Nguyên tác: The Hunger Games
Số lần đọc/download: 6238 / 342
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Chương 12
T
ạ ơn Chúa, tôi lo xa nên đã thắt chiếc dây lưng quanh người. Tôi đã lộn khỏi chạc cây và đang cắm mặt xuống đất, được giữ lại bởi cái thắt lưng, một tay và hai chân tôi đang dạng ra trên chiếc ba lô ở trong cái túi ngủ, bám chặt vào thân cây. Phải có vài tiếng sột soạt khi tôi đổ nghiêng đi, nhưng những Kẻ chuyên nghiệp đã quá mải mê cãi vã nên không nghe thấy.
“Vậy đi đi, Chàng trai đang yêu,” tên con trai đến từ Đặc khu 2 nói. “Tự đi kiểm tra đi.”
Tôi chỉ nhìn thấy bóng của Peeta, được chiếu sáng bởi ngọn đuốc, đang quay lại chỗ cô gái bên đống lửa. Mặt cậu ấy sưng húp với những vết thâm tím, một chỗ băng cầm máu ở một cánh tay và từ âm thanh của dáng đi thì cậu ấy hình như đi khập khiễng. Tôi nhớ lại hình ảnh cậu ấy đã lắc đầu, bảo tôi đừng tham gia vào cuộc chiến giành các vật phẩm, trong khi suốt thời gian đó, suốt thời gian đó, cậu ta đã lên kế hoạch ném bản thân vào giữa những thứ nguy hiểm này. Trái ngược hoàn toàn với những gì Haymitch đã bảo cậu ấy phải làm.
Thôi được, tôi có thể tiêu hóa được điều đó. Nhìn tất cả những vật phẩm đó thật quyến rũ. Nhưng việc này… việc mới xảy ra này. Việc tham gia vào đàn sói Chuyên nghiệp kia để đi săn những người còn lại chúng tôi. Không ai từ Đặc khu 12 có thể nghĩ đến sẽ làm một việc như thế! Những Cống phẩm Chuyên nghiệp quá xấu xa, kiêu ngạo, được chăm bẵm tốt hơn, nhưng chỉ vì chúng là những con chó cảnh của Capitol.
Khắp nơi, ngoài những người từ đặc khu của chính chúng ra, mọi người đều căm ghét chúng. Tôi có thể tưởng tượng ra những điều người ta nói về cậu ấy ở quê nhà lúc này. Và chẳng phải Peeta đã từng trơ tráo nói với tôi về sự hổ thẹn sao?
Rõ ràng, cậu bạn cao thượng ở trên mái nhà đã lại chơi đùa với tôi một lần nữa. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng của cậu ta. Tôi sẽ háo hức chờ đợi được xem hình ảnh thông báo cái chết của cậu ta trên bầu trời đêm nếu tôi không tự mình giết cậu ta trước.
Các Cống phẩm Chuyên nghiệp im lặng cho đến khi cậu ta đi khỏi phạm vi có thể nghe được, mới thì thào.
“Tại sao chúng ta không chỉ việc giết cậu ta luôn bây giờ và giải quyết cho xong đi?”
“Cứ để hắn đi theo chúng ta. Có gì nguy hiểm đâu? Và hắn ta rất hữu ích với con dao đó.”
Cậu ấy ư? Tin mới đây. Thật là nhiều điều thú vị tôi được biết về người bạn Peeta của tôi hôm nay.
“Ngoài ra, cậu ta là cơ hội tốt nhất của chúng ta trong việc tìm con bé ấy.”
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng “con bé ấy” mà chúng nói tới chính là tôi.
“Tại sao? Em nghĩ là con bé sẽ quăng mình vào câu chuyện lãng mạn ngu ngốc đó à?”
“Chắc là thế. Theo em thì cô ta có vẻ là một kẻ đầu óc đơn giản. Mỗi lần nghĩ đến việc cô ta quay tròn trong chiếc váy đó, em lại muốn buồn nôn.”
“Giá như chúng ta biết làm sao cô ta có được điểm mười một đó.”
“Cá với mày là Chàng trai đang yêu biết.”
Tiếng động quay trở lại của Peeta làm chúng im lặng.
“Nó chết chưa?” tên đến từ Đặc khu 2 hỏi.
“Chưa. Nhưng giờ thì chết rồi,” Peeta trả lời. Vừa lúc đó, pháo hiệu được bắn. “Sẵn sàng lên đường chứ?”
Nhóm Cống phẩm Chuyên nghiệp bắt đầu cuộc hành trình ngay khi bình minh vừa rạng, và tiếng chim hót ngập tràn khắp không gian. Tôi vẫn giữ nguyên vị trí bất tiện của mình, các cơ bắp run rẩy do phải gắng sức trong khoảng thời gian dài quá sức chịu đựng, sau đó tôi trèo trở lại cành cây của mình. Tôi cần phải trèo xuống, đi tiếp, nhưng trong một lúc tôi nằm yên đó, sắp xếp lại các thông tin tôi đã nghe được. Không chỉ việc Peeta đi cùng bọn Chuyên nghiệp, cậu ta đang giúp chúng săn tìm tôi. Con bé đầu óc đơn giản cần được bắt lại vì điểm số mười một của nó. Bởi vì nó có thể sử dụng cung tên. Điều mà Peeta biết rõ hơn bất cứ ai.
Nhưng cậu ta vẫn chưa tiết lộ với chúng. Cậu ta giữ lại thông tin đó vì cậu ta biết nó là điều giúp cậu ta còn sống ư? Cậu ta có còn đang giả vờ yêu tôi trước khán giả hay không? Cậu ta đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Đột nhiên, tất cả chim chóc ngừng hót. Sau đó một con cất cao giọng hót cảnh báo. Một tiếng duy nhất. Giống như tiếng hót Gale và tôi đã nghe khi cô gái Avox tóc đỏ bị bắt. Ở tít cao bên trên đống lửa chết chóc, một chiếc trực thăng xuất hiện. Một hàm răng khổng lồ bằng kim loại được thả xuống. Chậm rãi, nhẹ nhàng, xác chết của nữ cống phẩm được kéo lên chiếc trực thăng. Sau đó nó biến mất. Chim chóc lại tiếp tục hót.
“Đi thôi,” tôi tự nhủ. Tôi luồn ra khỏi chiếc túi ngủ, cuộn nó lại và cho vào ba lô. Tôi hít một hơi sâu. Trong khi tôi được che chắn bởi màn đêm, chiếc túi ngủ và các nhánh cây liễu, có thể thật khó khăn cho những chiếc camera để thu được hình ảnh rõ nét của tôi. Tuy nhiên lúc này tôi biết chúng phải đang theo sát tôi. Vào phút tôi nhảy xuống đất, tôi đảm bảo sẽ được một pha cận cảnh.
Khán giả chắc sẽ rất hưng phấn, biết rằng tôi đang ở trên cây, rằng tôi đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện của những kẻ Chuyên nghiệp, rằng tôi đã biết Peeta đi với chúng. Cho đến khi tôi nghĩ ra chính xác cách tôi muốn chơi trò chơi này như thế nào, tốt nhất ít ra tôi cũng nên hành động như thể tôi nắm rõ tình hình. Không lúng túng. Không bối rối hay sợ hãi.
Không, tôi cần phải nhìn như đi trước một bước trong trò chơi này.
Do đó, khi tôi ra khỏi tán lá và bước vào ánh sáng bình minh, tôi dừng lại một giây, để cho những chiếc máy quay có thời gian hướng thẳng vào mình. Sau đó tôi hếch nhẹ đầu sang một bên và nở một nụ cười ranh mãnh. Đó! Hãy để họ tìm hiểu xem điều đó nghĩa là gì!
Tôi gần như rời đi ngay khi tôi nghĩ đến những chiếc bẫy của mình. Có lẽ thật khinh suất khi đi kiểm tra chúng trong khi những kẻ khác đang ở quá gần. Nhưng phải làm. Quá nhiều năm đi săn, tôi đoán vậy. Và sự cám dỗ của việc có thể kiếm được thịt. Tôi đã được thưởng một con thỏ rất béo tốt. Ngay lập tức, tôi làm lông và moi ruột con thú, giấu đầu, chân, đuôi, da và bộ lòng bên dưới một đống lá. Tôi đang ước ao có lửa – ăn thịt thỏ sống có thể khiến bạn bị mắc bệnh dịch của thỏ, một bài học tôi đã học được theo cách khó khăn nhất – thì tôi nghĩ về cống phẩm đã chết kia. Tôi nhanh chóng quay lại chỗ cô ta cắm trại. Khá chắc chắn rằng đống than của ngọn lửa chết chóc kia vẫn còn nóng. Tôi cắt con thỏ ra, làm một xiên thịt nướng từ cành cây và đặt nó lên trên đống than.
Lúc này tôi rất mừng vì có những chiếc camera. Tôi muốn các nhà tài trợ thấy rằng tôi có thể săn thú, rằng tôi là một cửa cá cược tốt bởi tôi sẽ không bị thu hút sa vào những cái bẫy do đói dễ dàng như những người khác. Trong khi con thỏ được nướng, tôi ngồi nghiền nhỏ một phần cành cây đã cháy thành than và bắt đầu ngụy trang cho chiếc ba lô màu cam. Màu đen làm dịu bớt sắc cam đi, nhưng tôi cảm thấy một lớp bùn sẽ có tác dụng tốt hơn. Tất nhiên, để có bùn, tôi sẽ cần có nước…
Tôi thu dọn đồ đạc, cầm lấy xiên thịt nướng, đá một ít đất phủ lên chỗ than, và đi theo hướng ngược lại với nhóm Chuyên nghiệp. Tôi ăn một nửa chỗ thịt thỏ khi đi, sau đó gói phần còn lại vào cái túi ni lông để ăn sau. Chỗ thịt làm cho dạ dày tôi ngừng sôi lên, nhưng chẳng thể làm tôi hết khát. Nước bây giờ là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Khi tôi tiếp tục chặng đường dài đi bộ, tôi cảm thấy chắc chắn tôi vẫn đang chiếm giữ màn hình ở Capitol, nên tôi cẩn thận để tiếp tục che dấu cảm xúc của mình. Nhưng thật là thời điểm tốt để Claudius Templesmith có những vị bình luận viên khách mời, mổ xẻ các hành động của Peeta, các phản ứng của tôi. Tất cả những việc đó có nghĩa là gì? Liệu Peeta đã bộc lộ bản chất thực sự chưa? Điều này ảnh hưởng đến tỷ lệ cá cược như thế nào? Chúng tôi có bị mất các nhà tài trợ không? Thậm chí liệu chúng tôi có nổi các nhà tài trợ không? Có, tôi cảm nhận chắc chắn rằng chúng tôi có, hay ít nhất cũng từng có.
Chắc chắn Peeta đã phá tan hình ảnh đôi tình nhân bất hạnh của chúng tôi. Hay cậu ấy chưa? Có thể, vì cậu ấy vẫn chưa tiết lộ nhiều về tôi, chúng tôi vẫn có thể có được chút lợi lộc từ việc đó. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng chúng tôi đã cùng nhau âm mưu việc gì đó nếu lúc này tôi tỏ ra là việc đó làm cho tôi thích thú.
Mặt trời lên cao trên bầu trời và mặc dù có vòm lá che thì vẫn quá sáng. Tôi lấy một ít mỡ thỏ bôi lên môi mình và cố gắng để không thở hổn hển, nhưng không có tác dụng. Đã cả một ngày trời và tôi đang bị mất nước rất nhanh. Tôi cố gắng và nghĩ về mọi thứ tôi biết trong việc tìm nước. Nước chảy xuống, nên thực tế, tiếp tục đi xuống thung lũng này không phải là không tốt. Nếu tôi có thể xác định được lối đi của các con thú hoặc phát hiện ra một thảm thực vật thực sự xanh tốt, chúng có thể giúp tôi tìm ra nhưng hình như không có gì thay đổi. Chỉ có một sườn dốc thoai thoải, chim chóc và những cây cối giống nhau.
Khi ngày trôi đi, tôi biết tôi đang đương đầu với khó khăn. Một chút nước tiểu tôi thải ra có màu nâu đen, đầu tôi đau nhức. Bề mặt khô khốc trên lưỡi tôi từ chối tiết nước bọt. Mặt trời làm mắt tôi hoa lên nên tôi lôi chiếc kính râm ra, nhưng khi tôi đeo chúng lên chúng tạo ra những hình thù ngộ nghĩnh trước mắt tôi, nên tôi chỉ nhét nó trở lại ba lô.
Đó là lúc chiều muộn khi tôi nghĩ rằng tôi đã tìm thấy sự giúp đỡ. Tôi nhìn thấy một cụm các bụi dâu và vội vàng hái lấy quả, để hút lấy nước dâu ngọt ngào từ những lớp vỏ mọng đó. Nhưng ngay khi tôi đưa chúng lên môi, tôi đã nhìn kỹ chúng. Điều tôi nghĩ là những quả dâu này có hình dạng hơi khác và khi tôi bóp vỡ một quả ra thì bên trong có màu đỏ như máu. Tôi không nhận ra loại dâu này, có thể chúng ăn được, nhưng tôi đoán đây là một loại bẫy xấu xa nào đó trong một phần công việc của các Nhà thiết lập Trò chơi. Mặc dù người hướng dẫn về thực vật trong Trung tâm Huấn luyện đã nhấn mạnh với chúng tôi là phải tránh những quả dâu trừ khi bạn chắc chắn 100% là chúng không có độc. Những thứ mà tôi đã biết, nhưng tôi quá khát nên phải nhớ đến lời nhắc nhở của cô ấy mới cho tôi sức mạnh để ném chúng đi.
Sự mệt mỏi đang bắt đầu tác động lên tôi, nhưng nó không phải sự mệt mỏi thông thường do đi bộ đường dài. Tôi phải dừng lại và nghỉ ngơi thường xuyên, mặc dù tôi biết phương pháp duy nhất cứu tôi khỏi sự ốm yếu này là phải tiếp tục tìm kiếm. Tôi thử một biện pháp khác – trèo lên một cái cây cao nhất có thể trong tình trạng yếu ớt của mình – để nhìn xem có dấu hiệu nào của nước không. Nhưng nhìn xa hết mức có thể theo bất cứ hướng nào, cũng chỉ có những rừng cây giống nhau trải dài bất tận.
Quyết định đi tiếp cho đến khi đêm xuống, tôi bước đi cho đến khi chân tôi vấp vào nhau và ngã xuống.
Kiệt sức, tôi cố lết lên một cái cây và buộc mình vào đó. Tôi không muốn ăn nhưng tôi mút chiếc xương thỏ chỉ để cho miệng mình hoạt động. Màn đêm buông xuống, bài quốc ca vang lên, và cao trên bầu trời tôi nhìn thấy hình ảnh của cô gái đó, rõ ràng là đến từ Đặc khu 8. Người mà Peeta quay lại để kết thúc mạng sống.
Nỗi sợ hãi của tôi đối với nhóm Chuyên nghiệp là rất nhỏ so với cơn khát đang thiêu đốt. Bên cạnh đó, họ đi theo hướng cách xa tôi và vào lúc này, họ cũng phải nghỉ ngơi. Với sự khan hiếm nước, họ thậm chí đã phải quay lại cái hồ để lấy nước.
Có lẽ đó cũng là cách giải quyết duy nhất cho tôi.
Buổi sáng đến trong tình trạng khốn khổ. Đầu tôi giật giật theo từng nhịp đập của trái tim. Một cử động nhỏ cũng đem lại những cơn đau nhói ở các khớp xương. Tôi rơi xuống hơn là nhảy xuống khỏi cây. Phải mất vài phút tôi mới thu dọn xong đồ đạc. Ở đâu đó trong đầu mình, tôi biết điều này là sai. Tôi phải hành động cảnh giác hơn, di chuyển gấp hơn. Nhưng đầu óc tôi như có một màn sương mù, và thật khó để hình thành một kế hoạch. Tôi dựa lưng vào gốc cây, một ngón tay rón rén vuốt ve bề mặt khô nhám của lưỡi mình khi tôi tính toán các lựa chọn của mình. Làm thế nào để tôi lấy được nước?
Quay lại hồ nước. Không tốt. Tôi không bao giờ làm được việc đó.
Hy vọng trời mưa. Không có một đám mây nào trên bầu trời.
Tiếp tục tìm kiếm. Đúng, đây là cơ hội duy nhất của tôi. Nhưng sau đó, một ý nghĩ khác ập đến, và cơn tức giận trào lên sau đó làm cho tôi tỉnh táo lại.
Haymitch! Ông ấy có thể gửi nước đến cho tôi! Nhấn một cái nút và nó sẽ được đưa đến cho tôi trong chiếc dù bạc trong vài phút. Tôi biết tôi phải có nhà tài trợ, ít nhất một hoặc hai người có thể trả được một panh nước (1 pint = 0,473 lít) cho tôi. Phải, nó rất đắt, nhưng những người này, họ rất giàu. Và họ cũng đánh cược cho tôi. Có lẽ Haymitch không nhận ra tôi cần nước đến mức nào.
Tôi thốt lên một âm thanh to nhất có thể. “Nước”. Tôi chờ đợi, mong ngóng một chiếc dù sẽ rơi xuống từ trên bầu trời. Nhưng không có gì xuất hiện.
Có gì đó không đúng. Tôi có bị đánh lừa về việc có các nhà tài trợ hay không? Hay hành động của Peeta đã làm cho tất cả họ rút lại nguồn tài trợ? Không, tôi không tin điều đó. Phải có một ai đó ngoài kia muốn mua nước cho tôi, chỉ có Haymitch là từ chối đưa nó đến. Là cố vấn của tôi, ông ấy có thể điều khiển lượng quà tặng từ các nhà tài trợ. Tôi biết ông ấy ghét tôi. Ông ấy đã thể hiện điều đó đủ rõ. Nhưng đủ để bỏ mặc tôi chết ư? Từ việc này? Ông ấy không thể làm thế, đúng không? Nếu một cố vấn ngược đãi cống phẩm của mình, ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm trước những người xem, trước những người dân ở Đặc khu 12. Ngay cả Haymitch cũng sẽ không mạo hiểm làm vậy, đúng không? Bạn có thể nói bất cứ điều gì về những người đổi chác với tôi ở Hob, nhưng tôi không nghĩ họ sẽ chào đón ông ấy quay lại đó nếu ông ấy để tôi chết như thế này. Và khi đó ông ấy có thể kiếm rượu ở đâu được? Nên… sao? Ông ấy đang cố gắng bắt tôi phải chịu đựng vì đã không nghe lời ông ấy ư? Có phải ông ấy đang hướng tất cả các nhà tài trợ về phía Peeta? Hay ông ấy chỉ đang quá say để có thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra lúc này? Không hiểu sao tôi không tin điều đó và tôi cũng không tin ông ấy đang cố gắng giết tôi bằng việc bỏ mặc tôi. Sự thật thì theo cái cách khó ưa của mình, ông ấy thực sự đã cố gắng chuẩn bị cho tôi về việc này. Vậy thì chuyện gì đang xảy ra thế?
