Số lần đọc/download: 1496 / 24
Cập nhật: 2016-07-26 22:34:16 +0700
Chương 11
M
ọi việc đã hoàn toàn không theo đúng kế hoạch.
Oliver ngồi dựa vào thành chiếc giường lớn và nhìn chằm chằm đống chăn mền nhàu nhĩ bên cạnh. Thấp thoáng ở đó, một cánh tay và mái tóc xoăn dài đen nhánh đang nghỉ ngơi là bí ẩn lớn nhất trong đời anh.
Anh đã không định chạm vào cô cho đến sáng hôm nay. Anh định cho cô một cái bồn tắm dễ chịu, một đêm ấm áp trên giường của anh trong lúc anh ngủ ở nơi khác, sau đó là một bữa sáng tạm bợ và rồi nhiều giờ làm tình một cách hoang dại. Nhưng anh đã quên tất tần tật kế hoạch của mình khi nhìn thấy cô khoả thân trong làn nước ấm đó.
Mọi người nói chung và giới quý tộc nói riêng đều nghĩ anh là kẻ phóng đãng theo đuổi khoái lạc. Họ nghĩ khi anh vừa mắt thứ gì đó thì anh sẽ phản ứng theo đúng bản năng. Hiển nhiên bọn họ đã lầm, anh hiếm khi phản ứng mà không cân nhắc thiệt hơn. Và dĩ nhiên lời cảnh báo duy nhất trong hai năm qua là những sự xao lãng mĩ miều đưa anh rời xa ký ức ở Vienna.
Tuy vậy, tối qua đầu óc anh rõ ràng đã thoát khỏi khuôn phép. Phần đáng cay cú nhất trong thảm hoạ này chính là làm tình với Diane Benchley không giúp anh thoả nguyện. Vì dù cho cô thích thú về mặt thể xác thì tâm trí và con tim vẫn không mảy may lay chuyển. Nói thế không có nghĩa anh toan tính ruồng bỏ cô lần nữa nhưng anh cảm thấy tức giận khi mình mất kiểm soát còn cô thì không.
Chuyện lần này được dùng để chứng minh những gì xảy ra ở Vienna là…độc nhất, là hai tuần bối rối và mềm yếu của anh. Đúng ra giờ đây anh phải kết thúc với cô nhưng rõ ràng anh chưa làm được.
Thận trọng trở mình, Oliver rời khỏi giường, mặc lại quần dài và đi ra phòng khách rung chiếc chuông gọi người phục vụ được treo cạnh tường. Vài giây sau có người gõ cửa và anh bước ra. “Langtree. Buổi sáng tốt lành.”
Ánh nhìn trầm tĩnh của cô ta thậm chí còn không thèm liếc xuống khuôn ngực trần của anh. Chết tiệt, rõ ràng anh không tuân theo những chuẩn mực thường ngày. “Tôi cần bữa sáng cho hai người và một bộ trang phục buổi sáng cho Phu nhân Cameron. Váy dài, giày, lược và bất cứ thứ gì cô ấy thường cần đến khi thức dậy.”
Lần này cô ta chớp mắt. “Cho phu nhân Cameron?”
“Đúng vậy, và hãy nhanh lên.” Trước khi cô ta kịp lên tiếng anh đã đóng sập cửa.
Thật thú vị. Đám người làm không biết bà chủ của họ đã qua đêm tại đây. Anh tự hỏi liệu cô nàng người Pháp cao lêu nghêu kia có biết gì về điều kiện cho khoản vay mới không. Toàn thể cư dân Mayfair đã nghĩ anh và Phu nhân Cameron là tình nhân, phần lớn là vì cô đã vun đắp cho trí tưởng tượng của họ. NHưng chắc chắn người làm của cô không có cùng nhận định như vậy.
Trong lúc chờ đợi anh ngồi xuống và viết một bức thư cho Manderlin để từ chối chuyến dạo chơi ở Tattersall như đã hẹn và một thư khác cho Phu nhân Katherine để thông báo rằng anh không có thời gian cho một buổi trà chiều thân mật. Cô ta sẽ chẳng ngạc nhiên vì anh đã không có thời gian cho bất kỳ sự kiện thân mật nào trong gần năm tuần qua.
Nữ thần quyến rũ trên giường kia đã giữ anh ở yên trong căn hộ của mình, anh nghiêm khắc đè nén thôi thúc đi vào xem cô còn ngủ hay không. Anh cần nhanh chóng tìm ra một chiếc lược mới. Vì nếu anh vẫn khao khát cô thì anh phải làm gì đó bảo đảm cô cũng khao khát anh. Có nghĩa là anh phải làm một việc khác biệt, bất ngờ để lay động nhận định thâm căn cố đế của cô về anh khi mà tâm tính anh dường như được… cải thiện mỗi khi gần cô.
Cửa trước kêu rầm rầm, ai đó đánh xô mạnh cánh cửa gỗ nặng nề. Theo thói quen anh luôn cài then, ai mà biết có kẻ nào đó có thể nổi giận với mình.
“Mở cửa ra ngay!”
À, cô nàng người Pháp cau có. “Tôi không tiếp khách, cô Martine”, anh nói, cười toe toét. Genevieve Martine cũng không được thông báo nghĩa vụ kéo dài… mười tám giờ sắp tới của Diane.
“Juliet, lấy cho tôi một cái rìu và gọi ông Jacobs!”, cô ta gọi tên gã bảo vệ to con nhất trong câu lạc bộ từ bên kia cánh cửa.
Oliver mở chốt cửa. “Tôi đề nghị cô không cố phá cửa phòng”, anh nói với giọng điệu đã từng dùng để thuyết phục vài gã đàn ông không nên đánh nhau với anh để rồi mất mạng trong những trận đấu tay đôi ngu ngốc.
“Anh phải thả Diane ra ngay lập tức”, cô ta quát lại, mái tóc vàng óng có phần loà xoà còn váy áo thì hơi xộc xệch. “Bằng không tôi không chỉ phá cửa thôi đâu, đồ đê tiện.”
“Hừ. Bữa sáng và quần áo. Nếu cô muốn một lời giải thích cho sự hiện diện của Diane ở đây thì cô có thể hỏi cô ấy sau bốn giờ sáng ngày mai.”
“Tôi sẽ hỏi cô ấy ngay bây giờ.”
“Không được.”
“Anh…”
Anh sập cửa và khoá lại. Ngay lập tức cô gái đó đập cửa liên hồi. Phần đông phụ nữ nếy không bị anh đe doạ thì cũng mong anh chú ý đến. Ngoài Diane ra không một ai tỏ ý thù địch rõ ràng. À không đúng, thêm cả cô bạn này của cô nữa.
“Anh đang làm cái chết tiệt gì thế hả?”
Oliver dựa lưng vào cánh cửa rung bần bật và khoanh tay trên bộ ngực trần. Diane đứng cách anh vài mét và mặc mỗi chiếc áo sơ mi của anh. Với suối tóc suôn dài, cặp chân trần và tay áo xắn đến khuỷu tay, trông cô có vẻ… khiêu khích. Và cô biết điều đó. Nếu không đáng ra cô đã mặc lại váy áo của mình rồi. Cô muốn anh yếu lòng lần nữa sao? Dù vẫn biết mình đang mất thể diện nhưng anh không thể không… nhìn cô chằm chặp.
“Gì thế?”, cô hỏi.
“Cô bạn Martine của em nghĩ rằng tôi đã bắt cóc em”, anh đáp. “Tôi cho là em đã không thông báo cho nhân viên về thoả thuận của chúng ta.”
Cô cau mày. “Tôi đang đợi thời điểm thích hợp. Anh là người đã vồ lấy tôi trước khi tôi kịp nói với họ.”
“Tôi không vồ lấy em, em đã có nhiều thời gian để kể với bất kỳ ai.”
Diane phẩy tay. “Tránh ra trước khi họ phá sập cửa.”
Anh không nhúc nhích. “EM không được đi.” Cho dù anh có phải chiến đấu với một nhà đầy ắp các cô gái giận dữ đang tru tréo.
“Không trong vòng mười tám giờ tới.” Lần này anh rời đi khi cô ra hiệu cho anh bước sang một bên.
“Cô ta cũng không được vào đây”, anh bổ sung, với tay mở khoá cửa.
Từ vị trí đằng sau cánh cửa, giữ để nó không mở rộng, anh chẳng thể nhìn thấy Martine đang điên cuồng ngay bên kia tấm cửa gỗ sồi. Xét đến việc anh không làm gì gây khó chịu với cô nàng này thì hẳn Diane đã thuật lại câu chuyện ở Vienna cho cô ta. Thế mà Diane lại không tâm sự về thoả thuận lần này, thật thú vị.
“Không, tôi rất ổn”, Diane nói trong lúc bấm ngón tay vào cánh cửa mở hé.
Ngón tay cô rất thanh mảnh. Rất hợp để chơi bài, dù có vẻ cô không hưởng ứng nếu nghe thấy điều đó. Oliver vương tay toan áp tay mình lên tay cô nhưng chợt dừng lại. Đây không phải trò cám dỗ hay lãng mạn. Đây là anh đang cố gắng gạt cô ra khỏi tâm trí. Chạm vào cô không giúp ích gì cho nỗ lực ấy.
“Sao lại là anh ta, Diane? Cô nói cô thà…”
“Tôi biết mình đã nói gì”, cô ngắt lời. nắm tay đột ngột siết lấy cánh cửa. “Nhưng tôi cũng đã bảo cô tôi cần thực hiện một thoả thuận. Tôi sẽ giải thích sau, Jenny. Trong vòng mười tám giờ nữa. Cho đến lúc đó cô sẽ phải xoay xở mà không có tôi.”
