Số lần đọc/download: 1480 / 8
Cập nhật: 2015-12-10 02:37:45 +0700
Chương 12: Em Còn Yêu Anh Không?
G
iường không tốt nên tôi ngủ trên mặt đất, bốn giờ sáng, Du Toánh gọi điện.
“Chu Nhị, giữa hạnh phúc và cuộc sống yên ổn giữa hai người, mày sẽ chọn cái nào.” Du Toánh hỏi tôi.
“Cuộc sống yên ổn cũng có thể hạnh phúc.” Tôi nói.
“Chỉ có thể chọn một.”
“Tao đã chọn hạnh phúc mà cuộc sống bây giờ vẫn không an ổn.” Tôi cười khổ.
“A.” Nó lên tiếng.
“Mày không sao chứ?” Tôi hỏi, “Thường Đại Hải nói gì?”
“Anh ấy thừa nhận. Trước lúc tao về, người phụ nữ đó đã gọi điện cho anh ta.”
“Mày sẽ đi sao?”
“Không biết nữa, bảy năm rồi, bảy năm vẫn ngủ bên cạnh người đàn ông này vậy mà lại đi lừa dối tao, tao còn cho rằng tao sẽ gả cho anh ta.”
“Anh ta nói gì?”
“Anh ta cầu hôn tao.”
“Cầu hôn?”
“Tao cũng giống mày chọn hạnh phúc.” Du Toánh cúp máy.
Tôi không hiểu ý nó, là đồng ý hay không đồng ý? Tôi nằm trên đất, nếu như giữa an ổn và hạnh phúc, tôi sẽ chọn hạnh phúc mặc dù có một loại hạnh phúc khiến người ta mệt mỏi.
Cứ cách vài ngày tôi lại ra cây ATM để kiểm tra tài khoản, biết Sâm vẫn không cầm chi phiếu đi giao dịch, tôi biết anh thực sự yêu tôi.
Sáng sớm, dường như tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi bò lên, ngoài cửa không có người, hóa ra không phải gõ cửa, là gõ cửa sổ sao? Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy bức ghép hình? Tôi lấy bức ghép hình ra, Du Toánh đang ngồi trên cầu vượt.
“Chưa tỉnh à?” Nó cười hỏi, “Tao mua bữa sáng rồi.”
Du Toánh đi từ cổng vào, nó mua quẩy, xôi, sữa đậu nành.
“Ăn ngay nhân lúc nó còn nóng!” Nó nói.
“Mày đồng ý với anh ta chưa?” Tôi hỏi.
“Tao từ chối rồi!” Du Toánh nói.
“Vì sao? Không phải mày vẫn hi vọng anh ta sẽ cầu hôn mày sao?”
“Tao hi vọng bởi vì yêu tao nên anh muốn ở bên tao cả đời. Giờ anh ta cầu hôn với tao, là vì áy náy.”
“Mày không thể tha thứ cho anh ta sao?”
Du Toánh nhìn tôi một lúc lâu: “Không thể.”
“Anh ta yêu người phụ nữ đó sao?”
“Tao không biết, nhưng anh ấy đã không còn yêu tao. Bây giờ anh ấy muốn kết hôn chẳng qua là vì đạo nghĩa, sau khi bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, anh ta sẽ hối hận, đến lúc ấy chúng tao đều hận đối phương. Tao không cần bố thí.”
“Mày không cảm thấy đáng tiếc sao? Thật ra mà nói, điều kiện của anh ta không tồi, ở bên mày bảy năm, giờ trắng tay dâng cho người khác, thật sự không đáng.”
“Căn nhà mà giờ bọn tao đang ở, giấy tờ nhà là tên hai đứa, anh ấy đồng ý chuyển sang hết cho tao.”
“Mày đồng ý nhận sao?”
“Tao không nghĩ ra được lí do từ chối, tao không hào phóng như mày, tao đã chịu đựng, bảy năm, đối với một người phụ nữ mà nói, không phải là một thời gian ngắn, anh ấy cam tâm tình nguyện tặng tao, vì sao tao lại không thể nhận?”
“Anh ta sẵn lòng chuyển sang tên cho mày, cũng là vì áy náy nha! Không phải mày nói không cần bố thí sao?”
“Đây không phải là bố thí, đây là thứ mà tao nên có được. Nhưng kết hôn không giống như vậy, sau này phải sống cùng nhau nếu vẫn cảm thấy mình được bố thí thì sẽ rất đau khổ.”
“Vì sao mày không cho anh ta một cơ hội nữa? Đây là lần đầu mày phát hiện anh ta cặp bồ bên ngoài.”
Du Toánh đặt cốc sữa đậu nành trong tay xuống: “Có người thích chơi ba ván thắng hai, tao thích toàn thắng.”
“Tao biết mày là người phụ nữ kiên cường nhất.”
“Mặc dù ngực chỉ có 32A, nhưng tao vẫn cố chấp là 36FF.” Du Toánh cười nói.
“Thường Đại Hải sẽ chuyển đi à?”
“Anh ấy tìm một nhà mới.” Du Toánh đứng lên, “Tao phải đi làm rồi.”
Không ngoài dự liệu, ngày hôm sau Thường Đại Hải đến tìm tôi.
Tôi và Thường Đại Hải gặp nhau trong một quán cà phê. Trang phục của anh ta luôn luôn chỉnh tề vậy mà hôm nay tóc hơi rối, cổ áo khoác còn mấy vết rượu vang loang lổ, có lẽ anh ta cũng không để ý đến nó. Hình như tình trạng của Du Toánh có vẻ tốt hơn anh ta.