Tôi vùi mặt vào hai tay. Không phải lo sợ sẽ khóc vào lúc này, tôi không thể khóc nổi một giọt nước mắt để cứu cuộc sống của mình. Haymitch đang làm cái gì vậy? Mặc cho nỗi tức giận, căm ghét và sự nghi ngờ của tôi, một giọng nói nhỏ từ sau đầu tôi thì thầm một câu trả lời.
Có lẽ ông ấy đang gửi cho ngươi một thông điệp, nó nói. Một thông điệp. Đang nói cái gì vậy? Sau đó tôi hiểu ra. Chỉ có một lý do hợp lý nhất khiến Haymitch trì hoãn việc gửi nước cho tôi. Bởi vì ông ấy biết rằng tôi đã gần tìm ra nó.
Tôi nghiến chặt răng và kéo mình đứng lên. Chiếc ba lô của tôi dường như nặng gấp ba lần. Tôi tìm một cành cây gẫy để dùng làm gậy chống và lên đường. Mặt trời thiêu đốt, thậm chí còn khô nóng hơn hai ngày đầu tiên. Tôi cảm thấy giống như một miếng da thuộc cũ, khô cong và nứt toác ra do hơi nóng. Mỗi bước chân là một sự nỗ lực, nhưng tôi không dừng lại. Tôi không ngồi xuống. Nếu tôi ngồi xuống, có khả năng là tôi sẽ không thể đứng dậy được nữa, tôi thậm chí sẽ không nhớ ra nổi nhiệm vụ của mình.
Tôi là một con mồi dễ bắt biết bao! Bất kể cống phẩm nào, ngay cả Rue bé nhỏ, cũng có thể hạ tôi ngay lập tức, chỉ cần đẩy tôi ngã và giết tôi bằng chính con dao của tôi, và tôi gần như chẳng có chút sức lực nào để chống trả. Nhưng nếu có ai đó đang ở trong khoảng rừng của tôi, thì họ cũng đang lờ tôi đi. Sự thật là, tôi cảm thấy đang ở cách một người nào đó còn sống đến cả triệu dặm.
Dù sao thì cũng không phải đang ở một mình. Không, họ lúc này chắc chắn đang cho camera theo dõi tôi. Tôi nghĩ lại những năm ngồi xem các cống phẩm đói ăn, lạnh cóng, mất máu và mất nước cho đến chết. Trừ khi có một cuộc chiến thực sự gay cấn đang diễn ra ở đâu đó, nếu không, tôi đang được theo dõi sát sao.
Suy nghĩ của tôi trở về với Prim. Chắc là con bé sẽ không xem tôi được tường thuật trực tiếp, nhưng họ sẽ trình chiếu thông tin cập nhật ở trường trong giờ ăn trưa. Vì con bé, tôi cố gắng trông ít tuyệt vọng nhất mà tôi có thể.
Nhưng vào buổi chiều, tôi biết rằng thời điểm kết thúc đã đến. Hai chân tôi run rẩy và tim thì đập quá nhanh. Tôi tiếp tục quên đi, chính xác đó là những gì tôi đang làm. Tôi vấp ngã liên tục và cố gắng đứng dậy trên đôi chân của mình, nhưng khi chiếc gậy trượt rơi, tôi cuối cùng cũng đổ nhào xuống đất không thể đứng dậy nổi. Tôi để mắt mình nhắm lại.
Tôi đã đánh giá sai Haymitch. Ông ấy không hề có ý định giúp tôi.
Điều này cũng được thôi, tôi nghĩ. Ở đây điều này cũng không quá tệ. Không khí dịu dần, báo hiệu buổi tối đang đến. Thoang thoảng đâu đây mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ gợi cho tôi nhớ đến những bông hoa ly. Ngón tay tôi vuốt ve trên nền đất bằng phẳng, trơn nhẵn, dễ dàng đẩy được lớp bề mặt trượt ra.Đây là chỗ thích hợp để chết, tôi nghĩ.
Đầu ngón tay tôi tạo nên các hình xoáy trên mặt đất mát lạnh, trơn mượt. Mình yêu bùn, tôi nghĩ. Biết bao nhiêu lần tôi tìm ra được dấu vết các con thú nhờ sự giúp đỡ của bề mặt mềm mại, lưu lại được dấu vết của nó. Cũng tốt cho những vết ong đốt nữa. Bùn. Bùn. Bùn! Mắt tôi mở bừng ra và tôi vùi những ngón tay vào trong đất. Nó là bùn! Tôi hếch mũi lên ngửi không khí. Và chúng là những bông hoa súng! Những bông hoa súng mọc dưới nước!
Giờ thì tôi đang trườn, trên lớp bùn, lôi mình đi theo hướng của mùi thơm. Năm yard từ chỗ tôi ngã xuống, tôi trườn xuyên qua một đám thực vật rậm rạp vào một cái ao. Nổi trên mặt nước, những bông hoa vàng đang nở rộ, là những bông hoa súng tuyệt đẹp của tôi.
Tất cả những gì tôi có thể làm là không được nhấn chìm cả mặt mình xuống nước và uống vào nhiều nhất có thể. Nhưng tôi chỉ còn lại một chút tỉnh táo để kìm chế. Với đôi tay run rẩy, tôi lấy chiếc bình đựng nước của mình ra và cho đầy nước vào bình. Theo những gì có thể nhớ được, tôi thêm vào một số giọt i ốt vừa đủ để làm sạch nước. Nửa giờ đồng hồ chờ đợi thật khổ sở, nhưng tôi đã làm thế. Ít nhất, tôi nghĩ đó là nửa tiếng, nhưng chắc chắn đó là thời gian lâu nhất mà tôi có thể chịu đựng được.
Chậm thôi, từ từ nào, tôi tự nhủ. Tôi uống một ngụm và chờ một lát. Sau đó thêm một ngụm nữa. Trong một vài tiếng sau, tôi đã uống hết cả nửa gallon nước (1 gallon = 3.78 lít). Sau đó là bình thứ hai. Tôi chuẩn bị sẵn một bình nước khác trước khi tôi lui về nghỉ ngơi ở một cái cây, nơi tôi tiếp tục nhấm nháp, ăn thịt thỏ và thậm chí tự cho phép mình thưởng thức một trong những chiếc bánh quy quý giá. Vào lúc bản nhạc quốc ca được bật lên, tôi cảm thấy khá hơn rõ rệt. Không có gương mặt nào xuất hiện đêm nay, không cống phẩm nào chết hôm nay. Ngày mai, tôi sẽ ở đây nghỉ ngơi, ngụy trang chiếc ba lô của mình bằng bùn, bắt vài con cá nhỏ mà tôi đã nhìn thấy lúc tôi nhấp từng ngụm nước, đào củ của những cây hoa súng để làm một bữa ăn ngon lành. Tôi rúc vào chiếc túi ngủ, ôm chặt lấy bình nước đã giữ lại cuộc sống thân thương của mình, tất nhiên, lúc này nó đúng là vậy.
Một vài giờ sau, tiếng chân chạy tán loạn đã làm tôi tỉnh ngủ. Tôi hoang mang nhìn quanh. Vẫn chưa tới bình minh, nhưng đôi mắt nhức nhối của tôi vẫn có thể nhìn rõ nó.
Thật khó để không nhìn thấy một bức tường lửa đang đột ngột tấn công tôi.