“Con quỷ đó yêu cầu bữa sáng và quần áo cho cô.”
Oliver cau mày. Dù anh chả bận tâm cô ả người Pháp nghĩ quái gì về anh, nhưng anh cũng không cho rằng mình là một con quỷ. Anh nhìn vào khuôn mặt nhìn nghiêng của Diane. Đó là lời của cô hay của bạn cô? Có thật Diane nghĩ anh như vậy không? Anh nghiêng người ra cửa. “Và trà nữa”, anh nói thêm. “Ngay bây giờ.”
Dùng lòng bàn tay anh sập cửa lại, lần này không thèm khoá. Cô nàng kia bắt đầu rủa xả một tràng bằng nhiều thứ tiếng nhưng anh không nghĩ cô ta sẽ cố phá cửa lần nữa. Xoay người lại, anh nhìn chằm chằm vị khách của mình.
“Tôi có một câu hỏi”, anh nói, ra hiệu cho cô theo anh vào phòng khách nhỏ.
“Chúng ta đã quyết định trò chuyện với anh là một phần trong thoả thuận ư?”
Xét cho cùng đáng ra anh nên giữ cô tỉnh táo suốt cả đêm. Làm vậy có thể ngăn chặn cái lưỡi sắc bén của cô một chút. “Em có thể trò chuyện với tôi hoặc nhớ chúng ta có thể cùng thực hiện nhiều công việc đòi hỏi thể lực. Tôi sẽ để em chọn.”
Hai má cô ửng hồng. “Tôi tin anh có câu hỏi, phải không?”, cô đáp, rảo bước đến chiếc ghế nệm lún dưới cửa sổ và ngồi co ro như một con mèo.
Anh im lặng khi chìm xuống chiếc sô pha đối diện, cân nhắc liệu có nên hỏi câu đầu tiên hiện ra trong đầu không. Đó là một ý tưởng rất tội nghiệp vì sẽ khiến anh tự bộc lộ điểm yếu nhưng anh thực lòng muốn biết. “Ở Vienna”, anh mở lời, “khi chúng ta gặp gỡ, em đã nghĩ kết cục sẽ như thế nào?”
Cô hít sâu, hướng mắt ra cửa sổ và ngọn cây của khu vườn phía ngoài. “Rõ ràng đầu óc của tôi khi ở Vienna đã bị hỏng hóc. Tôi không thể trả lời câu hỏi của anh.”
“Em có thể.”
“Vậy anh trả lời trước đi.”
“Được.”
Choáng váng, cô quay lại đối mặt anh. “Tốt, chuyện này nên được làm sáng tỏ.”
“Chỉ cần nhớ rằng em cũng phải trả lời cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa.” Nếu lúc này trà hay bữa sáng xuất hiện thì đúng là thời điểm phù hợp nhưng cửa trước vẫn đóng chặt và tĩnh lặng. “Lần đầu gặp nhau, tôi đã nghĩ em rất lộng lẫy và căm giận thế gian đến nỗi bám lấy bất kỳ thứ gì để thách thức dư luận. Tôi cũng nghĩ em là một sự bổ sung tuyệt vời cho giường ngủ của tôi.”
“Kết thúc thì sao?”
Hiển nhiên cô nhận thấy anh đã không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi. “Tôi cho là mình sẽ ở bên em cho đến khi tôi thấy chán hoặc em bám chặt không buông, lúc đó chúng ta sẽ chia tay.”
Cô nheo mắt. “Tôi không đeo bám nên ắt hẳn anh đã thấy chán.”
“T…”
“Vậy thì tại sao?”, cô hỏi dồn. “Nếu tôi khiến anh thấy chán thì tại sao còn cố thu xếp kéo tôi vào giường anh lần nữa.”
“Em không làm tôi chán.”
“Vậy tại sao anh bỏ đi.”
Cửa trước mở ra. “Ở đây”, anh gọi, đứng lên và bước đến ngăn cản người hầu mang khay thức ăn và ấm trà vào trong phòng. Anh sai họ đi làm việc khác ngay khi họ đặt khay xuống chiếc bàn chắn giữa anh và Diane. Diane mặc áo của anh càng lâu thì anh càng muốn cởi bỏ nó ra. Dù anh không phản đối ý tưởng làm tình với cô lần nữa mà còn dự định sẽ làm thế nhưng anh muốn mọi việc diễn ra theo ý mình hơn là vì cô đã cố tình quyến rũ anh.
Cô vương người nhặt lấy một mẩu bánh mì nướng và bắt đầu chậm rãi nhai. “Tôi lặp lại câu hỏi nhé?”
“Tuỳ ý em, nhưng đây là lượt của tôi, nếu em còn nhớ. Và đến phiên em rồi đấy.”
Thay vì trả lời, cô ăn nốt chỗ bánh mì, rót cho mình một tách trà và nhấp một ngụm. Oliver thì chọn một quả đào vàng ươm và cắn một miếng. Anh có thể trêu chọc hoặc mỉa mai để cô mở miệng nhưng nếu cô muốn suy nghĩ và cân nhắc câu trả lời thì anh sẵn lòng cho cô thời gian.
