Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Thuỳ An
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: ngoc mai nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1321 / 10
Cập nhật: 2016-04-09 07:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hương chống tay vào cằm, nhìn ra sân nắng. Chúa xuân đang về cùng vạn vật nên ánh nắng cũng bớt gay gắt, vừa đủ phớt nhẹ lên chậu mai tứ quí trước hàng hiên những sợi tơ vàng. Sân nhà Phương rộng nhưng trống trải, chỉ có một cây phượng cằn cỗi cành lá lưa thưa, mùa hè nở hoa nhỏ xíu. Vừa rồi ghé nhà tập văn nghệ, Nam có hứa sẽ trồng thêm cho Phương vài cây trứng cá để lấy bóng râm, chắc cũng phải xong cuộc thi này, Nam mới rảnh rỗi được. Sáng nay trời thật đẹp, nếu không có sự thay đổi đột xuất của ban Giám hiệu, chủ nhật này cô Nhung và bạn bè sẽ đến nhà Phương để thưởng thức những tiết mục văn nghệ cây nhà lá vườn của bọn Phương rồi. Khi đó, nhất định Phương sẽ mời dì Mai đến cùng xem. Nhắc đến dì Mai, Phương lại nhớ cô Út, không biết cô đã kết nút chiếc áo dài cho Phương chưa?
Phương mở tủ áo. Đầu năm học mới, mẹ may cho Phương hai bộ áo dài, dì Mai cho thêm một bộ nữa là ba, đủ cho Phương mặc đi học suốt tuần. Tiếc ghê, nếu biết trước có cuộc thi Văn nghệ này thì Phương đã “tiết kiệm” một bộ để diện rồi. Phương nâng các tà áo lên ngắm nghía. Tuy áo chưa cũ nhưng màu trắng hơi bị ngà, các hoa văn cũng đã mất độ bóng, lên sân khấu chắc chắn là không được nổi. Đành chịu thôi. Phương thở một hơi dài, thôi quên cô Út đi, rồi tự an ủi, dù sao đây chỉ là cuộc trình diễn nội bộ, trang phục không cần thiết lắm.
- Thanh Phương có nhà không?
Phương đóng cửa tủ, chạy ra. Người đưa thư đang dừng xe, nhìn qua cổng:
- Cháu có bưu phẩm nè – Rồi lấy ra một gói nhỏ hình chữ nhật và cuốn sổ – Cháu ký tên vào đây.
- Cám ơn chú.
Bưu phẩm của cô Út! Phương hấp tấp xé toang gói quà. Những nhánh hoa dây óng ánh trên nền lụa mềm mại, trắng tinh tươm. Ôi chiếc áo mong đợi đã đến với Phương rồi, thật đúng lúc và bất ngờ như có phép tiên. Một lá thư rơi ra, chỉ vài dòng: “Cháu yêu của cô, cháu mặc vừa không? Nhớ gọi điện cho cô biết nhé.”
Phương gọi cho cô Út ngay:
- Cô ơi, cháu nhận được áo dài rồi.
- Tốt quá. Cháu mặc có vừa không?
- Cháu chưa mặc, nhưng chắc chắn là vừa, cô là cao thủ mà.
Tiếng cô cười khanh khách:
- Chà, con nhỏ này cũng biết nịnh quá đi chớ.
- Cô ơi, chủ nhật này cô lên thành phố, ghé trường xem lớp cháu trình diễn vòng sơ khảo Văn nghệ tất niên nhé.
- Có thể, nhưng cô không hứa chắc, cháu đừng chờ.
° ° °
Vòng sơ khảo tổ chức ngoài trời. Sân khấu được dựng gần văn phòng, dưới những tàng cây thoáng mát. Thầy Tú tay cầm giấy viết, chạy tới chạy lui như con thoi, ghé vô nhóm này, chạy qua nhóm khác:
- Có lớp nào thay đổi tiết mục không?
- Thầy ơi, em muốn thay bài khác.
- Em tên gì? Lớp mấy? Thay bài gì?
- Em là Ngọc Quỳnh lớp 10A3, em sẽ hát bài Điệp Khúc Mùa Xuân của Quốc Dũng.
Thầy Tú gạch gạch xóa xóa:
- Được rồi, em sẽ hát sau lớp 10A1 nhé.
Phương chạy đến:
- Thưa thầy, em lớp 10A1 nè. Lớp em được xếp sau lớp nào ạ?
- Để thầy xem. À, sau bài Tuổi Đời Mênh Mông của Xuân Lan 12A4 là đến lớp em. Chuẩn bị đạo cụ sân khấu nhé, phải tranh thủ làm thật nhanh đấy.
Điều này khỏi cần nhắc. Sa đã đem “đồ nghề” đến từ sớm, rất đầy đủ. Ngoài những hình vẽ sống động, còn có chiếc xe đạp màu đỏ mới tinh và chùm hoa phượng… giả, giống như thật! Tam ca Phương, Trang, Hà duyên dáng trong ba chiếc áo dài trắng (dĩ nhiên là áo của Phương mới nhất, vừa vặn nhất, tác phẩm của cô Út mà).
Hoa nổi bật nhất với môi son má phấn chẳng khác gì diễn viên chuyên nghiệp, miệng cứ tía lia:
- Sao? Được không? Chị tui trang điểm giùm đó.
Bác Chu cũng đã chở cây Organ đến cùng chiếc đàn ghi ta của Nam. Phương hỏi:
- Nam đâu bác?
