Số lần đọc/download: 1877 / 34
Cập nhật: 2016-06-09 04:40:48 +0700
Chương 12
K
hách sạn Chiddingford rộng lớn, đường bệ, bao gồm một tòanhà chính đẹp lộng lẫy theo phong cách thế kỷ XVIII, nằm ở cuối đường chạy xedài, vài tòa nhà kính ít đẹp hơn, thấp thoáng sau hàng rào lớn. Nhưng có vẻ nhưtôi là người duy nhất tán thưởng nó khi chúng tôi đến nơi. Sam không vui vẻ gìmấy. Khó khăn lắm chúng tôi mới gọi được taxi, rồi lại bị mấy con cừu cản đằngtrước, tiếp đến là tài xế taxi lạc đường. Sam liên tục cáu kỉnh gửi tin nhắn kểtừ lúc lên taxi, và khi đến nơi, hai người đàn ông mặc complet đang đợi chúngtôi ở trước bậc thềm, tôi không nhận ra họ là ai.
Sam nhét vội mấy tờ bạc cho tài xế và mở cửa xe gần nhưtrước khi xe kịp phanh lại. "Poppy, thứ lỗi cho tôi một lát. Chào các cậu..."
Ba người bọn họ túm tụm đứng trên đường rải sỏi trong khitôi chậm rãi bưc xuống. Chiếc taxi đi xa dần, tôi nhìn quanh khu vườn được xéntỉa kỳ công. Có thảm cỏ để chơi bóng vồ, cây cảnh tạo hình vànhà thờ nhỏ, tôiđoán là rất thích hợp cho các lễ cưới. Không gian dường như vắng vẻ, không khímát mẻ đến độ làm tôi rùng mình. Có thể do tôi bồn chồn. Có lẽ do cú sốc dồnnén từ lúc nãy giờ mới bộc lộ.
Hoặc có lẽ do đứng chơ vơ giữa một nơi mà tôi chẳng biếtmình tới để làm quái quỷ gì, trong khi cuộc sống riêng tư có nguy cơ tan vỡ.
Tôi lôi điện thoại ra cho có bạn. Chỉ riêng cảm giác có nótrong lòng bàn tay đã giúp tôi thư thái hơn một chút, nhưng không đủ. Tôi đọclại tin nhắn của Số Vô Danh vài lần nữa, chỉ để hành hạ bản thân, rồi nhắn tincho Magnus. Sau khúc mào đầu không thật lòng, cuối cùng tôi có một dòng tinthích hợp.
Chào anh. Anh thế nào? P
Không có hôn hít gì hết.
Tôi bấm gửi đi, mắt bắt đầu cay xè. Đó chỉ là một tin nhắnbình thường, nhưng tôi cảm giác như thể mỗi từ trong đó nặng trĩu một, hai thậmchí ba nghĩa khác; một bức thông điệp ngầm làm đau lòng mà anh có thể hiểu rahoặc không [OK, anh sẽ không hiểu ra. Tôi biết.]
Chào anh có nghĩa: Chào anh, có phải anh đã phản bội emkhông? Có đúng thế không? Xin anh, XIN ANH đừng để điều đó là sự thật.
Anh có nghĩa: Em thực sự mong giá mà anh gọi cho em. Embiết anh đang đi chơi với hội chiến hữu để kết thúc cuộc đời độc thân, nhưng emsẽ yên tâm hơn rất nhiều nếu có thể nghe thấy giọng nói của anh và biết là anhyêu em thế mà anh không thể làm một việc như vậy.
Thế nào có nghĩa: Ôi trời, em không thể chịu đựng nổi.Nếu điều này là sự thật thì sao? Em sẽ làm gì đây? Em sẽ nói gì đây? Nhưng, nếunhư đây KHÔNG phải là sự thật và em đã nghi ngờ anh vô cớ...
"Poppy." Sam quay sang phía tôi, tôi giật mình.
"Vâng! Tôi đây." Tôi gật đầu, nhét vội điện thoại vào túi.Bây giờ tôi phải tập trung. Tôi phải bỏ Magnus ra khỏi đầu. Tôi phải làm ngườihữu ích.
"Đây là Mark và Robbie. Hai người làm việc ở bộ phận của chịVicks."
"Chị ấy đang trên đường tới đây." Mark xem điện thoại trongkhi tất cả chúng tôi đi lên bậc thềm. "Hiện tại Ngài Nicholas vẫn ở nguyên chỗcũ. Chúng tôi nghĩ Berkshire là nơi tốt nhất để tránh trường hợp NgàiNicholas bị cánh báo chí hỏi thăm."
"Chú Nick không nên lẩn trốn." Sam cau mày nói.
"Không phải lẩn trốn mà là bình tĩnh yên vị. Chúng tôi khôngmuốn Ngài Nicholas chạy vội vào London với vẻ như thể một vụ khủnghoảng đang diễn ra. Ngài Nicholas sẽ phát biểu ở bữa tiệc tối nay, chúng ta sẽhọp bàn sáng mai, để xem tình thế diễn ra như thế nào. Về cuộc hội thảo thì lúcnày chúng tôi vẫn theo đúng chương trình. Rõ ràng theo kế hoạch sáng mai NgàiNicholas sẽ đến đây, nhưng chúng ta phải đợi xem...," anh ta ngập ngừng, hơi congười, "… chuyện gì xảy ra."
"Thế còn lệnh của tòa án thì sao?" Sam nói. "Lúc nãy tôi nóichuyện với Julian, cậu ấy đang cố bằng mọi giá..."
Robbie thở dài.
"Sam, chúng tôi đã biết trước là như thế sẽ chẳng để làm gì.Ý tôi là, chúng ta sẽ không xin lệnh tòa án, nhưng..."
Anh ta dừng lại giữa chừng khi chúng tôi bước vào giữa giansảnh rộng lớn. Chà chà. Cuộc hội thảo này có nhiều thiết bị công nghệ cao hơnhẳn so với cuộc hội thảo vật lý trị liệu hằng năm của chúng tôi. Logo Tư vấnBạch Cầu được chăng khắp nơi, những màn hình lớn được treo khắp sảnh. Ai đó rõràng đang sử dụng ti vi có camera bên trong hội trường, bởi vì hình ảnh thínhgiả ngồi thành dãy đang được chiếu lên. Thẳng trước mặt chúng tôi là hai cánhcửa khép kín, đột nhiên có tiếng cười của thính giả phát ra từ bên trong, tiếptheo đó, mười giây sau, là tiếng cười từ trên màn hình.
Toàn bộ sảnh đều trống không, ngoại trừ một chiếc bàn trênlỏng chỏng vài bảng tên, phía sau là một cô gái điệu bộ chán chường đang ngồiuể oải. Cô ấy ngồi thẳng thớm hơn khi nhìn thấy chúng tôi, và mỉm cười e dè vớitôi.
"Mọi người đang vui vẻ quá nhỉ," Sam nói, liếc nhìn mộttrong những màn hình ti vi.
"Malcolm đang phát biểu," Mark nói. "Anh ấy cừ lắm. Chúng tavào đây đi." Anh ta mở cánh cửa một phòng nhỏ bên cánh dẫn chúng tôi vào rồiđóng kín lại.
"Vậy là, Poppy." Robbie quay sang tôi một cách lịch sự. "Samđã nói cho chúng tôi biết chi tiết về... giả thiết của chị."
"Đó không phải là giả thiết của tôi," tôi hốthoảng nói. "Tôi không biết tí gì về chuyện này cả! Tôi chỉ nhận được những lờinhắn đó, và tôi tự hỏi không biết chúng có liên quan không, rồi Sam liên kếtchúng lại với nhau..."
"Tôi nghĩ cô ấy có một vài thông tin." Sam đối mặt Mark vàRobbie như thể thách thức họ dám bất đồng ý kiến với anh ta. "Văn bản đó giảmạo hoàn toàn. Tất cả chúng ta đều nhất trí như vậy."
"Văn bản đó... không có tính đặc thù," Robbie sửa lại.
"Không có tính đặc thù ấy à?" Sam trông như thể sắp nổ tungđến nơi. "Chú ấy không hề viết cái quái quỷ đó! Kẻ nào đó đã viết và nhét vàotrong hệ thống tin học. Chúng ta sẽ tìm ra kẻ đó là ai. Poppy đã nghe thấy giọngnói. Poppy sẽ nhận ra được."
"OK." Robbie cảnh giác liếc mắt nhìn Mark. "Và tất cả nhữnggì tôi sẽ nói là, Sam, chúng ta phải hết sức, hết sức cẩn thận. Chúng tôi vẫnđang tính xem làm cách nào để đưa thông tin này ra trước công ty. Nếu anh đùngđùng đi buộc tội..."
"Tôi sẽ không đùng đùng cái gì cả." Sam quắc mắt nhìn anhta. "Tin tưởng chút đi. Chúa ạ."
"Thế anh có kế hoạch gì rồi?" Mark trông thật lòng quan tâm.
"Đi lòng vòng. Lắng nghe. Mò kim đáy biển." Sam quay sangtôi. "Cô sẵn sàng rồi chứ, Poppy?"
"Hoàn toàn sẵn sàng." Tôi gật đầu, cố gắng che giấu cảm giáchoảng sợ. Bây giờ tôi đang có phần thầm ước giá mà mình đừng ghi lại những lờinhắn đó.
"Và rồi..." Robbie trông vẫn không thỏa mãn.
"Đến đó hẵng hay..."
Cả phòng im lặng.
"OK." Cuối cùng Robbie nói. "Vậy hãy làm như thế. Đi nào.Chắc cũng chẳng hại gì đâu. Thế anh định giải thích sự có mặt của Poppy thếnào?"
"Thư ký mới?" Mark gợi ý.
Sam lắc đầu. "Tôi tuyển thư ký mới rồi, nửa văn phòng đã gặpcô ấy sáng nay. Chúng ta cứ làm đơn giản thôi. Poppy đang tính đến việc gianhập công ty. Tôi định giới thiệu cô ấy với mọi người. Cô có đồng ý thế không,Poppy?"
"Vâng! Được lắm."
"Cậu có danh sách nhân viên không?"
"Đây." Robbie đưa cho Sam. "Nhưng phải kín đáo nhé, anhSam."
Mark mở hé cửa nhìn ra ngoài hành lang.
"Mọi người đang ra khỏi hội trường." Anh ta nói. "Xin mờiquý vị."
Chúng tôi bước ra khỏi phòng đi vào hành lang. Cả hai bêncửa đều mở toang, mọi người lượt đi ra, tất cả đều đeo bảng tên, tán chuyện xônxao, một vài người cười to. Trông mọi người đều khá tươi tỉnh, tuy bây giờ đãsáu rưỡi tối và họ đã ngồi nghe phát biểu suốt cả buổi chiểu.
"Nhiều người quá." Tôi nhìn chăm chú vào từngnhóm người, cảm giác mất bình tĩnh toàn tập.
"Không sao đâu," Sam quả quyết nói. "Cô biết đó là giọng đànông. Như thế là loại trừ được một nửa rồi. Chúng ta sẽ đi xung quanh phòng vàloại ra, từng người từng người một. Tôi có một vài kẻ khả nghi nhưng... tôi sẽkhông để cô bị ảnh hưởng."
Tôi chậm chạp đi theo anh ta vào đám hỗn loạn. Mọi ngườiđang lấy đồ uống từ người phục vụ và chào nhau, í ới nói đùa với qua kẻ khác.Lạo nhạo hết chỗ nói. Tai tôi như kiểu máy cảm ứng sóng ra đa, dỏng hết về phíanọ phía kia để bắt tín hiệu âm thanh từ các giọng nói.