“Tìm được nhà chưa?” Tôi hỏi anh.
“Tạm thời ở với Đồ Lỵ, anh không có tiền đặt cọc giao đầu kỳ.” Anh thẳng thắn nói.
“Du Toánh mà biết sẽ rất đau lòng.”
“Là cô ấy nói chia tay.”
“Đàn ông đúng là vô trách nhiệm, là anh có người thứ ba trước cơ mà! Bây giờ anh chuyển đi còn ở với người phụ nữ đó.” Tôi trách móc.
“Anh là một người đàn ông không được yêu thương!” Anh thất vọng nói.
“Anh có hai người phụ nữ còn nói không được yêu thương.” Tôi lắc đầu.
“Anh thường xuyên không cảm nhận được Du Toánh yêu anh, có lẽ cô ấy yêu anh, nhưng cô ấy không cần anh.” Thường Đại Hải nói.
Đột nhiên tôi cảm thấy buồn cười, hình như Thường Đại Hải và Du Toánh chuyển đổi giới tính cho nhau, Thường Đại Hải là phụ nữ, Du Toánh là đàn ông. Chỉ có phụ nữ mới cảm thấy yêu và cần là cần thiết ở bên nhau.
“Nó yêu anh, nó rất yêu anh.” Tôi nói, “Nó cũng cần anh.”
“Cô ấy chưa từng nói như vậy.”
“Anh nói sao? Anh có nói anh yêu nó sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Tối hôm trước anh đã nói với cô ấy, cô ấy không tin.”
“Quá muộn rồi.” Tôi nói.
“Đúng, quá muộn rồi.” Thường Đại Hải dùng hai tay vân vê mặt và tóc mình.
“Anh và người phụ nữ đó bắt đầu được bao lâu rồi?” Tôi hỏi anh, vấn đề này là do tò mò.
“Chắc được gần một tháng.”
Anh ta vì một đoạn tình cảm một tháng mà vứt bỏ đoạn tình cảm bảy năm, Du Toánh biết nhất định sẽ rất đau lòng. Phụ nữ đã bảy năm hóa ra không hề có giá trị.
Ba ngày sau Thường Đại Hải chuyển đi, tình cảm bảy năm đã bị ba ngày đánh gãy. Nhưng sau khi Thường Đại Hải chuyển đi được ba tuần, Du Toánh lại lặng lẽ đến tòa nghe anh ta xử án.
Đây là một vụ án tranh chấp tình cảm, một đôi nam nữ ở chung mười bốn năm, tình cảm tan vỡ, tám năm trước hai người góp tiền mua một căn nhà, bên đằng trai thì trả tiền đầu kỳ nhưng giấy tờ thì nhà gái là chủ hợp pháp. Sau khi chia tay, nhà trai yêu cầu bán để tính quy đổi ra tiền, thu hồi vốn của mình, nhà gái thì khăng khăng nói mình mới có quyền, hai bên kiện nhau ra tòa. Thường Đại Hải là luật sư biện hộ bên nhà trai.
Một ngày vào bảy năm trước, Du Toánh ở trên tòa án thấy Thường Đại Hải liên tục hùng biện, từ đó đã yêu. Thường Đại Hải khi ấy mới chỉ là một luật sư nho nhỏ mới ra nghề. Bảy năm qua, nó không còn đến tòa án nghe anh biện luận. Hôm nay, bảy năm sau, nó và Thường Đại Hải chia tay, vẫn muốn đến nghe anh biện luận một lần cuối cùng.
Thường Đại Hải không phát hiện ra nó, Du Toánh ngồi ở hàng cuối cùng, Thường Đại Hải từng nói với nó, anh không dám chắc vụ án này sẽ thắng kiện, anh từng đàm phán với luật sư đối phương, muốn hai người hòa giải, nhưng họ không chịu, đơn giản muốn dồn đối phương đến chỗ chết.
Du Toánh nhìn người đàn ông kia, anh ta mặc âu phục, mắt đeo kính gọng vàng, bề ngoài nhã nhặn, người phụ nữ kia tướng mạo đẹp đẽ, hai người này đều có vẻ học thức, nhưng vì 300 vạn mà tranh giành nhau đến mức anh chết tôi sống.
Trên tòa án chỉ có mười mấy người, có một, hai người hình như là phóng viên, không ngừng ghi chép. Đến lượt Thường Đại Hải, anh đứng lên, nói:
“Kính thưa quan tòa, với tư cách đại diện cho bên nguyên cáo, tâm trạng của tôi rất mâu thuẫn, một đôi ở chung mười bốn năm, đã từng là người yêu của nhau lại trở mặt thành thù. Nếu như tiền bạc có thể đổi lại quãng thời gian mười bốn năm, tôi nghĩ đa số mọi người đều đồng ý đổi lấy tình yêu. Bất kể là mười bốn năm hay là một nửa của mười bốn năm thì đều là một quãng thời gian dài dằng dặc, muốn tự tay hủy diệt nó quá khó khăn. Tôi cho rằng người đầu tiên chịu từ bỏ thứ là của chung giữa hai người sẽ là người yêu sâu đậm hơn, chỉ là, tình yêu giữa đương sự của tôi với bị cáo đều quá nhạt...”
Giọt nước mắt đầu tiên sau khi chia tay của nó rơi xuống, một nửa của mười bốn năm, nó chưa từng nghe Đại Hải nói chuyện tình cảm sâu đậm như vậy.
Quan tòa phán quyết bên nguyên thắng, căn nhà đó mang ra bán, chia đều cho hai bên. Nói cách khác, là vụ án này Thường Đại Hải thắng.
Sau khi Du Toánh nghe tòa phán quyết liền rời khỏi tòa án, nó không muốn Thường Đại Hải biết nó ngồi trong tòa án. Thường Đại Hải nhận vụ án này là chuyện một năm trước, khi đó, Du Toánh đã hỏi anh, nếu có một ngày, việc đó cũng xảy ra với chúng ta, anh sẽ làm thế nào. Thường Đại Hải cười nói: “Người đàn ông đó quá ngu ngốc, giấy tờ chỉ có tên của người phụ nữ, nhà này của chúng mình có tên hai đứa, mọi người đều chiếm 50%, không cần phải tranh giành.”
Bây giờ, anh chắp tay dâng cho nó một nửa ấy. Trên tòa anh nói, người đầu tiên sẵn lòng từ bỏ thứ là của chung giữa hai người là người yêu sâu đậm hơn. Anh ta yêu sâu đậm sao lại đi cặp bồ? Đó là vì anh ta không nhận được tình yêu ngang bằng với tình yêu mình bỏ ra sao?
Tất cả những điều này là Du Toánh nói lại với tôi. Tôi ở nhà nó nói chuyện, còn mấy bộ quần áo mà Thường Đại Hải chưa mang đi.
“Không chừng là anh ta cố ý để lại.” Tôi nói, “Như vậy hôm nào đó anh ta có cớ để quay về.”
“Anh ấy sẽ không đâu, anh đã nộp đơn từ chức.” Du Toánh nói.
“Anh ta từ chức?” Tôi sững sờ.
“Bởi vì tao muốn từ chức, cho nên anh ấy từ chức trước tao, chúng tao không thể làm việc cùng nhau được, tao không chịu nổi.”
“Thường Đại Hải nói, người đầu tiên sẵn lòng từ bỏ đồ vật chung giữa hai người là người yêu sâu đậm hơn, bây giờ anh ta bỏ nhà, rồi công việc.” Tôi nói.
“Trước là anh đổi lòng, giờ là tao vô tình.”
“Tao bán nhà đi, Sâm lại không chịu nhận khoản tiền đó, bọn tao đều yêu nhau sâu đậm.” Tôi thỏa mãn nằm trên giường.
Du Toánh đứng lên nói: “Tao chỉ mong là người đầu tiên có dũng khí từ bỏ.”
Có người ấn chuông cửa.
“Không phải là Thường Đại Hải chứ?” Tôi nói.
Du Toánh đứng lên mở cửa, là Từ Ngọc và Vũ Vô Quá.
“Anh chỉ đưa cô ấy đến, không tham gia buổi tụ họp của ba cô gái.” Vũ Vô Quá tuyên bố.
“Ngồi trước đi, nếu không ngại nhà này toàn mùi thất tình.” Du Toánh rót hai cốc nước ngọt.
“Nhà xuất bản của anh làm ăn thế nào?” Tôi hỏi Vũ Vô Quá.
“Rất tốt, đã mua được mấy bản quyền truyện tranh Nhật, toàn dựa vào tiền mà em và Du Toánh cho bọn anh vay.” Vũ Vô Quá nói.
Từ Ngọc nháy mắt với tôi.
“Không có gì, không có gì.” Tôi nói.
“Sách mới của Vũ Vô Quá tháng sau sẽ xuất bản,” Từ Ngọc nói, “Anh ấy đã tốn một tuần để viết nó.”
“Nhanh như thế sao?” Tôi giật mình.
“Quyển sách này viết khá nhanh. Anh đã hẹn người ta, cần phải về trước, các em cứ từ từ nói chuyện.” Vũ Vô Quá tạm biệt rồi ra về.
“Quay xong đĩa rồi à?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Hôm qua là kết thúc.” Nó nói một hơi.
“Chúc mừng mày.” Du Toánh nói với Từ Ngọc.
Tôi không thể nói những chữ tựa như “chúc mừng”, dù sao nó cũng là bán rẻ tự tôn để giúp đỡ người đàn ông của nó.
“Tao tìm được một công việc rồi.” Từ Ngọc nói.
“Việc gì?” Tôi hỏi.
“Làm ở công ty quản lý người mẫu, phụ trách thông báo tuyển dụng người mẫu. Mấy năm nay tao không có một công việc ổn định chính thức, thời điểm an ổn mới ngẫm ra, làm người mẫu cũng không phải lâu dài.”
“Dường như mày đột nhiên trưởng thành.” Tôi không nhịn được nói.
“Đúng vậy, cũng là vì quay cái đĩa này.” Từ Ngọc nói.
“Vì sao?” Du Toánh hỏi.
“Tao cảm thấy mình già rồi.” Từ Ngọc cười chua xót.
Mặc dù nó không nói, nhưng trong quá trình quay cái đĩa kia, nó đã mất đi rất nhiều tôn nghiêm.
Quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mới nhất của Vũ Vô Quá tên là ‘chuông ma’. Tiểu thuyết rất được yêu thích, nhiều lần ở trong tàu điện ngầm tôi thấy có người đọc tiểu thuyết này. Từ Ngọc đưa một quyển cho tôi, tôi bỏ ra một buổi tối để đọc, vẫn là lần đầu tiên tôi có thể đọc hết một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, ‘chuông ma’ có tình tiết hoàn toàn logic và hấp dẫn, Vũ Vô Quá lần này có thể nở mày nở mặt rồi.
