Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Pierre Rey
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Bản Quyên
Biên tập: Minh Nguyen
Upload bìa: Minh Nguyen
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3957 / 43
Cập nhật: 2015-11-05 09:29:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
rung uý Phrit Blétsơ được đề bạt nhanh và xuất sắc trong cảnh sát quận là nhờ những đức tính điển hình Thụy Sĩ: mềm dẻo, hiệu lực, ngoan cường, ý thức nghĩa vụ.
Duyrích là nơi chuyển trục của thế giới, trong hai mươi tư giờ xảy ra ở đó các sự kiện hung tợn hay nhố nhăng cũng nhiều chẳng khác ở bất kỳ một thủ đô Âu Mỹ nào vậy.
Chỉ khác một cái là người khách du lịch nước ngoài thường xuyên có cảm giác chẳng xảy ra chuyện gì ở đây cả. Người ta không thấy cảnh sát dùi cui trong tay, sinh viên hình như khoái học, công nhân không biểu tình ở ngoài đường và khi hai chiếc xe đâm nhau thì hai người lái cùng xuống xin lỗi nhau, trao đổi thẻ bảo hiểm rồi đi uống với nhau một li rượu trong khi xe tu sửa đến kéo xe hỏng của họ vào một ga ra. Nhân công nước ngoài không chiến đấu trong các công đoàn; quân đội gồm những người tình nguyện, không bị một nhóm lật đổ nào mai phục ở trong và chủ nghĩa tả khuynh chỉ được ủng hộ bởi một vài tiện nghi của họ mà người Duyrích đã yêu mến coi như những dân nói mép ba hoa vô hại: tóm lại là thiên đường. Cảnh sát được người dân thành phố yêu mến. Họ bảo vệ như nhau không phân biệt những nhà giàu và những nhà kém giàu hơn - nhà nghèo thì chưa có - và khi nào Phrit Blétsơ, vốn có văn chương chữ nghĩa, rơi vào một đoạn nào đó trong Nhật ký của Git ([41]) là ông sẽ phản ứng như tất cả mọi công dân Thụy Sĩ cùng lâm vào hoàn cảnh đó bằng một cái nhún vai. Nhân đây cũng xin nói đoạn văn ấy liên quan tới thành phố Luyxéc chứ không phái Duyrich, viết ngày 10 tháng 8 năm 1917 như sau:
“Chỗ nào cũng sạch sẽ! Người ta không dám vẩy mẩu thuốc lá xuống hồ. Không các chữ viết bậy trong những nhà đi tiêu công cộng. Thụy Sĩ tự hào về điều đó; nhưng tôi nghĩ chính là nó thiếu cái đó: cứt, đái, rác rưởi”.
Điều đập vào con mắt tinh tường của Phrit Blétsơ là chữ “nhà đi tiểu”. Ông khá hiểu về Git để biết rằng ông ta suốt cả đời mình thích lui tới nơi đó. Còn cứt đái, rác rưởi thì cũng có như nơi khác chứ. Có điều người ta không muốn dựng nó lên thành tặng phẩm theo kiểu Nhật Bản để huơ huơ ở trước mũi khách du lịch mà thôi.
Nghệ thuật cảnh sát xen vào chính là ở đấy: đừng gây xáo động, đừng bao giờ cả! Tất cả đều được tha thứ, trong giới hạn của sự tử tế không quấy quả trật tự công cộng. Bọn trộm cắp được kín đáo dồn xua đi, bọn giết người được vất trả lại biên giới và những ông chồng ghen vợ thì tinh tế đi gây những vụ án mạng tình ái của mình ở Hambua, Luân Đôn, Rôm hay Pari. Ở Thụy Sĩ, người ta yêu nhau bằng bốn ngôn ngữ, cái ngôn ngữ cần thiết thì từ lâu đã ở trong tầm tay mọi người, riêng cái thừa thì lại trở thành cái khẩn thiết. Ngày ngày, biên giới mở ra cho hàng đàn những người lạ mặt đem ngoại tệ của họ vào. Không hề có tí chủ nghĩa chủng tộc nào cả, người ta đon đả với họ, đối xử bình đẳng ai cũng như ai.
Dĩ nhiên nhà cầm quyền không thích những người phi Thụy Sĩ đến giải quyết các vấn đề của họ trên mảnh đất quê hương mình. Phrit Blétsơ ở đây là vì lẽ đó. Mượn cớ họ muốn biết những tài khoản có đánh số của maphia, cảnh sát Mỹ đã mở ra, về bề ngoài, một cửa đột phá trong hệ thống. Đã thoả thuận là ở các vụ áp phe bẩn thỉu, rộng lớn, ma tuý hay nghề điếm dây chuyền, sẽ có thể cho phép họ hưởng đôi ba tin tình báo. Nhưng từ đấy đến điều tra tại chỗ không xin phép các nhà chức trách có thẩm quyền thì...
Chắc chắn Phrit Blétsơ đã không quên đem cái chân bị tiện đứt mà nhà xác sở tại thừa hưởng gán ghép với người cảnh sát Mỹ ba hôm nay rơi từ cửa sổ khách sạn Xóocđi xuống “vì tai nạn”. Theo lô gích, muốn nối lại được hai sự kiện với nhau thì phải kiểm tra tất cả những người Mỹ có mặt trong thành phố lúc xảy ra thảm kịch. Nhưng thế thì nhiều lắm! Giữa những nhà ngoại giao, những tên cướp, những nhà chính trị, những nhà kinh doanh lương thiện hay chui lủi, Duyrích chỉ là cái vạc sôi sục những đi đi về về không thể nào kiểm tra được tới tận chi tiết. Dẫu sao, một điều tra ngắn gọn cũng đã cho ông hay rằng sau cái chết của Đêvít Cavanô, một người mang quốc tịch Hoa Kỳ khác nữa, Patric Mahôni, đến cùng chuyến máy bay với Cavanô, đã không thấy trở về khách sạn.
Ông ta cũng chưa thanh toan tiền thuê khách sạn. Vali của ông ta còn giữ ở bộ phận tiếp tân. Mà ông Mahôni này, sau khi kiểm tra rồi, thấy được thường xuyên đăng ký trong danh sách nhân sự của đại uý Kiếcpatric, tại đồn cảnh sát trung tâm Đại lộ Sáu. Vậy là có cơ sở để nghĩ rằng ông ta cùng cánh với Cavanô. Nói cách khác là, với một vụ liên quan đến mình, trên ngay đất của mình, những viên thanh tra cảnh sát Mỹ đã trèo qua đầu cảnh sát Thụy Sĩ: Phrit Blétsơ không thích...
Khi người ta báo Kiếcpatric đang ở đầu dây, ông thầm hỏi người bạn đồng nghiệp sẽ nói thật hay lại bịa đặt đây. Ông đại uý đã lịch sự hỏi Phrit có nói được tiếng Anh không. Có! Với giọng Đức, nhưng quan trọng gì cái đó?
- Cái đó xảy ra như thế nào, trung uý?
- Lúc này cuộc điều tra chưa xác định được gì khác ngoài một tai nạn.
- Ông tin như thế à?
- Cho tới lúc có bằng chứng trái lại. Tôi xin gửi lời chia buồn với ông.
- Cảm ơn.
- Đại uý, ông có thể giúp tôi được... Một cái mánh thông thường ấy mà.
- Tôi có thể yêu cầu ông nói rõ được không đây?
- Theo dõi ấy mà.
- A? Ông muốn theo dõi ai vậy - Một người Mỹ gốc Ý bị nghi là ở trong Công đoàn.
- Tên là gì nhỉ?
- Trung uý nghe tôi này... Đêvit Cavanô có ba đứa con nhỏ. Tôi đã báo cho bà vợ goá của ông ấy...
- Ghê sợ quá... Ông có thể làm những việc cần thiết để đưa cái xác về nhà được không?
- Ngay sau khi giải phẫu xong, đại uý.
- Lúc nào?
- Chiều nay tôi sẽ có báo cáo của y tế. Tôi lo liệu tất cả cho.
- Cảm ơn!
- Đại uý!
- Có tôi?
- Ông chỉ có một người ở Duyrích thôi chứ?
Kiếcpatric chỉ ngập ngừng một tích tắc.
- Hai.
- Thanh tra Mahôni?
- Đúng.
- Ông ta về New York chưa?
- Xin lỗi?
- Tôi hỏi ông là Patric Mahôni về New York chưa?
- Tôi không tin... Tôi không biết gì về chuyện đó cả...
- Vậy, tôi cũng thế. Người của ông không trở lại khách sạn.
- Sao ông biết?
- Ông ấy đi không thanh toán tiền khách sạn! - Phrit Blétsơ lạnh lùng buông ra.
Ở Thụy Sĩ, đó là chuyện được để ý hơn ở mọi nơi khác.
*
Ra khỏi ngân hàng, Italô rúc ngay vào chiếc Pho và hét với Piêtrô Bêlindôna vẫn ở sau tay lái:
- Đi! Hắn tái nhợt vì giận, sôi sục ý nghĩ trả thù, thất vọng không được xung phong tiến chiếm Ngân hàng Thương nghiệp Duyrich để xoá đi nỗi nhục vừa phải hứng lấy.
Khi hắn thu được tiền rồi, hắn sẽ cho giết ngóm lão chủ ngân hàng. Không lập tức đâu. Hắn sẽ cho lão thời gian để quên đi, để hưởng thụ, để tiếp tục sống. Rồi cái ngày lão ít trông đợi nhất thì lão sẽ nhận lấy một viên đạn vào đầu, hay xe của lão sẽ nổ tan, hay lão sẽ bị đầu độc trong một khách sạn, hay bị một xe cam nhông điên chẹt chết khi đi qua đường.
- Ta đi đâu? - Bêlindôna hỏi.
- Câm mồm! Khách sạn!
Piêtrô nuốt vào những lời hắn định nói với Italô. Hắn liếc vào kính chiếu hậu và thấy chiếc Open màu xám rời khỏi vỉa hè. Ở tay lái là thằng cha đã bám theo họ từ khi họ đến Duyrich và đã bị Phôncô Môri phát hiện ra ở sân bay. Bêlindôna ngập ngừng. Phôncô đã yêu cầu gã đừng để lộ với Vônpôn rằng ngoài Moóctimơ Ô Broi và Dada Phini ra, hai cảnh sát Mỹ đã đi sang thế giới tốt đẹp hơn nhờ có sự chăm lo của gã đấy.
- Ta có thừa thì giờ, chờ khi nào ông chủ bớt buồn phiền đi đã!. - Phôncô chặn lại.
Piêtrô nhân đó khâm phục lòng khiêm tốn của người đồng sự. Nhưng gã ngại hậu quả của một sự im lặng kéo dài. Phản ứng của Italô Vônpôn đôi khi cũng đáng ngạc nhiên, nhưng luôn luôn là thù nghịch. Nhìn vẻ rụng rời của Italô sau khi đẩy Ô Broi vào lưỡi cưa, Pêtrô hiểu rằng ông chủ vừa mới làm một trò xằng bậy. Im lìm thế này, phải chăng hắn lại sắp làm trò khác?
- Pardone, ông chủ...
Vônpôn hình như không nghe thấy gì cả. Bêlindôna thắng lại đột ngột để tránh cái giật lùi bất ngờ của một bà đang đỗ xe.
- Pardone..
- Gì? - Italô sủa.
- Có một thằng theo ta.
- Đâu?
- Một cái Open màu xám.
- Sao mày biết? Italô hỏi, cố cưỡng lại cái ý muốn quay đầu lại xem.
- Phôncô đã mò ra khi xuống máy bay. Nó cùng đi một máy bay với ta.
- Mặt mẹt! Tao có một thằng cớm bám đít, thôi câm đi.
- Không phải cớm, ông chủ.
- Phôncô sẽ giải thích với ông chủ. Ông bận quá…Trong khi đó chúng tôi sẽ không ngồi im đâu.
- Mày định nói gì? Italô cau màu hỏi.
- Phôncô sẽ giải thích cho ông chủ… Bêlindôna nhắc lại để ra khỏi mảnh đất nguy hiểm gã chợt dấn vào. - Phôncô nghĩ rằng đây là một quả thủy lôi Gabêloti cài vào đít chúng ta. Cuối cùng…có thể…
- Quẹo vào bên phải đầu tiên. - Vônpôn ra lệnh, - và chạy tiếp, tao cần suy nghĩ.
Hắn quay lại vờ tìm cái gì trên ghế sau và thấy một chiếc Opel.
- Phôncô đâu?
- Đằng sau, nó dính vào quả thủy lôi kia.
- Rẽ trái.
Piêtrô rẽ quanh theo bùng binh dưới con mắt êm ả của một nhân viên cảnh sát.
- Mày vẫn thấy nó chứ? - Italô hỏi.
- Vẫn. Ông có muốn chẹt nó không?
- Đi theo bờ kè và câm mồm. Khi đến quảng trường mày rẽ trái và đi tới tận Cômôdo.
Cômôđo là một khách sạn mênh mông mới xây, Vônpôn vừa đi qua trước đó.
- Mày cho tao đỗ ở bậc tam cấp rồi mày làm ra vẻ phới. Mày đậu xe ở đâu đó thì tuỳ. Tao ở trong đại sảnh ba phút. Sau đó tất cả việc mày phải làm là theo sát thằng kia khi nó bám gót ra.
- Ông có ý gì không?
- Nhìn đường kìa!
Toà palátx đã ở trước mặt, ba mươi tầng gác của nó vượt nhô lên trên vòm lá công viên. Bêlindôna phanh nhẹ trên lớp sỏi. Một người gác cổng giả dạng đô đốc nhào đến mở cửa xe cho Vônpôn. Bêlindôna cho xe chạy theo một loạt mũi tên đưa gã tới một bãi đậu xe ngoài trời. Gã phải chờ vài phút cho một cặp đang tán tỉnh nhau trong chiếc xe Oxtin vẫn nổ máy không chịu nhường chỗ. Khi gã chạy hai trăm mét ngăn với cổng khách sạn, gã thấy Phôncô Môri chìa tờ giấy bạc cho viên đô đôc giả dạng đã chèm chệ ngồi vào đằng sau tay lái rồi. Họ nhìn vội nhau. Rồ riêng rẽ, hai người vào trong palátx.
Italô Vônpôn đi loanh quanh trong đại sảnh, xem đồng hồ luôn luôn như một người có hẹn. Cách hai chục mét, quả “thuỷ lôi” đang vờ chú ý tới bản thực đơn dán ở cửa một trong ba nhà ăn của khách sạn Cômôđo. Bêlindôna đi lật những tờ quảng cáo du lịch xếp thành chồng lên quầy của người phụ trách bộ phận gác cửa. Gã nhặt bừa một tờ, đi đến với Italô, chỉ cho hắn một trang có ảnh những người đi săn đang cười hềnh hệch sau một cuộc săn đuổi thú ở Kênia, nói khẽ vào tai hắn:
- Thằng cha đang xem thực đơn ở trước nhà ăn đấy.
- Ai bảo mày đến với ta?
- Ông chủ, nó đã thấy tôi lái xe cho ông chủ. Nếu tôi không ở đây thì nó sẽ nghĩ tôi theo nó. Phôncô đến rồi.
- Đâu?
- Trước hàng sách.
- Đi hỏi một cái trò gì đó ở chỗ tiếp tân.
- Cái gì ạ? Bêlindôna ngạc nhiên.
- Cái gì cũng được. Cốt nói với người nhân viên rồi về gặp tao, ra vẻ như báo tao biết một điều gì!
Piêtrô đi dáng đi nặng nề và khoẻ. Vônpôn thấy gã nói với một người nhân viên đang quay vội đầu trả lời những người khách khác. Khi Bêlindôna trở lại, gã nói với Italô:
- Mười hai giờ rưỡi.
- Theo tao!
Họ đi ngang qua đại sảnh. Từ xa, Ricô Gatô đang rình họ trong tấm gương có dán bản thực đơn ở trên, đoán là họ đi gặp một người nào đó. Ricô đang cố xóa đi cái thất bại nửa vời của mình ở nhà xác. Gabêlôti đã rất cáu vì hắn không thể cho biết nhiều hơn được về cái chân vô danh. Hắn thấy Vônpôn và Bêlindôna vén một tấm rèm ở trong cùng gian đại sảnh, sau một cây cột lớn bằng cẩm thạch. Khi họ đã biến mất, hắn cũng đi về phía đó. Ngay lập tức, Phôncô Môri rời quầy sách và lững thững bám theo.
Đằng sau tấm rèm, có một cánh cửa rộng lắp kính mở vào gian phòng mênh mông, có nhiều bàn lớn trang hoàng bằng những bó hoa. Ở đầu xa nhất, một sân khấu nhỏ đầy hoa có kê một cái bàn đã xếp đủ cả cốc lẫn bình đựng nước. Diễn giả sẽ đến sau. Cả đám đông nữa.
Lúc này, gian phòng hoàn toàn vắng vẻ. Thoáng lo, Ricô Gatô thầm hỏi hay là lại mất hút Vônpôn một lần nữa.
Một ý nghĩ đập rõ ràng vào hắn: nếu Italô đánh lạc hướng hắn có dụng ý thì tức là gã biết hắn và tất yếu một người nào đó đang bám gót hắn. Một chi tiết làm thay đổi tất cả! Vônpôn định nhử hắn vào một cái bẫy để hạ hắn đây.
Ricô lấy lòng bàn tay lướt khẽ vào khẩu Bêrêta nằm gọn trong bao da ở bên trái ngực hắn. Bàn tay thục dưới áo vét, hắn đến gần sân khấu, không tìm cách ẩn náu hay che tiếng chân. Khi cách sân khấu chừng năm mét hắn nhảy hai bước ngoặt sang bên phải, súng trong tay: không ai hết.
Nghi ngờ, hắn vặn quả đấm cái cửa tới bấy giờ vẫn che khuất mất toàn cảnh sân khấu. Ổ khoá nhả ra. Ricô đá vào cánh cửa rồi lùi lại đằng sau. Trước mặt hắn mở ra một hành lang dài bề bộn. Hắn thong thả đi qua đó. Hai mươi mét xa hơn, hai cửa khác nữa. Thận trọng, hắn mở cái cửa thứ nhất. Nó trổ vào một cầu thang bê tông xoắn trôn ốc lên cao và xuống thấp. Nếu Vônpôn và Bêlidôna đi lối này thì cuộc theo bám của hắn dừng lại tại đây. Quá muộn để mắt lại được họ. Có một khả năng khác...
Cảnh giác, hắn từ từ quan sát chiếc cửa kia, trên đó có viết bằng chữ đỏ “Nguy Hiểm” dưới một cái đầu lâu cổ điển nằm giữa hai cẳng xương. Hắn thử đẩy. Nó cũng mở ra dễ như các cửa trước. Những bậc thang bằng sắt rất dốc nhào xuống một mái bằng nằm trên một miệng hầm khổng lồ. Hầm máy nội bộ của tòa palátx: quấn quít trong những nạm ống dẫn nhiều màu, thon thót đập một cách độc lập cuộc sống riêng của nó râm ran tiếng ro ro khe khẽ của cỗ máy phát điện.
Ricô thoáng mỉm cười. Chỗ này vừa đủ rộng cho một tiểu đoàn lính thuỷ đánh bộ dễ đàng náu phục, địa thế hợp với hắn tuyệt vời. Nếu Italô và tên khỉ đột của gã cố tình đưa hắn đến đây để hạ sát hán thì chúng có cơ gặp phải lắm sự bất ngờ đây. Hắn đứng bất động chừng nửa phút, lắng tai đến mọi tiếng động nhỏ nhặt, mắt lục lọi tất cả những gì nhìn thấy. Quên phắt mấtt cái nhiệm vụ đơn giản thông tin mà Gabêlôti trao cho. Hết lòng với cuộc săn lùng hắn thình lình tung mình vào khoảng không, trượt trên tay vịn cầu thang, tụt xuống cát mái bằng ở bên dưới năm mét, rồi lại nhảy nữa, cuộn tròn người lại trong cầu thang rồi đến nằm bẹp ở đằng sau một nồi supde mà tiếng rung nhè nhẹ của nó đang lấp đầy không gian bằng những đợt sóng âm thanh xình xích.
Rình rập, mọi giác quan đều thức tỉnh, hắn ngồi xổm thêm hai phút nữa. Không thấy gì bất thường xảy ra cả.
Hắn chợt có cảm giác hơi lố bịch: ngộ nhỡ Vônpôn và Bêlindôna đã phới qua lối cầu thang rồi thì sao? Nếu ngoài hắn ra chẳng còn ai khác trong cái gian nhà máy này, chỉ mình hắn chơi trò chiến tranh vô tích sự này thôi thì sao nhỉ?
Nhưng muốn thật chắc chắn thì hắn phải đặt cuộc đời hắn vào cược. Hắn phải đi qua một khoảng trống chừng ba chục mét, băng qua một cầu lan can dài khoảng mười mét rồi nhào vào ẩn trong chỗ xa nhất của gian phòng, từ chỗ đó đang vẳng lại tiếng rì rầm giật cục của một cỗ máy thở hổn hà hổn hển.
Bên trái bắn, rất gần, một ai đó thổi sáo những nốt nhạc đầu tiên của bản nhạc trong phim Cầu sông Kwai. Ricô lộn tròn đi vài vòng. Theo bản năng, hắn nhả ba phát đạn về hướng trước mặt. Cùng lúc lọt vào tai hắn tiếng nổ đanh dài của nhiều viên đạn rú rít, đập văng cả vào mặt bậc thang bằng sắt. Một viên trúng vào đúng chỗ nồi supde cách đấy nữa giây đầu hắn vừa dựa vào. Một tia hơi nước nóng bỏng phát ra với một sức mạnh kinh người qua lớp tôn bị xuyên thủng, vạch ra trong không gian một đường thẳng tít tắp tưởng chừng như không bao giờ gẫy cong xuống được nữa.
Vẫn ngồi xổm, Ricô quay sanh bên trái bắn thêm hai lần nữa. Hắn ngạc nhiên thấy mình buông súng ra trong khi cảm nhận một nhát búa nặng trịch đập mạnh vào vai phải. Đằng sau hắn, người ta túm lấy đầu hắn nện dữ dội vào nồi súpde. Hắn ngất đi.
Phôncô Môri cúi xuống người Ricô Gatô, dứt phựt con dao găm cắm đến chuôi vào trong cái bắp tay bị nó xuyên suốt từ bên này sang bên kia. Hắn thấy Bêlindôna chạy vội đến Italô Vônpôn đang loạng choạng đi tới, nét mặt ngơ ngác.
- Padrone, ông chủ bị thương à?
Italô lắc đầu muốn gạt gã ra. Piêtrô lúc đó mới trông thấy một lỗ nhỏ xé thủng áo vét Vônpôn, ở đúng chỗ tim.
Bêlindôna lật vạt áo ra, chờ đợi thấy một vết thương kinh khủng: sơ mi của Italô nguyên vẹn, không một giọt máu nào... Italô chưa kịp phản ứng, Piêtrô đã lùa tay vào túi trong áo vét hắn. Bàng hoàng gã lôi ra một cỗ bài năm mươi hai quân mà đứa con út nhà Vônpôn không rời xa bao giờ. Quân đầu tiên là quân át cơ, bị chọc thủng đúng ở chỗ quả tim quân cuối cùng, hắn không lật lại, chẳng mang ở lưng một dấu vết gì.
Hắn muốn kêu to, cảm ơn, cầu nguyện, hét lên với phép lạ. Hắn chỉ nói:
- Cứt!
- Ai? Vônpôn hỏi Môri, không bình luận.
Bất giác hắn quơ lại cỗ bài trong tay Bêlindôna nhét vào túi. Tuy rất choáng váng vì sức đập của viên đạn bị chặn lại - hay bị trẹo đi - bởi cỗ bài, Italô vẫn không bỏ qua lý do về sự có mặt của người này trong gian máy.
Môri đưa cho hắn tấm hộ chiếu của thằng cha mà cánh tay vẫn lũ loã chảy máu qua lớp dạ thẫm màu của chiếc áo vét. Hắn đọc trang đầu tiên tấm hộ chiếu:
ENRICO GATO, NHÂN VIÊN RAO HÀNG BẤT ĐỘNG SẢN, 256 ĐẠI LỘ WASHINGTON. MIAMI.
Gatô mở mắt ra... Gã thấy ba hình người thù địch và hăm doạ cúi xuống và biết là mình sắp chết rồi.
- Ai cử mày đi? - Vônpôn nói.
Ricô Gatô đưa tay lên vết thương và im lặng.
- Các cậu giúp tớ! - Italô nói.
Trong chớp mắt, Ricô đã đứng lên.
Italô ra hiệu cho Bêlindôna:
- Đừng để nó la!
Trong khi Piêtrô lấy hai bàn tay to tướng bịt mồm Ricô lại, Vônpôn đã dùng hết sức đẩy Ricô vào chỗ nồi hơi đang phì ra mạch phun của hơi nước nóng bỏng.
Đạp chân xuống đất, hắn lấy hết sức chèn Ricô vào cho vết thương tiếp xúc với tia nước sôi. Gam trợn mắt lên vì đau, tuyệt vọng lên gân để tránh cái mũi khoan dai dẳng đang luộc chín thịt gã qua áo quần, sức mạnh của tia nước lớn đến nỗi đẩy lùi lại trọng lượng của ba người đang đè nặng lên gã.
- Ai cử mày đến? - Vônpôn nhắc lại.
Hai con mắt như điên dại của Ricô láo liên. Italô quay mạnh gã để cho tia hơi nước không trúng vào người mình.
- Gabêlôti! - Chẳng còn cái gì để mất nữa, Ricô nấc lên một cái sợ hãi, thốt ra.
Vônpôn thọc hai tay vào miệng gã, vành răng gã ra.
Lấy người gã làm cái che chắn, hắn lại đẩy gã vào nồi supde, mặt về phía trước, rồi giữ cho mặt gã dán vào thành tôn, tia nước rít rú phun vào trong vòm miệng. Da Ricô Gatô trở thành đỏ gắt, rồi tái nhợt như thịt luộc. Gã đã chết từ lâu khi Vônpôn được Phôncô và Pêtrô kéo ra, nhảy lại đằng sau, buông cái xác cứng đờ xuống.
- Dao đâu! - Italô ra lệnh. Phôncô Môri đưa dao găm ra. Italô cúi xuống xác Ricô, nhưng tư thế của hắn không cho Phôncô và Petrô nhìn thấy hắn làm gì. Hắn quay lưng lại chừng một lát, nhét một cái vào trong trong mù xoa rồi đứng lên.
- Ta biến chứ? - Piêtrô hỏi, sợ hãi liếc lên những thượng tầng kiến trúc, nơi có tấm cửa họ đã đi qua để xuống đây.
- Khoan! - Italô nói - Mang nó theo tao...
Bêlindôna và Phôncô dửng dưng nắm lấy xác Ricô.
- Cậu có hộ chiếu của nó không? - Vônpôn hỏi Phôncô.
- Có!
- Đưa đây! - Vônpôn nói.
Họ đang đứng trước một thứ nắp tròn ba mét đường kính, nắp gắn chạm đất. Trên nắp có một bánh lái màVônpôn vặn cho tới khi để hở ra một cái lỗ hình chữ nhật.
- Quăng nó vào!
Bêlindôna Môri đi lên, hơi nóng ghê gớm bốc ra từ lỗ hổng phả táp vào mặt. Chúng mau lẹ cho tuột người Ricô Gatô vào trong cái lỗ. Vônpôn tự tay đóng miệng hầm và vặn lại banh lái. Lúc đó hắn đọc lời ai điếu:
- Đúng là điều thích hợp với nó. Đây là một trò thiêu xác!
Mặc dù hơi nước bắt đầu lan tràn nhà hầm, họ đã đến được cầu thang bê tông dẫn lên đằng sau khách sạn mà không gặp một người nào.
Sau đó, khi về tới khách sạn rồi, Vônpôn đưa tờ một trăm đôla cho Bêlindôna đang tìm chỗ đậu xe.
- Mua một cái đồng hồ và mang lên phòng cho tao.
- Một đồng hồ thế nào đây?
- Một đồng hồ, và cả giấy? Để làm một cái gói.
- Được! Piêtrô nói.
Bây giờ gã đã khá quan thuộc với padrone mới của mình để biết rằng tốt nhất là đừng có hỏi han gì hết.
*
Simen Clốp thở dài.
Bà đã nghe nói đến những người bị lưu đầy, nhưng người Do Thái và những người sa cơ lỡ vận phải ngày một ngày hai, thậm chí ngay tức khắc thu xếp dăm ba thứ đồ ít ỏi vào một tay nải rồi lật giở sang một trang khác hoàn toàn với tất cả những gì đã từng là cuộc đời của họ. Trước đây qua những câu chuyện bà chỉ cảm nhận tinh thần thôi, và gần như lơ đãng nữa những điều chỉ xảy ra với người khác, nhưng bà vẫn thấy da thịt mình lâm râm cái nỗi sợ mà nạn nhân trong cuộc chắc phải thấy rõ rệt lắm kia.
Để giữ lời hứa với Rênata, bà phải rời khỏi trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ chính cái ngôi nhà của bà! Không ai, ngay cà bà, biết được nổi cái gì đang được trù liệu ngấm ngầm vào hôm trước bữa ăn chung cuối cùng của gia đình.
Chưa đầy một tiếng nữa. môt kíp thợ sẽ đến đảo lộn trật tự các cỗ ghế bành Lui XV, chiếc ghế tựa bêcgiê màu xanh da trời của bà, đổi vị tríl các bức tranh Picassô, Rơnoa, Manê của bà. Đưa ra khỏi két hai bức tranh của Van Gôc và Vanhxi và chúng sẽ phải đương đầu với cái ánh sáng gay gắt của các ngọn đèn dọi, trong sự trông nom cảnh giác của nhiều tay bảo vệ bà mướn trong dịp này. Họ phải ngày đêm trú ngụ trong nhà bà cho tới xong hôn lễ.
- Nhưng các ông sẽ ngủ ở đâu chứ? - Bà hỏi người cầm đầu của họ.
- Thưa bà, bà chớ lo, chúng tôi đã có thói quen. Ở ngay dưới đất.
Bà thầm lo lắng họ lơ là, mùi của họ tẩm vào tường phòng khách lớn trang hoàng lộng lẫy, tay chân họ để lại những dấu vết đáng ngờ lên tấm thảm rải trên tấm nỉ len cừu màu hồ thuỷ.
Nhưng bà còn sợ những trò ngông cuồng của cô con gái áp đặt cho bà hơn cả những phiền phức kia. Đám cưới của Rênata sắp sửa là một cái gì sống sượng, chướng tai gai mắt đây. Sợ những ngón đòn trả thù nanh nọc của con gái, Simen đã không dám phản đối. Rênata giống bố ở cái ý chí sắt đá: Nếu có một cái gì ở trong đầu thì thật khốn đốn cho ai muốn làm nàng xa lìa nó.
