Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Lã Phi Khanh
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Hữu Sơn Dương
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2821 / 45
Cập nhật: 2016-03-11 16:38:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Ám Ảnh Nghi Ngờ Vô Biên
ồng thời tiếng rú thảm khốc ngắn ngủi đó phát ra khiến cho Đường Thế Dân bất giác kinh hoàng.
Trong trí óc chàng nghĩ thật nhanh:
- Kẻ nào vừa bị hành hình đây? Nhân vật nào ra tay hạ sát? Nạn nhân là Hồng bảo chủ hay là một người khác?
Cứ như theo trong thư của Hồng bảo chủ trao cho chàng coi từ hôm qua thì song phương gặp nhau là thanh toán liền không bàn cãi qua lại chi hết.
Có điều Đường Thế Dân phải nghĩ ngợi là song phương đều là những cao thủ tột bực giang hồ, đâu có chiêu đầu mà hạ sát đối thủ mình dễ dàng như vậy.
Ít nhất gặp nhau cũng phải trao đổi năm mười chiêu hoặc hàng trăm chiêu mới phân được cao thấp.
Vậy thì đây là câu chuyện gì?
Nhân vật nào vừa hạ sát nhân vật nào?
Đường Thế Dân quét cặp mắt nhìn qua tứ phía cũng chưa phát hiện ra người nào cả.
Chàng lấy làm lạ tại sao tiếng ré thảm khốc vừa rồi nổi lên tại chốn này nay lại không thấy ai cả?
Bọn họ ở nơi đâu?
Đường Thế Dân tay nắm chặt chuôi thanh trường kiếm dò dẫm tiến lên từng bước một.
Vẫn chưa phát giác ra chiếc bóng nào hết.
Đường Thế Dân tiến tới gần ngôi cổ mộ đảo cặp mắt sáng ngời nhìn chung quanh một lượt.
Đột nhiên trong khi đó.
Chàng cảm nghe dưới vành tai của chàng như vừa bị một con gì đó trong đêm tối chích mạnh một cái.
Khiến cho Đường Thế Dân giật mình ngưng bước lại.
Chàng lấy tay đưa lên sờ vào chỗ vừa bị chích nhức nhối đó coi là vật gì.
Đường Thế Dân chợt rờ đụng một cây kim cực nhỏ đâm qua vành tai chàng ghim chặt vào đó.
Chàng giật mình kinh hoảng:
- Là vật gì thế này?
Đường Thế Dân dùng hai ngón tay kẹp cây kim đó vận công rồi rút ra khỏi làn da.
Chính cây kim này là loại ám khí cực nhỏ chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa cả.
Là ai đây?
Kẻ nào núp trong bóng tối bắn mũi kim ghim vào vành tai của chàng?
Bất giác Đường Thế Dân thoáng qua một ý niệm kinh hoàng.
Chàng hiểu mình đã bị kẻ kia đánh lừa chạy vào trong bóng tối này rồi dùng tiểu châm bắn trúng vành tai.
Đường Thế Dân nhắm vào khoảng trống thét:
- Kẻ nào dùng ám khí hại người?
Liền đó có tiếng đáp lại:
- Ha ha ha... ha ha Một loạt tiếng cười lạnh lùng như ma mụi chát chúa cả màng tai khiến ai ai cũng phải hãi hùng.
Cách chàng không bao xa trong bụi cỏ hoang vu chợt thấy xuất hiện một người.
Người này y phục theo lối hành khất, tuổi trạc trung niên, mặt mũi nhem nhuốc, bẩn thỉu.
Đường Thế Dân bụng bảo dạ thầm nghĩ:
- Ồ, không lẽ gã hành khất này lại có thể là nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết được?
Câu chuyện ước hẹn tại ngôi cổ mộ này đêm nay ngoài Hồng bảo chủ và nhân vật khủng bố kia ra chỉ còn một mình chàng được biết mà thôi đâu còn người thứ tư nữa.
Cứ theo tình hình vừa rồi, tiếng ré thảm khốc nổi lên kia là đối phương hay kẻ nào?
Có phải Hồng bảo chủ đã bị bọn họ ngấm ngầm hãm hại trong khi vừa đặt chân tới đây không?
Đường Thế Dân tâm niệm như thế này hết sức hoang mang chưa hiểu ra làm sao cả.
Trong khi ấy thoáng cái lắc mình nhè nhẹ người vận phục theo lối hành khất kia đã đứng trước mặt chàng.
Hắn chỉ cách chàng khoảng chừng vài trượng mà thôi, hắn đưa cặp mắt tinh quái nhìn chàng chẳng hề nháy.
Đường Thế Dân cực kỳ khích động trước sự tình xảy ra trước mắt mà chàng chưa hiểu chi hết.
Chàng run run hỏi người hành khất:
- Các hạ là ai?
Người hành khất cười lạnh lùng:
- Tiểu tử, ngươi chưa nhận ra ta là kẻ hành khất hay sao còn phải hỏi lời đó.
Đường Thế Dân cắn răng:
- Các hạ, vừa rồi kẻ bị hại kêu lên tiếng rú thảm khốc kia vốn thật là ai vậy?
Người hành khất chưa vội đáp lời chỉ trổ ra loạt cười dài:
- Ha ha ha... ha ha ha...
Loạt tiếng cười quái dị của hắn vang dội trên bãi tha ma cổ mộ giữa đêm khuya khiến cho bất cứ ai nghe qua cũng phải rùng mình rởn tóc gáy.
Đường Thế Dân trợn mắt:
- Tại hạ muốn biết kẻ vừa ré tiếng thê thảm kia là ai? Hãy nói thật cho ta biết.
Bấy giờ người hành khất mới nín cười buông trầm giọng xuống như loài quỷ mụi hiện hình.
- Kẻ bị hại la thảm khốc đó à? Ha ha ha.. không có ai bị hại cả.
Đường Thế Dân sửng sốt:
- Vậy thì ai đã ré lên thảm khốc?
- Cái đó chỉ là ta dùng chút tiểu kế vờ ré lên để dẫn dụ tiểu tử ngươi tới đây mà thôi. Nay như vậy là đã biết rõ bộ mặt thật nhân vật Đại Hành Quyết là ai rồi ha ha ha... ha ha...
Đường Thế Dân kinh hãi vô cùng:
- Các hạ bảo ai là nhân vật Đại Hành Quyết?
Người hành khất lạnh lùng:
- Nếu không là tiểu tử ngươi thì còn là ai nữa.
Bất giác Đường Thế Dân thét lên:
- Các hạ bảo sao? Ta là nhân vật Đại Hành Quyết?
- Đúng như vậy.
Đường Thế Dân nổi giận:
- Chớ có hàm hồ, có phải ngươi chính là nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết hay không?
Người hành khất cười ha hả:
- Tiểu tử chớ có hành hung, đêm nay số mạng của ngươi quả đã tận rồi đừng la lối vô ích.
Đường Thế Dân giận quá vận công lên bàn tay cầm thanh trường kiếm toan thi triển quái chiêu.
Nhưng cũng trong khi đó cơ thể chàng chợt rã rời, không còn vận hành chân khí được.
- Mạng ta đã hỏng rồi!
Tâm niệm bi đát chưa kịp chấm dứt tức thì Đường Thế Dân cảm thấy mắt chàng hoa lên, sau đó tối sầm lại.
Rồi chàng ngã lăn ra đất.
Sự thật vừa rồi Đường Thế Dân bị mũi kim châm có tẩm chất thuốc mê nên khi vận công thấm mau vào cơ thể và mê mẩn đi.
Chàng chẳng còn hay biết gì nữa cả.
* * * * *
Trong một gian phòng tối om.
Ở trong nhìn ra cửa sổ có thể biết lúc này trời chưa có sáng.
Bấy giờ hai cánh tay của Đường Thế Dân bị trói quặt ra phía sau chiếc ghế lớn bằng gỗ chắc nặng nề.
Huyết đạo trong toàn cơ thể của chàng đều bị đối phương kiềm hãm từ bao giờ, có lẽ lúc chàng bất tỉnh.
Đường Thế Dân không hiểu đây là chốn nào?
Nhân vật nào đã điểm huyệt đạoc hàng và trói vào căn phòng tối tăm này giữa ban đêm.
Chàng chỉ nhớ lại bị gã hành khất trung niên hãm hại chàng bởi một mũi kim châm bắn trúng tai, sau đó đối phương lại gọi chàng là nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết.
Sau đó thì chàng mê man đi chẳng còn hay biết chi hết.
Nay đối phương trói chàng, điểm các huyệt đạo, rồi sẽ đối phó chàng cách nào đây?
Đây là câu chuyện quan trọng mà Đường Thế Dân hiện giờ phải nghĩ tới.
Đường Thế Dân tâm niệm mãi một lúc lâu.
Chàng cũng thử vận hành huyệt đạo nhưng chẳng làm sao có thể giải tỏa được vì trong người chàng quá yếu ớt.
Hình như mũi kim châm vẫn còn hiệu lực kềm hãm cơ thể chàng vậy.
Hơn nữa đối phương võ công khá cao cường điểm huyệt nên không phải dễ gì tự giải lấy.