Tựa như ma thuật, Vũ Vô Quá một lần là nổi tiếng, ‘chuông ma’ không ngừng in ấn, kéo theo các sách cũ của Vũ Vô Quá cũng được tiêu thụ ào ạt, có mấy tạp chí muốn phỏng vấn anh ta, nói anh ta là tác giả viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thế hệ mới đầy tiềm năng. Cuối cùng cái ‘cởi ra’ của Từ Ngọc đã có giá trị.
Vũ Vô Quá mời tôi và Du Toánh ăn cơm ở một nhà hàng Trung Đông, nói là cần cảm ơn chúng tôi, nếu như không phải tôi và Du Toánh cho mượn 30 vạn, anh đã không thể mở nhà xuất bản, cũng không xuất bản được sách.
Ngoài dự liệu của tôi, Vũ Vô Quá không có biểu hiện gì là quá vui vẻ, người vui vẻ nhất là Từ Ngọc.
“Quyển sách đó tao đọc mười lần rồi, lần sau so với lần trước càng thấy hay.” Từ Ngọc nói.
“Tao đã giới thiệu cho rất nhiều đồng nghiệp đọc, bọn nó cũng khen hay, xem ra tao có công quảng cáo nha!” Du Toánh dí dỏm nói.
“Bao giờ sẽ có sách mới?” Tôi hỏi Vũ Vô Quá.
“Chưa nghĩ ra được đề tài mới.” Vũ Vô Quá đáp.
Từ Ngọc nắm tay Vũ Vô Quá nói: “Có công ty điện ảnh muốn “Chuông ma” được quay thành phim đấy!”
Dường như Vũ Vô Quá không vui, có lẽ anh ta phấn đấu để được như hôm nay quá lâu rồi, thành công đến không làm anh ta thay đổi bất ngờ, thế cũng tốt, ít nhất anh ta không vì thành danh mà thay lòng đổi dạ.
“Anh tin không bao lâu nữa sẽ trả tiền cho các em.” Vũ Vô Quá nói.
“Được! Em sẽ nhận nha!” Tôi cười nói.
Du Toánh phụ họa: “Đúng vậy!”
Từ Ngọc liếc nhìn chúng tôi.
Nếu như thời gian sắp xếp mọi thứ tốt hơn, Vũ Vô Quá viết ‘chuông ma’ từ sớm, Từ Ngọc sẽ không cần phải ‘cởi’, giờ thì có tiền cũng chẳng mua lại được cái đĩa gốc kia.
Sự việc bất hạnh kia rốt cục đã xảy ra, Vũ Vô Quá trong lúc nghịch máy tính trong nhà của một người bạn mới, thấy Từ Ngọc là vai chính trong cái đĩa ấy. Anh ta đã biết vì sao lại có 30 vạn kia.
Từ Ngọc phủ nhận người trong đĩa cd không phải nó, nhưng nó không lừa được Vũ Vô Quá, Vũ Vô Quá thu xếp hành lý bỏ đi. Từ Ngọc khóc kêu trời kêu đất, gọi điện cho tôi nói muốn tự tử, tôi đến nhà nó ngay lập tức.
“Tao gọi điện nói rõ mọi chuyện với anh ta.” Tôi nói, “Mày làm vậy là vì anh ta cơ mà.”
“Không nghe điện thoại đâu.” Từ Ngọc vừa khóc vừa nói.
“Anh ta ở đâu? Ở nhà xuất bản không? Tao đi tìm anh ta.”
“Tao không biết.”
Tôi gọi điện thoại bảo Du Toánh đến, để nó chăm sóc Từ Ngọc, tôi đến nhà xuất bản tìm Vũ Vô Quá.
Nhà xuất bản đóng cửa, tôi nhấn chuông, không ai mở cửa, bên trong không có ánh sáng, có lẽ Vũ Vô Quá vẫn chưa về đây. Tôi đang định đi về, lại nghe được bên trong có tiếng điện thoại vang lên, nhất định là anh ta đặt chế độ để lại tin nhắn.
Tôi dùng sức gõ cửa, anh ta vẫn không nghe thấy.
“Vũ Vô Quá, tôi biết anh ở trong đó, Từ Ngọc la hét muốn tự tử, nếu anh là đàn ông, thì hãy mở cửa ngay lập tức.”
Anh ta mắt điếc tai ngơ, tôi tức giận dùng chân đá cửa.
“Vũ Vô Quá, anh ra đây đi!”
Vũ Vô Quá vẫn ở trong, không chút động lòng. Tôi không nhịn được chửi bới ầm ĩ.
“Anh cảm thấy bạn gái mình cởi sạch quần áo đi quay phim khiến anh thấy quá mất mặt phải không? Vì sao nó phải làm như vậy? Nó làm thế là vì ai? Không phải vì anh cần 30 vạn để mở cái nhà xuất bản này sao? Anh có biết một người phụ nữ phải cởi sạch quần áo là chuyện nhục nhã như thế nào không? Nếu không phải vì yêu, nó sẽ không làm như vậy! Anh, anh vô cùng ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình, vĩnh viễn sống trong mộng, người phụ nữ đáng thương của anh lại vì mộng đẹp của anh mà trao thân đổi tiền---”
Vũ Vô Quá vẫn trốn bên trong không thèm để ý đến tôi, tôi chỉ có thể ra về. Quay về thấy Từ Ngọc, tôi chẳng biết nên mở miệng như thế nào, nhưng vẫn phải quay lại nói lại với nó.
