Nguyên tác: The Girl With The Make-Believe Husband
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:30 +0700
Chương 11
N
gài Đại úy Rokesby tội nghiệp! Em hy vọng việc vượt biển không đáng sợ như anh nghĩ. Ít nhất là việc thăng chức sắp tới của anh sẽ được thuận lợi. Em tự hào biết bao khi cả hai anh cùng làm Đại úy!
Chúng em đều đang ở trong làng. Em đã tham dự hội làng ba đêm trước, và như mọi khi cứ hai quý cô cho mỗi quý ông. Em đã khiêu vũ những hai lần. Và lần thứ hai là với cha xứ, vì vậy em không nghĩ đó là nó được tính đến.
Em gái tội nghiệp của anh sắp thành một bà cô rồi.
Ha, nhưng đừng lo lắng. Em hoàn toàn hài lòng. Hoặc chỉ có một chút ít không hài lòng thôi. Điều đó có nghĩa gì đâu? Em nghĩ nó nên như vậy.
- từ Cecilia Harcourt gửi anh trai Thomas -
Và thế là vào buổi chiều hôm có vũ hội của ngài Thống đốc, Edward đã đặt một chiếc hộp lớn trên giường mà anh đã chia sẻ - nhưng không thực sự chia sẻ đúng nghĩa - với vợ mình.
“Anh mua gì vậy?”
“Mở nó ra xem đi.”
Cô nhìn anh với một chút nghi ngờ khi cô ngồi trên mép nệm. “Cái gì vậy?”
“Anh không được phép tặng quà cho vợ mình à?”
Cecilia nhìn xuống cái hộp, được bọc một cách khá vui mắt với một dải ruy băng đỏ rộng, và sau đó quay lại nhìn anh. “Em không mong chờ một món quà,” cô nói.
“Càng nhiều lý do để tặng em một món quà.” Anh đẩy cái hộp gần hơn vài inch. “Mở nó ra đi.”
Bàn tay mảnh khảnh của cô đưa đến dải ruy băng, giật mạnh nút thắt trước khi nâng nắp hộp.
Cô thở hổn hển.
Anh cười toe toét. Đó là một tiếng thở hổn hển đấy.
“Em có thích nó không?” Anh hỏi, mặc dù thấy rõ là cô rất thích.
Đôi môi vẫn hé mở vì sốc, cô đưa tay chạm vào dải lụa mềm mại nằm trong chiếc hộp thợ may. Đó là màu của một vùng biển nông, chỉ là nó quá xanh để phù hợp với đôi mắt của cô. Nhưng khi Edward nhìn thấy nó trong tủ quần áo của May Tryon, anh đã biết đó là chiếc váy phù hợp để mang đến cho các thợ may sửa lại.
Anh không chắc chắn May Tryon đã biết chiếc váy của cô bé đã được mang đi làm quà hay chưa; Cô bé không ở nhà khi mẹ cô mở tung tủ quần áo của cô. Edward đã ghi nhớ để cảm ơn vì sự hào phóng của cô trước khi cô có cơ hội khám phá nó một cách tình cờ. Và bên cạnh đó, như anh biết nhà Tryons, May sẽ mặc một thứ gì đó mới mẻ, ngoạn mục và cực kỳ đắt đỏ. Cô sẽ không bắt bẻ Cecilia với chiếc váy đã bị sửa lại.
“Anh đã lấy nó ở đâu?”
“Anh có những bí mật của riêng mình.”
Thật ngạc nhiên, cô không theo đuổi câu hỏi. Thay vào đó, cô kéo chiếc váy dạ hội ra khỏi hộp, vươn lên để cô có thể giữ nó trước mặt. “Chúng ta không có gương soi,” cô nói, giọng nghe vẫn có vẻ khá bàng hoàng.
“Em sẽ phải tin vào mắt nhìn của anh,” anh nói. “Em thật rạng rỡ.”
Thật ra, Edward không biết nhiều về thời trang nữ. Dì Margaret đã cảnh báo anh rằng chiếc váy dạ hội mà anh chọn không phải là thời trang mới nhất, nhưng với anh, nó có vẻ tốt như bất cứ thứ gì anh từng thấy trong một phòng khiêu vũ ở London.
Nhưng cũng đã vài năm kể từ khi anh có mặt ở một phòng khiêu vũ ở London, và anh nghi ngờ rằng đối với Margaret Tryon, thời trang được đo bằng tháng chứ không phải năm.
“Nó có hai phần,” anh nói rất hữu ích. “Ehrm, trong và ngoài.”
“Váy lót và áo choàng,” Cecilia thì thầm. “Và một cái yếm. Thực ra, có ba phần.”
Anh hắng giọng. “Tất nhiên.”
Cô chạm một bàn tay ngưỡng mộ vào bức thêu bạc chạy dọc theo chiều dài của váy. “Em biết rằng em nên nói nó quá đẹp,” cô thì thầm.
“Tuyệt đối em không nên nói thế.”
“Em chưa bao giờ sở hữu bất cứ thứ gì đẹp như vậy.”
Điều đó, Edward nghĩ, là một bi kịch, nhưng anh cảm thấy rằng nói như vậy hơi quá.
Cô ngước lên, đôi mắt lúng túng liếc nhìn anh báo hiệu một suy nghĩ rõ ràng đột ngột. “Em đã nghĩ rằng chúng ta sẽ không đến vũ hội của ngài Thống đốc.”
“Tại sao em lại nghĩ thế?”
Đôi môi cô mím lại đầy lôi cuốn. “Vì em không có gì để mặc.”
Anh mỉm cười, vì cô nhận ra rất rõ sự vô lý trong lời nói của mình khi chúng lướt qua môi cô.
Cô thở dài. “Em chắc phải cực kỳ vô lý.”
“Vì em thích những thứ xinh xắn à?” Anh cúi xuống, miệng anh ghé sát tai cô một cách nguy hiểm. “Cái đó nói gì về anh vậy? Rằng anh thích nhìn thấy những thứ đẹp đẽ trên người em?”
Hoặc cởi nó ra khỏi người cô. Lạy Chúa, khi anh nhìn người thợ may đóng gói chiếc váy vào hộp, anh không thể không để mắt đến những chiếc khóa. Đây sẽ không phải là đêm mà cuối cùng anh cũng được làm tình với vợ mình, điều đó đã làm anh rất buồn. Anh vẫn còn quá yếu, và quá vô ích để mạo hiểm làm cho việc đó tồi tệ hơn.
Nhưng anh muốn cô làm sao. Và anh thề rằng một ngày nào đó anh sẽ cởi chiếc váy này khỏi cơ thể cô, mở cô ra như mở một món quà của anh. Anh sẽ đặt cô xuống giường, tách chân cô ra, và...
“Edward?”
Anh chớp mắt. Cô bước lại gần anh, trông cô có vẻ quan tâm.
“Mặt anh hơi đỏ.” Cô chạm vào trán anh bằng mu bàn tay. “Anh có bị sốt không?”
“Hôm nay là một ngày ấm áp.” Anh nói dối. “Em không nghĩ thế à?”
“Không, không đúng lắm.”
“Em không mặc áo khoác len.” Anh cởi nút chiếc áo khoác đỏ tươi và nhún vai. “Anh chắc chắn anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.”
Cô tò mò nhìn anh, vẫn cầm chiếc váy màu xanh nhạt trước mặt. Khi anh ta ngồi xuống ghế, cô hỏi, “Anh có muốn mở cửa sổ ra không?”
Không nói một lời, anh cúi xuống và đẩy nó ra.
“Anh có chắc là anh không sao chứ?”
“Anh ổn,” anh chấn an cô. Anh cảm thấy mình như một thằng ngốc. Có lẽ anh trông cũng giống một thằng ngốc thật, nhưng nó cũng đáng để nhìn thấy khuôn mặt của cô khi cô nhìn vào chiếc váy màu xanh lá cây nhạt.
“Nó thật sự rất đẹp,” cô nói, nhìn xuống nó với một biểu cảm gần như...
Phiền muộn?
Không, điều đó không đúng.
“Có gì không ổn à?” anh hỏi.
“Không,” cô nói lơ đãng, sự chú ý của cô vẫn còn trên chiếc váy. “Không.” Cô chớp mắt, rồi nhìn thẳng vào mặt anh. "Tất nhiên là không rồi. Em chỉ... Ehrm, em cần...”
