Nguyên tác: Soon She Must Die
Số lần đọc/download: 227 / 9
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:06 +0700
Chương 11
N
àng nhận món quà anh tặng với vẻ ngạc nhiên vui sướng đến mức anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nàng cứ khăng khăng đòi ôm chiếc hộp đó trong lòng khi nằm dựa lưng vào thành gường, những ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve lớp gỗ mịn.
- Nó chơi được những bài gì hả anh? - nàng hồi.
- Bốn giai điệu khác nhau, nhưng có một bài anh đặc biệt thích, để anh mở nhé?
- Thế anh lên dây thế này à?
Cái tay cầm xoay đi một cách dễ dàng, vừa tầm sức của nàng. Nàng nâng nắp hộp lên với vẻ nâng niu, trân trọng và thích thú.
- Để anh đặt nó lên bàn cho - anh nói - Nó khá nặng đốì với em đấy.
- Không. Cứ để em giữ thế này - Nàng khép mi và lại vuốt ve lớp vỏ gỗ - Ôi Robert. Ôi Robert.
Rồi nàng hỏi anh đã mua nó ở đâu. Anh tả về cửa hiệu và cô gái bán hàng luôn tay vuốt tóc.
- Nếu em được sống thêm dù chỉ trong giây lát - nàng nói – và có thể tự chọn thời khắc sống cho mình, thì đây chính là những giây phút em sẽ chọn.
Họ lại im lặng, và thời gian như đọng lại.
- Anh đã đọc Marouts Aurelius chưa? - nàng hỏi - Ông ấy là nhà triết học em thích đấy. Ông ấy rất nổi tiếng với lập luận là con người chỉ sống ở từng thời điểm và khi chết đi, người ta không ngay lập tức rời xa toàn bộ cuộc sống, mà chỉ ở một thời điểm cụ thể nào đó thôi, cũng như khi người ta phải chia tay với tất cả những người khác đã ra đi trước đó.
- Anh sẽ không bao giờ rời xa em - Robert nói.
- Anh yêu quý nhất đời của em, anh sẽ phải xa em. Anh nghĩ là trông em đã khá lên nhiều à? Không phải đâu. Em chỉ như ngọn lửa bừng lên nhờ máu của người khác thôi. Cũng không thể làm thế lâu hơn được nữa đâu. Người ta không thể sống nhờ máu của người khác mãi được.
- Giá mà anh có thể cho em được tất cả máu của mình.
- Khi đó thì anh sẽ chết còn em sống. Như thế thì hay ho gì?
- Có lẽ chúng ta sẽ chia nhau.
- Để cả hai cùng sống dở chết dở ư? Ô, đừng nói gì thêm về chuyện máu này nữa. Thật là một từ kinh khủng. Hãy nói cho em biết anh đã làm gì khi em đi vắng. Em không nghĩ là anh khỏe đâu. Trông anh căng thẳng lắm. Trên mặt anh phải có thêm vài nếp nhăn rồi đấy.
Nàng đưa tay miết lên những nếp nhăn như thể muốn làm cho chúng tan biến đi.
- Anh vẫn bình thường - Robert nói - Anh muốn hôm nay chúng ta sẽ nói về một chủ đề khác đi.
- Ví dụ như?
- Các tác giả mà em yêu thích chẳng hạn.
- Em đã vừa nói rồi đấy thôi.
- Thêm một vài người nữa xem nào.
Nàng nêu ra một số tên, nhưng nửa chừng ngừng lại và nói:
- Robert, anh không vui. Anh đang lo lắng về một điều gì đó. Thôi được, anh hãy cầm lấy hộp đàn, nhưng đặt nó ở đây để em có thể luôn nhìn thấy và chạm vào nó được. Thế, nào, hãy nhìn thằng vào em.
Nàng nâng khuôn mặt anh lên giữa hai bàn tay mình.
- Có điều gì rất không ổn. Có phải là Jane không?
Anh không thể nhìn vào mắt nàng và chối.
- Em e là đúng thế đấy - nàng nói - Anh sẽ nói cho em biết chứ?
- Để lần sau nhé? Anh không muốn làm hỏng ngày hôm nay.
- Không gì có thể làm hỏng ngày hôm nay được.
- Nhưng lần sau, để mọi sự chắc chắn được thu xếp ổn thoả đã - anh nói.
Anh nói vậy nghĩa là anh và chị ấy sắp chia tay à? - Nàng nói với vẻ nôn nóng - Em cho là tốt hơn hết anh nên kể cho em nghe ngay bây giờ đi. Lần sau có thể là quá muộn đấy. Anh đã cãi nhau với chị ấy vì em à?
- Ồ! Tại sao ta không thể quên Jane đi và chỉ nghĩ về chúng ta thôi nhỉ! - Anh đau khổ thốt lên.
- Vì sự việc nó phải thế. Vì chị ấy yêu anh. Vì anh sẽ cần đến chị ấy... vô cùng cần đến chị ấy... sau khi em ra đi.
Thay cho câu trả lời, anh úp mặt vào bàn tay nàng như anh đã làm trong lần gặp đầu tiên.
- Thôi được - nàng nói - Chúng ta sẽ không nói về điều này bây giờ. Nhưng anh phải hứa với em một điều là anh sẽ không cãi nhau với Jane nữa nhé.
- Anh hứa - anh thì thầm.
