What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Doãn Quốc Sỹ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Phạm Minh Phức
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1434 / 36
Cập nhật: 2017-04-04 13:33:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ên ngoài mây đen hình như ùn tới; là người ta trực cảm thấy thế thôi, chứ nhìn qua khung cửa vẫn chỉ thấy tối đen và càng tối đen vì bên trong đèn bật sáng choang. Căn phòng khách nhường như rộng thênh thang ra sau khi mấy người bà con trong họ tới ăn giỗ đã về hết, còn lại Thuận đương trả lời nốt câu hỏi của ba Huyền - mà Thuận muốn là câu hỏi cuối cùng - về đời phi công khu trục của chàng vào thời chiến cuộc gay go gấp bội khi xưa này.
Một tia chớp loé khoảng góc trên khung cửa sổ để ngỏ khiến Thuận trông thấy bóng Huyền sau lần màn cửa gian phòng trong. Chiều nay lúc Thuận tới thì vừa gặp Huyền dưới bếp lên. Huyền gần lửa nên đôi má đồ hồng, đôi môi không tô son - Huyền rất ít khi dùng son như Thuận biết - nhìn nghiêng thành một vệt bóng bỏng rẫy và quyến rũ. Lúc đó Huyền chỉ mặc có chiếc áo cánh dài tay bằng vải tetoron mỏng làm nổi hẳn màu đen của chiếc áo nịt bên trong bó sát lấy kboảng ngực và bụng. Sau mấy câu chào hỏi thường lệ Huyền bỗng kín đáo sửa lại cổ áo, có lẽ vì thấy Thuận nhìn mình chằm chằm.
Câu chuyện giữa Thuận với ba Huyền thật đã hết, bên ngoài những tia chớp càng rồn rập, sau đó vòm trời càng tối đen như mực trông rất dễ sợ. Tiếng sấm ầm ì từ xa vọng lại. Huyền đã từ buồng trong ra nói với cha:
- Thưa ba, me con đã lên gác, con cũng về ngủ, mưa đến nơi rồi.
- Ừ thôi con về - ba Huyền nói.
Thuận cũng đứng dậy xin phép rút lui. Ông Huyện bắt tay Thuận. Đi được ba bước Thuận quay vội trở lại lấy chiếc áo mưa nhà binh,chiếc poncho, vẫn gấp gọn và để lọt vào khe một chiếc ghế đệm. Khi ra khỏi cửa. phía trước Huyền đã xuống sân ngoái cổ lại có ý chờ vì biết Thuận sẽ cùng đi một quãng đường. Ánh đèn lọc qua màn cửa tới quãng đó thì mờ hẳn, sau đó ba Huyền đóng cửa lại thì Huyền hoàn toàn chìm trong bóng tối. Ánh sáng như vừa từ khước bảo trợ mà quẳng đôi trẻ vào khối bóng tối, tuy nhiên khi Thuận tiến tới còn nhận thấy khuôn mặt Huyền mờ mờ trong thứ ánh sáng thoi thóp lọt qua tự các khe cửa sổ trên gác. Huyền nói:
- Nghe anh Thuận nói chuyện với ba tôi thì nội tâm anh cũng nhiều thắc mắc quá nhỉ?
Thuận hỏi lại và cảm thấy tâm hồn phơi phới như đương hòa quyện với tâm hồn Huyền:
- Thế trước đây thím Huyền cho là tôi... đơn giản lắm sao?
Cả hai cùng cười và còn bịn rịn đứng trong ánh đèn mờ mờ đó như một thái độ tự thanh minh.
Chỉ thêm một bước nữa là cả hai cùng chìm trong bóng tối của khoảng dốc thoai thoải đưa xuống đường nhựa. Trong bóng tối mờ mờ Thuận nhìn thẳng vào đôi mắt Huyền và chắc chắn cả hai cùng cảm thấy đê mê. Lấy bóng tối làm điểm tựa Huyền vẫn giữ cho đôi mắt mình đối chiếu với đôi mắt Thuận và đáp:
- Tôi không cho là anh đơn giản, nhưng có điều không ngờ anh nhiều thắc mắc đến thế.
Một tia chớp sáng lên, tiếng sấm vang rền ngay, rất gần. Thuận nói:
- Năm nay tôi ngót ba mươi tuổi rối, thím Huyền! Năm có cuộc cách mạng tháng tám tôi còn đánh trống ếch và hát bài « Yêu bác Hồ Chí Minh hơn chúng em nhi đồng». Cậu tôi dạo đó đã già, đã hiểu Hồ Chí Minh là ai, và đã hiểu đất nước này rơi vào tay Hồ Chí Minh thì sẽ ra sao, nhưng người cứ để mặc tôi gia nhập đoàn «nhi đồng cứu quốc ». Sự trầm tĩnh của người thật đang cảm phục. Tôi lớn lên trong kháng chiến và theo sự dìu dắt ký diệu của cha, tôi vẫn tham gia kháng chiến mà vẫn lần lần hiểu thế nào là bộ mặt thật của Việt Minh. Vừa tới lúc đó cậu tôi mất, tôi tin rằng người ra đi yên lòng. Cho đến giờ tôi vẫn chưa có vợ, nhưng chỉ ao ước thầm sau này có đủ thâm trầm giáo dục con cái như kiểu cậu tôi đã giáo dục tôi. Di cư vào Nam với tiểu gia đình chị Ninh bằng đường biển, tôi thật sự trưởng thành từ cái ngày ấy, ngày chứng kiến cảnh hàng ngàn đồng bào lam lũ, nhẫn nhục lên tầu di cư. Trước ngày gia nhập quân đội, tôi đã nhiều lần ban đêm ngắm những trái hỏa châu bắn vọt lên lơ lửng chiếu sáng cả vùng được vài phút, hao mòn dần đi rồi tắt ngấm. Cái chết của bao người trong quân đội nào có khác gì! Tôi bỏ học, gia nhập không quân với hình ảnh những trái hỏa châu - có thể nói đó là lần trưởng thành thứ hai, chín mùi hơn. Khi cho mũi phi cơ chúc xuống để phóng hỏa tiễn hay khạc đạn chẳng lẽ chúng tôi không biết rằng mình đương làm gì, chẳng lẽ chúng tôi không biết rằng có sự chết bên dưới mà mình không trông thấy, và có khi chính mình chết với phi cơ bốc cháy, nhưng sự chết đó phải để cho một cái gì của đất nước sống chứ?
Hai người bắt đầu đi vào bóng tối rất thong thả. Cứ tưởng đi vào bóng tối thì cả hai chẳng còn nhìn rõ được nhau nữa, nào ngờ khi hai đôi mắt tìm nhau vẫn nhận thấy ở nhau ánh rực dịu dàng, thăm thẳm và hun hút.Trong trường hợp này chỉ cần nhận thấy ánh mắt nhau là đủ.Thuận nói:
- Nếu thím Huyền không phản đối, tôi xin phép được vào thăm thím Huyền để xem căn nhà có khác xưa lắm không.
- Vâng, qua đó mời anh lên chơi tôi sẽ pha cà phê mời anh uống, hình như lúc nảy ba tôi chỉ mời anh nước trà, quên cà phê.
Một tia chớp khác chói lóe kế tiếp ngay là tiếng sấm lớn. Lác đác có hạt mưa.
Những hạt mưa tiếp lục rơi mau hơn, hai người đã xuống tới đường nhựa, nhưng họ vẫn đi từng bước rất thong thả, hình như họ ưa bóng tối và ưa những hạt mưa lạnh, bóng tối làm cho họ đê mê, mưa lạnh càng làm nỗi đê mê đó thêm phần ấm cúng. Quãng đường nhựa này hoàn toàn chìm trong bóng tối vì ở vào khoảng chính giữa hai cột đèn, một ở khúc quanh phía sau, một ở trên sườn đồi cao phía trước.
