Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Chương 11
N
hững người đàn ông của Thiên Thần Sa Ngã đứng nhìn bạn mình ngã xuống. Có đến ba người xuất hiện để đưa Temple ra khỏi võ đài: Bourne, Asriel và Cross, người quản lý tài chính của câu lạc bộ. Bộ ba thở hổn hển khi băng qua cánh cửa thép khổng lồ vào phòng riêng của Temple, nơi được anh thiết kế riêng cho sự yên tĩnh và an ổn.
Họ dọn sạch chiếc bàn thấp và rộng rãi để đặt anh lên đó trước khi thắp sáng những ngọn nến trong căn phòng. Không cần được yêu cầu, Asriel nhanh chóng đi tìm nước nóng, vải lanh và một bác sĩ phẫu thuật, dù chẳng mấy hứa hẹn vào sự giúp đỡ của ông ta. Chẳng mấy hứa hẹn về sự giúp đỡ của bất cứ ai ngoài Chúa. Và đối với các chủ sở hữu của Thiên Thần Sa Ngã, Chúa hiếm khi ủng hộ họ. Cross di chuyển một cách nhanh nhẹn và dứt khoát để kiểm tra vết thương cho Temple. “Tỉnh lại đi, gã khốn nặng khủng khiếp này. Cậu quá to lớn để có thể gục ngã.”
Temple vùng vẫy. “Tôi không nên ở đây,” anh đáp, ý thức rơi vào mơ hồ, còn giọng nói trở nên khó nhọc. “Tôi đang có cuộc đấu.” Cross nâng một cánh tay của Temple để kiểm tra vị trí của con dao trong khi Temple ngóc đầu khỏi chiếc giường hẹp tạm bợ để nhìn vết thương, cố gắng cử động. “Ngài có một trận đấu,” Justin, viên quản lý của câu lạc bộ, khẽ nói từ cách đó vài mét. “Ngài có đến hai cuộc đấu.”
Temple lắc đầu, cử động chậm chạp hệt như con búp bê bị hỏng, dấu hiệu của trạng thái hôn mê. “Không. Lần này, cậu ta đã để quân xúc xắc lăn quá xa. Quá lâu. Còn họ lại có quá nhiều người.” Bourne vừa tiến đến để giữ anh nằm xuống vừa xẵng giọng chửi thề. “Điều đó xảy ra rất lâu rồi, Temple. Hàng năm trời. Chúng ta đã không còn lăn xúc xắc trên đường phố nữa.”
Cánh cửa phòng bật mở, và hai người đàn ông nhìn về phía âm thanh phát ra. Căn phòng này đủ an toàn để có thể bảo vệ cả đức vua nếu chính ngài ở đây hòng giữ mạng sống. Nếu ai đấy vào được bên trong thì đó là vì họ có quyền tiếp cận với những bí mật đen tối nhất của câu lạc bộ. “Justin, quay lại tầng trệt đi.” Chase đã đến. “Chúng ta sẽ không dừng việc thu lợi từ giới quý tộc đơn giản chỉ vì Temple chịu phải một vết thương phần mềm đâu.”
Bourne liếc Chase với ánh nhìn hằn học. “Mất thời gian đủ lâu để cậu tới đây đấy nhỉ.” “Tôi là người duy nhất nhớ ra rằng chúng ta có một câu lạc bộ phải điều hành. Temple sẽ ở đâu khi cậu ta phục hồi nếu chúng ta phá sản?”
Cross không rời mắt khỏi con dao. “Nó nghiêm trọng hơn một vết thương phần mềm đấy.” Temple vùng vẫy chống lại việc bị những đối tác của mình giữ chặt. “Tôi phải tham gia cuộc đấu! Bourne không thể đánh bại họ!”
“Chúng ta đã cùng nhau đánh bại họ,” Bourne khẽ nói, khuôn mặt nhợt nhạt vì thất vọng và lo lắng. “Chúng ta đã cùng nhau chiến đấu với họ.” Mắt Temple choàng mở và nhìn vào Bourne. “Chúng ta sẽ thua mất.”
Bourne lắc đầu. “Không, khi ác quỷ đứng về phía chúng ta. Chase đến rồi.” “Lúc đó, tôi đã cứu đồ chết tiệt nhà cậu,” Chase vừa nói vừa nghiêng người, có điều gì đó bị giữ lại trong câu nói ấy, điều gì đó mà người sáng lập Thiên Thần sẽ không bao giờ mơ đến việc thừa nhận. “Lúc đó, tôi đã cứu sòng bạc, hệt như những gì chúng ta sẽ làm ngay bây giờ.”
Temple lắc đầu. “Tôi phải chiến đấu…” Những lời nói nhỏ dần, rồi anh rời vào mê sảng trên chiếc giường hẹp. Bourne lập tức quay sang Cross, rồi cất giọng thô ráp, “Liệu cậu ta…”
Cross lắc đầu. “Không. Cậu ta chỉ ngất thôi.” Anh ta kiểm tra nơi con dao cắm sâu vào cơ thể Temple ở chính giữa vai và ngực. “Nó không thể gây tử vong.” Những lời đó thật thiếu thuyết phục.
“Khi chẳng ai trong số chúng ta là bác sĩ,” Bourne nói, “Cậu sẽ phải thứ lỗi cho tôi nếu tôi không hề cảm thấy được an ủi trước chẩn đoán của cậu.” “Nó chỉ đâm vào phần cơ thôi. Hoặc dây thần kinh.”
“Rút nó ra đi.” Cross lắc đầu. “Chúng ra không biết mình cần phải làm gì. Chúng ta không biết sẽ thế nào nếu điều đó…” Anh ta dừng lại, và lời nói ấy vẫn vang vọng trong căn phòng dù anh ta không cần nói ra chúng. Giết cậu ta nhanh hơn.
Chase chửi thề bằng tông giọng thấp và đầy tức giận. “Justin?” Cross gọi, và viên quản lý mặt rỗ liền đẩy cặp kính cao trên mũi chờ đợi mệnh lệnh. “Hãy mời bác sĩ phẫu thuật đến. Và vợ tôi.” Bá tước phu nhân của Harlow có kiến thức uyên thâm về giải phẫu học và cô ấy là người thích hợp nhất có thể đóng vai trò bác sĩ nếu bác sĩ phẫu thuật không ở gần đây.
Chase nói bằng giọng thấp và u ám. “Và thu thập cho tôi mọi thứ ở đây để có thể hiểu rõ hơn về Christopher Lowe.” Bourne nhìn thẳng vào Chase. “Tôi đoán là cậu ta đi rồi?”
“Đã mất tích trong cuộc chiến đêm nay.” Bourne xẵng giọng chửi thề đầy hằn học. “Sao lại thế?”
“Đội canh gác quá quan tâm đến Temple nên đã quên mất công việc của họ là bảo vệ các lối ra. Tôi sẽ lấy đầu tất cả bọn họ. Một đám chết tiệt.” “Họ quan tâm đến cậu ta,” Cross nói.
Một bên lông mày nhướng lên. “Thú vị đấy, xét đến việc họ có thể đã tóm được kẻ sát hại cậu ta nếu không mải khóc lóc như những Nữ thần Báo tử[1]. Họ đáng bị khiển trách về cách cư xử như trẻ con bị mất kẹo đó.” [1. Nguyên văn là “banshee”: Theo thần thoại Ireland, Nữ thần Báo tử là hồn ma của một người phụ nữ trẻ bị giết chết một cách tàn nhẫn. Cái chết khủng khiếp đến nỗi khiến linh hồn không được siêu thoát, phải lang thang trong cõi trần thế để dõi theo bảo vệ gia đình mình và cảnh báo họ khi một cái chết thảm sắp xảy ra.]
“Cậu là gã khốn lạnh lùng.” Cross nói. Chase lờ câu nói ấy đi, thay vì thế quay sang Bourne. “Có chuyện gì với cậu thế?”
Một vết bầm tím hiện rõ trên khuôn mặt Bourne, khiến hốc mắt phải của anh ta thâm xì. Bourne cau có. “Tôi thích không bàn về nó hơn.” Chase có vẻ chẳng quan tâm, “Cô gái đó đâu rồi?”
“Bị nhốt trong Prometheus[2], nơi cô ta thuộc về.” [2. Trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus là một vị thần khổng lồ, nổi tiếng với tài tiên tri và là người đã cướp ngọn lửa tử thần từ thần Zeus rồi trao nó cho nhân loại. Ông cũng dạy loài người biết đến một cảm xúc mang tên “hy vọng” bằng cách dạy cho họ những bộ môn như kiến trúc, thiên văn, văn học, y học…]
Chase gật đầu. “Tốt. Hãy để cô ta suy nghĩ về những gì mình đã gây ra.” “Cậu định làm gì cô ta?”
Người sáng lập Thiên Thần đứng cạnh Temple, quan sát hơi thở nông của anh, lồng ngực người đàn ông to con đang khẽ phập phồng, quan sát nước da nâu thường ngày của anh ta tái đi trước cái chết đang chực chờ. “Tôi sẽ vô cùng vui sướng tự mình giết cô ta nếu Temple không qua khỏi.” “Lowe nghĩ cô ta đã phản bội mình,” Bourne nói.
“Cô ta đã lừa tất cả chúng ta.” Chase không nhìn lên. “Tôi không nghĩ cô ta lại làm thế.” Cross nhướng một bên lông mày. “Cô ta giả vờ chết và đổ lỗi cho Temple.”
Cánh của mở ra một lần nữa, và Phillippa, Phu nhân Harlow, vừa bước vào vừa thở hổn hển với cặp kính xộc xệch, Asriel theo sát gót, mang theo nước nóng và khăn lanh. Pippa lờ đi sự có mặt của tất cả mọi người trong căn phòng và tiến thẳng đến chỗ Cross, chạm vào vai chồng minh với nét mặt thoáng nhẹ nhõm. Sau khi Cross nâng tay Pippa lên rồi đặt một nụ hôn trên khớp ngón tay, cô ấy mới hướng sự chú ý sang Temple, lần các ngón tay dọc theo vai anh xuống đến vùng da nơi chuôi con dao của Lowe nhô ra, tai ác và bất thường.
Temple rên lên khi cô ấy ấn vào vùng da đó. “Cô làm cậu ta đau đấy,” Chase nói đầy cảnh báo.
Pippa không nhìn lại. “Việc anh ta có thể cảm thấy đau đớn và kháng cự lại nó là dấu hiệu tốt cho thấy anh ta vẫn còn ý thức.” Cô quay sang chồng mình. “Bác sĩ phẫu thuật đã rời đi ngay khi cuộc đấu kết thúc. Họ vừa cử vài người đi tìm ông ta, nhưng chúng ta không thể cứ chờ thế này được. Anh phải rút con dao ra. Dứt khoát và chính xác. Chúng ta phải điều trị vết thương này trước khi…”
Cô ấy ngừng lời. Chẳng một ai trong căn phòng cần nghe phần còn lại. “Và đó là cách có thể giữ cho cậu ta không bị mất quá nhiều máu không?”, Chase hỏi.
“Nếu làm được như vậy,” Pippa nói, giọng trở nên nhẹ nhàng, “chúng ta có thể kéo dài điều không thể tránh khỏi.” “Phu nhân Harlow, dù tôi chắc chắn rằng cô hoàn toàn có năng lực trong tất cả các lĩnh vực khoa học,” Chase nói, “hãy thứ lỗi cho tôi nếu nghi ngờ kỹ năng của cô trong vai trò bác sĩ.”
Pippa dừng lại, nhìn thẳng vào Cross. Chờ đợi. “Xét đến hoàn cảnh hiện tại, tôi sẽ bỏ qua giọng điệu cậu vừa dùng để nói vợ tôi,” Cross nói. “Chúng ta không thể chờ bác sĩ phẫu thuật thêm nữa. Việc đó có thể mất hàng giờ.”
Chase chửi thề, bộc lộ cảm xúc quá khắc nghiệt và đáng lo ngại với những người còn lại trong căn phòng. “Cậu ta sẽ không chết,” Bourne nói những lời nửa là tuyên thệ, nửa là cầu nguyện. “Cậu ta là Temple. Mạnh mẽ hơn tất cả chúng ta. Tráng kiện hơn. Lạy Chúa, cậu ta to lớn khủng khiếp. Và bất khả chiến bại.”
Nhưng anh đã bị đánh bại. “Đưa cô ta đến đây,” Chase nói.
Cross nói một câu đơn giản và thẳng thắn, “Không!” Bourne thì văn vẻ hơn, “Cô nàng chết tiệt đó muốn vào được căn phòng này thì phải bước qua xác tôi trước đã.”
Chase không thấy bực bội trước thái độ tức giận của họ. “Cô ta sẽ phải chứng kiến những gì mình đã gây ra cho Temple.” “Tôi muốn cô ta gánh chịu những gì mình đã gây ra hơn.”
Chase nhìn Asriel. “Hãy đưa cô ta đến đây.” Asriel không do dự nữa. Ý nguyện của Chase sẽ được thực hiện.
“Cậu phải cảnh giác với cô ta. Cô ta có khả năng sẽ giống em trai mình và dùng dao tấn công bất kỳ ai trong số chúng ta.” Bourne đưa một tay lên mắt. “Và cách ra đòn của cô ta chuyên nghiệp đến đáng ngạc nhiên.” Pippa nhìn anh ta. Đôi mắt mở to của cô ấy chớp một lần sau cặp kính dày và Bourne cố cưỡng lại thôi thúc tỏ ra bối rối. “Cô ta đã đánh anh ư?”
“Tôi đã không ngờ tới chuyện đó.” Cross không thể kìm lại. “Tôi không tưởng tượng được cậu lại như vậy.”
Anh ta hướng sự chú ý trở lại vết thương của Temple, quan sát Pippa lau sạch vùng da quanh nơi con dao đang cắm vào cơ thể anh, kiên nhẫn với công việc của mình, nhưng chỗ vết thương lại tiếp tục ứa máu sau mỗi lần được lau sạch. Một lúc lâu sau, cô ấy cất tiếng mà chẳng hề ngước lên, “Anh không thể có ý định tiết lộ chính mình với cô ta.”
Chase nhìn cô. “Tôi chẳng nghĩ thế đâu.” “Cô ta không thể biết cậu là ai,” Cross đồng ý với vợ mình. “Cô ta không đáng tin.”
Pippa đặt một miếng vải sạch lên trán Temple trong khi tất cả những người còn lại quan sát cô lau đi những giọt mồ hôi và mùn cưa từ sàn võ đài đang bám trên da anh. Bourne nói, “Nếu cô ta biết...”
Lời nói nhỏ dần, không cần thiết phải kết thúc. Nếu Mara... nếu bất cứ ai ngoại trừ một số ít người đáng tin cậy… biết danh tính thực sự của Chase, Thiên Thần sẽ gặp nguy hiểm.
Và an nguy của Thiên Thần đang nằm trong tay tất cả bọn họ. ~*~
Có một bức tranh đáng sợ khắc họa chân dung Prometheus treo trên bức tường trong căn phòng giam giữ Mara. Một cảnh tra tấn. Vị anh hùng bị trói trong tư thế nằm nghiêng vào một hòn đá và gương mặt ông ta là chân dung của nỗi đau đớn khi bị thần Dớt, trong hiện thân của một con đại bàng đen độc ác, xé toạc da thịt. Trừng phạt ông vì tội xấc láo. Vì đã đánh cắp lửa của các vị thần. Vì đã nghĩ mình có thể đánh bại họ.
Đó là một bức tranh khổng lồ đáng sợ và đầy đe dọa, chẳng nghi ngờ gì là được thiết kế để khiến những người coi thường Thiên Thần nhận thức được hậu quả về hành động của mình và buộc phải thú tội. Một cảnh tượng lóe lên, Temple ngã xuống sàn võ đài, sự sống dần lìa xa anh khi cô hét thật to.
Kit đã đâm anh. Bằng con dao của cô. Lửa của các vị thần.
Cánh cửa chợt bật mở, Mara liền quay lại, lời nói thốt ra trước khi cô có thể ngăn lại. “Công tước... Anh ấy còn sống chứ?” Người đàn ông đi cùng Temple, người đã đứng canh bên ngoài trại trẻ mồ côi, cao ráo và to lớn với nước da đen như màn đêm, không trả lời, thay vì thế chỉ khẽ ra dấu bảo cô đi trước mình vào hành lang tối tăm. Vẻ nghiêm túc của anh ta cho thấy sẽ là một sai lầm nếu cô thúc giục anh ta trả lời hay lờ đi những chỉ dẫn của anh ta.
Anh ta rõ ràng đã được Temple huấn luyện. Trái tim Mara đập điên cuồng trong lúc làm như được yêu cầu. Khi cô đi ngang qua, anh ta liền cất giọng thấp và cộc cằn, “Đừng cố chạy trốn làm gì!”
Cô muốn nói với anh ta rằng mình sẽ không làm thế. Rằng cô ghét những gì đã xảy ra. Rằng nếu biết trước mọi chuyện, cô sẽ làm tất cả trong khả năng của mình để ngăn chặn nó. Rằng ngay cả lúc tức giận nhất, cô cũng chưa bao giờ có ý định khiến Temple chịu tổn thương. Nhưng cô biết những lời này sẽ là vô ích và ý nghĩa của chúng sẽ bị hiểu nhầm thành nói dối hoặc tồi tệ hơn. Vậy nên thay vào đó, cô thẳng người và bước một mạch ngang qua anh ta vào hành lang mờ sáng. Nơi này đang chen chúc đám đông những người đàn ông và phụ nữ trong vô số trang phục khác nhau, từ chế phục[3] cho đến lễ phục buổi tối, mỗi khuôn mặt đều thoáng nét u ám cùng vẻ quan tâm. Những ánh nhìn sôi sục vẻ ghê tởm.
[3. Chế phục: Quần áo của người hầu các nhà quyền quý.] Mara ước chi mình đang đeo chiếc mặt nạ đã bị giành mất sau cuộc đấu.
Họ nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ khi cô băng qua các lối đi vốn đã hỗn loạn với kích thước và độ cong được thiết kế nhằm mục đích áp đảo, để tất cả những người nắm giữ quyền lực đều có thể nhìn rõ nó khi đi ngang qua. Để ngăn Prometheus nghĩ rằng ông ta có thể an ổn trong cuộc chinh phạt của mình. “Tôi hy vọng anh đang đưa cô ta tới gặp Chase,” một trong những người phụ nữ nói; cô ta có mái tóc vàng hoe, xinh đẹp và đầy cay độc. “Tôi hy vọng các anh sẽ có kế hoạch xử lý cô ta.”
Tiếng lẩm bẩm đồng tình vang vọng khắp không gian quá đỗi chật hẹp trước đề nghị ấy, và một người đàn ông gần đó nói thêm, “Cô ta đáng bị Temple tước đi mọi thứ.” “Cô ta đáng phải gánh chịu điều tồi tệ hơn thế,” một tiếng hét ác độc vang lên phía sau cô, Mara chỉ khoanh tay thật chặt, bước đi nhanh hơn, tuyệt vọng muốn thoát khỏi họ. Thoát khỏi nỗi chán ghét của họ.
Và rồi người hộ tống cô mở một cánh cửa, cô liền lao khỏi hành lang để tiến vào căn phòng, khẽ dừng lại khi nhận ra mình đang ớ đâu. Ước gì mình vẫn còn ở bên ngoài.
Cô đang ở trong phòng của Temple, nơi cô đã quan sát anh cởi áo vào đêm trước. Nơi họ đã tranh cãi. Nơi anh đã hôn cô và nhiều hơn thế, mang tới cho cô mùi vị của đam mê cuồng nhiệt. Nơi cô đã cố gắng đứng vững và cố không để ý đến những cơ bắp lẫn đường nét trên cơ thể anh. Hơi ấm của anh. Sức mạnh của anh. Sức mạnh đó giờ đây đã tan biến. Một người phụ nữ và hai người đàn ông đang cúi thấp phía trên người anh, những ngọn nến tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp bao phủ quanh anh, làm nổi bật vẻ nhợt nhạt của làn da anh, thinh lặng như đã chết. Cô nhắm mắt để cưỡng lại suy nghĩ ấy, ước gì mình đã không nghĩ đến nó. Khao khát muốn xóa đi từ chết chóc đó.
Cô bước về phía anh, cổ họng nghẹn lại. “Chúa ơi,” cô bật thốt, lồng ngực bị nỗi sợ hãi và thống khổ đè nặng, không thể ngăn mình vươn tay về phía anh trước khi bị người chỉ dẫn của mình đặt một bàn tay mạnh mẽ lên cánh tay và ngăn đà với của cô. Hầu tước của Bourne quay lại khi nghe thấy giọng cô, và cô chú ý đến vết bầm tím hiện rõ trên hốc mắt anh ta, cảm thấy ngứa ngáy nơi bàn tay phải. Anh ta chỉ vào cô. “Cô không được đến gần cậu ta.”
Nỗi thù hận hiện hữu trong lời nói ấy, và có lẽ một phụ nữ khác sẽ chẳng thể đáp lời. Nhưng cô không thể chịu đựng thêm bất kỳ thời khắc mù mờ nào nữa về mạng sống của anh. “Anh ấy chết rồi ư?” “Không phải đó là điều cô muốn sao?”
“Không,” cô nói, sự thật khiến cơ thể cô ngập tràn giác nhẹ nhõm, biết rằng câu nói đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì trong căn phòng này, nhưng dù sao cô vẫn muốn nói. Muốn nhắc bản thân rằng mình không bao giờ có ý định làm tổn thương Temple. Không bao giờ. Không ngay từ đầu. Và chắc chắn không phải bây giờ. “Không!” Anh ta nhướng một bên mày. “Tôi chẳng tin cô đâu.”
Cô nhìn vào mắt anh ta. “Tôi không hy vọng anh sẽ tin.” “Đủ rồi, Bourne.” Người phụ nữ đứng gần chiếc bàn ngước lên nhìn và Mara nhận ra đó là quý cô tóc vàng đeo kính trong căn phòng bí ẩn họ đã cùng có mặt để theo dõi trận đấu lúc trước. “Chúng ta không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Chúng ta phải rút con dao ra thôi.”
Nó đã nằm trên vai anh được hơn một giờ. Mara không thể giữ im lặng. “Nó đâm thẳng và chính diện.”
“Cô sẽ biết nó được đâm như thế nào vì rõ ràng cô đã tự tay làm thế,” Bourne nói. “Hãy nhìn những gì cô đã gây ra đi, người đàn bà tham lam khốn kiếp.” Như thể Mara không thể nhìn thấy nó. Như thể cô đã không nhìn thấy em trai mình đâm sâu con dao vào ngực Temple.
Như thể cô đã không muốn rút nó ra. Cô nhìn vào ánh mắt nâu đầy vẻ chán ghét của Bourne. “Tôi không làm điều này.”
“Tất nhiên là cô đã làm thế.” Câu nói đến từ một quý tộc khác trong căn phòng, người đàn ông cao ráo với mái tóc hoe đỏ. Khi cô nhìn anh ta, anh ta nói thêm, “Cô đã làm điều này ngay từ thời điểm cô để cậu ta gánh tội giết người mà cậu ta không hề phạm phải. Mười hai năm đã kết thúc ở đây. Với việc này.” “Đó là một…” giọng Mara nhỏ dần và cô lắc đầu. Họ không hiểu. Rất ít người hiểu.
Đó là một sai lầm. Cô không nói ra điều ấy, bởi vì họ không bận tâm đến việc lắng nghe câu chuyện của cô, cũng chẳng xứng đáng được lắng nghe. Temple thì lại khác. Temple đáng được biết sự thật.
Nếu anh sống sót, cô sẽ nói cho anh biết. Tất cả. Cô sẽ để anh nắm quyền kiểm soát mình và cho anh cơ hội trừng phạt mình. Báo thù. Cũng như trao cho anh sự thật.
Giá mà anh sống sót. Cô tiến đến gần hình hài bất động của anh, và một lần nữa bị giữ lại trong vòng kìm kẹp mạnh mẽ từ trợ thủ đắc lực của anh. Cô nhìn xấp vải lanh đặt gần đầu Temple trên chiếc bàn thấp.
“Cô phải bỏ nó ra ngay và lập tức dùng lực ép xuống,” cô nói, cố tình tránh ánh mắt của những người đàn ông trong căn phòng, chỉ nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của bá tước phu nhân. “Cô sẽ cần nhiều vải lanh hơn thế.” Ánh mắt lấp lánh của cô hướng về phía con dao. “Vết thương rất sâu.” “Giờ cô đóng vai bác sĩ sao?” lời nói uể oải thốt ra đầy vẻ coi thường.
Cô tỏ ra cứng rắn và nhìn thẳng vào hầu tước. “Trước đây tôi từng rút dao ra khỏi vết thương rồi.” “Cho ai?”
Cô lại nhìn Temple. “Cho bất cứ ai.” Bá tước phu nhân kết thúc việc chờ đợi. “Asriel, anh phải thả Quý cô Lowe ra. Chúng tôi sẽ cần anh giúp giữ chặt anh ấy.”
“Cậu ta bất tỉnh rồi,” Boume nói. “Nếu may mắn, anh ấy sẽ tỉnh lại khi chúng ta làm điều này. Tôi cho rằng việc đó có khả năng sẽ hết sức đau đớn.” Mara nhắm mắt trước câu nói ấy, thầm ước nó sẽ đúng. Thầm ước anh sẽ tỉnh lại, sẽ không chết. Cô nhìn những người đàn ông tiến đến để giữ chặt Temple; ba người giữ cơ thể khổng lồ của anh nằm im và cố không để ý đến cái cách làn da anh trở nên tái nhợt, sự sống dần lìa khỏi anh theo dòng máu đang chảy ra lênh láng.
Quá nhiều máu để có thể sống sót. Cổ họng cô nghẹn lại trước suy nghĩ ấy.
Cô đã làm gì với người đàn ông này? Anh đã làm gì để đáng gặp phải cô trong cuộc đời mình? Nếu anh sống sót... Cô thỏa thuận lần nữa. Nếu anh sống sót, cô sẽ trao cho anh tất cả mọi thứ anh muốn và để anh lại với hạnh phúc thuộc về anh. Với những người phụ nữ và những đứa con xinh đẹp của họ trong trang viên lộng lẫy của anh.
Cô muốn trả lại cho Temple tất cả những thứ cô từng tước đoạt khỏi anh. Giá mà anh sống sót.
Đó là thứ gần đây nhất cô muốn mặc cả với Chúa trong suốt một thập kỷ qua. Và lâu hơn thế. Bá tước phu nhân nhìn từ người đàn ông này sang người bên cạnh, sau đó quay sang Mara. “Trước đây cô đã từng làm việc này chưa?”
Mara gật đầu, nghĩ về một con dao khác. Một thời điểm khác. Làn da cô trở nên nhợt nhạt hơn. “Rồi!” “Vậy thì cô nên thực hiện nó.”
Mara không ngần ngại tiến về phía anh. Muốn chạm vào anh. Bourne ngăn cô lại. “Nếu cô làm cậu ta đau đớn, tôi sẽ giết cô.” Cô gật đầu. “Điều đó có vẻ hợp lý.”
Cô sẽ làm tất cả mọi thứ mình có thể để cứu anh. Cô muốn anh còn sống. Cô muốn trao cho anh mọi thứ anh yêu cầu. Tất cả sự thật. Có lẽ anh sẽ tha thứ cho cô.
Có lẽ họ có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu không, ít nhất cô có thể trao cho anh tất cả những gì mình có. Tất cả những gì anh đáng được nhận.
Khi Bourne thả cô ra, cô liền tiến đến chỗ xấp khăn, gấp chúng thành một dải băng lộn xộn và mang xô nước nóng lại gần hơn. Khi bá tước và hầu tước trao cho cô những eái nhìn hằn học, cô liền quay đi, nhất quyết không để bị dọa đến mức sợ hãi. Cố kiêu hãnh trước họ. Cô đưa chồng khăn cho bá tước phu nhân trước khi nhấc váy lên và quỳ xuống bên cạnh Temple trên chiếc bàn, nắm thật chặt chuôi dao dính đầy máu. “Tôi sẽ đếm đến ba.” Cả căn phòng vẫn bất động. Cô nhìn xuống Temple, mặt tái nhợt. “Anh sẽ không dám chết đâu,” cô thì thầm. “Tôi có điều cần nói với anh.”
Anh không nhúc nhích và cô lờ đi cơn đau nhói trong lồng ngực trước sự tĩnh lặng đó. “Một...” cô đếm. “Hai...” cô không đợi đến ba, thay vì thế rút mạnh con dao khỏi ngực anh, dứt khoát và chính xác.
Anh hét lên đau đớn, ngóc đầu khỏi mặt bàn. Mara gần như bật khóc vì nhẹ nhõm trước âm thanh ấy khi bá tước phu nhân cúi xuống chỗ anh, lau sạch máu bằng nước nóng và vô cùng hy vọng dược nhìn thấy một vết thương bớt chết chóc hơn. Hy vọng là cảm xúc của kẻ xuẩn ngốc.
Tiếng thét của Temple lại vang lên khi thứ chất lỏng đã được đun sôi khiến da anh bỏng rát và làm máu trào ra lênh láng. Quyết không rùng mình trước âm thanh ấy, Mara nhấc xấp vải lanh phủ lên vết thương, dồn toàn bộ trọng lượng vào miếng vải, thầm ước có thể cầm được máu ngay cả khi nó thấm qua lớp vải. Ngay cả khi anh vẫn không ngừng chảy máu. Thậm chí cả khi anh chết trong tay cô.
“Anh sẽ không chết,” cô thì thầm. Lặp đi lặp lại. “Anh sẽ không chết.” Cô phải cầm được máu.
Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ được khi tăng áp lực lên vết thương của anh, ép chặt hết sức có thể, cố gắng lờ đi cái cách anh cong người bên dưới, nỗ lực thoát khỏi chúng. Ngay cả bây giờ, cô vẫn kinh ngạc trước vóc dáng của anh. Sức mạnh của anh. Ý chí của anh khi anh gầm lên giận dữ và đau đớn với đôi mắt vụt mở, đen sẫm như đêm tối và đầy hiểm ác. Anh nhìn thẳng vào cô và chửi thề, cay độc và không hề do dự, các múi cơ ở cổ gồng lên.
“Cô làm đau cậu ta.” Hầu tước của Bourne hướng giọng nói về phía ánh nhìn của Temple. “Cô thấy phấn khích khi làm thế.” “Tôi không hề,” cô thì thầm, chỉ với anh, với công tước của cô. “Tôi không bao giờ muốn làm đau anh.” Cô dồn lực mạnh hơn lên vai anh, mơ hồ cảm thấy biết ơn vì quý ông cao lớn với mái tóc hoe đỏ đối diện mình đủ khỏe để giữ chặt cánh tay Temple, vì cô dám chắc rằng anh sẽ không muốn làm gì hơn là tấn công cô. “Tôi muốn anh khỏe lại.” Temple cố kháng cự động chạm của cô, cô liền thay đổi chiến thuật. “Đừng căng thẳng,” cô lớn tiếng nói. Cố giữ vững áp lực trên vai anh. “Anh càng chống cự, máu sẽ càng chảy nhiều và không thể cầm được.”
Anh vẫn không rời mắt khỏi cô, hai hàm răng nghiến chặt, nhưng cũng ngừng việc chống cự. Lựa chọn đầy hy vọng.
Miếng vải lanh thấm đầy máu như cô dự tính. Anh đang mất rất nhiều máu và cô sẽ cần nhiều vật lót để có thể thấm được hết. Cô quay sang bá tước phu nhân. “Quý cô… cô sẽ…”
Người phụ nữ đeo kính trả lời không chút lưỡng lự, biết rõ những gì Mara muốn mà chẳng cần cô phải nói rõ ràng. Cô ấy giữ lớp băng khi Mara với tay về phía con dao dính đầy máu trên bàn. “Không…”
Người đàn ông tóc hoe đỏ nhìn thấy hành động của cô trước tiên. Bourne ngay lập tức thả Temple ra. “Đặt nó xuống ngay!”
Cô không che giấu cơn cáu giận của mình. “Anh nghĩ rằng tôi sẽ cắt cổ anh ấy khi tất cả các anh đang ở đây sao? Anh nghĩ rằng tôi căm ghét anh ấy đến mức hóa điên sao?” “Tôi nghĩ là mình không muốn mạo hiểm,” Bourne đáp, nhưng Mara đã quay đi, nhanh chóng nhấc váy của mình lên và cắt phăng lớp trong của chiếc váy màu hoa cà tuyệt đẹp ngay cả khi hầu tước đang tiến đến chỗ cô. Bourne lập tức dừng phắt lại, và Mara sẽ thấy rất thích thú với vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt anh ta nếu không quá bận rộn với việc đẩy chuỗi dao về phía anh ta. “Hãy làm điều có ích. Chúng ta có thể sẽ cần rất nhiều áo sơ mi của các anh đấy.”
Sau đó, Mara phải kinh ngạc trước tốc độ những người đàn ông này làm theo yêu cầu của mình; họ cởi áo khoác rồi lột áo sơ mi qua đầu, nhưng ngay lúc đó, cô thêm vào, “Áo của anh ấy cũng ở đâu đó trong căn phòng này. Hãy tìm nó.” Rồi cô huých nhẹ vào khuỷu tay bá tước phu nhân để cô ấy tránh đường và ép chặt chiếc váy lót của mình lên bờ ngực trần của Temple, ghét cái cách tiếng gầm của anh chìm vào im lặng, ú ớ phản đối trước động chạm mạnh mẽ của cô. Ghét việc mình không thể giữ được sự sống đang lìa xa anh.
“Anh khiến tôi phải phá hỏng chiếc váy mới của mình,” cô vừa nói vừa nhìn vào mắt anh, cố giữ cho anh tỉnh táo. Đầy cảnh báo. “Anh nợ tôi một cái khác.” Anh không trả lời, mí mắt nặng trĩu. Cô nhận ra cuộc tranh đấu với tử thần của anh đang lụi tàn trong đó. Không. Cô nói ra từ duy nhất mình có thể nghĩ ra.
“Anh không được chết!” Đôi mắt đen khép chặt dưới hàng mi, những sợi mi dài sẫm màu nằm im lìm trên gò má nhợt nhạt.
Và Mara lại đơn độc một lần nữa, với người bạn đồng hành duy nhất là cơn đau dâng trào trong lồng ngực. Cô nhắm mắt lại và thầm nuốt xuống những giọt nước mắt. “Nếu cậu ta chết, cô cũng sẽ theo cậu ta xuống địa ngục.”
Đó là khoảnh khắc trước khi cô nhận ra câu nói ấy không phải lời của hầu tước, người đã nhanh chóng trở thành Thần Báo oán của cô. Nó đến từ một người đàn ông khác, người có mái tóc đỏ hoe, một quý tộc thận trọng với khuôn mặt gầy gò cùng quai hàm vuông vức. Cô nhìn vào mắt anh ta, chú ý đến cái cách đôi mắt xám của anh ta bừng sáng với cảm xúc mơ hồ. Và cô biết rõ mà chẳng chút nghi ngờ rằng sự đe dọa trong lời nói ấy là sự thật. Họ sẽ giết cô nếu Temple chết. Họ sẽ không nghĩ lại lần hai.
Và có lẽ cô đáng bị như vậy. Nhưng anh thì không.
Vì vậy, cô lập tức tìm mọi cách để anh được sống dù có phải tiêu tốn từng phân sức lực của mình. Cô hít một hơi thật sâu và đổi chiếc váy lấy áo sơ mi của người đàn ông đó. “Thế thì anh ấy sẽ không chết.”
~*~ Đêm ấy, anh đã không chết.
Thay vào đấy, anh chìm vào giấc ngủ đầy bất an, nó tiếp tục kéo dài khi bác sĩ phẫu thuật có mặt và lập tức làm ầm ĩ về vết thương. “Các vị lẽ ra nên đợi tôi quay lại trước khi rút con dao,” ông ta vừa nói vừa kiểm tra vết thương, cố tình không nhìn những người phụ nữ trong căn phòng.
“Ông đã không đến,” Bourne nói bằng giọng đầy giận dữ, và Mara rất vui được chứng kiến nỗi tức giận ấy hướng đến người đáng phải nhận nó. “Chẳng lẽ chúng tôi không làm gì sao?” “Tôi bận vài việc khác,” vị bác sĩ trả lời mà chẳng chút ăn năn, nhấc miếng vải lanh từ vai Temple ra và kiểm tra vết thương giờ đã khô. “Không làm gì sẽ tốt hơn. Các cậu có thể gây tổn hại nhiều hơn. Chắc chắn việc giao cậu ta vào tay một người phụ nữ là quyết định đáng ngờ.”
Bá tước Phu nhân của Harlow nhướng một bên chân mày trước câu nói đó, nhìn thẳng vào người đàn ông quý tộc tóc đỏ mà Mara nhận ra là chồng của cô ấy, nhưng chẳng nói gì, rõ ràng không muốn đuổi vị bác sĩ đang tìm cách thoái thác ngay lúc này, khi ông ta chỉ vừa mới đến. Mara không cảm thấy như vậy. Cô đã chứng kiến quá nhiều bác sĩ xuất hiện, với các loại thuốc kì diệu cùng những dụng cụ trong tay, nhưng chẳng làm được gì ngoài việc khiến cho tình hình trở nên tồi tệ thêm. Temple cũng chẳng bao giờ may mắn hơn khi vị bác sĩ đã trì hoãn đến tám tiếng. “Tôi muốn một nữ bác sĩ hơn là không có ai.”
Sau đó vị bác sĩ phẫu thuật nhìn thẳng vào cô. “Cô không phải bác sĩ.” Cô từng đối mặt với những đối thủ mạnh mẽ và đáng nể hơn vị bác sĩ phẫu thuật nhỏ bé này. Bao gồm cả người đàn ông đang bất tỉnh trên bàn. “Dựa vào tất cả chứng cứ mà tôi thấy về sự nhạy bén y học của ông đêm nay thì tôi có thể nói về ông giống hệt như thế đấy.”
Bá tước Phu nhân của Harlow chớp đôi mắt to tròn phía sau cặp kính dày, một bên khóe môi khẽ cong lên. Khi Mara nhìn cô ấy, người phụ nữ kia liền quay đi chỗ khác, nhưng Mara vẫn kịp nhận thấy vẻ ngưỡng mộ trong đó. Có lẽ cô ấy là đồng minh trong số rất nhiều kẻ thù.
Vị bác sĩ phẫu thuật quay đi và nói chuyện với Bá tước của Harlow. “Cậu ta cần được trích máu.” Mara nhăn mặt, một cảnh tượng lóe lên, nhanh chóng và đáng ngại, những con đỉa nằm rải rác trên da thịt[4], mỗi con đều no căng máu của mẹ cô. “Không!”
[4. Trích máu bằng đỉa được áp dụng lần đầu tiên trong y học vào khoảng năm 800 trước Công nguyên - một thủ thuật mà các bác sĩ thời đó tin rằng sẽ chữa sốt, đau đầu và các chứng bệnh nặng. Nó cũng là liệu pháp mấu chốt đối với cái gọi là “y học thể dịch”, hay nền y học cổ xưa dựa trên bốn thứ dịch cơ thể bao gồm đờm, mật đen, mật vàng và máu. Việc trích máu được xem như một cách thức để giữ cân bằng cho bốn yếu tố trên. Ngày nay, đỉa được dùng để kích thích tuần hoàn máu sau phẫu thuật ghép da hay phẫu thuật tạo hình.] Chẳng có ai nhìn thấy cô. Dường như không một ai nghe thấy cô.
“Có cần thiết không?” Bá tước dường như chẳng hề bị thuyết phục. Vị bác sĩ nhìn vào vết thương. “Có!”
“Không!”, cô lặp lại, lần này to hơn. Việc trích máu sẽ giết chết anh. Và nhất định nó sẽ tước đoạt cuộc sống của Temple như đã tước đoạt cuộc sống của mẹ cô. Vị bác sĩ tiếp tục, “Và có ai biết người phụ nữ này còn làm điều gì khác với cậu ta không? Điều mà có thể cần phải làm ngược lại. Trích máu chính là cách giải quyết tốt nhất.”
“Trích máu không phải là cách giải quyết tốt nhất,” Mara vừa nói vừa đặt mình chắn giữa Temple và bác sĩ phẫu thuật, người đang lấy một hộp vuông lớn ra khỏi túi xách của mình. Chẳng có ai lắng nghe cô. Chẳng có ai ngoài Bá tước Phu nhân của Harlow.
“Tôi cũng không chắc đây là cách chữa trị đúng đắn,” cô ấy nói, tỏ ra vô cùng nghiêm túc. “Cô cũng chẳng phải là một bác sĩ, thưa quý cô.”
“Chúng tôi có thể không phải bác sĩ, thưa ông, nhưng chúng tôi là những người bạn tốt nhất mà anh ta có, không phải sao?” Vị bác sĩ phẫu thuật mím môi. “Tôi sẽ không ủng hộ việc nói chuyện theo cách này đâu. Và bởi…” Ông ta vẫy một tay về phía họ.
Cross bước lên phía trước, sẵn sàng bảo vệ vợ mình. “Chính xác là bởi ai?” Vị bác sĩ nhận ra sai lầm của mình. “Tất nhiên tôi không có ý nói Phu nhân Harlow, lạy Chúa. Ý tôi là…” Ông ta vẫy tay về phía Mara, “người phụ nữ này.”
Ông ta nói từ người phụ nữ như thể đó là một từ bẩn thỉu. Mara có thể đã chú ý đến điều đó nếu cuộc sống của Temple đang không ở trong thế ngàn cân treo sợi tóc. Cô lờ lời sỉ nhục ấy đi. “Trước đây ông đã từng trích máu cho anh ấy chưa?” Một khoảng lặng xuất hiện và cô nghĩ rằng vị bác sĩ phẫu thuật có lẽ sẽ chẳng trả lời mình nếu bá tước phu nhân không đứng ra bảo vệ quan điểm của cô và thêm vào, “Đó là một câu hỏi hợp lý.”
Vị bác sĩ do dự cho đến khi Cross nhắc nhở, “Bác sĩ?” “Chưa. Cậu ta chưa bao giờ cần đến nó.”
Mara nhìn Temple vẫn đang nằm bất động như một thi hài trên chiếc bàn gỗ. Dĩ nhiên anh không cần. Người đàn ông này là bất khả chiến bại. Anh nhất định chẳng cần tới bất kỳ sự điều trị nào. Cho đến bây giờ. Cho đến khi anh suýt chết.
Cô nhìn sang bá tước phu nhân. “Thưa phu nhân?”, cô hỏi, để những cảm xúc bộc lộ rõ ràng trong lời nói ấy. Hiển hiện trên khuôn mặt mình. Đừng cho phép điều này xảy ra. Xin hãy để anh ấy sống.
Bá tước phu nhân gật đầu và quay sang chồng mình. “Chúng ta nên đợi. Anh ta vốn rất khỏe và mạnh mẽ. Em cho là chúng ta nên để anh ta có cơ hội tự mình phục hồi lại hơn là mất thêm máu.” Mara thở ra một hơi mà không biết mình đang nén lại, cảm thấy nóng ran thiêu đốt trong mắt cô.
“Phụ nữ không thể nào hiểu nổi những điều cơ bản về phương thuốc này. Đầu óc họ…” Ông ta vẫy một bàn tay trong không khí. “Họ không được trang bị những kiến thức như vậy.” “Tôi xin lỗi.” Bá tước Phu nhân của Harlow rõ ràng không hài lòng.
Mara không thể lãng phí sức lực vào việc tìm cách trả miếng. Không, khi cuộc sống của Temple đang gặp nguy hiểm. Cô nhất quyết không để mình bị áp đảo. “Ngay cả phụ nữ cũng có thể hiểu rằng cơ thể không thể sống mà thiếu máu. Tôi thấy chẳng có lý do gì để tin rằng chúng ra không cần đến tất cả lượng máu mình đang có.” Đó là một lý thuyết không bình thường. Và không phổ biến. Nhưng hầu hết mọi người chưa từng chứng kiến mẹ mình chết, nhợt nhạt và yếu đi từng phút, khắp cơ thể toàn đỉa cùng những vết cắt bằng dao. Cô đã nhìn thấy bằng chứng rằng trích máu không bao giờ là việc làm sáng suốt.
Vị bác sĩ phẫu thuật thở dài, chẳng nghi ngờ gì là nhận ra rằng mình sắp phải đối phó với những người phụ nữ trong phòng. Ông ta lên tiếng như thể đang nói với một đứa trẻ, và Mara nhận thấy quai hàm của bá tước đang nghiến chặt vì thịnh nộ. “Chúng ta phải bù đắp để cân bằng. Những gì cậu ta mất ở vai, chúng ta phải lấy lại từ chân.” “Đó là điều hết sức điên rồ.” Mara quay sang bá tước phu nhân, đồng minh duy nhất của cô. “Nếu một mái nhà bị hổng, người ta sẽ không khoan một lỗ thứ hai trên trần nhà.”
Vị bác sĩ cảm thấy như vậy là quá đủ. Ông ta vừa thở phì phò vừa quay sang Bourne. “Tôi không cần phụ nữ dạy dỗ về lĩnh vực chuyên môn của chính mình. Hoặc họ rời đi, hoặc tôi.” “Thế thì ông nên rời đi, và chúng tôi sẽ tìm bác sĩ phẫu thuật khác,” bá tước phu nhân cất lời.
“Pippa,” Cross nói, những lời nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, và Mara có thể nghe thấy vẻ lo lắng trong lời nói ấy. Anh ta không muốn bạn mình phải chết. Giá mà anh ta nhận ra rằng Mara cũng chẳng hề muốn vậy.
“Hãy cho anh ấy một đêm,” cô nài nỉ. “Mười hai tiếng. Nếu anh ấy có dấu hiệu sốt, hay bất cứ triệu chứng lây nhiễm nào, hãy để thợ cắt tóc[5] đến cứu anh ấy.” [5. Trong thời kỳ đó, ngoài việc cắt tóc, thợ cắt tóc còn đảm nhiệm vai trò của một bác sĩ: nhổ răng, bó xương, nắn khớp. Họ còn được biết đến với vai trò những người trích máu.]
Đôi mắt vị bác sĩ mở to trước những lời xúc phạm đó, và Mara đáng lẽ sẽ phải bật cười nếu không quá tuyệt vọng giữ ông ta và sự tàn nhẫn của ông ta tránh xa Temple. “Giờ, dù cô có tăng thù lao lên gấp ba, tôi cũng sẽ không chữa cho cậu ta đâu.” Mara lập tức cảm thấy ghét người đàn ông này, ông ta cũng giống như hầu hết các bác sĩ khác ở London, những người từng phẫu thuật và tuyên bố rằng mẹ cô không thể cứu chữa được. Họ đã để mặc bà đến chết, ngay cả khi Mara cầu xin cha cô thúc giục họ. Cầu xin ông tìm một người nào đó chữa trị cho bà bằng cách khác ngoài những con đỉa và cồn thuốc phiện.
Ngay cả khi ông lờ cô đi và bỏ cô lại mà không hề bận tâm. Bourne nói, vẫn dành cho cô vẻ giễu cợt để cố gắng xoa dịu cơn tức giận của vị bác sĩ phẫu thuật. “Bác sĩ, mong ông vui lòng. Mười hai tiếng không phải là quá dài.”
“Mười hai tiếng có thể giết cậu ta. Nếu cậu ta chết, đó hoàn toàn là lỗi của những người phụ nữ này.” “Lỗi của tôi,” Mara vừa nói vừa nhìn vào mắt hầu tước, chú ý thấy hết vết bầm quanh mắt phải của anh ta, bây giờ đang căng bóng và thâm đen, điều khiến anh ta chẳng có chút thiện cảm nào với cô. Cô ngạc nhiên khi anh ta không nhìn đi chỗ khác. “Đau đớn của anh ấy là do tôi. Hãy để tôi xóa sạch nó.”
Đó là điều gần với lời cầu xin nhất mà cô dành cho anh ta. Đủ gần.
Cô sẽ không bao giờ biết tại sao, nhưng Bourne đã nhìn sang Cross, sau đó nhìn lại cô. “Hãy đợi mười hai tiếng!” Cảm giác nhẹ nhõm lan khắp cơ thể cô, và cô thấy mình cám dỗ để nói lời xin lỗi với anh chàng hầu tước kiêu ngạo này. Gần như thôi.
“Tôi sẽ không trở lại đâu,” vị bác sĩ nói bằng giọng cay nghiệt. Cô đang vắt nước nóng khỏi một miếng vải sạch. “Chúng tôi sẽ không cần đến ông.”
Cánh cửa đóng lại sau lưng ông ta và hầu tước rút một chiếc đồng hồ ra khỏi túi. “Mười hai tiếng bắt đầu tính từ lúc này.” Anh ta nhìn sang Cross. “Chase sẽ lấy đầu chúng ta vì đã để ông ta bỏ đi.” Mara không hiểu những lời nói đó có ý nghĩa gì, nhưng cô quá tập trung vào Temple để có thể bận tâm xem mình có hiểu hay không, thay vì thế cô nói với bá tước phu nhân, “Chúng ta phải làm tất cả những gì có thể để ngăn cơn sốt.”
Pippa gật đầu một cái rồi rời đi, tiến đến phía cửa để yêu cầu thêm khăn và nước sạch. Mara nhìn xuống gương mặt im lìm của Temple, hai hàng lông mày sẫm màu, đường cong trên chiếc mũi quý tộc, các vết sẹo ở trán và môi, vết thương từ trận đấu đêm nay giờ đã chuyển thành vệt thâm xì cắt ngang qua má, niềm tiếc nuối dâng lên, mạnh mẽ và dữ dội khắp lồng ngực cô.
Cô đã gây ra tất cả điều này cho anh, Mara nghĩ trong khi đặt tấm khăn lanh lên trán anh, ghét sự im lìm của anh. Giờ cô sẽ cứu anh.