“Khi kết hôn với Frederick tôi mới mười tám”, cuối cùng cô nói, tựa vào bậu cửa sổ. “Một cuộc hôn nhân được xếp đặt nhưng tôi rất háo hức khi cưới một bá tước.”
“Ông nội em là một hầu tước phải không?”
“Đúng vậy. Nhưng tước hiệu truyền lại cho người bác mà bố tôi không bao giờ quý mến. Ý tưởng con gái trở thành nữ bá tước khiến ông rất vui.” Cô nhấp thêm một ngụm trà. “Tôi sẽ không nói Frederick là một kiểu quái vật hay đại loại thế vì anh ta không giống như vậy. Anh ta chỉ không được thông minh hoặc thú vị cho lắm. Dĩ nhiên anh ta nghĩ mình rất tuyệt cũng như cái cách anh ta chơi bài.”
“Tôi nghĩ căn bệnh đó rất phổ biến với nam giới.”
“Tôi đã làm mọi thứ để chi trả các hoá đơn nhưng anh ta là chủ gia đình và luôn khiến chúng tôi nợ ngập đầu. Khi anh ta chết, tôi rất căm giận, phải. Anh ta đã huỷ hoại mọi thứ và bỏ tôi đối mặt với hậu quả. Chưa kể đến cái năm tôi buộc phải chịu tang.”
“Em chưa bao giờ kể tôi nghe chuyện này”, anh nhận xét, với tay rót cho mình ít trà.
“Anh chưa bao giờ hỏi tôi. Tôi chỉ muốn quên hết mọi chuyện khi anh xuất hiện ở bữa trưa của Phu nhân Darham.”
“Tôi mừng là mình có thể giúp đỡ.”
“Ôi, làm ơn đi. Rõ mười mươi là anh sẽ theo đuổi tôi bất chấp tôi có ý nghĩ gì trong đầu.”
“Khá đúng.” Anh nhìn cô một lúc nhưng cô vẫn duy trì sự im lặng. “Hai tuần sau thì sao?”, sau cùng anh nhắc nhở.
Hít vào, cô đối mặt với anh một lần nữa. “Chắc chắn tôi đã không biết về đàn ông và động cơ của họ nhiều như tôi tưởng. Thành thật mà nói, Oliver, tôi chưa bao giờ gặp ai giống anh. Anh thu hút tôi. Đã có lúc tôi nghĩ có lẽ anh là một sự bù đắp cho Frederick và sự ngu ngốc của anh ta. Và rồi anh bỏ đi, còn tôi nhận ra anh chỉ là phần cuối cùng trong bài học của mình.”
Anh không thích cái cách cô nói về chuyện của họ. “Bài học đó là gì?”
“Bài học về sự nguy hiểm của việc dựa dẫm vào đàn ông – bất kỳ gã nào – để có sự an toàn và hạnh phúc. Tôi không cảm thấy cần phải biết ơn anh, nhưng tôi không tin mình sẽ mở được câu lạc bộ Tantalus nếu chưa từng gặp anh.”
Cô nói một cách nhẹ nhàng nhưng anh tự biết đó chẳng phải lời khen. “Nếu em khinh miệt tôi nhiều như vậy thì đáng lẽ em nên tìm người khác cấp vốn cho em.”
“Có lẽ vậy, nhưng tôi có phương tiện để buộc anh giúp đỡ tôi. Tôi thích nhìn thấy anh bị mắc kẹt. Thật lòng thì Vienna đã mang lại những giờ phút thoải mái. Tôi chỉ cần nhớ không mang chúng vào trái tim thôi.” Cô đặt tách trà xuống khi nghe có tiếng gõ cửa. “Tôi nghĩ quần áo của tôi đến rồi”, cô nói và rời khỏi phòng.
Oliver lắng tai nghe để đảm bảo cô không bỏ trốn, nhưng khi anh nghe tiếng đóng cửa và bước chân cô đi về phía phòng ngủ thì anh nhún vai. Anh kéo góc bàn lại gần và đào bới đĩa thịt xông khói và trứng.
Cô đã yêu anh khi ở Vienna, cho dù cô diễn đạt theo cách khác. Chết tiệt, anh cũng đã yêu cô, điểm khác biệt duy nhất chính là anh không thích cảm xúc đó và đã làm mọi thứ có thể xua đuổi nó – cùng cô – ra khỏi suy nghĩ và trí nhớ của mình. Anh nghĩ mình đã thành công cho đến khi cô trở lại London.