"Cô đã nghe thấy giọng anh chàng của chúng ta chưa?" Sam nóikhi đưa cho tôi một ly nước cam. Tôi có thể thấy anh ta nửa đùa, nửa hy vọng.
Tôi lắc đầu. Tôi có cảm giác bị choáng ngợp. Âm thanh trongphòng giống như tiếng rống loạn xị trong đầu tôi. Tôi khó có thể phân biệt mộtâm sắc cá nhân nào, đừng nói đến chuyện nhận ra chính xác âm điệu của cái giọngtôi nghe trong vòng hai mươi giây qua điện thoại, cách đây mấy ngày rồi.
"OK, hãy làm việc một cách khoa học." Sam gần như nói vớichính mình. "Chúng ta sẽ đi quanh phòng theo vòng tròn đồng tâm. Như thế nghecó ra dáng một kế hoạch không?"
Tôi mỉm cười với anh ta nhưng trong đời chưa bao giờ tôi cảmthấy áp lực đến vậy. Không ai khác có thể làm việc này. Chưa ai nghe giọng nóiđó bao giờ. Tất cả đè lên vai tôi. Bây giờ tôi biết bọn khuyển đánh hơi ở sânbay cảm thấy như thế nào rồi.
Chúng tôi đi về phía một nhóm phụ nữ đang đứng cùng với haingười đàn ông trung niên.
"Xin chào!" Sam vui vẻ cất tiếng chào bọn họ. "Mọi người cókhỏe không? Cho phép tôi giới thiệu Poppy, cô ấy đang muốn gia nhập công tychúng ta - Poppy, Jeremy... và Peter... Jeremy, anh đã làm việc cùng chúng tôibao lâu rồi nhỉ? Còn Peter? Có phải ba năm không?"
OK. Bây giờ tôi được lắng nghe gần kề, mọi việc trở nên dễhơn. Một người đàn ông có giọng trầm, người kia nói giọng Bắc Âu. Sau khoảngmười giây tôi lắc đầu với Sam và anh ta nhanh chóng kéo tôi sang một nhóm khác,vừa đi vừa kín đáo đánh dấu vào tờ danh sách.
"Xin chào! Mọi người có khỏe không? Cho phép tôi giới thiệuPoppy, cô ấy muốn gia nhập công ty chúng ta. Poppy, cô đã gặp Nihal rồi. Colin,dạo này cậu thế nào?"
Thật đáng ngạc nhiên, khi bắt đầu để ý, người ta mới thấycác giọng nói khác nhau làm sao. Không chỉ cường độ, mà còn ngữ điệu, âm sắc,những từ nói nhịu, ngắc ngứ trong lúc nói.
"Thế còn anh thì sao?" tôi tham gia vào, mỉm cười với mộtanh chàng để râu chưa thốt ra một từ nào.
"Ơ, năm rồi khá là hóc…" anh ta vào đề chậm rãi.
Không. Hừm. Không giống gì cả. Tôi liếc nhìn Sam lắc đầu, vàanh ta lập tức nắm lấy cánh tay tôi.
"Xin lỗi, Dudley, chúng tôi phải đi..." Sam hướng sangnhóm tiếp theo và lao thẳng vào, làm gián đoạn câu chuyện. "Poppy, đây làSimon... Stephanie cô đã gặp rồi, tôi nghĩ vậy... Simon, Poppy rất thích chiếcáo khoác của cậu đấy. Mua ở chỗ nào thế?"
Tôi không tưởng tượng nổi Sam có thể trắng trợn đến thế.Thực tế anh ta lờ hẳn cánh phụ nữ, và thô thiển buộc cánh đàn ông phải nóichuyện. Nhưng tôi đoán đó là cách duy nhất.
Càng nghe nhiều giọng nói thì tôi càng cảm thấy tự tin hơn.Công việc dễ hơn tôi tưởng lúc đầu, bởi vì tất cả khác xa với giọng nói trênđiện thoại. Có điều là chúng tôi đã tới nhóm thứ tư và đã loại hết. Tôi lo lắngquan sát căn phòng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi đi vòng hết cả căn phòng màvẫn không nghe thấy giọng người đã để lại lời nhắn?
"Xin chào người? Khỏe cả chứ?" Sam vẫn đang thao thao nóikhi chúng tôi tiến lại nhóm kế tiếp. "Để tôi giới thiệu Poppy, cô ấy đang muốngia nhập công ty - Poppy, đây là Tony. Tony, sao cậu không kể cho Poppy về bộphận của cậu? Còn đây là Daniel, và... đây là... à, Willow."
Lúc chúng tôi tiến lại gần, cô ta vẫn đang quay người đi, vìthế tôi không thấy gương mặt cô ta, còn bây giờ cô ta đang nhìn thẳng chúngtôi.
Eo ôi.
"Sam!" sau một hồi lâu cô ta mới cất lời, khiến tôi bắt đầucảm thấy ngượng thay cho tất cả mọi người. "Ai... đây?"
OK. Nếu như tin nhắn tôi gửi cho Magnus chứa hàng mấy tầngnghĩa thì cái câu ngắn ngủi gồm có hai từ đó của Willow cũng trĩunặng thâm ý đến mức đổ uỳnh. Người ta không cần phải là nhà ngôn ngữ học củaWillow cũng có thể hiểu những gì cô ta thực sự muốn nói là:"Cái con ranh quái quỷ nào đây, ả đang làm GÌ ở đây với ANH vậy? Chúa ơi, Sam,có phải anh đang CỐ TÌNH LÃNG NHÃNG SAU LƯNG EM KHÔNG? Bởi vì tin em đi, anh sẽVÔ CÙNG hối tiếc đấy."
Bạn biết đấy. Diễn dịch ra là thế.
Trong đời mình tôi chưa bao giờ cảm nhận một sự thù địchcông khai như thế từ bất kỳ ai. Như thể có một dòng điện giữa hai chúng tôi. Lỗmũi Willow trắng bệch và nở ra. Mắt cô ta long sòngsọc. Tay cô ta nắm chặt chiếc ly đến độ những sợi gân xanh nổi rõdưới làn da nhợt nhạt. Nhưng nụ cười của cô ta vẫn mềm mại dễ thương, và giọngnói cô ta vẫn dịu dàng. Đó gần như là điều làm người ta sởn gai ốc nhất.
"Poppy đang nghĩ đến chuyện gia nhập công ty," Sam nói.
"Ồ." Willow vẫn giữ nụ cười. "Hay quá. Hoan nghênh chịPoppy."
Cô ta làm tôi khó chịu. Cô ta giống như một sinh vật lạ. Ẩnsau nụ cười mềm mại và giọng nói êm ái kia là một con thằn lằn.
"Cảm ơn."
"Tạm vậy, chúng tôi phải đi tiếp đây... Hẹn gặp lại saunhé, Willow." Sam nắm cánh tay tôi dẫn đi chỗ khác.
Ố ồ. Ý kiến tồi đấy. Tôi có thể cảm thấy cặp mắt như tia lade của cô ta sau lưng. Sam không cảm thấy như vậy sao?
Chúng tôi đi tới một nhóm mới, Sam lại bật bài diễn văn, vàtôi cần mẫn nghển cổ lắng nghe, nhưng không ai nghe giống cái gã trong điệnthoại một tẹo nào. Trong khi chúng tôi lại đi vòng nữa, tôi có thể thấy Sam mấtdần nhuệ khí, mặc dù anh ta cố gắng che giấu điều đó. Sau khi chúng tôi rời mộtnhóm các cậu dân tin học trẻ tuổi đang uống bia, Sam nói: "Thật vậy sao? Khôngai trong số những gã đó à?"
"Không." Tôi nhún vai xin lỗi. "Rất tiếc."
"Có sao đâu mà tiếc!" Anh ta bật ra một tiếng cười gượng ép."Cô nghe thấy những gì cô nghe thấy. Cô không thể... nếu không phải là mộttrong số họ..." Anh ta dừng lại một lát. "Chắc chắn không phải là gã tóc vàngà? Cái gã nói chuyện về chiếc xe hơi của mình ấy? Cô nghe giọng gã không quentẹo nào à?"
Và bây giờ sự thất vọng trong giọng Sam lộ ra rõ rệt.
"Đó là người anh nghi ngờ à?"
"Tôi... không biết." Anh ta xòe tay ra, thở hắt. "Có thể.Đúng vậy. Gã có nhiều mối quan hệ với dân tin học, lại mới vào công ty, Justinvà Ed có thể đã dễ dàng mua chuộc gã..."
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Đúng như anh ta nói,tôi nghe thấy những gì tôi đã nghe thấy.
"Tôi nghĩ một số người chắc đã đi ra ngoài sân," tôi nói, cốgắng tìm cách.
"Chúng ta sẽ thử ở ngoài đó. Anh ta gật đầu. "Trước tiênxong trong này đã."
Thậm chí tôi có thể nói ngay không có ai trong số bốn ngườitóc muối tiêu đứng cạnh quầy rượu là cái gã trong điện thoại - và tôi đã đúng.Trong lúc Sam bị dụ dỗ vào câu chuyện về bài phát biểu của Malcolm, tôi tậndụng cơ hội chuồn sang một bên xem Magnus đã trả lời chưa. Tất nhiên là chưa.Nhưng nhấp nháy trên đầu hộp thư là một bức thư gửi tớisamroxton@tuvanbachcau.com, và đồng thời gửi chothukyriengsamroxton@tuvanbachcau.com, nó làm tôi lập bập.
Sam
Được lắm. Em biết CHÍNH XÁC anh đang giở trò gì và anh thậtlà THẢM HẠI. Anh kiếm ra cô ả ở đâu vậy, đại lý gái gọi à? Em cứ tưởng là anhcó thể làm khá hơn thế.
Willow.
Tôi còn đang tròn mắt nhìn màn hình không tin nổi thì bứcthư thứ hai xuất hiện.
Ý em là, lạy Chúa, Sam. Cô ả thậm chí không biết ĂN MẶC chothích hợp. Hay là váy bò cũn cỡn đột nhiên trở thành trang phục thích hợp chohội thảo vậy???
Váy của tôi ngắn cũn cỡn bao giờ! Và chính xác ra sáng naylúc mặc đồ tôi đâu có tính đi dự hội thảo, đúng không?
Nóng mặt vì bị xúc phạm, tôi ấn Trả lời và gõ một bức thư.
Thực sự thì anh nghĩ là cô ấy đẹp mê hồn. chiếc váy bò củacô ấy đâu có ngắn cũn cỡn. Thế nhé, Willow Phù Thủy.
Sam.
Rồi tôi xóa nó đi. Lẽ tự nhiên. Tôi chuẩn bị cất điện thoạithì xuất hiện bức thư thứ ba của Willow. Thật là. Cô takhông để cho người ta nghỉ một tí được hay sao?
Sam, anh muốn em phải ghen tức chứ gì. Được lắm. Em tôntrọng điều đó. Em thậm chí còn thích thế nữa. Chúng ta cần xúc tác cho chuyệntình cảm giữa hai ta. Nhưng HÃY CỐ TÌM CHO EM CÁI GÌ ĐÁNG ĐỂ GHEN TỨC CHỨ!!!
Bởi vì hãy tin em, chẳng ai ở đây bị gây ấn tượng bởi vởdiễn của anh đâu. Ý em là, diễu vòng quanh với một cô ả chẳng có gì đáng nói,người rõ ràng KHÔNG BIẾT SẤY TÓC CHO RA HỒN... Hừm. Thật bi thảm, Sam ạ. BITHẢM.
Em sẽ nói chuyện với anh khi nào anh là người lớn.
Willow
Tôi chạm tay vào tóc một cách tự vệ. Sáng nay tôi có sấytóc. Chỉ có điều khó sấy phía sau lưng. Ý tôi là, tôi chẳng thèm đếm xỉa đếnnhững gì cô ta nghĩ, nhưng tôi không thể không cảm thấy hơi tự ái...
Dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn giữa chừng, tôi nhìn chămchú vào màn hình. Không thể tin nổi. Vừa mới xuất hiện một bức thư của Sam. Anhta phản hồi lại thư của Willow. Đúng là anh ta trả lời cô ta! Chỉ có điều anhta ấn Trả lời Tất cả, vì thế nên tôi cũng nhận được thư.
Tôi ngạc nhiên ngước lên thì thấy anh ta vẫn đang nói chuyệnvới mấy người đàn ông tóc muối tiêu, trông có vẻ rất say sưa. Chắc anh ta đã gõquýt. Tôi mở thư thấy duy nhất một dòng.
Nghỉ đi, Willow. Em chẳng gây ấn tượng với ai đâu.
Tôi chớp mắt nhìn màn hình. Cô ta sẽ không thích đâu.
Tôi đợi xem cô ta tiếp tục tấn công gay gắt hơn nữa - nhưngkhông xuất hiện thêm bức thư nào. Có thể là cô ta cũng sửng sốt như chính tôi.
"Hay lắm. Chúng ta sẽ nói chuyện sau." Giọng Sam át tiếng ồnào huyên náo. "Poppy, còn một vài người nữa tôi muốn cô làm quen.
"OK." Tôi lập tức tuân theo, cất vội điện thoại. "Chúng tađi nào."
Chúng tôi đi vòng quanh phần còn lại của phòng. Danh sáchcủa Sam lúc này được đánh dấu chi chít. Tôi chắc đã lắng nghe gần hết giọng đànông trong công ty mà vẫn chưa nghe ra giọng ai giống với giọng gã trên điệnthoại, dù chỉ tí chút. Tôi thậm chí bắt đầu tự hỏi mình có nhớ đúng không. Haylà tôi đã hoang tưởng toàn bộ sự việc.
Trong khi đi dọc hành lang trải thảm tiến về phía cửa rasân, tôi có thể thấy Sam đang chán nản. Chính tôi cũng khá chán nản.
"Xin lỗi," tôi lẩm bẩm.
"Đâu phải lỗi của cô." Anh ta nhìn lên và có vẻ như nhận ratâm trạng của tôi. "Poppy, tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Tôi biết cô đã cố hếtsức." Nét mặt anh ta nhăn lại một lúc. "A, với cả tôi xin lỗi vềvụ Willow."
"Ồ." Tôi gạt đi. "Anh bận tâm chuyện đó làm gì."
Chúng tôi im lặng đi tiếp. Tôi muốn nói điều gì đó như kiểu:"Cảm ơn anh đã lên tiếngì tôi," nhưng tôi quá lúng túng. Tôi cảm thấy đáng lẽmình không nên biết đến những bức thư đó.
Ngoài sân treo nhiều đèn lồng và có mấy nhóm người đứng rảirác, nhưng không nhiều như ở bên trong. Tôi đoán chắc vì quá lạnh. Nhưng thậtđáng tiếc, bởi vì thực tế là ngoài này có bầu không khí giống như tiệc tùng khádễ chịu. Có một quầy rượu và vài người thậm chí đang nhảy. Ở góc sân, một cậuchàng cầm máy quay phim có vẻ đang phỏng vấn hai cô gái cười khúc khích.
"Thế đấy, có khi chúng ta sẽ gặp may." Tôi cố gắng tỏ ra lạcquan.
"Có khi thế." Sam gật đầu, nhưng tôi thấy là anh ta đã từ bỏhy vọng.
"Nhỡ chúng ta không tìm thấy người đó ở ngoài này thì sao?"
"Thế thì... chúng ta đã cố mọi cách rồi." Nét mặt Sam căngthẳng, nhưng trong một giây cực kỳ ngắn ngủi thấp thoáng một nụ cười. "Chúng tađã cố mọi cách."
"OK. Ờ, chúng ta hãy vào việc nào." Tôi lấy giọng tích cựcnhất như khi cổ vũ bệnh nhân "Cố lên, anh có thể cử động cáikhớp xương hông đó được mà". "Chúng ta hãy cố nào."
Chúng tôi tiến tới và Sam lại mở màn như cũ.
"Xin chào các bạn! Khỏe cả chứ? Để tôi giới thiệu Poppy, côấy đang muốn gia nhập công ty - Poppy, đây là James. James, sao cậu không kểcho Poppy về chuyên ngành của cậu? Còn đây là Brian, và đây là Rhys."
Không phải là James hay Brian hay Rhys. Cũng không phải làMartin hay Nigel.
Mọi cái tên trên danh sách của Sam đều đã được đánh dấu. Tôigần như muốn khóc khi nhìn nét mặt Sam. Cuối cùng, chúng tôi rời khỏi nhóm thựctập sinh, họ thậm chí không nằm trong danh sách của Sam và không thể nào làScottie.
Thôi xong.
"Tôi sẽ gọi cho chị Vicks," Sam nói, giọng hơi nặng nề."Poppy, cảm ơn cô đã bỏ thời gian giúp. Kế hoạch này thật ngu ngốc."
"Không hề." Tôi đặt một tay lên cánh tay Sam. "Nó... đã suýtthành công."
Sam nhìn lên và chúng tôi cứ đứng đó một hồi.
"Cô thật tốt," cuối cùng anh ta nói.
"Chào anh Sam! Chào mọi người!" Giọng nói lanh lảnh của mộtcô gái làm tôi co rúm người. Có thể tôi nhạy cảm vì đã lắng nghe cẩn thận hơncách mọi người nói - nhưng cái giọng này làm tôi thấy khó chịu. Tôi quay sangthấy một cô gái trông bầu bĩnh với chiếc khăn hồng cài trên tóc đang tiến gầnđến chỗ chúng tôi cùng với cậu quay phim truyền hình, cậu ta mặc quần jean, tóchúi cua sẫm màu.
Ố ồ.
"Chào Amanda." Sam gật đầu. "Có chuyện gì thế?"
"Chúng em đang ghi hình tất cả khách mời của hội thảo, cô tavui vẻ nói. "Chỉ là vài câu chào hỏi cảm ơn tí xíu, chúng em sẽ trình chiếu vàobuổi tiệc tối..."
Chiếc máy quay đang chĩa thẳng vào mặt tôi, tôi lùi lại. Lẽra tôi đâu có mặt ở đây. Tôi không thể nào diễn màn "chào hỏi cảm ơn tí xíu"được.
"Bất cứ cái gì chị thích," Amanda gợi ý cho tôi. "Một bứcthông điệp cá nhân, một câu nói đùa..." Cô ta nhìn danh sách, vẻ không hiểu."Em xin lỗi, em không biết chị làm việc ở bộ phận nào..."
"Poppy là khách mời," Sam nói.
"Ồ." Lông mày cô gái dãn ra. "Hay quá! Em nói này, nếu đã làkhách mời đặc biệt, sao chị không làm buổi phỏng vấn Hỏi đáp của bọn em? Ryan,cậu thấy thế nào? Anh có biết Ryan không ạ?" Cô ta quay sang nói với Sam. "Cậuấy là sinh viên trườnginh tế London, làm thực tập sáu tháng. Cậu ấy phụtrách tất cả phim quảng cáo của công ty. Này Ryan, quay cận cảnh đi. Chị Poppylà khách mời đặc biệt đấy!"
Cái gì? Tôi không phải là "khách mời đặc biệt."Tôi muốn lủi đi, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy bị cái máy quay phim đóngđinh tại chỗ.
"Chỉ cần giới thiệu bản thân rồi Ryan sẽ đặt câu hỏi ạ!" côgái tươi cười nói. "Nào, xin cho chúng tôi biết tên chị..."
"Xin chào," tôi miễn cưỡng nói trước máy quay. "Tôi là...Poppy." Như thế này thật ngu ngốc. Tôi sẽ nói gì trước một hội thảo toàn ngườilạ hoắc đây?
Có lẽ tôi sẽ dành màn chào hỏi cho Willow.
Này, Willow Phù Thủy. Cô nghĩ thế nào khi tôidiễu vòng quanh với bạn trai của cô? Hừm, tin chớp nhoáng đây. Anh ấy không cònlà bạn trai của cô nữa.
Ý nghĩ đó làm tôi bật cười hô hố, Amanda liền mỉm cười khíchlệ với tôi.
"Đúng thế! Chị cứ thoải mái tự nhiên vào. Ryan, cậu có muốnbắt đầu mục Hỏi đáp không?"
"Được thôi. Chị Poppy ơi, cho đến lúc này thì chị nghĩ gì vềcuộc hội thảo?"
Cái giọng cao the thé cất lên từ sau máy quay phim đập vàotai tôi như một cú sốc nghìn vôn.
Chính hắn.
Chính là giọng nói tôi đã nghe thấy trên điện thoại. Cáingười hiện đang nói chuyện với tôi. Cái gã này, với mái tóc húi cua và chiếcmáy quay trên vai. Chính là hắn.
"Có vui không?" Cậu ta nhắc vở cho tôi, và đầu tôi muốn vỡ tung vì nhận ra lần nữa. Ký ức giọng nói của hắn trên điện thoại đang hiện lại trong đầu tôi giống như buổi chiếu lại một chương trình thể thao trên ti vi.
Scottie đây. Xong rồi. Như đã nói. Phẫu thuật thành công.
"Chị thích nhất bài phát biểu nào trong cuộc hội thảo?"
"Cô ấy không có mặt ở phần phát biểu," Sam xen vào.
"Ồ. OK?"
Không tẹo dấu vết. Thiên tài, tuy đó chỉ là ý kiến của tôi. Vĩnh biệt nhé, Ông già Noel.
"Theo thang điểm từ một đến mười, chị sẽ đánh giá bữa tiệc rượu thế nào?"
Scottie đây.
Đây chính là Scottie. Không sai vào đâu được.
"Chị không sao chứ?" Cậu ta nghiêng đầu qua máy quay, trông sốt ruột. "Chị cứ nói. Chúng ta thay phiên nhau mà."
Tôi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhỏ khôn ngoan của cậu ta, tim tôi đập thình thịch, tôi thầm mong mình không để lộ ra điều gì. Tôi có cảm giác như mình là chú thỏ đang bị con rắn thôi miên.
"Không sao đâu, Poppy." Sam bước lên, trông rất thông cảm. "Đừng lo. Rất nhiều người sợ lên hình."
"Không!" tôi thốt lên. "Không phải... Đó là..."
Tôi ngước mắt nhìn Sam cầu cứu. Cổ họng tôi nghẹn ứ. Tôi cảm giác như đang ở trong một giấc mơ mà người ta không hét lên được là mình đang bị ám sát.
"Các bạn, tôi không nghĩ là cô ấy quen với việc này," Sam nói. "Liệu có thể..." Anh ta ra hiệu bằng tay.
"Em xin lỗi!" Amanda đưa tay lên che miệng. "Em không có ý làm chị hoảng! Chúc chị buổi tối vui vẻ!" Họ rời đi tiếp cận một nhóm người khác, còn tôi thì nhìn theo sau họ, sững sờ.
"Tội nghiệp cô, Poppy." Sam cười buồn bã. "Đúng là tự nhiên mang vạ vào thân. Xin lỗi nhé, đây là trò mới mà họ hay làm ở các buổi hội thảo, mặc dù tôi chẳng thấy nó đem lại thêm cái gì..."
"Im đi." Không hiểu sao tôi cắt được lời anh ta, mặc dù tôi vẫn gần như không thốt nên lời. "Im đi, im đi."
