Số lần đọc/download: 2552 / 33
Cập nhật: 2016-06-09 04:35:57 +0700
Chương 11: Khoảnh Khắc Ý Nghĩa
Đ
ối với tôi đó là khoảnh khắc như trong giấc mơ. Tôi không thốt ra được lời nào (điều này rất hiếm xảy ra), và khi Daniel ngước lên nhìn tôi, tôi se lòng vì thương cảm và xúc động. Tôi vẫn chìm trong những ý nghĩ về bản thân mình hồi bé, vì ngày đó tôi chưa từng gặp một ai khác không có chân tay như tôi. Tôi vô cùng muốn biết mình không đơn độc, rằng tôi không dị biệt và không một người nào trên hành tinh này không có chân tay như tôi. Tôi đã cảm thấy rằng không một ai trên đời này thực sự hiểu thấu những gì tôi phải trải qua, không một người nào có thể hiểu được niềm đau và nỗi cô đơn của tôi.
Chìm trong những ý nghĩ về thời thơ ấu, tôi cảm thấy tất cả nỗi đau mà tôi đã từng trải nghiệm khi ý thức rõ mình khác biệt so với mọi người như thế nào lại ùa về. Tự ý thức về sự khác biệt của mình so với mọi người đã đủ đau đớn lắm rồi, bị chế giễu, xa lánh càng đau đớn gấp bội. Nhưng so với niềm hạnh phúc, nỗi vui mừng và sức mạnh của Chúa mà tôi cảm thấy vào khoảnh khắc ấy, khi tôi tìm thấy Daniel trong đời, nỗi đau của tôi bỗng trở nên chẳng còn quan trọng.
Tôi không mong bất cứ ai trên đời này phải chịu khuyết tật như tôi, bởi thế tôi buồn và thương Daniel lắm. Tuy nhiên, tôi biết Chúa đã mang đứa bé này đến để tôi có thể an ủi và giúp đỡ cậu, làm vơi bớt gánh nặng của cậu. Cứ như thể Chúa đang nháy mắt với tôi và nói: ”Con thấy chưa, ta có một kế hoạch cho con mà!”.