Và giờ anh làm nó tiến triển theo chiều hướng xấu hơn. Liệu anh đang cố gạt bỏ khao khát dành cho cô hay phần khác trong anh muốn nhớ lại anh đã thích thú thế nào khi chạm cô và cảm giác làn da mềm mại của cô áp sát vào anh? Anh thích những trận khiêu chiến của họ, chi dù cô chọc anh điên tiết. Cái lưỡi của cô đã sắc bén hơn nhiều. Rõ ràng anh thích bị vướng vào kế hoạch của cô, vì Quỷ vương còn biết anh có thể thuyết phục cô nhả ra lá thư chết dẫm kia nếu anh thực tâm muốn có nó. Tuy nhiên, làm thế sẽ dồn cô vào đường cùng và anh không nghĩ cô sẵn lòng chịu đánh mất lợi thế của mình.
Câu hỏi lúc này là sắp tới anh phải làm gì. Anh đã vơ vét tiền của lũ đàn ông liều lĩnh và huỷ hoại thanh danh của đám đàn bà cả gan thiết lập quan hệ quá mức anh cho phép. Và giờ người phụ nữ căm ghét anh đang xen vào đời anh và anh cho phép chuyện đó xảy ra. Thậm chí anh còn khuyến khích cô.
Bên cạnh đó là cái cách cô chọn mặc áo sơ mi của anh sáng nay, cách cô đồng ý cuộc hẹn hai mươi bốn giờ của anh. Càng nghĩ anh càng nhận thấy có thể cô không căm ghét anh như cô thể hiện hay cố quyến rũ anh để rồi làm tan nát trái tim anh như anh đã làm với cô.
Oliver ngừng nhai. Diane của hai năm trước không xảo quyệt như hiện tại… Anh chậm rãi nở nụ cười. Anh không thể nhớ ra người cuối cùng dám ăn miếng trả miếng với anh là ai. Nếu cô muốn đi con đường này cũng như đẩy cô và anh xích lại gần nhau thì lạy Chúa, anh sẽ theo đến cùng. Anh không biết câu chuyện sẽ kết thúc ra sao, nhưng ý tưởng này không làm anh phiền muộn như anh vẫn tưởng.
Ừm. Nhai hết thức ăn, anh đứng lên và rung chuông. Anh có một vài kế hoạch cần phải thực hiện trong buổi sáng nay,
o O o
Diane bỏ qua hai cúc áo trên cùng của chiếc đầm muslin đen giản dị và hoàn tất kiểu tóc của mình. Cảm tạ trời đất vì Oliver đã nhắc đến Vienna. Sau tối qua cô muốn chắc chắn anh ta biết rằng cô không mất hết lý trí và quên sự tồi tệ của anh ta. Cô cũng muốn bảo đảm chính bản thân vẫn nhớ.
Ôi, anh ta cứ làm cô rối loạn không ngừng. Chuyện quái quỷ gì xảy ra với anh ta khi gọi bữa sáng đến trong lúc cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của anh ta. Tối qua đã khiến cô đột ngột nhận ra. Gã đàn ông kia cần nếm trải một nỗi đau khổ cực lớn. Chừng nào cô còn giữ vững quá khứ của họ trong đầu thì cô sẽ là người bắt anh ta chịu đựng sự đau đớn đó.
Cô xỏ giày, rồi cau mày vì ngón chân trái dẫm phải thứ gì đó cứng nhọn. Cô ngồi xuống, luồng tay vào giày và lôi ra một mảnh giấy được gấp lại. Nếu cô cần giúp, cô đọc xong dòng chữ bay bổng của Jenny, thì hãy nói “mứt cam” khi cô rời khỏi căn hộ đó.
Trước đây họ đã dùng mánh lới này, khi cô bắt đầu gặp mặt các chủ nợ giận dữ của Frederick. ‘Mứt cam’ dường như là một từ an toàn dù cô chẳng ưa gì nó. Nhét mảnh giấy vào túi, cô tiếp tục mang giày và ra khỏi phòng, Oliver vẫn ngồi uống trà trong phòng khách buổi sáng. NHìn qua khay thức ăn cô thấy rằng anh ta đã có một bữa sáng ra trò.
“Gài cúc áo cho tôi được không”, cô hỏi, xoay lưng lại phía anh.
Một giây sau cô cảm nhận được anh từ từ tiếp cận cô, những ngón tay ấm áp chạy dọc bả vai cô. “Em có quần áo không phải màu đen không?”
“Có chứ.”
“Khi nào em mặc chúng?”
“Khi nào tôi muốn.” Cô lấy mảnh giấy ra khỏi túi và đưa nó cho anh lúc cô quay mặt lại.
Oliver nhận lấy và mở ra. Anh đọc nhanh rồi ngước mắt nhìn cô. “Bạn em thật là tháo vát.”
Diane cười toe toét. “Anh không biết đâu.”
“Tại sao em đưa nó cho tôi?”
“Để chứng minh tôi tôn trọng thoả thuận của chúng ta. Và để anh không vô tình thốt lên ‘mứt cam’. Rất có thể cô ấy sẽ bắn anh.”
“Tôi cố đặt ra giới hạn mỗi tháng chỉ bị bắn một lần. Cảm ơn em đã cảnh báo.” Quai hàm anh giật giật khi anh trả lại mảnh giấy. “Cô ta là ai vậy?”
Chết tiệt. Đáng lẽ cô phải biết anh ta đang sắp xếp lại những mảnh ghép. Đó là việc anh ta đã làm. “Cô ấy là một người bạn cũ. Tôi đã bảo anh rồi.”
“Được thôi. Tôi có thể tự tìm hiểu lấy. Số người mang ơn tôi không ít đâu.”
Dành ra một thoáng để tập trung suy nghĩ, Diane nhặt lên phần còn lại trong khay thức ăn. Tỏ ra phòng bị không giúp gì nhiều cho cô. “Tôi cho là anh có ý định khác ngoài chuyện dâm đãng vì anh đã gọi người đem quần áo đến cho tôi, cô nhận xét. “Hay chỉ vì anh muốn được xé toạc chúng khỏi người tôi?”
“Tôi có khả năng suy nghĩ về chuyện dâm đãng và những cái khác cùng lúc đấy”, anh nhanh chóng nở nụ cười hấp dẫn. “Nhưng em nói đúng, chúng ta sẽ ra ngoài.”
Cô cứ nghĩ anh ta sẽ buộc cô khoả thân trong phòng ngủ suốt ngày nên hết sức bất ngờ. “Đi đâu?”
“Rồi em sẽ biết.” Anh nắm tay cô và hôn lên những ngón tay. “Tôi cần thay quần áo. Và sẽ trở lại ngay.”
Cô phẩy tay khi anh rời khỏi phòng. Nếu anh ta muốn bọn họ xuất hiện ở chốn công khai thì cô nghĩ ấn tượng về cô là một người đáng khao khát nhưng đồng thời không thể sở hữu sẽ càng được củng cố. Thực tế cô không thể hiểu anh ta sẽ được lợi lộc gì từ việc đưa cô đi dạo khắp London.
Với buổi lễ khai trương và cả đêm trên giường Oliver, cô hầu như không ăn uống gì, và mẩu bánh mì nước kia cũng không xoa dịu được cơn đói của cô. Liếc mắt về phía cánh cửa phòng ngủ mở toang, cô ngồi vào chiếc ghế anh ngồi lúc nãy và nhanh chóng xử lý một lát thịt xông khói và phần trứng còn lại.
“Em muốn dùng thêm không?”, anh vừa hỏi vừa bước vào phòng.
Cô nhảy dựng lên. “Không. Trừ phi anh muốn chúng ta ra ngoài đến tận bốn giờ sáng.”
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ trở lại giường trước thời điểm đó”, anh dài giọng. “Gài cúc giúp tôi chứ?”
Xoay người lại, cô nhìn thấy anh mặc một chiếc quần dài màu đen, áo vét đen, áo gi lê đen đang khoác hờ ngoài áo sơ mi và cà vạt đen. “Anh đang trêu tôi đấy à?”
“Tôi nghĩ trang phục của chúng ta nên đồng bộ với nhau. Tôi khó lòng mặc sặc sỡ hơn mà trông không giống một gã công tử bột diêm dúa phải không? Gài cúc áo cho tôi đi nào.”
“Anh không cần tôi giúp.”
“Em cũng đã không cần.”
Diane thở hắt ra, vờ tỏ vẻ chán chường. Nhưng cũng có thể là thật. Anh ta làm cô tức tối đến mức không phân biệt được cảm xúc nữa. Sao lại có người có thể vừa đáng ghét lại đồng thời cuốn hút được nhỉ? Cô dứng lên, bước dến kéo mạnh hai vạt áo gi lê vào nhau. Anh không xê dịch một inch. Không thèm ngước mắt nhìn anh, cô nhanh tay gài lại một tá khuy áo trên chiếc gi lê đen và lùi lại.
“Anh có cần tôi giúp chải đầu không? Cạo râu nữa?”
“Không. Em cần ví xách tay chứ?”
“Còn tuỳ thuộc anh có ý định bỏ rơi tôi ở chốn khỉ ho cò gáy nào đó để tôi tự tìm đường về nhà không.”
Anh nheo một mắt. “Tôi sẽ không bỏ rơi em ở bất cứ đâu.”
À, mở màn rồi. “HỪ, sự thay đổi tốt đẹp đấy.”
Lầm bầm gì đó nghe rất khó chịu, anh dẫn cô ra cửa trước. Khi cửa mở, Jenny đang đứng cách họ chỉ hai foot(1) và trừng mắt nhìn anh. “Chúc cô một ngày tốt lành”, anh nói, gật đầu với cô ta. “Tôi sẽ đưa cô ấy về trước bình minh.”
“Tôi mong là vậy”, Genevieve lạnh lùng đáp. “Diane, cô có cần thêm gì cho bữa sáng không?”
Cô có thể tẩu thoát nếu cô muốn, nhưng nếu làm thế rất có thể Oliver sẽ thu hồi vốn và năm nghìn bảng bổ sung, và câu lạc bộ Tantalus sẽ bị buộc phải đóng cửa trước khi thật sự mở cửa làm ăn. Và nếu cô chuồn đi thì cô sẽ không thể biết anh ta đã chuẩn bị những gì cho ngày hôm nay. “Không, tôi không cần thêm gì. Nhưng cũng cảm ơn cô đã hỏi. Tôi sẽ trở lại sau.”
“Rất tốt.”
Xuống được một nửa cầu thang thì cô chợt nhận ra mình đã quên mất một chuyện gì đó khá quan trọng. Cô dừng lại. “Jenny, chúng ta có nhận được đơn xin gia nhập nào không?”
“Trong sáng nay đã là bốn mươi. Người hầu mang chúng tới từ sau giờ nghỉ.”
Ôi, tạ ơn Chúa. “Xuất sắc”, cô nói to. “Cô có chắc mình có thể mở cửa mà không có tôi không?”
“Họ sẽ làm được”, Oliver xen vào. “Em đang tổn hại đến thời gian của tôi đấy. Trò chuyện thế đủ rồi.”
Diane ném cho anh cái nhìn sưng sỉa để xoa dịu Jenny, rồi theo anh đi hết tiền sảnh và cửa chính. Chiếc xe ngựa bốn bánh mui trần hai chỗ ngồi cùng cặp ngựa đen tuyền đang đứng đợi. Dù họ có đi đâu thì anh cũng muốn để mọi người nhìn thấy. Juliet trao cô chiếc mũ vải đen, Diane cột nó lên tóc.
Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cô ngồi xe ngựa mui trần, một cơn phấn khích chạy dọc sống lưng cô. Cô nắm tay anh lúc anh giúp cô leo lên chỗ ngồi trên ghế cao rồi đợi anh đi vòng qua cỗ xe, trèo vào ghế bên cạnh. Không nói một lời anh nắm dây cương, gật đầu với người hầu đang giữ ngựa rồi quất roi. Trong tích tắc chúng tung vó, chạy nước kiệu dọc con phố theo hướng công viên Hype.
“Bây giờ anh có thể tiết lộ chúng ta sẽ đến đâu được chưa?”, cô hỏi, một tay giữ mũ và cố không mỉm cười.
“Không nói được.”
“Tại sao không?”
“Vì ngay khi tôi tiết lộ em sẽ bắt đầu bày mưu tính kế để phá hoại kế hoạch đó. Em sẽ phải chịu đựng…bị bất ngờ.”
Cô liếc xéo anh. “Anh biết chúng ta đang đi đâu không?”
Oliver cười vang. Âm thanh bất ngờ đó khiến cô bật cười đáp lại trước khi kịp dừng. Anh không hay cười, cô biết thế, cô chỉ thấy anh vui vẻ một hoặc hai lần ở Vienna. Khi nghe thấy tiếng khùng khục trầm ngâm kia… cô cảm thấy thích nó. Trừ việc cô không thích cảm giác đó.
“Biết chứ”, anh nói. “Tôi biết chúng ta đang đi đâu.”
Từ khi về London cô đã thử tìm hiểu về khu vực này, gia đình Frederick nôn nóng làm đám cưới nên cô chỉ tận hưởng cả thảy bốn tuần trong mùa hội ra mắt ở thành phố. Tất cả những gì cô biết là họ đang đi về phía nam ra sông Thames và vòng ra phía tây của khu mua sắm trên phố Bond.
Họ vượt qua một cỗ xe ngựa bốn bánh đi ngược chiều, ba quý cô bên trong tò mò nhìn cô trước khi thì thầm và cười rúc rích với nhau. “Nếu anh muốn khoe tôi thì không phải chúng ta nên đến công viên Hype à?”, cô dò hỏi.
“Tôi không cần khoe em ra vì mọi người đều biết em là ai.”
Họ ngoặt vào một chiếc cầu bắc qua sông Thames và băng băng về bờ sông phía nam. Những rặng cây và chùa chiền phương đông xa xa dần hiện ra trước mặt khi anh dừng cỗ xe trước chuồng ngựa rộng lớn, bất thình lình cô nhận ra nơi họ vừa đến.
“Vườn Vauxhall ư?”
Ngay lúc người hầu xuất hiện để giữ lũ ngựa thì Oliver nhảy xuống đất, đi vòng qua phía cô. “Đúng vậy”, anh chìa tay ra cho cô. “Nó có hơi tồi tàn và đã qua thời hoàng kim nhưng vẫn có những điểm thú vị.”
Cô toan cầm tay anh để bước xuống thì anh nhích lại nắm lấy thắt lưng cô. Trước khi cô kịp phàn nàn rằng mình không phải loại con gái yếu ớt thì anh đã nhấc bổng cô lên rồi đặt xuống đất.
“Thú vui đặt biệt bào cuốn hút anh hôm nay vây?” Diane hỏi, bước lùi ra khỏi vòng tay anh như mọi khi. Xét cho cùng nơi này không đông người, nó sẽ chỉ tạo ra một lời đồn đại rằng Diane đã chùn lại trước người tình tin đồn. “Một cái hồ sâu hoắm đủ để chết chìm hả?”
“Tôi không hiểu tại sao em lại nghĩ tôi định dìm chết em”, anh khẽ đáp, đưa tay ra.
“A. Có lẽ tôi đang nhầm lẫn ý tưởng chợt nảy ra của tôi thành của anh.”
Oliver gật đầu. “Chắc là vậy. Lối này.”
Họ băng qua một cây cầu nhỏ và xuyên qua một khu vườn đáng lẽ rất xinh xắn nếu cây cối không mọc xoà ra khỏi lưới mắt cáo, rồi vòng qua một nhóm các chòi rỗng để đến khu vực trung tâm và đài phun nước. Càng đi vào sâu bên trong lại càng đông đúc, không chỉ giới quý tộc mà còn đủ loại người từ thương nhân đến gái điếm ăn mặc sặc sỡ.
Mọi người đứng xung quanh bãi đất trống được quây thành vòng tròn bằng dây thừng, bên trong là một mái vòm lớn vượt lên trên. Không phải mái vòm, cô nhận ra lúc họ đến gần hơn. Một quả cầu. Một quả cầu khổng lồ được trang trí những sọc ngang màu vàng và đỏ.
“Khinh khí cầu ư?”, cô bình luận, lẽo đẽo sau lưng Oliver khi anh len lỏi xuyên qua đám đông để đến sợi dây ngăn cách. “Anh đưa tôi đến đây để xem khinh khí cầu ư?”
“Không.” Anh vẫy tay ra hiệu cho một trong hàng tá người đang hối hả quanh một chiếc giỏ mây lắc lư to đùng trên mặt đất bên dưới khinh khí cầu được neo lại. Ngọn lửa lớn tí tách bên cạnh trong lúc cái vạc nhỏ đang cháy nằm cố định giữa chiếc giỏ và quả cầu.
“Vâng, thưa ông?” Người đàn ông kia tiến lại gần họ.
“Hai chúng tôi muốn lên đó”, Oliver đáp bằng thứ tiếng Pháp hoàn hảo.
Trái tim Diane thổn thức. “Không, không”, cô rít lên.
Trước khi cô thoái lui, Oliver đã nắm tay cô và kéo lại gần. “Có chứ”, anh thì thầm.
“Ngày mai mới bắt đầu bay”, anh chàng kia nói. “Hôm nay chỉ để trưng bày và bảo đảm chúng tôi đã bịt kín tất cả… les trous.”
“Lỗ hổng ấy hả?” Diane ré lên.
“Đúng vậy. NHững lỗ hổng.”
“Tôi là Hầu tước Haybury”, Oliver nói, lần này bằng tiếng Anh, thọc tay vào túi áo khoác. “Tôi trả hai mươi bảng để đổi lấy đặc quyền thưởng ngoạn khinh khí cầu của các anh trong năm phút nữa.”
Anh chàng này thuật lại yêu cầu của Oliver với đồng nghiệp của anh ta bằng tiếng Pháp rồi nâng sợi dây chắn ngang cao hết mức có thể. Kéo cô theo sau, Oliver chui qua sợi dây chắn.
Ôi, Chúa ơi. Nếu họ ở một mình cô sẽ đá anh và chuồn thẳng, nhưng với số quan khách cực kỳ quan tâm xung quanh, cô đành nghiến răng và đi theo anh. Cô phải tỏ ra bí ẩn và gan lì – phẩm chất đầu tiên là cho mọi người còn cái sau là dành cho cô. Nhưng cô vẫn không thể không cố thoát khỏi bàn tay cứng như thép của Oliver. “Chuyện này thật là điên rồ” cô thì thầm. “Anh cố chứng minh cái gì thế?”
Oliver lại đặt tay quanh người cô và nâng cô qua thành cái giỏ cao. “Tôi không cố chứng tỏ gì cả. Tôi muốn em đi cùng tôi.” Anh dễ dàng nhảy vào chiếc giỏ trong lúc anh chàng điều khiển loay hoay chui vào sau đó.
“Tại sao anh muốn tôi cùng lên khinh khí cầu với anh?”
“Vì em không mong đợi việc đó.”
“Tôi cũng không mong đợi một sợi dây chuyền kim cương rạng ngời đâu.”
“Có lẽ để lần tới.”
Với mệnh lệnh “Thả ra!” những người khác thả hết tất cả dây thừng cột vào cọc chôn quanh giỏ. Được giữ lại bởi một sợi dây thừng buộc quanh cái quay tay bằng gỗ cứng cáp, họ bắt đầu chầm chậm trôi vào không trung.
Chú thích
(1) Đơn vị đo chiều dài của Anh, 1 foot = 0.3048m