We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Dean R_Koontz
Thể loại: Kinh Dị
Dịch giả: Lê Thành
Biên tập: Trang Hương
Upload bìa: khoa tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
uyết trắng khiến cho con phố trở nên xinh đẹp hơn hẳn. Hôm qua, khi đến đây lúc trời chưa đổ tuyết, Jack đã thấy rõ bộ mặt nghèo khổ của nơi đây với những bức tường cũ kỹ, hoen ố, những ngôi nhà xập xệ cáu bẩn và rác rưởi vứt khắp nơi.
Cửa tiệm của Carver Hampton nằm ở góc phố, kế bên cửa hàng bán tượng ảnh tôn giáo với cửa kính được che chắn bởi hàng song sắt, tương tự như những cửa hàng khác trong khu phố này. Chỉ có cửa tiệm của Hampton là không có chấn song bảo vệ, và xem chừng đây là cửa tiệm duy nhất có vẻ phát đạt. Nơi cửa ra vào của tiệm, Hampton có ghi dòng chữ: Rađa. Hôm qua khi đến đây, Jack có hỏi về ý nghĩa của nó và được giải thích rằng, trong đạo Vaudou có ba nghi thức thờ cúng chính. Hai nghi thức là dành cho các tà thần được gọi là Congo và Pétro. Nghi thức thờ cúng dành cho các thiên thần được gọi là Rađa.
Cánh cửa phát ra tiếng leng keng khi Jack bước vào, để lại sau lưng cơn gió rét căm của tháng chạp. Carver Hampton từ nhà sau bước ra và có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Jack.
- Ồ, thanh tra Jack Dawson! Rất hân hạnh được gặp lại anh. Tôi không ngờ anh sẽ quay lại nơi này, nhất là trong thời tiết như thế này đấy. Tôi nghĩ anh sẽ gọi điện cho tôi mà thôi.
Jack bước đến, bắt tay Hampton. Carver Hampton là một người cao lớn, vai rộng, trông như cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Tuy không điển trai, nhưng Hampton trông rất hiền, cứ như một vị thánh da đen vậy.
Hampton nói:
- Tôi rất tiếc khi thấy anh phải nhọc lòng đến tận đây mà không đạt được điều gì cả.
- Vậy là từ hôm qua đến bây giờ anh vẫn không có phát hiện được điều gì sao?
- Không có gì đáng kể. Tôi đã hỏi vài nơi, cũng đã lục lọi vài chỗ nhưng cho đến giờ tôi chỉ biết đó là nhân vật tên Baba Lavelle, người này có thật, và người này tự nhận mình là một Boko.
- Boko? Có phải là thầy cúng chuyên sử dụng ma thuật, thần chú không?
- Đúng vậy. Tất cả những gì mà tôi biết, đó là Lavelle có thật. Phải chi anh gọi điện cho tôi thì đỡ nhọc công ...
- À, hôm nay tôi đến đây là cho anh xem tấm hình của Baba Lavelle này.
- Thật ư?
- Đúng.
- Thế là anh đã biết hắn hoàn toàn có thật rồi. Cho tôi xem hình nào. Như vậy tôi sẽ dễ dàng hỏi tông tích hắn ta hơn.
Jack lấy từ túi áo choàng ra tấm hình của Lavelle và trao cho Hampton.
Chỉ xem qua, sắc mặt Hampton bỗng thay đổi, trở nên xám xịt và không còn vẻ sinh động như trước. Đôi mắt Hampton như người mất hồn.
Hampton nói:
- Thì ra là hắn!
- Sao? - Jack hỏi.
Hai tay Hampton run rẩy khi trao lại bức hình cho Jack, cứ như nó đang bốc lửa trong tay gã, tưởng như chỉ việc đụng vào ảnh của Lavelle thôi cũng đủ nguy hại rồi vậy.
Jack lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi biết hắn! Tôi đã ... từng trông thấy hắn. Chỉ có điều tôi không biết tên hắn mà thôi.
- Anh đã gặp hắn ở đâu?
- Ở đây.
- Trong tiệm này sao?
- Vâng.
- Khi nào?
- Tháng chín vừa rồi.
- Từ đó đến giờ còn gặp lại không?
- Không có.
- Hắn đến đây làm gì?
- Để mua dược thảo và các loại bột.
- Vậy mà tôi tưởng anh chỉ thực hiện những nghi thức nhằm mang lại những điều tốt đẹp cho con người thôi chứ!
- Một số dược thảo và ngải cứu của Rađa cũng đồng thời được Boko và Hougan sử dụng mà. Cửa tiệm của tôi có bán một số cây cỏ và các loại bột cực hiếm, không thể kiếm thấy ở nơi nào khác tại New York này đâu!
- Có nhiều cửa tiệm giống như của anh tại thành phố này không?
- Có một cái, nhưng nhỏ hơn cửa hàng của tôi, do hai gã Hougan không mấy am tường, làm chủ. Tuy nhiên, cửa hàng của họ có khá nhiều mặt hàng và vì hám lợi nên họ bán cho bất cứ ai. Boko cũng như Hougan. Họ bán cả những công cụ dùng để tế lễ nữa, những cái rìu để cử hành nghi thức cúng tế, những cái thìa có mép sắt mặt bên để móc mắt. Hai gã Hougan đó khiếp thật! Họ bán hàng cho bất cứ ai, ngay cả bán cho những bọn ranh ma, những bọn hèn hạ.
- Vậy là Lavelle đã đến tiệm của anh chỉ vì không tìm được thứ hắn cần tại cửa tiệm của hai gã Hougan đó?
- Đúng như vậy. Lavelle bảo rằng y đã tìm được hầu hết những gì mà y cần, nhưng tiệm của tôi là nơi duy nhất có nhiều thứ dùng để ếm và luyện thần chú. Điều đó là có thật. Tôi hãnh diện về điều đó cũng như về chất lượng các sản phẩm của tôi. Nhưng, trái với những nhà buôn khác, tôi không bán cho những người theo nghi thức Boko nếu tôi nhận ra họ. Tôi có thói quen phân loại khách hàng. Tôi cũng không bán hàng cho bọn tập tễnh, bọn amatơ có ý đồ xấu, dùng bùa ngải đẻ ếm đối thủ. Nói tóm lại, người trong ảnh đúng là ...
- Lavelle - Jack nói.
- Nhưng lúc đó tôi không biết tên hắn. Trong khi gói hàng cho hắn thì tôi sực biết hắn là một Boko. Và thế là tôi ngưng ngang, không bán nữa. Hắn tức giận vì thấy tôi không giống những chủ tiệm khác, có thể bán cho bất cứ ai miễn họ có tiền. Lúc đó, tôi mời hắn ra cửa, và cứ tưởng vậy là xong.
Jack hỏi:
- Không lẽ không xong à?
- Không hề.
- Hắn quay trở lại sao?
- Không có.
- Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?
Hampton bước đến gần hàng kệ, nơi hàng trăm chai hũ được sắp xếp ngăn nắp. Jack bước theo sau. Bằng giọng nghèn nghẹn, Hampton kể:
- Hai ngày sau, khi tôi đang một mình ngồi đọc sách ở đây, ngay phía sau quầy, thì bỗng dưng tất cả chai lọ trên kệ đều rơi xuống đất, tất cả! Thật là một tai họa! Một nửa số chai lọ vỡ nát, những thứ chứa bên trong lẫn lộn vào trong như đống xà bần. Tôi chạy đến và thấy các loại thảo dược, các loại bột và đủ các loại rễ cây tung tóe trên đất bắt đầu chuyển động ... kết hợp lại ... và sinh động. Những vụn vỡ tung tóe trên sàn gồm nhiều loại khác nhau đã kết hợp lại để hình thành một con rắn đen, dài khoảng bốn mươi centimét, với đôi mắt vàng khè, nanh nhọn và cái lưỡi thè dài ra. Không khác gì con rắn thật.
Jack sững sờ nhìn Hampton, không biết mình phải nghĩ sao về y và câu chuyện của y. Cho đến lúc này, Jack vẫn nghĩ Hampton là người thẳng thắn, thành thật tin vào tôn giáo của y, tựa như bao tín đồ khác. Đặt niềm tin vào một tôn giáo, vào những phép lạ và những chuyện siêu nhiên, đó là điều có thể chấp nhận; nhưng dám tuyên bố mình đã chứng kiến một phép lạ, lại là chuyện khác ...
Nhìn chăm chăm vào mớ chai lọ trên các kệ, Hampton nói tiếp:
- Con rắn trườn về phía tôi, tôi đã lùi lại nhưng không biết phải chạy đi đâu bây giờ. Thế là tôi quỳ xuống và bắt đầu cầu nguyện. Có những bài kinh dành cho những tình huống như thế này và chúng đã phát huy tác dụng. Nếu không ... thì có lẽ Lavelle không có ý hãm hại tôi. Có lẽ đó chỉ là một cảnh cáo để trả đũa cái cách ứng xử mà tôi đã dùng khi tôi tống cổ y ra khỏi cửa tiệm. Dù gì chăng nữa, con rắn cũng đã biến mất.
Jack hỏi:
- Làm sao anh biết chính Lavelle đã gây nên chuyện này chứ?
- Một lúc sau khi con rắn biến mất thì điện thoại reng. Chính là hắn đã gọi đến. Y nói rằng tôi có quyền không bán hàng cho y, y không tức giận; nhưng y không chấp nhận cái lối đụng đến người y như tôi đã làm. Vì vậy, để trừng phạt, y đã khiến con rắn phá hủy các chai lọ đựng rễ cây và các lọ bột của tôi. Y chỉ nói thế thôi rồi gác máy.
- Anh chưa nói rõ cho tôi biết anh đã tống y ra khỏi cửa như thế nào vậy?
