Số lần đọc/download: 2107 / 19
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:31 +0700
Chương 10
M
ột lát sau, Marlin bơi sát đáy đại dương. Dory ở phía sau.
Thình lình, Marlin dừng phắt lại. Họ đang ở rìa một khe nứt hun hút, tối tăm, trông thật rùng rợn.
“Tiến lên!” Dory hô to.
“Cái khe đáng sợ. Lại đây.” Anh bảo Dory. “Chúng ta sẽ bơi vượt lên thứ này.”
Dory lắc đầu. “Chà, chiến hữu này. Có gì đó nguy hiểm. Có gì đó nói với tôi rằng chúng ta nên bơi ngang qua chứ đừng nên bơi vượt lên.”
Hàm Marlin như rớt xuống. “Nghiêm túc chứ? Cô có đang nhìn những thứ dưới kia không đó? Khác nào cõi chết.”
“Rất tiếc. Nhưng tôi thực sự, thực tình, thực lòng nghĩ là chúng ta nên bơi qua. Đi nào, hãy tin tôi lần này.”
“Tin cô ư?” Marlin nghi ngờ.
“Phải. Tin tưởng. Bạn bè phải tin tưởng nhau.” Dory chân thành.
“Trông kìa!” Marlin hô, toan đánh lạc hướng Dory. “Có cái gì lấp lánh kìa.”
“Đâu đâu?” Dory vội hỏi.
“Ồ, nó vừa bơi phía trên khe đó. Đi nào, chúng ta theo nó thôi.” Marlin giục.
“Đồng ý!” Dory phấn khởi đồng tình, quên phắt lời cảnh báo của đàn cá mặt trăng.
Đôi bạn cá bơi vượt lên phía trên khe nứt, nhắm tới làn nước xanh tươi sáng. Từ xa họ đã trông thấy dòng hải lưu Đông Úc cuồn cuộn chảy.
“Chúng ta sắp tới rồi,” Marlin phấn khích reo lên.
Dory không nghe. Cô đang chăm chú nhìn một chú sứa bé tin hin bơi dập dờn trước mặt. Cô nhích lại gần. “Này, chú em.”
“Thế mà cô còn đòi chúng ta bơi ngang qua cái khe đó chứ.” Marlin cười đắc chí.
Dory sán lại gần chú sứa. “Ta sẽ gọi em là Bé Dẻo. Và nó sẽ là Bé Dẻo của tôi. Lại đây nào, Bé Dẻo!”
Nhưng Dory vừa chạm vào con sứa, nó liền chích cô một cú đau điếng. “Oái!” cô la toáng.
“Dory!” Marlin gàn. “Là sứa đó!”
“Bé Dẻo hư quá!” Dory cằn nhằn trong khi Marlin xua con sứa ra xa cô.
“Xùy! Ra chỗ khác chơi!” Anh nói, rồi quay lại bảo Dory.
“Lại đây. Để tôi xem nào.” Marlin nắm vây Dory kiểm tra vết đốt. Không ai để ý thấy là ngày càng nhiều sứa đang bơi lại gần. Những con sứa dập dờn từ phía trên đáp xuống.
“Này, sao nó không đốt anh?” Dory thắc mắc.
“Có chứ. Có điều tôi sống trong cỏ chân ngỗng và tôi quen bị đốt chích kiểu này rồi. Trông cũng không nặng lắm đâu.” Marlin bảo Dory. “Cô sẽ ổn thôi. Nhưng giờ thì biết rồi nhé, đừng có chạm vào chúng nữa. May là vừa rồi chỉ là một chú sứa nhóc đấy.”
Khi họ quay lại định đi tiếp, thì hàng trăm con sứa đã bơi xuống bủa vây đường đi. Marlin không tin vào mắt mình. Tình cảnh này thì quả là ngặt nghèo.
“Đừng nhúc nhích!” Anh ra lệnh.
Sứa cứ tuôn xuống ngày một dày đặc. Chỗ nào cũng thấy sứa!
“Tình hình xấu rồi, Dory ơi.” Marlin nhìn quanh than thở. Dory đang bật tưng tưng trên mũ một con sứa lớn, y như một cái thảm nhún.
