Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Thống Lĩnh Đại Nhân Ăn Giấm =))
rong khu vườn cây xanh ngắt ấm áp, có hai nam nhân đang chậm rãi đi tới. Trong đó, một người trông rất tuấn tú xuất chúng, hai tay bắt chéo ở đằng sau, dáng đi vững vàng, một thân áo bào trắng, phong thái nhã nhặn nho nhã, ngạo nghễ mà uy nghiêm. Người này đúng là cái người mà rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác - Hách Khiếu Phong.
Đi cùng hắn là một nam tử có vẻ bề ngoài xuất sắc nhưng nhìn rất khô khan già dặn chứng tỏ người này đã chinh chiến trên sa trường rất nhiều năm. Hắn có cái thô của một hảo hán, đó là Vân Huy tướng quân - Hàn Nhạc, hắn vừa mới trở lại kinh thành.
Sau khi hồi kinh, hắn lập tức tới tìm Hách Khiếu Phong, hảo huynh đệ kết nghĩa của hắn. Hàn Nhạc cùng Hách Khiếu Phong vừa đi vừa nói chuyện, hắn đem mọi chuyện kể cho vị huynh đệ tốt của mình nghe.
- Lần này tiểu đệ được về một tháng, trước là bẩm báo với hoàng thượng về tình hình nơi biên cương, sau là thăm người nhà. Và quan trọng nhất chính là tìm đại ca để uống vài ly rượu - nói tới đây, Hàn Nhạc nhịn không được muốn nói vài lời với vị hảo huynh đệ anh tuấn đầy hứa hẹn này - Hách đại ca, tuổi huynh cũng không phải ít nữa, cũng nên tính chuyện cưới vợ đi chứ. Cho tới bây giờ huynh vẫn không coi trọng một cô nương nào sao? Đệ có một đối tượng, nếu không tiểu đệ sẽ làm mai cho huynh.
Hách Khiếu Phong ngay cả mày cũng chưa động một chút, thản nhiên đáp lại:
- Nếu là có người nhờ ngươi làm mai thì miễn cho!
- Haizzzz, đúng là không gạt được huynh mà. Kỳ thật là tướng gia bảo đệ tới, hắn biết là đệ và huynh có giao hảo nên nhờ ta nói một tiếng với huynh - Hàn Nhạc gãi gãi đầu.
- Việc này hoàng thượng cũng có đề cập với ta, nhưng ta đã có lời từ chối rồi!
- Sao? Hoàng thượng đã đề cập chuyện này với huynh? - Hàn Nhạc vừa nghe là biết không còn hy vọng nữa, ngay cả hoàng thượng mà đại ca còn dám cự tuyệt thì thiên kim của tướng gia tuyệt đối không có phúc làm Hách phu nhân rồi.
Nói tới vị Hách đại ca này của hắn thì chẳng những có vẻ bề ngoài xuất chúng mà công phu rất giỏi, trong toàn hoàng thành này thì người duy nhất mà hắn bội phục chính là Hách đại ca. Hách đại ca tuy là thống lĩnh ngự tiền thị vệ ngự lâm quân nhưng không ai biết rằng huynh ấy chính là thần tử mà hoàng thượng tín nhiệm nhất. Hoàng thượng vốn có ý cho Hách đại ca chức quan to hưởng lộc hậu nhưng đại ca không nhận, tình nguyện làm một thống lĩnh tự do.
Nghĩ lại thì thấy đại ca thật thông minh, giống như hắn, mặc dù thân là tướng quân nhưng ngay từ những ngày đầu tiên nhậm chức thì bắt đầu xuất hiện một đống mối quan hệ xã giao, hại hắn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
- Đại ca, trong thành Trường An này không thiếu mỹ nữ, chẳng lẽ không có người nào lọt vào mắt huynh sao? Nghe nói thiên kim nhà Ngự sử Thái đại nhân vừa tới tuổi cập kê, năm trước trong một buổi thưởng nguyệt đã biểu hiện rất tốt nên tiếng tăm đồn rất xa, lại còn có đại tiểu thư nhà thượng thư đại nhân, tài mạo song toàn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, cùng với Trương Thục phi trong hậu cung là tam đại mỹ nữ của kinh thành. Bỏ qua Trương Thục phi, hai vị kia đúng là rất đẹp, không có một nữ nhân nào so được với các nàng. Mọi nam nhân đều ao ước có được các nàng, chẳng lẽ đại ca không nghĩ vậy sao?
Hách Khiếu Phong hoàn toàn thờ ơ với những lời nói của Hàn Nhạc, nhưng đối với cách hắn nói lại có chút ý kiến: "Không có một nữ nhân nào so được với các nàng? Không hẳn vậy."
Hách Khiếu Phong cười thần bí, không nói gì nữa. Đêm đó, một cảnh đẹp đã in sâu trong đầu hắn. Cặp mắt trong veo lung linh cùng dung nhan như được chạm khắc một cách tinh xảo, nên, so với những nữ nhân xuất sắc mà hắn từng gặp qua thì mỹ mạo không phải là đáng ngạc nhiên, nhưng cá tính thì cô gái khác không thể có được. Mỗi khi hắn đấu võ mồm với nàng thì nàng liền lên tinh thần rất nhanh, ngôn ngữ thì đầy quật cường khiêu khích, khiến một người ít cười như hắn cũng nhịn không được nhiều lần mỉm cười.
Thấy một người không bao giờ cười lại nở nụ cười khiến cho Hàn Nhạc tò mò vô cùng:
- Đại ca cho rằng có một cô gái xuất sắc hơn hai vị thiên kim kia sao?
- Là... - ánh mắt sâu thăm thẳm lơ đãng nhìn về phía trước. Hách Khiếu Phong đang muốn mở miệng thì thoáng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt... giật nảy mình!
Hàn Nhạc kỳ quái nhìn Hách đại ca, theo tầm mắt mà hướng tới phía trước, hắn muốn biết thực ra là cái gì đã làm cho đại ca ngây ngốc nhìn không chớp mắt. Ở phía trước, bên ao nước, có một người giống như là... khỉ vậy, dường như đang trèo lên cây. Người này không phải ai khác chính là người "trời không sợ, đất không sợ" - Văn Nhạc công chúa.
- Cái gì? Không phải... là Văn Nhạc công chúa sao? Nàng đang làm gì vậy?
-...... - Hách Khiếu Phong cũng rất muốn biết, vì sao mỗi lần gặp mặt là nàng luôn có cái bộ dạng khiến người ta không ngờ tới vậy?
- Ha ha... nàng vẫn là bướng bỉnh giống như trước kia. Đã lâu không cùng nàng tranh luận một phen.
Ưng mâu đột nhiên thu hồi lại, mâu quang lợi hại bắn về phía Hàn Nhạc:
- Ngươi và công chúa rất thân thiết ư?
- Đâu chỉ như vậy, chúng ta là tri kỷ - Hàn Nhạc vui vẻ trả lời.
Tâm Hách Khiếu Phong đột nhiên căng thẳng, một thứ cảm giác buồn bực, không còn sự lạnh lùng thoáng nảy lên. Và lúc đó, hắn phát hiện lần đầu tiên trong cuộc đời hắn biết tới ghen tỵ!
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan