để mà phá hỏng nó bằng bất cứ lo lắng nào, đặc biệt là khi cô biết cô còn cả đống thời gian để làm việc đó sau này trong suốt cả ngày khi cô làm việc. Bình cà phê đã xong, cô rót nó vào một cái cốc cũ màu xanh lục vẫn còn lưu lại những dấu vết của một chiếc đề can về chú thỏ Peter, rồi đem nó ra phía trước ngôi nhà.
Đây là khoảng thời gian ưa thích trong ngày của cô, trước khi Edward tỉnh dậy, khi tất cả mọi thứ vẫn còn mới mẻ và tươi tắn. Được sì sụp cốc cà phê trên một cái xích đu bằng gỗ kẽo kẹt phía trước cổng vòm trong khi phần còn lại của thế giới vẫn đang say ngủ có ý nghĩa quý giá với cô hơn tất cả những thứ xa xỉ trong cuộc sống cũ của cô với Dwayne. Rồi cô có thể mơ những giấc mơ mới của mình, những giấc mơ nho nhỏ. Một sân chơi nhỏ nhắn sau nhà nơi Edward và bạn bè của nó có thể nô đùa, có thể có một khu vườn, và một con chó. Cô muốn thằng bé có một con vật nuôi.
Cô kéo thanh chốt cửa trước bằng tay còn lại, xoay nắm đấm và đẩy cánh cửa lưới mở ra. Khi cô bước ra ngoài trên chiếc cổng vòm và hít vào phổi không khí núi rừng sạch sẽ, một cảm giác sung sướng gần như không thể miêu tả được tràn qua cô. Cho dù bất cứ điều gì khác có xảy ra thì cô cũng đã có giây phút này.
Cô quay về phía chiếc xích đu, và trạng thái phởn phơ của cô ngay lập tức biến mất. Cốc cà phê của cô rơi loảng xoảng xuống sàn gỗ làm chỗ cà phê nóng bỏng bắn tung tóe lên đôi chân trần của cô, nhưng cô gần như không nhận thấy. Tất cả những gì cô nhìn thấy là một từ còn mới nguyên màu đỏ mà ai đó đã sơn lên phía trước ngôi nhà, ngay chính giữa khung cửa sổ.
Tội đồ.
Kristy lao vội ra phía cổng vòm, chiếc váy ngủ cotton dài lượt thượt xoắn xít quanh chân. “Có chuyện gì thế? Tôi nghe thấy … Ôi, không…”
“Đồ khốn kiếp!” Rachel rít lên.
Tay Kristy vọt lên chẹn ngang cổ họng. “Thật quá kinh khủng. Làm thế nào mà ai đó trong thị trấn này có thể làm một điều kinh khủng thế này chứ?”
“Họ ghét tôi, và họ không muốn tôi ở đây.”
“Tôi sẽ gọi Gabe.”
“Không!”
Nhưng Kristy đã chạy vào bên trong.
Buổi sáng sớm đẹp đẽ đã chuyển thành một cái gì đó vô cùng bẩn thỉu. Rachel chùi sạch chỗ cà phê đổ bằng một chiếc khăn lau đĩa cũ, như thể cà phê đổ là điều bẩn thỉu tồi tệ nhất trên chiếc cổng vòm trước nhà vậy. Cô đang quay vào bên trong để thay quần áo thì chiếc bán tải của Gabe gầm lên lao vào cổng nhà, bánh xe nghiến lạo xạo trên sỏi. Anh đỗ xe thành một góc chéo và lao ra khỏi buồng lái ngay khi Kristy xuất hiện từ phía cửa trước trong một chiếc áo choàng vải sọc nhăn nhúm.
“Gabe, thật vui mừng khi thấy anh ở đây.” Kristy kêu lên. “Nhìn này!”
Nhưng anh đã nhìn thấy hai chữ viết theo kiểu graffiti kinh khủng đó rồi, và anh trừng mắt nhìn nó như thể sức mạnh trong ánh mắt của anh có thể tiêu hủy được hình ảnh đó vậy.
“Em và anh sẽ ghé quan thăm Odell Hatcher trong sáng nay, Rachel.” Mắt anh như khóa chặt trên đôi chân dài để trần lộ ra phía bên dưới chiếc áo sơ mi cô đang mặc, và phải mất một giây sau anh mới hồi phục lại. “Anh muốn cảnh sát đi tuần tra thường xuyên ở đây.”
“Thị trấn này đã trở nên độc ác.” Kristy nói vọng đến. Trong khi Rachel đứng câm lặng, Kristy kể cho anh nghe về vụ lốp xe bị băm nát và những gì đã xảy ra ở quán cà phê Petticoat Junction. “Nó như thể Dwayne Snopes đã làm tan vỡ trái tim của mọi người, và cách duy nhất để họ đáp trả lại ông ta là lăng mạ Rachel để xả cơn giận vậy.”
“Cảnh sát sẽ không quan tâm đâu.” Rachel nói. “Họ muốn em cuốn xéo cũng giống như những người khác thôi.”
“Chúng ta sẽ chờ xem chuyện đó.” Anh đáp lại với vẻ dứt khoát.
“Tôi không muốn cô đi.” Kristy nói.
“Chị nên thế. Tôi đã quá ích kỷ. Tôi đã không nhận ra … Chuyện này sẽ lan ra và ảnh hưởng đến cả hai người.”
Mắt Kristy long lên. “Làm như tôi quan tâm không bằng.”
“Em chỉ cần lo lắng cho bản thân mình thôi.” Gabe nói.
Trước khi cô có thể tranh cãi với họ, cánh cửa lưới kêu kẽo kẹt và Edward xuất hiện. Thằng bé túm tai con Horse giữ bên mình và dụi mắt bằng nắm đấm tay. Bộ pajama hai mảnh màu xanh bạc thếch quá ngắn ở dưới chân, và miếng đề can của những chú chó đốm đang đá boxing ở phía trước quá rạn nứt và bạc màu đến nỗi Rachel cảm thấy xấu hổ vì không thể chăm sóc cho thằng bé được tốt hơn.
“Con nghe thấy một giọng nói độc ác.”
Cô vội bước về phía thằng bé. “Không sao đâu, con yêu. Chỉ là chú Bonner thôi. Mọi người đang nói chuyện.”
Edward nhìn thấy Gabe. Miệng nó nhành ra thành một đường bướng bỉnh. “Ông ta quá ồn ào.”
Rachel vội quay thằng bé lại. “Vào thay quần áo nào.”
Nó để cô nắm lấy tay nó mà không hề chống cự, nhưng khi cô mở cánh cửa lưới, thằng bé lẩm bẩm một từ mà cô mong ước đến cháy bỏng rằng Gabe không nghe thấy được.
“Đầu bò.”
Vào lúc cô và Edward đã thay quần áo xong xuôi thì Gabe đã biến mất, nhưng khi cô bước vào nhà bếp để giúp Edward ăn sáng, cô thoáng nhìn thấy anh phía trước cổng vòm với một ca sơn và một cái chổi. Cô rót sữa lên món ngũ cốc của Edward rồi bước ra ngoài với anh.
“Anh không phải làm thế đâu.”
“Có đấy.” Anh quét sơn phủ lên vết graffiti, nhưng nó vẫn hiện ra rõ ràng. “Sẽ phải sơn phủ hai lần. Anh sẽ hoàn thành nó sau buổi làm hôm nay.”
“Em sẽ lo liệu chuyện đó.”
“Em sẽ không làm gì cả.”
Cô biết cô nên kiên quyết, nhưng cô không có lòng dạ nào cả, và cô ngờ rằng Gabe biết điều đó. “Cảm ơn anh.”
Không lâu sau đó, anh thò đầu vào trong nhà và bảo cô lên chiếc xe bán tải. “Chúng ta sẽ đến gặp Odell Hatcher.”
Hai mươi phút sau, họ đã ngồi phía trước viên cảnh sát trưởng của Salvation. Gầy như que củi, với mái tóc hoa râm lơ thơ và một cái mũi khoằm khoằm, Hatcher quan sát Rachel qua mép trên của đôi kính gọng nhựa đen trong khi anh ta ghi chép lại những thông tin mà Gabe trình báo.
“Chúng tôi sẽ điều tra chuyện đó.” Anh ta nói sau khi xong. Nhưng cô nhận thấy một tia le lói thỏa mãn trong đôi mắt của anh ta và đoán rằng anh ta sẽ không làm điều gì nhiều hơn những gì anh ta buộc phải làm. Vợ Hatcher đã từng là một thành viên của Thánh đường, một điều mà không nghi ngờ gì đã làm cho anh ta cảm thấy hổ thẹn sau khi sự thối nát đó được đưa ra ánh sáng.
Cô quyết định đã đến lúc phải chuyển sang thế tấn công. “Cảnh sát trưởng Hatcher, sở của anh đã tịch thu chiếc xe của tôi vào cái ngày Dwayne bỏ chạy. Có một cuốn Kinh thánh ở trong đó, và tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với nó. Đó là một kỷ vật gia đình, không có giá trị với ai cả, và tôi muốn lấy lại nó.”
“Chiếc xe và tất cả những gì bên trong nó đều được dùng để trang trải những món nợ của Dwayne.”
“Tôi biết điều đó, nhưng tôi vẫn cần phải biết giờ cuốn Kinh thánh đó ở đâu.”
Cô có thể thấy Hatcher không muốn tỏ ý giúp đỡ dù là bằng cách nhỏ nhặt nhất. Tuy nhiên, phớt lờ người vợ góa của nhà truyền bá phúc âm trên truyền hình tai tiếng kia là một chuyện, nhưng lại là một chuyện hoàn toàn khác khi làm điều đó trước mặt một thành viên trong một gia đình nổi tiếng nhất Salvation.
“Tôi sẽ kiểm tra xem sao.” Anh ta gật đầu một cách miễn cưỡng.
“Cảm ơn anh.”
Odell biến mất. Gabe đứng dậy và rảo bước qua căn phòng chỉ có một cửa sổ và nhìn ra một con phố nhỏ trưng bày một cửa hàng giặt khô và một cửa hàng bán phụ tùng ô tô. Anh lên tiếng từ phía cửa sổ, giọng anh thấp và có vẻ bồn chồn. “Em làm anh lo lắng, Rachel.”
“Vì sao?”
“Em quá liều lĩnh. Em cứ lao vào mọi chuyện mà không hề nghĩ gì đến hậu quả cả.”
Cô tự hỏi liệu có phải anh đang nói đến chuyện hôm qua hay không. Cho đến giờ, không ai trong hai người họ đã ám chỉ gì đến những chuyện đã xảy ra.
“Em quá dữ dội, và điều đó thật nguy hiểm. Cho đến giờ thì vẫn chưa ai thực sự cố gắng làm hại em, nhưng ai biết được chuyện đó sẽ xảy ra được bao lâu?”
“Em sẽ không ở lại đây lâu. Một khi em tìm thấy tiền, em sẽ rời Salvation nhanh đến mức…”
“Nếu em tìm thấy tiền.”
“Em sẽ tìm thấy. Và rồi em sẽ đi khỏi đây càng xa càng tốt. Seattle, có lẽ thế. Em sẽ mua một chiếc xe có thể chạy được, một chồng sách truyện và đồ chơi cho Edward, một ngôi nhà nhỏ đem lại cảm giác như một ngôi nhà. Rồi em sẽ …”
Cô dừng lại khi viên cảnh sát trưởng quay trở lại văn phòng và đặt một chồng hồ sơ trông có vẻ trịnh trọng phía trước mặt cô. “Đây là danh sách của tất cả những thứ mà chúng tôi tìm thấy bên trong chiếc xe.”