Đang khi tâm niệm của Đường Thế Dân chưa chấm dứt thì thình lình nghe có tiếng nói phía ngoài.
Tuy nó rất nhỏ, song đêm khuya thanh tinh, Đường Thế Dân nghe rất rõ ràng:
- Nay hãy cứ thưởng cho hắn một nhát kiếm để tuyệt đi đường hậu hoạn là hay hơn cả.
Một người khác nói:
- Nhưng hiện nay không thể nào chứng minh rằng hắn là nhân vật Đại Hành Quyết thì làm sao có thể giết hắn cho được. Trên mình hắn chẳng có chứng tích chi hết.
Người kia hầm hừ:
- Còn phải chứng tích gì nữa. Hắn đã xuất hiện đến ngôi mộ cổ đây không phải là chứng tích hùng hồn hay sao.
Vị nọ tiếp:
- Đó là một chuyện... song nếu nay ta lại giết oan đi một người tài như hắn thì sao.
Vị kia lạnh lùng:
- Thà rằng chúng ta giết lầm còn hơn là thả lầm.
Vị nọ như bất đồng ý:
- Nói như thế chúng ta phải ra tay ngay từ giờ phút này hay sao?
Vị kia buông trầm giọng xuống:
- Không hạ thủ giết hắn còn chờ đợi gì nữa, giết hắn càng sớm càng hay chứ sao.
Rồi sau đó hai người làm thinh không nghe nói nữa chẳng hiểu họ đang thì thầm những gì.
Đường Thế Dân lắng tai nghe rõ những lời này bất giác chàng lạnh cả mình lên.
Mồ hôi chàng toát ra đầy mình dù lúc đó trời khuya sương ngoài mang hơi gió thấm lạnh.
Nay chàng bị hăm giết một cách mờ ám hàm oan thế này làm thế nào cảm phục cho được.
Nội lực của chàng đã mất, còn đâu phản kháng được họ.
Một võ sĩ có danh vọng trong giang hồ, lại đang giữ chức vụ Thống lãnh đội Thuyền Phong trong tòa Phong bảo nếu bị họ giết đi như thế này thì quả thật là một tấn hài kịch to tát.
Giờ chàng đổ thừa cho số mạng chăng?
Hừ, số mạng chỉ là một thuyết ngôn để tự bào chữa lấy cái thất bại của những kẻ yếu thế bi quan mà thôi.
Một nhân vật đã thành công trong thiên hạ chẳng những phải tự nắm lấy được cái vận mạng của mình, đồng thời cũng có thể xoay chuyển cái vận mạng ấy nữa là đằng khác.
Hơn nữa Đường Thế Dân bình sinh đâu có chịu cảm phục trước cái số mạng bằng ngôn từ, nhứt định chàng phải làm cách nào để tự giải thoát cho mình trong cơn nguy ngập muôn phần này.
Còn cái lai lịch và mục đích của đối phương bắt chàng thì tạm thời chưa cần nghĩ tới.
Đợi chừng nào giải thoát cho mình xong trở về an toàn rồi chàng mới truy tìm thủ phạm vụ ám hại này.
Song Đường Thế Dân vận công cách nào cũng không làm sao cởi mở được huyệt đạo trong mình.
Chàng than thầm:
- Vậy là số mạng ta đã hỏng rồi!
Trước cửa phòng lúc ấy lại nghe một giọng trầm khàn nổi lên gần hơn trước.
- Cứ như ta nghĩ thì hắn không phải là nhân vật mà chúng ta tưởng, vậy cũng cần nên xem xét lại cho minh bạch.
Người kia hầm hừ:
- Nếu bằng hữu nghi ngờ như thế, thì cứ tự mình đi hỏi thăm hắn xem sao, còn ta thì phải canh gác bên ngoài đề phòng mọi chuyện bất trắc có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Có điều nên nhớ rõ nếu sau khi hỏi không ra manh mối, tốt nhất bằng hữu hạ sát hắn trừ đi hậu hoạn là hay hơn hết. Chứ nếu để hắn sống đi, sau này hậu quả thật khó mà tưởng tượng cho được.
Người kia lạnh trầm:
- Hiền huynh yên lòng, để ta vào đấy hỏi lần chót thử xem sao.
Lúc ấy cánh cửa phòng mở hé ra.
Một bóng người mập mờ Đường Thế Dân nhận ra đó là một người trạc tuổi trung niên.
Hắn lại gần bên chàng.
Đường Thế Dân lên tiếng trước:
- Bằng hữu, xưa nay chúng ta không hề quen biết, cũng chẳng thù chẳng oán với nhau tại sao bằng hữu lại hành động như thế? Vậy thì hành động này có ý nghĩa gì?
Người tuổi trung niên vừa vào phòng nghe Đường Thế Dân hỏi vậy chợt cười ha hả:
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi.
- Hỏi điều gì?
- Ngươi có đúng là nhân vật Đại Hành Quyết không?
Đường Thế Dân lạnh lùng:
- Không đúng.
Người trung niên cau mày:
- Thế ngươi đi đâu vào ngôi cổ mộ?
Đường Thế Dân đáp ngay:
- Tại hạ đi tìm nhân vật Đại Hành Quyết.
Người trung niên nói:
- Ngươi đi tìm nhân vật Đại Hành Quyết. Song sự thật thì chẳng có một nhân vật nào đêm qua ngoài ngươi cả, vậy nếu ngươi không là hắn thì là ai?
Nghe vậy Đường Thế Dân vô cùng kinh dị.
Đối phương nói như thế có nghĩa gì?
Hắn vốn thật là ai?
Tại sao hắn vu khống chàng là nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết?
Sự vu khống của hắn có ý nghĩa gì?
Đường Thế Dân lại nghĩ thầm:
- Lạ thây, câu chuyện nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết gửi thơ mời Hồng bảo chủ chỉ có Bảo chủ và ta biết thôi, tại sao người này lại hiểu rõ như thế? Hay là...
Chàng không dám nghĩ tới nữa tình hình hiện giờ đã quá cấp bách nhưng sau câu chuyện tánh mạng của chàng khó thể bảo tồn.
Xem ra người đứng phía ngoài kia nằng nặc quyết muốn giết chết chàng bằng được.
Lúc chuyể? tâm niệm Đường Thế Dân nói với người trung niên đứng trước mặt chàng:
- Thật tình tại hạ không hiểu bằng hữu muốn nói gì cả?
Người trung niên lạnh lùng:
- Ngươi chớ dùng miệng lưỡi tài tình để chạy tội nữa vô ích, bằng chứng đã rành rành còn chối nỗi gì. Tốt hơn ngươi hãy khai thật là hay hơn hết. Ngươi có đúng là nhân vật Đại Hành Quyết chăng?
Đường Thế Dân tức giận trong lòng nhưng cố dằn nén xuống:
- Bằng hữu trước hết bằng hữu có thể nói rõ lai lịch của mình cho tại hạ được rõ chăng?
Người kia lạnh lùng:
- Không thể được.
Đường Thế Dân nói:
- Như vậy có thể nói cái mục đích đêm nay hãm hại tại hạ hay không?
Người trung niên ghê rợn thốt:
- Mục đích à...? Ngươi muốn biết thì ta thấy cũng nên cho người biết để sau khi chết chẳng còn ân hận điều gì nữa.
Mục đích đêm nay của chúng ta là thủ tiêu người để trừ mối họa tâm phúc.
Đường Thế Dân lạnh toát mồ hôi song vẫn cắn hai hàm răng lấy sự bình tĩnh.
Chàng rít căm hờn:
- Có phải vì thủ tiêu ta mà bọn ngươi nhất quyết gán cho ta là nhân vật Đại Hành Quyết chăng?
- Cũng không đúng như thế.
- Thế tại sao ngươi lại muốn giết người mà hành vi lại mờ ám như vậy? Hành động này quả thật là đê tiện vô cùng.
Người trung niên cười âm hiểm:
- Ngươi muốn biết cái mục đích giết người lắm sao?
- Đúng như thế.
- Vậy thì ta cho ngươi biết đây: Cái mục đích giết người cũng chỉ vì để sau này ngươi không còn đi giết người được nữa.
Đường Thế Dân oang oang giọng:
- Ta giết người à? Nói láo. Từ ngày hiện thân trên chốn giang hồ đến nay ta chưa từng nhúng tay vào máu của bất cứ một người nào cả, thì tại sao lại có thể giết ta để ta không còn giết người.
Người trung niên cười lạnh lẽo:
- Đó là ngươi miệng mồm lanh lợi chẳng ai bằng. Ngươi nên ghi nhớ sang năm ngày này tháng này là đám giỗ của ngươi. Ngươi nghe chứ.
Đường Thế Dân lạnh mình:
- Ngươi giết ta thật sao?
- Lại còn giả nữa à?
Soạt!
Trong tay của người trung niên đã cầm thanh đoản đao sáng ngời ánh thép trông lạnh người.
Hắn cất giọng khiếp hồn:
- Đại Hành Quyết, ngươi đã giết người bằng lối đâm vào cuống họng, thì nay ngươi cũng chết y như vậy.
Nói xong hắn giơ thanh đoản đao lên cao nhắm ngay yết hầu của Đường Thế Dân:
- Ngươi còn những lời gì trối trăng nữa hay không?
Đường Thế Dân cắn răng:
- Chẳng còn gì nữa cả, cứ ra tay là hay.
Chàng cố sức giải huyệt đạo cho mình, nhưng không làm thế nào lay động được dù chỉ một cánh tay.
Cũng trong thời khắc đó.
Một chiếc bóng từ ngoài kia bắn mình vào trong căn phòng, nhanh lẹ như làn khói.
Chỉ thoáng qua như cơn gió là chiếc bóng kia đã tới phía sau lưng Đường Thế Dân rồi.
Bóng ấy có lối khinh công rất mau, kỳ ảo như ma mụi từ cõi âm hiện về luôn cả thân hình, dung mạo ra sao không thể nào nhận ra cho kịp nữa.
Đường Thế Dân kinh hãi trong lòng, nghĩ thầm chắc nay có lẽ đến lượt chàng bị giết.
Chàng cắn răng hỏi:
- Ai đấy?
Không nghe có tiếng đáp của chiếc bóng vừa thoáng tới bên mình Đường Thế Dân.
Trong khi hắn đã sát phía sau lưng chàng rồi.
Đường Thế Dân cảm nghe như có luồng gió lạnh thoáng vào thân mình của chàng vậy.
Chàng hoảng hốt:
- Đại Hành Quyết đây à?
Vẫn chàng nghe đối phương mở miệng đáp lại câu hỏi vừa rồi của Đường Thế Dân.
Chàng cảm thấy hình như sợi dây cột chàng vào ghế bị cởi bỏ đi rồi.
Tiếp đó toàn thân của Đường Thế Dân rúng động lên một cái như vừa bị làn sét chạm phải.
Liền đẩy tất cả huyệt đạo bế tắc trong người của chàng giải tỏa trong nháy mắt.
Chân khí của Đường Thế Dân đã thấy điều hòa trở lại như xưa.
Người trung niên sợ hãi luống cuống đảo mắt nhìn quanh.
Cả Đường Thế Dân đang bị trói và điểm huyệt cũng sửng sốt trong lòng khôn tả xiết.
Ngờ đâu đêm nay nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết lại hiện thân ra trong lúc này.
Hắn xuất hiện giữa lúc tánh mạng của chàng đang nguy ngập muôn phần sắp bị giết đây.
Sau hki nhân vật kia trả lời thì bầu không khí trở lại im lặng đến khiếp người.
Chắc phải còn một vụ án mạng nữa chứ chẳng không.
Thình lình trong lúc đó người trung niên phóng tới cánh cửa sổ đang đóng kín mít.
Hắn bắn mình lên phá toang cánh cửa sổ này xông ra ngoài như làn khói.
Tiếp đó có tiếng la kinh hoàng rồi lại im bặt luôn không còn tăm dạng gì nữa cả.
Đường Thế Dân khích động đến tột độ:
- Chuyện gì nữa đây?
Chàng cố sức vùng vẫy giải huyệt.
Bất giác Đường Thế Dân hãi hùng la lên một tiếng, rồi tháo lui trở về sau ba bốn bước.
Chàng nhìn kỹ cái thây ma nằm ngay dưới đất.
Rõ lại thì nạn nhân chẳng ai khác hơn là người hành khất trung niên đêm qua đã ám hại chàng.
Nơi cuống họng của người hành khất trung niên này rịn máu ra còn vết thương giống như những vết thương của các nạn nhân đã bị nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết ra tay bí mật từ trước tới giờ.
Một chút cũng không sai, bây giờ thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa cả, đây chính là hành thủ của nhân vật Đại Hành Quyết.
Sửng sốt một hồi lâu, bấy giờ Đường Thế Dân từ từ cất mắt lên nhìn trên vách tường coi có gì lạ không.
Chàng nhận ra trên vách đã có ba chữ viết bằng máu hiển nhiên là của người hành khất trung niên như sau:
- Đại Hành Quyết!
Kế bên ba chữ máu rợn hồn này lại có một món quái khí cắm ngay trên vách tường.
Còn gã trung niên cầm đoản đao định giết chàng lúc nãy bắn mình ra cửa sổ biệt dạng luôn.
Không thấy cái xác của gã ở ngoài này.
Song tăm dạng của hắn biệt luôn.
Chẳng hiểu hắn rượt theo nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết hay là tìm đường tẩu thoát rồi.
Thật ra tìm đường tẩu thoát đúng hơn là đuổi theo.
Đường Thế Dân nhớ lại hành vi của nhân vật như bóng ma thoáng vào lúc nãy mà lạnh lùng.
Người giải tỏa huyệt đạo cho chàng có đúng là nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết hay không?
Nếu đúng thì do nguyên cớ nào hắn lại giải cứu cho chàng khỏi lâm vào cảnh tử vong?
Quả thật ly kỳ.
Quả thật khó hiểu.
Tất cả đều phủ trùm màn bí mật.
Bấy giờ Đường Thế Dân đã lấy lại được sự bình tĩnh như thường, bước tới gần vách tường.
Chàng đưa tay nhổ lấy món quái khí ấy đưa ra ánh sáng lờ mờ của bóng trăng tà xem.
Chàng nhận thấy phía trên món quái khí có số mười bảy. Kèm theo có ghi tên Phương Hữu Vi, mật thám thủ lãnh của tòa Phong bảo.
À thì ra nạn nhân bị hành quyết chính là thủ lãnh mật thám của tòa Phong bảo tên Phương Hữu Vi.
Tại sao hắn lại như thế?
Tâm thần của Đường Thế Dân mơ hồ.
Nạn nhân đây là thủ lãnh mật thám của Phong bảo.
Người trung niên chạy thoát kia là đồng bọn.
Tại sao bọn họ lại đưa chàng vào ngôi nhà này toan hành hình.
Trong khi chàng đã là vị Thống lãnh đội Thuyền Phong mà lại có thể hiểu lầm hay sao?
Tình hình này phải giải thích cách nào cho ổn thỏa?
Bình sinh Đường Thế Dân thông minh đĩnh ngộ, nên sau một lúc nghĩ ngợi là sáng tỏ ngay.
Chàng ồ lên một tiếng cực kỳ quái dị.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả tấn bi hài kịch hãi hùng đêm nay nếu không là Hồng bảo chủ bày ra thì còn nhân vật nào lọt vào đây thi hành nữa.
Bảo chủ vốn vẫn còn hoài nghi chàng là Đại Hành Quyết nên mới thi kế thử thách chàng.
Trước kia Đường Thế Dân cũng đã hoài nghi đến chuyện này rồi. Tại sao nhân vật Đại Hành Quyết gởi thơ đến Hồng bảo chủ không cho bọn tâm phúc như Dư Đỉnh Tân hay, mà lại cho người đến phòng mời chàng trao lá thơ ngoằn ngoèo nét chữ đó.
Mọi việc giờ đã rõ ràng.
Hồng bảo chủ hoài nghi chàng là nhân vật khủng bố máu tanh Đại Hành Quyết nên cho người thử thách chàng.
Một sự thử thách hết sức tai hại hiểm nghèo.
Dù sao Đường Thế Dân cũng cảm thấy tự ái trong lòng bị va chạm mạnh và cảm thấy buồn.
Bây giờ chàng tính thế nào đây?
Có nên trở lại tòa Phong bảo hay không?
Đường Thế Dân tiến ra ngoài thì đã thấy con tuấn mã của chàng thả cho ăn cỏ từ bao giờ.
Chàng hết sức ngạc nhiên chưa hiểu ra làm sao thì Dư Đỉnh Tân bước tới tươi cười:
- Mừng cho Thống lãnh thoát qua tai họa:
Đường Thế Dân cau mày:
- Tổng quản đó à?
- Ta đây, bây giờ Thống lãnh định lẽ nào có trở về Bảo hay không?
Đường Thế Dân ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Đại trượng phu hành động phải quang minh chính đại, dù sao tại hạ cũng trở về Bảo một phen.
Dư Đỉnh Tân tươi cười:
- Vậy thì chúng ta lên đường cho sớm.
Hai người cùng lên ngựa trở về Bảo thì trời đã quá Ngọ.
Dư Đỉnh Tân đưa Đường Thế Dân vào phòng nghỉ ngơi một chập thì mâm cơm đã dọn ra.
Sẵn bụng đói chàng ăn sạch phần cơm đó rồi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Chừng chàng thức giâc thì Dư Đỉnh Tân bước vào cho hay là Bảo chủ muốn gặp chàng.
Đường Thế Dân thay đổi y phục rồi tới bí thất hầu chuyện Hồng bảo chủ.
Trước nhất Hồng bảo chủ tươi cười:
- Mừng cho Thống lãnh và đáng khen cho tinh thần trách nhiện của Thống lãnh.
Đường Thế Dân nói:
- Thuộc hạ là kẻ bề dưới đâu có dám thống trách gì Bảo chủ. Nhưng nay thuộc hạ muốn nói một điều.
Hồng bảo chủ hỏi:
- Thống lãnh có chuyện gì thắc mắc cứ nói ra, lão phu sẽ sẵn sàng giải đáp cho Thống lãnh.
Đường Thế Dân lắc đầu:
- Sự thật tại hạ chẳng có điều gì thắc mắc cả, mà đây chỉ là chuyện riêng tư thôi.
- Chuyện gì tiểu hiền huynh hãy nói ra.
- Theo chỗ tại hạ được biết thì hiện giờ sư muội của tại hạ đã lọt vào thị trấn Khai Phong này và trú ngụ một nơi khách điếm, tại hạ muốn xin Bảo chủ cho phép tại hạ được tới đó gặp sư muội một phen, có chuyện cũng có phần quan trọng.
Hồng bảo chủ gật gù:
- Đây là chuyện riêng tư của tiểu hiền huynh, lão phu không có quyền dính dấp vào cũng chẳng có quyền ngăn cản, tiểu hiền huynh cứ hành động theo ý muốn của mình. Song theo ta thì chuyện án mạng của sư huynh tiểu hiền huynh đến nay hãy còn trong vòng nghi vấn, mờ ám, nếu lại xảy ra chuyện giống như thế thì thật là nỗi oan khôn giải rồi đây. Vậy xin tiểu hiền huynh suy nghĩ thật cạn lẽ và tự mình quyết định lấy cho vẹn toàn.
Đường Thế Dân vòng tay thi lễ:
- Đa tạ sự chú ý của Bảo chủ.
Chàng toan muốn cáo từ trở lui ra ngoài thì thình lình trông thấy một người tiến vào.
Người này chính là Dư Đỉnh Tân Tổng quản tòa Phong bảo từ mấy hôm rồi chàng không được gặp.
Hồng bảo chủ vì câu chuyện thần bí khủng bố Đại Hành Quyết khẩn trương trong lòng, giờ thấy Dư Đỉnh Tân vào hậu sảnh quá bất ngờ thì có vẻ biến sắc.
Lão nhân hỏi thật mau:
- Tổng quản, có chuyện gì vậy?
Dư Đỉnh Tân đảo mắt nhìn qua phía Đường Thế Dân một cái rồi trầm lặng nói với Hồng bảo chủ:
- Hiện nay có một vị thượng khách muốn ra mắt Bảo chủ nên thuộc hạ vào đây xin thỉnh thị của ngài.
Hồng bảo chủ trợn mắt lên:
- Thượng khách nào thế, Tổng quản?
Dư Đỉnh Tân trỏ vào Đường Thế Dân rồi đáp:
- Bẩm Bảo chủ, thượng khách đó chính là sư phụ của Thống lãnh, lão tiền bối Đồ Long Thủ Thượng Quan Vũ.
Nói xong Dư Đỉnh Tân tiến lên trước mặt Hồng bảo chủ trình lên một tấm thiếp màu đỏ.
Đây chính là bái thiếp của Đồ Long Thủ Thượng Quan Vũ chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa cả.
Đường Thế Dân nghe Dư Đỉnh Tân báo tin sư phụ mình tới Phong bảo chẳng khác nào sét đánh bên tai.
Bởi vì quả tình Đường Thế Dân không ngờ sư phụ chàng lại có thể thân hành lên miền Bắc này như thế.
Cho nên tay chân chàng lạnh cả lên, sắc mặt tái xanh, đôi môi giật mạnh vì khhích động quá độ.
Hồng bảo chủ xem qua tấm thiếp, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi Dư Đỉnh Tân:
- Hiện Thượng Quan tiên sinh ở đâu rồi?
Dư Đỉnh Tân cung kính:
- Bẩm Bảo chủ, hiện nay Thượng Quan đại hiệp đang ngồi chờ tại trong phòng tiếp tân.
Hồng bảo chủ quả nhiên không thẹn là một nhân vật bá chủ nhất phương, thần tình vẫn thản nhiên như cũ.
Lão nhân quay sang Đường Thế Dân buông trầm xuống:
- Chắc chắn Thượng Quan đại hiệp cũng vì Đường thống lãnh mà tới tệ bảo chứ chẳng còn nghi ngờ gì nữa cả.
Đường Thế Dân đứng yên cúi đầu thần tình càng khẩn trương đến cực độ nhưng chưa nói gì.
Hồng bảo chủ hỏi Đường Thế Dân:
- Thống lãnh, cứ theo tình hình này thì Thống lãnh có định gặp lại sư phụ chăng?
Đường Thế Dân cắn chặt hai hàm răng lấy quyết định quan trọng, sau đó quả cảm đáp:
- Bẩm Bảo chủ công đức của sư phụ cao thâm như trời rộng, biển sâu dù thế nào tại hạ cũng không dám thất kính đối với người. Tại hạ phải gặp một phen.
Hồng bảo chủ day qua Dư Đỉnh Tân:
- Dư tổng quản theo ý của Tổng quản thì phải làm thế nào?
Dư Đỉnh Tân đáp:
- Bẩm Bảo chủ theo như ý của tại hạ thì Thượng Quan đại hiệp tới đây là chuyện chẳng lành cho Thống lãnh. Vậy thì tạm thời Thống lãnh ẩn phía trong này, đừng xuất hiện quá vội để cho Bảo chủ tiếp lão tiền bối xem tình hình như thế nào rồi chừng đó sẽ liệu. Chẳng hiểu Thống lãnh có chịu như vậy chăng?
Lúc ấy tâm thần của Đường Thế Dân hết sức hoang mang, bối rối, căn bản không quyết định được điều gì cả. Nghe Dư Đỉnh Tân nói thế, chàng chỉ gật đầu đáp ứng thôi.
Trong phòng khách phía sảnh đường lúc ấy hai đấng anh hùng hào kiệt nam bắc chia nhau ngồi.
Đó là Hồng bảo chủ và sư phụ Đường Thế Dân, lão tiền bối Thượng Quan đại hiệp.
Sau lời chào hỏi khách sáo Thượng Quan Vũ nhìn Hồng bảo chủ nói thẳng vào chuyện:
- Lão phu nghe tin đồn trên chốn giang hồ rằng hiện nay gã đồ đệ ngỗ nghịch của bổn môn đã gia nhập vào quý Bảo và được Hồng lão anh hùng chứa chấp, chẳng hiểu có đúng như vậy hay không?
Hồng bảo chủ gật đầu, thản nhiên:
- Đúng như vậy, lão phu nhận tiểu huynh Đường Thế Dân giữ chức Thống lãnh trong Bảo.
Đồ Long Thủ Thượng Quan Vũ vòng tay thi lễ một cách khách sáo rồi cất giọng trầm trầm:
- Hôm nay lão phu tới quý Bảo trước nhất viếng thăm thiện chí cùng Bảo chủ để được trông thấy tôn nhan của ngài, sau đó còn có cái mục đích là đem gã đồ đệ ngỗ nghịch kia trở về bổn môn để chỉnh đốn lại quy củ của tiên sư lưu lại. Mong Bảo chủ nhận lời cho.
Hồng bảo chủ lạnh lùng:
- Câu chuyện quý môn của lão anh hùng, thú thật lão phu không dám thất lễ xen vào và cũng chẳng có quyền gì can vào cả. Song hiện nay Đường tiểu huynh đã giữ chức Thống lãnh đội Thuyền Phong trong bổn Bảo thì cũng phải theo cái quy củ của tệ Bảo chứ không thể thoát ra ngoài được.
Thần tình của Đồ Long Thủ Thượng Quan Vũ chợt thấy khe khẽ biến đổi nhanh chóng.
Lão nhân cố giữ vẻ bình thản:
- Như thế có nghĩa là Bảo chủ...
Hồng bảo chủ cười nhạt:
- Hiện giờ trong tệ Bảo đây đang lúc đa sự, rất cần quý môn đồ ở lại, cho nên xin Thượng Quan đại hiệp niệm tình lão phu tạm hoãn lại chuyện buộc tội quý môn đồ.
Thượng Quan Vũ cười lạnh:
- Ý định của Bảo chủ là không muốn cho lão phu dẫn gã ác đồ Đường Thế Dân trở về chăng?
Hồng bảo chủ thản nhiên:
- Lão phu chẳng hề có ý đó, chỉ là lời yêu cầu của lão phu với sự đồng tình của Thượng Quan đại hiệp.
Thượng Quan Vũ nổi giận:
- Trong quý Bảo nay đã chứa chấp một gã côn đồ của người khác đã bị kết tội nặng nề và đang truy tầm ráo riết, chuyện này mà đồn đãi ra giang hồ chắc chắn rất ảnh hưởng nguy hại tới cái thanh danh của ngài chứ chẳng không đâu. Còn lão phu từ Nam chẳng qua ngàn dặm tới xứ Bắc này chỉ có cái chủ định duy nhất là thanh lý cái tôn nghiêm của sư môn tiền nhân lưu lại, mong rằng Bảo chủ suy nghĩ thật cặn kẽ.
Xem tiếp chương 13 Môn phái trên hết
Đại Hành Quyết Đại Hành Quyết - Lã Phi Khanh Đại Hành Quyết