Mưa bỗng rào rào đỗ xuống nặng hạt vô cùng, Thuận tung vội chiếc poncho rộng như cánh đại bàng thần thoại chùm đầu cho cả hai người và do một thế thuận tiện nhất, tự nhiên nhất, cả cánh tay trái Thuận quàng lấy vai Huyền âu yếm. Thuận vừa dìu Huyền đi vừa hỏi ngay:
- Thím Huyền vẫn bận bộ đồ ban sáng nhỉ, chiếc jupe màu xanh lợt và chiếc áo veste len đan màu xanh lá cãy thẫm.
Huyền cúi đầu đi không dám trả lời, nhịp thở của Huyền bối rối, những ngón tay Thuận thít lại Irên vai Huyền cùng với mưa đã sớm đổ mau thành thác, những ngón tay đó, Huyền biết, nhưng mưa thì không, vì chiếc áo mưa rộng như lều đã hoàn toàn chùm kín lấy cả hai từ đầu đến chân. Thuận cúi xuống nói nhỏ bên tai Huyền, mưa. bao bọc lời nói đó dồn xuống chỉ đủ cho lọt vào tai Huyền, chính Thuận, chưa chắc Thuận đã nghe thấy mình nói:
- Các bậc đàn anh tôi chỉ biết luôn mồm dạy tôi yêu nước, không ai biết dạy tôi yêu tình yêu. Điền này tôi phải tự khám phá lấy, tôi khám phá vào chính ngày gặp Huyền lần đầu tiên đi với chú Quát. Chú Quát còn sống, không bao giờ tôi nói điều này với Huyền.
Huyền cảm thấy chân bước khác thường ngổn ngang những rễ cây bên dưới, Thuận đã đưa Huyền lên sườn đồi vệ đường.
« Chúng la hãy ngồi núp dưới vòm cây này » - Thuận nói vậy bên tai Huyền rồi tìm môi Huyền trong khi cả hai cùng vừa ngồi xuống dựa vào gốc cây.
- Không có áo mưa này chúng ta sẽ bị lạnh lắm. Thuận tiếp và xoay người để ôm Huyền bằng cả hai cánh tay khi Huyền đã dựa hẳn vào gốc cây - tôi đến Đà Lạt chỉ để gặp Huyền, không phải để cô đơn, đến ĐàLạt mà cô đơn cũng như tự chôn vùi mình bằng hai lần ảo quan!
Họ ghi chặt lấy nhau giữa trận mưa lớn dưới tấm áo mưa nhà binh tỏa ra vừa đủ rộng che khít lấy họ với khoảng hở tròn phía trước làm chỗ thông hơi. Thuận luồn tay xuống dưới lần veste tìm cánh tay trần của Huyền. Đúng là cánh tay nàng, cánh tay mũm mĩm, da thịt hiền lành, nhưng đã khiến Thuận tự thiêu đốt trong bao nhiêu ngày qua. Bộ ngực Huyền... – « Ồ, đừng anh! » Bộ ngực Huyền cũng hiền lành mà cũng thiêu chảy như đôí cánh tay Huyền. — « Ồ đừng anh » - Thuận lấy đôi môi mình chặn lấy đôi môi Huyềh không cho thốt thêm một lời nào nữa. Có những tia chớp xé trời! Qua lổ hở tròn của tấm áo mưa, họ có tiếp nhận bằng vô thức những tia lóe đó, nhưng họ có biết đâu đó là chớp. Kế tiếp là những tiếng nổ long trời, vô thức họ cũng tiếp nbận, nhưng họ có biết đâu đó là tiếng sét. Ý thức họ vừa quy tụ cả vào tình yêu thể hiện ở hai hình thù nhỏ bé núp dưới lần áo poncho giữa trận mưa rừng mênh mông này, họ chỉ biết rằng tâm hồn họ đang mở rộng... mở rộng... để phiêu diêu tự do ngoài biên giới vũ trụ « Huyền ơi, Huyền còn nhớ chuyện ông bác si tình của tôi chứ, mãi khi về già, người yêu bị cưa chân, mới được sờ lên đùi người yêu một lần. Anh còn sung sướng hơn ông bác chứ, Huyền không bị chứng hoại thư, Huyền còn nguyên vẹn thân thể - «Trời ơi đừng, anh!» - Thân thể em chỗ nào cũng gợi hình ảnh trái nho mọng.