- Và giờ thì anh phải về. Nhớ lại đến sớm sớm vào anh nhé. Đẩy cái bàn lại gần đây cho em, em sẽ chơi với cái hộp đàn sau khi anh đi. Một lần nữa cảm ơn anh, Robert, anh yêu quý.
Angela Patterson đi cùng anh ra đến tiền sảnh. Không dấu hiệu nào cho thấy có ai khác ở Willoughby. Nhưng điều này hoàn toàn khác với lần chia tay trước với bà.
- Hãy cố để đừng quá hy vọng - bà nói.
- Ý bà nói là tình hình cô ấy xấu lắm à?
- Họ đã lấy mẫu máu thí nghiệm ở bệnh viện, kết quả không tốt lắm. Trước đó một chút tôi cũng đã hy vọng, nhưng tất cả niềm tin và khả năng đấu tranh của cô ấy dường như lại không còn nữa. Lũ chết tiệt - Angela nói thêm một cách thô bạo hiếm thấy. Không rõ là bà đang nói về ai, nhưng điều đó cũng không còn quan trọng lắm.
- Hãy trở lại đây sớm nhé - Angela nói.
Khi anh về đến nhà, Jane nhìn mặt anh một lát và nói cô phải ra ngoài ngay. Cô đã để phần thức ăn cho anh, vì cô đã hứa tham gia lễ đính hôn của một đồng sự ở bệnh viện. Robert không tin cô, nhưng không nói gì. Anh lấy mấy miếng thịt nguội và salat vào đĩa, đặt nó vào góc bàn trống trong phòng khách, ngồi xuống và nhìn đĩa thức ăn một cách ngao ngán.
Nếu bà Patterson đã mất hết hy vọng thì có nghĩa là điều này thực sự kết thúc rồi, vì bà vốn là người lạc quan nhất trong số họ. Từng lúc, từng lúc. Phải, tất nhiên là con người ta chỉ sống từng lúc, nhưng điều này có nghĩa là người ta lại phải chịu đựng lần nữa, từng lúc, cái viễn cảnh mất Rosamund.
Robert cầm cái đĩa lên, mang nó vào bếp và lại cất thức ăn vào tủ lạnh. Thói quen tiết kiệm là bản năng thứ hai của anh. Jane, trong trưòng hợp đó, sẽ quăng tất cả thức ăn vào thùng rác.
Ý nghĩ về Jane làm dội lên trong anh một nhức nhối lạ thường. Anh gần như là đã cầu mong sao cô đừng khéo léo đến thế, thận trọng khủng khiếp đến thế để không làm anh đau buồn. Dù sao thì việc cáu giận bột phát với Jane cũng giúp anh giải toả tình cảm đôi chút.
Anh sẽ cần đến chị ấy khi em ra đi, Rosamund đã nói. Giả sử là đêm nay nàng chết thì sao? Sự kinh hoàng khốn khổ xâm chiếm suy nghĩ của anh. Rồi hình ảnh nàng chơi với cái hộp đàn lại hiển hiện trong tâm trí anh và anh có thể nghe thấy rõ ràng từng lời nàng cảm ơn anh.
Sự yếu đuối lùi xa dần, nhưng anh vẫn không thể làm hay đọc được gì.
Jane về rất muộn và thấy anh ngồi sụp trên ghế, và bỗng chốc cô cảm thấy kinh sợ.
Anh có vẻ bất ổn. "Mệt quá,” anh lẩm bẩm. "Tôi đi ngủ đây.”
Jane nằm thao thức hàng tiếng đồng hồ. Việc này sẽ không tiếp diễn bao lâu nữa. Robert đang rất suy sụp. Và bản thân cô, hầu như không biết sẽ phải làm thế nào để có thể chịu đựng nổi dù biết rằng vẫn phải chiến đấu đến cùng để biến ước mơ thành sự thật. Con người như tách làm hai. Một sống trong mơ, còn một đau nhức nhối trước cảnh Robert yêu người khác.
Ngày lại ngày, tối nào Robert cũng đến Willoughby. Thỉnh thoảng Mary Warley ra mở cửa cho anh, bên cạnh mối bận tâm của mình, anh vẫn nhận ra rằng trông bà lúc này già và tiều tuỵ đi nhiều. Họ trao đổi với nhau vài lời về Rosamund rồi bà đi. Anh không hề gặp chồng bà cũng như John Aylmer.
Trong phòng y tá cũng có những thay đổi. Một trong số những phụ nữ đứng tuổi do bác sỹ Milton cử đến đang hướng dẫn bà Patterson về những điều kiện cần thiết đối với bệnh nhân. Và anh thấy Rosamund đang vuốt ve chiếc hộp đàn.
Thỉnh thoảng giữa họ cũng có những giây phút kỳ diệu. Đôi khi họ chỉ yên lặng ngồi tay xiết chặt tay. Và thỉnh thoảng họ nói chuyện. Nàng bảo anh kể về Jane với một sự âu yếm, tế nhị, dịu dàng và thông cảm đến nỗi mà anh không hề nhận ra là mình đã để lộ những gì. Nàng không biết chi tiết về mưu đồ của Jane nhưng vẫn có thể cảm nhận được bản chất vấn đề.
- Jane tội nghiệp - đôi lúc nàng nói với vẻ thương cảm - Em hy vọng là anh sẽ không bao giờ bỏ rơi chị ấy.
Anh cảm thấy dễ chịu vì nàng đã không buộc anh phải hứa. Anh không thể đương đầu với tương lai và kết cục sắp tới.