Du Toánh mở cửa cho tôi.
“Tìm được anh ta chưa?” Du Toánh hỏi tôi.
Từ Ngọc đang đợi tôi mở miệng, tôi lại không biết phải nói như thế nào.
“Thế nào? Có phải anh ta ở đó?” Du Toánh hỏi.
Tôi gật đầu.
“Anh ấy sẽ không tha thứ cho tao, có bao nhiêu người đàn ông có thể chịu được người bạn gái của mình làm việc này.” Từ Ngọc nghẹn ngào.
“Anh ta không trở lại, mày không được yêu anh ta” Du Toánh nói, “Có bao nhiêu người phụ nữ vì đàn ông mà chịu làm việc này?”
“Đúng! Nếu như anh ta không trở lại, anh ta không đáng để mày yêu.” Tôi nói.
“Tao đi tìm anh ấy.” Từ Ngọc đứng lên, đến phòng tắm rửa mặt.
“Bọn tao đi cùng mày.” Du Toánh nói.
“Không cần đâu, chuyện của tao tự tao giải quyết.”
Từ Ngọc bỏ chúng tôi lại, ra ngoài một mình.
Nó đứng một đêm ở trước cửa nhà xuất bản, cuối cùng Vũ Vô Quá cũng mở cửa, hai người ôm nhau khóc nức nở.
Đó là chuyện mà sau đó Từ Ngọc nói lại cho tôi.
Nó hạnh phúc nói đây là thử thách, khiến nó biết cả hai đứa đều yêu đối phương.
Chuyện không đơn giản như vậy, sau khi bọn nó trải qua một thử thách, còn một thử thách khác nữa, có một người công khai chỉ trích ‘chuông ma’ của Vũ Vô Quá đã đạo từ tiểu thuyết của anh ta, và xin lệnh cấm việc tiếp tục bày bán tiểu thuyết.
“Anh ấy không đạo văn đâu.” Từ Ngọc xúc động nói.
Nhưng người tên Mạch Kình Thiên đã mời luật sư kiện Vũ Vô Quá xâm phạm bản quyền.
Tôi không tin việc Vũ Vô Quá đạo văn người khác cho lắm, nhưng nếu không phải chuyện không có thật, sao người kia lại kiện anh ta?
Từ Ngọc tìm Du Toánh nhờ giới thiệu luật sư, Du Toánh giới thiệu một luật sư chuyên phụ trách các vụ án về bản quyền. Phí luật sư không rẻ, ‘chuông ma’ lại không thể bán tiếp, Vũ Vô Quá lấy tiền đâu để cùng đi kiện tụng? Chẳng lẽ lại cần Từ Ngọc cởi quần áo?
“Vũ Vô Quá nói như thế nào?” Tôi hỏi nó.
“Đương nhiên anh ấy không đạo văn, điều này cơ bản là không cần.” Từ Ngọc xúc động nói.
“Luật sư Doãn nói bên kia có chứng cứ, năm ngoái Mạch Kình Thiên gửi bản thảo đến tòa soạn mà Vũ Vô Quá làm việc, nội dung tiểu thuyết hầu như giống ‘chuông ma’ của Vũ Vô Quá, chỉ có một vài chỗ khác nhau.” Du Toánh nói.
“Năm ngoái gửi bản thảo, vì sao Vũ Vô Quá đợi đến hôm nay mới đạo văn? Không hợp lý.” Từ Ngọc nói.
“Mạch Kình Thiên cũng gửi một bản thảo đến một nhà xuất bản khác vào đầu năm nay, nhà xuất bản đó không có ý định xuất bản, nhưng bản thảo vẫn đặt ở nhà xuất bản, bọn họ có thể chứng minh. Ý chính là, trước khi tiểu thuyết của Vũ Vô Quá xuất bản, tiểu thuyết của Mạch Kình Thiên đã tồn tại.” Du Toánh nói.
“Ý của Du Toánh không phải thế đâu.” Tôi vội vàng nói tốt.
“Tao muốn nói với mày, vụ này của Vũ Vô Quá, chưa chắc tòa đã giải quyết.” Du Toánh khó xử.
“Vậy tao đổi luật sư, xin lỗi, tao đi trước.” Từ Ngọc phất tay áo bỏ đi.
“Vì sao mày lại nói như vậy?” Tôi trách Du Toánh.
“Nếu như Vũ Vô Quá đạo văn người khác, tòa sẽ không giải quyết, làm gì phải tốn tiền mời luật sư? Mày với tao đều biết số tiền ấy đều của Từ Ngọc mà.” Du Toánh nói.
Tôi nhớ đến thư mà Vũ Vô Quá viết cho Từ Ngọc khi ở Mĩ, có nhắc đến chim ruồi, anh ta có tài cơ mà, sao lai đi đạo văn?
Tối, tôi tìm Từ Ngọc, vốn hẹn nó ăn cơm, nó lại nói không muốn ra đường.
“Vũ Vô Quá đâu?” Tôi hỏi nó.
“Anh ấy ra ngoài rồi.”
“Mày đừng trách Du Toánh.” Tôi nói.
“Luật sư Doãn kia không nên nói mọi chuyện cho nó biết! Bọn tao định đổi luật sự!” Từ Ngọc vẫn không tha thứ cho Du Toánh.
“Vũ Vô Quá nói thế nào?”
“Tâm trạng của anh ấy rất xấu. Chu Nhị, mày có tin Vũ Vô Quá đạo văn của người khác không?”
Tôi không biết trả lời Từ Ngọc thế nào, tôi cho rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Ngay cả mày cũng không tin anh ấy?” Từ Ngọc kích động.
“Tao tin.” Tôi không muốn làm Từ Ngọc buồn thêm.
“Không, chỉ có tao tin anh ấy.”
“Nếu như sự thật là Vũ Vô Quá đạo văn, mày sẽ làm thế nào?”
“Tao sẽ rời khỏi anh ấy.” Từ Ngọc nói.
“Không nghiêm trọng thế chứ?”
“Trừ phi bây giờ anh ấy nói sự thật cho tao biết.”
Lúc này, Vũ Vô Quá đã trở về trong tình trạng say khướt.
“Vì sao anh lại uống rượu?” Từ Ngọc vội vàng dìu anh ta.
Tôi cùng đỡ Vũ Vô Quá đến ghế salon, Từ Ngọc cởi giày giúp anh ta.
“Cho tới giờ anh ấy không uống rượu.” Từ Ngọc ngồi xổm trước mặt anh ta, thương xót vuốt ve mặt anh ta.
“Tao đi lấy khăn nóng.” Tôi nói.
Tôi vào phòng tắm, dùng nước nóng thấm ướt một chiếc khăn lông, vội vàng cầm khăn mặt đến, Từ Ngọc và Vũ Vô Quá ôm nhau trên ghế salon, tôi đặt khăn trên bàn trà, lặng lẽ rời đi.
Trưa hôm sau, Từ Ngọc gọi điện thoại cho tôi, nói: “Anh ấy nói hết cho tao nghe rồi, có thể gặp mặt không?”
Giọng nó rất mệt mỏi, điều nó cần nói với tôi, có lẽ không phải tin tức tốt.
Hết giờ làm, Từ Ngọc hẹn tôi ở một quán cà phê, hôm nay trời rất lạnh, đài thiên văn báo chỉ có 6 độ, tôi gọi một ly cà phê nóng.
“Lạnh chết người mất.” Tôi cởi bao tay ra nói.
Mũi Từ Ngọc cũng lạnh đến mức bị hun đỏ toàn bộ.
“Anh ấy thừa nhận là đạo tiểu thuyết của người khác.” Từ Ngọc tuyệt vọng nói.
“Tại sao chứ? Anh ta nên biết chuyện này sớm muộn gì cũng bị tố giác.”
“Anh nói áp lực quá lớn, anh không nghĩ sẽ có người tố giác.”
“Giờ làm thế nào?”
“Đó là chuyện của anh ấy, anh ấy phải bồi thường hoặc hòa giải ngoài tòa đều không liên quan đến tao, tao muốn chia tay với anh ấy.” Từ Ngọc kiên quyết nói.
“Bây giờ mày chia tay anh ta?” Tôi không ngờ Từ Ngọc dứt khoát như vậy.
“Tao nói rồi, nếu như đúng là anh ấy đạo văn của người khác, tao sẽ rời khỏi anh ấy.”
“Mày không cần vì lời hứa hẹn ấy mà buộc mình chia tay anh ta.”
“Không, tao có thể chết vì anh, bán rẻ tôn nghiêm vì anh, nhưng không thể chịu được việc anh ấy là tên lừa đảo.”
“Mày đã nói, bây giờ anh ta nói thật mày sẽ tha thứ mà.”
“Giờ tao thay đổi ý định đó rồi.”
“Không phải mày rất yêu anh ta sao?”
“Tao rất yêu anh ấy, rất tin anh ấy, tin anh có tài, vì phát triển cái tài của anh mà tao mới đi quay cái loại phim ấy, nhưng sáng hôm nay, đột nhiên tao nhận ra, hóa ra tất cả là giả, anh ấy có thể lừa gạt tất cả mọi người, nhưng không nên lừa gạt tao.”
Cách đây không lâu, nó đứng cả một đêm trước cửa nhà xuất bản đợi Vũ Vô Quá, nó làm vậy vì yêu anh ta. Cũng một đêm như thế, lại biến thành cục diện đáng buồn thế này. Chỉ có thể giải thích rằng, trong quá khứ nó sùng bái Vũ Vô Quá, điều này giống như tín ngưỡng hoàn toàn bị sụp đổ trong một giây, nó không tiếp nhận nổi nên từ cực yêu biến thành cực chán ghét.
“Mày có thể giúp tao đi thu xếp đồ đạc không?” Từ Ngọc hỏi tôi.
Tôi cùng Từ Ngọc về nhà nó và Vũ Vô Quá.
“Mày phải chuyển đi thật à?” Tôi đứng trước cửa hỏi nó.
Từ Ngọc gật đầu, móc chìa khóa ra, mở cửa.
Trong phòng chỉ có một bóng đèn sáng, Vũ Vô Quá ngồi trong thư phòng, ủ rũ.
“Em về thu dọn đồ.” Từ Ngọc đi thẳng vào phòng.
Tôi rất khó xử, không biết nên đi giúp Từ Ngọc hay đi an ủi Vũ Vô Quá.
“Anh bảo nó đừng đi, nó sẽ nghe lời anh.” Tôi nói với Vũ Vô Quá.
Vũ Vô Quá lắc đầu: “Vô dụng thôi.”
“Anh không thử thì làm sao biết?”