Cô liếc xuống cột những vật dụng được in ngay ngắn: cái nạo cửa sổ, giấy tờ đăng kí, một chiếc hộp nhỏ, một thỏi son. Danh sách đó liệt kê ra tất cả những thứ đã ở bên trong chiếc xe. Cô nhìn xuống phía dưới cùng.
“Ai đó đã lầm lẫn. Ở đây không nhắc gì đến cuốn Kinh thánh cả.”
“Vậy thì nó không ở trong xe.” Hatcher nói.
“Có mà. Chính tay tôi đã đặt nó vào đó.”
“Đã ba năm rồi. Trí nhớ của con người buồn cười lắm.”
“Không có gì buồn cười về trí nhớ của tôi cả. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuốn Kinh thánh đó!”
“Tôi chả biết gì. Nó không có trong xe nếu không nó hẳn là đã được liệt kê trong bản báo cáo này.” Hatcher quan sát cô với đôi mắt ti hí lạnh lẽo. “Hãy nhớ là cô đã phải chịu rất nhiều áp lực trong ngày hôm đó.”
“Chuyện này không liên quan gì đến áp lực cả!” Cô muốn hét vào mặt anh ta. Thay vào đó, cô hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. “Chiếc hộp nằm trong xe đó …” Cô chỉ về phía bản báo cáo. “Cuối cùng nó lại quay lại ngôi nhà. Làm sao lại xảy ra chuyện như thế?”
“Có thể là nó được coi là một phần đồ đạc trong nhà. Chiếc xe được bán riêng tại phiên đấu giá.”
“Tôi đặt chiếc hộp và cuốn Kinh thánh vào trong xe cùng một lúc. Ai đó trong sở của anh đã đảo lộn chúng lên.”
Anh ta không thích điều đó. “Chúng tôi sẽ tăng cường tuần tra quanh khu nhà của Glide, cô Snopes, nhưng điều đó sẽ không thay đổi cái cách mà thị trấn cảm thấy về chuyện cô quay trở lại. Hãy nghe lời khuyên của tôi và tìm một nơi khác mà sinh sống.”
“Cô ấy có quyền sống ở nơi này cũng như những người khác.” Gabe nhẹ nhàng lên tiếng.
Hatcher kéo đôi kính ra và vỗ nó lên mặt bàn. “Tôi chỉ đang nói đến thực tế. Cậu không ở đây khi cô Snopes và chồng cô ta gần như xé tan cái thị trấn này ra. Họ không quan tâm xem họ lấy tiền từ ai miễn là họ có thể trang hoàng cho cái tổ ấm của riêng họ. Tôi biết gần đây cậu đang phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn, Gabe, và tôi chỉ có thể đoán là cậu đang không suy nghĩ được sáng suốt. Nếu không, cậu đã cẩn thận hơn khi lựa chọn bạn bè.” Cái cách thiếu tôn trọng mà anh ta quan niệm về Rachel nói cho cô biết anh ta tin rằng Gabe đang giúp đỡ cô để đổi lấy tình dục. Bởi vì đó chính xác là những gì cô đã từng một lần đề nghị nên cô cho rằng mình không nên cảm thấy bị xúc phạm quá mức.
“Có lẽ tốt hơn hết cậu nên nghĩ về gia đình mình, Gabe.” Viên cảnh sát trưởng tiếp tục. “Tôi nghi ngờ là ba mẹ cậu sẽ thấy vui khi họ phát hiện ra rằng cậu giao thiệp với góa phụ Snopes.”
Đôi môi của Gabe gần như không chuyển động. “Tên cô ấy là Stone, và nếu như cô ấy nói rằng cuốn Kinh thánh đã ở trong xe, nghĩa là nó đã ở đó.”
Nhưng Odell Hatcher không nhượng bộ một inch nào. Anh ta là một người tin tưởng vào bộ máy quan liêu, và nếu như hồ sơ của anh ta nói rằng cái gì đó không tồn tại, nghĩa là nó không tồn tại.
Phần còn lại của ngày hôm đó Rachel hoàn thành việc sơn những thiết bị cuối cùng trên sân chơi, cô cảm thấy khuây khỏa với sự ủng hộ mà Gabe đã dành cho cô, mặc dù anh vẫn tin rằng cô đang đeo đuổi một cách viển vông. Cô liếc qua lô đất nơi anh và một người thợ điện đang lắp những chiếc đèn pha. Anh dường như cảm thấy được ánh mắt của cô trên anh bởi vì anh cũng ngẩng lên.
Cơ thể cô căng lên với cảm giác nhận biết. Cùng lúc đó, cô tự hỏi giờ luật lệ sẽ là thế nào khi quan hệ của họ đã thay đổi quá lớn như thế. Lần đầu tiên cô cân nhắc đến chuyện nó sẽ khó khăn đến mức nào thậm chí chỉ là đối với chuyện sắp xếp đơn giản nhất để họ có thể ở cùng nhau.
Khi hoàng hôn buông xuống, anh tuyên bố rằng anh sẽ đưa cô về nhà. Cô không có xe, và cô cũng không mong đợi gì chuyến cuốc bộ dài dằng dặc lên Núi Heartache, vì thế cô nhận lời với vẻ biết ơn. Cô đã làm việc rất mệt mỏi ngày hôm đó. Không phải là cô bận tâm gì. Cô bắt đầu tin rằng cô quan tâm nhiều đến bãi chiếu bóng hơn là Gabe. Cô chắc chắn là háo hức hơn anh đối với lễ khai trương sắp tới.