Khi anh ra về, Angela Patterson đi cùng anh ra cửa và trả lời câu anh thầm hỏi. "Tôi không thể cho anh biết còn bao lâu nữa cả. Không ai biết được còn bao lâu.”
- Tôi mong là...
- Phải, tôi hiểu. Chúc ngủ ngon, Robert.
Tiếp đó là một buổi tối họ ngồi với nhau mà hầu như không nói chút nào, chỉ bật đi bật lại những giai điệu của chiếc hộp đàn.
Khi Robert và Angela Patterson ra khỏi phòng, anh không thể nhìn thẳng vào bà như mọi khi mà chỉ nắm chặt tay bà, quay đầu sang phía khác và nghẹn ngào, "Xin bác, tôi xin bác,” bằng một giọng đau đớn tuyệt vọng, rồi vội vàng đi như chạy trốn.
Angela trở vào phòng Rosamund và đợi cho đến khi những âm thanh vọng ra từ chiếc hộp đàn tắt hẳn.
- Bác Patterson đấy ạ?
- Gì cơ, cháu yêu?
- Bác có biết cháu muốn bác làm giúp cháu điều gì không?
- Có, bác biết.
- Bác sẽ giúp cháu chứ?
Sau một thoáng lưỡng lự, Angela nói - Được, bác sẽ làm.
Rosamund nhắm mắt lại. Hơi thở nàng trở nên ngắn và gấp. Nàng đưa tay ra hiệu là nàng muốn nói tiếp.
- Cháu không muốn bác... bị khiển trách - cuối cùng nàng nói.
- Bác hứa với cháu là bác sẽ không để mình bị khiển trách - Angela nói.
Rosamund quay đầu sang và chìa cả hai tay ra. Angela ngồi xuống cạnh giường và nắm chặt lấy đôi tay gầy mảnh ấy.
- Bác có tin vào Chúa trời không? - Rosamund hỏi.
- Có chứ - bà trả lời.
- Bác có tin điều cháu cầu xin bác là đúng không?
- Có chứ, vì cháu yêu cầu điều đó cho người đàn ông cháu yêu, chứ không phải vì cháu.
Những ngón tay Rosamund run rẩy xiết chặt tay bà. Ngay sau đó nàng đã lại có thể nói tiếp.
- Và bác có tin rằng bác đồng ý là đúng không?
- Bác biết bác đồng ý là đúng - Angela nói.
- Cảm ơn bác. Bác hôn tạm biệt cháu đi nào.
- Chúc cháu ngủ ngon, cháu yêu.
Mấy giờ sau đó, người phụ nữ trung niên trong bộ đồng phục y tá hồ cứng qùy bên giường, hai tay bà ấp lên mặt nàng, thầm thì: "Chúa tha thứ cho con, xin Chúa hãy tha thứ cho con.”
Sau đó bà đứng dậy, quay chiếc đèn bàn về phía cô gái nằm trên giường và kiểm tra lại một cách kỹ lưỡng. Đôi mắt đã khép lại, khuôn mặt hạnh phúc, thanh thản và không hề đọng lại chút đau đớn nào. Bà Patterson đã suýt phủ tấm dra trắng lên khuôn mặt đó, song lại thay đổi ý định. Không. Hãy để cho người ta thấy nàng như thế này. Đẹp một cách thanh thản.
Bà vuốt phẳng tấm dra và đặt tay nàng lên đó. Sau đó bà cúi xuống hôn lên đôi má lạnh giá, rồi đứng thẳng lại, nhẹ vuốt những ngón tay lên nắp gỗ mịn cùa chiếc hộp đàn và đi khỏi phòng.
Tại phòng y tá, bà ngồi xuống bên chiếc bàn mặt dán phoócmica và bắt đầu viết, đầu tiên là ngày tháng để phía góc phải tờ giấy.
Bà mở đầu "Thưa bác sỹ Milton,” và kết thúc bằng dòng "Ông sẽ tìm tôi theo địa chỉ nhà riêng ghi dưới đây. Tôi không có ý định bỏ trốn.”
Bà để khóa tủ thuốc chặn lên trên tờ giấy, mặc áo khoác, lấy túi xách và rời phòng. Bà dừng lại ở hành lang suy nghĩ. Nếu mở cửa trước Willoughby thì sẽ gây nên tiếng ồn đáng kể đây. Mở cửa sau cũng vậy. Và lại còn những cái chuông chống trộm lắp ở cả cổng và lối vào giành cho người đưa hàng nữa chứ. Bà nghĩ rằng mình có thể nhớ cách tắt tất cả những cái chuông đó - dù sao đi nữa, bà cũng là người trông nom căn nhà này vào ban đêm cơ mà. Ra khỏi nhà không một tiếng động là cả một vấn đề. Cũng may là tối nay bà đi làm bằng xe buýt. Thỉnh thoảng bà cũng tự lái xe, còn phần lớn thời gian bà không muôn mắc kẹt do tắc đường ở London.
Có lẽ trèo qua những khung cửa sổ kiểu Pháp ở phòng Rosamund là cách tốt nhất. Mở khóa và kéo chốt có thể gây tiếng động, nhưng người ở những phòng khác sẽ không nghe thấy. Dĩ nhiên là bà không thể gài cửa lại từ phía bên ngoài, nhưng đành phải chấp nhận rủi ro thôi, bà nghĩ một cách nôn nóng. Có quan trọng gì đâu nếu trộm vào được qua rào bảo vệ bên ngoài?
Điều duy nhất đáng giá trong ngôi nhà này đã vĩnh viễn ra đi.
Đêm tĩnh lặng, những ngọn cỏ mềm mại dưới chân bà. Chí ít là cô ấy cũng đã được đi dạo trong vườn, Angela nghĩ. Mắt bà cay xè và cảm giác yếu ớt xâm chiếm bà. Mình phải mau về nhà thôi, bà nghĩ, và cố nghỉ lấy một chút. Mình không muố ở trong tình trạng suy sụp khi người ta đến bắt mình.
Mary Warley vào phòng y tá để bảo với bà Patterson là bữa sáng đã sẵn sàng, song không thấy ai ở đó. Không có áo khoác trên giá và cửa tủ thuốc mở toang. Bà cầm tờ giấy trên bàn lên đọc. Kinh ngạc và không tin ở mắt mình, bà hết đọc đi dọc lại, lại nhìn sang chiếc xilanh không trên bàn, và ôm trán như thể cơn đau đầu lại sắp hành hạ mình, rồi đi sang phòng Rosamund.
Phải mất cả phút đứng bất động nhìn xuống, một tay cầm bức thư, tay kia bóp thái dương. Cơn đau dội lên không thể chịu nổi, mắt nhức nhối như thể sắp vỡ tung ra. Bà chạy về gian đại sảnh, tay vẫn cầm theo bức thư và không biết phải làm gì. Tiếng Bill gọi tầng trên làm bà chợt bừng tỉnh và lấy lại một chút tinh thần.
- Nửa tiếng nữa mới ăn sáng - bà nói với lên -Tôi còn phải gọi điện thoại.
Bà chạy trở lại phòng y tá. Số điện của bác sỹ Milton. Bà có thể dùng điện thoại ở đây. Bà nhấc ống nghe, quay số, rồi lại thay đổi ý định và đặt ống nghe về chỗ. "Không, không, không,” bà lẩm bẩm. "Mình không thể làm gì sao? Mình không thể cứu bà ta à?”
Đốt lá thư đi chăng? Liệu bác sỹ Milton có nghi là cái chết này không bình thường không? Sau cùng thì đó chỉ là điều đã dự liệu, dù có lẽ không nhanh đến thế. Đầu bà nhức như búa bổ. Mary Warley đổ phịch xuống ghế bành. Không phải bác sỹ Milton. Không phải bây giờ. Bà lại nhấc ống nghe và quay số cho ông Quick.
Hai mươi phút sau ông đến, bà đang đợi ông ở cửa trước. Bà túm tay và kéo thẳng ông vào buồng y tá, giúi bức thư của Angela Patterson vào tay ông và giục ông ngồi xuống cạnh bàn. Cuối cùng thì nước mắt tuôn trào, từ từ và đau khổ, giống như một cỗ máy kẽo kẹt làm việc sau nhiều năm bỏ đi.
Một lát sau, bà ngẩng đầu lên, chùi mắt và thấy trước mặt mình là một ông lão đang ngồi sững sờ kinh ngạc.
- Chúng ta phải đưa thư này cho bác sỹ Milton hay báo cho ai nữa? - bà hỏi - Có thể nào chúng ta chỉ...
- Hủy nó đi và mong rằng ông ấy sẽ ký vào giấy khai tử chứ gì? Nếu bà muốn, bà Warley, tại sao bà không tự làm thế đi mà lại gọi tôi?
- Tôi không biết. Tôi cho là... tôi hiểu rằng mình không làm thế được.
- Không hẳn thế, nhưng điều đó là vô dụng. Bà Patterson viết thư chỉ cốt để nhận trách nhiệm về mình. Chúng ta không thể, chúng ta không có quyền để bà ấy phải chịu trừng phạt.
- Không, tôi cho là không.
Ông Quick nhìn một cách thăm dò khuôn mặt sưng vù và mái đầu bù xù cùa người phụ nữ ngồi đối diện và tim ông thấy nhói lên cảm giác thương hại.
- Tôi thông cảm với suy nghĩ cùa bà - ông nói - Liệu tôi có thể nói rằng tôi mừng vì bà đã suy nghĩ như thế được không?
Mary chùi mắt lần nữa. "Có vẻ quá tàn nhẫn và quá bất công đến nỗi bà ấy, người đã chỉ luôn nghĩ đến Rosamund đã phải..."
Giọng bà trầm xuống và mất hẳn.
- Hãy cố nghĩ về điều đó như là mong muốn và quyết định của chính bà ấy - Raymond Quick nhẹ nhàng nói - Đừng so sánh gì cả. Bà đã hoàn thành trách nhiệm của mình đối với Rosamund. Hãy cố nghĩ như vậy thôi.
Mary bỏ khăn mùi xoa - Ông có muốn nhìn nó lần cuôì không? Trông nó rất đẹp.
Họ, một ông già và một phụ nữ tóc hoa râm cùng nhau đứng ngắm khuôn mặt bất động.
- Giờ thì tôi sẽ đi gọi điện cho bác sỹ Milton -cuối cùng Mary nói.
- Có lẽ bà sẽ muốn tôi giúp bà gọi điện cho ông ấy chứ - Raymond Quick nói - bà ở lại nói chuyện với ông ấy khi ông ấy tới nhé.
- Ôi, cám ơn ông. Cám ơn ông rất nhiều.
- Và có lẽ chúng ta nên dùng chút cà phê trong khi đợi ông ấy chứ? - Ông vừa nói vừa cố nặn ra một nụ cười uể oải.
- Ồ, vâng, tất nhiên - Bà nhìn ông với ánh mắt biết ơn và đi vào bếp.
Ông Quick ở lại Willoughby gần hết buổi sáng. Rồi ông đến văn phòng và ở lại đó khá lâu nói chuyện với viên quản lý bất động sản của Rosamund. Sau đó ông về nhà và gọi điện đến trường cho Robert. Người trực điện thoại hứa với ông là sẽ nhắn lại ngay sau khi anh tan lớp. Khi anh gọi lại, ông Quick chĩ đơn giản nói là ông rất tiếc phải mang đến cho anh một tin dữ, và đề nghị anh hãy đến nhà ông thay vì đến Willoughby tối hôm đó.
- Cô ấy chết rồi - ngay lập tức Robert nói.
- Con trai, đó chẳng phải là điều chúng ta đã thấy trước sao?
Một chút im lặng, sau đó giọng Robert vang lên từ đầu dây bên kia: "Xin cảm ơn ông đã cho tôi biết. Tôi sẽ được rảnh khoảng một tiếng. Liệu tôi có thể đến ngay bây giờ thay vì là phải đợi không?”
- Được chứ. Ta sẽ đợi anh.
Và thế là mình không phải mất thời gian suy nghĩ để quyết định nói gì với anh ta, ông Quick nghĩ khi dập máy. Nhưng có lẽ cũng chỉ đến thế thôi, vì nói cho cùng, ông có thể nói gì ngoài sự thật? Cái chết của cô gái thừa kế dòng họ Morgan - bản thân nó sẽ là một tin tức có giá trị, cho dù đã được dự đoán từ lâu và không có những tình huống không bình thường. Và nếu đưa vấn đề này ra toà, điều mà đĩ nhiên cuối cùng cũng phải vậy, thì ông có thể hình dung ra được những dòng tin giật gân trên mặt báo. Một câu chuyện thú vị như vậy thắc chắn sẽ được thêu dệt đến từng chi tiết một.
Vì vậy ông sẽ phải nói hết với Robert. Thay vì nhẩm lại những lời sẽ nói với anh, ông Quick mường tượng lại cái buổi sáng lạ thường đó ở Willoughby, từ lúc bà Warley quẫn trí chào ông cho đến khi ông dõi theo chiếc Mercedes của bác sỹ Milton vọt đi trên con đường mòn đầy những vết lún bánh xe.
Liệu bác sỹ Milton có thành công trong việc thuyết phục bà Patterson thay đổi câu chuyện của mình không nhỉ? Vì đó là cách duy nhất mà cuộc thảo luận hoàn toàn bất thưòng và kỳ cục giữa ông luật sư và bác sỹ, hai chuyên gia đáng tin cậy đã cố tìm ra để bưng bít một vụ giết người. Vì điều này, chiếu theo luật thì đúng là một vụ giết người.
- Nếu chỉ cần bà ấy đưa ra lời khai gì đó thôi - bác sỹ Milton lẩm bẩm.
- Phải - ông Quick nói - để chứng minh là Rosamund có thể đã tự sát chẳng hạn. Cô ấy không thể tự tiêm thuốc cho mình phải không?
Bác sỹ Milton lắc đầu - Không thành vấn đề.
- Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào vẫn còn có bức thư. Liệu chúng ta có bằng lòng ỉm chứng cớ này đi không?
- Ôi, cái bức thư chết tiệt! - ông bác sỹ phục phịch la lên - Tại sao cái bà y tá phải gió này lại làm một việc giấy trắng mực đen thế này cơ chứ? Bà ta định tử vì đạo chắc? Mà tại sao cái bà Warley ngớ ngẩn này lại không đốt nó đi nhỉ, vì bà ta đã nói là bà ta suýt đốt đi rồi cơ mà?
- Vì bà ta không dám chịu trách nhiệm, bà ta phải rũ bỏ trách nhiệm, cũng như hiện giờ tôi với ông đang cố làm vậy. Chúng ta là một lũ hèn nhát, tất cả chúng ta. Người duy nhất dũng cảm đốì diện với toà án lương tâm là bà Patterson.
- Bà ấy dũng cảm thật.
- Bà ấy làm nhục tất cả chúng ta.
- Có thể đó là điều bà ấy muốn làm chăng?
Hai người đàn ông nhìn nhau.
- Tôi không nghĩ thế - cuối cùng ông Quick nói. - Tôi cho là bà ấy chỉ muôn giúp Rosamund và để những người khác không bị nghi ngờ trong việc này thôi.
Bác sỹ Milton lại cầm bức thư lên và đọc to: "Tôi đã làm việc này, khi hoàn toàn tỉnh táo và ý thức rõ ràng được việc mình làm, để giải thoát cho bệnh nhân của mình trước những cơn đau dai dẳng ngày một tăng và sự đau khổ mà cô ấy đang phải chịu đựng, không chỉ là sự đau khổ về thể xác mà là nỗi đau về tinh thần khi cảm tưởng rằng mình là một gánh nặng đối với những người mình yêu thương." Ông thấy điều này thế nào? Bà ấy không thể đề cập đến những người họ hàng của cô gái.”
- Không - ông Quick nói - Bà ấy muôn nói đến Robert Fenniman đấy. Vì thế nên tôi hoàn toàn chắc chắn là Rosamund đã đề nghị bà ấy làm vậy.
- Bà ấy không nói thế.
- Bà ấy sẽ không nói đâu.