Vũ Vô Quá ngẩng đầu nói với tôi: “Có phải rất hoang đường không? Anh không nghĩ sẽ có người tố giác, cũng giống như những vận động viên thế vận hội olympia sử dụng steriod vậy, không nghĩ sẽ có người tố giác, chỉ thầm nghĩ đến thắng lợi. Khi làm việc ở nhà xuất bản, lúc nhận được tiểu thuyết kia, đọc qua một lần, hai tay đều phát run, vì sao anh lại không viết được? Khi đó anh không định đạo văn của anh ta, anh đi Mĩ, lại từ Mĩ về, viết một quyển sách nữa, vẫn không được, ngẫu nhiên thấy tiểu thuyết đó trong ngăn kéo, anh nghĩ có lẽ sẽ không có ai biết...”
“Căn bản anh không cần phải làm như vậy.” Tôi nói.
“Anh thật sự không đợi được nữa, anh cần thành công, quyển sách đó thật sự đã thành công, thành công hơn bất cứ quyển sách nào của anh, nhưng anh không hề vui, thực ra anh không hề muốn nó thành công, nó thành công càng chứng tỏ anh đã thất bại.”
Tôi đã hiểu vì sao khi đó sách mới của mình thành công như vậy nhưng anh lại không vui vẻ chút nào.
“Nếu như quyển sách ấy không thành công đã không có chuyện gì xảy ra.” Vũ Vô Quá cười khổ, “Ít nhất, Từ Ngọc cũng sẽ không rời khỏi anh.”
“Anh cứ trơ mắt nhìn cô ấy đi à?”
“Là anh phụ bạc cô ấy, nếu như anh biết để mở được nhà xuất bản và xuất bản được quyển sách này là dùng 30 vạn mà cô ấy dùng cách đó để kiếm về, nhất định anh sẽ không đạo tiểu thuyết của người khác. Nếu anh là cô ấy, cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.” Vũ Vô Quá đứng lên.
“Anh muốn đi đâu?”
“Anh không thể nhìn cô ấy đi.” Anh ta cũng đi rồi.
“Chu Nhị, mày đến giúp tao đi!” Từ Ngọc đứng trong phòng ngủ gọi tôi.
Tôi vào phòng ngủ, nói với Từ Ngọc: “Anh ta ra ngoài rồi.”
Từ Ngọc nhét mấy bộ quần áo vào trong một cái túi.
“Mày muốn đi đâu?” Tôi hỏi nó.
“Về nhà, về nhà tao, ở với bố mẹ.”
Từ Ngọc lấy một chùm chìa khóa ra, đặt trên bàn trà.
“Mày thật sự nghĩ thông rồi chứ?” Tôi hỏi nó.
“Anh ta là tên lừa đảo.” Từ Ngọc rưng rưng phủ phục trên vai tôi.
“Tao biết.” Tôi vỗ vai an ủi nó.
“Tại tao thay đổi trước, nhanh rời khỏi đây thôi.” Nó nhấc hành lý, đột nhiên nhớ đến gì đó, “Chờ đã.”
Từ Ngọc ra sân thượng, lấy chiếc áo ngực bằng ren màu da cam xuống, là tôi bán cho nó.
“Quên mất cái này.” Nó nhét áo ngực vào trong túi.
Tôi đưa Từ Ngọc về nhà, mẹ nó thấy nó đột nhiên chuyển về nhà cũng hơi bất ngờ, nhưng cô ấy đã quen nên không trách, cũng không phải lần đầu Từ Ngọc sống chung với bạn trai rồi lại chuyển về, chỉ là lần này, nó đi quá lâu, mọi người không nghĩ nó sẽ về.
“Nói xin lỗi Du Toánh hộ tao.” Trước khi tiễn tôi, Từ Ngọc dặn.
Nhiệt độ về đêm càng thấp hơn lúc hoàng hôn, tôi đứng đợi taxi trên đường không kém mười lăm phút, cả người lạnh phát run, nước mũi không ngừng chảy xuống. Loại thời tiết này, sao lại không có đàn ông chứ? Đúng là thất bại, nếu như được Sâm ôm, nhất định rất ấm.
Trở lại nhà mình, tôi vội vã làm một bát mì nước nóng hổi, ăn được hai miếng, thấy mùi vị hơi lạ, hóa ra có một gói đã quá hạn nửa năm.
Tôi nghe thấy có người gõ cửa sổ, chẳng lẽ là Du Toánh? Tôi chuyển bức ghép hình ra chỗ khác, đứng ngoài cửa sổ là Đường Văn Sâm, bên ngoài chỉ có 6 độ, anh mặc áo khoác đứng ngoài cửa sổ.
Chuyện này quá đột ngột, tôi không biết nên mở cửa sổ hay lấy bức ghép hình che cửa sổ lại. Sâm đứng ngoài cửa sổ chờ hồi âm từ tôi, tôi thấy gió lạnh thổi anh đến phát run, không đành lòng nhìn anh đứng ngoài cửa sổ, tôi mở cửa sổ.
“Anh đi qua đây, thấy bức ghép hình này, hóa ra em ở đây thật.” Anh đứng ngoài cửa sổ nói to, trong miệng tỏa ra khói trắng.
Tôi đặt bức ghép hình ngoài cửa sổ, giống như ném tiền vào những dòng suối trong vắt để cầu nguyện. Tôi ngày chờ đêm mong, ngẫu nhiên có một ngày anh đi qua cửa sổ này, nhìn thấy bức tranh ‘Cherbourg là bầu trời bao la’ mà tôi đã ghép vì anh, biết tôi ở trong, sau đó gõ cửa sổ, chính là như vậy thôi. Giờ khắc này, nguyện vọng đã thành sự thật lại khiến tôi không tin, không biết có nên cho anh vào hay không.
