Số lần đọc/download: 1995 / 20
Cập nhật: 2015-12-04 14:23:09 +0700
Chương 11
B
rodie đã không gọi điện cho cô. Một tuần sau đó, anh lái chiếc xe Jaguar đến chung cư mà Jessica ở ngay khi cô vừa đi làm về. Anh bấm còi gọi cô quay lại không tắt máy xe.
"Họ đã giữ chiếc xe này lại cho anh. Chúng ta đi chơi một vòng nhé?", anh hỏi.
"Vâng. Đợi một lát để em thay quần áo đã".
"Không có gì không ổn với bộ đồ em đang mặc cả". Anh lướt nhìn quanh chiếc váy ngắn và áo sơ mi màu be cô đang mặc.
"Nhưng em...".
"Em muốn nghe những lời khen phải không?". Anh cười.
"Không phải", Jessica trả lời.
"Vậy thì lên xe đi", anh giục. Khi cô đã ngồi vào ghế và cửa xe đã được đóng lại, Brodie vào số và quay ra đường lớn. Anh liếc nhìn vội cô. "Em có giận vì anh không gọi điện không?".
"Em... không", cô trả lời. Nhìn thấy anh là cô cảm thấy hạnh phúc rồi. Và đó là một sự thật không có gì đáng xấu hổ cả.
Như thể hiểu được sự thừa nhận đã lấy mất đi niềm kiêu hãnh của cô, Brodie cầm tay cô và đưa lên môi mình. Tay cô vẫn nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh khi anh lái xe trên những đường phố đông đúc. Jessica tựa vào lưng ghế của anh, nghiêng đầu để quan sát khuôn mặt anh. Cô cảm thấy như mình được khen thưởng hậu hĩnh vì đã nói sự thật.
"Có một tuần làm việc mệt mỏi à?". Anh trông có vẻ không mệt mỏi lắm, ít ra là cũng không mệt mỏi như cái lần anh đến thăm cô trước đây.
"Cũng bình thường thôi". Brodie cho xe chạy chậm lại để rẽ vào con đường có những hàng cây hai bên.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?", Jessica nhìn xung quanh, nhận ra rằng họ dường như đã bỏ lại thành phố ồn ào phía sau.
"Anh quên, quà của em ở ngăn sau ghế xe", anh nói. Che giấu sự không hài lòng của mình, cô mở ngăn nhỏ trên ghế xe ra. Bên trong có một phong bì đề tên cô. Cô ngập ngừng. Chắc chắn, anh sẽ không quá thô lỗ đến mức cho cô tiền. "Nào, mở nó đi", Brodie hối thúc cô.
Cô miễn cưỡng cầm lên và mở ra. Có một chiếc chìa khóa ở trong đấy. Cô quay sang nhìn Brodie, cầm chiếc chìa khóa giơ lên. "Cái này để làm gì?".
Anh chỉ mỉm cười, rẽ sang một con đường khác, chạy chậm lại cho đến khi dừng hẳn. Anh liếc nhìn cô khi tắt máy xe.
"Tại sao em không thử dùng nó mở cánh cửa kia ra xem?", anh đề nghị và chỉ về phía sau cô.
Jessica quay lại. Họ đang đứng trên lối vào của một căn nhà rộng lớn nằm sừng sững trên một ngọn đồi. Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu, nhưng khi nhìn qua Brodie, cô hiểu anh sẽ đưa ra những câu trả lời khi đến thời điểm thích hợp.
Cô bước ra khỏi xe và đợi Brodie cùng đi. Họ bước theo lối vào ngoằn ngoèo để đến cửa trước của căn nhà. Cô dùng chìa khóa mở ổ khóa ra. Cô nhìn khuôn mặt bí ẩn của Brodie rồi kéo cánh cửa ra. Bước vào trong một đoạn, cô tiến vào căn phòng khách tiện nghi với trần nhà được gắn đèn trang trí. Sự ảm đạm của những bức tường trắng nhạt với nền nhà lát đá mài đã được làm dịu đi bởi những bức tranh treo tường tươi tắn. Lò sưởi được điểm tô bằng một chiếc ghế sofa sang trọng đặt đối diện với hai chiếc ghế nhỏ.