Anh nhìn cô một lúc, tự hỏi điều gì trên trái đất có thể chịu trách nhiệm cho sự thay đổi đột ngột của cô. “Cecilia?”
“Em cần mua một thứ gì đó,” cô nói. Nhưng nó có vẻ giống như một thông báo.
“Được rồi,” anh nói chậm rãi.
Cô chộp lấy chiếc ví của mình và vội vã ra cửa, dừng ngón tay trên tay cầm. “Em chỉ đi một xíu. Hoặc một lúc thôi. Nhưng không lâu đâu.”
“Anh sẽ ở đây khi em trở về,” anh nói.
Cô khẽ gật đầu với anh, liếc nhìn vào chiếc váy đang nằm trên giường và lao ra khỏi phòng.
Edward nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc, cố gắng hiểu ý nghĩa của những gì vừa xảy ra. Cha anh luôn nói với anh rằng phụ nữ là một bí ẩn. Có lẽ Cecilia nghĩ rằng cô phải mua cho anh một món quà khi anh có một món quà cho cô. Cô gái ngốc nghếch. Cô ấy nên biết rõ hơn.
Tuy nhiên, anh không thể không tự hỏi cô ấy chọn gì.
Anh đứng dậy khỏi ghế, điều chỉnh cửa sổ để nó không mở quá rộng và ngồi xuống giường. Anh không muốn ngủ, nhưng anh đã thiếp đi...
Trên khuôn mặt anh đọng một nụ cười ngớ ngẩn.
Oh xin làm ơn oh xin làm ơn oh xin làm ơn.
Cecilia vội vã xuống đường, cầu nguyện với từng ounce trong tâm hồn rằng chiếc xe hoa quả vẫn ở góc đường Broad và Pearl, nơi cô đã nhìn thấy nó vào sáng hôm đó.
Cô đã nghĩ rằng vấn đề về buổi vũ hội của ngài Thống đốc đã được giải quyết hai ngày trước khi họ không thể tìm thấy một thợ may nào có thể may kịp một chiếc váy dạ hội. Nếu cô không có một chiếc váy, cô sẽ không thể đi. Nó đơn giản như vậy thôi.
Sau đó, người đàn ông chết tiệt này phải đi tìm cho cô một chiếc váy đẹp nhất trong lịch sử, và Chúa ơi, cô muốn khóc vì sự bất công của nó, bởi vì cô thực sự muốn mặc chiếc váy đó.
Nhưng cô không thể đi đến vũ hội của ngài Thống đốc. Cô chắc chắn không thể đi. Sẽ có quá nhiều người. Không có cách nào để cô có thể giữ lời nói dối của mình trong phạm vi nhỏ hiện tại nếu cô thực sự tham gia và cuộc sống xã hội New York.
Cecilia cắn môi. Chỉ có một điều cô có thể làm là đảm bảo cô sẽ không phải tham dự vũ hội của Thống đốc. Nó sẽ thật khủng khiếp, nhưng cô đã tuyệt vọng.
Quá tuyệt vọng, cô sẵn sàng ăn một quả dâu tây.
Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nó sẽ rất đẹp. Đầu tiên, làn da của cô sẽ nổi lên những vết đốm. Thật mờ nhạt đến nỗi bác sỹ có thể sẽ yêu cầu kiểm dịch thủy đậu nếu ông ta nhìn thấy cô. Và nó sẽ ngứa như quỷ. Cô vẫn còn hai vết sẹo trên tay từ lần cuối cùng cô vô tình ăn một quả dâu tây. Cô đã gãi cho đến khi bật máu. Cô không thể làm gì khác.
Sau đó, dạ dày của cô sẽ nổi loạn. Và khi cô ăn một bữa ăn đầy đủ ngay trước khi Edward đến với chiếc váy, cuộc nổi loạn sẽ thành bi kịch.
Trong khoảng hai mươi bốn giờ, cô sẽ rất khổ sở. Một mớ hỗn độn của sưng, ngứa, nôn mửa. Và sau đó cô sẽ ổn. Có thể một chút lo lắng trong vài ngày, nhưng cô sẽ hồi phục. Nhưng nếu Edward đã từng nghĩ cô hấp dẫn...
Tốt. Cô sẽ chữa cho anh khỏi điều đó.