Khi anh nổ máy chiếc xe tải, sự căng thẳng vốn đã cháy xèo xèo giữa hai bọn họ trong suốt cả ngày trở nên mãnh liệt hơn. Cô hạ cửa sổ xe xuống, và rồi nhận ra rằng máy điều hòa đã chạy rồi.
“Hơi nóng đã xâm nhập vào em rồi sao?” Anh trao cho cô một cái nhìn từa tựa như chó sói, nhưng cô lúc này đang bồn chồn, nên cô giả vờ như không nhìn thấy nó.
“Hôm nay trời khá ấm.”
“Nóng thì đúng hơn.”
Cái siết nhẹ nhàng của anh trên đùi cô thúc giục cô trượt vào gần hơn, nhưng thay vào đó cô quay đi và nâng cửa sổ xe lên. Anh nhấc tay ra.
Cô không muốn anh nghĩ rằng cô chơi trò õng ẹo, đặc biệt là khi cô muốn anh đến chết, và cô biết rằng cô phải nói với anh. “Gabe, em bắt đầu chu kỳ sáng nay.”
Anh quay đầu lại và nhìn cô với vẻ trống rỗng.
“Chu kỳ của em.” Cô lặp lại. Khi trông anh chẳng có vẻ gì là hiểu hơn, cô nhớ lại nền tảng chuyên môn của anh. “Em đến kỳ kinh nguyệt.”
Anh cười phá lên. “Anh biết điều đó có nghĩa là gì, Rachel. Anh chỉ không hiểu vì sao em lại nghĩ rằng anh bận tâm quái quỷ gì đến chuyện đó.”
Cô ghét mình bị đỏ mặt. “Em không nghĩ rằng em sẽ thoải mái …”
“Em yêu, nếu em nghiêm túc với chuyện trở thành một người đàn bà buông thả thì em cần phải giải thoát bản thân khỏi những ám ảnh của mình đi.”
“Em không có gì ám ảnh cả. Đó chỉ là vấn đề vệ sinh.”
“Vớ vẩn. Chúng ta đang nói đến một nỗi ám ảnh lớn.” Anh thốt lên một tiếng cười khùng khục và lái xe ra đường cao tốc.
“Cứ tiếp tục cười em đi.” Cô nói với vẻ cáu kỉnh. “Ít nhất thì rắc rối này rồi cũng trôi qua. Nhưng rắc rối kia thì không dễ dàng thế đâu.”
“Rắc rối kia là gì thế?”
Cô lần theo một sọc mỏng màu xanh trên chân váy của chiếc váy ca rô trắng-da cam mà cô đã chọn riêng ra cho công việc quét sơn. “Em chỉ không hình dung ra làm thế nào chúng ta có thể xoay sở được chuyện … anh biết đấy, chuyện chơi bời của chúng ta?”
“Chơi bời?” Anh nghe có vẻ bị xúc phạm. “Chuyện này là như thế sao?”
Họ vòng theo một khúc quanh trên đường, và cô phải nheo mắt lại trước ánh nắng mặt trời đang lặn. “Đây không phải là một câu chuyện tình.” Cô dừng lại. “Chuyện tình nghe quá nghiêm trọng. Đó là chuyện chơi bời, và vấn đề là, em không hình dung được làm thế nào chúng ta có thể xoay sở được chuyện đó.”
“Chúng ta chẳng có tí rắc rối nào cả.”
“Nếu anh tin thế thì có nghĩa là anh vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo chuyện này. Ý em là, chúng ta không chỉ đơn giản là tụt quần áo giữa ban ngày ban mặt và … và …”
“Chơi bời?”
Cô gật đầu.
“Anh không hiểu vì sao không được.” Anh túm lấy cặp kính râm từ trên bảng đồng hồ và đeo vào. Cô tự hỏi không biết đó là vật tự vệ của anh trước ánh sáng mặt trời hay trước chính cô.
“Anh đang cố ý chơi cùn.”
“Không. Anh chỉ không thấy rắc rối gì. Hay em vẫn đang nói đến cái vụ chu kỳ đấy?”
“Không!” Cô kéo sập lưỡi trai của chiếc mũ xuống. “Em đang nói một cách chung chung. Anh nghĩ rằng chúng ta sẽ chỉ làm điều đó vào giữa ban ngày ban mặt thôi sao?”
“Nếu như chúng ta muốn.”
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Bất cứ nơi nào chúng ta muốn đi. Sau những gì xảy ra ngày hôm qua, anh không nghĩ rằng ai trong hai ta lại quá kén chọn.”
Anh liếc sang cô, và cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu thu nhỏ của mình trong mắt kính của cặp kính râm. Cô trông nhỏ nhoi, tầm thường, có khả năng bị thổi bay bởi cơn gió mạnh tiếp theo. Cô quay đi khỏi hình ảnh đó.
“Nếu như quầy bar trong quầy thực phẩm không hấp dẫn em thì chúng ta có thể lái xe về nhà.” Anh nói.
“Anh không hiểu gì cả.”
“Vậy có lẽ tốt hơn hết em nên giải thích cho anh hiểu.” Anh nói như một người đàn ông đang nắm giữ những sợi dây kiên nhẫn cuối cùng của mình, và cô đành phải tắc nghẹn thốt ra từng lời.
“Anh trả cho em theo giờ.”
“Điều đó thì có liên quan gì đến chuyện này?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra trong suốt những giờ chúng ta … chơi bời?”
Anh nhìn cô với vẻ thận trọng. “Đây là một câu hỏi bẫy, đúng không?”
“Không.”
“Anh không biết. Không có gì xảy ra cả.”
“Sẽ có chuyện xảy ra với đồng lương của em.”
“Chuyện này chẳng có gì liên quan đến đồng lương của em cả.”
Cô sẽ phải nói thẳng toẹt ra thôi. “Anh có trả cho em cho những giờ chúng ta chơi bời hay không?”
Anh trở nên thận trọng một cách rõ ràng, và câu trả lời của anh có vẻ thăm dò. “Có?”
Dạ dày cô chùng xuống. Cô quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ và lầm bầm. “Anh là đồ khốn kiếp.”
“Không! Ý anh là không! Dĩ nhiên là anh sẽ không trả em rồi.”
“Em gần như sẽ không thể làm điều này chính vì thế. Em cần từng đồng một mà em có thể kiếm được! Chiều hôm qua đã làm tiêu tốn của em một nửa số thức ăn dành cho cả tuần rồi.”
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu. “Anh sẽ không thắng được lần này, đúng không?”
“Anh không thấy sao? Không thể xảy ra chuyện gì lúc chúng ta đang làm việc, ngay cả nếu chúng ta muốn đi chăng nữa, bởi vì anh kiểm soát đồng lương của em. Còn sau giờ làm việc, em có một thằng bé năm tuổi đầu để mà chăm sóc. Quan hệ thể xác giữa chúng ta đã bị tuyên án tử hình ngay trước khi nó kịp bắt đầu.”
“Chuyện đó thật kỳ cục, Rachel. Và anh sẽ không cắt lương của em trong ngày hôm qua.”
“Có đấy, anh sẽ cắt!”
“Nghe này. Em đang quan trọng hóa một chuyện chẳng có gì cả. Nếu chúng ta muốn làm tình, và thời gian hợp lý, thì chúng ta sẽ làm tình. Chuyện đó không liên quan gì đến chuyện lương lậu cả.”
Anh có thể giả vờ không hiểu, nhưng anh biết chính xác cô đang nói về điều gì. Ít nhất anh cũng còn đủ lịch sự để không chỉ ra rằng cô đã từng một lần đề nghị quan hệ với anh để đổi lấy chính cái đồng lương mà lúc này họ đang bàn cãi đến.
Anh quay lại chú ý vào đường đi, và gần một dặm trôi qua trước khi anh lên tiếng trở lại. “Em thực sự nghiêm túc, đúng không? Chuyện này đối với em là một rắc rối.”
“Đúng thế.”
“Thôi được. Vậy thì cả hai chúng ta sẽ cùng nghĩ về nó và nghĩ ra một phương án cuối cùng trong khi em xử lý cái chu kỳ đó của em.” Anh đặt tay lên đùi cô và vuốt ve cô bằng ngón tay cái. “Em ổn chứ? Sau ngày hôm qua ấy?”
Giọng anh nghe vô cùng quan tâm, cô mỉm cười. “Em tuyệt lắm, Bonner. Trên đỉnh cao thế giới ấy.”
“Tốt lắm.” Anh siết nhẹ gối cô.
“Còn anh thì sao?”
Tiếng cười khùng khục của anh nghe khô khốc, như thể nó không được sử dụng trong một thời gian rất dài rồi. “Không thể tốt hơn.”
“Rất vui khi nghe điều đó.” Cô liếc ra ngoài cửa sổ xe. “Anh vừa vượt qua Núi Heartache rồi.”
“Anh biết.”
“Em nghĩ rằng anh đưa em về nhà chứ.”
“Chúng ta sẽ quay về đó sau.” Anh tháo cặp kính râm ra.
Họ đi vào trong thị trấn Salvation, và ngay khi họ vừa tiến vào khu vực kinh doanh của thị trấn, anh liền lái về phía garage của Dealy. Khi anh đỗ chiếc bán tải ở phía trước, cô liền nhìn thấy chiếc Escort đang nằm ở bên hông nhà.
“Ôi, Gabe…” Cô mở tung cửa xe, chạy như bay về phía chiếc ô tô, và ngay lập tức òa lên khóc.
“Không có gì bằng một bộ lốp mới để có thể khuấy động trái tim của một quý cô.” Anh nói khô khan khi bước đến phía sau lưng cô, rồi quàng tay quanh eo cô và xoa dịu cô.
“Thật t-tuyệt quá. Nhưng em không … em không có đủ t-tiền để trả lại cho anh.”
“Anh có bảo em trả lại cho anh không nào?” Giọng anh nghe có vẻ hơi trách móc. “Khoản bảo hiểm của Cal sẽ chi trả cho chuyện đó.”
“Không phải tất cả. Ngay cả những người giàu cũng phải chịu những khoản giảm trừ. Dwayne phải chịu những khoản giảm trừ đó cho tất cả bốn chiếc xe của bọn em.”
Phớt lờ cô, anh túm lấy tay cô và kéo cô về phía chiếc xe tải. “Chúng ta sẽ quay trở lại để lấy nó sau. Trước hết còn có việc phải làm đã.”
Khi anh lái xe rời khỏi garage, những cảm xúc bên trong người cô vô cùng hỗn độn như thể chúng được tung hứng bởi một chiếc máy trộn khổng lồ. Anh là người cộc cằn và tốt bụng, không biết gì về một số việc, nhưng lại quá sáng suốt về những việc khác, và cô muốn anh nhiều đến mức cảm thấy nhức nhối.
Anh lái xe về phía trung tâm thị trấn và rẽ vào một khu vực đỗ xe nằm ngay trước mặt quán cà phê Petticoat Junction.
“Đi nào. Chúng ta sẽ lấy cho mình một ít kem.”
Cô túm lấy cánh tay anh trước khi anh có thể mở cửa xe. Cửa sổ quầy kem đang tấp nập buôn bán trong buổi trước giờ ăn tối, và cô hiểu chính xác anh dự định làm gì. Đầu tiên là mấy cái lốp xe, và giờ là chuyện này. Như thế là quá nhiều. Cổ họng cô cảm giác như thít lại. “Cảm ơn anh, Gabe, nhưng em phải tự mình chiến đấu trên mặt trận của mình.”