Bác ngạc nhiên:
- Ủa, nó đi trước bác mà. Sao giờ chưa thấy?
Học sinh đến càng lúc càng đông, tụ tập quanh sân khấu, nói cười rôm rả. Lớp Phương đi thành từng nhóm, trên tay cầm những chiếc khăn xanh đỏ, huơ huơ trước mắt Phương:
- Phăng (fan) của 10A1 sẽ cổ vũ hết mình, cố gắng lên nhé.
Phương vui quá. Vui nhất là thấy dì Mai đi cùng cô Nhung, đến ngồi nơi hàng ghế dành cho giáo viên. Phương đưa tay vẫy, dì Mai nhìn Phương âu yếm, ánh mắt đầy khích lệ. Tiếc là mẹ bận bán hàng, không đến được. Hy vọng tiết mục lớp Phương sẽ được chọn, đêm liên hoan tất niên, nhất định Phương sẽ đưa mẹ đến xem.
- Phương!
Cô Út xuất hiện trong bộ áo quần thời trang đầy ấn tượng. Phương kéo Trang và Hà chạy đến, cả ba cùng reo:
- Cô Út diện đẹp quá.
Cô Út nghiêng đầu, nheo mắt:
- Nói cho các cháu biết, tự tay cô may đó nha.
Trang hít hà:
- Phải gọi cô là nhà thiết kế thời trang mới được.
Hà xuýt xoa:
- Một nhà tạo mẫu đầy ý tưởng.
Cô Út cười lớn:
- Thôi đừng cho cô đi tàu bay giấy nữa, cô chóng mặt lắm. Phương ơi, có chỗ ngồi cho cô không?
Niềm vui dâng tràn lòng Phương.
Các tiết mục bắt đầu. Vẫn không thấy Nam. Bác Chu xem đồng hồ tay, nôn nóng:
- Thằng nhỏ này, chả biết nó đi đâu.
Rồi bác sực nhớ, bảo Phương:
- Cháu kiếm điện thoại gọi về nhà Nam xem sao. Có thể bà mẹ trở bệnh chăng?
Hoa nhanh nhẩu:
- Cháu biết số điện thoại nhà Nam. Để cháu gọi cho.
Một lát, Hoa chạy đến vẻ lo âu:
- Mẹ Nam vẫn mạnh khỏe, bác ấy nói Nam đi lâu rồi – Nước mắt Hoa ứa ra – Làm sao bây giờ?
Đúng là đồ mít ướt. Phương gắt:
- Nín đi, coi chừng trôi mất son phấn, mặt mày tèm lem bây giờ.
Miệng nói cứng, nhưng lòng Phương còn rối hơn Hoa. Lỡ Nam không đến thì tiết mục Phượng Hồng đành bỏ sao? Thật đáng tiếc. Trong hai tiết mục đã đăng ký, bài đơn ca của Nam mới là cái đinh của lớp, vừa thơ mộng trong điệu múa dịu dàng của Hoa, vừa hoành tráng dưới bàn tay thiết kế tài tình của Sa. Trên sân khấu, “nghệ sĩ” của các lớp thi nhau trổ tài, tiếng đàn, giọng hát xoáy xoay vào đầu óc Phương bao nỗi hoang mang. Thời gian trôi nhanh quá. Phương bước ra cổng lóng ngóng. Hoa chạy theo:
- Phương ơi, hay là xin thầy Tú dời bài của Nam xuống sau cùng, được không?
Ý kiến hay. Không ngờ, thầy Tú tạt gáo nước lạnh vào mặt hai cô bé:
- Hai người muốn giỡn mặt hả. Không diễn được thì gạch bỏ, lộn xộn quá.
Trang nắm tay Hà chạy đến:
- Phương ơi, Nam đâu rồi? Sao Nam kỳ cục vậy?
Phương bực bội:
- Mấy người hỏi tui, tui biết hỏi ai bây giờ.
Cô Nhung đến bên Phương:
- Em bình tĩnh đi. Hoa vừa mới cho cô biết sự vắng mặt bất thường của Nam, để cô nghĩ cách cho.
Tiếng xướng ngôn viên vang lên:
- Sau đây là phần trình diễn của lớp 12A4, bạn Xuân Lan sẽ hát bài Tuổi Đời Mênh Mông của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn…
Hoa hốt hoảng:
- Sắp đến lớp mình rồi, làm sao đây, làm sao đây hở trời!
Phương nghe lùng bùng bên tai: “Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng…”. Bỗng dì Mai reo lên:
- Nam kìa…
Chiếc taxi thắng gấp trước cổng trường. Nam tung cửa bước xuống. Xe đạp của Nam đâu? Tại sao chân Nam đi cà nhắc, tóc tai Nam bơ phờ, áo quần Nam xốc xếch? Chuyện gì đã xảy đến với Nam? Rất nhiều câu hỏi quay cuồng nhưng không ai buồn tìm hiểu vì thời gian cấp bách quá. Bây giờ, chỉ cần biết một điều là Nam có trình diễn được không? Nam vuốt lại tóc, sửa sang áo quần, nét mặt tươi vui:
- Em xin lỗi vì đã đến trễ – Rồi nhìn Phương – Sắp đến lớp mình chưa?
May quá, bài hát của Xuân Lan vẫn chưa kết thúc… thời thơ ấu, bướm hoa và chim cùng mưa nắng, em đứng bên trời tự do, yêu đời thiết tha…
Đôi Bạn Đôi Bạn - Thuỳ An Đôi Bạn