Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ội Cầm đánh máy xong những văn bản cho bà Lam Hằng lúc 9 giờ. Với khoảng thời gian nhàn rỗi này nàng lại nghĩ đến Nhật Nam. Nàng nhớ lại lúc sáng, khi chia tay anh đã hẹn nàng tối nay đi ăn tối. Anh bảo nếu nàng đồng ý đi với anh thì hãy nhắn lại với tiếp tân Bảo Chấn. Bảo Chấn sẽ nhắn lại với anh.
Nhưng bà Lam Hằng đột ngột giao công việc buộc lòng nàng phải hủy bỏ buổi đi ăn mà nàng chắc chắn sẽ thú vị lắm.
Nàng cảm thấy đói và khát. Nàng gọi bồi phòng đem lên cho nàng 1 món há cảo và vài lọn sà lách tươi, cộng thêm 1 lon cocacola. Rồi nàng tắt đèn khép cửa và bước ra ngoài.
Nàng thong thả bước đi lang thang trong khuôn viên Bách Hoa Lâm. Trời đêm thơm ngát, những ngọn đèn màu được bật sáng trưng. Từng cành cây ngọn cỏ đều như được bắt những ngọn đèn màu.
Trên đỉnh tháp của khách sạn là 3 chữ "Hoàng Lâm Thao" được làm bằng đèn màu sáng rực cả bầu trời. Hàng trăm ngàn ngọn đèn này làm át đi ánh sáng của những vì sao đêm trên bầu trời.
Nàng không hiểu tại sao trên đời này lại có những người giàu đến như vậy?
Không khí ấm áp, vài cơn gió nhẹ đưa hương hồng nhung thoang thoảng êm ả và dễ chịu vô cùng. Làn không khí thơm tho này mơn man nhè nhẹ trên da thịt nàng, chẳng khác nào bàn tay của người yêu đang âu yếm trên da thịt.
- Không đi ăn tối sao?
Bỗng nàng nghe giọng nói êm ấm của Nhật Nam vang lên từ đằng xa. Bội Cầm ngạc nhiên quay người lại, ráng mở to mắt để nhìn anh đang khuất trong bóng đêm.
Nàng lo lắng nhìn về phía cửa của bà Lam Hằng. Nàng cảm thây yên tâm vì các cửa màn đều kéo kín và đèn bên trong phòng thì cũng đã tắt.
Nàng đi chầm chậm về chiếc ghế xích đu cạnh hồ bơi. Anh đang ngồi xoãi chân thoải mái trên đó. Bội Cầm hỏi nho nhỏ:
- Anh làm gì ở đây vậy Nhật Nam?
- Anh ngồi ở phòng trọ đợi mãi mà không thấy Bảo Chấn đến báo tin, anh bèn quyết định đến đây xem sao. Và anh biết em đang làm việc nên anh quyết định ngồi ở ghế xích đu này đợi em.
Nàng không muốn anh đến đây tìm nàng mãi. Nàng sợ bà Lam Hằng lắm, vì bà đã khuyên nàng không nên giao du với Nhật Nam. Nếu nàng cãi lại lời bà, nàng sẽ bị đuổi việc như cô Lâm Thủy vậy.
Nàng nói:
- Anh không nên tới đây.
Nhật Nam tảng lờ như không để ý đến lời nói của nàng. Anh từ từ đứng lên nhìn nàng lờ mờ trong bóng tối.
- Thế em đã ăn tối chưa?
- Em đã gọi bồi phòng đem thức ăn vào phòng cho em, và họ trả lời sẽ đem lên sau 30 phút.
- Thế là còn đủ thời giờ để chúng ta bơi lội 1 tí rồi đấy. Em có đem đồ tắm không?
- Có.
Anh cởi chiếc quần short đang mặc trên người ngay tại chỗ. Bên trong, anh đã mặc sẵn chiếc quần bơi từ bao giờ. Hành động này làm Bội Cầm thẹn đỏ mặt, nàng phải vội vàng quay mặt đi nơi khác.
Anh cười:
- Xin lỗi! Vì anh nghĩ rằng em quá thân thiết, nên thiếu 1 chút tế nhị.
- Không có gì.
Lần này không biết là lần thứ mấy nàng lén nhìn thân thể cường tráng của anh.
Anh nhào người xuống nước, lặn xuống dưới rồi trồi lên mặt nước ở mé bên kia hồ. Anh kêu lên:
- Ôi! Tuyệt quá.
Bội Cầm buộc cao tóc rồi nhảy theo anh xuống hồ. Khi người nàng chạm vào mặt nước nàng cảm thấy hứng khởi hơn bao giờ hết. Nước trong hồ ấm áp mịn màng ôm lấy da thịt nàng, xóa tan hết hơi nóng ban ngày và làm dịu đi những giây phút căng thẳng của nàng khi ngồi bên máy vi tính.
Nàng mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ra sau.
- Thật tuyệt! Em không ngờ lại làm việc ở 1 nơi thế này. Cám ơn ông Hoàng Lâm Thao đã xây lên 1 khách sạn tuyệt trần.
Nhật Nam mỉm cười:
- Ông ấy giỏi thật! Ước gì anh giàu như ông ta nhỉ.
- Ai biểu anh không cố gắng.
- Cố rồi nhưng có được đâu. Nghèo, long bong cuối cùng thì cũng long bong và nghèo thôi.
2 người cùng bơi lội trong hồ. Họ bơi tới, bơi lui mặt hồ chỉ lờ mờ ánh sáng do ánh sao trên trời.
Khi Bội Cầm đã mệt nàng bơi đến chiếc thang dựng trong hồ, rồi leo lên bờ hồ.
Khi nàng đến tựa người vào lan can để ngắm cảnh thì 1 cơn gió nhẹ thổi qua làm khô những hạt nước trên người nàng. Nàng xõa tóc ra sau lưng cho chóng khô, mái tóc như 1 tấm áo khoác ẩm ướt choàng lên làn da mát lạnh.
Nhật Nam cũng đã bước lên khỏi hồ anh tiến về phía nàng. Trên tay anh cầm 1 nhánh hoa dâm bụt mà anh vừa ngắt bên bờ hồ, anh cẩn thận cài vào mép tai của nàng.
Nàng vội vàng né ra xa:
- Bà Lam Hằng khuyên em không nên giao du với anh.
Anh nhướng cao đôi chân mày không có vẻ gì là tức tối.
- Ồ! Tại sao là như vậy? Anh có xích mích gì với bà chủ của em đâu.
Bội Cầm muốn nói ra lý do nhưng không hiểu tại sao nàng lại nhún vai không đáp.
Nhật Nam đưa tay nắm chặt lấy 2 cánh tay nàng, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, 2 ngón tay nhè nhẹ thoa lên đôi má mịn,màng của nàng. Anh hỏi lại:
- Tại sao lại như thế hả?
- Bà ấy nói anh tối ngày chỉ biết long bong, không lo đi làm ăn.
Anh hỏi nhẹ nhàng:
- Tại sao bà ấy lại biết? Bộ ai cũng dễ dàng kiếm việc hay sao?
Nàng giấu không nói ra điều rằng anh là người chuyên mồi chài tiền đàn bà con gái.
Nhật Nam tiếp:
- Vậy em có muốn tránh xa anh không?
Không chần chừ, nàng đáp nhanh.
- Không.
Anh thả tay nàng ra rồi quay người lại tựa lưng vào lan can cạnh nàng.
Anh khẽ hôn người nàng, nhưng nàng đã ngăn lại:
- Đừng anh! Em không muốn mất việc. Công việc này rất quan trọng đối với em.
Nhật Nam hỏi:
- Vì gặp anh mà em phải mất việc sao?
- Em không biết nữa.
- Em làm tròn công việc là được rồi. Em có quyền chọn lựa người bạn cho mình chứ. Anh có phá rối khi em làm việc đâu.
- Đương nhiên là thế. Nhưng bà ấy đã bảo em không nên giao du với anh... Lỡ bà ấy sa thải em thì sao?
Giọng anh có vẻ châm chọc, nhưng đồng thời cũng có vẻ cương quyết:
- Anh không nói, em không nói thì làm sao bà ấy biết được.
Bội Cầm im lặng, nàng không muốn cãi lời bà Lam Hằng nhưng nàng cũng không muốn xa lánh anh. Nàng không thể dối lòng của mình được, nàng đã bị anh cuốn hút mất rồi.
Mặc dù anh đã làm cho nàng phải lo lắng nhưng nàng vẫn muốn gặp gỡ anh. Nàng gặp anh trong lúc rảnh rỗi đâu có hại gì đến công việc. Nàng muốn có 1 người bạn để vui chơi trong 1 tháng trời tại đây thôi mà.
Anh duyên dáng đấy, anh gợi tình, anh dịu dàng, dễ mến. Người bạn như thế thì có hại gì đâu. Nàng đâu có giàu có gì để anh phải lợi dụng. Nàng sẽ được anh hướng dẫn xem phong cảnh ở thành phố biển này. Và bao nhiêu người con gái phải ghen lên khi thấy nàng được đi cạnh anh.
Anh thấy nàng im lặng mãi bèn nói:
- Em đừng sợ gì cả. Anh không hại gì đâu. Anh chỉ muốn 1 tháng trời em ở đây anh sẽ dẫn em đi thăm công viên Vạn Kiếp, rồi đi công viên nước, xuống thủy cung, câu cá, đua ca nô, lướt ván và cả nhảy dù nữa.
Nàng mỉm cười khi nghe anh nói đến những thú vui ấy. Ôi! Những thú tiêu khiển rất hấp dẫn và lạ lùng mà nàng chưa được xem và thử qua bao giờ. Nhưng... nàng bỗng trở lại với thực tại trước mắt.
Nàng nói ngay không cần suy nghĩ:
- Nhưng tốn kém lắm. Ai sẽ là người trả tiền đây?
Nàng vừa nói xong, anh vùng đứng dậy thật nhanh, thái độ thật dữ dằn.
- Cô coi tôi là kẻ đàng điếm, chuyên lợi dụng tiền phụ nữ hay sao hả? Phải. Tôi nghèo. Nhưng tôi có bảo cô khao tôi đâu. Chúng ta tiền ai nấy trả, không được sao?
Nàng vô cùng hối hận. Nàng không hiểu tại sao nàng lại nói chi 1 câu như vậy.
- Nhưng...
Anh cắt ngang:
- Thôi đủ rồi, cô đừng nhưng gì nữa cả. Nếu cô sợ tôi thì từ nay về sau tôi xin thề là không bao giờ làm phiền cô nữa. Cô cứ tìm ai giàu có mà đi chơi với cô.
Nói rồi anh cầm lấy chiếc quần short đang máng trên thành ghế xích đu bước nhanh đến cổng. Tựa tay lên cổng nhảy ra ngoài đi nhanh về phía bãi biển vắng người.
Nàng đứng bất động, dõi theo bóng dáng lực lưỡng của anh khuất dần trong màn đêm.
Đột nhiên, 2 hàng nước mắt của nàng tuôn rơi.
Nàng lê những bước chân nặng nề trở về phòng.
Ôi! Bội Cầm ơi! Tại sao mi lại ngu như thế này hả?
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm