If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ối tình nảy nở giữa Parker và Christianna mới đầu không ai thấy, nhưng rồi dần dà mọi người đều biết, vì hai người ngày càng gần gũi nhau hơn, thân mật hơn, và không giấu giếm tình cảm đam mê của họ. Hai người gần gũi nhau không phải vì đam mê nhục dục, mà vì họ yêu nhau thật sự. Mỗi lần hết giờ làm việc là họ gặp nhau. Trong trại làm việc ở ngoại ô Senafe mà họ quá thân mật nhau như thể suốt tuần này qua tuần nọ, thì không làm sao tránh khỏi sự chú ý của mọi người.
Như mọi khi, Fiona là người đầu tiên nhận thấy. Bây giờ cô ta hiểu rõ Christianna, hay cô nghĩ vậy và cô ta có con mắt tài tình nhận thấy dấu hiệu của những kẻ yêu nhau. Cô ta nhận thấy dạo này Christianna trầm ngâm hơn, ít giao thiệp với người khác hơn. Mới đầu, cô ta nghĩ là nàng bị bệnh. Thỉnh thoảng người nhuốm bệnh thường hay thế. Cô ta quan sát nàng rất kỹ trong nhiều ngày vì lo sợ, rồi một hôm cô ta thấy đôi uyên ương đi về trại sau cuộc đi dạo buổi chiều, cô thấy hai người mặt mày hớn hở, nhìn nhau cười, nên biết ngay là họ đã yêu nhau. Fiona cười thầm và tối đó cô không nhịn được việc trêu chọc Christianna.
- Này, lâu nay tôi cứ tưởng cô mắc bệnh sốt rét hay sốt đen Kala Azar, tôi cứ lo cho cô... nhưng té ra là cô yêu. Tốt, tốt, bé Cricky, cứ tiến tới đi! Tốt đấy!- Mới nghe, Christianna đỏ mặt, định chối, nhưng sau khi nhìn vào mặt Fiona, nàng thấy mắt cô ta lộ vẻ đã biết rõ tình hình, nàng chỉ còn nước cười thú nhận.
- Tốt, tốt... chuyện ấy không có gì to tát hết. Chỉ là chuyện vui trong thời gian ở đây thôi.
- Hai người nghĩ thế à? Không đúng đâu, nàng ơi. Tôi đã thấy nhiều người đi nghỉ tuần trăng mật, họ có vẻ ít đắm đuối nhau hơn cô cậu rất nhiều. Hôm nay mà nếu có sư tử đuổi theo hai người, chắc sẽ không ai thấy... ngay cả rắn hai người cũng không để ý!- Cô ta nói đùa và nói có bằng chứng rõ ràng. Chưa bao giờ Christianna hạnh phúc như bây giờ, nhưng nàng vẫn nhắc nhở cho mình nhớ rằng chuyện tình của họ thế nào cũng phải chấm dứt. Vả lại, chàng sẽ về lại Harvard vào tháng sáu. Họ có hai tháng để hưởng hạnh phúc rồi phải chia tay. Khi nào ở bên chàng, nàng quên chuyện hai người sẽ phải chia tay.
- Anh ấy rất tuyệt, - Christianna thú nhận, vẻ mặt như trẻ con. Fiona sung sướng. Thấy người khác hạnh phúc là cô ta cảm thấy thỏa mãn rồi.
- Cứ nhìn vào thái độ của hai người và nếu tôi không lầm, thì anh ta yêu cô đắm đuối. Chuyện này bắt đầu khi nào thế?
- Đã mấy tuần rồi. - Họ bắt đầu yêu nhau thắm thiết nhất vào đêm trước ngày Laure trở về. Trại mở tiệc chiêu đãi cô ấy. Trông cô ta không hoàn toàn khác với khi cô mới đến. Cô ta khóc khi ôm hôn mọi người để ra về và hứa sẽ tiếp xúc với tất cả mọi người nhất là Cricky, vì nàng là người đã giúp cô ta có can đảm để mở rộng lòng đón Antoine. - Tôi không biết sao. Chỉ biết tình yêu đã đến. - Christianna tâm sự. Nàng không biết nói sao cho Fiona hiểu lòng mình. Đây là lần đầu tiên nàng yêu.
Parker cũng nói đây là lần đầu tiên chàng yêu. Chàng nói khi còn học y khoa, chàng đã có mối tình nghiêm túc, đã sống với người yêu trong một thời gian. Khi chàng làm bác sĩ nội trú thực tập, cô ta làm bác sĩ ở đấy. Nhưng hai người chỉ sống với nhau mấy tháng, rồi họ nhận ra là sai lầm và chỉ coi nhau như bạn bè thôi. Theo chàng thì trước đó và từ khi đó, chàng không có ai thực sự khiến chàng yêu thương và Christianna tin lời chàng. Với công việc Parker nghiên cứu ở Harvard, chàng không có thì giờ để yêu đương. Và bây giờ, ở Senafe, lần đầu tiên chàng tìm được người yêu và Christianna cũng vậy, cứ nhìn vào mặt nàng, ai cũng nghĩ thế.
- Ôi lạy Chúa, - Fiona thốt lên với vẻ kinh ngạc, - tình yêu nghiêm túc chứ? - Khi cô ta nhìn vào mắt của Christianna và của Parker vào chiều hôm đó, ánh mắt của hai người đã nói lên điều đó.
- Không, - Christianna đáp, vẻ buồn bã. - Không thể lâu bền được. Khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau và ngay cả trước khi yêu nhau, tôi đã nói với anh ấy rằng tôi phải về nhà để làm tròn sứ mạng của tôi. Tôi không thể sống ở Boston và anh ấy không thể theo tôi về nhà. Cha tôi không bao giờ chấp nhận. - Mặt Christianna hiện rõ vẻ thành thật, không có chút gì bỡn cợt.
- Không chấp nhận một bác sĩ à? - Fiona có vẻ sửng sốt. Cha mẹ cô chắc sẽ hết sức sung sướng được như thế. - Tôi thấy cha cô có tiêu chuẩn thật phi lý. - Có lẽ đúng thế, - Christianna lặng lẽ đáp, giống như nàng đã nói với Parker bằng lời lẽ có hàm ý như thế.
- Nhưng nguyên tắc của ông là thế. Chuyện này phức tạp lắm, - Christianna buồn bã nói.
- Cô không thể sống cả đời cho cha mình. - Fiona bực tức khi nghe nàng nói, cô muốn nàng chấp nhận việc này ngay vô điều kiện. - Bây giờ không phải là thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lạy Chúa. Anh ta quá tuyệt vời, công việc cũng vậy. Anh ta đang làm công việc cứu nhân loại khỏi thảm họa của bệnh AIDS tại một trong những trường đại học danh tiếng nhất thế giới. Có gì tuyệt hơn thế nữa?
- Có thứ tuyệt hơn thế. - Christianna cười, mặt nàng bỗng tiêu tan hết nét buồn u ám. - Anh ấy còn xuất chúng, và tôi yêu anh ấy cũng như anh ấy yêu tôi. - Mặt nàng lộ rõ sự say đắm.
- Vậy thì tại sao có chuyện vô nghĩa là cô nói tình yêu phải kết thúc ở đây?
- Đó là chuyện khác, - Christianna thở dài nói. Nàng ngồi xuống giường, cởi bốt ra. Có lúc nàng nhớ đến việc mang giày đẹp. Nàng muốn mang giày cao gót để đi chơi với chàng, nhưng ở đây không có cơ hội ấy. - Chuyện rất phức tạp khó nói, - Christianna lại nói, rồi tiếp tục ca ngợi Parker. Fiona có vẻ vui khi nghe nàng nói.
- Theo tôi thì cô đừng về nhà, cô bỏ trốn đi là hay nhất. Tôi nghe nói Boston là nơi rất tuyệt. Tôi có bà con ở đấy, - Christianna không ngạc nhiên khi nghe Fiona nói có bà con ở đấy vì mọi người đều biết ở Boston có nhiều dân Ailen định cư. - Nếu tôi là cô, tôi sẽ đi ngay.
- Anh ấy không mời tôi đến đấy, - Christianna đáp, vẻ nghiêm nghị. Họ đã nói đến rất nhiều chuyện, kể cả kế hoạch hoạt động của họ khi đã về nhà. Parker ghét nghe kế hoạch của nàng. Kế hoạch của nàng như là án tù vậy.
- Anh ấy sẽ mời, - Fiona đáp, vẻ tin tưởng. - Hôm nay tôi thấy cô đi với anh ấy, trông anh ấy yêu cô. Bây giờ nhớ lại tôi thấy nhiều lần anh ấy có vẻ ngơ ngẩn, tôi cứ tưởng là do anh ấy choáng váng trước cảnh vật xa lạ và vì công việc. Bây giờ tôi mới nghĩ ra, anh ấy mê mẩn cô nên mới thế. - Cả hai cười xòa khi nghe thế. - Vậy cô tính sao, Cricky? - Fiona nhìn nàng, ánh mắt dò xét.
- Bây giờ còn quá sớm không thể nói sẽ tính sao được. - Nhưng cả hai đều biết rằng, bất kể ai nói gì, Christianna cũng sẽ dựng lên một bức tường thành, không phải để ngăn cách hai người, mà để chắn lối đi đến tương lai của họ. Fiona không biết tại sao nàng làm thế, nhưng cô biết Christianna đã cương quyết để chuyện tình của họ không đi xa hơn, không vượt quá Senafe này. Nghĩ đến điều đó, Fiona cảm thấy buồn. Cô rất mến hai người.
Mối tình giữa Parker và Christianna ngày càng thắm thiết. Họ ở bên nhau sau khi đã ăn tối với mọi người. Họ đi dạo, nói chuyện, kể cho nhau nghe về thời thơ ấu của họ. Hiển nhiên Christianna phải thay đổi đôi chút về chuyện trong quá khứ, nhưng tựu trung nàng vẫn kể những vấn đề chủ yếu và nói đến suy nghĩ của mình cho chàng nghe. Họ gặp nhau sớm vào buổi sáng để ăn điểm tâm, buổi trưa cùng lấy khẩu phần rồi đi. Tình yêu của họ càng mặn nồng vào tháng năm, khi mùa xuân ở châu Phi chấm dứt và chuyển sang mùa hè. Dù họ yêu nhau say đắm bao nhiêu đi nữa, họ vẫn không để cho tình yêu cản trở công việc. Không những thế, họ còn làm công việc hăng hái hơn, sung sướng hơn bao giờ hết. Họ đồng tâm cộng lực để làm việc và ai cũng phải thừa nhận nỗ lực và thành quả của họ. Hai người đã khiến cho mọi người trong trại sung sướng và ai cũng đồng ý rằng hai người là những người ưu tú, đã góp phần mang lại cho trại một bộ mặt mới mẻ. Christianna mang đến lòng nhân hậu, nét duyên dáng, lòng trắc ẩn, phong cách cư xử thật tốt với mọi người, còn Parker thì mang đến sự dịu dàng, thông minh, những sáng kiến trong y học. Cả hai người đều vui vẻ, yêu đời, khi họ làm việc với nhóm nào cũng đem lại hiệu quả cao. Như Fiona đã nói, họ là đôi tình nhân tuyệt vời, nhưng bất cứ khi nào cô ta nói đến chuyện ấy với Cricky là mắt nàng hiện ra vẻ u buồn. Có cái gì đấy ngăn nàng nghĩ đến tương lai. Điều mà nàng muốn cùng Parker thực hiện là sống trong hiện tại. Parker hiểu rằng chàng phải tránh nói đến tương lai với nàng, hay đừng nghĩ đến chuyện khi về rồi họ làm sao để gặp nhau. Họ chỉ sống ngày này qua ngày khác, yêu nhau từng giờ, vui vẻ cùng nhau làm việc, cùng sống tại chốn kỳ diệu này với những con người mà họ hết sức thương mến.
Tình yêu của họ giữ được trong sáng suốt tháng đầu tiên và sau đó cả Parker lẫn Christianna đều bàn đến chuyện cùng nhau đi nghỉ cuối tuần. Người ta hiếm khi rời khỏi trại trong thời gian nghỉ ngơi, mặc dù trong vùng có nhiều chỗ rất đẹp. Nhưng những người làm việc trong trại thường tham gia vui chơi với dân địa phương, với những trò giải trí của họ. Geoff nói rằng ông sẵn sàng để cho hai người đi chơi vài hôm, vì cả hai đều không phải là nhân viên phụ trách về thuốc men trong trại. Christianna là người thiện nguyện, đem lại tình thương cho bệnh nhân, chứ không cần phải lao động chân tay vất vả. Còn Parker thì mặc dù chàng thường đi khám bệnh với Mary và Geoff, đưa ra lời chẩn bệnh, nhưng hầu hết công việc của chàng nhằm mục đích nghiên cứu. Fiona mới là người làm việc cật lực vì cô ta là nữ hộ sinh duy nhất. Hay Mary và Geoff, hai người này là bác sĩ chính trong trại, còn Maggie là điều dưỡng duy nhất.
Sau khi nói chuyện với nhiều người. Và nghiên cứu về địa phương một ít, họ quyết định đi thăm cả Metera lẫn Qohaito, hai nơi này cách trại chừng hai mươi năm. Metera được xem là di tích của nền văn minh cổ đại đã có từ hai ngàn năm, còn Qohaito, họ có thể xem thêm di tích Saphira Dam, đã có hơn một ngàn năm. Eritrea là nước có nhiều di tích của nền văn minh cổ đại, nhiều nơi đã bị đào bới một phần và một số nơi này chỉ còn lại một ít thôi. Cả hai đều hy vọng đây là chuyến đi thú vị, giống như là đi hưởng tuần trăng mật vậy. Người ta giới thiệu cho họ hai khách sạn nhỏ để ở lại, việc này làm cho chuyến đi của họ thêm phần lãng mạn. Klaus và Ernst khi đến đây lần đầu đã đi nhiều chuyến như thế, nên bây giờ họ khuyên Parker và Christianna nên làm thế. Họ còn muốn rồi đây sẽ đi hai lần nữa đến Keren, phía Bắc của thủ đô và đến thành phố cảng ở Massawa, ở đấy họ có thể đi lướt sóng trên Biển Đỏ.
Trở ngại duy nhất mà Christianna phải giải quyết trước khi lên đường đi chơi là cuộc họp bí mật ngắn ngủi với Samuel và Max. Nàng biết hai người này sẽ phản đối việc nàng đi với Parker mà không có họ đi theo. Họ bàn thảo về vấn đề này suốt hai giờ, hai vệ sĩ của nàng không ai chịu nhượng bộ để cho nàng đi mà không có họ.
- Tại sao cô không nói với anh ta là chúng tôi cũng muốn đi chơi? - Samuel hỏi, mắt cương quyết. Họ giống như những con chó lớn có nhiệm vụ canh giữ nhà, nhưng nàng biết họ phải trả lời với thái tử. Yêu cầu họ giữ bí mật của nàng là điều không công bằng, nhưng nàng phải làm vậy. Họ biết rằng có điều gì không hay xảy ra, dù tình cờ thôi, họ cũng sẽ bị khiển trách, thậm chí còn bị ở tù nữa. Nàng đã yêu cầu họ nhiều việc, nhưng họ chưa nói cho cha nàng biết về chuyện tình của nàng. Họ đều thỏa thuận nhau không nói gì về Parker với thái tử. Đấy là món quà họ tặng nàng.
- Không! - Christianna bàn tiếp với họ. - Tôi không muốn ai đi với chúng tôi và anh ấy cũng không. Nếu các anh đi theo, mọi việc sẽ hỏng hết. - Metera và Qohaito chỉ xa cách trại vài dặm thôi. Nàng gần như muốn khóc, đã hai lần như thế, nhưng họ vẫn cương quyết, không chịu nhượng bộ. Họ là những kẻ cứng đầu.
- Kìa, thưa công chúa. - Max nhận thấy đã đến lúc phải quyết liệt với nàng. Nãy giờ không làm sao thuyết phục được nàng. Bây giờ chỉ còn cách nói như thế thôi. - Chúng tôi không quan tâm đến việc cô đi với ai, cô làm gì, cô đi chơi với lý do gì. Chuyện ấy là việc của cô, của Parker, chứ không phải của chúng tôi. - May thay là họ quá thích chàng, nhưng nàng đang yêu cầu được làm một việc có thể nguy hiểm đến công việc của họ, có lẽ cả đời nàng nữa. - Chúng tôi sẽ không nói gì với thái tử về chuyến đi của cô. Chỉ nói cô đi nghỉ cuối tuần thôi. Ông không cần biết nhiều hơn, nhưng nếu chúng tôi không đi theo và có chuyện gì xảy ra cho cô... - Anh ta không nói hết câu, nhưng nàng biết ý anh muốn nói gì. Điều anh ta nói ra hoàn toàn hợp lý. Người con gái hai mươi ba tuổi mà vì chuyện yêu đương đến nỗi làm hại người khác là không nên.
- Tại sao anh nói cho cha tôi biết tôi đi chơi xa trại? Và xin anh đừng gọi tôi là công chúa. - Nàng nhắc nhở anh ta, anh gật đầu. - Lâu nay ở Ethiopia không có xáo trộn về chính trị. Bản hiệp định ngưng bắn với người Ethiopia có thể không lâu bền, nhưng trước khi chúng ta đến đây cho mãi đến bây giờ không có đánh nhau hay có ai lên tiếng phản đối. Tôi hứa với các anh là sẽ không có gì xảy ra đâu. Parker và tôi sẽ bình an vô sự. Nếu có thể, tôi sẽ gọi các anh và nếu tôi cảm thấy bất ổn, các anh có thể đến với chúng tôi. Nhưng xin các anh vui lòng, tôi xin các anh, để cho tôi được tự do vài ngày, chỉ lần này trong đời thôi. Max... Sam... Đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Khi về nhà, tôi sẽ không làm những chuyện như thế này nữa đâu... Tôi xin các anh... hãy vui lòng... - Nàng nhìn hai người với ánh mắt thành khẩn, nước mắt chảy xuống và cả hai người đàn ông đều có vẻ bối rối. Họ muốn giúp nàng, nhưng sợ.
- Để chúng tôi suy nghĩ xem sao, - Samuel đáp, hiện anh không suy nghĩ được sáng suốt trước sự đau khổ của nàng. Cả hai người rất thích nàng, kính trọng nàng, nhưng yêu cầu của nàng có nguy cơ làm hỏng sứ mạng của họ, họ có trách nhiệm bảo vệ nàng ở Senafe.
Christianna lặng lẽ bỏ đi, lòng vô cùng bối rối. Khi nàng về lều, Fiona thấy nàng mặt còn nước mắt.
- Có chuyện gì không ổn à? - Cô ta hỏi, vẻ xót xa thương cảm. Cô quàng tay ôm quanh vai Cricky. - Có phải cậu và Parker cãi nhau không? Có phải anh ta hủy chuyến đi chơi không? - Nàng không thể nói chuyện gì đã xảy ra cho cô ta nghe được và chỉ lắc đầu để trả lời cho những câu hỏi thân mật của Fiona. Nàng cũng không nói cho Parker biết chuyện này, nhưng nàng có vẻ buồn rầu khi ăn tối. Chàng lo lắng khi thấy thế.
- Em có khỏe không? - Chàng dịu dàng hỏi, nàng phải cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy ra, không muốn nói với chàng rằng có khả năng Max và Sam cũng sẽ đi với họ và nếu thế, họ sẽ phá hỏng cuộc vui của nàng. Nàng không muốn nói gì với chàng khi mà chưa biết chắc họ có đi theo nàng hay không. Nhưng nàng tin là không ai trong hai người vệ sĩ sẽ nhượng bộ. Làm thế họ sẽ không yên tâm, vì nhiệm vụ và vì sự bảo đảm cho nàng.
- Em khỏe... em xin lỗi... em chỉ bị nhức đầu trong bữa ăn. - Lý do nàng đưa ra thiếu thuyết phục, chàng không chấp nhận. Chàng tự hỏi không biết có phải nàng đang nhiễm bệnh nhiệt đới gì không, nhưng trông nàng khỏe mạnh. Bình thường nàng rất vui tính, cho nên bây giờ thấy nàng u sầu như thế này chàng cảm thấy nghi ngờ.
- Có phải em lo sợ về chuyến đi của chúng ta không?
- Chàng nhẹ nhàng hỏi, lòng phân vân phải chăng vì chuyến đi chơi xa với chàng đã làm cho nàng buồn hay không. Chàng không hỏi nàng nhưng bỗng chàng lại tự hỏi hay là do nàng còn trong trắng và lo sợ việc ở một mình với chàng. Chàng quàng tay ôm hôn nàng trước khi nàng kịp trả lời. - Cricky à, nếu có chuyện gì khiến cho em lo sợ thì anh nghĩ là chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết được không? - Chàng nhìn nàng với ánh mắt trìu mến của người cha thương con, khiến cho tim nàng đau nhói thêm. Nàng chỉ muốn một điều là đi chơi một mình với chàng thôi.
Nàng định nói với chàng rằng chàng không hiểu, thì ngay khi ấy Max từ phía sau Parker ra dấu cho nàng, có ý muốn nói với nàng một chuyện rất gấp. Nàng đang đứng trong vòng tay của Parker, gật đầu đáp lại Max như muốn nói nàng sẽ đến gặp anh ta ngay. Nàng từ từ gỡ tay Parker ra, chàng hơi bối rối trước thái độ của nàng, rồi nghe nàng nói rằng có chuyện muốn nói với Max gấp, chuyện nàng đã quên không nói cho anh ta biết và nàng hứa sẽ quay lại với chàng trong vài phút nữa. Nàng nói chuyện mà nàng muốn nói với Max là chuyện về thuốc men mà họ cố kiếm trong thành phố. Parker không hỏi thêm gì, chàng đến ngồi trên chiếc ghế để chờ nàng. Sau đó một lát, Ushi đi qua Ernst, họ vui vẻ chuyện trò với nhau, trong khi đó Christianna đi vào trong lều ăn với Max và Sam.
- Chuyện gì thế? - Nàng có vẻ lo lắng, và hai người đàn ông có vẻ bồn chồn. Max lên tiếng nói với nàng.
- Có lẽ chúng tôi mắc phải sai lầm, nhưng chúng tôi sẽ để cho cô đi. - Họ quyết định để cho nàng đi vì chỗ nàng đến bình an yên ổn và cả hai đều nghĩ rằng đây là cơ hội duy nhất trong đời nàng. Khi về Liechtenstein rồi, nàng sẽ không bao giờ ở một mình nữa. Mãi mãi. Để cho nàng đi với Parker là món quà quí báu họ tặng nàng. Xét theo tình hình và địa điểm họ đến, cả hai đều nghĩ rằng nàng sẽ được yên ổn với Parker và chàng sẽ chăm sóc nàng. Chàng là người có trách nhiệm, họ tin nàng sẽ được chàng quan tâm tận tình. - Chúng tôi chỉ đưa ra một điều kiện thôi, thực sự là hai. - Anh ta cười với nàng và Samuel cười theo. Một là cô phải mang theo bộ đàm và súng. - Máy bộ đàm có thể không tin cậy được trong vùng, không thể gọi được đến họ. Nhưng họ biết khẩu súng thì an toàn. Nếu nàng buộc phải dùng đến súng thì nàng có thể sử dụng được. Nàng bắn rất giỏi và biết nhiều về các loại súng.
- Điều kiện thứ hai là chúng tôi muốn nhắc cô, nếu có điều gì không hay xảy ra cho cô trong chuyến đi chơi này, thì chúng tôi chắc phải tự vẫn còn hơn là về nhà để nhìn mặt thái tử. Cho nên cô là người nắm giữ sinh mạng hai chúng tôi trong tay cũng như sinh mạng của cô. - Họ biết làm thế là rất bậy, không tròn với nhiệm vụ được giao phó khi đến đây, nhưng họ đành quyết liều một phen cho nàng, để cho nàng và Parker có cơ hội đi một mình với nhau. Nàng rất cám ơn việc họ đã làm, bèn giang tay bá vào cổ Max rồi Samuel, nước mắt lại chảy xuống má, lần này nàng khóc vì vui sướng.
- Cám ơn các anh... cám ơn... - Họ xúc động nên tìm cách rút lui, nhưng trong lòng hân hoan sung sướng. Nàng chạy ra khỏi lều ăn, trở lại với Parker, chàng đang ngồi với những người khác. Chàng thấy mặt nàng ánh lên vẻ hạnh phúc.
- Tốt, trông em có vẻ sung sướng, Cricky à. Vẻ lo âu trên mặt nàng đã biến mất, nhưng chàng không biết tại sao. - Max nói gì với em khiến em có vẻ sung sướng như thế?
- Không nói gì hết. Em đã lấy thuốc cho anh ấy, cho nên anh ấy trả hết nợ tiền chơi xì phé em thắng. Bây giờ em giàu rồi!
- Tiền Nakfa có tỉ lệ hối đoái rất thấp, anh không tin vì thế mà em vui như vậy. Nhưng nếu chuyện ấy làm em vui, thì dĩ nhiên anh cũng vui lây với em. - Dù chuyện gì làm cho nàng vui, chàng đều hết sức vui mừng. Nàng như người ở trên mây cho đến ngày họ đi. Hai ngày sau họ lên đường đến Qohaito. Giống như Fiona đã nói, nàng cảm thấy như đi hưởng tuần trăng mật và chàng cũng vậy.
Họ thuê một trong những chiếc xe ọp ẹp cũ rích ở trong trại, rồi chạy chầm chậm qua vùng nông thôn, cảm thấy như trẻ con tham gia trò mạo hiểm. Đây là chuyến đi lãng mạn nhất, chưa bao giờ nàng được hưởng những giây phút thú vị này. Càng ngày nàng càng hiểu thêm Parker và càng yêu chàng hơn. Họ làm tình ngay đêm đầu tiên trong khách sạn nhỏ mà họ ở lại với tất cả tình thương yêu đầm ấm từ khi mối tình như cơn lốc đến với họ.
Chuyến đi của họ thật giống như đi hưởng tuần trăng mật, vì họ di chuyển từ nơi này qua nơi khác, lưu lại kỷ niệm khắp nơi. Đây là thời gian tuyệt vời đối với cả hai. Họ định sẽ đi chơi ba ngày mới quay về Senafe. Vào đêm thứ hai thì Parker tìm ra khẩu súng nàng để trong ngăn nhỏ của vali. Nàng nhờ chàng lấy cái áo ngủ đưa cho nàng, quên rằng nàng giấu khẩu súng trong áo ngủ. Chàng hơi kinh ngạc khi nắm khẩu súng trên tay.
- Em luôn luôn mang súng theo à? - Chàng hỏi. Cẩn thận để khẩu súng lại vào vali nàng. Chàng không biết súng có đạn hay không, cũng không biết sử dụng như thế nào. Chàng không hề biết đến súng ống. Chàng chữa cho người, chứ không hủy hoại họ. Nhưng nàng cũng không phải loại người thích dùng súng. Vì thế mà chàng quá ngạc nhiên.
- Không, - nàng cười, lấy cái áo ngủ nơi chàng khi bước ra khỏi phòng tắm của khách sạn. Chàng không hiểu tại sao nàng quan tâm đến áo ngủ làm gì, vì chỉ sau năm phút lên giường là nàng vứt áo nằm lăn lóc đâu đó trên nền nhà rồi. - Dĩ nhiên không. Max đưa cho em để phòng khi chúng ta gặp chuyện gì rắc rối.
- Anh sẽ không yên tâm khi bắn ai, - chàng đáp, vẻ hơi ái ngại. - Em có yên tâm không? - Nàng không nói cho chàng biết nàng là tay thiện xạ, mặc dù nàng không thích súng ống. Nhưng cha nàng bắt buộc nàng phải học bắn.
- Không. Nhưng anh ta cứ nói mãi. Em phải ném nó vào vali và quên mất. - Nàng thản nhiên đáp, quàng tay ôm quanh cổ chàng, rồi hôn chàng.
- Súng có đạn không? - Chàng vẫn bất an về khẩu súng và sự giải thích của nàng có vẻ hơi tùy tiện, ứng khẩu.
- Có lẽ có. - Nàng biết súng có đạn, nhưng không muốn làm cho chàng lo. Chàng kéo nàng ôm sát vào mình, nhìn vào mắt nàng. Chàng biết có chuyện gì đấy bí mật hơn lời nàng nói vì chàng hiểu nàng quá rõ.
- Cricky, có chuyện gì em không nói cho anh biết phải không? - Chàng nói. Nàng nhìn chàng, không rời khỏi mắt chàng, nàng ngần ngừ một lát rồi gật đầu. - Em nói cho anh biết đó là chuyện gì được không? - Chàng không nới tay, cứ ôm chặt người nàng, hay là ôm chặt tim nàng, mắt không rời mắt nàng.
- Bây giờ không được, - nàng thì thào đáp, ôm chặt chàng. Nàng không muốn làm hỏng mọi việc. Nếu nói ra, mọi việc sẽ hỏng. Ngày nào đó nàng phải nói cho chàng biết rằng nàng sẽ trở lại đời sống của một nàng công chúa, phải phục vụ đất nước nàng và cha nàng là thái tử đang trị vì, khi ấy nàng không có chỗ dành cho chàng. Nàng không thể nói ra những lời ấy bây giờ cho chàng biết. - Chưa nói được.
- Khi nào em sẽ nói?
- Trước khi chúng ta rời khỏi Senafe, bất cứ khi nào một trong hai chúng ta về trước. - Tính ra thì chắc chàng sẽ về trước. Chàng gật đầu. Chàng quyết định không thúc ép nàng. Chàng nghĩ rằng nàng có chuyện gì đấy bí mật và buồn phiền khiến nàng phải khó ăn khó nói như vậy. Thỉnh thoảng chàng thấy nỗi buồn hiện ra trên mắt nàng. Ánh mắt thất thần, ủ rũ và cam phận. Chàng không muốn gặng hỏi mọi chuyện bí mật của nàng. Chàng muốn để khi nào nàng đã sẵn sàng, sẽ tự ý nói cho chàng biết. Nàng rất cám ơn chàng đã kiên nhẫn chờ đợi. Chàng là người tuyệt vời, nàng yêu chàng hơn bao giờ hết, vì chàng đã yêu nàng một cách hết sức dịu dàng, tế nhị.
Thời gian còn lại của chuyến đi tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng của họ. Họ miễn cưỡng phải trở về, trên đường về họ chụp vô số ảnh và xế chiều thứ hai họ chạy xe chầm chậm vào trại, lòng cảm thấy như thể đã đi nhiều tháng trời. Họ cảm thấy như đi nghỉ tuần trăng mật trở về. Christianna cảm thấy như nàng đã là vợ của chàng rồi. Khi họ ra khỏi xe, chàng hôn nàng, rồi đem vali của nàng vào lều phụ nữ. Nàng không thích nghĩ đến chuyện tối đó nàng sẽ không được ngủ với chàng và sáng mai được thức dậy bên chàng. Bây giờ nàng cảm thấy việc này là một hình phạt đối với nàng.
Fiona là người đầu tiên thấy họ về, cô cười chào hai người khi họ xuống xe. Cô ta vừa đi đỡ đẻ về, ca này sinh khó, cô phải mất suốt cả ngày, nhưng cuối cùng cũng xong. Cô có vẻ mệt mỏi nhưng sung sướng khi gặp họ. Cô thường như thế.
- Đi chơi có vui không? - Fiona hỏi, cười mệt mỏi. Cô ta hay ghen với hạnh phúc của mọi người, nhưng thích hai người nên không ghen tị với nàng. Thấy họ hạnh phúc là cô cảm thấy tuyệt rồi, rõ ràng họ đang hạnh phúc. Cả hai đều tươi cười khi đi vào lều.
- Rất tuyệt, - Christianna đáp, quay đầu nhìn lại Parker để chàng cũng xác nhận như thế.
- Phải, rất vui. - Chàng đáp, cười với nàng, vẻ hãnh diện.
- Hai người thật may mắn, - Fiona than với giọng vui vẻ. Họ kể cho cô nghe cuộc hành trình diễn ra như thế nào, nhưng dĩ nhiên là không kể hết.
Tại bữa ăn tối đó, mọi người đều trêu chọc đôi uyên ương, còn Max và Sam thì vui vẻ ra mặt. Khi hai người mới về, nàng đã cám ơn họ rất nhiều và trả lại cho Max khẩu súng. Cả hai người đều ôm ghì nàng, hết sức sung sướng vì thấy nàng bình an vô sự. Họ đã trải qua những ngày cuối tuần bồn chồn lo sợ, lo cho nàng. Nàng nhắc lại với họ rằng, để cho nàng đi với Parker một mình như thế là họ đã tặng cho nàng món quà thật quí giá.
- Đừng cuối tuần nào cũng đi như thế, - Max nói nho nhỏ, vừa cất khẩu súng vào túi.
- Tôi hứa không đi nữa, - nàng đáp, nhưng nàng và Parker đã nói với nhau khi trên đường trở về rằng họ muốn đi lại. Lần sau họ muốn đi Massawa, để chơi lướt sóng ở đấy. Đấy là hải cảng mà người Ethiopia thèm muốn từ lâu.
Tối đó, bữa ăn vui như hội, mọi người đều hưng phấn vui vẻ. Parker và Christianna có vẻ như vợ chồng. Ba ngày sống với nhau trong khách sạn đã làm cho mối tình của họ càng thêm khăng khít. Tối đó khi chia tay chàng để về lều phụ nữ ngủ một mình, nàng gần như muốn khóc. Sáng hôm sau họ gặp nhau tại lều ăn để ăn sáng lúc sáu giờ, họ là những người đến đây đầu tiên. Họ ôm chầm lấy nhau như những người tình xa vắng nhau lâu ngày và Parker nói rằng chàng thấy khó mà sống nếu không có nàng. Nàng còn cảm thấy khó sống hơn chàng, nhưng đối với nàng, nghĩ thế quá nguy hiểm. Trong tương lai việc gắn bó với chàng chắc không thể được, nghĩ đến điều này nàng thấy đau nhói trong tim. Nhưng lo sợ như thế cũng chẳng được gì.
Và cuối tháng năm, một hôm chàng cùng đến bưu điện với Max và Sam khi hai người này đi gọi cho cha nàng để nói chuyện. Chàng gọi cho vị giáo sư hướng dẫn của mình ở Harvard và được gia hạn ở lại cho đến cuối tháng bảy. Chàng trình bày rằng công việc chàng làm chưa xong, mà dữ liệu thu thập rất quan trọng, cho nên nếu về vào tháng sáu như kế hoạch đã đề ra, thì việc nghiên cứu chưa đầy đủ. Vị bác sĩ hướng dẫn cho kế hoạch của chàng chấp nhận lời đề nghị của chàng, bằng lòng cho chàng gia hạn đến cuối tháng bảy, thậm chí đến cuối tháng tám cũng được, nếu chàng cần. Chàng gác máy mà lòng sung sướng vô cùng. Chàng muốn được ở lại Senafe với Christianna. Sam đưa Parker ra ngoài để ăn mừng, để Max một mình gọi điện thoại cho cha nàng được tự do. Sam không muốn Parker nghe Max gọi về lâu đài để báo cáo về chuyện của công chúa. Parker vui vẻ ra ngoài với Sam, còn Max gọi cho thái tử, báo cáo tình hình và nói cho ông biết nàng bình an vô sự. Nàng vào thành phố một tuần một lần thôi, ông thường nói ông rất nhớ nàng, rất mong nàng mau trở về. Nghe giọng ông, nàng cảm thấy có tội, nhưng nàng vẫn chưa muốn về. Rất không muốn về. Và cũng vì nàng quá hạnh phúc với Parker, không muốn đi đâu mà không có chàng. Nàng làm tất cả những gì có thể làm được để ở trong thế giới nhỏ bé của họ lâu chừng nào hay chừng ấy. Ngày nào đó sẽ chấm dứt cuộc sống này, không thể tránh khỏi, nhưng nàng chưa sẵn sàng đón nhận ngày đó. Nhưng dù muốn dù không, họ sẽ phải đối diện với ngày đó, nàng biết thế nào nàng cũng phải nói sự thật cho chàng biết. Nàng chỉ cầu sao giây phút đừng đến sớm thôi.
Khi Parker và hai người vệ sĩ của nàng lái xe về trại, tâm trạng chàng hưng phấn vô cùng. Chàng lập tức đi tìm Christianna để nói cho nàng biết tin vui. Nàng cũng vui sướng như chàng. Nàng ôm quanh cổ chàng, chàng nâng nàng lên khỏi mặt đất và xoay quanh. Hôm đó họ nhận được thư, mọi người đều khỏe mạnh. Khi Christianna làm việc xong, nàng đi dạo với Parker, và họ nói đến kế hoạch đi Massawa. Họ chưa định ngày, nhưng vẫn quyết định đi.
Khi họ đi dạo về, Parker về lều đàn ông, còn Christianna về lều phụ nữ, họ cảm thấy rất khổ sở khi bị chia cách như vậy. Nàng rất muốn cùng chàng ở với nhau vào ban đêm, muốn đi chơi lại chuyến khác. Họ còn dự tính việc kiếm cho họ một cái lều riêng. Nhưng nàng sung sướng trước tin vui của chàng, được trường Harvard gia hạn. Nàng định nói cho Fiona nghe tin này, cô ta đang nằm đọc tạp chí trên giường, thì bỗng nàng nhận thấy cô thiếu nữ Ailen mà nàng mến thương này trông có vẻ tái nhợt. Tự nhiên nàng lo sợ cô ta bị bệnh. Ngay khi ấy Fiona ngước mắt nhìn nàng. Cô ta nhìn một hồi lâu không nói gì. Mỗi khi cô ta cảm thấy mệt, hay buồn về chuyện gì, hay tức giận ai, làn da trắng mịn của cô ta biến thành màu trắng tái. Tính cô ta hay nổi nóng, đây là điểm khiến cho cả hai thường trêu cô. Bây giờ trông cô ta có vẻ giận dữ như hôm đó.
- Chị khỏe chứ? - Christianna hỏi, vẻ lo lắng. Fiona để tờ báo xuống giường và nhìn nàng đăm đăm. Nàng cảm thấy có chuyện gì bất ổn, bèn hỏi tiếp:- Chuyện gì thế?
Cô hãy trả lời cho tôi rõ chuyện này, - cô ta đáp với vẻ bí mật, vừa đưa tờ báo cho nàng để nàng tự xem lấy. Christianna không biết chuyện gì đã làm cho Fiona giận dữ như thế, nàng nhìn vào trong báo.
Và nàng thấy bức hình của nàng in trên đó. Bức hình đã đăng cách đây năm tháng, chụp nàng đứng với cha tại đám cưới mà nàng đã đến tham dự ở Paris trước khi nàng sang châu Phi vào tháng một. Nàng mặc cái áo dạ hội bằng nhung xanh, đeo ngọc sapphire của mẹ. Dưới bức ảnh chỉ có lời giới thiệu ngắn: Công chúa nước Liechtenstein với thân phụ là thái tử Hans Josef. Không cần nói nhiều, nhìn bức ảnh là rõ ràng rồi. Mặt Christianna bỗng trắng bệch như mặt Fiona. Lúc ấy trong lều không có ai hết, nên nàng thấy thời điểm rất thuận lợi cho nàng. Đây là tin mà nàng không muốn ai biết hết, ngay cả Fiona. Cô ta đọc tờ Majesty, tạp chí thường đăng các sinh hoạt của giới hoàng tộc khắp châu Âu. Christianna thường được đăng trên báo này và bây giờ nàng đang run rẩy vì Fiona đã xem tờ báo. Mẹ cô ta gửi tờ báo từ nhà đến đây. Christianna không ngờ nàng được tờ báo đăng như thế này, nếu không nàng đã tìm cách để ảnh nàng khỏi đăng lên báo! Nhưng tấm ảnh đã năm tháng rồi, nàng không ngờ nó lại xuất hiện ở đây. - Cô muốn giải thích chuyện này không? - Fiona nói, vẻ giận dữ. - Tôi tưởng chúng ta là bạn. Té ra tôi không biết cô là ai hết. Cha cô hoạt động trong ngành giao tế xã hội, tôi thật là ngu, dễ tin người. - Theo Fiona nghĩ thì bạn bè không nên giấu giếm nhau chuyện gì hết. Cô ta tức giận vì bị phản bội. Nếu Fiona cảm thấy tức giận như thế thì nếu Parker biết rõ sự thật, chàng sẽ phát điên lên.
- Đúng thế, cha tôi làm việc như việc giao tế xã hội, - Christianna trả lời nho nhỏ, mặt vẫn xanh lét. - Chúng ta là bạn, Fiona... nếu mọi người biết sự thật, tình hình sẽ thay đổi hết. Tôi không muốn chuyện ấy xảy ra ở đây. Tôi muốn được sống như mọi người một lần trong đời.
- Cô đã nói láo với tôi, - Fiona nói, ném tờ tạp chí xuống đất.
- Tôi không nói láo với chị. Tôi không nói cho chị biết thôi. Hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
- Tôi thật ngu ngốc! - Fiona nhìn Christianna với cặp mắt nẩy lửa, lòng quá tức giận vì cô ta cảm thấy bị lừa dối. - Parker biết chuyện này không? - Cô ta hỏi, dù lòng đang tức giận. Có lẽ họ cười cô ta vì cô ta không biết. Nhưng không có chuyện này.
- Không, anh ấy không biết, - Christianna đáp, nước mắt trào ra Fiona, chị là bạn tôi, nhưng nếu mọi người biết sự thật thì chị và những người khác ở đây sẽ không đối xử với tôi như bấy lâu nay. Cứ nhìn vào chị bây giờ thì rõ. Chị có hành động như tôi vừa nói.
- Tôi có hành động con khỉ! - Cô ta giận dữ đáp. - Tôi bực mình cô nói láo với tôi.