- « Trời ơi, đừng anh!.» - Đôi môi Thuận lại tìm bịt miệng Huyền, rồi thì thầm ngay bên miệng nàng: « Anh say mê em ngay từ buổi đầu, em biết chứ? « Ồ van anh, đừng! Mưa lớn, nước xối ướt cả chỗ chúng ta ngồi này! » - Anh biết nước xối tràn trề cả mặt em nữa, rửa lạnh cả môi em chỗ anh vừa hôn, anh biết mà. - «Đừng anh ơi, nước rềnh lên chỗ chúng ta ngồi rồi» - Huyền yêu dấu, chúng ta cùng chụp giữ lấy hạnh phúc, đừng chối từ! (Một tia chớp lóe sáng và những tiếng sấm inh ỏi như một thứ đại liên nào đó của một thứ phi cơ nào để vừa lướt tới khạc lửa). Trong trời đất phải có lửa và có nước chứ em Huyền! Lửa tình yêu thiêu đốt và nước để sinh thành, muôn loài đều sinh thành ở nơi ẩm ướt, Huyền yêu dấu! - «Trờỉ ơi» - Ồ anh biết rồi, em làm nước mưa chảy lọt vào như suối trên mặt em, hôn em mà cảm thấy môi em lợt lạt, em có thấy sức mạnh tình yêu ru chúng mình ra tận biên giới vũ trụ; thênh thang lắm mà vẫn hướng về tâm điểm, tâm điểm tình yêu đó.
Họ không nhìn thấy gì bên ngoài, họ có mắt để tiếp nhận những tia chớp mãnh liệt đốt cháy vòm trời và ánh sáng đó tuy rỡ ràng thật mà chỉ lặng lẽ rơi xuống đáy vô thức. Họ không nghe thấy gì bên ngoài, những tiếng sét xé trời vằm nát bóng đêm, chém gãy cây rừng có mang máng ùa tới để rồi cũng lặng lẽ chìm xuống đáy vô thức của họ.
Một tia chớp cực sáng thét thành một tiếng sét cực lớn chập với họ, chập với vòm cây che họ, tất cả chập lại làm như cái một nguyên thủy - (thật ra lúc đó họ đã là cái Một nguyên thủy rồi). Đồng thời với cái Một nguyên thủy một cành ngang cực lớn thoảng bốc khói (hơi thở của tia chớp bay của tiếng sét gầm?) rồi rầm rộ đỗ xuống như cùng một lúc vừa bị cuốn theo bởi thác nước, vừa bị hút theo bởi sức hút mãnh liệt của tình yêu bên dưới, thứ tình yêu nung nấu cô đọng thành tiềm lực tự bao ngày tháng và đương thể hiện huy hoàng - (huy hoàng như tia chớp lúc đó) - đương thể hiện nguy nga - (nguy nga như thác lũ tự trời đổ xuống lúc đó). Tất nhiên là tia chớp đó thừa dù là tia chớp cực sáng! Tất nhiên là tiếng sét đó thừa, dù là tiếng sét cực lớn! Chính họ lúc đó đã là cái Một nguyên thủy rồi mà! Họ thênh thang nhập vào vũ trụ! Nay tâm điểm tình yêu đã không còn ở trái đấl để hút họ về, tâm điểm tình yêu đã vù bay theo họ, thể nhập với họ, họ mãi mãi ôm nhau như vậy, thênh thang xoay vút tận ngoài biên giới vũ trụ như vậy, dượt đuổi Tự do!
Vết thương của bao cuồng vọng, bao buồn đau ray rứt biến thành Vĩnh Cửu.
Thuận không còn cô độc.
Thuận đã có Huyền!
In tại nhà in LAM - GIANG, 95B Gia Long - Saigon
Ngày 25 - 6 - 1966
Đốt Biên Giới Đốt Biên Giới - Doãn Quốc Sỹ Đốt Biên Giới