Cô vội vã vòng qua góc phố Pearl, đôi mắt cô tìm kiếm theo chiều dài của con phố. Xe hoa quả vẫn còn đó.
Cảm ơn chúa. Cecilia thực sự đã chạy vài thước cuối, trượt đến dừng lại trước xe đẩy của ông Hopecl.
Mục tiêu cho ngày hôm nay: Đầu độc chính mình.
Chúa lòng lành.
“Một buổi chiều tốt lành thưa cô,” ông ta nói. Cecilia tin ánh mắt của cô không điên cuồng như cô cảm thấy, bởi vì ông ta không lùi bước trong sợ hãi. “Tôi có thể giúp gì cho cô?”
Cô nhìn qua xe hàng của ông ta. Đã gần kết thúc ngày bán hàng của ông ấy, vì vậy ông ấy đã không còn nhiều thứ. Một vài trái bí gầy gò, vài cái ngô ngọt mọc rất tốt ở đây. Và trong góc, quả dâu tây to nhất, béo nhất, đỏ nhất mà cô từng thấy. Cô tự hỏi về sự hiện diện của nó ở đây, vào lúc rất muộn trong ngày. Có phải tất cả các khách hàng khác của ông ra đều cảm nhận được những gì mà cô đã thấy? Rằng đó là một kim tự tháp màu đỏ lốm đốm, đảo ngược không là gì ngoài một quả bom nhỏ của sự khốn khổ và tuyệt vọng?
Cô nuốt nước bọt. Cô có thể làm điều này. “Một vài quả dâu tây to,” cô nói, nhìn nó với sự chán ghét khó chịu. Bụng cô căng lên khi nghĩ về điều đó.
“Tôi biết rồi!” Ông Hopchurch nói với niềm phấn khích. “Cô đã bao giờ nhìn thấy một trái dâu lớn như vậy chưa? Vợ tôi đã rất tự hào về điều đó.”
“Tôi sẽ lấy nó, làm ơn,” Cecilia nói, giọng nói nghẹn ngào.
“Cô không thể chỉ mua một quả,” ông Hopchurch nói. “Tôi bán chúng ít nhất nửa tá.”
Điều đó có thể giải thích tại sao ông ta không bán nó. Cô gật đầu thảm hại. “Sáu quả.”
Ông ta vươn tay ra và nắm lấy cái cuống như chiếc vương miện màu xanh lá cây của nó. “Cô có một cái giỏ không?”
Cô nhìn xuống tay mình. Thật là ngốc nghếch. Cô đã không nghĩ đến nó. “Đừng bận tâm,” cô nói. Cô không cần đến sáu quả. Không phải với một kích thước khổng lồ như vậy. “Tôi có thể trả tiền cho ông sáu quả,” cô nói với ông ta, “nhưng tôi chỉ cần một quả.”
Ông Hopchurch nhìn cô như thể cô bị điên, nhưng ông ta quá nhạy cảm để tranh luận. Ông ta lấy tiền của cô và thả quả dâu đỏ mọng khổng lồ vào tay cô. “Tươi ngon hái từ vườn đấy. Hãy chắc chắn quay lại và cho tôi biết cô thích nó như thế nào.”
Cecilia chắc chắn ông ta sẽ không thích nếu cô làm vậy, nhưng dù sao cô cũng gật đầu, cảm ơn ông ta trước khi đi đến một điểm yên tĩnh quanh góc phố.
Chúa ơi, bây giờ cô phải ăn nó.
Cô tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của Juliet của Shakespeare không, ngay trước khi cô ấy uống thứ rượu độc của mình. Cơ thể nổi loạn chống lại việc ăn thứ gì đó mà nó biết là độc. Và cơ thể cô biết khá rõ rằng quả dâu tây này chỉ là hai sắc thái của một chất độc.
Dựa vào một tòa nhà để được hỗ trợ, cô nhấc quả mọng đỏ và giữ nó gần mặt. Và sau đó, chống lại sự phản kháng của dạ dày, mũi của cô, và thành thật mà nói, từng phần còn lại của cơ thể, cô cắn một miếng.
Đến bảy giờ tối hôm đó, Cecilia muốn chết.
Edward biết điều này vì cô nói khá rõ ràng: “Em muốn chết.”
“Không, em không chết được,” anh nói với chủ nghĩa thực dụng nhiều hơn anh cảm thấy. Theo logic, anh biết rằng cô sẽ ổn, rằng đây có lẽ là một trường hợp ăn phải món cá hỏng ở bữa ăn tối, mặc dù anh cũng đã ăn những gì cô ăn, và anh vẫn ổn.
Nhưng đó là địa ngục khi thấy cô đau khổ. Cô đã nôn rất nhiều lần ra tất cả cho đến khi tất cả những gì cô còn lại chỉ là một ít mật màu vàng hồng. Tệ hơn nữa, làn da của cô bắt đầu nổi lên với những nốt dày màu đỏ.
“Anh nghĩ rằng chúng ta nên có một bác sĩ,” anh nói.
“Không,” cô rên rỉ. “Đừng đi.”
Anh lắc đầu. “Em có thể bị bệnh.”
Cô nắm lấy tay anh đủ sức làm anh giật mình. “Em không cần bác sĩ.”
“Có,” anh nói, “Em cần.”
“Không.” Cô lắc đầu, rồi rên rỉ.
“Vì sao?”
Cô nhắm mắt và nằm yên. “Nó làm em choáng váng,” cô thì thầm. “Không thể lắc đầu.”
Giờ cô lại bị chóng mặt? “Cecilia, anh thực sự nghĩ – “
“Em chắc chắn đã ăn phải thứ gì đó,” cô ngắt lời một cách yếu ớt. "Em khá chắc chắn."
Anh nhíu mày. Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ấy ngày càng trở nên tồi tệ hơn. “Em có ăn cá ở bữa tối không?”
“Aaaahhh!” Cô đã quàng tay qua mắt, mặc dù anh có thể nói họ vẫn đang đóng cửa. “Đừng nói từ đó”
“Cá à?”
“Dừng lại!”
“Sao cơ?"
“Xin đừng nhắc đến thức ăn,” cô lầm bầm.
Anh đã nghĩ về điều này. Có lẽ là do cô ấy đã ăn phải thứ gì đó. Anh nhìn một chút, cảnh giác hơn là lo lắng. Cô đang nằm trên chiếc khăn trải giường, hai cánh tay ở hai bên như hai cây gậy. Cô vẫn mặc chiếc áo dài màu hồng mà cô đã mặc trước đó, mặc dù anh cho rằng họ sẽ phải giặt sạch nó. Anh không nghĩ rằng cô đã làm rớt chút mật nào trên đó, nhưng cô đổ mồ hôi khá dữ dội. Nghĩ về điều đó, anh thấy có lẽ nên nới lỏng hoặc tháo các nút áo của cô hoặc một cái gì đó để làm cho cô ấy thoải mái hơn.
“Cecilia?”
Cô không động đậy.
“Cecilia?”
“Em không chết,” cô nói với anh ấy.
“Không,” anh nói, cố nín cười. “Anh có thể thấy rằng em sẽ không chết.”
“Em chỉ đang nằm yên,” cô nói.
Và cô đã làm một việc đáng ngưỡng mộ. Anh hầu như không thể thấy môi cô chuyển động.
“Nếu em nằm yên,” cô nói tiếp, giọng cô phát ra hơi khàn khàn, “Em sẽ cảm thấy như thể em sắp...”
“Nôn?” anh thêm vào.
“Em định nói là chết,” cô nói. “Em rất chắc chắn là em sắp nôn.”
Anh ngay lập tức đặt một cái chậu có sẵn trong buồng vào bên cạnh cô.
“Không phải ngay bây giờ,” cô nhổm lên, đưa tay ra một cách mù quáng để đẩy cái chậu đi. "Nhưng sớm thôi."
“Khi em ít mong đợi nhất?”
“Không.” Cô thở ra mệt mỏi. “Nhiều khả năng là khi em ít mong đợi nhất.”
Anh cố không cười. Anh đã thành công, nhưng anh có cảm giác cô nghe thấy anh khịt mũi. Anh gần như không lo lắng về cô như chỉ vài phút trước đó. Nếu cô còn duy trì sự hài hước của mình, có lẽ cô ấy sẽ ổn thôi. Anh không chắc làm thế nào anh biết được điều này, nhưng anh đã từng nhìn thấy một cơn ngộ độc thực phẩm để quyết định rằng cô ấy có lẽ đúng; Cô ấy đã ăn thứ gì đó không hợp với mình.