- Tôi không còn lựa chọn nào khác, nếu không nói thế thì chắc tôi không đến đây. Thế chị nghĩ là tôi muốn mọi người cúi đầu cung kính tôi, hầu hạ tôi sát đất, gọi tôi là công chúa, không cho tôi làm việc gì có ích, hay bữa trưa để thức ăn lên đĩa cho tôi à? Đây là cơ hội duy nhất trong cả đời tôi được sống bình thường như mọi người. Tôi phải xin cha tôi để đến đây. Và khi tôi rời khỏi đây, cuộc đời tôi như chấm dứt. Tôi sẽ sống lại nhân vật ấy suốt cả đời, dù tôi thích hay không. Tôi không hề thích. Nhưng đấy là bổn phận. Đây là thời gian duy nhất tôi được hưởng đời sống thực sự. Ít ra chị cũng hiểu được chuyện này chứ? Chị không hiểu cuộc sống của tôi như thế nào đâu. Cuộc sống của tôi như ở tù. Tù chung thân. Tôi bị án tù cho đến chết. - Nói xong nước mắt nàng chảy xuống đầm đìa hai má, Fiona nhìn sửng nàng một hồi lâu, sắc mặt cô ta từ từ trở lại bình thường như cũ. Cô ta đã nghe Christianna tỏ bày tâm sự, nhưng không nói gì vì nàng nghẹn ngào khóc nức nở. Nàng chỉ ngồi yên khóc, không đưa tay ôm cô gái Ailen lại, mà cảm thấy chiếc vương miện nặng trịch trên đầu nàng.
- Còn Max và Sam là ai thế? - Fiona hỏi, vẻ nghi ngờ, tuy vẫn còn tức giận, nhưng ít hơn. Thật khó mà hiểu được nỗi khổ của bạn. Cô ta thấy cảnh trong ảnh có vẻ hạnh phúc, nhưng bây giờ nhìn vào ánh mắt đau khổ của Christianna, cô bắt đầu hiểu được rằng sự thật không vui như trong bức ảnh trên báo. Mãi cho đến bây giờ, cô vẫn luôn luôn ghen tị với những người cô thấy trên báo.
- Họ là vệ sĩ của tôi - Christianna đáp nho nhỏ như thể thú nhận tội lỗi của mình.
- Chết tiệt thật. Mấy tháng nay tôi cứ nghĩ đến chuyện ngủ với Max. Xin nói thêm là cố mãi mà không thành công. - Cô ta nói, hơi trở lại vui tính như trước, nhưng chưa hoàn toàn. - Nếu tôi lỡ đề nghị ăn nằm với anh ta, dám anh ta bắn tôi chết mất.
- Không, anh ta không làm thế đâu. - Rồi Cricky cười thầm khi nhớ lại chuyện Parker tìm thấy khẩu súng gói trong chiếc áo ngủ của nàng trong chuyến đi chơi vừa qua. Nàng kể cho Fiona nghe và lần này cả hai cùng cười.
- Cô thật khỉ, - cô ta nói, không nể nang gì hết, không bị tước vị của nàng hay địa vị cao sang của nàng làm cho cô ta bị ấn tượng một tí nào hết. - Tại sao cô không nói cho tôi biết?
- Tôi không thể nói được. Chị cứ nghĩ xem. Kết quả sẽ như thế nào? Nếu tôi nói, không sớm thì muộn mọi người sẽ biết hết.
- Nếu cô nói, tôi sẽ giữ bí mật chứ. Cô nên nhớ là tôi rất kín miệng, - Fiona nói, vẻ bị chạm tự ái, rồi bỗng cô nói sang chuyện khác. - Cô sẽ làm sao với Parker? Cô có nói cho anh ấy biết không?
Christianna gật đầu một cách khổ sở. - Tôi phải nói. Trước khi anh ấy về, hay trước khi tôi về. Anh ấy có quyền biết chuyện này. Tôi chưa muốn nói cho anh ấy biết đấy thôi. Vì khi anh ấy biết, mọi việc sẽ hỏng hết.
- Tại sao? - Fiona hỏi, nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên. Chuyện có vẻ hấp dẫn với cô, nhưng Christianna xem đây như căn bệnh tai hại di truyền có từ khi mới lọt lòng mẹ. Và với nàng đúng như thế thật. - Có lẽ anh ấy thích có người yêu là công chúa. Với tôi, đây là chuyện rất lý thú, nên anh ấy chắc cũng nghĩ như vậy. Nàng công chúa thần tiên với chàng bác sĩ đẹp trai ở Boston.
- Tôi quyết định rồi, - Christianna buồn bã đáp. - Khi chúng tôi rời khỏi đây, mọi việc đều chấm dứt. Phải như vậy. Cha tôi sẽ không bao giờ để cho tôi lấy anh ấy. Không bao giờ. Tôi phải lấy một hoàng tử, hay người nào đó trong hoàng tộc, công tước hay ít ra cũng bá tước và ông chắc không được thỏa mãn khi chồng tôi là người có dòng dõi hoàng tộc. Ông sẽ không bao giờ cho phép tôi tiếp tục gặp Parker. Không bao giờ. - Và nàng không muốn xích mích với cha về chuyện này.
- Cô cần có sự cho phép của ông ấy à? - Fiona có vẻ sửng sốt.
- Bất cứ việc gì. Và cần sự cho phép của các nghị sĩ Quốc hội nữa, khi gặp những chuyện hơi bất thường. Có hai mươi lăm vị tất cả. Và một trăm thành viên trong Hội đồng Gia tộc, tất cả những người này đều có bà con xa gần với tôi. Tôi phải làm theo lệnh của họ. Tôi không có toàn quyền để làm công việc mà tôi muốn và bất cứ chuyện gì. Lời của cha tôi đã thành luật. - Nàng nói những lời này với vẻ thất vọng não nề. - Còn nếu tôi bất tuân và gây ra chuyện quá tai tiếng, ông ấy sẽ rất đau lòng. Ông đã đau lòng nhiều với anh trai tôi. Ông chỉ còn hy vọng vào tôi.
- Cho nên thay vì cô làm cho ông ấy đau lòng, thì ông ấy sẽ làm cho cô đau lòng. - Fiona từ từ nhận thấy việc mà Christianna sẽ gặp phải và sẽ làm việc ấy mãi mãi. Một trăm hai mươi sáu người quyết định số phận Christianna, nếu nàng thi hành đúng theo luật lệ. - Như thế thì có lẽ làm công chúa không vui như người ta tưởng, - cô ta nói và Christianna gật đầu.
- Tôi cam đoan với chị là không vui. - Rồi nàng đưa tay sờ vào cánh tay Fiona. - Tôi xin lỗi vì đã nói dối. Tôi nghĩ mình không còn cách nào khác hơn. Chỉ có Geoff biết, nhưng ông ấy rất kín miệng. Và dĩ nhiên giám đốc ở Geneva cũng biết.
- Chà! Chuyện này được giữ rất bí mật. - Rồi cô ta ôm ghì nàng. - Tôi xin lỗi đã nóng giận. Tôi tự ái cô không cho tôi biết. Cô sắp gặp chuyện khó khăn với Parker rồi đấy. Cô tin là khi hai người về rồi, sẽ không có cách nào để cho cô gặp anh ấy à?
- Không có cách gì. Có thể gặp nhau uống trà một lần nếu tôi nói chúng tôi cùng làm việc ở đây, nhưng không hy vọng nhiều hơn. Cha tôi sẽ nhốt tôi trong phòng ngay tức khắc.
- Thật ư? Như nhốt trong ngục à? - Fiona có vẻ lo sợ cho bạn và Christianna cười.
- Không hoàn toàn như thế. Nhưng họ có thể làm thế. Ông sẽ bắt tôi chấm dứt yêu đương ngay và tôi không có cách nào khác hơn là phải tuân theo lời ông. Nếu tôi bất tuân, báo chí sẽ bêu rếu, cha tôi sẽ đau đớn và tôi sẽ làm cho ông thất lời hứa với mẹ tôi. Cha tôi không tin vào các thể chế quân chủ tân tiến, con cái các gia đình hoàng tộc tiến bộ này tự do lấy người dân bình thường. Ông tin tưởng vào việc duy trì sự thánh thiện và sự tinh khiết của dòng máu hoàng tộc. Lòng tin thật kỳ quái, nhưng nước của chúng tôi còn chậm tiến. Phụ nữ chỉ mới được đi bầu cách đây hai mươi ba năm. Còn lâu cha tôi mới thấy được những sự đổi thay cần thiết. - Trông nàng có vẻ thất vọng chán nản khi nghĩ đến điều này. Nàng yêu Parker tha thiết và chàng cũng yêu nàng say đắm. Cuộc tình của họ có nguy cơ tan vỡ ngay từ khi mới bắt đầu và chàng lại không hề biết điều đó. Fiona thấy chuyện tình của họ thật bi thương, như trong vở nhạc kịch buồn.
- Báo chí có đăng nhiều hoàng tử và công chúa thường ăn chơi trác táng và làm những việc ngu ngốc, cô nghĩ sao?
- Anh trai tôi như thế đấy. Vì thế mà cha tôi rất buồn và ông sẽ không nương tay với tôi nếu tôi sống như thế. Vả lại, anh ấy không cưới họ, mà chỉ ngủ với họ thôi. Tôi nghĩ nếu anh ấy cưới người bình thường, ông sẽ tước quyền thừa kế ngay.
Fiona nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên và Christianna yêu cầu cô ta cho phép nàng xé trang báo có hình nàng để mọi người khỏi thấy, nhất là Parker. Fiona bằng lòng, họ xé vụn trang báo. Bỗng Fiona cảm thấy xót xa cho cả hai, cô ta nói:
- Tôi tin chắc khi cô nói cho anh ấy biết chuyện này, anh ấy sẽ rất đau khổ.
- Tôi biết, - Christianna đau đớn đáp. - Tôi đã biết trước như thế. Đáng ra tôi không nên đến với anh ấy mới phải. Thật không công bằng cho anh ấy. Nhưng tôi không thể không yêu Parker. Chúng tôi yêu nhau thật sự.
- Cô có quyền yêu như mọi người. - Nghĩ đến chuyện này, Fiona thấy thật bất công cho Christianna. Cô ta thấy sự đau đớn hiện ra trong mắt Christianna. Cô cũng cảm thấy thương xót cho Parker. Khi chàng biết mối tình của họ không đi đến đâu hết, phải kết thúc ở Senafe, chắc chàng sẽ đau đớn vô cùng.
- Tôi không có quyền ấy, - Christianna đáp. Fiona ôm ghì nàng vào lòng.
- Tôi xin lỗi vì đã nổi giận. Có lẽ khi cô về nhà, cô sẽ nói cho cha cô thức tỉnh.
- Sẽ không thay đổi được tình thế đâu. Ông ấy sẽ không cho tôi yêu người dân thường, nhất là người Mỹ. Ông ấy rất nệ cổ về vấn đề này và hết sức tự hào về dòng máu của mình. Ông ấy cho dòng máu của chúng tôi thanh khiết đã duy trì gần một ngàn năm nay. Bác sĩ Mỹ không nghĩa lý gì với ông, ông không thèm lưu tâm đến đâu. - Ngay cả với nàng, chuyện này cũng có vẻ ngu ngốc, giống như chuyện trong cổ tích, nhưng lại là sự thật.
- Xin lỗi, tôi nghe không rõ, - Fiona nói, cô đã trở lại với sự hài hước. Chuyện này kể ra thật quá khủng khiếp cho cả hai người. Christianna kể xong vẫn còn run, mặc dù nàng kể cho Fiona nghe thôi, người mà nàng tin. Nếu có người nào đã thấy ảnh nàng trên báo - luôn luôn có nguy cơ đó - rồi nói cho Parker biết thì sao nhỉ? Nghĩ đến chuyện đó, Christianna bỗng rùng mình, mặc dù nàng biết trước sau gì chàng cũng biết. Nếu không có ai nói thì đến lúc nào đó nàng cũng sẽ nói. Và nếu khi mới biết, chàng phản ứng như Fiona thì sao nhỉ? Chắc chàng sẽ bỏ đi, không nói chuyện với nàng nữa. Có lẽ cuối cùng xa nhau như thế mà hay hơn, đấy là lý do thuận lợi cho họ xa nhau còn hơn sống trong cảnh buồn khổ, đớn đau.
Bỗng Fiona cau mày nhìn nàng với vẻ bàng hoàng, và hỏi: - Chuyện này khiến tôi nhớ đến cách xưng hô. Bây giờ tôi phải gọi cô như thế nào? - Cô ta hỏi để trêu nàng và nàng phì cười.
- Nên gọi tôi là đồ khỉ mốc sẽ hay hơn, được không?
- Có lẽ gọi là công chúa nhé? Thưa khỉ công chúa, nhé? Không, phải là thưa khỉ điện hạ!- Dù họ đang bàn chuyện nghiêm túc, nhưng câu nói đùa của Fiona làm cho hai người cười bò. Họ cười đến chảy nước mắt, lần này họ cười vui thật và nước mắt chảy ướt cả mặt. Khi Mary Walker và Ushi đi vào, họ vẫn còn cười. Hai người mới vào bèn hỏi hai cô có gì vui mà cười thế. Nhưng hai cô không nói mà cười khúc khích mãi.
- Ồ, tôi vừa nói Cricky là đồ khùng. Cô ta đọc tờ tạp chí của tôi rồi xé mất một trang. Đôi lúc cô ta làm như mình là công chúa vậy, - Fiona đáp, tròn xoe mắt và Christianna hoảng hốt nhìn cô ta.
- Chị là đồ khỉ!- Christianna đáp và hai người lại cười ré lên. Hai người kia nhìn họ, mở to mắt, rồi đi ra ngoài để tắm.
- Chắc vì trời nóng quá khiến cho họ nổi điên. - Ushi vừa cười vừa nói với Mary khi họ ra khỏi lều. Christianna và Fiona nhìn nhau một hồi lâu. Cuối cùng, Fiona hiểu rõ hoàn cảnh của nàng, nên mối giao hảo giữa hai người càng thắt chặt thêm. Và bây giờ người mà Fiona lo nhất là Parker. Cricky cũng vậy. Chàng sẽ đón nhận hoàn cảnh này như thế nào.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)