Để khuất phục và làm yên tâm mẹ, nàng đã thỏ thẻ với một vẻ nghịch ngợm:
- Con không có đòi mẹ nước Pêru, mẹ ơi! Mẹ chỉ cho con mượn nhà thôi. Đó là quà tặng cho con đấy!
Một tặng vật chứa thuốc độc có nguy cơ làm giảm đi lòng kính trọng của các vị tai to mặt lớn trong thành phố. Đã có một số vị xin kiếu với các lý do khác nhau rồi. Họ nhìn bằng con mắt ghét bỏ việc đi tham dự một hôn lễ vào hồi ba giờ sáng. Một số khác thì vỗ tay hoan hô: “Độc đáo quá!”, “Rút cục Duyrích này động đậy được lên là nhờ ông bà”, “Cái ý mới ngộ làm sao!” Trong khi chờ đợi, bà sẽ phải trở về dãy phòng cũ kỹ, không sang trọng ở tầng trên, như một phạm nhân.
Bà vẫn muốn cho thuê nó đi - để làm gì, trời đất? - Nhưng không bao giờ bà chịu làm như thế vì sợ người ta nghĩ rằng nhà Clốp đang cần tiền. Bà thầm soát lại xem có quên cái gì trong túi hoá trang của bà không. Người hầu phòng đã đưa ba cái rương “lên trên đó”... Hôme tránh mọi bình luận nhưng hai ba lần, con mắt nặng nề của ông đã cho hiểu là ông phải theo lao thôi.
Có tiếng chuông, bà mở cửa, túi du lịch trong tay.
Trên thềm xuất hiện hai người cao to cỡ đại.
- Đúng là nhà ông Hôme Clốp đấy chứ ạ?
- Chính đây...
Người đang xem những chỉ thị trên một tờ giấy chắc ngỡ bà là người ở. Nếu không thì giải thích thế nào được cho câu này:
- Bà đi là phải. Vì nó sẽ lộn tùng phèo lên ngay bây giờ đấy!
*
Bêlindôna, Baretô và Môri ngạc nhiên nhìn bé Vônpôn buộc nút dây cuối cùng màu vàng của cái gói. Một bọc nhỏ chu đáo, gói bằng giấv gói màu be. Italô vỗ vỗ nó để xem có chắc không. Hài lòng, hắn dán lên giấy một cái nhãn dính mang địa chỉ của người nhận.
- Phôncô, cậu mang cái này ra sân bay. Tôi muốn nó đáp ngay chuyến máy bay đầu tiên đi New York. Cậu đưa nó tận tay, người ta sẽ trao nó tận tay mà. Rõ chứ?
- Tôi trao nó cho ai? - Phôncô hỏi. - Tôi không quen ai ở đây cả...
- Baretô? - Vônpôn hỏi Lanđo.
- Đến văn phòng gửi hàng - Lanđo bảo Phôncô Môri. - Cậu hỏi Êlidabét. Ả sẽ lo cho.
- Chẳng quan trọng gì mà phải làm nháo lên như thế. - Italô nhạo. - Một vật lưu niệm ấy mà…một chiếc đồng hồ. Một tặng phẩm…tớ không muốn nộp thuế.
- Ông chủ. - Bêlindôna phân trần. - Một cái đồng hồ tám chục đôla thì chắc thuế cũng chẳng cao lắm đâu mà…
- Câm - Vônpôn nói.
Và với Phôncô:
- Khi cái gói đi rồi thì trở lại gặp tớ. Tớ có hai ba việc bảo cậu.
Môri nhấc một bên lông mày lên:
- Rõ rồi!
Italô qua về Piêtrô Bêlindôna.
- Xuôl gian sảnh mang về cho tao cỗ bài năm mươi hai quân.
- Tôi đi.
Lúc ấy Italô mới nói với Lanđô.
- Cậu ngay lập tức tìm thuê một căn hộ, một ngôi nhà, tóm lại xem cái gì hơn cả…Trả tiền sáu tháng trước. Bảo là cho những nhà ngoại giao. Cậu muốn nói gì thì tùy, tớ đếch cần. Tớ muốn ngủ ở đấy tối nay. Này! Chưa đi à? Có chất chưa?
- Một ít thôi…
Hắn nhét vao tay Lađô một tập giấy bạc cuộn tròn, dày cộp.
- Đếm làm gì. Mười nghìn đôla. Bây giờ nói với tớ về con bé.
- Nó đã làm mọi cái; tất cả.
- Kể đi.
- Tôi vừa nói với nó ở đầu dây. Ả đã gọi cho lão ở nhà.
- Khi nào?
- Lúc sắp ăn cơm.
- Nó nói vi lão là nó muốn gì?
- Gặp lão.
- Nói chung thì ả vẫn khều lão trước à?
- Không. Clốp hẹ ả.
- Thế lão không thấy như vậy là lạ ư?
- Theo Inext thì không. Ả lại đã có được cả thời gian biểu của lão ngày mai nữa.
- Ả sẵn sàng chưa?
- Rồi.
- Cậu có bảo cho ả rõ là ả đang trong án treo không?
- Ả biết thế mà!
- Tốt! Biến!
Lanđô ngập ngừng không hỏi cái câu gã đã có ở đầu lưỡi rồi.
- Cái gì? Italô khuyến khích.
- Ông nói là thuê sáu tháng, padrone?
- Thế thì sao? Ở đây không khí tốt. Không à?
- Vâng. Padrone.
Italô chờ cho gã đóng cửa rồi mới lấy bàn cơ quay xách tay từ ngăn kéo một chiếc tủ ra. Hắn quyết định cho mình sáu lần để vớ được con số không. Hắn ném hòn bi...
Theo hắn thì người ta đã gặp hắn hơi nhiều quá một chút ở trong khách sạn này. Tốt hơn là thay địa chỉ. Cho là sự thể tồi tệ nhất thì hắn cũng chỉ còn ở Duyrích ba ngày nữa thôi. Tính đến những cách hắn sắp dùng để bẻ gãy sức kháng cự của Hôme Clốp thì đó là một thời hạn quá đủ. Quan trọng gì việc ném vào không khí mười nghìn đôla lấy một cái nhà thuê rỏm cơ chứ? Tình cờ chạm phải túi áo khoác treo cạnh đó và cảm thấy cỗ bài cứng đã cứu mạng hắn, hắn giữ hòn bi đang lao chạy lại, trước khi nó sà vào một số nào. Mê tín như một dân đỏ đen, hắn có linh cảm rằng thử một lần thứ hai cho các trò tầm phào tức là sỉ nhục số mệnh. Càng không nên sau cái may hắn vừa mới có xong!
Trong khi hắn quay số gọi Angiêla ở New York, Phôncô Môri ngồi trong chiếc Vonxvaghen để ra sân bay, cầm xem cái gói Vônpôn giao cho gã: Vônpôn có thể gửi cho ai một chiếc đồng hồ nhỉ?
Tên người nhận viết trên nhãn bằng chữ in làm gã giật thót:
“ETO GABÊLOTI”
*
Họ khoảng hai chục người nghe ông nói chuyện. Trong số đó có hai người đàn bà. Chắc hẳn cuộc thảo luận chẳng có gì trái ý nhau. Nhưng trong các thành viên của hội đoàn cựu học sinh lại có người là đại biểu ở đại hội tổng hội, họ có thể cắt ngang diễn giả ở một điểm họ cho là đang có tranh chấp hoặc đang cần phải thận trọng. Một hai lần Clốp đã phải lịch sự nói lại một sai sót về ngày tháng rồi.
Ông đã phải chật vật mới tìm được tuyến của bài diễn văn: lần đầu tiên trong đời, khi đang nói về Đơvinhli, đầu óc ông lại ở nơi khác. Vậy mà chỗ này được coi là nơi thích họp nhất cho suy tưởng và tập trung đầu óc đấy. Họ họp trong một thư viện đặt ở một hầm mộ kề bên cánh phía tây của đại giáo đường. Để đến được đấy, Hôme như thường lệ, đã đi qua hết phần giữa mênh mông mà hai gian hông của nó lại đội ở bên trên một hội trường... Ông đi dọc theo vết tích những bức bích hoạ ghi lại lịch sử về hai bậc thánh tử vì đạo Phêlích và Rêgula, liếc thản nhiên những tấm kính màu ghép hình của Giacômetim ([42]) mà ông thấy là quá hiện đại so với vẻ uy nghi vời vợi của Grốtxmanxtơ, công trình kiến trúc Rôma lớn rộng nhất Thụy Sĩ.
Ở đây, Đơvinhli đã thuyết giáo về cải cách. Nhưng hôm nay, những hồng ân của Ngài đã bị cái giọng trầm và nhục cảm của Inetx đánh bại một cách dai dẳng. Ả đã gọi Hôme trong khi ông đang ngồi vào bàn ăn bữa ăn chung cuối cùng của gia đình trước đám cưới Rênata. Đã tinh ý tự mình nhấc lấy máy nói, vượt trước được Simen đang hấp tấp nhào đến, Hôme vẫn đành phải trả lời ả dưới con mắt tò mò của vợ. Trước đây, không bao giờ Inetx tiếp xúc với ông ở nhà ông. Cả ở chỗ khác. Ông luôn là người báo tin.
- Em muốn gặp ông...
Ông nhận ra giọng ả, không cần ả phải xưng tên.
- Cái đó thì không thể...
- Khi nào?
- Tôi có thể gọi lại được không? (Và cốt để cho vợ nghe, một cách thảm hại, ông đã cao giọng nói tiếp nhưng lấy lòng bàn tay bịt máy lại)…ở bàn giấy bên đó ([43])
- Ông làm cái gì chiều nay?
- Khốn thay tôi lại bận. Tôi nói chuyện ở Grốtxmanxtơ, vào ba giờ.
- Em nhớ ông... Thế mai?
Ả không bao giờ nói với ông cái gì tương tự thế này: em nhớ ông!...)
- Ngày hôm nay tôi rất bận...
- Này, nghĩ đến ông, em lại hình dung ra được ông rõ hơn đấy...
(Simen không thể nào nhìn thấy được là mặt ông ửng hồng lên...)
- Cả sáng gặp khách hàng, đầu chiều thì một hội nghị, bốn giờ thì đến bác sĩ răng.
- Rồi sau?
- Rồi có một đám cưới trong gia đình... Phải chuẩn bị...
- Khi nào thế? Ngày kia?
(Khi ả nói, người ta có cảm giác ả đang gù khe khẽ một bài blu ([44])
- Không!... Không!... Tôi gả con gái!
(Buột ra mất rồi! ông chưa bao giờ hé ra với ả một mẩu bé xíu nào về đời sống riêng của mình. Đến ngu!) Tiếc nhỉ...
- Ông biết em đang làm gì trong khi nghe tiếng ông không?
- Không!
- Em xoa lấy cho em.
(Lần này, mặt ông đỏ tía! Và không rời mắt khỏi ông, Simen đang ra hiệu cho ông hiểu rằng thịt nhồi đã bị nguội... )
- Nghe tôi! Tôi xin lỗi... Tôi đang ăn... (ông tuyệt vọng đặt máy xuống ở ngay đúng một câu ngốc nghếch - ông biết là nó ngốc nghếch, nhưng ông không ngăn được mình nói nó ra)... Vậy... bên ấy chưa ăn à?
- Không ăn khi em đang sướng rên lên, da trắng tí xíu ơi! Tiếc nhỉ! Chào!
(Ả đặt máy nói! Ông vờ tiếp tục câu chuyện... )
- Được! Nếu bên ấy muốn, bạn thân yêu à... Bắt đầu từ ngày 27... Ông gặp tôi ở văn phòng lúc nào cũng được, tuỳ ở ông... Vâng, xin ông... Chào tạm biệt...!
- Anh có muốn em cho hâm lại không?... Thịt nhồi?
- Không, cảm ơn... Thế tốt rồi!
Ông đã cúi xuống cãi đĩa thức ăn.
- Ai đấy?
- Một khách hàng.
- Anh mệt à?
- Đâu?
- Mặt anh đỏ gay gắt?
- Thật ư? Sáng nay cực nhọc quá...
Trước đó bốn mươi lăm phút, ông đã chứng kiến ở trong máy thu hình của bàn giấy ông cảnh Vônpôn chiếm lĩnh lối vào Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích. Các nút bấm của máy thu bị hỏng đã làm cho ông không được xem thảm hại của hắn. Ông không thể bắc máy camêra ở trong hành lang, ở tầng trệt, ngang với thang máy được.
Vậy mà chính lại là ở đấy mà, theo lời kể của những người bảo vệ, Vônpôn đã bị đuổi đi. Dẫu sao ông cũng đã là nhân chứng của việc tên lưu manh phải ra khỏi ngân hàng...
Một pha khoẻ người.
Nếu Canvanh đã có khả năng giảm bớt các thánh lễ xuống còn có lễ rửa tội và lễ giã biệt, nếu ông đã muốn mục sư là do tín đồ bầu ra, nếu ông đã gạt bỏ chế độ khổ hạnh và thủ tiêu chế độ giáo chủ thì xin hỏi liệu có còn thích hợp nữa không, việc không hạ thấp vai trò hàng đầu trong sự nghiệp này của Beedờ...
- Xin lỗi! - Clốp sợ hãi nói.
Mải mê với ý nghĩ riêng, Clốp đã hoàn toàn quên khuấy mất nơi thiêng liêng ông đang đứng, cũng như quên mất những người đang quây quần quanh ông để thảo luận một vấn đề giáo lý theo như gợi ý của ông. Ông nói quàng xiên bao lâu rồi nhỉ?
-Bedờ, - ngưò đối thoại của ông nhắc lại trong khi mọi con mắt đều chĩa cả vào ông, - Têôdo đờ Bedờ.
Điều này vượt quá sức ông: biết dính vào bẫy ngữ âm của cái từ mà ma quỷ đã nhất thời làm cho ông nói cheo ra thành Beedờ ([45]) kia, Clốp bị chìm ngập vào trong hình ảnh mê hồn của Inetx đang thực hiện cái điều ả đã báo với ông, hai chân đang ra 180 độ thành một đường thẳng vô tận và hoàn hảo. Và lần thứ hai trong ngày, lần này không phải do Simen nói mà là một đại biểu lạnh lùng của Đại hội Tổng hội, ông nghe thấy câu này:
- Ông Clốp, ông thấy trong người khó chịu ư?...
- Vâng... không được dễ chịu lắm...? - Ông lắp bắp.
Các thính giả quay lưng lại cửa thư viện. Nhưng Hôme thì đối diện với họ. Và ông nhìn thấy rất rõ ở trên vai họ là cái cánh cửa đang khe khẽ mở dần, viền lấy hình bóng kỳ ảo của Inetx được một trong những chiếc áo măng tô dài lật phật đến cổ chân mà ả thích, làm cho ả càng cao lớn mênh mông thêm lên. Con mắt trừng trừng, đờ đẫn, ông chủ ngân hàng dụi mắt: chỉ có thể là một giấc mơ chứ không thể nào là sự thật được. Ông sắp tỉnh dậy đấy mà. Các cái đầu lần lượt quay ngoắt lại về phía Clốp đang chằm chằm nhìn vào. Một số người hắng giọng, một số khác cựa quậy khó chịu ở trên ghế, hai người đàn bà nhăn nhó ra vẻ bất bình và chẳng trừ một ai, tất cả đều ngượng nghịu quan sát ông, và lạ lùng thay, hình như lại đang chờ ở ông một lời khuyên xem mình nên xử sự như thế nào trong một hoàn cảnh khó lòng tưởng tượng ra được.
Vậy mà họ đã thấy được cái gì đâu chứ? Đờ người ra vì sự xuất hiện đột ngột, Clốp cố bình tĩnh lại và đối phó. Ông đứng lên ấp úng - nhưng có thể nào cái tiếng khàn khàn này lại là tiếng của ông chứ nhỉ?
- Tôi xin lỗi các vị... Quý bà này là một người bạn...Tôi sẽ trở lại... Các vị cứ tiếp tục không có tôi...
Ả ở cách ông mười mét, kiêu kỳ, cười mỉm, không thể nào tiếp cận, như một cơn ác mộng. Ông đi mấy bước do dự về phía ả; ả ngăn ông lại bằng một động tác quyền uy duyên dáng.
Thế là trước tất cả mọi người, ả khẽ vén hai vạt áo của tấm áo lông ra: dưới chiếc măng tô, ả hoàn toàn trần truồng, và mặc dù tình thế mê sảng, Hôme vẫn không thể trong chớp mắt không bị lú lẫn đi bởi cái màu da sôcôla mà tại đó, nổi bật lên, đen như đêm tối, loa loá một ánh xin xỉn, cái hình ba góc rộng của vùng mu.
Kinh hồn, nhưng không bỏ sót một li nào cảnh này, mặc dù vẻ mặt tự trọng của họ, các vị nhân chứng đều yên lặng như chết: Ngay trong Kinh Phúc âm hình như cũng chưa miêu tả, chưa tồn tại một người đàn bà nào như thế này! Đứng đàng hoàng, vẫn tươi cười, thân hình phô bầy hậu hĩ sự dâng hiến ra, Inetx mở miệng:
- Em xin lỗi, Hôme... Em tưởng ông đã xong việc với các bạn ông rồi... Cứ tiếp tục đi... Em chờ ông ở phòng chúng mình nhé...
Ả quay lưng lại với dáng uy nghi của một bà hoàng, cùng lúc làm lượn tung tấm áo điêu thử lên, từ đăng sau ra đằng trước. Hiện ra đôi mông tuyệt vời cong lên trong một góc độ hiếm thấy.
Chúng uốn éo vài ba giây trong tiết tấu mềm mại của dáng đi chậm rãi của ả. Trong đám cử toạ mê mê mẩn mẩn, chỉ còn tiếng đôi gót cao của ả gõ lên nền đá nghìn năm của hầm mộ, điểm nhịp theo bằng tiếng thở dồn dập của các cựu học sinh Hội đoàn và các vị đại biểu của Tổng hội tôn giáo. Một luồng nước hoa của ả bồng bềnh trong không khí, rất da thịt, trộn cái mùi thơm tinh tế của nó vào mùi bụi bặm của những quyển sách cũ kỹ, vào cái hơi chết chóc của đá lạnh.
Cánh cửa đóng lại kêu rít lên. Cái hình ảnh giáng hạ kia tan biến.
Đồng Tiền Thấm Máu Đồng Tiền Thấm Máu - Pierre Rey Đồng Tiền Thấm Máu