Số lần đọc/download: 1306 / 38
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:39 +0700
Chương 12
Chủ đề: Câu hỏi của anh Emmi thân mến, hôm nay mình không hỏi nhau nữa sao? Cuộc chơi chấm dứt rồi sao? Em phật ý à? (Ba dấu chấm hỏi, một câu hỏi, phương thức vận dụng luật chơi: Emmi Rothner).
2 tiếng sau Chủ đề: Câu hỏi của em
Leo, sự thật về chúng mình là gì? 15 phút sau
Trả lời: Sự thật về chúng mình? Em có một gia đình mà em yêu mến, một người chồng yêu em, và một cuộc hôn nhân khả dĩ còn cứu vãn được. Còn anh có một mối quan hệ khả dĩ phát triển được. Cái mà mỗi người trong chúng mình đều có: tương lai. Nhưng chúng mình với nhau thì không. Xét một cách thực tế thì đó là sự thật về chúng mình, Emmi yêu quý.
3 phút sau Trả lời:
Em kinh tởm anh khi anh xét một cách thực tế! Còn thì cái anh vừa nói không phải sự thật VỀ chúng mình, mà sự thật VẮNG BÓNG chúng mình. Và có thể anh không tin, Leo, nhưng: em đã biết sự thật ấy rồi! Nó nằm trong 20 phần trăm các e-mail anh viết từ hai năm nay. Thôi, em phải đi đây. Em đi ăn với Philip. Philip? Anh ấy là nhà thiết kế trang mạng, trẻ, độc thân, hài hước, theo đuổi em, và em đang thiếu thứ ấy, không nhất thiết thiếu Philip, mà thiếu sự theo đuổi của Philip. Đó là sự thật về em và Philip. Nếu ngày mai anh định hỏi em chuyện hôm nay với Philip ra sao thì em có thể tiết lộ cho anh biết luôn bây giờ: rất hồi hộp. Chúc anh một buổi tối đẹp.
6 tiếng qua Trả lời:
Chào Emmi, 4 giờ sáng rồi, và anh không ngủ được. Câu hỏi của anh cho ngày vừa bắt đầu: mình còn gặp nhau nữa không? Sáng
Chủ đề: Để làm gì? Leo thân mến, anh sực nhớ ra câu hỏi này khá muộn. Trước đây chưa đầy hai tuần anh còn theo đường lối cực lực chống đối gặp nhau. Em trích lời anh: “Anh thú thực là không thể tưởng tượng ra một lần gặp mặt mà không ai trong hai chúng mình có thể tưởng tượng sẽ ra sao”. Sao bỗng dưng bây giờ lại gặp? Chẳng lẽ anh vừa tưởng tượng được nó “ra sao” à? Leo, nếu em đếm chính xác thì “chúng mình” còn ba ngày nữa trước khi “Pam” đến. Ba ngày để tìm ra một sự thật khác hẳn với sự thật “thực tế” về chúng mình mà anh vẫn bám chặt. Và sự thật ấy hình như không hay ho gì cho bạn gái Boston của anh – vốn là người không biết chuyện chúng mình, do đó cũng không nên biết sự thật đó. Như vậy là mình còn hai tối cuối cùng cho cuộc gặp bí mật. Để làm gì, Leo? Vâng, đó chính là câu hỏi của em hôm nay, còn gọi là câu hỏi thứ ba áp chót: ĐỂ LÀM GÌ?
20 phút sau Trả lời:
Mình không nhất thiết gặp nhau vào buổi tối, Emmi. Anh nghiêng về một giờ buổi chiều ở tiệm cà phê hơn. 30 giây sau
Trả lời: Thế ạ. Vâng. Tất nhiên. Leo! Được đấy. Để làm gì?
40 giây sau Trả lời:
Để anh thấy em lần nữa. 30 giây sau
Trả lời: Để anh được gì?
50 giây sau Trả lời:
Một cảm giác tốt lành. 7 phút sau
Trả lời: Em thấy cũng vui, nhưng tiếc rằng nó sẽ đối nghịch với cảm giác của em. Gặp anh: được. Gặp anh “lần nữa”, một lần cuối cùng nữa: quên đi! Leo, từ một năm rưỡi nay hình như chúng mình chỉ toàn gặp nhau “một lần cuối cùng nữa”. Từ một năm rưỡi nay chúng mình chỉ toàn chia tay nhau. Dường như chúng mình làm quen nhau chỉ với mỗi một mục đích duy nhất để chia tay nhau. Leo, em hết muốn rồi. Em bội thực vì chia tay, ngán đến tận cổ vì chia tay, ốm người vì chia tay. Xin anh biến đi cho. Cử cho em tay quản trị mạng, ít nhất hắn cũng là một người đáng tin cậy, lần nào cũng răm rắp hiện ra sau 10 giây để chào em một cách cứng nhắc. Nhưng anh thì thôi chia tay liên tục với em đi. Và đừng gây cho em một cảm giác ngượng ngùng là anh không thể hình dung ra gì đẹp hơn gặp em “một lần cuối cùng nữa”.
9 phút sau Trả lời:
Anh không nói “thấy em một lần cuối cùng nữa”, mà anh nói “một lần nữa”. Và qua e-mail thì ngay cả câu đó cũng mang vẻ kịch tính hơn. Nếu mặt đối mặt thì em sẽ không cho đó là một cảm giác ngượng ngùng. Đằng nào thì em cũng không thể biến mất trong anh. Trong anh còn có nhiều của em lắm. Anh luôn cảm nhận đó là một tặng phẩm. Mỗi ấn-tượng-về-Emmi là một phần thưởng. Chia tay em, với anh có nghĩa là: không nhớ đến em nữa, không cảm thấy gì khi nghĩ đến em. Tin anh đi, anh cách xa ý nghĩ đó vạn dặm. 5 phút sau
Trả lời: Leo, đó là điều kiện hạ cánh hoàn hảo cho người phụ nữ mà anh tưởng tượng ra nổi tương lai của anh bên cạnh cô ấy. Tội nghiệp Pamela quá! May mà cô ấy không biết gì về các ấn-tượng-Emmi của anh. Đừng bao giờ lộ chìa khóa tủ cảm xúc của anh ra nhé, anh yêu ạ. Vì anh sẽ làm tổn thương cô ấy lắm đấy.
12 phút sau Trả lời:
Cảm nhận không bao giờ là lừa dối, Emmi thân mến. Chỉ khi người ta thực thi cảm nhận ấy và khiến người khác khổ vì nó thì mới là lỗi lầm. Và còn điều này nữa: em không nhất thiết phải thương hại Pamela. Cảm xúc của anh với em không làm giảm chút nào cảm xúc của anh đối với cô ấy. Chúng không liên quan đến nhau. Chúng không ganh đua với nhau. Em là người khác hẳn cô ấy. Quan hệ của anh với em khác hẳn với cô ấy. Anh không có một lượng cảm xúc cố định trong anh để đem chia cho những người khác nhau có ý nghĩa khác nhau trong mắt anh. Mỗi người mà anh thấy quan trọng đều có vị thế riêng và giữ một chỗ riêng trong anh. Em cũng không thể khác. 15 phút sau
Chủ đề: Lừa dối Leo thân mến,
1) anh không phải nói “người”, đơn giản là hãy nói “phụ nữ”, em quá biết anh định nói gì. 2) “thực thi cảm nhận” nghĩa là sao? Người ta thực thi cảm nhận trong khi cảm nhận. Lừa dối nghĩa là trong khi trao đổi cảm nhận ta giấu giếm ai đó các cảm nhận được thực thi (được cảm nhận). Anh hãy tự an ủi là em chỉ mới biết điều đó từ khi điều trị. Em đã lừa dối Bernhard cùng anh, không trong đêm ấy, mà trong ba trăm đêm trước đó. Nhưng thời ấy đã qua rồi. Đến hôm nay anh ấy đã biết hết về anh và em. Thậm chí còn biết cả “sự thật về chúng mình”. Có thể đó chỉ là nửa sự thật, nhưng là của em. Và em không thấy ngại.
3) tất nhiên em có thể chúc mừng anh và khâm phục anh có một trái tim rộng lớn, chứa nổi nhiều tủ cảm xúc cho nhiều phụ nữ. Tiếc là em đã ở tuổi 35, học hỏi được một số điều, và dám chắc rằng: chuyện đơn giản hơn. Anh, vâng, cả anh nữa, cũng thích có nhiều phụ nữ trong tim. Hay, chính xác hơn: càng nhiều phụ nữ (hấp dẫn) có anh trong tim họ thì càng tốt. Dễ hiểu là mỗi người sẽ khááááááác hẳn những người khác. Mỗi người đều “cực kỳ đặc biệt”. Mỗi người một vị thế. Chẳng tài giỏi gì đâu, Leo, ví chính ANH là người xếp họ vào vị thế riêng. Nhớ đến một người thì anh quên những người còn lại. Mở khóa một tủ cảm xúc thì các tủ kia vẫn khóa trái. 4) em khác. Em không có nhiều cảm xúc song song. Em cảm xúc theo một tuyến. Và em yêu theo một tuyến. Người này rồi đến người kia. Nhưng bao giờ cũng chỉ một người. Hiện tại đó là, ừ… Cứ cho là Philip đi. Anh ấy thơm mùi Abercrombie & Fitch.
5) vâng, bây giờ em tắt máy tính, sáng sớm mai mới bật lại. Anh yêu quý, chúc anh một phần ba các buổi chiều sót lại, một phần ba các buổi tối sót lại, một phần ba các đêm sót lại được tốt lành. Hy vọng đêm nay anh ngủ ngon hơn. Emmi. 5 tiếng sau
Chủ đề: Bảng tổng kết kinh hãi Emmi thân mến,
a) anh tẻ nhạt khi không uống gì. b) anh không hài hước, ngay cả khi đã uống một chút.
c) từ hai năm nay anh tập trả lời vòng vèo. d) khi cảm nhận là khi anh lừa dối (cụ thể: lừa dối em với Pamela, lừa dối Pamela với em, lừa dối cả hai với anh).
e) trong 20 phần trăm các e-mail anh ngầm nhắc em là cả hai chúng mình đều đã “yên bề” và vì vậy không có tương lai chung. f) từ hai năm nay anh chia tay em.
g) sức hấp dẫn bên ngoài của anh đang cạn đi. Em hoàn toàn không có nhu cầu gặp anh lần nữa. h) triết lý sống của anh đáng trách: “càng nhiều phụ nữ (hấp dẫn) có anh trong tim họ thì càng tốt”. (Anh tiết lộ cho em một chuyện nhé, Emmi: anh nhặt cả những cô không hấp dẫn, cốt là càng nhiều càng tốt).
i) anh là đàn ông. j) nhưng anh không có mùi Evercromby & hay Fitsh gì gì đó.
k) cuối cùng là câu hỏi áp chót của anh: VÌ SAO EM VẪN VIẾT CHO ANH? Sáng sớm hôm sau
Trả lời: Vì em phải trả lời câu hỏi áp chót của anh. Vì tính chất trò chơi này là thế. Vì em không bỏ cuộc ngay trước lúc kết thúc. Vì em không khi nào bỏ cuộc. Vì em không biết thua. Vì em không thích thua. Vì em không muốn mất anh.
5 phút sau Chủ đề: Ngoài ra
Ngoài ra: e-mail anh viết đáng yêu lắm. Đôi khi. Và hiếm khi anh đồng thời vừa thiếu hài hước vừa tẻ nhạt. 3 phút sau
Chủ đề: Thêm nữa Thôi được, để em nói cho hết ý. Em chưa thấy anh tẻ bao giờ! (Trừ lúc anh miêu tả điểm giống nhau giữa anh và “Pam”). Và, Leo, bề ngoài không là tất cả – một trong những khẩu hiệu chủ đạo của anh ngày xưa. Anh còn nhớ chứ?
7 phút sau Chủ đề: Đồng ý
Vâââââng. Vâââââng. Vâââââng. Anh đẹp trai! Chúng mình đều biết, ai cũng biết! Nịnh thế đủ chưa? 1 tiếng sau
Chủ đề: Thôi được, Leo, để ngấm từ từ nhé.
2 tiếng sau Chủ đề: Câu hỏi áp chót của em
Có thể anh chỉ đợi câu hỏi áp chót của em thôi. Đây này: ngày kia chúng mình cứ thế chấm dứt hay tiếp tục viết cho nhau, ý em là, thỉnh thoảng, nếu một người trong chúng mình thấy có nhu cầu? Dù vậy mình vẫn có thể chia tay để sự việc này nói chung được “chính thức hóa”, mà cũng vì “Pam” nữa, để minh bạch hóa mọi quan hệ. Ừ nhỉ, tất nhiên anh “cách xa vạn dặm” ý nghĩ chia tay em, đơn giản là anh làm đông cứng cảm xúc lại. Chẳng sao. Mình vẫn viết tiếp cho nhau nhé? Hay anh muốn từ giờ trở đi, nói cách khác là từ “Pam” trở đi, không bị quấy quả nữa? Nói cho em biết để em không ngó vào hộp thư riêng nữa. Hay em cắt luôn tài khoản này trên mạng? Không, không được, em có bảy khách hàng mới đặt làm trang mạng, họ rất cần được em chăm sóc online. Mình vẫn viết cho nhau nhé, Leo? Anh vẫn viết được chứ, dù đã có “Pam”? Một lúc nào đó cũng được. Nhưng mình vẫn viết tiếp? 10 phút sau
Trả lời: Emmi thân mến, được, mình vẫn viết. Với một điều kiện như em đã nêu ngay trong dòng thứ ba: “Nếu một người trong chúng mình thấy có nhu cầu”. Anh muốn thành thật, Emmi: anh không thể đoán trước liệu anh sẽ có nhu cầu, bao giờ anh sẽ có nhu cầu, anh sẽ có nhu cầu đến mức nào. Và khi anh có nhu cầu thì việc anh viết cho em có hay ho gì không. Em đừng đợi e-mail của anh! Nếu có e-mail tức là anh đã có nhu cầu. Nếu không có e-mail thì có thể anh đã có nhu cầu, nhưng sau đó lại thôi không viết nữa thì hơn. Ngược lại cũng vậy. Chúng mình đừng khi nào được phép sốt ruột phát điên lên khi mong thư của người kia hay nóng lòng đợi câu trả lời. Nếu em có nhu cầu thì cứ viết cho anh, Emmi. Nếu anh có nhu cầu thì anh sẽ viết lại.
3 phút sau Trả lời:
Một e-mail không đáng yêu, Leo! Nhưng em đã hiểu anh. Và em sẽ chấp hành. Tạm biệt, hôm nay thế là đủ. Bây giờ em có nhu cầu im lặng. Mai cũng là một ngày. Ngày cuối cùng – nhìn từ một góc nhất định. Sáng sớm hôm sau
Chủ đề: Câu hỏi cuối cùng Emmi yêu quý: hồi đó lẽ ra anh nên xử sự thế nào, nên làm gì, thế nào thì tốt hơn? Hồi chồng em van xin anh biến khỏi cuộc đời em, đừng hủy hoại cuộc hôn nhân của em, “cứu” gia đình em. Liệu “Boston” có phải giải pháp hữu hiệu duy nhất? Lẽ ra anh nên quyết định thế nào cho khác, cho hợp lý hơn? Cho anh biết đi!
1 tiếng sau Chủ đề: Câu trả lời cuối cùng
Một mình ANH có lẽ không thể quyết định tốt hơn. Nhưng lẽ ra anh không được phép quyết định một mình. Lẽ ra anh nên cho EM cùng quyết định. Lẽ ra anh phải cho em biết chuyện với Bernhard, một khi anh ấy đã quá hèn để làm chuyện đó. Hồi đó ANH không có thế gì để “cứu” hay chấm dứt cuộc sống hôn nhân của em. Chỉ có em và chồng em! Việc anh ấy liên kết với anh và cú đào thoát bí hiểm của anh đi Boston đã lấy mất của em cơ may đi những bước hợp lý vào thời điểm hợp lý. Và, đúng thế, lẽ ra anh phải cố giành lấy em, Leo. Không như một người hùng, không như một đấng mày râu, không như một “đại diện phái mạnh”, mà chỉ như một người tin vào cảm xúc của mình. Em biết, em biết chứ: chúng mình không quen nhau, thậm chí chúng mình còn chưa thấy mặt nhau. Có sao đâu? Em khẳng định là hồi đó chúng mình đã tiến xa lắm. Dù chúng mình không chung sống theo nghĩa truyền thống, nhưng người này đã sống với người kia, điều đó còn có giá trị hơn. Thực ra chúng mình đã sẵn sàng nhắm mắt hôn nhau, vì tin là đã mến nhau đến mức ấy. Quan hệ chúng mình gắn bó đến thế đấy. Nhưng anh, anh đã không mở lòng nhận thấy thế. Anh đã thả rơi em vì hiểu sai cái gọi là tinh thần cao thượng. Chưa chiến đấu đã đầu hàng. ĐÓ là cái mà lẽ ra anh có thể làm khác. ĐÓ là cái mà lẽ ra anh có thể làm hợp lý hơn, Leo yêu quý! 10 phút sau
Trả lời: Anh muốn cho em kết cục tốt nhất. Tiếc thay, anh đã không nghĩ ra rằng chính anh lại là kết cục đó. Tiếc. Rủi. Qua rồi. Xin lỗi. Xin lỗi nghìn lần!
5 phút sau Chủ đề: Em hỏi câu cuối cùng
Leo, anh đến chỗ em nhé? 15 phút sau
Chủ đề: Anh trả lời đi chứ.
5 phút sau Trả lời:
Trước đây hai hôm, trong hoàn cảnh tương tự, em đã trả lời rất hay bằng chữ in như thế nào nhỉ: ĐỂ LÀM GÌ? 1 phút sau
Trả lời: Đó không phải câu trả lời. Mà là câu hỏi! Tiếc là anh hết quyền hỏi rồi, anh yêu. Anh đã dùng hết câu hỏi và phí phạm một phần cho những chuyện vớ vẩn. Giờ phải vào liều thôi. Hôm nay anh có đến với em không? Có hay không.
20 phút sau Chủ đề:
Anh kiên cường ra phết, Leo thân mến. Không “có”. Cũng chẳng “không”. Vậy mà lẽ ra đây thực sự là quyết định CỦA ANH. Anh được lựa chọn mà không phải mảy may giữ ý vì em. 3 phút sau
Trả lời: Sao lại không, dĩ nhiên anh nghĩ đến em. Nghĩ đến em và lời em hôm thứ Năm: “Gặp anh: được. Gặp anh ‘lần nữa’, một lần cuối cùng nữa: quên đi!” Nghe gần như đối nghịch với cách nghĩ của em hôm nay. Tại sao đột nhiên hôm nay em lại muốn? Vì sao anh nên đến gặp em? Nếu em không trả lời thì tự anh trả lời anh.
1 phút sau Trả lời:
Leo, anh nghĩ sai! Được thôi, nếu anh đã quyết định thì em cho anh biết. Vậy anh đến em, nhà số 14 ngõ Feldgasse, tầng 4, phòng 17? Có, hay không? 8 phút sau
Trả lời: Có.
50 giây sau Trả lời:
Thật chứ? Anh có chắc không? 40 giây sau
Trả lời: Đó là hai câu hỏi không hợp lệ! Nhưng anh vẫn trả lời: không, Emmi, anh không chắc chắn. Anh tuyệt đối không chắc chắn. Hiếm khi trong đời anh không chắc chắn như lúc này. Nhưng anh sẽ liều.
2 phút sau Trả lời:
Cám ơn Leo! Giờ thì anh có thể quên hết những kịch bản khủng khiếp hay cảnh tượng nào đó đi. Cuộc gặp sẽ ngắn thôi. Tạm ấn định: 10 phút. Em muốn uống với anh một cốc Whiskey. Một cốc, một thôi! (Anh có thể uống vang đỏ thay vào). Sau đó – chính là lý do lời mời của em – sau đó em muốn trao cho anh một vật. Trao không lâu hơn 5 giây. Sau đó anh được tự do, anh yêu quý. 1 phút sau
Trả lời: Em muốn trao gì cho anh?
2 phút sau Trả lời:
Một thứ rất riêng tư. Một kỷ vật. Em hứa với anh: không thống thiết, không ầm ĩ, không nước mắt. Và: tạm biệt. Không đau đớn – ý em là so với và xét đến tình cảnh. Đến đi! 40 giây sau
Trả lời: Mấy giờ?
30 giây sau Trả lời:
8 giờ? 40 giây sau
Trả lời: 8 giờ. Được, 8 giờ.
30 giây sau Trả lời:
Vậy là 8 giờ nhé! 40 giây sau
Trả lời: Chờ anh đến 8 giờ!