- Nhưng trong trường hợp nào đi nữa thì cũng không có sự khác biệt nào về mặt luật pháp cả.
Cuộc tranh luận lại lạc vào vòng luẩn quẩn. Cuối cùng, ông Quick nói: “Một trong hai ta sẽ phải thông báo cho Ủy viên công tố. Ông sẽ làm việc đó chứ?’
Một lần nữa, họ lại nhìn nhau. Bác sỹ Milton có vẻ quyết đoán. "Đừng làm gì cho đến khi tôi gặp bà ấy.” ông vừa nói vừa đứng lên. "Bà ấy đến bị rút đăng ký hành nghề y tá mất thôi, dĩ nhiên rồi, nhưng nếu chúng ta có thể tìm ra cách nào đó mà không phải ra toà...
- Liệu có cách nào không?
- Tôi không biết. Hiện tại để tôi xem xem đã. Giờ thì tôi phải đi gặp bà ấy đây. Dù sao thì trong chuyện này bà ấy cũng không phải là người được lợi lộc gì, đúng không?
- Bà ấy chẳng được gì ngoài một cái bàn nhỏ.
- Thế còn họ hàng của Rosamund thì sao?
- Số tài sản mà bà Warley được hưởng giảm đáng kể, cậu Aylmer thì giảm nhiều lắm lắm so với di chúc trước kia.
Bác sỹ Milton huýt gió. "Từ thiện thì sao?" ông hỏi.
- Cũng giảm rất nhiều.
- Vậy thì phần lớn tài sản được dành cho...?
- Chính xác - ông Quick nói.
Bác sỹ Milton lại huýt sáo. "Vậy là ông lại có việc để làm rồi. Tôi không ghen với ông đâu. Ồ, tôi không thấy liệu mình có thể làm gì nữa trong việc này. Tôi sẽ gọi cho ông chiều hoặc tối nay.”
Đợi mãi vẫn không có điện gọi, lúc đó đã là gần năm giờ. Raymond Quick chỉ có thể giả định là những cố gắng của bác sỹ Milton trong việc thuyết phục bà Patterson đã không thành công, và họ bị dồn đến bước đường cùng. Nếu bà Patterson kiên quyết để bị buộc tội giết người thì không ai có thể ngăn được bà ấy cả. Sự mệt mỏi xâm chiếm ông, ông đã quá già để có thể gánh vác được những việc như thế này. Rosamund đã chết, đà được giải thoát khỏi mọi đau đớn, ông đã xong nhiệm vụ. Hãy để cho những người khác tự giải quyết những rắc rốì của họ. Ông đang ngủ gà ngủ gật trên ghế thì có chuông. Phải cố gắng lắm ông mới có thể nhấc người lên được.
- Chắc ông đang bận lắm - Robert nói - Tôi sẽ không ở lại đây lâu đâu, chỉ có điều là tôi không thể nói chuyện qua điện thoại thôi. Cô ấy ra đi như thế nào?
Trông bề ngoài, anh vẫn có vẻ khá bình tĩnh. Ông Quick thở phào. Có lẽ nói cho cùng thì điều tồi tệ nhất có thể để đến mai hẵng nói.
- Rất thanh thản - ông trả lời - Có lẽ vào buổi đêm. Không hề có sự giãy giụa, không hề đau đớn, đúng như những gì chúng ta hằng mong, cũng như cô ấy muốn thế.
- Không phải ông muốn nói là cô ấy tự sát đấy chứ?
- Không, không hoàn toàn như vậy.
Ông Quick cảm thấy bốì rối. Òng không định để người thanh niên này tiếp cận sự thật theo cách này; anh ta cần phải được giải thích về chuyện này một cách tế nhị. Nhưng dù sao thì Robert cũng là một người đang mất bình tĩnh, và lúc này ông phải nhận thức được điều đó. Anh ta sẽ làm cái quái quỷ gì đây nếu anh ta biết được nửa còn lại của sự thật? Cái viễn cảnh phải đương đầu với anh ta thật là khủng khiếp.
- Ông nói không hoàn toàn như vậy có nghĩa là sao? - Robert hỏi.
- Bà Patterson đã giúp cô ấy.
Ông Quick bắt đầu cảm thấy như ông đang ngồi ở ghế nhân chứng, đợi đợt tấn công tiếp theo của một người thẩm vấn không khoan nhượng. Khi đã trả lời tất cả các câu hỏi, ông lo lắng đợi xem phản ứng của Robert. Có thể cơn thịnh nộ khủng khiếp sẽ trút xuống đầu bà Patterson. Với một thanh niên kỳ lạ như thế này, không ai có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra.
- Cảm ơn ông đã kể cho tôi nghe - Robert nói một cách rất trầm tĩnh - Tôi muốn cảm ơn bà Patterson. Tôi có cảm giác là bà ấy có thể sớm làm một cái gì đó, nhưng tôi không bao giờ nghĩ là bà ấy lại dũng cảm đến thế. Ông có thể cho tôi biết địa chỉ của bà ấy được không?
Ông Quick cho anh địa chỉ của bà Patterson. Toàn bộ công việc dường như đã vượt ra ngoài sự kiểm soát của ông và ông có cảm giác mình đã quá thận trọng.
- Giờ thì tôi sẽ đi để ông yên tĩnh - Robert vừa nói vừa đứng dậy - tôi xin lỗi đã làm mất nhiều thời gian của ông. Nhưng chỉ có một điều nữa tôi muốn được biết chắc chắn.
Họ đã ra đến hành lang. Robert đã đặt tay vào cửa như muốn cảm nhận chắc chắn lối trốn chạy của mình.
- Nói ra thì không dễ chút nào, nhưng tôi tin là ông sẽ hiểu. Hẳn ông còn nhớ tôi đã từng yêu cầu ông đừng để Rosamund chia cho tôi bất kỳ cái gì trong di chúc của cô ấy chứ? Phải, tất cả những gì tôi muốn nói lúc này là nếu ông không thể thuyết phục được cô ấy, và nếu cô ấy cứ khăng khăng...
Anh ngừng lời. Có vẻ như anh đã nhanh chóng mất đi sự tự chủ. Ong Quick không thể nghĩ ra được diều gì mà nói. Ông chỉ có thể đợi.
- Thì tôi không muốn nó - Robert hét lên - Tôi thậm chí không muốn biết. Ông có thể làm bất cứ điều gì ông muốn với số tài sản đó. Nhưng đừng nói gì với tôi cả. Tôi chỉ không muốn biết thôi!
Anh giật mạnh cửa và ngay lập tức lùi lại. Trước mặt anh là một phụ nữ đang đứng ngoài hành lang.
- Tôi xin lỗi là đã không sử dụng chuông - bà nói - nhưng tôi thấy cửa trước dưới nhà mỏ.
- Vào nhà đi, bà Patterson - ông Quick nói - Bà chính là người mà Robert đang muốn gặp.
- Tôi cũng muốn gặp cậu ấy - bà nói - Đó là một trong những lý do để tôi đến đây. Tôi đến để xin ông địa chỉ của cậu ấy. Và mong được ông giúp đỡ, ông Quick ạ. Bác sỹ Milton đã nói chuyện với tôi rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi không thể nghĩ ra được điều gì rõ ràng nữa. Và đó không phải là điều có thể nói chuyện qua điện thoại được. Vì thế tôi đã đến đây với hy vọng là sẽ gặp ông.
Ít nhất có thể thấy không hề có chút giả tạo nào trong vẻ bình tĩnh của bà như đã thấy ở Robert. Trông bà mệt mỏi, nhưng kiên định và đáng tin cậy hơn bao giờ hết. Không mặc đồng phục y tá. Trông bà thật lạ trong chiếc áo khoác xuân nhẹ rất nhã nhặn. Ông Quick cảm thấy tim thắt lại với ý nghĩ không nói được nên lời. Mặt khác bà đã cứu ông thoát khỏi một hoàn cảnh khó khăn quá đỗi. Ông phải làm cái quái quỷ gì với Robert đây? May ra bà ta có thể giúp được ông chăng.
- Tôi đi kiếm cái gì uống đây - ông nói. Bỗng chốc ông nghĩ đến hình ảnh căn bếp nhỏ mà mình có thể trốn chạy một chút khỏi cơn căng thẳng này - hai người ở lại nói chuyện nhé.
Khoảng hai mươi phút sau ông trở lại phòng khách mang theo một cái khay và chỉ thấy một mình Angela Patterson trong phòng.
- Anh ta vừa mới đi xong - bà nói - Tôi nghĩ chắc ông không giận chứ.
- Không chút nào. Tôi chỉ có thể cảm ơn bà mà thôi. Tôi vô cùng thông cảm và tôn trọng chàng thanh niên đó. Nhưng tôi hiểu anh ta nhiều hơn là tôi có thể đương đầu với anh ta.
- Tôi biết - Bà mỉm cười - trong con người anh ta có cái gì đó mạnh mẽ, mãnh liệt lắm, rộng lớn hơn cuộc sống. Nó khá giống khi ta giáp mặt với tình cảm nồng nàn cùa một Romeo hay một Hamlet mà không có sự che chở của ánh đèn sân khấu.
- Bà nói đúng quá - ông rót cà phê ra - "Vừa rồi bà đến thật đúng lúc quá, anh ta đang bảo với tôi là trong bất kỳ tình huống nào nếu Rosamund để di chúc lại cho anh ta, anh ta cũng sẽ không nhận đâu, anh ta không muốn biết về khoản tiền đó. Thực tế mà nói, anh ta là người thừa kế chính số gia tài của dòng họ Morgan đấy, bà có thể tự hình dung ra tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của tôi chứ.”
Angela cười lớn "Anh ta cũng vừa nói chuyện với tôi theo cái cách như vậy đây, cố gắng thuyết phục tôi tránh hậu quả do việc làm của tôi gây ra.”
- Chẳng lẽ bà không bị thuyết phục ư?
- Ông Quick, tôi làm việc này không phải vì bốc đồng đâu. Ông đã có lần nói với tôi là ông tin tôi có khả năng giết người vì mục đích nhân đạo. Lúc đó tôi có hơi ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại, tôi phát hiện ra rằng điều đó là sự thật. Tôi đã nghĩ rất nhiều về điều này. Lương tâm tôi trong sạch và tôi không sợ bất kỳ điều gì. Điều duy nhất tôi lo ngại là ai đó có thể cố tránh né vấn đề này.
Bà ta cũng gàn dở như chàng thanh niên kia thôi, ông Quick nghĩ. Một bà trung niên trầm lặng và một chàng thanh niên nông cạn. Đức tin nồng nhiệt của họ mới khủng khiếp biết bao. Ông chưa bao giờ kịp nghĩ như thế là tốt hay xấu. Ông đã yêu và đã làm tròn bổn phận của mình, nhưng ông biết rằng không bao giờ, cho dù nếu ông được sống lại quãng đời tám mươi năm về trước, ông có thể tự mình giải phóng cho một tâm hồn đang đau khổ cần sự giúp đỡ như thế, hay có thể từ chối một vận may như vậy đến với mình.
- Tôi tin là Rosamund không hề muốn bà phải chịu trừng phạt - ông nói một cách thăm dò.
Tôi đã làm những gì có thể cho Rosamund. Đó là tất cả những gì hiện tôi mong muốn.
- Ít nhất là bà hãy cho phép tôi thu xếp một giải pháp tốt nhất chứ?
- Bằng mọi giá. Tôi không hề muốn phải ở tù lâu hơn thời gian tôi đáng phải ở đâu.
Bà nói giọng vô cùng bình tĩnh và ôn hoà. Thậm chí bà không hỏi xem hình phạt sẽ như thế nào, cũng như là Robert không thèm hỏi xem số tài sản mà anh ta từ chối là bao nhiêu. Đúng là một cặp bài trùng. Thôi được, cứ cho hy sinh của hai người nhằm chống lại sự tàn nhẫn đang gặm nhấm dần cuộc sống của cô gái là điều bù lại cho những thiệt thòi, đau khổ của nàng đi. Ông sẽ làm tất cả những gì có thể cho bà ấy. Bà có thể nhẹ nhàng thoát khỏi bị truy tố nhờ sự cảm thông của ban hội thẩm, và rồi ông sẽ về nghỉ hưu ở Devon. Những người được uỷ thác khác sẽ trông nom tài sản. Nhưng vẫn còn một nhiệm vụ nữa ông phải làm.
- Bà Patterson này - ông nói -Vì bà dũng cảm hơn tôi rất nhiều, tôi muốn nhờ bà một việc. Liệu bà có thể vào hang cọp, một lần nữa giúp tôi nói chuyện với Robert Fenniman được không. Với bà thì chắc anh ta sẽ không giáng một cú đấm vào hàm, chứ đốì với tôi thì chưa chắc. Bà có thể nói với anh ta về khoản tài sản thừa kế và giải thích rằng nếu anh ta cứ khăng khăng không muốn nhận, anh ta hoàn toàn có quyền từ chối nó, nhưng dù sao cũng có một số thủ tục ta phải theo và tôi sẽ phải đề nghị anh ta cộng tác.
- Tôi sẽ rất vui được giúp ông - bà nói - chừng nào tôi còn được tự do.
- Người ta sẽ đến bắt bà khi tôi lập báo cáo. Bà sẽ bị buộc tội và rồi sẽ tạm được tự do ở ngoài sau khi đã đóng tiền bảo lãnh. Tôi cũng sẽ dàn xếp việc này. Bà sẽ còn được tự do đến khoảng trưa mai.
- Liệu ông có gặp rắc rối nếu không làm bản tường trình về tôi ngay không?
- Có, nhưng đành phải thế thôi. Cũng không đến nỗi rắc rối như bà phải chịu đâu. Còn bác sỹ Milton thì phải tự lo liệu thôi. Và giờ thì tôi cho bà biết chi tiết về số tài sản mà Robert được hưởng nhé!
Ông đưa cho bà cây bút và tờ giấy để bà ghi chép lại.
"Cứ cho là,” cuối cùng bà nói, "anh ta muốn sang tên số tài sản này cho người khác thì sao. Liệu điều này có thể được chấp nhận không?’
Ông Quick lẩm bẩm. "Quả vậy. Thật đáng ghét, một câu chuyện bẩn thỉu.”
Angela trông có vẻ lúng túng.
- Lúc khác tôi sẽ giải thích - ông vội nói - Trong trường hợp đó thì tương đốì đơn giản, cứ cho là người thứ ba đó muốn nhận món quà ấy đi.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
- Tôi cho rằng chúng ta đang nói về cùng một người? - ông Quick nói.
- Tôi cũng nghĩ vậy - Angela nói - Rosamund đã tâm sự với tôi rất nhiều. Có thể không phải là tất cả. Tôi không biết gì về cuốn tiểu thuyết đó cả.
- Điều đó không quan trọng - ông Quick nói - Tôi hoàn toàn tin chắc là câu chuyện đó sẽ kết thúc hoàn toàn khác. Cuộc sống luôn có những bất ngờ mà trí tưởng tượng khó lường hết được.
- Ông có nghĩ là anh ta sẽ cho nó đi không? Angela hỏi.
- Thế bà không nghĩ thế à?
- Tôi tin là anh ta sẽ phải làm điều gì đó để tống khứ số tiền này đi nếu anh ta hoàn toàn không muốn lấy nó.
- Tôi báo cho bà biết, người thanh niên này làm tôi kinh ngạc. Tình cảm của anh ta không phát triển theo hướng thường thấy. Bất cứ cô gái nào chế ngự được anh ta phải là người hết sức dũng cảm và sáng suốt.
- Rosamund có cả hai điều đó - Angela nhẹ nhàng nói.
- Phải - Ông Quick im lặng trong giây lát - Nhưng giờ thì đó là việc của người khác rồi - ông nói một cách mạnh mẽ - và tôi thấy sự tò mò của tôi về cách ứng xử của con người cuối cùng vẫn chưa chấm dứt. Tôi biết kiếm đâu ra một câu chuyện để mà nghe trộm trong những ngày tới đây.