Sam trông sửng sốt. Tôi tiến lại gần anh ta hơn nữa, kiễng gót chân lên cho đến khi miệng tôi chạm tai anh ta, tóc anh ta lướt qua da tôi. Tôi hít vào hơi ấm và mùi hương của anh ta, rồi thì thầm, nhẹ như hơi thở: "Chính hắn."
Chúng tôi đứng ngoài thêm hai mươi phút nữa. Sam có một cuộc nói chuyện điện thoại rất lâu với Ngài Nicholas - tôi chẳng nghe thấy một lời nào - rồi một cuộc nói chuyện ngắn gọn, cộc cằn với Mark, tôi nghe lõm bõm đôi từ trong lúc anh ta sải bước vòng quanh, tay để lên đầu... Hừm, vứt mẹ chính sách công ty đi... Ngay lúc chị Vicks đến đây...
Rõ ràng là căng thẳng đang leo thang. Tôi cứ nghĩ Sam sẽ vuivì tôi đã giúp được anh ta, nhưng trông anh ta thậm chí còn nhăn nhó hơn lúctrước. Anh ta kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu cấm cảu: "Thế tóm lại cậuvề phía nào? Lạy Chúa, Mark."
"Thế... anh định sẽ làm gì?" tôi rụt rè hỏi khi anh ta tắtmáy.
"Hộp thư công ty của Ryan đang bị lục soát. Nhưng nó rấttinh ranh. Chắc nó không dùng hộp thư công ty. Chắc nó đã dùng điện thoại hoặchộp thư cá nhân nào đó để là."
"Vậy tiếp theo như thế nào?"
"Đây là vấn đề tranh cãi." Sam ôm mặt đầy thất vọng. "Phiềntoái là, chúng ta không có thời gian để bàn luận về thể thức.Chúng ta không cóthời gian để tham khảo ý kiến luật sư. Nếu làtôi..."
"Anh đã cho bắt cậu ta, tịch thu tất cả tài sản cá nhân vàdùng vũ lực tiến hành kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối," tôi không ngăn nổinói. "Đâu đó trong một hầm tối."
Một nụ cười miễn cưỡng thoáng lướt qua gương mặt Sam. "Đạiloại như thế."
"Ngài Nicholas thế nào rồi?" tôi bạo dạn hỏi.
"Làm bộ vui vẻ. Cô có thể hình dung được mà. Chú ấy giữ tháiđộ lạc quan. Nhưng chú ấy sốc hơn rất nhiều những gì chú ấy bộc lộ ra." Gươngmặt Sam thoáng méo mó, anh ta khoanh tay trước ngực.
"Anh cũng thế," tôi nhẹ nhàng nói, Sam liền nhìn lên với vẻgiật mình, như thể bị tôi bắt quả tang.
"Tôi chắc là vậy," một lúc sau, Sam nói. "Chú Nick và tôiquen nhau đã lâu. Chú ấy là người tốt. Chú ấy đã làm được nhiều việc rất đángkể. Nhưng nếu vụ bôi nhọ này không được vạch trần, nó sẽ là cái duy nhất thếgian nhớ về chú ấy. Nó sẽ là tít báo lặp đi lặp lại cho đến khi chú ấy qua đời.‘Ngài Nicholas bị nghi ngờ tham nhũng’. Chú ấy không đáng bị như thế. Nhất làchú ấy không đáng bị chính công ty của mình ném đá."
Sau một hồi u ám, có thể thấy là Sam đã lấy lại tinh thần."Mà thôi, đi nào. Họ đang đợi chúng ta. Vicks sắp đến đây rồi."
Chúng tôi quay vào, đi qua một nhóm các cô gái tụ tập xungquanh bàn, qua một khu vườn cảnh, về phía cánh cửa kép to đùng dẫn vào kháchsạn. Điện thoại của tôi kêu ù ù, tôi khe khẽ lấy nó ra xem Magnus đã trả lờichưa.
Tôi chớp mắt màn hình. Không thể tin nổi. Tôi bất giác bậtra tiếng than thở khe khẽ, Sam liền ném cho tôi một cái nhìn kỳ cục.
Có một bức thư mới khự ngay trên đầu hộp thư của tôi, tôi mởra, cháy lòng hy vọng nó không nói những gì tôi đang lo sợ...
Chết tiệt. Chết tiệt.
Tôi nhìn nó chằm chằm vẻ chán nản. Tôi sẽ làm gì đây? Chúngtôi đã gần đến khách sạn. Tôi phải nói. Tôi phải cho anh ta biết.
"Ờ, Sam." Giọng tôi hơi nghẹn lại. "Ờ, dừng lại một phútđi."
"Sao cơ?" Anh ta đứng lại, cau mày phiền muộn, và dạ dày tôinôn nao vì căng thẳng.
OK. Chuyện là thế này. Để biện hộ cho mình, có thể nói lànếu biết trước Sam sẽ bị sa lầy vào một vụ khủng hoảng lớn cấpbách liên quan tới việc rò rỉ thông tin rồi cố vấn cấp cao của chính phủ bảntin ITN, tôi đã không gửi bức thư đó cho bố anh ta. Tất nhiên là tôi đã khônglàm thế.
Nhưng mà tôi không biết trước. Nên tôi đã gửi bức thư đó. Vàbây giờ...
"Có chuyện gì thế?" Sam trông sốt ruột.
Tôi bắt đầu từ đâu bây giờ hả trời? Làm thế nào để xoa dịuanh ta đây?
"Anh không được nổi nóng cơ," tôi tung ra câu đỡ đòn đầutiên, mặc dù nó cũng giống như ném một cục đá tí xíu vào dập đám cháy trongrừng.
"Về chuyện gì?" Giọng Sam nghe bộ không báo hiệu điều gì tốtlành.
"Chuyện là..." tôi hắng giọng. "Tôi cứ nghĩ tôi đã làm việcnên làm. Nhưng bây giờ tôi có thể thấy là có lẽ anh không nhìn nhận sựviệc y hệt như thế..."
"Cô đang nói cái quái quỷ gì thế..." Anh ta dừng lại, nétmặt bỗng thất kinh như thể hiểu ra điều gì khủng khiếp. "Ôi lạy Chúa. Không.Xinđừng nói là cô đã kể cho bạn bè cô về chuyện này..."
"Không đâu!" tôi hốt hoảng nói. "Tất nhiên là không!"
"Thế thì chuyện gì?"
Tôi cảm thấy mạnh dạn hơn đôi chút vì anh ta nghi ngờ sai.Ít nhất tôi chưa lèm bèm mọi chuyện cho bạn bè. Ít nhất tôi chưa bán tin chotờ The Sun.
"Đây là chuyện gia đình. Liên quan tới bố anh."
Mắt Sam mở to ra, nhưng anh ta không nói gì.
"Tôi chỉ cảm thấy rất khó chịu vì anh và ông cụ không liênlạc với nhau. Thành thử tôi đã trả lời thư cụ. Bố anh nóng lòng muốn gặp anh,Sam ạ. Ông cụ muốn có người nói chuyện! Anh chẳng bao giờ xuống Hampshire cả,anh chẳng bao giờ thăm ông cụ..."
"Lạy Chúa," anh ta làu bàu, gần như với chính bản thân mình."Tôi thực sự không có thời gian cho việc này."
Những lời của anh ta chọc giận tôi. "Anh không có thời giancho chính cha đẻ của mình ư? Anh biết không, Quý Ngài Quan Trọng, có thể nhữngưu tiên của anh hơi bị có vấn đề đấy. Tôibiết anh bận rộn,tôi biết cuộc khủng hoảng này nghiêm trọng, nhưng..."
"Poppy, dừng lại ngay đi. Cô đang nhầm lẫn to đấy."
Trông anh ta thản nhiên đến nỗi tôi cảm thấy cơn giận tràolên. Sao anh ta dám lúc nào cũng tự tin đến thế?
"Có khi anh mới là người đang nhầm lẫn to đấy!" Lời nói bậtra trước khi tôi kịp ngăn lại. "Có khi anh là người chỉ thích để cuộc sống trôiqua mà không muốn có ràng buộc trách nhiệm gì! Có khWillow nói đúng đấy!"
"Xin lỗi cô?" Sam nhìn có vẻ nổi trận lôi đìnhkhi nghe thấy tên Willow.
"Anh sẽ bỏ lỡ cơ hội! Anh sẽ bỏ lỡ những mối quan hệ đáng lẽcó thể đem lại cho anh rất nhiều thứ, bởi vì anh không muốn nói chuyện, anhkhông muốn lắng nghe..."
Sam liếc nhìn quanh, trông ngượng ngập. "Poppy, hạ nhiệt đinào," anh ta thì thầm. "Cô đang để cảm xúc cuốn đi đấy!"
"Hừm, còn anh thì quá bình tĩnh đấy!" Tôi cảm thấy như sắpnổ tung. "Anh quá khắc kỷ!" Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh tất cảcác nghị sĩ thành Roma ngồi đợi trong đấu trường chờ bị tàn sát. "Anh có biếtkhông, Sam? Anh đang hóa đá đấy."
"Đá á?" Anh ta cười phá lên.
"Đúng thế, đá chứ gì nữa. Một ngày nào đấy anh sẽ thức dậyvà biến thành tượng đá mà không nhận ra. Anh sẽ bị mắc kẹt trong chính bản thânmình." Giọng tôi run run, tôi không biết tại sao. Anh ta có biến thành tượng đáhay không thì ảnh hưởng gì đến tôi chứ.
Sam thận trọng nhìn tôi.
"Poppy, tôi không hiểu cô đang nói chuyện gì. Nhưng chúng taphải tạm gác nó lại đã. Tôi có việc cần làm." Điện thoại kêu ù ù, anh ta liềnđưa lên tai nghe. "Chào chị Vicks. OK, tôi tới đây."
"Tôi biết anh đang phải xử lý một cuộc khủng hoảng." Tôi dữtợn tóm lấy cánh tay anh ta. "Nhưng có một người đàn ông già cả đang đợi tinanh, Sam. Khao khát đợi tin anh. Chỉ năm phút thôi. Và anh biết không? Tôi ghentị với anh."
Sam thở hắt ra. "Con bà nó. Poppy, cô hiểu sai hết cảrồi."
"Vậy ư?" Tôi trợn mắt nhìn anh ta, cảm thấy mọi nỗi niềmthầm kín bắt đầu trào lên sôi s. "Tôi chỉ mong có được cơ may của anh. Được gặpbố tôi. Anh không biết anh may mắn đến thế nào đâu. Thế thôi."
Một giọt nước mắt lăn xuống má tôi, tôi sống sượng lau đi.
Sam nín lặng. Anh ta cất điện thoại đi và nhìn thẳng vào mặttôi. Đoạn anh ta mở miệng nói, giọng nhẹ nhàng.
"Nghe này, Poppy. Tôi có thể hiểu cô cảm thấy như thế nào.Tôi không có ý coi nhẹ quan hệ gia đình. Tôi có quan hệ rất tốt với bố tôi vàtôi tới thăm cụ bất cứ lúc nào có thể. Nhưng không đơn giản vậy, nên nhớ là bốtôi sống ở Hồng Kông."
Tôi há hốc miệng hoảng sợ. Họ đoạn tuyệt liên lạc đến thếnày ư? Anh ta thậm chí không biếtlà bố mình đã hồi hươngrồi sao?
"Sam!" Lời nói của tôi cứ thế tuôn ra xối xả. "Anh khônghiểu gì cả! Bố anh về nước rồi. Ông cụ đang sống ở Hampshire! Bố anh gửi emailcho anh. Ông cụ muốn gặp anh. Anh không đọc gì à?"
Sam ngửa đầu ra sau cười rống lên, tôi nhìn anh ta trừngtrừng, cảm thấy bị xúc phạm.