“Này, trông tôi này! Binh! Binh!” Cô cười thích chí. “Anh không bắt được tôi đâu!” Cô gọi Marlin.
Ôi, không. Marlin nghĩ thầm. Cô ấy nghĩ đây là trò đùa.
Anh tiến tới chỗ Dory, nhưng cô đã bật sang một mũ sứa khác. Marlin nhắm tịt mắt, không muốn nhìn thấy cô bạn đường lại bị đau. Nhưng không có tiếng Dory kêu la. Marlin mở mắt ra và thấy cô vẫn đang vui vẻ bật tưng tưng. Rồi anh nhớ ra rằng mũ sứa thì không đốt.
“Phải rồi, nghe tôi nói này!” Anh hét lên bảo Dory. “Tôi vừa nảy ra một ý – một trò chơi.”
“Tôi thích trò chơi!” Dory hét trả.
“Phải rồi. Trò chơi thế này: ai vượt qua đầm sứa này nhanh nhất sẽ là người chiến thắng,” Marlin nói.
“Được rồi! Được rồi!” Dory háo hức.
“Luật chơi, còn luật chơi nữa! Không được chạm vào tua sứa. Chỉ nhảy trên mũ sứa,” Marlin tuyên bố.
“Gì đó về tua sứa. Đồng ý.” Dory nói. “Chuẩn bị, sẵn sàng, bơi!”
Dory nhảy tưng tưng. Marlin chậm rãi theo đuôi. “Giờ thì nhớ cẩn thận nào,” anh tự nhắc nhở mình.
“A-haaaaaaaaaaaaaa!” Dory cười sung sướng nhảy từ con sứa này sang con sứa khác.
Marlin bơi nhanh hơn, cố gắng theo sát. Binh! Điều này… thật nhộn quá! Thực tình, anh đang rất vui!
“Dory, cô đói không?” Marlin cũng phấn khích lây.
“Hử? Đói ư?” Dory nói.
“Phải, bởi cô sắp sửa hít bong bóng của tôi rồi!” Marlin khoái chí hét to.
Nói rồi anh lao vụt đi, băng băng vọt ra khỏi rừng sứa, và trông thấy dòng hải lưu Đông Úc cận kề. “Cá hề chiến thắng!” anh hét lên với Dory. “Chúng ta làm được rồi!”
Nhưng Dory không ở đó.
“Ôi, không!” Marlin hốt hoảng. Anh lao trở lại tìm cô.
“Dory ơi?” anh gọi, ngó qua những thân sứa. Rồi anh trông thấy cô – bị cuốn chặt trong xúc tu của một con sứa.
Không kịp nghĩ ngợi, Marlin lao xuyên qua hàng hàng lớp lớp những con sứa. Anh huých thẳng vào cái tua to nhất và lôi Dory ra.
Marlin chỉ có một nhiệm vụ – cứu Dory. “Tôi bị loại rồi à?” Cô khó nhọc hỏi.
“Thực ra cô thắng rồi. Nhưng cô phải tỉnh trước đã!” Marlin trả lời.
Marlin vòng một vây để đỡ Dory. Anh chỉ bơi bằng chiếc vây còn lại. Nước giờ đã dày đặc những sứa là sứa. Anh nhìn mãi cuối cùng cũng thấy một lối thoát hẹp ở phía trước. Anh phải mau chóng tới đó!
Lao thẳng qua đám sứa, anh lấy thân mình che cho Dory. Đi đến đâu, anh bị đốt đến đấy. Mỗi lần bị đốt, anh lại bơi chậm hơn. Anh yếu dần. “Tỉnh lại đi!” Anh cố nói – với Dory và với chính mình.
“Tỉnh…” Dùng hết sức bình sinh, anh đẩy con sứa khổng lồ sang bên “…lại đi.”
Marlin dập dềnh bơi vào chốn an toàn giữa vùng nước xanh trong vắt.
Khi đã sức cùng lực kiệt, anh chỉ kịp nhìn thấy thứ gì đó ở trước mặt. Thứ gì đó lớn và màu xanh lá và di chuyển hết sức từ tốn… và rồi, mọi thứ tối đen như mực.