Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ô đi dọc theo hành lang về phía anh.
Dolores với những đốm lửa giận dữ trong mắt. Tiếng Bing Crosby ngâm nga bài "East Side of Heaven" vang lên đâu đó trong ngôi nhà, có lẽ là từ trong bếp.
Cô nói, "Trời ơi, Teddy. Trơi ơi là trời." Trong tay cô là chai rượu JTS Brown rỗng không. Chai rượu rỗng không của anh. Và Teddy hiểu rằng cô đã phát hiện ra một chỗ giấu rượu của anh.
"Anh có bao giờ tỉnh rượu không hả? Anh còn có lúc quái nào tỉnh táo nữa không" Trời lời tôi đi."
Nhưng Teddy không thể. Anh không thể nói được. Anh thậm chí còn không biết cơ thể của mình đang ở đâu nữa. Anh có thể nhìn thấy cô và cô tiếp tục đi dọc theo cái hành lang dài về phía anh nhưng anh không thể trông thấy cơ thể của chính mình, thậm chí còn không cảm nhận được nó. Có một chiếc gương ở cuối hành lang, phía sau Dolores nhưng anh không thấy bóng mình phản chiếu trong đó.
Cô quay người đi vào phòng khách, lưng cô đã cháy đen, vẫn còn hơi âm ỉ. Cái chai không còn nằm trong tay cô nữa, từ tóc cô nhả ra những làn khói trông như những dải ruy băng nhỏ.
Cô dừng lại bên cửa sổ. "Ôi, nhìn xem. Như thế này trông chúng mới đẹp làm sao. Bồng bềnh."
Teddy đứng cạnh cô bên cửa sổ, cô không cháy nữa mà ướt đẫm và anh có thể nhìn thấy chính mình, một tay đặt lên vai Dolores, những ngón tay che lấy đoạn xương đòn rồi cô quay đầu lại, hôn nhanh lên mấy ngón tay anh.
"Em làm gì thế?" anh nói dù không chắc là tại sao mình lại hỏi vậy.
"Hãy nhìn chúng ở ngoài kia mà xem."
"Cưng ơi, sao em lại ướt hết cả thế này?" anh hỏi nhưng cũng không ngạc nhiên khi cô chẳng trả lời.
Cái quang cảnh bên ngoài cửa sổ không phải là thứ anh mong đợi. Đó không phải là cảnh họ thấy phía bên ngoài căn hộ ở Buttonwood mà là của một nơi khác, một căn nhà gỗ nhỏ họ từng sống trước đây. Phía bên ngoài ngôi nhà đó là một cái hồ xinh xắn với những khúc gỗ nhỏ trôi bập bềnh trên mặt nước, và Teddy nhận thấy chúng mới mềm mại làm sao, gần như vô hình, mặt nước lấp lánh và trắng muốt ở những nơi có ánh sáng.
"Đó là một cái vọng lâu rất đẹp," cô nói. "Trắng tinh. Anh có thể ngửi thấy mùi sơn mới."
"Nó rất đẹp."
"Và…"
"Anh đã giết rất nhiều người trong chiến tranh."
"Vì thế mà anh uống rượu."
"Có lẽ."
"Cô ta đang ở đây."
"Rachel hả?"
Dolores gật đầu. "Cô ta chưa bao giờ bỏ đi cả. Anh gần như đã nhìn thấy. Anh gần như đã thấy."
"Luật của bốn."
"Đó là mật mã."
"Đúng thế, nhưng để diễn tả điều gì?"
"Cô ta đang ở đây. Anh không thể bỏ đi được."
Anh quàng tay ôm lấy cô từ phía sau, dụi mắt anh vào một bên gáy cô. "Anh sẽ không đi đâu cả. Anh yêu em. Anh yêu em rất nhiều."
Bụng cô bỗng nứt ra một khe hở, chất lỏng tuôn trào qua những kẽ ngón tay anh.
"Em chỉ còn là nắm xương trong một cái hộp, Teddy."
"Không đúng."
"Đúng vậy. Anh phải tỉnh lại thôi."
"Em đang ở đây mà."
"Em không. Anh phải đồi diện với điều đó. Cô ta đang ở đây. Anh đang ở đây. Cả hắn ta cũng đang ở đây. Hãy đém số giường bệnh mà xem. Hắn ta đang ở đây."
"Ai cơ?"
"Laeddis"
Cái tên đó xuyên qua da thịt anh, thấu vào tận xương tủy.
"Không."
"Đúng thế đấy." Cô quay đầu lại, nhìn anh. "Anh biết điều đó mà."
"Anh không biết."
"Có, anh có biết. Anh không thể đi được."
"Lúc nào em cũng căng thẳng." Anh khẽ bóp vai cô và cô khẽ rên lên một tiếng ngạc nhiên khiến cả người anh căng cứng.
"Em không còn căng thẳng nữa," cô nói. "Em về nhà rồi."
"Đây không phải là nhà," anh nói.
"Đây đúng là nhà. Nhà em. Cô ta ở đây. Hắn cũng ở đây."
"Laeddis."
"Laeddis," cô nói. Rồi lại nói thêm: ‘Em phải đi thôi."
"Không," anh bật khóc. "Không, hãy ở lại."
"Ôi Chúa ơi." Cô lại dựa vào anh. "Hãy để em đi. Hãy để em đi."
"Xin em đừng đi." Nước mắt của anh chảy dọc xuống thân thể cô, hòa lần vào dòng chất lỏng đang tuôn ra từ bụng cô. "Anh muốn ôm em thêm một chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi. Xin em đấy."
Từ cổ họng của cô khẽ phát ra một âm thanh,nửa như tiếng thở dài, nửa như tiếng hú, một nỗi thống khổ đau đớn mà đẹp đẽ. Rồi cô hôn lên những khớp xương trên đốt ngón tay anh.
"Thôi được. Hãy ôm em thật chặt. Chặt hết mứa vào."
Và anh ôm lấy vợ mình. Anh ôm và ôm lấy cô.
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng