Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Chương 12
Người ta bảo lần này nó bị gãy cổ. Cô Rosalie nói rằng lẽ ra các bùa của Lâu đài phải giữ không cho Christopher bị ngã hay ít nhất khi nó ngã cũng phải báo động để mọi người biết. Nhưng vì các bùa ở khu vực đó đã bị trơ hết nên chính tiếng tru của con Throgmorten đã khiến người làm vườn hoảng sợ. Nhờ thế, đêm ấy Throgmorten được phép ngủ ở đuôi giường Christopher, cho đến tận buổi sáng khi cô hầu gái phàn nàn về mùi hôi. Lúc đó cô Rosalie mới đeo găng làm vườn và vác chổi đến đuổi Throgmorten ra ngoài.
Christopher ấm ức nghĩ rằng cách người ở Lâu đài đối xử với nó cũng chẳng khác với Throgmorten là mấy. Cái ông tiến sĩ Simonson râu vểnh những lúc không hướng dẫn mọi người bỏ thuốc màu vào lửa hoá ra lại trở thành một thuật sĩ y khoa. Sáng hôm sau ông ta tới và khám cổ Christopher một cách hờ hững không thể nào chấp nhận được. Ông ta nói:
-Như tôi nghĩ thì bây giờ do mạng sống mới đã thế chỗ nên không còn dấu vết gì của xương gãy nữa. Vì bị choáng nên hôm nay cần nằm yên trên giường. Gabriel đang muốn nói chuyện với cậu về cái vụ trốn chạy này.
Rồi ông ra bỏ đi, sau đó không ai đến gần Christopher nữa, trừ cô hầu gái bưng khay thức ăn vào và Flavian tới đến đứng ở ngưỡng cửa, hít hít một cách thận trọng trước mùi hôi mà Throgmorten đã để lại trong phòng..
-Không sao đâu – Christopher nói – Cô Rosalie vừa đuổi nó ra rồi.
-Tốt lắm – Flavian nói và đi tới cạnh giường Christopher, tay ôm một ôm đầy sách.
-Ôi tuyệt quá! – Christopher nói và nhìn ôm sách - Một lô những cuốn sách tuyệt vời. Em đang nằm đây và chỉ ngứa ngáy muốn tiếp tục học môn đại số!
Flavian có vẻ hơi tự ái:
-Ồ, không – anh ta nói – Những cuốn này tôi mượn của thư viện và nghĩ là em sẽ thích.
Nói rồi anh ta đi ra.
Christopher xem qua chồng sách và thấy đó toàn là những câu chuyện của các vùng trên khắp thế giới. Một số là của các thế giới khác. Tất cả đều có vẻ rất hay. Trước đây Christopher không biết là ở Lâu đài này cũng có những thứ đáng đọc, và khi nằm xuống bắt đầu đọc thì Christopher quyết định ngày mai sẽ tự mình đến xem sao.
Nhưng mùi con Throgmorten khiến nó bị đứt đoạn. Sự kết hợp giữa mùi con mèo và chồng sách cứ nhắc cho Christopher nhớ đến Nữ thần, và nó vẫn nhớ rằng chưa trả hết nổi một phần trăm giá trị con Throgmorten. Nó phải rất cố gắng để quên Dãy Mười ấy đi và tập trung đọc sách, nhưng vừa mới tập trung được thì lại bị đứt đoạn bởi cô Rosalie đã bước vào, mặt đỏ bừng và thở hổn hển vì vừa bị con Throgmorten đuổi.
-Gabriel muốn gặp cậu về cú ngã đó – cô nói – Sáng mai cậu đến phòng làm việc của người lúc chín giờ - Rồi cô vừa quay ra vừa nói – Tôi thấy cậu có mấy cuốn sách. Tôi có thể giúp gì được cho cậu không? Trò chơi nhé? Cậu đã có trò Rắn và Thang rồi phải không?
-Phải có hai người mới chơi được trò đó – Christopher nói đẩy ngụ ý.
-Ôi, cậu bé – cô Rosalie nói – E rằng tôi không biết mấy về các trò chơi.
Nói rồi cô ta lại quay đi.
Christopher đặt sách xuống và nhìn quanh căn phòng trống trải màu nâu, nó căm ghét cái Lâu đài này và những người ở trong đó ghê gớm. Lúc này, với cái rương học sinh của nó đặt ở góc, trông căn phòng trống trải hơn bao giờ hết vì gợi cho nó nhớ đến những đứa bạn ở trường. Có một cái góc lý tưởng để đi đến Thế Giới Nào Đó ở giữa cái rương và chiếc lò sưởi trơ trụi. Nó ước gì mình có thể bỏ chạy đến một nơi nào đó mà ngay cả phép thuật cũng không thể tìm thấy và không bao giờ trở lại nữa.
Rồi Christopher nhận ra mình có thể bỏ đi, tạm gọi là thế, đến một Thế Giới Nào Đó. Nó tự hỏi không hiểu sao trong suốt thời gian ở Lâu đài nó chưa thử bao giờ. Nó đổ tại các bùa ở Lâu đài. Chúng như bóp nghẹt cả đầu óc người ta lại. Nhưng giờ đây hoặc là nhờ cú sốc vì bị gãy cổ hay nhờ mạng sống mới mà nó có thể cảm thấy vững vàng và khoẻ mạnh trong người, hay cũng có thể vì cả hai mà khiến nó lại bắt đầu nghĩ ngợi được. Có lẽ nó nên đi đến một Thế Giới Nào Đó và ở lại đó mãi mãi.
Điều phiền toái là khi nó đi đến một Thế Giới Nào Đó thì dường như nó phải bỏ lại trên giường một cái gì đó thuộc về thân thể. Nhưng nhất định phải có thể đem cả người đi chứ. Từ những điều mà Flavian và Gabriel đã nói thì Christopher tin chắc có một số người đã thực sự đi đến các thế giới ở các Dãy khác. Nó chỉ phải chờ và học cách làm. Trong khi đó,chẳng có gì ngăn được nó tìm một Thế Giới Nào Đó thích hợp để trốn tới.
Christopher vô tư đọc sách cho đến khi cô hầu gái đến và tắt đèn. Christopher cứ nằm nhìn trân trân vào bóng tối, cố tách cái phần cơ thể mình có thể đi đến một Thế Giới Nào Đó. Mất khá lâu nó không làm nổi. Bùa phép của Lâu đài đè nặng trên người nó, nhào trộn tất cả mọi phần trong người nó thành một. Rồi, khi buồn ngủ hơn thì nó nhận ra cách làm, rồi nó trườn ra khỏi mình và đi quanh góc nhà chỗ giữa lò sưởi và chiếc rương.
Rồi, giống như đi trong một tấm cao su dày cứ lôi nó trở lại phòng. Lại bùa của Lâu đài. Christopher nghiến răng, hích vai vào tấm cao su và đẩy. Nó hích, hích mãi, mỗi cú hích lại bước tới một ít, nhưng thật nhẹ nhàng và lặng lẽ, không làm kinh động bất cứ ai trong Lâu đài. Cứ như thế mất tới khoảng nửa giờ, cho đến khi đã làm cho các bùa dãn ra mỏng đến mức có thể đi qua. Rồi nó lấy tay chọc một lỗ, và nhẹ nhàng xé rách tấm cao su.
Thật là tuyệt vời được bước qua chỗ rách mà nó vừa chọc để đi vào thung lũng và thấy quấn áo của mình vẫn còn nằm đó, hơi ướt một tí và lại đã chật rồi, nhưng vẫn còn ở đó. Christopher thay quần áo. Rồi, thay vì đi tới Chỗ Trung Gian nó bước sang một hướng khác, đi xuống thung lũng. Rõ ràng rằng thung lũng này dẫn tới một trong những thế giới khác thuộc về Dãy Mười hai. Christopher hy vọng đó sẽ là Thế giới B. Một trong những ý đồ khôn ngoan của nó là đi trốn thật gần, tới thế giới không có phép thuật. Nó tin chắc không một ai, kể cả Gabriel nghĩ đến chuyện tới đó tìm nó.
Có lẽ đó là Thế giới B thật, nhưng Christopher chỉ ở đó được khoảng nửa phút. Khi Christopher đi tới được đáy thung lũng thì trời đang mưa, mưa như trút, mù mịt đều đều xiên về một phía. Christopher thấy mình ở trong một thành phố đầy những cái máy chạy sầm sầm, nhanh vun vút trên những cái bánh xe kêu rin rít trên con đường đen nhánh ướt át. Một tiếng động lớn khiến nó nhìn quanh vừa kịp để thấy một cái máy khổng lồ màu đỏ đang hiện ra khỏi màn mưa trắng xoá và chụp xuống đầu nó. Christopher thấy trên đó có một con số và dòng chữ: BÃI ĐỖ XE TUFNELL, và một màn nước hắt qua mặt nó lúc nó cuống cuồng tránh sang một bên.
Christopher lại chạy khỏi thung lũng, ướt sũng. Thế giới B là Thế Giới Nào Đó tệ nhất mà nó từng tới. Nhưng nó vẫn còn một ý đồ láu cá khác, đó là đi tới Mười một, dãy thế giới chưa ai từng đặt chân tới. Nó lại đi ngược lên thung lũng và vòng qua những tảng đá lởm chởm để bước vào Chỗ Trung Gian.
Nơi đó vô cùng hoang vắng, kỳ quái và vắng vẻ đến nỗi nếu chưa từng đến những nơi còn kinh khủng hơn thì có lẽ nó đã quay lại. Christopher cảm thấy cái khủng khiếp cô đơn mà nó từng cảm thấy khi lần đầu tiên đi từ trường đến Chỗ Trung Gian. Nhưng nó không để ý và quả quyết đi về hướng cái Thế Giới Nào Đó không thích nó đi vào.Bây giờ nó tin chắc đây phải là Mười một.
Con đường dẫn qua cửa cái thung lũng của hính nó, đi xuống, rồi trèo lên một mỏm đá nhọn hoắt, Christopher phải bám lên đó bằng những ngón tay ngón chân đã bị lạnh buốt từ Thế giới B. Cái Thế Giới Nào Đó ở trên liên tục đẩy nó ra và gió cuốn qua vun vút khiến Christopher nhớ đến lần má tấn công ở Cambridge. Trèo, đu người. Sờ soạng tìm một chỗ đặt chân. Rồi một chỗ bám tay. Đu người.Lên.
Được nửa đường Christopher bị trượt chân. Một cơn gió khiến những ngón tay lạnh cóng của nó quá yếu không bám nổn, và nó rơi.
Nó rơi xuống sâu hơn quãng đường đã trèo lên được, cắm đầu xuống đất. Khi đứng lên được thì xương cổ kêu lục cục và đầu nó lắc lư bốn phía. Cảm thấy rất kỳ dị.
Không hiểu bằng cách nào nó cũng quay về được phần lồi ra của toà nhà, một phần được trợ lực bởi Chỗ Trung Gian luôn có xu hướng đẩy nó quay lại nơi xuất phát. Không biết bằng cách nào nó mặc lại được bộ pijama và chui được qua khe rách của tấm bùa của Lâu đài và leo lại lên giường. Nó ngủ thiếp đi, rất ngờ rằng mình lại bị gãy cổ lần nữa. Tốt lắm, nó nghĩ. Bây giờ thì sáng mai mình sẽ không phải đến gặp Gabriel de Witt nữa.
Nhưng khi hoàn toàn chẳng có gì xảy ra khi Christopher tỉnh dậy. Nếu không vì quá khiếp sợ việc phải gặp Christopher thì chắc nó phải vô cùng bối rối. Nó loạng choạng đi xuống ăn sáng, và thấy trên khay có một bức thư của má. Christopher vội cầm lấy, mong rằng lá thư sẽ làm nó đỡ phải nghĩ đến Gabriel. Nhưng không phải thế, hoặc không trực tiếp như thế. Christopher có thể nói ngay rằng thư đã bị bóc rồi dán lại. Nó cảm thấy rõ bùa đó còn lảng vảng trên bức thư. Căm ghét những người trong Lâu đài hơn bao giờ hết, Christopher bóc thư.
Christopher thân yêu.
Luật quả là không công bằng. Chỉ cần một chữ ký của ba con là đủ đưa con vào cảnh nô lệ cho cách lão già đáng sợ đó,và má vẫn chưa thể tha thứ cho ba con được. Cậu con gửi lời thông cảm và hy vọng được tin con vào thứ Sáu tới. Con yêu, hãy tỏ ra lịch sự với cậu.
Yêu con
Má.
Christopher thấy hài lòng khi nghĩ rằng Gabriel đã đọc và biết người ta gọi mình là lão già đáng sợ, và nó rất ấn tượng khi thấy cậu Ralph ranh mãnh gửi tin nhắn tới nó qua má. Trong khi ăn sáng, nó hoan hỉ với ý nghĩ thứ Sáu tới sẽ được gặp lại Tacroy. Thật may mà nó đã tạo được chỗ rách đó trong tấm bùa của Lâu đài! Và cảnh nô lệ là một từ rất chính xác – Christopher nghĩ trong khi đi lên phòng làm việc của Gabriel.
Nhưng trên đường đi, tự nhiên Christopher lại nghĩ đến Nữ thần, lần này nó thấy có lỗi vô cùng. Nó thật sự cần phải đem cho cô vài cuốn sách nữa. Throgmorten là một con mèo đáng giá.
Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, Gabriel đứng cạnh tấm bản đen khổng lồ của ông ta. Đó là một dấu hiệu không tốt. Nhưng bây giờ Christopher có nhiều thứ phải nghĩ quá nên nó cũng không còn đầu óc đâu để sợ quá. Gabriel nói:
-Christopher, thật sự là một đứa trẻ ở tuổi con phải biết rõ rằng trèo lên một ngọn tháp đổ nát là như thế nào chứ. Và kết quả là con đã làm uổng phí một mạng sống của mình một cách ngu ngốc và bất cẩn, bây giờ con chỉ còn lại sáu mạng. Bao giờ trở thành Chrestomanci kế tiếp con sẽ cần đến những mạng sống đó. Con có gì để nói không?
Cơn giận của Christopher nổi lên. Nó cảm thấy cơn giận đang bị bùa của Lâu đài đẩy xuống, và điều đó càng khiến nó tức giận hơn bao giờ hết:
-Tại sao ngài không làm cho Throgmorten trở thành Chrestomanci kế tiếp? – Christopher nói – Nó cũng có chín mạng kia mà.
Gabriel nhìn Christopher hồi lâu:
-Đây không phải chuyện đùa – ông ta nói – Con không nhận thấy những rắc rối mình đã gây ra à? Một số nhân viên của ta sẽ phải đi lên các tháp, rồi lên các căn gác áp mái và xuống các tầng hầm, để nhỡ khi con định đâm đầu trèo lên những chỗ đó, và họ sẽ phải mất nhiều ngày để làm cho những chỗ đó được an toàn.
Nghe vậy, Christopher nghĩ rầu rĩ nghĩ nhất định người ta đã tìm thấy và vá lại lỗ hổng nó đã tạo được khiến nó sẽ phải khoét một lỗ mới. Gabriel nói:
-Con chú ý vào đây. Thời gian này ta đang rất cần nhân viên. Con còn quá trẻ nên không biết chuyện này, nhưng ta muốn nói rằng cất cả chúng ta đang làm việc cật lực để bắt một băng tội phạm liên thế giới – Ông ta dữ dội nhìn Christopher – Có lẽ con chưa bao giờ nghe nói đến Hồn Ma?
Sau ba bữa ăn trưa Chủ nhật chán ngắt Christopher cảm thấy nó đã biết tất cả về Hồn Ma. Lúc nào mọi người cũng nói đến Hồn Ma. Nhưng nó cảm thấy Gabriel rất có vẻ sẽ quay ra mắng mỏ nó nếu nó tiếp tục giải thích về băng đó, vì vậy nó nói:
-Thưa ngài, cháu chưa bao giờ nghe nói đến cái đó ạ.
-Hồn Ma là một băng của những kẻ buôn lậu – Gabriel nói – Chúng ta biết bọn chúng hoạt động ở khắp London, nhưng chúng ta cũng chỉ biết có vậy, bởi vì bọn chúng lẩn như chạch. Không hiểu bằng cách nào mà mặc dù chúng ta đã rất cảnh giác và đặt rất nhiều bẫy mà chúng vẫn tuồn vào được hàng trăm tạ những sản phẩm ma thuật được sản xuất ở khắp các Thế Giới Cùng Họ. Chúng đã đem về hàng xe đầy máu rồng, tinh chất ma tuý, các loại nấm thần, những con lươn sống ở số Hai, các loại dầu độc từ số Sáu, nước quả ép mơ mộng từ số Chín và lửa vĩnh cửu từ số Mười. Chúng ta đã đặt bẫy ở số Mười và đã loại bỏ được ít nhất một trong những điệp viên của chúng, tuy nhiên điều đó vẫn không ngăn được chúng. Thắng lợi duy nhất chúng ta dành được là ở số Năm, nơi bọn chúng đã làm thịt các tiên cá và đem bán từng phần ở London. Tại London, chúng ta được các cảnh sát địa phương hỗ trợ nên đã chặn được tay chúng lại. Nhưng…” Lúc này mắt Gabriel nhìn nhìn đăm đăm lên ánh hoàng hôn trên trần nhà và dường như chìm trong lo âu – Nhưng năm nay chúng ta nhận được nhiều báo cáo về những vũ khí nguy hại nhất mà bọn Hồn Ma đang chuyển từ số Dãy Một về, mỗi loại vũ khí đều có thể tiêu diệt được những Pháp sư hùng mạnh nhất, vậy mà chúng ta vẫn chưa thể bắt được băng đó - Đến đây, Christopher mất hết tinh thần khi ông ta đưa mắt sang nhìn nó – Con có thấy cái trò trèo leo bất cẩn của mình đã gây nên tai hại gì không? Trong khi người của ta phải chạy khắp Lâu đài vì con thì chúng ta có thể để lỡ một cơ hội bắt giữ bọn này. Christopher, con cần phải biết nghĩ đến người khác chứ.
-Cháu có nghĩ đến người khác – Christopher chua chát nói – Nhưng có ai nghĩ đến cháu đâu. Hầu hết mọi người chết mà có được chọn lựa đâu.
-Đi xuống thư viện và viết một trăm lần “Tôi phải nhìn trước khi nhảy”. Và làm ơn đóng hộ cửa trước khi đi.
Christopher đi ra và mở cửa, nhưng nó không đóng cửa lại. Nó để cửa mở để Gabriel có thể nghe thấy nó nói gì trong khi đi về phía chiếc cầu thang bằng cẩm thạch màu hồng.
-Chắc mình là người duy nhất trên thế giới này TỪNG bị phạt vì gãy cổ!
-Ngoao – Throgmorten tán thành, nó đang đứng chờ Christopher ở chiếu nghỉ.
Christopher không kịp nhìn thấy Throgmorten. Nó vấp phải con mèo và ngã lộn, vừa trượt vừa lăn tròn đến tận chân cầu thang. Trong khi ngã, nó lại nghe thấy tiếng Throgmorten gào lên thảm thiết. Ôi không! – Christopher nghĩ.
Khi mạng sống tiếp theo của nó tiếp nhận cơ thể,Christopher đang nằm ngửa ở cạnh ngôi sao năm cánh trong sảnh chính, mắt nhìn lên vòm mái bằng kính. Thứ nó nhìn thấy gần như đầu tiên là chiếc đồng hồ ở thư viện đang chỉ chín giờ rưỡi. Dường như mỗi lần nó mất đi một mạng thì mạng sống mới đến tiếp nhận nhanh hơn lần trước. Điều thứ hai nó nhìn thấy là tất cả mọi người trong Lâu đài đang đứng quanh nó trông rất trang nghiêm.Như trong một đám tang! – nó nghĩ.
-Cháu lại bị gãy cổ lần nữa à? – Christopher hỏi.
-Đúng thế - Gabriel de Witt nói và bước tới một bước để cúi xuống bên nó - Quả thật là quá tệ, sau những điều ta vừa mới nói với con xong! Con có thể ngồi dậy được không?
Christopher lật người lại và quỳ lên. Nó cảm thấy hơi thâm tím nhưng ngoài ra đều ổn cả. Tiến sĩ Simonson bước tới và sờ cổ nó:
-Chỗ gãy đã biến mất rồi – Ông ta nói. Bằng vào cung cách của ông ta Christopher có thể nói chắc lần này nó không được phép nằm lỳ trên giường chút nào.
-Tốt lắm!- Gabriel nói – Christopher, bây giờ tới thư viện và viết những dòng ta bảo. Và viết thêm một trăm lần “Bây giờ tôi chỉ còn năm mạng thôi”. May ra điều đó có thể dạy con cẩn thận hơn.
Christopher khập khiễng đi tới thư viện và viết những dòng đó lên một tấm bảng màu đỏ bằng da, trên một tờ giấy có đầu đề là Tài sản của Chính phủ. Nó viết mà đầu óc để đâu đâu, nó thấy có vẻ lạ lùng khi Throgmorten luôn có mặt khi nó bị mất một mạng sống. Và cái lần ở Dãy Mười. Ngay trước khi mũi thương đâm vào nó thì một người đàn ông đã nhắc đến Asheth. Christopher bắt đầu sợ rằng có lẽ nó đang phải chịu một lời nguyền của Asheth. Càng là lý do đúng đắn để nó đem thêm sách tới cho Nữ thần.
Sau khi đã viết đủ, Christopher đứng dậy và bắt đầu xem xét các giá sách. Thư viện rộng, cao và có vẻ như chứa đến hàng ngàn cuốn sách. Nhưng Christopher phát hiện ra thật sự nhiều hơn đến hàng chục lần so với những gì có thể nhìn thấy. Cuối mỗi giá sách có một tấm bảng có ếm bùa. Khi Christopher đặt tay lên một tấm bảng thì những cuốn sách ở bên phải giá chuyển tới, biến mất và những cuốn mới xuất hiện ở bên trái. Christopher tìm được phần để truyện và đứng đó, tay để trên tấm bảng, để cho dòng sách từ từ trôi qua cho đến khi nó tìm được cuốn nó muốn.
Có một hàng dài những cuốn sách dày của một tác giả tên là Angela Brazil. Hầu hết những cuốn sách này đều có chữ nhà trường ở đầu đề sách. Chỉ liếc qua Christopher đã biết ngay những cuốn này hợp với Nữ thần. Nó lấy ba quyển và mở ra. Mỗi cuốn sách đều có nhãn Sách hiếm: Nhập từ Thế giới XIIB khiến Christopher hy vọng có thể những cuốn này có giá trị và cuối cùng cũng đủ trả cho Throgmorten.
Nó mang mấy cuốn sách lên phòng cùng với một lô nữa mà nó nghĩ cũng có khi thích đọc, và dường như chỉ nhờ may mắn mà nó mới phải gặp Flavian ở hành lang.
-Chiều nay học như thường lệ nhé – Flavian vui vẻ nói – Có vẻ như tiến sĩ Simonson nghĩ học không có gì hại cho em cả.
-Cảnh nô lệ như mọi khi – Christopher lẩm bẩm và đi vào phòng.
Nhưng thực tế chiều hôm đó không đến nỗi tệ lắm. Giữa giờ phép thuật thực hành Flavian bỗng nói:
-Em có thích cricket không?
Một câu hỏi ngớ ngẩn! Christopher cảm thấy mặt sáng lên, mặc dù nó vẫn lạnh lùng trả lời:
-Không, em chỉ mê mẩn thôi. Nhưng sao kia?
-Tốt lắm! – Flavian nói - Thứ Bảy Lâu đài sẽ đấu với đội của làng, trên bãi cỏ của làng. Chúng tôi nghĩ có lẽ em cũng thích làm người ghi điểm.
-Chỉ cần có ai dẫn em đi qua cổng – Christopher chua chát nói – Các bùa không cho em tự đi qua đó. Nếu không thì.. phải, giống như một viên đạn vậy.
-Trời ơi! Lẽ ra tôi phải lấy thẻ ra vào cho em! –Flavian nói – Tôi không biết là em thích đi ra ngoài. Tôi vẫn đi bộ đường dài suốt ấy mà. Lần sau tôi sẽ đem em đi cùng – có khối bài thực hành ngoài trời có thể làm được, chỉ có điều tôi nghĩ là em nên quan sát trước thì hơn.
Christopher thấy Flavian đang cố hối lộ nó. Bây giờ họ đang học tới phép thuật pháp sư rồi và Christopher không hề gặp rắc rồi gì khi học cách làm cho một thứ này đột ngột hiện ra ở chỗ khác, khác hẳn với bùa bay mà nó đã trình diễn một cách ngoạn mục cho Tiến sĩ Pawson xem, và cũng không giống việc làm cho gió nổi lên. Nó cũng chỉ gặp tí ti khó khăn khi học cách làm cho một vật trở thành vô hình. Nó nghĩ nếu Flavian cho phép thì nó cũng không khó khăn gì khi tạo ra lửa. Nhưng nó không thể học được cái nhìn phù thuỷ. Điều đó rất đơn giản, Flavian cứ nói mãi với nó thế. Chỉ là làm cho mình nhìn thấy một thứ có thật đã bị phép phù thuỷ nguỵ trang đi. Nhưng khi Flavian đặt một bùa ảo ảnh vào tay phải của nó và chìa tay nó ra như một bàn chân sư tử thì Christopher vẫn chỉ nhìn thấy đó là một bàn chân sư tử.
Flavian cứ làm đi làm lại mãi, Christopher ngáp dài, vẻ mặt mông lung và vẫn nhìn thấy một bàn chân sư tử. Điều duy nhất hay ho là trong khi đầu óc nó lãng đãng như thế thì nó bỗng nghĩ ra một cách tuyệt vời để có thể giữ cho những cuốn sách dành cho Nữ thần được khô ráo ở Chỗ Trung Gian.