- À thì lúc đó tôi chỉ đơn giản nắm lấy cánh tay của y và, như thế nào nhỉ ... chỉ cho y lối ra. Tôi đồng ý là tôi đã tỏ ra hơi dứt khoát, nhưng đâu có hung bạo đâu! Nhưng dù sao cũng đủ để làm y thấy tức tối và nghĩ đến chuyện trả thù.
- Chuyện đó đã xảy ra vào tháng chín à?
- Đúng vậy.
- Và từ đó y cũng không có quay lại?
- Không hề.
- Y có gọi điện làn nữa không?
- Không có. Tôi phải mất ba tháng mới có thể săn lùng và mua được những thứ đã bị thiệt hại đó.
- Chắc anh có đủ lý do để mong cho gã Lavelle đó bị bắt giữ?
Hampton lắc đầu:
- Trái lại là đằng khác.
- Hả?
- Tôi không muốn liên quan đến chuyện này nữa.
- Nhưng ...
- Trung úy à, tôi e là mình không thể giúp anh được nữa đâu.
- Tôi không hiểu ...
- Chuyện quá rõ mà. Nếu tôi giúp anh, Lavelle sẽ giết tôi ngay. Lần này có lẽ còn tệ hơn lần trước ...
Jack nhận ra Hampton có vẻ khiếp sợ. Gã hoàn toàn tin vào những quyền năng của đạo Vaudou. Jack nói:
- Nhưng cũng như tôi, chắc anh mong hắn sẽ bị bắt chứ?
- Anh không thể nào bắt giam y được đâu!
- Được chứ!
- Dù sao đi nữa, anh cũng sẽ không thể tóm được hắn.
- Anh không cần lo, chúng tôi sẽ sớm bắt được hắn thôi.
- Không đâu, vì Lavelle là một Boko đầy quyền năng. Y không phải là tay mơ đâu. Y nắm trong tay sực mạnh của âm ty, của cái chết, của bóng tối. Hắn nắm trong tay cái tăm tối của cõi bên kia. Đó là một sức mạnh của vũ trụ, vượt qua tầm hiểu biết của con người. Trung úy phải biết rằng y là đệ tử của tất cả những ác thần Châu Phi đã tồn tại từ thời Cổ Đại. Một đạo quân quỷ dữ đang tuân lệnh Lavelle và bám riết theo y. Y chính là cánh cửa để quỷ dữ có thể nhập vào thế giới này. Bọn chúng thèm khát được gieo rắc kinh hoàng, máu me, đau khổ, bất hạnh vào thế giới này, và vì cánh cửa của bọn chúng đang bị sức mạnh của các Thiện thần ngăn cản.
Hampton im lặng một lúc, hầu như hụt hơi. Mồ hôi lấm tấm trên trán gã, gã đưa tay vuốt mặt, hít vài hơi chậm và sâu; rồi y nói tiếp bằng giọng điệu cố giữ bình tĩnh:
- Trung úy à, Lavelle là một kẻ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Toi nghĩ rằng rất có thể y là một kẻ loạn trí, điên rồ. Y là sự kết hợp của cái ác không giới hạn, sự điên loạn và quyền năng của một Boko đầy kinh nghiệm.
- Nhưng anh có nói với tôi rằng anh là một Hougan kia mà! Vậy anh không thể dùng quyền năng của anh để chống lại Lavelle sao?
- Tuy tôi là một Hougan, nhưng tôi không đủ tầm cỡ để đương đầu với y đâu. Chẳng hạn, tôi có thể nỗ lực làm đổ vỡ một vài chai lọ từ xa nếu tôi biết trước vị trí của chúng. Nhưng tôi không thể làm như cùng một mức độ của Lavelle. Tôi cũng không thể làm con rắn xuất hiện được như y đã làm. Với khả năng đó, hắn có thể dễ dàng giết chết chính tôi ấy chứ!
Hampton bước về phía trước và mở cửa ra, cái chuông treo ở cửa phát ra tiếng leng keng, Jack vờ như không nhìn thấy cử chỉ đó. Anh nói:
- Anh hãy nghe tôi, Lavelle không thể nào biết anh đang giúp tôi đâu. Y ...
- Rồi y sẽ biết thôi! Y có thể biết mọi chuyện, biết tất cả!
- Nhưng ...
- Truy úy! Anh hãy đi đi, làm ơn ...
- Anh hãy nghe tôi nói, tôi ...
- Đi đi.
- Nhưng ...
Bằng giọng hoảng loạn, tức giận và khiếp đảm, Hampton nói:
- Anh hãy đi đi! Đi ngay đi!
Nỗi sợ hãi kinh khiếp của Hampton khiến Jack rùng mình. Anh thở dài, gật đầu:
- Được rồi.
Jack ra khỏi cửa hàng.
Đêm Đen Buông Xuống Đêm Đen Buông Xuống - Dean R_Koontz Đêm Đen Buông Xuống