“Anh có thể vào không?” Anh hỏi tôi.
Anh co ro trong gió, chân thành mong tôi đồng ý với anh. Lúc nãy tôi muốn anh ôm tôi, vậy mà giờ anh lại xuất hiện thật.
“Tòa nhà B, tầng hai.” Tôi nói.
Tôi đứng ngoài cửa đợi Sâm, anh đã đi lên.
“Vào trong ngồi đi.” Tôi nói với anh.
“Em ở đây? Nơi này không tốt lắm.” Anh cho rằng tôi ở đây khiến bản thân chịu quá nhiều thiệt thòi.
“Đây là gánh nặng mà em có khả năng gánh vác.” Tôi nói.
“Bên ngoài rất lạnh.” Anh kéo tay tôi.
Tay anh rất lạnh, lạnh cả vào trong lòng tôi.
“Em đi pha cho anh một chén trà nóng.” Tôi buông tay anh ra.
“Cảm ơn em.” Anh nói.
Đã rất lâu chúng tôi chưa nói hai chữ ‘cảm ơn’ với đối phương, vào giây phút này hai chữ ấy rất tự nhiên mà thật xa lạ.
Tôi đưa anh một chén trà nóng.
“Sao anh lại đi qua cây cầu vượt này?” Tôi hỏi anh.
“Anh chưa từng đi qua cầu thang máy trên đường, tối nay đột nhiên muốn thử, không ngờ.... đúng là trùng hợp. Khi anh nhìn thấy bức ghép hình còn tưởng anh đang nằm mơ.”
“Anh ổn không?” Tôi hỏi anh.
“Em vẫn đeo dây chuyền này?” Anh nhìn thấy dây chuyền trên cổ tôi.
“Không được nói nữa!” Tôi đột nhiên hơi xúc động.
“Em không thích anh đến đây sao?” Anh áy náy hỏi tôi.
“Vất vả lắm em mới thoát khỏi anh.” Tôi nói.
“Cái mà anh để lại cho em chỉ có đau khổ sao?” Anh khó chịu nói.
“Người mang đến niềm vui cho người khác, cũng có thể là người mang đau khổ.”
Anh nhìn tôi không nói lên câu.
“Vì sao tấm chi phiếu kia anh còn chậm chạp không chịu mang đi giao dịch?” Tôi hỏi anh.
Anh mở ví tiền, cầm tấm chi phiếu mà tôi viết cho anh: “Tấm chi phiếu này anh vẫn mang theo bên mình, nhưng anh sẽ không mang đi giao dịch, nếu anh làm vậy, anh sẽ coi thường bản thân mình.”
“Vậy em rút tiền mặt từ ngân hàng ra trả anh.”
“Anh không cần.”
“Nếu anh nói không cần, em sẽ mang 280 vạn này đến công ty của anh, cần anh giúp em đầu tư mạo hiểm vào ngoại tệ cao nhất.” Tôi giận dỗi nói.
“Nhất định anh sẽ giúp em kiếm được tiền.” Anh nói.
Tôi bị anh chọc tức đến bật cười, anh kéo tay tôi nói: “Anh rất nhớ em.”
“Thật sao?” Tôi cố tình tỏ ra lạnh lùng.
“Trở về bên anh, được không?” Sâm ôm tôi, bao lấy tôi bằng áo khoác ngoài của anh, tôi cảm thấy rất ấm áp.
“Không được.” Tôi đẩy anh ra, “Em trở về bên anh thì sao? Cũng giống như trước đây, lén lút gặp anh? Em không thể suy nghĩ bằng nửa người, anh buông tha cho em đi.” Tôi lùi về phía giường.
Sâm bước đến, ôm tôi, hôn tôi, đẩy tôi ngã xuống giường, tôi rất muốn hôn lại anh, nhưng không muốn quay về bên anh dễ dàng như vậy, tôi mím chặt môi, không phản ứng. Anh vuốt ve ngực tôi, tôi đẩy anh ra.
“Không được làm thế.” Tôi đứng lên nói.
Anh rất buồn.
“Anh đi đi.” Tôi nhẫn tâm nói.
“Em còn yêu anh không?” Anh ngồi bên giường hỏi tôi.
Lòng tôi rơi lệ, tôi cố tình khiến anh khó chịu, ai bảo giờ khắc này mà anh còn không chịu li hôn? Chỉ cần bây giờ anh đồng ý li hôn, tôi sẽ chấp nhận anh ngay lập tức. Tôi muốn nhận được cả con người anh, quá khứ tôi đã quá nhân nhượng anh rồi, biết anh không li hôn mà tôi vẫn ở bên anh.
Tôi muốn nói không, nhưng tôi không nói nên lời, vì trả thù, tôi không trả lời anh vấn đề này.
Anh thất vọng đứng lên khỏi chiếc giường, yên lặng không nói.
Vì sao anh không chịu nói sẽ li hôn? Vì sao anh không chịu nói câu này? Tôi sẽ không nói câu em yêu anh với anh đâu. Ngày mai nhất định anh sẽ quay lại, ngày mai của ngày mai cũng đến. Anh biết tôi ở đây, anh sẽ quay lại, chỉ cần anh quay lại, tôi không thể tiếp tục từ chối anh.
Sâm đứng đó, không đợi được đáp án của tôi, không nói lời nào bước đi.
Tôi lao xuống giường, khóc lóc ầm ĩ, đây là lần đầu anh hỏi tôi có yêu anh không.