"OK," cuối cùng anh ta lau mắt nói. "Lại từ đầu nhé. Làm rõchuyện này nào. Cô đang nói về thư của David Robinson, đúng không?"
"Không, không phải thế! Tôi đang nói về thư của..."
Tôi dừng lại giữa chừng, tự nhiên không cảm thấy chắc chắn.Robinson à? Robinson ư? Tôi vớ lấy điện thoại kiểm tra địa chỉ.Davidr452@hotmail.com.
Tôi đã chắc đó là David Roxton. Chừng nhưhiển nhiên đólà David Roxton.
"Trái ngược với giả thiết của cô, tôi có đọccái thư đó," Sam nói. "Và tôi quyết định lờ nó đi. Hãy tin tôi, DavidRobinson không phải là bố tôi đâu."
"Nhưng bác ấy xưng là ‘bố’." Tôi hoàn toàn bối rối. "Bác ấyviết vậy mà. ‘Bố’. Có phải bác ấy là... dượng của anh? Hay bố nuôi của anh?"
"Cậu ta chẳng phải là bố của tôi gì sất," Sam kiên nhẫn nói."Nếu cô muốn biết thì thế này, hồi đại học, tôi chơi với một nhóm mấy cậu contrai. Một trong số đó là cậu này. David Andrew Daniel Robinson. D.A.D.Robinson. Chúng tôi gọi cậu ta là ‘Bố’. OK? Rốt cuộc cô hiểu rồi chứ?"
Sam bắt đầu đi về phía khách sạn như thể chủ đề đã khép lại,nhưng tôi vẫn đứng mọc rễ, đầu óc quay cuồng vì sốc. Tôi không thể bỏ qua nổi."Bố" không phải là bố của Sam à? "Bố" là một cậu bạn ư? Làmsao tôi có thể biết được điều này? Người ta lẽ ra không được phép ký tên "Bố"trừ phi là bố thật. Nên có luật như thế.
Cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc đến thế.
Trừ một điều... Trừ một điều. Trong lúc đứng đây, tôi khôngthể không nhớ lại tất cả thư từ của David Robinson trong đầu.
Đã rất lâu rồi. Thường nhớ đến Sam... Sam có nhận đượclời nhắn điện thoại của Bố không? Đừng lo, Bố biết Sam rất bận... Như Bố đãnói, có chuyện này muốn trao đổi với Sam. Có bao giờ Sam đi xuống Hampshirekhông?
OK. Vậy có thể tôi đã hiểu lầm về bố của Sam và căn nhà ởnông thôn và chú chó trung thành. Nhưng những lời lẽ này vẫn khiến tôi rungđộng. Nghe sao mà khiêm nhường. Rất nhún mình. Rõ ràng anh chàng David này làmột người bạn cũ nay muốn nối lại liên lạc. Có thể đây là mối quan hệ nữa màSam đang để mặc cho khô héo. Có thể khi họ gặp lại nhau, năm tháng sẽ lùi xa vàsau đó Sam sẽ cảm ơn tôi, sẽ nói với tôi là anh ta hiểu mình cần biết giá trịcủa tình bạn hơn nữa, chẳng qua lúc ấy anh ta không nhận ra, và tôi đã thay đổicuộc đời anh ta...
Tôi lật đật chạy theo Sam đuổi kịp anh ta.
"Thế anh ta có phải là một người bạn tốt không?" tôi bắtđầu. "David Robinson ấy? Anh ta có phải một người bạn cũ thân thiết không?"
"Không." Sam không hề dừng bước.
"Nhưng chắc chắn ngày trước hai người từng là bạn bè."
"Tôi đoán vậy."
Thờ ơ đến thế là cùng. Anh ta có nhận ra cuộc sống sẽ trốngrỗng đến nhường nào nếu không giữ liên lạc với những người từng quan trọng vớimình không?
"Nhưng chắc chắn anh vẫn còn quan tâm tới anh ta! Nếu gặplại nhau, có thể hai người sẽ sưởi ấm lại mối quan hệ! Anh sẽ đem tới cho cuộcsống của mình một điều tích cực đấy!"
Sam đứng sững lại, nhìn tôi chằm chằm. "Dù thế nào đi nữa,việc này liên can gì tới cô?"
"Không liên can gì cả," tôi tự bào chữa. "Tôi chẳng qua...tôi cứ nghĩ có thể anh thích liên lạc với anh ta."
"Tôi có giữ liên lạc với cậu ta." Giọng Samnghe bực bội hết chỗ nói. "Mỗi năm một lần đại loại thế, bọn tôi gặp nhau uốngnước, và lúc nào cũng chỉ có một chuyện. Cậu ta có một dự án kinh doanh mới nàođó, cần tìm nhà đầu tư, thông thường là cho một sản phẩm hay một kế hoạch rốirắm nhố nhăng nào đó. Nếu không phải là thiết bị thể dục thẩm mỹ thì là kínhhai lớp hay hợp doanh buôn bán ở Thổ Nhĩ Kỳ... Dù chẳng tin tưởng gì, lúc nàotôi cũng đưa cậu ta ít tiền. Thế rồi việc kinh doanh đổ bể, tôi chẳng có tintức gì của cậu ta cho đến một năm sau. Đó là một chu kỳ nhố nhăng cần phá bỏ.Đó là lý do tại sao tôi phớt lờ thư của cậu ta. Có thể một hai tháng nữa tôi sẽgọi điện cho cậu ta, nhưng ngay bây giờ, thẳng thắn mà nói, cái gã DavidRobinson khỉ gió này không bao giờ là người tôi muốn..." Anh ta dừng lại nhìntôi chăm chú. "Sao đấy?"
Tôi há hốc miệng. Không có cách nào chữa cháy. Không hề."Anh ta đang đợi anh ở chỗ quầy rượu."
Có thể Sam chưa h tượng đá. Bởi vì trong lúc chúng tôi đivào khách sạn, anh ta không nói gì, nhưng tôi có thể dễ dàng đọc thấy cảm xúctrên nét mặt anh ta, toàn bộ cung bậc tâm trạng: từ cáu kỉnh, tới tức tối, tớithất vọng, tới...
Ờ. Lại quay trở lại cáu kỉnh. [Thế thì không phải là mộtcung bậc lớn lắm.]
"Xin lỗi anh," tôi nhắc lại lần nữa. "Tôi cứ nghĩ..."
Giọng tôi đuối dần. Tôi đã giải thích những gì tôi nghĩ. Nhưthế cũng không giúp được gì, thực lòng mà nói.
Chúng tôi ẩn cánh cửa kép nặng trịch bước vào, thấy Vicksđang hối hả đi dọc hàng lang về phía chúng tôi, điện thoại áp vào tai, chật vậtvới một đống thứ, trông có vẻ đang căng thẳng.
"Chắc chắn rồi," chị ta nói khi đến gần chúng tôi. "Marknày, đợi một lát nhé. Vừa mới gặp Sam. Tôi sẽ gọi lại cho cậu." Chị ta ngẩnglên nói ngay không khách sáo. "Sam này, tôi xin lỗi. Chúng ta sẽ ra thông cáoban đầu."
"Sao cơ?" Giọng Sam nghe như tiếng sấm khiến tôi giậtmình. "Chắc chị nói đùa đấy chứ."
"Chúng ta chẳng làm gì được Ryan. Cho tới giờ phút này vẫnchưa có chứng cứ gì cả. Không còn thời gian nữa. Tôi xin lỗi, Sam ạ. Tôi biếtcậu đã cố hết sức, nhưng..."
Im lặng căng thẳng. Sam và Vicks thậm chí không nhìn nhau,nhưng ngôn ngữ cơ thể thì rõ ràng. Cánh tay Vicks ôm khư khư chiếc máy tính vàmột đống giấy. Sam đang đập cả hai nắm tay lên trán. Còn tôi thì đang cố hòamình vào giấy trang trí tường.
"Chị Vicks, chị biết như thế này thật vớ vẩn đúng không."Giọng Sam như thể anh ta đang vật lộn kiểm soát sự nóng nảy của mình. "Chúng tabiết chuyệngì đã xảy ra. Vậy mà chúng ta lại bỏ qua tất cả những thông tin mới này sao?"
"Đấy không phải là thông tin, đấy là giả thiết! Chúng takhông biết chuyện gì đã xảy ra!" Vicks nhìn quanh quất hành lang vắng vẻ và hạthấp giọng xuống nếu chúng ta không nhanh chóng đưa ra thông cáo của mình trướcITN, chúng ta sẽrước vạ vào thân đấy, Sam ạ."
"Chúng ta có thời gian," Sam cáu kỉnh nói. "Chúng ta có thểnói chuyện với cái thằng Ryan này. Hỏi cung hắn."
"Chuyện đó sẽ mất bao nhiêu thời gian? Và sẽ đạt được gì?"Vicks nắm chặt chiếc máy tính hơn nữa. "Sam, đây là những lời cáo buộc nghiêmtrọng vô căn cứ. Trừ phi chúng ta tìm được một bằng chứng vững chắc, sát thựcnào đó..."
"Thế nghĩa là chúng ta chùn bước. Chúng ta phủi tay để bọnchúng thắng." Giọng Sam bình thản nhưng tôi có thể thấy là cơn thịnh nộ đang ầmĩ bên trong anh ta.
"Cánh kỹ thuật vẫn đang điều tra ở London." Giọng Vicksnghe mệt mỏi. "Nhưng trừ phi họ tìm ra bằng chứng..." Chị ta liếcnhìn chiếc đồng hồ gần đó. "Sắp sửa đến chín giờ rồi. Lạy Chúa. Chúng ta hết thờigian rồi, Sam ạ."
"Để tôi nói chuyện với họ."
"OK." Chị ta thở dài. "Không phải ở đây. Chúng tôi đã chuyểnvào trong một phòng rộng hơn có màn hình Skype."
"Được thôi. Đi nào."
Hai người bọn họ liền rảo bước, tôi đi theo, không rõ mìnhcó nên làm thế hay không. Trông Sam lo âu đến mức tôi không dám hé nửa lời.Vicks dẫn chúng tôi đi qua một phòng vũ hội đầy bàn tiệc, qua một hành langnữa, về phía quầy rượu...
Anh ta đã quên vụ David Robinson chưa nhỉ?
"Anh Sam," tôi vội vã thì thầm. "Đợi đã! Đừng tới gần quầyrượu, chúng ta nên đi đường khác..."
"Sam!" Một giọng khàn khàn cất lên chào chúng tôi."Cậu đây rồi!"
Tim tôi thót lại vì hoảng sợ. Đó chắc hẳn là anh ta. Cáingười tên là David Robinson. Anh chàng tóc đen xoăn cắt tỉa, mặc bộ complet màuxám kim loại nhạt với sơ mi đen và cà vạt da màu trắng. Anh ta bước nhanh vềphía chúng tôi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt phì nộn và một chai whiskytrên tay.
"Lâu lắm, lâu lắm rồi!" Anh ta quàng tay ôm chầm lấy Sam."Cậu uống gì để mình gọi, ông bạn cũ? Hay là tất cả đều do công ty trả tiền?Trong trường hợp đó mình sẽ gọi một ly đúp!" Anh ta bật ra một tiếng cười chóitai khiến tôi co rúm người lại.
Tôi tuyệt vọng liếc nhìn nét mặt hầm hầm của Sam.
"Ai đây?" Vicks nói, trông vẻ rất ngạc nhiên.
"Chuyện dài lắm. Bạn thời đại học."
"Tôi biết tất cả các bí mật của Sam nhé!" David Robinson đậpvào vai Sam. "Cậu muốn tớ tiết lộ hết bí mật không, lót tay cho tớ năm xịch đi.Nói đùa đấy! Tớ lấy hai xịch thôi!" Anh ta lại rống lên cười lần nữa.
Quả là khó đỡ.
"Sam." Vicks gần như không thể che đậy sự sốt ruột. "Chúngta phải đi thôi."
"Đi ư?" David Robinson giả bộ lảo đảo ngã ra phía sau. "Đi ư?Khi mà tớ vừa mới đến?"
"David." Vẻ lịch sự của Sam lạnh nhạt đến nỗi tôi muốn rùngmình. "Rất xin lỗi. Kế hoạch thay đổi. Tôi sẽ cố liên lạc với cậu sau."
"Sau khi tớ lái xe bốn chục phút ư?" David lắc đầu làm điệubộ thất vọng như đóng kịch câm. "Thậm chí không thể dành mười phút cho bạn cũcủa mình sao. Tớ phải làm gì bây giờ, ngồi đây uống một mình như một thằng tựkỷ sao?"
Tôi cảm thấy mỗi lúc một tệ hơn. hoàn toàn nên Sam mới lâmvào tình huống này. Tôi phải làm gì đó.
"Tôi sẽ uống cùng anh!" tôi vội vã xen vào. "Sam, anh cứ điđi. Tôi sẽ tiếp đãi David. Tôi tên là Poppy Wyatt, chào anh!" Tôi giơ tay ra vàcố không co người khi chạm vào bàn tay nhơm nhớp của anh ta. "Đi đi." Tôi nhìnvào mắt Sam. "Đi nào."
"OK." Sam thoáng lưỡng lự rồi gật đầu. "Cảm ơn. Cứ tính vàochi phí của công ty nhé." Anh ta và Vicks vội vã đi luôn.
"Hừm!" David có vẻ không biết phải phản ứng thế nào. "Hay hothế đấy! Một số người trở nên quá tự kiêu, nếu cô em muốn biết ý kiến của tôi."
"Lúc này anh ấy thực sự rất bận," tôi biện hộ. "Ý tôilà... cực kỳ bận."
"Thế cô em thuộc bộ phận nào? Thư ký riêng của Sam à?"
"Không hẳn thế. Đại loại tôi giúp Sam một số việc. Khôngchính thức."
"Không chính thức." David nháy mắt lia lịa. "Không phải nóithêm gì nữa. Tất cả đều do công ty trả tiền. Phải trông hợp lý mới được."
OK, bây giờ tôi hiểu rồi: anh chàng này là một cơn ác mộng.Thảo nào mà Sam dành cả đời mình lẩn tránh anh ta.
"Anh có muốn uống một ly nữa không?" tôi nói với vẻ duyêndáng nhất có thể. "Và rồi có lẽ anh có thể kể cho tôi biết anh đang làm gì. Samcó nói rằng anh từng là nhà đầu tư? Ngành... thiết bị thể dục thẩm mỹ thìphải?"
David cau mày, uống cạn ly rượu. "Tôi kinh doanh ngành đómột thời gian. Nào thì sức khỏe nào thì an toàn, đấy là vấn đề với cáitrò đó. Nào thì thanh tra. Rồi thì luật lệ này nọ. Cho tôi một lywhisky đúp nữa, nếu cô em là người trả tiền."
Xấu hổ đến chín cả người, tôi gọi ly whisky và một ly rượulớn cho bản thân. Tôi vẫn không thể tin nổi mình lại sai lầm đến thế nàyôi sẽkhông bao giờ can thiệp vào thư từ của người khác nữa, không bao giờ.
"Thế sau vụ thiết bị thể dục thẩm mỹ thì sao?" tôi mớm lờicho anh ta. "Anh làm gì sau đó?"
"Ờ." David Robinson ngả người ra phía sau và bóp đốt ngóntay. Sau đó thì tôi kinh doanh mỹ phẩm để có làn da rám nắng..."
Nửa tiếng đồng hồ sau đầu tôi đã mụ mị. Có ngành nghề nàoanh chàng này chưa từng làm không nhỉ? Câu chuyện nào có vẻ cũng tuân theo mộtmô típ. Mỗi lần lại lặp đi lặp lại cùng một câu.Cơ hội duy nhất, ý tôi là,duy nhất, Poppy... đầu tư nghiêm túc... sắp sửa... tiền tỷ, ý tôi là, tiền tỷ,Poppy... những sự kiện ngoài tầm kiểm soát của tôi... ngân hàng ngu xuẩn chếttiệt... nhà đầu tư thiển cận... quy định khốn kiếp...
Không có dấu hiệu nào của Sam. Không dấu hiệu của Vicks. Không có gì trên điện thoại của tôi. Tôi gần như phát điên lên vì căng thẳng, tự hỏi điều gì đang diễn ra. Trong khi đó, David đã nốc hai ly whisky, xực ba gói khoai tây rán giòn và bây giờ đang chén một đĩa đồ ăn nhẹ kiểu Mexico.
"Cô em có quan tâm đến đồ chơi trẻ con không, Poppy?" bỗng dưng anh ta nói.
Tại sao tôi lại quan tâm đến đồ chơi trẻ con cơ chứ?
"Thường thôi," tôi lịch sự nói, nhưng anh ta phớt lờ. Anh ta lấy từ trong cặp ra một chiếc găng tay hình con rối bằng lông thật màu nâu và cho nó nhảy vòng quanh bàn.
"Đây là Ông Gấu Béo. Rất được các bạn nhỏ ưa thích. Có muốn thử không?"
Không, tôi không muốn thử gì cả. Nhưng, để cho cuộc nói chuyện tiếp tục, tôi nhún vai. "Cũng được."
Tôi không biết phải làm gì với một cái găng tay rối, nhưng David có vẻ phấn khích ngay khi tôi đeo nó vào tay.
"Cô em rất tự nhiên! Cô em mà đeo cái này đến sân chơi hay một bữa liên hoan của bọn trẻ con, đại loại thế, chúng nó sẽ nhảy cỡn lên cho mà xem. Và hễ đẹp là có lãi. Poppy, cô em không tin nổi đâu." Anh ta đập mạnh xuống bàn. "Hơn nữa lại linh hoạt. Cô em có thể bán trong giờ làm việc. Anh sẽ cho cô em xem cả bộ sản phẩm..." Anh ta thọc tay vào cặp lần nữa lấy ra một tập hồ sơ bằng nhựa.
Tôi tròn mắt nhìn anh ta bối rối. Anh ta muốn nói gì cơ, bán chúng á? Chắc anh ta không định bảo...
"Anh viết tên cô em có đúng không?" Anh ta ngẩng lên, tôi há hốc miệng nhìn tập hồ sơ anh ta vừa viết. Sao anh ta lại viết tên tôi lên trên một tập hồ sơ có in chữ: "Thỏa thuận làm đại lý chính thức sản phẩm Ông Gấu Béo"?
"Cái cô em làm ban đầu là nhận ít hàng ký gửi. Ví dụ… một trăm cái." Anh ta phẩy tay vẻ thoải mái. "Cô em sẽ bán hết số đó trong vòng một ngày, dễ ợt. Đặc biệt đi kèm với quà tặng miễn phí mới của bọn anh, Ông Phù Thủy." Anh ta đặt lên mặt bàn một hình phù thủy bằng nhựa và nháy mắt với tôi. "Bước tiếp theo mới lý thú. Tuyển dụng chính thức!"
"Anh dừng lại đi!" Tôi tháo tuột chiếc găng tay rối ra. "Tôi không muốn bán găng tay rối đâu! Tôi không làm việc này đâu!"
David hình như còn không thèm nghe tôi nói. "Như anh nói, việc này hoàn toàn linh hoạt. Rất có lãi, cô em bỏ túi luôn..."
"Tôi không muốn bỏ túi đồng lãi nào cả!" Tôi nghiêng người qua bàn. "Tôi không muốn tham gia đâu! Dù sao cũng cảm ơn anh!" Để chắc ăn, tôi lấy bút của anh ta gạch ngang hai từ "Poppy Wyatt" trên tập hồ sơ, David rùng mình như thể tôi vừa làm anh ta bị thương.
"Hừm! Không cần phải làm thế! Anh đây chỉ định giúp cô em thôi."
"Cảm ơn anh." Tôi cố gắng tỏ ra lịch sự. "Nhưng tôi không có thời gian đi bán Ông Gấu Béo. Hay là..." Tôi nhặt ông phù thủy lên. "Đây là ai vậy? Dumbledore à?"
Thật bát nháo. Một ông phù thủy thì liên can gì với ông gấu béo?
"Không phải!" David có vẻ bị xúc phạm ghê gớm. "Đây không phải là Dumbledore. Đây là Ông Phù Thủy. Một chương trình truyền hình mới. Nhân vật chính tiếp theo. Lẽ ra đã được dàn dựng như thế."
"Đã ư? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đã bị hoãn tạm thời," anh ta nói ráo hoảnh. "Nhưng nó vẫn là một sản phẩm rất lý thú. Đa chức năng, không bị vỡ, thích hợp với các bé gái cũng như bé trai... Anh có thể nhượng lại cho cô em năm trăm cái với giá... hai trăm bảng nhé?"
Anh ta có bị khùng không?
"Tôi không muốn một ông phù thủy nhựa nào cả," tôi nói lịch sự nhất có thể. "Dù sao cũng cảm ơn anh." Đột nhiên một ý nghĩ vụt qua đầu tôi. "Thế anh có bao nhiêu Ông Phù Thủy như thế này?"
David trông như thể không muốn trả lời câu hỏi. Cuối cùng anh ta nói, "Anh nghĩ hiện tồn kho mười nghìn cái," đoạn nốc một ngụm whisky.
Mười nghìn ư? Ôi Chúa ơi. Tội nghiệp David Robinson. Bây giờ tôi cảm thấy rất thương hại anh ta. Anh ta sẽ làm gì với mười nghìn ông phù thủy nhựa đây? Tôi sợ không dám hỏi anh ta có bao nhiêu ông gấu béo.
"Có khi Sam biết ai đó muốn bán chúng," tôi động viên. "Nhà nào có trẻ con ấy."
"Có khi." David sầu thảm ngước mắt lên khỏi chén rượu. "Hãy cho anh biết một chuyện. Sam có còn trách anh về chuyện làm ngập nhà cậu ấy không?"
"Anh ấy không hề nhắc đến việc này," tôi thành thực nói.
"Ờ, có lẽ thiệt hại không đến nỗi ghê gớm như vẻ bề ngoài. Bể cá Albany khốn nạn." David trông thiểu não. "Rất chán. Và lũ cá cũng chẳng khá gì hơn. Lời khuyên đấy, Poppy. Tránh xa bọn cá ra em ạ."
Tôi cắn môi thật chặt để không bật cười khúc khích.
"OK," tôi gật đầu với vẻ nghiêm túc nhất có thể. "Tôi sẽ ghi nhớ điều này."
Anh ta vét sạch miếng bánh cuối cùng, thở phì phò nhìn quanh quầy rượu. Ố ồ. Anh ta có vẻ ngồi không yên. Tôi không thể để anh ta đi linh tinh được.
"Thế hồi đại học Sam là người như thế nào?" tôi hỏi, để kéo dài câu chuyện thêm chút nữa.
"Đầy tham vọng." David trông có vẻ hơi dỗi. "Cô em biết kiểu người đấy rồi còn gì. Trong đội chèo thuyền của trường. Biết là cậu ta rồi sẽ thành công mà. Hơi chuệch choạng một chút vào năm thứ hai. Gặp phiền toái một chút. Nhưng cũng dễ hiểu."
"Sao thế?" tôi nhăn trán, không hiểu gì.
"Ờ, cô em biết đấy." David nhún vai. "Sau khi mẹ cậu ta qua đời."
Tôi cóng người, ly rượu giơ lưng chừng lên miệng. Anh ta vừa nói gì vậy?
"Tôi xin lỗi," tôi lúng túng che giấu cú sốc. "Anh vừa mới nói là mẹ Sam mất rồi à?"
"Cô em không biết à?" David có vẻ ngạc nhiên. "Vào đầu năm thứ hai. Bệnh tim, anh nghĩ thế. Bác ấy không được khỏe, nhưng không ai nghĩ bác ấy sẽ qua đời sớm thế. Sam rất đau đớn, khổ thân thằng bé. Mặc dù anh luôn nói với cậu ta là mẹ tớ cũng như mẹ cậu, bất cứ lúc nào cậu muốn..."
Tôi không nghe nữa. Đầu tôi đang ù lên lẫn lộn. Sam nói đó là bạn mình. Tôi biết anh ta đã nói thế. Tôi có thể nghe lại tiếng anh ta: Mẹ bạn tôi qua đời khi chúng tôi vào đại học. Nhiều đêm tôi nói chuyện với cậu ấy. Rất nhiều đêm... Điều đó không bao giờ có thể chìm vào quên lãng cả...
"Poppy?" David đang vay trước mặt tôi. "Cô em không sao chứ?"
"Không sao!" Tôi cố mỉm cười. "Xin lỗi. Tôi... tôi cứ nghĩ đó là mẹ một người bạn của anh ta. Không phải chính là mẹ Sam. Chắc là tôi nhầm. Tôi thật ngớ ngẩn, ơ, anh có muốn một ly whisky nữa không?"
David không nói gì trước lời mời của tôi. Anh ta im lặng một lát, rồi ném cho tôi cái nhìn dò xét, xoay xoay ly rượu cạn trong tay. Hai ngón tay cái to đùng của anh ta vẽ thành một đường trên chiếc ly, và tôi nhìn vào đó như bị thôi miên.
"Cô em không nhầm lẫn," cuối cùng anh ta nói. "Sam không kể với cô em, phải vậy không? Cậu ta nói đó là mẹ của một người bạn."
Tôi tròn mắt nhìn anh ta, sửng sốt. Tôi tưởng anh chàng này là kẻ đần độn quê mùa. Nhưng anh ta đã rất tinh ý.
"Đúng vậy," cuối cùng tôi thừa nhận. "Anh ấy kể thế. Sao anh biết?"
"Tính Sam kín đáo như vậy đấy." David gật gù. "Khi chuyện xảy ra... khi mẹ cậu ta mất... Mấy ngày liền cậu ta chẳng kể cho bất kỳ ai ở trường biết. Ngoài hai người bạn thân nhất."
"Ra thế." Tôi ngập ngừng hồ nghi. "Đó là... anh à?"
"Anh ư?" David bật ra một tiếng cười ngắn buồn bã. "Không, không phải anh. Anh không nằm trong diện đó. Đó là Tim và Andrew. Hai người ấy là cánh tay phải của cậu ta. Cùng hội cùng thuyền. Cô em biết họ chứ?"
Tôi lắc đầu.
"Mấy người này dính với nhau như hình với bóng, kể cả bây giờ. Tim làm ở Merrill Lynch, Andrew là luật sư ở phòng luật nào đó. Và tất nhiên Sam rất thân với Josh, anh trai mình." David bổ sung. "Anh ta lớn hơn cậu ấy hai tuổi. Thường đến thăm. Giúp Sam giải quyết vấn đề khi gặp khó khăn. Nói chuyện với người phụ trách của Sam. Một ông anh tốt."
Tôi cũng không biết là Sam có anh trai. Trong khi ngồi đó, thẩm thấu tất cả những điều này, tôi thoáng có cảm giác như bị trừng phạt. Thậm chí tôi chưa bao giờ nghe nói tới Tim hay Andrew hay Josh. Nhưng làm sao tôi có thể biết về họ? Chắc họ nhắn tin trực tiếp cho Sam. Chắc họ liên lạc với nhau như những người bình thường. Riêng tư. Không như Willow Phù Thủy hay những tay bạn cũ cố tìm cách xoay ít tiền.
Một lát sau có trả lời của anh:
Xxxxxxxxxx
Ha! Vừa bụm miệng cười, tôi vừa gõ một dòng nụ hôn thậm chícòn dài hơn.
Xxxxxxxxxxxx
Xxxxxxxxxxxxxx
Xoxoxoxoxoxoxoxoxoxoxo
Xoxoxoxoxoxoxoxoxoxoxoxoxox
XXX XXX XXX
Tôi thấy cô rồi.
Tôi lại căng mắt nhìn vào bóng đêm lần nữa, nhưng chắc anhấy phải có thị lực tốt hơn tôi bởi vì tôi chẳng thấy gì cả.
Thật vậy sao?
Tới liền.
Tôi nghiêng người về phía trưóc, nghển cổ, nheo mắt tìm xemcó vệt ánh sáng nào không, nhưng chẳng có gì cả. Chắc anh nhìn thấy ánh đèn nàokhác.
Tôi không thấy anh.
Tôi tới liền.
Chẳng thấy anh đâu cả.
Tôi đây rồi. Đến ngay.
Và đột nhiên tôi nghe tiếng bước chân anh lại gần. Anh ởphía sau tôi, cách khoảng chục mét, đoán vậy. Thảo nào tôi không nhìn thấy anh.
Lẽ ra tôi nên quay người lại. Ngay bây giờ, tôi nên quayngười lại. Quay lại chào hỏi anh cũng là việc tự nhiên thôi. Nói một tiếngchào; vẫy vẫy điện thoại trong không khí.
Nhưng chân tôi mọc rễ tại chỗ. Tôi không nhúc nhích nổi. Bởivì ngay khi tôi làm thế, sẽ đến lúc phải lịch sự và thực tế mà quay trở lạibình thường. Và tôi không thể chịu nổi điều đó. Tôi muốn dừng lại ở ngay đây. Ởnơi chúng tôi có thể không nói gì với nhau. Chìm trong bùa mê.
Sam dừng lại, ngay phía sau tôi. Có một giây mong manh khôngchịu đựng nổi khi tôi đợi anh phá tan im lặng. Nhưng như thể Sam cũng có chungcảm giác. Anh không nói gì cả. Và tất cả những gì tôi nghe thấy là hơi thở nhịpnhàng của anh. Chậm rãi, cánh tay Sam vòng quanh người tôi từ phía sau. Tôinhắm mắt lại, tựa người vào ngực anh, cảm giác như trong mơ.
Tôi đang đứng giữa rừng với Sam và anh vòng tay ôm tôi, thựcsự không nên như thế. Tôi không biết mình đang làm gì nữa. Tôi không biết nhưthế này mình sẽ đi đến đâu đây.
Có điều... tôi biết. Dĩ nhiên là tôi biết. Bởi vì khi cánhtay anh nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, tôi không buột ra một tiếng. Khi anh xoay ngườitôi lại đối diện với anh, tôi không buột ra một tiếng. Và khi tóc anh xòa lênmặt, tôi không buột ra một tiếng. Tôi không cần làm thế. Chúng tôi vẫn đang nóichuyện. Từng cái đụng chạm của Sam, từng dấu ấn của da thịt anh cũng giống nhưmột từ khác, một ý nghĩ khác, một sự tiếp nối của cuộc chuyện trò giữa haichúng tôi. Và chúng tôi vẫn chưa chấm dứt. Vẫn chưa.
Tôi không biết chúng tôi đã ở đây bao lâu rồi. Năm phútchăng. Hay mười phút.
Nhưng khoảnh khắc này không thể kéo dài mãi mãi, và nó chẳngkéo dài. Bong bóng không hẳn vỡ tung mà bay hơi dần, đưa chúng tôi trở lại thếgiới thực. Nhận ra mình đang ôm nhau, chúng tôi ngượng ngùng tách ra, cảm nhậnluồng khí đêm buốt giá xuyên qua người mình. Tôi nhìn đi chỗ khác, hắng giọng,xoa xoa da để xóa dấu vết của anh.
"Vậy chúng ta..."
"Vâng."
Trong khi chúng tôi rảo bước xuyên qua rừng, không ai nói gìcả. Tôi không thể tin nổi những gì vừa diễn ra. Chưa gì đã giống mơ rồi. Mộtđiều bất khả.
Ở trong rừng. Không ai nhìn thấy hay nghe thấy. Vậy có đúnglà chuyện đó đã xảy ra không? [Một câu hỏi nữa cho bác Antony Tavish. Đùa đấy.]Điện thoại của Sam kêu u u, lần này anh áp lên tai nghe.
"Chào chị Vicks."
Và như thế, chuyện đã chấm dứt. Tới bìa rừng, tôi thấy mộtnhóm người đang sải bước về phía chúng tôi. Màn tiếp theo bắt đầu. Chắc chắntôi hơi bàng hoàng với những gì vừa diễn ra giữa tôi và Sam nên không thể tậptrung vào hiện tại. Tôi ý thức được là Vicks, Robbie và Mark thảy đều caogiọng, còn Sam vẫn bình tĩnh, Vicks gần như bật khóc, một phản ứng có vẻ khôngthể nào xảy ra đối với chị ta, và nói chuyện về tàu xe với họp báo khẩn cấp,thế rồi Mark nói: "Ngài Nicholas gọi cho anh, Sam," rồi mọi người lùi lại mộtbước, gần như kính cẩn khi Sam bắt máy.
Rồi đột nhiên ô tô đến đưa tất cả mọi người về lại London,chúng tôi đi về phía đường xe chạy, Vicks đang nhặng xị chỉ huy mọi người, tấtcả sẽ họp mặt tại văn phòng lúc bảy giờ sáng.
Tôi được chỉ định ngồi cùng xe với Sam. Khi tôi bước lên xe,Vicks ghé người vào nói: "Cảm ơn, Poppy." Tôi không thể xác định nổi chị ta cónói giọng châm biếm hay không.
"Không có gì," tôi nói, cứ xem như chị ta không có ý châmbiếm. "Với cả... em xin lỗi. Về.."
"Ừ," chị ta nhăn nhó nói.
Rồi thì xe lăn bánh. Sam đang chú mục nhắn tin, một nếp nhănsâu hiện trên gương mặt anh. Tôi không dám ho he một tiếng. Tôi kiểm tra điệnthoại xem có thư của Magnus không, nhưng không có gì cả. Tôi bèn bỏ nó xuốngghế và đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những ngọn đèn đường nhòe đi thành một vệtsáng, tự hỏi thiên địa quỷ thần ơi, tôi đang đi đâu thế này.
Tôi thậm chí không biết là mình đã ngủ thiếp đi.
Nhưng chẳng hiểu thế nào, đầu tôi gối lên ngực Sam, anh đanggọi "Poppy? Poppy?" và đột nhiên tôi tỉnh hẳn dậy, cổ vẹo sang một bên, tôiđang nhìn ra ngoài cửa sổ xe từ một góc độ đáng buồn cười.
"Ồ." Tôi lồm cồm ngồi dậy, co rúm người, đầu ong ong. "Xinlỗi. Trời. Lẽ ra anh nên..."
"Không sao cả. Đây có phải là địa chỉ của cô không?"
Tôi đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi đang ở Balham.Chúng tôi ở bên ngoài khu chung cư tôi sống. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã quá nửađêm.
"Đúng vậy." Tôi nói, không thể tin nổi. "Đây là nơi tôi ở.Làm sao anh
Sam chỉ hất cằm về phía điện thoại của tôi, vẫn nằm trênghế. "Địa chỉ của cô ở trong đó."
"Ồ. Đúng vậy." Tôi khó có thể phàn nàn anh xâm phạm đời tưcủa mình.
"Tôi không muốn đánh thức cô."
"Không. Đương nhiên rồi. Tốt lắm." Tôi gật đầu. "Cảm ơnanh."
Sam nhặt điện thoại lên có vẻ định đưa cho tôi - rồi anh lạilưỡng lự.
"Tôi đã đọc thư từ của cô, Poppy ạ. Tất cả."
"Ồ." Tôi hắng giọng, không biết nên phản ứng lại thế nào."Chà. Hừm. Như thế... Như thế hơi quá, anh có nghĩ vậy không? Ý tôi là, tôibiết tôi đọc thư của anh, nhưng anh không cần phải..."
"Đó là Lucinda."
"Sao cơ?" Tôi thần người ra nhìn anh.
"Tôi cược tiền đấy. Lucinda là cô ả đó."
Lucinda ư?
"Nhưng cái... Tại sao?"
"Cô ta nói dối cô. Thường xuyên. Làm sao cô ta có mặt ở tấtcả những chỗ ấy vào thời điểm cô ta nói được. Không thể nào."
"Thực ra thì... tôi cũng thấy thế." Tôi thú nhận. "Tôi cứnghĩ chị ta cố tìm cách tính tiền tôi nhiều hơn, hay đại loại thế..."
"Cô ta nhận tiền theo giờ à?"
Tôi xoa mũi, cảm thấy mình thật ngu ngốc. Trên thực tế,không phải vậy. Phí tính trọn gói.
"Cô đã bao giờ nhận thấy Magnus và Lucinda lúc nào cũng nhắntin cho cô người này sau người kia trong vòng mười phút không?"
Tôi chậm chạp lắc đầu. Sao tôi có thể nhận ra điều đó? Tôicó hàng tỷ tin nhắn mỗi ngày, từ đủ loại người. Với cả, làm sao anh ấy lạinhận ra điều đó?
"Lúc mới đi làm, tôi là nhà phân tích." Trông anh hơi xấuhổ. "Đây là nghề của tôi."
"Cái gì là nghề của anh cơ?" tôi bối rối nói.
Sam chìa ra một mẩu giấy, tôi liền đưa tay lên che miệng.Không thể tin nổi. Anh đã vẽ một biểu đồ. Thời gian và ngày tháng. Cuộc gọi.Tin nhắn. Email. Anh ấy ngồi làm việc này trong khi tôi ngủ thiếp đi ư?
"Tôi đã phân tích thư từ của cô. Cô sẽ thấy chuyện gì đangdiễn ra."
Anh đã phân tích thư từ của tôi. Người ta phân tíchthư từ như thế nào?
Anh đưa cho tôi mẩu giấy, tôi chớp mắt nhìn nó.
"Cái..."
"Cô có thấy mối tương quan không?"
Mối tương quan. Tôi chẳng hiểu anh đang nói chuyện gì. Nghecứ như trong giờ kiểm tra toán.
"Ừm..."
"Xem ngày này chẳng hạn." Anh chỉ vào tờ giấy. "Cả hai ngườiđều gửi thư khoảng lúc sáu giờ chiều hỏi cô thế nào, ba hoa chích chòe. Rồi đếntám giờ tối, Magnus bảo cô là anh ta ngồi nán lại làm việc thêm ở Thưviện London và một vài phút sau Lucinda bảo cô là cô ta đang xem mẫunịt tất của phù dâu ở một xưởng quần áo thời trang tại Shoreditch. Vào lúc támgiờ tối á? Cho tôi xin."
Tôi im lặng một lát. Bây giờ tôi nhớ bức thư về vụ nịt tấtrồi. Nó có vẻ hơi kỳ cục, lúc đó tôi đã thấy thế. Nhưng người ta không thể nhảyngay đến kết luận sau một bức thư kỳ cục, đúng không?
"Nhưng mà ai bảo anh phân tích thư từ của tôi?" Tôi biếtnghe giọng mình rất cáu kỉnh, nhưng tôi không nhịn được. "Ai nói đó là việc củaanh?"
"Không ai cả. Lúc đó cô đang ngủ." Anh chìa tay ra. "Tôi xinlỗi. Tôi chỉ rỗi việc và rồi một mô hình hiện ra."
"Hai bức thư không phải mô hình."
"Không chỉ hai đâu." Anh chỉ vào tờ giấy. "Ngày hôm sau,Magnus có một hội thảo buổi tối đặc biệt mà anh ta ‘quên’ không nhắc tới. Nămphút sau, Lucinda nói với cô về một cửa hàng đăng ten ở Nottinghamshire. Nhưnghai giờ trước đó cô ta ở Fulham. Từ Fulham tới Nottinghamshire? Vào giờ caođiểm? Như thế không thật. Tôi đoán đó là chứng cứ ngoại phạm."
Mấy từ "chứng cứ ngoại phạm" khiến tôi cảm thấy hơi ớn lạnh.
"Hai ngày sau, Magnus nhắn tin cho cô, hủy buổi hẹn ăn trưa.Một lát sau, Lucinda viết thư, bảo rằng cô ta bận kinh khủng đến tận hai giờchiều. Cô ta không nói lý do tại sao phải viết thư cho cô. Tại sao cô ta lạicần báo cáo rằng cô ta bận kinh khủng vào giờ ăn trưa?"
Anh ngẩng lên nhìn, chờ đợi câu trả lời. Cứ như thể tôi cócâu trả lời không bằng.
"Tôi... tôi không biết." Cuối cùng tôi nói. "Tôi khôngbiết."
Trong khi Sam tiếp tục, tôi dùng nắm tay day day mắt. Bâygiờ tôi hiểu tại sao Vicks làm thế này. Đó là để chặn thế giới bên ngoài lại,chỉ trong một giây. Tại sao tôi lại không nhận ra điều này? Tại sao tôi lạikhông nhận ra một tí gì?
Magnus và Lucinda. Giống như một trò đùa tồi tệ. Một ngườilẽ ra phải tổ chức đám cưới của tôi. Một người lẽ ra phải ở trong đámcưới của tôi. Với tôi.
Nhưng đợi đã. Đầu tôi nảy ra một ý. Ai đã gửi cho tôi tinnhắn vô danh? Lý thuyết của Sam không thể đúng, bởi vì ai đó đã gửi nó. Khôngthể nào là bạn của Magnus gửi, và tôi không biết người bạn nào của Lucinda, thếthì người quái quỷ nào...
"Cô nhớ lần Magnus nói anh ta phải chỉ dẫn cho một cậu sinhviên làm luận án tiến sĩ nào đó không? Và Lucinda đột ngột rút lui khỏi cuộchẹn uống nước với cô? Cô ta cử Clemency đi thay. Nếu cô nhìn vào thời điểm..."
Sam vẫn đang nói nhưng tôi hầu như không nghe thấy tiếnganh. Tim tôi thắt lại. Dĩ nhiên rồi. Clemency.
Clemency.
Clemency mắc chứng khó đọc. Chắc con bé đã viết nhầm "chồngchưa cưới" thành "vợ chưa cưới." Chắc vì quá sợ Lucinda nên nó không dám đểtên. Nhưng nó muốn báo tôi biết. Nếu như có điều gì cần phải biết.
Ngón tay tôi run run khi tôi vồ lấy chiếc điện thoại tìm lạimẩu tin nhắn. Bây giờ đọc lại nó, tôi như nghe thấy giọng nói dịu dàng, lo âucủa Clemency. Cảm giác đúng là con bé. Nghe giống con bé.
Clemency chắc chắn không bịa đặt ra một việc thế này. Ắt hẳnnó đã tin đó là sự thật. Ắt hẳn nó đã nhìn thấy cái gì... nghe thấy điều gì...
Tôi ngả người ra sau ghế. Chân cẳng tôi đau nhức. Tôi cảmthấy khô ran, rã rời và gần như muốn khóc.
"Mà thôi." Sam có vẻ nhận ra tôi không nghe nữa. "Ý tôi là,đây chỉ là một giả thiết, vậy thôi." Anh gấp tờ giấy lại, tôi liền cầm lấy nó.
"Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã làm việc này."
"Tôi..." Anh nhún vai, hơi lúng túng. "Như tôi đã nói. Đó lànghề của tôi."
Cả hai chúng tôi đều im lặng một hồi, mặc dù có cảm giác nhưthể chúng tôi vẫn đang trao đổi. Chừng như suy nghĩ của chúng tôi đang xoaytròn trên đầu, cuộn vào nhau, đan xen, gặp nhau một lát rồi lại tách rời ra.Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.
"Thế đấy." Cuối cùng tôi thở hắt ra. "Tôi nên để anh đi về.Muộn rồi. Cảm ơn anh đã..."
"Không," anh cắt lời tôi. "Đừng buồn cười thế. Tôi phải cảmơn cô mới đúng."
Tôi chỉ gật đầu. Tôi nghĩ cả hai chúng tôi có lẽ đều khôngđủ sức cho những bài diễn văn dài dòng nữa.
"Rất..."
"Vâng."
Tôi nhìn lên và mắc sai lầm là bắt gặp ánh mắt anh, lấp lánhdưới ánh đèn đường. Và trong một thoáng tôi được đưa trở lại...
Không. Đừng thế, Poppy. Chưa bao giờ diễn ra.Đừng nghĩ đến. Xóa đi.
"Thế, ừm." Tôi với tay nắm cửa, cố gắng buộc mình quay trởlại với thực tế, với lý trí. "Tôi vẫn phải đưa lại cho anh chiếc điện thoạinày..."
"Cô biết gì không? Hãy giữ nó, Poppy. Nó là của cô." Anhkhum tay tôi quanh chiếc điện thoại và giữ chặt tay tôi một lát. "Cô xứng đángcó được nó. Với cả cô không cần phải bận tâm gửi chuyển tiếp gì nữa đâu. Bắtđầu từ ngày mai, tất cả thư từ của tôi sẽ được gửi về thư ký riêng mới của tôi.Nhiệm vụ của cô đến đây đã hoàn tất rồi."
"Ờ, cảm ơn anh!" Tôi mở cửa - rồi không kìm được bèn xoayngười lại. "Sam... tôi hy vọng mọi việc của anh sẽ ổn cả."
"Đừng lo cho tôi. Tôi sẽ không sao đâu." Anh nở nụ cườituyệt vời và đột nhiên tôi cảm thấy như muốn ôm chặt lấy anh. Anh sắp mất việcmà vẫn có thể cười như vậy. "Tôi hy vọng mọi việc của cô sẽ ổncả," Sam nói thêm. "Tôi xin lỗi về... tất cả."
"Ồ, tôi sẽ không sao đâu." Tôi cười giòn,mặc dù chẳng hiểu mình định nói gì. Chồng sắp cưới của tôi léng phéng với ngườitổ chức đám cưới cho tôi. Tôi sẽ ổn cả theo nghĩa nào đây?
Người lái xe hắng giọng, và tôi chuẩn bị bước ra. Đã nửađêm. Tôi ngồi trong một chiếc xe trên phố nhà mình. Đi nào, Poppy. Hãy xử sựcho đúng vào. Nhúc nhích đi. Cuộc nói chuyện cần phải chấm dứt.
Dù rằng không hề muốn, tôi buộc mình phải bước xuống, dậpcửa và nói: "Tạm biệt!" rồi đi về phía nhà mình mở cửa, bởi vì trực giác chotôi biết Sam sẽ không rời đi cho đến khi anh thấy tôi đã an toàn vào nhà. Rồitôi ra ngoài trở lại, đứng trên bậc cửa, nhìn xe anh rời xa.
Khi xe đi qua góc phố, tôi kiểm tra điện thoại, nửa hy vọng,nửa chờ đợi...
Nhưng điện thoại tối om và im lặng. Nó vẫn tối om và imlặng. Và lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi cảm thấy cô đơn vô cùng.