Mặc dù các vết sưng đỏ thì đáng nhắc đến. Anh khá mừng vì họ không có gương. Cô ấy sẽ không thích những gì cô nhìn thấy.
Thận trọng, anh ngồi bên giường, đưa tay ra để anh có thể chạm vào trán cô. Nhưng khi tấm nệm nhún xuống, Cecilia phát ra một tiếng rên rỉ không yên. Một cánh tay cô vung loạn trong không khí, đập vào đùi anh.
“Wow”
“Em xin lỗi.”
“Không, em không cần xin lỗi,” anh nói với một nụ cười.
“Xin đừng làm rung lắc cái giường.”
Anh gạt ngón tay cô ra khỏi chân anh. “Anh tưởng em đã không bị say sóng.”
“Em không say sóng.”
“Nếu trong trường hợp đó, anh nghĩ bây giờ em đã biết phần còn lại của bọn anh cảm thấy như thế nào.”
“Em hoàn toàn hạnh phúc khi không biết.”
“Ừ,” anh thì thầm một cách trìu mến, “Anh mong em không biết.”
Cô hé mở một bên mắt. “Tại sao nghe có vẻ như anh đang tận hưởng điều này?”
“Ồ, anh chắc chắn không thích điều này. Nhưng anh đã đồng ý với em rằng em đã bị ngộ độc thực phẩm. Vì vậy, trong khi anh có sự đồng cảm và quan tâm tối đa, anh không còn lo lắng quá mức cho sức khỏe của em nữa.”
Cô lầm bầm. Ngoài tiếng nôn ọe, đó có thể là tiếng ồn nhỏ nhất mà anh nghe thấy từ môi cô.
Anh thấy nó thật thú vị.
“Edward?”
“Ừ?”
Cô nuốt nước bọt. “Em có đốm nào trên mặt không?”
“Anh e rằng có.”
“Chúng rất ngứa.”
“Cố gắng đừng gãi chúng,” anh nói.
“Em biết.”
Anh đã mỉm cười. Đó là cuộc trò chuyện đời thường vinh quang nhất.
“Anh lấy cho em một miếng vải mát nhé?”
“Điều đó được đấy, cảm ơn anh.”
Anh đứng dậy, di chuyển cẩn thận để tấm nệm không bị thay đổi do mất trọng lượng. Anh tìm thấy một miếng vải gần chậu nước, và anh nhúng nó xuống nước.
“Hôm nay anh có vẻ khỏe hơn,” anh nghe thấy Cecilia nói.
“Anh cũng nghĩ thế.” Anh vắt miếng vải và quay về phía cô. Cũng thấy lạ. Anh cảm thấy mình mạnh mẽ nhất khi anh có thể chăm sóc cô.
“Em xin lỗi,” cô nói.
“Vì cái gì?”
Cô thở dài khi anh đặt miếng vải lên trán cô. “Em biết anh muốn đến bữa tiệc của mẹ đỡ đầu tối nay.”
“Sẽ có những bữa tiệc khác. Bên cạnh đó, việc anh háo hức muốn khoe em, sẽ khiến em rất mệt mỏi. Và sau đó anh sẽ phải xem em nhảy với những người đàn ông khác.”
Cô ngước lên nhìn anh. “Anh có thích khiêu vũ không?”
“Thỉnh thoảng.”
“Chỉ thỉnh thoảng thôi sao?”
Anh sờ mũi cô. “Điều đó tùy thuộc vào bạn nhảy của anh.”
Cô mỉm cười, và trong một khoảnh khắc thoáng qua, anh nghĩ rằng anh nhìn thấy một nỗi buồn trên khuôn mặt cô. Nhưng nó đã biến mất nhanh đến mức anh không thể chắc chắn, và khi cô nói, đôi mắt cô mệt mỏi nhưng rõ ràng. “Em mong đợi nó như thế với nhiều thứ trong cuộc sống.”
Anh chạm vào má cô, chợt biết ơn vì khoảnh khắc này. Rất biết ơn cô. “Anh cũng mong chờ như vậy,” anh thì thầm.
Anh nhìn xuống. Cô đã ngủ rồi.