Ở góc đối diện của căn phòng là một chiếc ghế sofa hình vòng cung bằng da với hai miếng đệm gác tay ở hai bên. Những chiếc đèn bàn ngộ nghĩnh đặt ở những cái bàn nơi cuối góc phòng giúp cho bố cục của nó cân đối một cách hoàn hảo. Mặc dù căn phòng trông rất sang trọng và tinh tế, nhưng mỗi góc đều khiến Jessica như cảm thấy thân quen và chỉ muốn ngồi xuống thư giãn.
Brodie khoác tay dẫn cô đến một căn phòng ăn sang trọng nơi tấm thảm màu xanh lam làm nổi bật những chiếc ghế bọc vải nhung. Chiếc tủ kính trong phòng ăn đựng một bộ đồ ăn bằng gốm Trung Quốc tuyệt đẹp và vài bức tượng nhỏ. Ở cửa sổ, những chiếc màn lụa tơ tằm treo rũ xuống.
Tiếp đến là một ngăn bếp hình chữ U được lót gạch, trên tường được trang trí những bức tranh mạ đồng cổ. Căn phòng được thông với một phòng ăn sáng yên tĩnh - một căn phòng thư giãn với những bông liễu gai trắng.
Trở lại lối đi cũ, Brodie chỉ cho cô thấy một căn phòng nhỏ trên tường gắn đầy sách và một lò sưởi bằng gạch nung. Một tấm thảm dày kết hợp với ghế sofa phẳng và một vài chiếc ghế nhỏ. Phía bên kia của phòng là chiếc bàn cổ bằng gỗ.
Hai phòng ngủ nhỏ dành cho khách bị Brodie phớt lờ khi anh dẫn cô đến phòng ngủ chính. Chiếc giường lớn dành cho hai người với một cái mền bông trắng. Hai chiếc ghế bành nhỏ được bọc vải kim tuyến đặt hai bên một chiếc bàn thấp.
"Em thấy thế nào?". Cuối cùng, Brodie cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đang bao quanh họ.
"Em có thể nói gì được đây?", Jessica giơ tay lên, không biết làm cách nào diễn đạt suy nghĩ của mình. "Thật tuyệt vời!".
"Có đủ tuyệt vời để sống ở đây không?", anh hỏi thêm. Jessica nhìn anh chằm chằm khó có thể tin được những gì anh đang nói. Brodie tiếp tục nói trước khi cô có thể trả lời, "nó gần với thành phố nhưng cũng đủ xa để chúng ta cảm thấy riêng tư và yên tĩnh". Tim cô đập rộn ràng. "Anh nghĩ em muốn tiếp tục làm việc, mặc dù anh sẽ vui hơn nếu em ở nhà đợi anh về mỗi ngày".
Jessica cảm thấy quá hạnh phúc đến nỗi cô không thể thốt ra lời. Nhưng cô cũng không cần phải nói. Đột nhiên cô nhận ra mình đang ở trong vòng tay của anh, tay cô ôm quanh cổ kéo đầu anh xuống sát với mặt mình. Môi họ chạm nhau để trao cho nhau nụ hôn nồng nàn. Cơ thể họ như hòa quyện vào nhau và cô cảm thấy mình như đang bay bổng trên đám mây của hạnh phúc ngọt ngào. Cô kiễng chân lên cao hơn và cao hơn để đáp lại nụ hôn của anh. Cô sẽ trao cho anh tất cả, cuộc đời, tình yêu của cô. Cô cảm thấy choáng váng và phải dừng lại để thở. Cô áp mặt vào ngực anh, cảm nhận nụ hôn ngọt ngào của anh trên mái tóc mình. Cô sợ mình sẽ làm điều gì đó ngốc nghếch như khóc chẳng hạn.
"Em có ích kỷ không", cô thì thầm, "nếu yêu cầu anh nghỉ một tuần để chúng ta có được tuần trăng mật trọn vẹn?".
Brodie đột nhiên ngừng lại, các cơ bắp của anh nổi lên. "Tuần trăng mật nào chứ? Em đang nói về cái gì vậy, Jessica?", tay anh nắm vai để đẩy cô đứng thẳng lên.
Nụ cười trên môi cô chợt tắt khi cô nhìn thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt anh. "Không phải anh... không phải là anh vừa mới cầu hôn em sao?". Giọng cô như nghẹn lại khi nhìn thấy câu trả lời trên gương mặt anh.
"Không phải". Lời phủ nhận thật thẳng thừng và dứt khoát. "Jessica, anh không thể lấy em được". Buông cô ra, anh bước một vài bước vào phòng ngủ chính rồi dừng lại, nhìn xung quanh. Cô cảm thấy toàn thân mình rã rời như không có sự sống. Niềm hạnh phúc của cô đã bị tước mất quá nhanh chóng.
"Tại sao chứ?". Giọng cô run rẩy và cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. "Anh đã có vợ rồi phải không? Chị ấy không chịu ly dị với anh à? Chị ấy bị bệnh hay bị tàn tật à?". Giọng cô trở nên mong manh, vô cảm.
"Anh không có vợ", Brodie trả lời ngắn gọn. "Kết hôn là chuyện không thể được".
"Em hiểu rồi". Jessica nghĩ rằng mình đã hiểu. Jordanna là người phụ nữ duy nhất anh ấy muốn. Nếu không cưới được chị ấy, anh sẽ không cưới bất cứ ai khác nữa. "Anh muốn em trở thành tình nhân của anh phải không?".
"Nếu em muốn nghĩ theo cách đó thì đúng". Anh thở dài thừa nhận.
"Vậy thì tại sao anh lại mua nhà?". Cô như muốn ngã quỵ nhưng vẫn cố gắng đứng vững. "Tại sao không chỉ yêu cầu em nghỉ việc và đi khắp nơi cùng anh chứ?"
"Giống như một cô gái đi theo cổ động à?"
"Đại loại như thế. Một...".
"Anh không muốn tranh cãi với em về việc dùng từ nào cho thích hợp đâu, Jessica", Brodie cảnh cáo.
Cô cảm thấy ánh mắt anh thật lạnh lùng. Cô nhìn chằm chằm vào tấm thảm với những nét trang trí phức tạp của nghệ thuật phương Đông, như thể đang tìm kiếm gì đó nhưng không biết rõ là cái gì nữa.
"Anh cũng sắp xếp tương tự như thế này ở những thành phố khác à?". Cô lạnh lùng hỏi. "Memphis, rồi Nashville, đúng không?".
"Không", anh phủ nhận, đến đứng ngay trước mặt cô. "Anh thừa nhận rằng mình đã từng có những người phụ nữ khác. Nhưng em là người duy nhất anh muốn".
"Em có phải chia sẻ anh hay đại loại như thế không?", Jessica run rẩy hỏi.
Anh nhìn thẳng vào cô. "Em không hề chia sẻ anh với bất cứ ai kể từ ngày chúng ta gặp nhau. Đó chính là lý do tại sao anh không thể đợi thêm được nữa. Chúng ta phải bắt đầu hoặc kết thúc ngay bây giờ". Tiếp theo là sự im lặng bao trùm khiến Jessica không thể phá vỡ. Cuối cùng, Brodie quay ra đằng sau. "Anh đi xuống tầng hầm xem họ đã lắp đặt lò sưởi mới chưa. Hãy xem xung quanh thêm một lần nữa đi. Nếu em không thích nơi này, chúng ta sẽ kiếm một căn nhà khác". Và anh bước ra khỏi phòng.
Jessica nhìn trân trân ra cửa phòng trống rỗng. Đó là tối hậu thư anh đã đưa ra. Và anh cho rằng cô sẽ ở lại. Nhưng có phải anh đã sai không? Nếu anh không giải quyết việc này theo kiểu trắng hoặc đen, chọn màu nào, mà thay vào đó, anh quan hệ với cô, thì cô sẽ không phải trải qua cảnh tìm kiếm câu trả lời trong tâm hồn của mình như thế này. Nó phải là một câu trả lời đã được cân nhắc kỹ càng.
Câu hỏi ở đây không phải là cô có yêu anh không, mà là cô có thể rời xa anh không? Một nỗi thất vọng trào dâng dẫn cô vào phòng. Cô dừng lại ngay giường, ngón tay cô chạm vào tấm vải trải giường trắng tinh khôi. Đây là cái giường họ sẽ cùng ngủ chung, là căn phòng họ sẽ cùng thức dậy.
Cô bước thơ thẩn quanh tủ quần áo. Quần áo của họ sẽ được treo trong ấy. Cô trượt cánh cửa tủ để mở ra và nhận thấy bên trong không trống rỗng hoàn toàn. Một chiếc đầm ngủ bằng ren đã được treo sẵn, nhãn sản phẩm vẫn còn, chứng tỏ nó vẫn còn mới. Bên cạnh là một áo choàng khoác bên ngoài.
Chắc chắn việc treo chúng ở đó phải có một chủ tâm trước, như thể Brodie không hề muốn họ rời khỏi đây tối nay. Có lẽ, nếu cô mở tủ lạnh hay tủ bếp, cô sẽ thấy thức ăn chất đầy trong đó.
Căn nhà có đầy đủ mọi đồ dùng, đang chờ đợi có chủ nhân. Jessica biết mình có thể lấp đầy nó bằng tình yêu, có lẽ chỉ với tình yêu của riêng cô thôi. Cô nhắm mắt lại và hình dung về Brodie. Mở mắt ra, cô tháo chiếc đầm ngủ bằng ren xuống đặt lên giường. Như một người máy đã được cài đặt sẵn, cô cởi bộ quần áo văn phòng của mình ra treo vào tủ. Khi lớp vải mịn màng của chiếc đầm ngủ và chiếc áo choàng đã che phủ cơ thể mình, cô bước tới chiếc gương và chải đầu.
Nghe tiếng bước chân của Brodie ngoài hành lang, cô quay lại. Một cơn run rẩy chạy dọc theo chân, tay cô, nhưng khi nhìn thấy anh xuất hiện ngay cửa, cô lại chẳng có cảm xúc gì cả. Brodie dừng lại, ngực anh nở ra vì nhịp thở anh đã cố kìm nén và nhìn chằm chằm vào cô. Mắt anh nhìn khắp cơ thể cô.
Từ từ, anh bước vào đứng trước mặt cô, nhìn xuống, không chạm vào người cô, không nhúc nhích. Jessica cảm thấy hơi thở của mình đang yếu dần đi, nhịp tim cô đập nhanh và thất thường hơn. Sự tự chủ của anh thật đáng khâm phục. Cô hiểu ra anh đang đợi cô lên tiếng và chuyển động lại gần anh trước.
Ngập ngừng, cô đặt hai bàn tay lên hông anh và cảm nhận cơ bắp rắn rỏi của anh. Tiến về phía anh, cô tự hỏi liệu mình có thể bật thành tiếng được không.
"Em muốn sống cùng anh, Brodie". Giọng cô nhỏ và run rẩy, nhưng anh đã nghe thấy.
Cánh tay anh chuyển động, nhưng không phải để ôm cô. Tay anh kéo sợi dây cột của áo choàng. Anh mở áo ra, kéo nó xuống khỏi vai, cánh tay cô cho đến khi nó rớt xuống nền nhà.
Jessica run rẩy, bàn chân cô lạnh như đá khi Brodie kéo cô vào vòng tay anh. Anh dễ dàng nâng cô lên, như thể cô nhẹ như một chiếc lông chim.
Cánh tay rắn rỏi của anh tạo thành một cái lồng sắt. Đôi mắt anh không hề rời khuôn mặt cô khi anh bế cô lên và nhẹ nhàng đặt xuống giường. Anh ngả xuống theo, nằm bên cạnh cô, bàn tay anh nắm quanh cổ cô để cảm nhận từng nhịp mạch đập.
"Jessica, anh sẽ làm cho em được hạnh phúc". Anh vuốt mái tóc ra khỏi cổ cô rồi hôn vào đấy tới tấp.
Phải, cô nghĩ, ngay lúc này đây anh sẽ làm cho cô hạnh phúc tột đỉnh. Tay cô trượt vào bên trong cổ áo anh. Anh kéo áo ra khỏi quần và mở ra một vài chiếc cúc, để cô thoải mái chạm vào bộ ngực vạm vỡ của anh.
Bàn tay âu yếm của anh khám phá mọi ngóc ngách ở vai, cánh tay và cổ cô, phớt lờ những vùng nhạy cảm đang được che phủ bởi chiếc đầm ngủ bằng ren khi miệng anh từ chối nếm vị ngọt của đôi môi cô. Jessica như đang dùng tay, đôi mắt quyến rũ và cả cơ thể đang khao khát của mình van xin anh hãy khám phá cơ thể mình.
"Không cần phải vội vàng đâu, Mắt Xanh", anh nói với cô. "Chúng ta đang có thời gian của thế giới. Và anh sẽ tận dụng từng phút giây một".
Cuối cùng, anh cũng tìm đến môi cô, bao phủ nó bằng nụ hôn tham lam như muốn chứng minh cho lời nói của mình. Jessica áp sát vào cơ thể anh, ra sức hấp thu một chút gì đó từ sức mạnh dồi dào của anh.
"Có lẽ anh sẽ nghỉ một vài ngày", Brodie dụi mũi vào tai cô. "Anh sẽ dạy em cách làm anh thỏa mãn cũng như sẽ tận hưởng cảm giác làm em thỏa mãn vậy".
Một tiếng nấc vang lên trong cổ họng Jessica, không phải vì khao khát mà vì đau, nỗi đau của trái tim cô. Cô cố gắng đáp lại nụ hôn của anh, đáp trả lại tình yêu mà cô đang đón nhận.
Đã nhiều lần anh khơi dậy cảm giác ham muốn trong cô! Nhưng lần này dường như có điều gì đó không ổn. Những cảm xúc nồng nàn của cô đã biến mất. Những gì cô đã từng cho không hề đắn đo, thì giờ cô lại cố kìm giữ và bảo vệ.
"Mắt Xanh", anh gọi cô. Đó thực sự có phải là cái tên âu yếm mà anh đặt cho cô không? Hay nó thuộc về Jordanna. Đã bao lần anh ôm cô trong vòng tay trong khi cô tự hỏi anh thật sự đang muốn làm chuyện ấy cùng mình hay giả vờ coi đó là Jordanna? Cuối cùng, những hoài nghi ấy sẽ hủy hoại tình yêu của cô dành cho anh và cũng sẽ hủy hoại cả cô nữa.
"Không". Đó là từ đầu tiên cô thốt lên kể từ lúc họ âu yếm nhau. Nó được thốt ra trong nghẹn ngào. Brodie không để tâm đến nó cho đến khi cô lặp lại nó quyết liệt hơn, "Không!" và bắt đầu vùng vẫy ra khỏi anh.
"Có chuyện gì thế?", anh nhíu mày. "Anh làm em đau à? Sao vậy?", anh chống người lên cùi chỏ và nhìn xuống cô. Áo anh mở ra, rũ xuống để lộ làn da rám nắng và một thân hình rắn chắc. Jessica nhắm mắt lại vì không thể nhìn anh mà không cảm thấy yêu anh.
"Em... không thể", cô bật khóc. "Em không thể cứ tiếp tục như thế này!". Cô cố lăn người ra xa anh.
"Không à!", sự tức giận của Brodie bùng nổ. Tay anh ôm lấy eo kéo cô lại bên cạnh mình. Chân anh kìm chặt chân cô để giữ cô nằm yên đó, giam hãm cô bằng sức mạnh của mình. "Em không thể đi xa như thế này rồi ngừng lại! Khốn kiếp, em nghĩ anh là sắt đá à!". Anh kéo mạnh cánh tay cô và đặt nó lên phía đầu cô.
Jessica ngưng vùng vẫy. Cô quay đầu sang một bên, vùi một bên má xuống tấm khăn trải giường. Ngực cô phập phồng theo từng nhịp thở. Cô nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt thấm ướt hàng mi cô.
"Em không thể, Brodie", cô thì thầm. "Em đã cố gắng, nhưng em không thể".
Và cô chờ đợi sự phản ứng bạo lực, biết rằng chính mình đã gây ra chuyện này và sẵn sàng trả giá cho lỗi lầm của mình. Cô có thể nghe thấy từng hơi thở của Brodie, bị kích động bởi cả đam mê lẫn tức giận. Cô chờ đợi sự trừng phạt của miệng anh, của sức nóng từ cơ thể anh trên cơ thể mình.
Nhưng cô cảm thấy trọng lượng của anh trên cơ thể mình nhẹ dần đi. Tiếng kêu cọt kẹt của chiếc giường theo sau tiếng bàn chân anh trên nền nhà. Cố gắng nuốt nước miếng vào họng, cô mở mắt ra và nhẹ nhàng dùng tay che lấy bộ ngực căng tròn chỉ được che phủ bằng một lớp vải ren mỏng manh. Brodie đứng ngay bên cạnh giường quan sát từng cử động và nỗi sợ hãi trong đôi mắt cô.
Môi anh mím chặt lại vì giận dữ, tư thế anh giống như một quan tòa đang kết tội một người nào đó. Ánh mắt lạnh lùng sắt đá của anh đang nhìn cô. Sự ham muốn đã biến mất khỏi khuôn mặt anh, thay vào đó là sự hằn học.
Jessica đứng dậy, đi ra phía đối diện. "Brodie, em xin lỗi". Anh sẽ không bao giờ hiểu được cô ân hận như thế nào.
"Thế thì thôi vậy". Giọng anh lạnh lùng. "Mọi thứ đã kết thúc".
Nặng nề lê từng bước chân, cô đi lại tủ lấy quần áo của mình. Cô ôm chặt chúng vào lòng mình. Tim cô đau đớn tột cùng, cô chỉ muốn chết cho xong.
"Anh làm ơn chở em về nhà được không?". Cô hỏi khẽ.
Chỉ có sự im lặng kéo dài. Cô nghĩ anh không trả lời đã hơn một phút, nhưng cuối cùng anh cũng lên tiếng. "Năm phút". Đó là câu trả lời cộc cằn và khắc nghiệt nhất mà cô đã từng nghe. "Mặc quần áo vào và đi ra xe". Anh ra lệnh lần cuối khi bước ra khỏi phòng.
Jessica thay đồ nhanh hơn thời gian anh cho phép. Cô dừng lại ngay cửa để lau giọt nước mắt còn vương trên má, rồi vội vàng bước ra chiếc xe đang đợi sẵn. Anh lập tức vào số khi cô đã ngồi vào ghế.
Brodie không hề nhìn cô khi anh rẽ ra ngoài đường lớn. Chiếc phong bì đựng chìa khóa vẫn nằm ở chiếc ghế bên cạnh. Cô lặng lẽ thả chìa khóa vào đó và bỏ phong bì vào vị trí cũ của nó. Cô không cần nó nữa.
Cô nhìn Brodie, khuôn mặt anh trông thật đáng sợ. Trên suốt đoạn đường về đến căn hộ của cô, anh không hề nhìn cô lấy một lần. Anh làm như thể chỉ có một mình mình trên xe. Khi anh ngừng xe trước chung cư nơi cô ở, Jessica ngần ngừ, muốn nói một điều gì đó, nhưng tay anh vẫn giữ trên tay lái và không tắt máy xe. Anh nhìn thẳng về phía trước như ngầm ý bảo cô hãy mau ra khỏi xe.
Cuối cùng, Jessica cũng tự mở cửa và bước ra. Cô chỉ có thể kịp đóng cửa xe ngay trước khi Brodie cho xe chạy mất. Anh đã quyết định rồi. Mọi thứ đã kết thúc và anh đã loại bỏ cô ra khỏi cuộc đời mình, dửng dưng như thể cô chưa bao giờ tồn tại.