Anh không hề bị ấn tượng trước vẻ độc lập mà cô tỏ ra. Quai hàm anh siết lại và anh lừ mắt nhìn cô. “Nhấc cái mông của em ra khỏi xe ngay lập tức. Em sẽ ăn kem cho dù anh có phải giữ cái miệng đó của em và tống kem xuống tận cổ họng em.”
Quá nhiều cho sự tinh tế trong anh. Cô không có nhiều lựa chọn, vì thế cô đành mở cửa xe ra. “Đây là rắc rối của em, và em có thể tự mình giải quyết nó.”
Cửa xe đóng sầm sau lưng anh. “Cứ như em đang làm một công việc tuyệt hảo không bằng.”
“Em muốn được tăng lương.” Cô dậm mạnh chân bước về phía vỉa hè. “Nếu anh có nhiều tiền để mà quăng lung tung mua lốp xe hay ăn kem thì anh có thể trả em khá hơn cái mức lương nô lệ đó.”
“Mỉm cười với những người tử tế xem nào.”
Cô cảm thấy ánh mắt trừng trừng của những người lớn xung quanh họ: những bà mẹ với những đứa con nhỏ, một cặp công nhân đường cao tốc trong những chiếc áo T-shirt bẩn thỉu, một nữ doanh nhân với chiếc máy điện thoại di động đang áp vào tai. Chỉ có một nhóm các cậu bé trên những chiếc ván trượt là dường như không hứng thú gì với cái thực tế là góa phụ Snopes xấu xa đang dẫm chân lên mảnh đất thần thánh Salvation mà thôi.
Gabe tiến đến gần một cô bé cỡ tuổi teen đang đứng phía sau cửa sổ. “Ông chủ có đây không?”
Cô bé ngừng nhai miếng kẹo gôm rồi gật đầu.
“Nhờ em gọi ông ta ra đây.”
Trong khi họ đợi, Rachel nhận ra một hộp nhựa sạch sẽ được đặt bên cạnh cửa sổ quầy kem với một tấm biển trên đó đề ‘Quỹ Emily’ cùng với một tấm ảnh của một cô bé đang chập chững tập đi với mái tóc xoăn và một nụ cười tinh quái trên gương mặt. Tấm biển bên dưới kêu gọi sự giúp đỡ chi trả viện phí cho đứa trẻ chống lại bệnh bạch cầu. Cô nhớ đến người phụ nữ với đôi hoa tai hình con vẹt.
Cô là hi vọng cuối cùng của chúng tôi, cô Snopes. Emily cần một sự thần kỳ.
Trong một thoáng, cô cảm thấy không thể thở nổi. Cô tập trung vào việc mở túi xách, rút ra một tờ năm đô la quý giá, rồi nhét nó vào hộp qua khe hở hẹp.
Khuôn mặt của Don Brady xuất hiện phía bên trong cửa sổ. “Chào Gabe, thế nào …” Ông ta á khẩu khi nhìn thấy Rachel.
Gabe giả vờ như không nhận ra có điều gì đó không ổn. “Tôi đang nói với Rachel ở đây là ông làm ra loại kem nước quả chocolate nóng ngon nhất trong thị trấn. Lấy cho chúng tôi hai suất nhé. Loại lớn ấy.”
Don chần chừ, và Rachel có thể thấy ông ta đang cố gắng tìm một cách để tránh né. Ông ta không muốn bán cho cô, nhưng ông ta cũng không được chuẩn bị để thách thức một trong những người con được yêu quý nhất trong thị trấn.
“Ừ … Chắc chắn rồi, Gabe.”
Vài phút sau, họ đã rời khỏi cửa sổ quầy kem với hai suất kem nước quả chocolate nóng mà không ai trong số họ muốn ăn. Khi họ quay về phía chiếc xe tải của Gabe, họ không nghĩ đến chuyện nhìn qua bên kia đường. Nếu có, họ có thể đã thấy một gã đàn ông nhỏ thó, gầy nhom đang hút thuốc trong bóng râm và nhìn theo họ.
Russ Scudder di điếu thuốc dưới chân. Bonner hẳn là đã ngủ với cô ả, hắn kết luận. Nếu không, hắn ta sẽ không thay mấy cái lốp xe nhanh đến thế. Điều đó giải thích vì sao Bonner lại thuê cô ả. Để hắn ta có thể hú hí với con điếm đó.
Russ thọc tay vào trong túi áo và nghĩ về vợ hắn. Hắn đã đến gặp cô ta ngày hôm qua, nhưng cô ta không chịu nói chuyện với hắn. Jesus, hắn nhớ cô. Giá như hắn có một công việc thì hắn đã có thể có cô trở lại, nhưng Rachel Snopes đã cướp mất công việc duy nhất mà người trong thị trấn đã đề nghị hắn làm.
Hắn thấy sung sướng vì đã băm nát lốp xe của cô ả tối hôm qua. Hắn không lên kế hoạch làm điều đó, nhưng rồi hắn thấy xe của cô ả, và không có ai ở xung quanh, và điều đó có cảm giác thật tuyệt. Cảm giác cũng thật tuyệt khi hắn mò lên ngôi nhà của Glide vài giờ sau đó với một bình sơn phun và vẽ chữ Tội đồ lên tường giống như một lời nguyền rủa trong Kinh thánh. Có lẽ giờ cô ả đã biết được rằng cô ả không được chào đón ở đây rồi.
Hắn nghĩ gã G.Dwayne già nua có lẽ sẽ thích những gì hắn đã làm tối hôm qua. Bất chấp những chiếc đồng hồ Rolex và những bộ vest bóng lộn, Dwayne đã luôn là một cậu bé to đầu tốt bụng. Ông ta chưa bao giờ có ý làm tổn hại đến ai, và Russ biết chắc chắn rằng ông ta đã cầu nguyện rất nhiều, rất kính Chúa và tất cả mọi thứ. Chính Rachel đã làm cho ông ta trở nên tồi tệ. Dwayne muốn làm cho cô ả hạnh phúc, vì thế ông ta đã thọc quá sâu vào trong tài khoản ngân hàng của Thánh đường để mua cho cô cả những thứ mà cô ả đã lèo nhèo yêu sách ông ta.
Chính là thói tham lam của Rachel đã kéo Thánh đường và Dwayne Snopes sụp đổ. Thói tham lam của cô ả cũng đã kéo Russ sụp đổ theo, bởi vì nếu không phải là vì cô ả thì hắn vẫn còn làm công việc bảo vệ an ninh, vẫn còn làm công việc làm cho hắn cảm thấy mình giống như một người đàn ông.
Và giờ cô ả đang quay trở lại sống ở Salvation, như thể cô ả chưa hề làm điều gì sai trái vậy. Giờ cô ả đang sử dụng Gabe theo đúng cái cách mà cô ả đã từng sử dụng G. Dwayne, nhưng tên khốn kiếp điên khùng đó quá ngu xuẩn để có thể nhìn thấy cô ả đang làm gì.
Russ đã cố gắng nói chuyện với vợ cũ của mình về Rachel và về chuyện cô ả phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi thứ tồi tệ xảy đến với hắn như thế nào, nhưng cô không chịu hiểu. Cô không hiểu rằng không có chuyện gì trong số đó là lỗi của Russ cả.
Hắn cần phải uống thứ gì đó, và hắn quay trở lại chỗ Donny. Một vài ly sẽ làm hắn bình tâm trở lại. Nó sẽ làm hắn quên đi chuyện hắn không có nghề ngỗng gì và rằng vợ hắn đã đá hắn ra khỏi nhà và rằng hắn không thể chăm sóc tử tế cho đứa con của hắn.
***
“Ông ta cũng sẽ ở đây à?” Edward hỏi vào buổi sáng thứ Bảy khi Rachel đỗ chiếc Escort quý giá của mình phía sau quầy thực phẩm.
Không cần phải hỏi ông ta là ai. “Chú Bonner không tệ như chúng ta đã từng nghĩ đâu. Chú ấy cho mẹ một công việc và để chúng ta sống trong ngôi nhà đó. Chú ấy cũng đã đảm bảo để mẹ có một chiếc xe để đi lại.”
“Mục sư Ethan cho chúng ta ngôi nhà và cái xe.”
“Chỉ bởi vì chú Bonner yêu cầu như thế.”
Nhưng Gabe vẫn cứ là kẻ thù của Edward, và thằng bé không chịu thay đổi suy nghĩ. Mặt khác, nó phát triển một lòng trung thành không thể lay chuyển dành cho Ethan, người rõ ràng là đã tìm gặp nó thường xuyên ở nhà trẻ. Rachel nhắc nhở bản thân rằng cô phải cảm ơn anh ta vì điều đó, ngay cả nếu cô phải mắc nghẹn vì nó.
Nhà trẻ đã có tác động rất tốt với con trai cô. Thằng bé vẫn chưa có bạn bè thân thiết, nhưng nó đã nói nhiều hơn một chút, đòi hỏi hơn một chút – mặc dù với Edward điều đó còn là tương đối. Cho tới giờ đã hai lần rồi khi cô bảo nó đã đến giờ đi ngủ, nó liền hỏi lại, “Con có bắt buộc phải ngủ ngay không?” Với thằng bé, đó là một cuộc nổi loạn đáng kể đến.
“Hãy chờ đến lúc con nhìn thấy sân chơi.” Cô đưa cho nó một túi mua hàng chứa mấy thứ đồ chơi để nó có thể bận rộn cả ngày, rồi cầm lên một cái túi chứa bữa trưa của họ và một ít đồ ăn nhanh. Khi họ bước về phía sân chơi với Horse treo lủng lẳng trên tay Edward, cô nhìn thấy thằng bé trông đã khỏe mạnh hơn lên thế nào. Chân và cánh tay nó rám nắng, và những cử động của nó đã có vẻ hoạt bát mà cô chưa hề nhìn thấy kể từ khi nó bị bệnh.
“Toàn bộ sân chơi đã được sửa sang.” Cô nói. “Và xem này. Có vài cái bàn đã được thêm vào, nên con sẽ có chỗ để ngồi và vẽ.”
Cô mua cho thằng bé một bộ tô màu mới bao gồm một hộp sáu mươi tư màu vẽ thay vì loại hai mươi tư màu nghèo nàn, rồi cô cũng đã mua giày mới cho nó, cũng như bộ pajama in hình xe ô tô đua. Khi cô để nó tự chọn một chiếc T-shirt rẻ tiền, nó đã bỏ qua những chiếc áo được thiết kế với những hình họa trẻ con và chọn một chiếc có in chữ Người đàn ông Chân chính.
Cô liếc nhìn xuống quần áo của mình. Cô giặt sạch những vết bẩn và vết sơn trên đôi giày bệt buộc dây màu đen của mình hằng ngày, và chúng vẫn còn sử dụng được tốt. Nhờ vào tủ quần áo của Annie Glide chứa đầy những chiếc váy mặc ở nhà cũ mà cô đã không cần phải tiêu phí một đồng nào cho bản thân mình.
Ngay lúc đó, chiếc bán tải của Gabe lao vào trong khu đất theo sau là một đám bụi mù. Edward trượt ra phía sau con rùa nơi mà cô cho rằng nó sẽ làm mình trở nên vô hình nhất có thể. Cô hướng về phía chiếc xe tải và nhìn Gabe bước ra, hoàn toàn uyển chuyển một cách lười biếng và tao nhã như thể không xương.
Hôm qua anh đã đưa cho cô chiếc chìa khóa vào nhà Cal để cô có thể tìm cuốn Kinh thánh trong khi anh ra ngoài ăn tối với Ethan. Nó không có ở đó, nhưng cô rất cảm kích trước thực tế là anh đã tin tưởng cô đủ để cho phép cô lục tìm.
Mắt anh vuốt ve thân hình cô khi anh đến gần, và cô trở nên váng vất với cái ký ức về cảm giác có anh trong cô như thế nào hai ngày trước đó.
“Chào buổi sáng.” Giọng anh trầm và khàn khàn với những hứa hẹn hoan lạc.
Cơn gió nhẹ nhấc viền chân váy của cô lên và cọ nó vào chiếc quần jean của anh. “Chào anh.” Lưỡi cô có giảm giác lọng ngọng trong miệng.
Anh luồn những ngón tay của mình vào trong mái tóc cô và úp vào sau gáy cô. “Hôm nay không có thợ điện.”
Nhưng họ không chỉ có một mình, cô đang trong kỳ, anh không biết về chuyện Edward, và anh vẫn còn kiểm soát đồng lương của cô. Với một tiếng thở dài miễn cưỡng, cô lùi lại. “Em không thể đáp ứng anh được.”
“Chúng ta lại quay trở lại chuyện đó à?”
“Em e là thế.”
Anh không nói gì, chỉ đơn giản là cau mày nhìn chiếc váy màu da cam dính sơn tung tóe và đôi dày bệt của cô, thứ mà dường như làm anh cáu kỉnh hơn qua từng ngày. “Em để lại chiếc quần jean của Jane trên giường khi em lục tìm cuốn Kinh thánh. Sao em không giữ lấy nó mà mặc?”
“Bởi vì nó không phải của em.”
“Anh thề là hôm nay anh sẽ mua cho em vài cái.”
Cô nhướn một bên mày lên nhìn anh. “Không quần jean. Thay vào đó hãy tăng lương cho em.”
“Quên chuyện đó đi.”
Một cuộc tranh cãi nảy lửa chính là thứ cô cần để làm mình phân tâm, và cô chống hai tay lên hông. “Em làm việc chổng mông lên cho anh, Bonner. Không có người đàn ông nào trên thế giới này lại có thể làm nhiều việc như em cho những gì mà anh đang trả, ở cái mức mà, trong trường hợp anh đã quên mất, gần như bằng mức lương tối thiểu.”
“Điều đó đúng.” Anh trả lời với vẻ dễ chịu. “Em là kẻ mặc cả giỏi nhất trong thị trấn.”
“Em đang phải nhận mức lương bóc lột.”
“Đó là lý do vì sao em lại là một kẻ mặc cả như thế. Và đừng quên rằng em đang được trả chính xác bằng số tiền mà chúng ta đã thỏa thuận.”
Nhiều hơn rất nhiều, nếu cô tính đến phần lợi ích từ ngôi nhà và chiếc xe. Tuy vậy, với mức hiện nay, cô sẽ không bao giờ có thể tiết kiệm được cái gì, và nếu như cô không tìm thấy cuốn Kinh thánh đó, cô và Edward sẽ bị mắc kẹt ở Salvation mãi mãi.
Cô vẫn cần phải nói với anh rằng Edward đang ở đây với cô, nhưng mặc dù anh đã có xu hướng bớt gầm gừ hơn trong những ngày này, cô vẫn không háo hức đưa ra cái tin đó lắm. Cô lảng tránh thêm vài giây nữa bằng cách chia đuôi tóc của mình thành hai phần và rồi kéo nó chặt lại ở chỗ sợi dây thun.
“Em hi vọng anh sẽ không thấy phiền, nhưng em phải đưa Edward theo hôm nay.”
Một vẻ thận trọng lướt qua trên gương mặt anh. “Anh không thấy nó.”
Cô nghiêng đầu về phía sân chơi. “Nó đang trốn. Nó sợ anh.”
“Anh chưa làm gì nó cả.”
Điều đó rõ ràng là không đúng đến mức cô chẳng buồn cãi lại anh.
Anh lừ mắt nhìn cô. “Anh đã bảo em không mang nó đến đây.”
“Hôm nay là thứ Bảy, không có chỗ nào cho nó cả.”
“Anh nghĩ rằng Kristy sẽ trông nó vào thứ Bảy chứ.”
“Nhờ vào lòng từ tâm của chị ấy, nhưng em sẽ không lợi dụng chị ấy thêm nữa. Hơn nữa, chị ấy sẽ chuyển đến căn condo sớm thôi, và chị ấy có nhiều việc phải làm.”
Anh liếc về phía sân chơi nhưng Edward vẫn đang trốn. Sự đối kháng mà Gabe dành cho con trai cô làm cô đau đớn. Anh không thể thấy thằng bé đặc biệt thế nào sao? Làm sao mà một người sáng suốt có thể gặp Edward mà không yêu quý nó chứ?
“Thôi được.” Anh nạt. “Chỉ cần để mắt đến nó để nó không dính vào chuyện gì.”
“Đây là một bãi chiếu bóng, Gabe, chứ không phải quầy bán đồ sứ. Không có gì nhiều để nó đập vỡ đâu.”
Thay vì trả lời, anh hướng về phía sau chiếc xe tải để túm lấy một cuộn dây cáp rồi hiên ngang bước đi.
Thái độ của anh đối với Edward làm cô cảm giác như một sự phản bội. Nếu anh quan tâm đến cô thì anh nên quan tâm cả đến con cô nữa mới đúng. Nếu anh …
Cô dừng mình lại đúng lúc. Cô đang nghĩ đến Gabe như thể họ có tương lai nào đó thay vì nhớ rằng quan hệ của cô với anh chỉ có hai phương diện: anh là ông chủ và là đồ chơi tình dục của cô. Chỉ thế thôi.